Chương 42: Liên Hôn
Cho đến nửa đêm chiếc điện thoại đặt trên đầu giường của Lệnh Khắc rung lên, hắn mệt mỏi mắt nhắm mắt mở cầm lên bắt máy.
Chưa để hắn mở miệng bên đầu dây bên kia một giọng nói lớn quát lên: “Thằng khốn nạn! Mau về nhà cho bố, có chuyện ta muốn nói với con.”
Đối với sự tức giận của Lệnh Nghiêm Tôn hắn tựa như đã rất quen, nếu như lúc trước khi mất trí nhớ hắn rất nghe lời lão thì bây giờ lại ngược lại.
“Tôi không về!”
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Lệnh Khắc hầu như tưởng tượng ra được gương mặt lẫn biểu cảm của lão ta hiện giờ chính là thập phần tức giận. Nhưng như thế thì đã sao, hắn mặc kệ.
“Nếu con còn không về thì ngày mai đừng hòng thấy được cô vợ kia của con còn sống.”
Nhắc đến Tố Yên tựa như chiếc vảy ngược của Lệnh Khắc, mà dường như Lệnh Nghiêm Tôn đã xem thường sự nhẫn nhịn của hắn.
Mạnh tay đập chiếc điện thoại xuống sàn nhà Lệnh Khắc nghiến răng: “Lão già khốn kiếp! Nếu không phải tại ông thì hạnh phúc của tôi đâu bị phá hủy như bây giờ.”
Thế mà trong một giây phút nào đó Lệnh Khắc lại có một ý nghĩ táo bạo, hắn muốn chính tay giết chết người cha ruột của mình. Kẻ đã khiến mẹ hắn bao năm đau khổ, kẻ khiến hạnh phúc một tay hắn níu lấy bị đổ vỡ.
“Lệnh Nghiêm Tôn…”
Thuận theo lời của lão, Lệnh Khắc lái xe đến Lệnh Gia nhưng trước đó hắn ghé vào một quán đồ ăn vặt, dựa theo sở thích từ xưa đến nay của Tố Yên mà mua.
Đứng đó cũng chỉ mới mười lăm phút mà hắn đã mua hẳn một bao đồ ăn vặt thật to nhất thời khiến cô bán hàng hâm mộ người con gái của hắn không hết.
Tính tiền xong Lệnh Khắc lái xe đến bệnh viện nơi Tố Yên đang hôn mê bất tỉnh, hắn chậm chạp bước đi trên hành lang và đứng trước cửa phòng cô.
Nhìn qua khung cửa hắn có thể nhìn rõ Tố Tần Hạo cũng đang ở đó, cậu đang kiểm tra tình trạng hiện tại cho Tố Yên. Thấy công việc của Tố Tần Hạo đã xong xuôi Lệnh Khắc lúc này mới dám bước vào.
“Chậc… lại là anh.”
Bỏ qua thái độ cọc cằn, khó ở của cậu hắn mỉm cười: “Hôm nay anh có mua một số món ăn mà chị em yêu thích, đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy và phục hồi hẳn… giúp anh đưa cho cô ấy được không?”
Tố Tần Hạo mím môi nhìn thái độ chân thành của hắn rồi nhìn sang người chị vẫn đang còn hôn mê của mình cũng đành chấp nhận. Dù sao cậu chỉ đưa dùm, còn chị ấy có nhận hay không là quyền của chị ấy.
Được chấp thuận yêu cầu của mình Lệnh Khắc mừng rỡ đặt bịch đồ lên tay Tố Tần Hạo rồi sải bước rời đi, trước khi đi không quên liếc nhìn Tố Yên để đảm bảo một chút.
Sau khi thăm Tố Yên xong hắn cũng an tâm vài phần mà lái xe đến Lệnh Gia.
Đứng trước cổng dinh thự của Lệnh Gia, hắn nhíu mày trước sự ngăn chặn không cho vào bên trong của nhân viên bảo vệ.
