Chương 11: Anh Đến Trễ
Lại một tuần nữa đã trôi quá Tố Yên trước sự ngược đãi, đánh đập của Lệnh Tư Ân dường như trở nên vô vọng, nằm trên chiếc giường lớn Tố Yên mệt mỏi nhưng lại chẳng dám chợp mắt ngủ đi một chút nào.
Hầu như cô đã thức rất nhiều, thức ăn được mang vào không bị Tố Yên đạp đổ thì cũng bị Lệnh Tư Ân ép ăn. Thân thể cô trở nên tiều tụy, gầy gò đến đau lòng.
Tố Yên nằm trên giường đã có suy nghĩ nhắm mắt buông suôi mặc cho sự việc thì bỗng nhiên một tiếng mở cửa.
Lệnh Tư Ân bước vào phòng nhìn bộ dáng mỏng mảnh đầy vết bầm tím của cô không khỏi trào phúng: “Chị tại sao lại cứ chống đối tôi? Chỉ cần nguyện ý làm người của tôi thì chị đã có tất cả.”
“Tên khốn nạn… đừng có mơ đến chuyện đó.”
Tố Yên mệt mỏi đến không thể nói nổi nhìn nam nhân trước mắt căm phẫn không thôi, trái ngược với cô Lệnh Tư Ân lại thanh lãnh nói: “Chị nên ở yên trong phòng đi, tôi đi gặp anh trai.”
Sau khi Lệnh Tư Ân rời đi cũng không quên khóa trái cánh cửa, tiếng bước chân hắn cứ xa dần rồi hoàn toàn biến mất, điều đó cũng dấy lên một niềm hi vọng ở Tố Yên.
Trong mấy ngày nay Tố Yên sớm đã giấu đi một chiếc kẹp tăm ở trên tóc mình rồi vội vã dùng nó để bẻ khóa cảnh cửa phòng, xoay được vài lần Tố Yên vẫn mãi không thể mở được và dường như muốn từ bỏ.
Bỗng nhiên chốt khóa đã được cô thành công phá, cẩn trọng cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay, Tố Yên gắng gượng lê thân thể đầy vết thương đi tìm cầu thang.
Đúng như cô nghĩ hiện tại Tố Yên đang ở trên một tầng cao của một căn biệt thự, nhìn câu thang đi lên cô không chần chừ mà bước lên trên, cuối cùng dừng lại tại một cánh cửa lớn.
Cô mang tâm trạng hồi hộp mở cánh cửa ra, trước mắt Tố Yên là một sân thượng xung quanh chỉ toàn cây cối. Căn biệt thự nhốt cô ở tận trong cánh rừng khu ngoại thành.
Đối với bao sự sỉ nhục trong mấy ngày qua Tố Yên dường như không còn ý chí để sống tiếp, cô đứng trên lan can sân thượng nhìn xuống phía dưới.
Những giọt lệ hai bên hàng mị cũng chẳng kìm nén được mà rơi xuống, ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu Tố Yên nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Tạm biệt… người tôi yêu.”
Lúc này bất ngờ cánh cửa đột ngột mở ra Lệnh Tư Ân xuất hiện trước mặt cô hốt hoảng: “Chị mau đi xuống! Nguy hiểm lắm.”
“Tại sao cậu lại cố chấp như thế… thật ra người cậu yêu đâu phải tôi? Thật ra Mộ Yên Nhi yêu cậu lắm đó…”
Tố Yên hiện tại đã không còn muốn sống nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy xuống, hai mắt ươn ướt đã vươn vãi những giọt lệ đắng cay. Đôi mắt em nhắm nghiền lại thả lỏng toàn thân vô lực rơi xuống.
Khoảnh khắc thân thể tiếp đất Tố Yên dường như cảm nhận được cơn đau mãnh liệt, hai mắt cũng muốn nhắm lại thì chợt nghi một giọng nói, thân thể được ôm vào lòng nam nhân nọ.
“Tiểu Yên Yên… xin lỗi, xin lỗi em tôi đã đến trễ.”
Tố Yên đã quá mệt không muốn để tâm đến chuyện gì nữa, cô chỉ nở một nụ cười rồi nhắm nghiền mắt lại.
Lệnh Khắc ôm chặt lấy người con gái trong lòng, hắn có thể nhìn rõ thân thể em từng vết đòn roi in hằn lên thân thể xinh đẹp.
