Chương 4: Ngây thơ chưa hiểu sự đời
Lục Thư Lam vừa về đến Lục gia đã vội vàng chạy vào nhà để tìm mẹ và anh trai của mình, nếu cô nhớ không lầm thì lúc này anh trai của cô vẫn chưa chết, vụ tai nạn giao thông liên hoàn xảy ra vào ngày ba tháng bốn, hôm nay chính là tối ngày hai.
Lục Thư Lam nhìn thấy anh trai của mình đang đọc sách ở phòng khách, còn mẹ thì đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, khung cảnh bình yên đến mức khiến cô ngỡ rằng cô đang lạc vào giấc mơ vậy…
“Mẹ, anh, con về rồi…”
Lục Thư Lam lại khóc, cô không hiểu sao hôm nay lại khóc nhiều như thế, phải chăng đã rất lâu rồi cô mới được nhìn thấy người thân của mình, phải chăng cô đã mải chạy theo Đường Hoài Vũ mà quên đi những người thật sự yêu thương cô….
Kiều Châu thấy con gái của mình vừa về nhà đã khóc khiến bà đau lòng tột độ, dù bà chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cứ bênh con gái trước tiên…
“Con gái ngoan của mẹ, sao lại khóc thế? Có phải cái tên Đường Hoài Vũ lại bắt nạt con không?”
Lục Thư Lam lắc đầu càng khiến cả nhà lo lắng, ngay cả anh trai cô cũng không nhịn được liền đứng dậy…
“Sao vậy Lam Lam? Nói cho mọi người biết được không? Cha mẹ và anh sẽ tìm cách giải quyết giúp em nhé!”
Lục Thư Lam mỉm cười trước lời bênh vực của anh trai, chỉ là cô vui mừng đến mức rơi nước mắt mà thôi, cô vui vì những người mà cô yêu thương vẫn luôn ở bên cạnh cô như năm đó, cô vẫn được ôm lấy cha mà khóc nức nở, được mẹ ôm vào lòng vỗ về, được anh trai bênh vực bảo vệ…
“Con không sao đâu, chỉ là con nhớ mọi người mà thôi…”
Lục Thư Lam vội vàng lau nước mắt càng khiến mọi người lo lắng hơn, riêng cha cô thì đang thầm chửi rủa Diệp Mạc Thần đã bắt nạt cô trong lúc ông không có ở đó, đã vậy thì lần này ông cho anh biết thế nào là lễ độ.
Lần đầu tiên trong suốt sáu năm dài đằng đẵng Lục Thư Lam được ngồi ăn tối cùng cha mẹ và anh trai của mình, cô suýt nữa quên mất một chuyện vô cùng quan trọng…
“Ngày mai anh phải đi công tác à? Chuyến công tác đó có quan trọng lắm không?”
Lần đầu tiên Lục Thành thấy em gái quan tâm chuyện của mình khiến anh có chút vui vẻ, anh cũng nhanh chóng đáp lại cô…
“Không quan trọng lắm, nhưng nếu anh tình nguyện đi thì sẽ được thăng chức, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Lục Thư Lam nhìn anh trai với đôi mắt trong veo, giọng nói của cô có chút uỷ khuất…
“Hôm nay em bị người ta bắt nạt, nhưng em sợ anh ta lắm, anh có thể đi cùng em không…?”
Lục Viễn Chinh nắm lấy tay con gái, chuyện này ông sẽ xử lý, chắc chắn đòi lại công bằng cho cô, không cần phiền đến Lục Thành, nhưng ông chưa kịp lên tiếng thì Lục Thành đã vội vàng cướp lời…
“Được, ngày mai anh đi cùng em, anh chắc chắn sẽ cho tên khốn đó một bài học nhớ đời!”
Lục Thành nói là làm, anh vội vàng đứng dậy liền gọi điện cho sếp để huỷ chuyến công tác đó, dù sao gia đình vẫn là quan trọng nhất, anh không cho phép bất cứ ai dám bắt nạt em gái bé nhỏ của anh…
“Nhưng em làm gì để người ta bắt em về đồn cảnh sát thế Lam Lam?”