Vốn tình tính nỏng nảy hắn tính mở lời thì bị một giọng của phụ nữ khác cắt ngang: “Ai da, Đại Thiếu Gia trở về rồi các ngươi sao lại dám chặn lại?”
Trước mặt hắn là Mẫn Linh người đàn bà hồ ly tinh năm đó khiến gia đình hắn tan vỡ, hiện tại bà ta là Nhị Phu Nhân ở trong cái dinh thự này được ba hắn rước về.
Mặt dù bà ta không có tên trong giấy đăng ký kết hôn nhưng quyền lợi vẫn không khác Lệnh Phu Nhân cho mấy.
“Rác rưởi cũng ở trong này sao?”
Nói rồi Lệnh Khắc bước hẳn vào bên trong nhà mặc cho gương mặt của người đàn bà kia méo mó vì tức giận.
Vừa bước vào sảnh chính một mái tóc đỏ rực chiếu thẳng vào trong mắt Lệnh Khắc, một tên nhóc con tầm cỡ mười tám tuổi mặc bộ đồ học sinh nam kênh kiệu gác chân lên bàn.
“Ồ, anh hai cũng về rồi sao?”
Lệnh Khắc trực tiếp bỏ qua lời chào hào đầy mỉa mai của tên nhóc con kia lập tức đi đến thư phòng của Lệnh Nghiêm Tôn. Bị ngó lơ Lệnh Thừa cũng không vừa mà chạy theo sau.
“Sao lại quay trở lại rồi? Hay bà mẹ của anh bị ai đó lừa sạch tiền hoặc cô vợ anh đang hôn mê bất tỉnh đấy hả?”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn Lệnh Khắc ngay tức thì quay lại bồi cho Lệnh Thừa một cú đấm khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
Mẫn Linh thấy con trai mình ngã một cái đau liền xót xa chạy đến đỡ lấy Lệnh Thừa, bà ta cay nghiệt mắng: “Thứ nghiệt chủng! Mày y như con mẹ của mày, đều thấp hèn không ra làm sao.”
Trước lời mắng chửi của bà ta Lệnh Khắc một mức không để tâm như thể đang chờ một thứ gì đó.
“Bà vừa nói cái gì?”
Lệnh Nghiêm Tôn mở cửa thư phòng, ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Nhi cùng với đứa con trai Lệnh Thừa.
“Từ khi nào tôi cho bà ăn nói hàm hồ như thế? Thằng con thì vô dụng không được tích sự gì bây giờ đến bà cũng như thế sao?”
Bị thái độ nóng giận của Lệnh Nghiêm Tôn làm cho hoảng sợ Mẫn Linh nhìn về phía Lệnh Khắc với ánh mắt đầy căm phẫn.
Đáp lại bà ta hắn cũng chỉ cười nhạt rồi đi thẳng vào bên trong thư phòng, Lệnh Thừa và Mẫn Linh bị Lệnh Nghiêm Tôn cấm túc tại trong phòng không được bước khỏi cửa phòng nửa bước.
Sau khi mắng chửi xong hai mẹ con kia thì Lệnh Nghiêm Tôn thở dài bước vào trong thư phòng.
“Ông hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Nét mặt lão nghiêm nghị: “Tại sao con lại bỏ Đỗ Ý Như ở lại khu nhà hoang đó một mình?”
Lệnh Khắc nhíu mày đặt mạnh ly rượu vang xuống bàn chất vấn.
“Tại sao lại không? Nhờ ông, nhờ cô Ý Như đó mà cháu nội của ông bị xảy mất.”
Lệnh Nghiêm Tôn gương mặt lạnh tanh không một chút dao động đáp lại: “Vậy thì đã sao? Ra đời chỉ là nghiệt chủng của nhà họ Lệnh mà thôi. Lệnh Khắc! Con nên nhớ con là người thừa kế mà ta đã dốc tâm rèn luyện.”
“Nhiệm vụ của con là liên hôn với Đỗ Ý Như củng cố lại địa vị.”