Khoảng thời gian một tháng này có lẽ chính là địa ngục nhất của cô, ôm chặt lấy cô vào lòng đôi mắt vốn đã kìm nén nước mắt của hắn cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Vốn dĩ đợi đến sau khi tìm được Tố Yên, anh sẽ bù đắp bằng cả tính mạng này… nhưng điều anh không hề nghĩ đến đó là khi hắn đến cô hoàn toàn không còn một hơi thở, ôm chặt lấy thân thể không còn sự sống của cô vào trong lòng Lệnh Khắc khóc lớn, trái tim nhói lên liên tục, người hắn yêu mất rồi… người dành toàn bộ trái tim cho Lệnh Khắc không còn nữa rồi. Bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc đầy máu.
“Tiểu Yên Yên em thật tàn nhẫn, em lại có thể tàn nhẫn với bản thân như thế? Em bỏ tôi mà đi rồi, em không còn yêu tôi nữa sao? Mau tỉnh lại nhìn người em yêu đi chứ, đừng ngủ nữa… vợ ơi...”
Lệnh Khắc bây giờ thật hèn mọn, hắn hiện tại là đang kêu người đã chết tỉnh dậy hay sao? Thật phi lý làm sao…
Mộ Yên Nhi lúc này theo tin tức cũng đã đến nơi, nhìn thấy Tố Yên đã không còn hơi thở nằm trong tay của Lệnh Khắc, em dường như suy sụp mà ngã khụy xuống… được Mộ Tần Sơ đỡ dậy nhưng lại sốc quá mà ngất đi.
Lệnh Khiêm hắn ôm lấy thân xác đã lạnh đi của Tố Yên vào trong xe nhưng lại bị Hoắc Thanh Vũ ngăn cản.
“Cô ấy hiện tại không còn là vợ của anh nữa, em gái và tôi sẽ tổ chức đám tang cho cô ấy… phiền anh giao thân xác cô ấy cho chúng tôi.”
Trước sự kiên quyết của Mộ Tần Sơ hắn lại không lép vế mà ôm chặt Tố Yên vào lòng: “Đừng mang em ấy đi tôi, em ấy là vợ tôi…”
Nhưng rồi Lệnh Khắc lại suy nghĩ gì đó rồi đưa Tố Yên cho Mộ Tần Sơ, đáy mắt hiện lên một tia hung ác: “Tôi còn phải trả thù cho em ấy…”
Hầu như cô đã thức rất nhiều, thức ăn được mang vào không bị Tố Yên đạp đổ thì cũng bị Lệnh Tư Ân ép ăn. Thân thể cô trở nên tiều tụy, gầy gò đến đau lòng.
Tố Yên nằm trên giường đã có suy nghĩ nhắm mắt buông suôi mặc cho sự việc thì bỗng nhiên một tiếng mở cửa.
Lệnh Tư Ân bước vào phòng nhìn bộ dáng mỏng mảnh đầy vết bầm tím của cô không khỏi trào phúng: “Chị tại sao lại cứ chống đối tôi? Chỉ cần nguyện ý làm người của tôi thì chị đã có tất cả.”
“Tên khốn nạn… đừng có mơ đến chuyện đó.”
Tố Yên mệt mỏi đến không thể nói nổi nhìn nam nhân trước mắt căm phẫn không thôi, trái ngược với cô Lệnh Tư Ân lại thanh lãnh nói: “Chị nên ở yên trong phòng đi, tôi đi gặp anh trai.”
Sau khi Lệnh Tư Ân rời đi cũng không quên khóa trái cánh cửa, tiếng bước chân hắn cứ xa dần rồi hoàn toàn biến mất, điều đó cũng dấy lên một niềm hi vọng ở Tố Yên.
Trong mấy ngày nay Tố Yên sớm đã giấu đi một chiếc kẹp tăm ở trên tóc mình rồi vội vã dùng nó để bẻ khóa cảnh cửa phòng, xoay được vài lần Tố Yên vẫn mãi không thể mở được và dường như muốn từ bỏ.
Bỗng nhiên chốt khóa đã được cô thành công phá, cẩn trọng cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay, Tố Yên gắng gượng lê thân thể đầy vết thương đi tìm cầu thang.
Đúng như cô nghĩ hiện tại Tố Yên đang ở trên một tầng cao của một căn biệt thự, nhìn câu thang đi lên cô không chần chừ mà bước lên trên, cuối cùng dừng lại tại một cánh cửa lớn.