Lục Thư Lam cũng không biết cô làm gì để bị người ta bắt về đồn cảnh sát như vậy, chẳng lẽ do trông mặt cô thấy ghét quá nên Diệp Mạc Thần mới cố tình gây khó dễ?
“Em cũng không biết nữa, em thật sự không làm gì sai cả…”
Lục Thư Lam ngây thơ chưa hiểu sự đời càng khiến người khác thương cảm, dù sao năm nay cô chỉ mới hai mươi hai tuổi, cô còn rất nhỏ, cô vẫn chưa thể chịu được nhiều cú sốc như vậy.
Nhưng bọn họ không hề biết tuổi tâm hồn của Lục Thư Lam đã gần ba mươi tuổi rồi, cô không còn là thiếu nữ trong sáng hồn nhiên chỉ biết lao đầu vào tình yêu mù quáng.
Sau khi kết thúc bữa tối, Lục Thư Lam lên phòng nghỉ ngơi, cô khẽ nhắm mắt lại, suy ngẫm lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước lúc cô trọng sinh cho đến hiện tại. Những ngày tháng quan trọng lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Ngày ba tháng bốn là ngày xảy ra tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, khiến anh trai cô mất mạng, gia đình cô chìm trong đau khổ tột cùng.
Ngày ba tháng sáu, tròn hai tháng kể từ ngày anh trai cô mất, Đường Hoài Vũ mang theo sính lễ đến Lục gia để hỏi cưới cô, nhưng cha mẹ cô lại không đồng ý, gia đình cãi vã rất lớn, khiến cô đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Ngày ba tháng tám, hôn lễ của cô và Đường Hoài Vũ chính thức diễn ra, cha mẹ cô không tham dự, khách mời lác đác được vài người.
Ngày ba tháng bốn của một năm sau đó, Thanh Dao tiếp cận cô, khiến cô tưởng rằng trên đời này thật sự có người hiểu mình.
Ngày ba tháng sáu, cô và Đường Hoài Vũ cãi nhau rất lớn, suýt chút nữa li hôn.
Ngày ba tháng tám, Đường Hoài Vũ tát cô một cái sau một năm kết hôn, khiến cô hoàn toàn vỡ mộng về cuộc hôn nhân hạnh phúc…
Lục Thư Lam nhìn thấy anh trai của mình đang đọc sách ở phòng khách, còn mẹ thì đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, khung cảnh bình yên đến mức khiến cô ngỡ rằng cô đang lạc vào giấc mơ vậy…
“Mẹ, anh, con về rồi…”
Lục Thư Lam lại khóc, cô không hiểu sao hôm nay lại khóc nhiều như thế, phải chăng đã rất lâu rồi cô mới được nhìn thấy người thân của mình, phải chăng cô đã mải chạy theo Đường Hoài Vũ mà quên đi những người thật sự yêu thương cô….
Kiều Châu thấy con gái của mình vừa về nhà đã khóc khiến bà đau lòng tột độ, dù bà chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cứ bênh con gái trước tiên…
“Con gái ngoan của mẹ, sao lại khóc thế? Có phải cái tên Đường Hoài Vũ lại bắt nạt con không?”
Lục Thư Lam lắc đầu càng khiến cả nhà lo lắng, ngay cả anh trai cô cũng không nhịn được liền đứng dậy…
“Sao vậy Lam Lam? Nói cho mọi người biết được không? Cha mẹ và anh sẽ tìm cách giải quyết giúp em nhé!”
Lục Thư Lam mỉm cười trước lời bênh vực của anh trai, chỉ là cô vui mừng đến mức rơi nước mắt mà thôi, cô vui vì những người mà cô yêu thương vẫn luôn ở bên cạnh cô như năm đó, cô vẫn được ôm lấy cha mà khóc nức nở, được mẹ ôm vào lòng vỗ về, được anh trai bênh vực bảo vệ…
“Con không sao đâu, chỉ là con nhớ mọi người mà thôi…”
Lục Thư Lam vội vàng lau nước mắt càng khiến mọi người lo lắng hơn, riêng cha cô thì đang thầm chửi rủa Diệp Mạc Thần đã bắt nạt cô trong lúc ông không có ở đó, đã vậy thì lần này ông cho anh biết thế nào là lễ độ.