Lệnh Khắc tức giận, ly rượu trên tay hắn rơi thẳng xuống đất tạo nên một tiếng vỡ chói tai.
“Cho đến cuối cùng ông vẫn để tâm đến quyền lực và địa vị hơn sao, ông nên nhớ tôi đã có vợ rồi. Hơn hết nếu ông ép buộc không những tôi mà đến mẹ tôi cũng sẽ hận ông đến chết.”
Lệnh Nghiêm Tôn đối với lời nói này thập phần không để tâm đến, lão rót thêm cho hắn một ly rượu ôn tồn nhấp từng ngụm.
“Nhà này không chứa chấp kẻ vô dụng.”
Biết dù nói thế nào thì Lệnh Nghiêm Tôn vẫn sẽ không bao giờ rút lại lời nói của mình, hắn đứng lên muốn rời khỏi nơi này thì bị một tiếng nói ngăn cản lại.
“Lệnh Khắc! Ta chưa hề cho phép con rời đi.”
Khác với thường ngày thái độ của Lệnh Nghiêm Tôn rất bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng lại tuôn ra một lời cảnh cáo chết người.
Chỉ cần hắn bước một bước rời khỏi đây người cha này chắc chắn sẽ phế đi đôi chân của hắn, nhưng mà Lệnh Khắc bây giờ còn gì để mất sao?
Đứa con chưa chào đời của hắn cùng với vợ hắn bây giờ không cần hắn nữa, phải… Lệnh Khắc không còn gì nữa. Hắn trắng tay rồi.
“Con nói rồi dù thế nào con cũng sẽ không liên hôn với Đỗ Gia, nếu cha cần người thừa kế như thế thì cứ gọi Lệnh Thừa là được.”
Lão đặt ly rượu xuống bàn nhẹ giọng: “Ta nói cho con biết, nếu con là con nuôi của ta thì ta vẫn sẽ để con làm người thừa kế, người thừa kế ta tốn mười mấy năm bồi dưỡng không phải nói đổi là đổi được. Thằng nhóc kia là kẻ vô dụng, không có giá trị… sẽ ảnh hưởng đến sau này của Lệnh Gia.”
Chưa để hắn mở miệng bên đầu dây bên kia một giọng nói lớn quát lên: “Thằng khốn nạn! Mau về nhà cho bố, có chuyện ta muốn nói với con.”
Đối với sự tức giận của Lệnh Nghiêm Tôn hắn tựa như đã rất quen, nếu như lúc trước khi mất trí nhớ hắn rất nghe lời lão thì bây giờ lại ngược lại.
“Tôi không về!”
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Lệnh Khắc hầu như tưởng tượng ra được gương mặt lẫn biểu cảm của lão ta hiện giờ chính là thập phần tức giận. Nhưng như thế thì đã sao, hắn mặc kệ.
“Nếu con còn không về thì ngày mai đừng hòng thấy được cô vợ kia của con còn sống.”
Nhắc đến Tố Yên tựa như chiếc vảy ngược của Lệnh Khắc, mà dường như Lệnh Nghiêm Tôn đã xem thường sự nhẫn nhịn của hắn.
Mạnh tay đập chiếc điện thoại xuống sàn nhà Lệnh Khắc nghiến răng: “Lão già khốn kiếp! Nếu không phải tại ông thì hạnh phúc của tôi đâu bị phá hủy như bây giờ.”
Thế mà trong một giây phút nào đó Lệnh Khắc lại có một ý nghĩ táo bạo, hắn muốn chính tay giết chết người cha ruột của mình. Kẻ đã khiến mẹ hắn bao năm đau khổ, kẻ khiến hạnh phúc một tay hắn níu lấy bị đổ vỡ.
“Lệnh Nghiêm Tôn…”
Thuận theo lời của lão, Lệnh Khắc lái xe đến Lệnh Gia nhưng trước đó hắn ghé vào một quán đồ ăn vặt, dựa theo sở thích từ xưa đến nay của Tố Yên mà mua.