Cô mang tâm trạng hồi hộp mở cánh cửa ra, trước mắt Tố Yên là một sân thượng xung quanh chỉ toàn cây cối. Căn biệt thự nhốt cô ở tận trong cánh rừng khu ngoại thành.
Đối với bao sự sỉ nhục trong mấy ngày qua Tố Yên dường như không còn ý chí để sống tiếp, cô đứng trên lan can sân thượng nhìn xuống phía dưới.
Những giọt lệ hai bên hàng mị cũng chẳng kìm nén được mà rơi xuống, ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu Tố Yên nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Tạm biệt… người tôi yêu.”
Lúc này bất ngờ cánh cửa đột ngột mở ra Lệnh Tư Ân xuất hiện trước mặt cô hốt hoảng: “Chị mau đi xuống! Nguy hiểm lắm.”
“Tại sao cậu lại cố chấp như thế… thật ra người cậu yêu đâu phải tôi? Thật ra Mộ Yên Nhi yêu cậu lắm đó…”
Tố Yên hiện tại đã không còn muốn sống nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy xuống, hai mắt ươn ướt đã vươn vãi những giọt lệ đắng cay. Đôi mắt em nhắm nghiền lại thả lỏng toàn thân vô lực rơi xuống.
Khoảnh khắc thân thể tiếp đất Tố Yên dường như cảm nhận được cơn đau mãnh liệt, hai mắt cũng muốn nhắm lại thì chợt nghi một giọng nói, thân thể được ôm vào lòng nam nhân nọ.
“Tiểu Yên Yên… xin lỗi, xin lỗi em tôi đã đến trễ.”
Tố Yên đã quá mệt không muốn để tâm đến chuyện gì nữa, cô chỉ nở một nụ cười rồi nhắm nghiền mắt lại.
Lệnh Khắc ôm chặt lấy người con gái trong lòng, hắn có thể nhìn rõ thân thể em từng vết đòn roi in hằn lên thân thể xinh đẹp.
Khoảng thời gian một tháng này có lẽ chính là địa ngục nhất của cô, ôm chặt lấy cô vào lòng đôi mắt vốn đã kìm nén nước mắt của hắn cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Vốn dĩ đợi đến sau khi tìm được Tố Yên, anh sẽ bù đắp bằng cả tính mạng này… nhưng điều anh không hề nghĩ đến đó là khi hắn đến cô hoàn toàn không còn một hơi thở, ôm chặt lấy thân thể không còn sự sống của cô vào trong lòng Lệnh Khắc khóc lớn, trái tim nhói lên liên tục, người hắn yêu mất rồi… người dành toàn bộ trái tim cho Lệnh Khắc không còn nữa rồi. Bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc đầy máu.
“Tiểu Yên Yên em thật tàn nhẫn, em lại có thể tàn nhẫn với bản thân như thế? Em bỏ tôi mà đi rồi, em không còn yêu tôi nữa sao? Mau tỉnh lại nhìn người em yêu đi chứ, đừng ngủ nữa… vợ ơi...”
Lệnh Khắc bây giờ thật hèn mọn, hắn hiện tại là đang kêu người đã chết tỉnh dậy hay sao? Thật phi lý làm sao…
Mộ Yên Nhi lúc này theo tin tức cũng đã đến nơi, nhìn thấy Tố Yên đã không còn hơi thở nằm trong tay của Lệnh Khắc, em dường như suy sụp mà ngã khụy xuống… được Mộ Tần Sơ đỡ dậy nhưng lại sốc quá mà ngất đi.
Lệnh Khiêm hắn ôm lấy thân xác đã lạnh đi của Tố Yên vào trong xe nhưng lại bị Hoắc Thanh Vũ ngăn cản.
“Cô ấy hiện tại không còn là vợ của anh nữa, em gái và tôi sẽ tổ chức đám tang cho cô ấy… phiền anh giao thân xác cô ấy cho chúng tôi.”
Trước sự kiên quyết của Mộ Tần Sơ hắn lại không lép vế mà ôm chặt Tố Yên vào lòng: “Đừng mang em ấy đi tôi, em ấy là vợ tôi…”
Nhưng rồi Lệnh Khắc lại suy nghĩ gì đó rồi đưa Tố Yên cho Mộ Tần Sơ, đáy mắt hiện lên một tia hung ác: “Tôi còn phải trả thù cho em ấy…”