Lần đầu tiên trong suốt sáu năm dài đằng đẵng Lục Thư Lam được ngồi ăn tối cùng cha mẹ và anh trai của mình, cô suýt nữa quên mất một chuyện vô cùng quan trọng…
“Ngày mai anh phải đi công tác à? Chuyến công tác đó có quan trọng lắm không?”
Lần đầu tiên Lục Thành thấy em gái quan tâm chuyện của mình khiến anh có chút vui vẻ, anh cũng nhanh chóng đáp lại cô…
“Không quan trọng lắm, nhưng nếu anh tình nguyện đi thì sẽ được thăng chức, sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Lục Thư Lam nhìn anh trai với đôi mắt trong veo, giọng nói của cô có chút uỷ khuất…
“Hôm nay em bị người ta bắt nạt, nhưng em sợ anh ta lắm, anh có thể đi cùng em không…?”
Lục Viễn Chinh nắm lấy tay con gái, chuyện này ông sẽ xử lý, chắc chắn đòi lại công bằng cho cô, không cần phiền đến Lục Thành, nhưng ông chưa kịp lên tiếng thì Lục Thành đã vội vàng cướp lời…
“Được, ngày mai anh đi cùng em, anh chắc chắn sẽ cho tên khốn đó một bài học nhớ đời!”
Lục Thành nói là làm, anh vội vàng đứng dậy liền gọi điện cho sếp để huỷ chuyến công tác đó, dù sao gia đình vẫn là quan trọng nhất, anh không cho phép bất cứ ai dám bắt nạt em gái bé nhỏ của anh…
“Nhưng em làm gì để người ta bắt em về đồn cảnh sát thế Lam Lam?”
Lục Thư Lam cũng không biết cô làm gì để bị người ta bắt về đồn cảnh sát như vậy, chẳng lẽ do trông mặt cô thấy ghét quá nên Diệp Mạc Thần mới cố tình gây khó dễ?
“Em cũng không biết nữa, em thật sự không làm gì sai cả…”
Lục Thư Lam ngây thơ chưa hiểu sự đời càng khiến người khác thương cảm, dù sao năm nay cô chỉ mới hai mươi hai tuổi, cô còn rất nhỏ, cô vẫn chưa thể chịu được nhiều cú sốc như vậy.
Nhưng bọn họ không hề biết tuổi tâm hồn của Lục Thư Lam đã gần ba mươi tuổi rồi, cô không còn là thiếu nữ trong sáng hồn nhiên chỉ biết lao đầu vào tình yêu mù quáng.
Sau khi kết thúc bữa tối, Lục Thư Lam lên phòng nghỉ ngơi, cô khẽ nhắm mắt lại, suy ngẫm lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước lúc cô trọng sinh cho đến hiện tại. Những ngày tháng quan trọng lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Ngày ba tháng bốn là ngày xảy ra tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, khiến anh trai cô mất mạng, gia đình cô chìm trong đau khổ tột cùng.
Ngày ba tháng sáu, tròn hai tháng kể từ ngày anh trai cô mất, Đường Hoài Vũ mang theo sính lễ đến Lục gia để hỏi cưới cô, nhưng cha mẹ cô lại không đồng ý, gia đình cãi vã rất lớn, khiến cô đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Ngày ba tháng tám, hôn lễ của cô và Đường Hoài Vũ chính thức diễn ra, cha mẹ cô không tham dự, khách mời lác đác được vài người.
Ngày ba tháng bốn của một năm sau đó, Thanh Dao tiếp cận cô, khiến cô tưởng rằng trên đời này thật sự có người hiểu mình.
Ngày ba tháng sáu, cô và Đường Hoài Vũ cãi nhau rất lớn, suýt chút nữa li hôn.
Ngày ba tháng tám, Đường Hoài Vũ tát cô một cái sau một năm kết hôn, khiến cô hoàn toàn vỡ mộng về cuộc hôn nhân hạnh phúc…