Đứng đó cũng chỉ mới mười lăm phút mà hắn đã mua hẳn một bao đồ ăn vặt thật to nhất thời khiến cô bán hàng hâm mộ người con gái của hắn không hết.
Tính tiền xong Lệnh Khắc lái xe đến bệnh viện nơi Tố Yên đang hôn mê bất tỉnh, hắn chậm chạp bước đi trên hành lang và đứng trước cửa phòng cô.
Nhìn qua khung cửa hắn có thể nhìn rõ Tố Tần Hạo cũng đang ở đó, cậu đang kiểm tra tình trạng hiện tại cho Tố Yên. Thấy công việc của Tố Tần Hạo đã xong xuôi Lệnh Khắc lúc này mới dám bước vào.
“Chậc… lại là anh.”
Bỏ qua thái độ cọc cằn, khó ở của cậu hắn mỉm cười: “Hôm nay anh có mua một số món ăn mà chị em yêu thích, đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy và phục hồi hẳn… giúp anh đưa cho cô ấy được không?”
Tố Tần Hạo mím môi nhìn thái độ chân thành của hắn rồi nhìn sang người chị vẫn đang còn hôn mê của mình cũng đành chấp nhận. Dù sao cậu chỉ đưa dùm, còn chị ấy có nhận hay không là quyền của chị ấy.
Được chấp thuận yêu cầu của mình Lệnh Khắc mừng rỡ đặt bịch đồ lên tay Tố Tần Hạo rồi sải bước rời đi, trước khi đi không quên liếc nhìn Tố Yên để đảm bảo một chút.
Sau khi thăm Tố Yên xong hắn cũng an tâm vài phần mà lái xe đến Lệnh Gia.
Đứng trước cổng dinh thự của Lệnh Gia, hắn nhíu mày trước sự ngăn chặn không cho vào bên trong của nhân viên bảo vệ.
Vốn tình tính nỏng nảy hắn tính mở lời thì bị một giọng của phụ nữ khác cắt ngang: “Ai da, Đại Thiếu Gia trở về rồi các ngươi sao lại dám chặn lại?”
Trước mặt hắn là Mẫn Linh người đàn bà hồ ly tinh năm đó khiến gia đình hắn tan vỡ, hiện tại bà ta là Nhị Phu Nhân ở trong cái dinh thự này được ba hắn rước về.
Mặt dù bà ta không có tên trong giấy đăng ký kết hôn nhưng quyền lợi vẫn không khác Lệnh Phu Nhân cho mấy.
“Rác rưởi cũng ở trong này sao?”
Nói rồi Lệnh Khắc bước hẳn vào bên trong nhà mặc cho gương mặt của người đàn bà kia méo mó vì tức giận.
Vừa bước vào sảnh chính một mái tóc đỏ rực chiếu thẳng vào trong mắt Lệnh Khắc, một tên nhóc con tầm cỡ mười tám tuổi mặc bộ đồ học sinh nam kênh kiệu gác chân lên bàn.
“Ồ, anh hai cũng về rồi sao?”
Lệnh Khắc trực tiếp bỏ qua lời chào hào đầy mỉa mai của tên nhóc con kia lập tức đi đến thư phòng của Lệnh Nghiêm Tôn. Bị ngó lơ Lệnh Thừa cũng không vừa mà chạy theo sau.
“Sao lại quay trở lại rồi? Hay bà mẹ của anh bị ai đó lừa sạch tiền hoặc cô vợ anh đang hôn mê bất tỉnh đấy hả?”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn Lệnh Khắc ngay tức thì quay lại bồi cho Lệnh Thừa một cú đấm khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
Mẫn Linh thấy con trai mình ngã một cái đau liền xót xa chạy đến đỡ lấy Lệnh Thừa, bà ta cay nghiệt mắng: “Thứ nghiệt chủng! Mày y như con mẹ của mày, đều thấp hèn không ra làm sao.”
Trước lời mắng chửi của bà ta Lệnh Khắc một mức không để tâm như thể đang chờ một thứ gì đó.
“Bà vừa nói cái gì?”
Lệnh Nghiêm Tôn mở cửa thư phòng, ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Nhi cùng với đứa con trai Lệnh Thừa.
“Từ khi nào tôi cho bà ăn nói hàm hồ như thế? Thằng con thì vô dụng không được tích sự gì bây giờ đến bà cũng như thế sao?”
Bị thái độ nóng giận của Lệnh Nghiêm Tôn làm cho hoảng sợ Mẫn Linh nhìn về phía Lệnh Khắc với ánh mắt đầy căm phẫn.
Đáp lại bà ta hắn cũng chỉ cười nhạt rồi đi thẳng vào bên trong thư phòng, Lệnh Thừa và Mẫn Linh bị Lệnh Nghiêm Tôn cấm túc tại trong phòng không được bước khỏi cửa phòng nửa bước.
Sau khi mắng chửi xong hai mẹ con kia thì Lệnh Nghiêm Tôn thở dài bước vào trong thư phòng.
“Ông hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Nét mặt lão nghiêm nghị: “Tại sao con lại bỏ Đỗ Ý Như ở lại khu nhà hoang đó một mình?”
Lệnh Khắc nhíu mày đặt mạnh ly rượu vang xuống bàn chất vấn.
“Tại sao lại không? Nhờ ông, nhờ cô Ý Như đó mà cháu nội của ông bị xảy mất.”
Lệnh Nghiêm Tôn gương mặt lạnh tanh không một chút dao động đáp lại: “Vậy thì đã sao? Ra đời chỉ là nghiệt chủng của nhà họ Lệnh mà thôi. Lệnh Khắc! Con nên nhớ con là người thừa kế mà ta đã dốc tâm rèn luyện.”
“Nhiệm vụ của con là liên hôn với Đỗ Ý Như củng cố lại địa vị.”
Lệnh Khắc tức giận, ly rượu trên tay hắn rơi thẳng xuống đất tạo nên một tiếng vỡ chói tai.
“Cho đến cuối cùng ông vẫn để tâm đến quyền lực và địa vị hơn sao, ông nên nhớ tôi đã có vợ rồi. Hơn hết nếu ông ép buộc không những tôi mà đến mẹ tôi cũng sẽ hận ông đến chết.”
Lệnh Nghiêm Tôn đối với lời nói này thập phần không để tâm đến, lão rót thêm cho hắn một ly rượu ôn tồn nhấp từng ngụm.
“Nhà này không chứa chấp kẻ vô dụng.”
Biết dù nói thế nào thì Lệnh Nghiêm Tôn vẫn sẽ không bao giờ rút lại lời nói của mình, hắn đứng lên muốn rời khỏi nơi này thì bị một tiếng nói ngăn cản lại.
“Lệnh Khắc! Ta chưa hề cho phép con rời đi.”
Khác với thường ngày thái độ của Lệnh Nghiêm Tôn rất bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng lại tuôn ra một lời cảnh cáo chết người.
Chỉ cần hắn bước một bước rời khỏi đây người cha này chắc chắn sẽ phế đi đôi chân của hắn, nhưng mà Lệnh Khắc bây giờ còn gì để mất sao?
Đứa con chưa chào đời của hắn cùng với vợ hắn bây giờ không cần hắn nữa, phải… Lệnh Khắc không còn gì nữa. Hắn trắng tay rồi.
“Con nói rồi dù thế nào con cũng sẽ không liên hôn với Đỗ Gia, nếu cha cần người thừa kế như thế thì cứ gọi Lệnh Thừa là được.”
Lão đặt ly rượu xuống bàn nhẹ giọng: “Ta nói cho con biết, nếu con là con nuôi của ta thì ta vẫn sẽ để con làm người thừa kế, người thừa kế ta tốn mười mấy năm bồi dưỡng không phải nói đổi là đổi được. Thằng nhóc kia là kẻ vô dụng, không có giá trị… sẽ ảnh hưởng đến sau này của Lệnh Gia.”