Chương 44: Ly Hôn
Sáng sớm tinh mơ khi mới bảy giờ sáng, Tố Tần Hạo với cương vị là một người em trai và là một bác sĩ thì đã đến bệnh viện rất sớm. Cậu vừa bước vào phòng bệnh liền thấy người chị thân yêu của mình sớm đã tỉnh dậy.
Tố Yên nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, cô đã ngồi dậy và dựa lưng vào chiếc gối êm ái đằng sau lưng an tĩnh ngồi ngắm ánh nắng buổi sớm.
“Chị… chị đã tỉnh, cảm thấy trong người như thế nào rồi?”
Tố Yên thở dài, ánh mắt dời khỏi khung cửa sổ nhìn về Tố Tần Hạo: “Đều ổn… chỉ là bụng hơi nhức.”
Tố Tần Hạo mím môi chần chừ đôi chút rồi cũng mở lời.
“Em đã nghe tên đàn em kia nói, chị là người đưa chỉ thị nổ súng… chị à, đứa bé đó cũng là con của chị mà?”
Nói đến đây cậu bất chợt khựng lại, nhìn vẻ mặt đầy bi thương của chị gái. Thân hình nhỏ hắn của Tố Yên run rẩy, giọt lệ từ khóe mi cũng chảy dài trên gò má.
“Không giết chết thì kết quả cũng như thế thôi… đứa bé không hề có tim thai, sớm siêu âm đứa con trong bụng đã có vấn đề. Giữ lại cũng chỉ làm khổ một sinh linh.”
Tố Tần Hạo với kiến thức chuyên sâu của một bác sĩ cậu nào có thể không hiểu được lời của Tố Yên. Nhưng với một trai thẳng như Tố Tần Hạo lại không biết cách nào để dỗ dành phụ nữ đang khóc đâu.
Thấy chị gái khóc đến đau lòng Tố Tần Hạo lay hoay không biết dỗ thế nào, luống cuốn cả lên: “Ơ… chị, chị đừng khóc em không biết dỗ con gái như thế nào đâu.”
Tố Yên phì cười, tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu. Lần đầu tiên được chị gái xoa đầu Tố Tần Hạo không nháo chỉ im lặng mỉm cười.
Hai chị em cùng nhau tâm sự được một lúc lâu thì Tố Yên chợt hỏi: “Vậy… Lệnh Khắc đâu?”
Nghe cái tên được Tố Yên nhắc tới Tố Tần Hạo sực nhớ ra lấy từ trong gầm giường một bịch đồ vặt đặt lên trên bàn chán nản nói.
“Sáng hôm qua anh ta mua một đống này bảo để cho chị khi nào bình phục sẽ ăn sau đó biến mất đến tận sáng nay.”
Tố Yên gật đầu gật gù, cô không mấy để tâm đến việc này.
“Được rồi, chuẩn bị xuất viện. Tiểu Hạo! Em chở chị về nhà, chị muốn cùng anh ấy ly hôn…”
Tố Tần Hạo trước lời nói của cô thập phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao việc này đều là tốt cho chị gái cậu, một người làm em như cậu thì làm sao có thể nhìn chị gái mình có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc được.
Sau khi làm giấy tờ xuất viện xong cậu lái xe trở cô đến trước cửa nhà, nhìn căn nhà với dấu vết trước cửa thì chắc chắn Lệnh Khắc đang ở nhà.
Với sự hiểu biết của cô thì đáng lẽ giờ này hắn đã dậy rồi chứ.
“Em đi về bệnh viện trước đi, tí nữa sẽ có người đến đón chị.”
Tố Tần Hạo có một chút không nỡ rời đi nhưng nhìn thái độ kiên quyết của chị cái nên cuối cùng cũng đành lái xe rời đi.
Tố Yên đi đến phía cánh cửa nhà, nhìn đống giày dép bị vứt trước cửa không ngay ngắn còn kèm theo đôi giày cao gót của nữ nhân khác. Tâm tình của cô sớm đã nguội lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Nhập mật khẩu nhà Tố Yên mở cửa vào trong, bên trong căn nhà là một không gian hết sức bừa bộn, quần áo nữ nhân vứt tứ tung, bát đũa đổ vỡ trong bếp.
“Cái đống bừa bộn gì thế này.”
Tố Yên chán ghét nhìn xung quanh căn nhà rồi lại đi thẳng lên trên lầu hai, đứng trước cánh cửa phòng ngủ cô điềm tĩnh vặn tay nắm cửa đi thẳng vào bên trong.
Hiện thực bên trong nhất thời khiến cô ngạc nhiên, trên giường là một nam một nữ thân không một mảnh vải đang say giấc, quần áo thì vứt tứ tung khắp canh phòng tạo ra một cảnh tượng hỗn độn ngứa hết cả mắt.
Không phải là một thánh mẫu Tố Yên tiến đến nắm lấy tóc nữ nhân nằm trên giường lôi mạnh xuống dưới đất, nữ nhân bị đau cũng tỉnh dậy quát lớn.
“Mẹ kiếp! Con nhỏ nào dám nắm tóc của tao?”
Giọng nói thân quen của kẻ thù truyền kiếp vang bên tai, cô nhìn Lâm Chi cười khẩy: “Chồng người khác ăn ngon không?”
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh đến đáng sợ nhất thời khiến Lâm Chi sợ hãi ngẩn đầu nhìn lên, trước mặt Tố Yên đang mỉm cười tươi rói một cách đáng sợ.
Theo tiếng động mà Lệnh Khắc cũng tỉnh giấc, hắn đau đầu ngồi dậy day trán rồi lại ngẩn lên nhìn. Trước mắt hắn là Tố Yên người vợ hắn yêu thương đã sớm tỉnh lại nhưng chưa kịp vui mừng hắn đã bị ăn một cái tát đau điếng.
“Vợ… sao em…”
Nhất thời hắn nhận ra được điều gì đó, Lệnh Khắc nhìn bản thân một thân không mảnh vải rồi lại nhìn Lâm Chi đang ngồi nức nở ở dưới đất hắn dường như hiểu ra gì đó lo sợ nhìn cô.
“Vợ… không phải như em thấy đâu! Hôm qua anh nhất thời uống say… anh và cô ta chưa hề có gì với nhau cả!”
Hắn sợ đến mức gương mặt trắng bệch lại nắm chặt lấy tay Tố Yên, hai mắt đầy sự mong chờ. Mong cô sẽ thương xót cho hắn sao… nghĩ sao vậy.
“Tiểu Khắc nè… hình như anh đã quên mất câu nói của em rồi nhỉ?”
Gương mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh hai mắt ngập nước níu lấy tay cô: “Anh nhớ! Anh nhớ mà, nhưng anh với cô ta hoàn toàn không có gì hết.”
Lâm Chi lúc này đang ngồi dưới đất không nhịn được mà cất tiếng: “Nhưng rõ ràng hai ta…”
“Câm miệng!”
Lệnh Khắc tức giận quát lớn, hắn căm phẫn nhìn nữ nhân không biết thân biết phận đang ngồi bệt ở dưới đất kia. Cánh tay vẫn thế níu chặt lấy Tố Yên không muốn buông ra.
“Đủ rồi! Anh nháo đủ chưa? Chúng ta ly hôn đi.”
Hai từ “ly hôn” như chiếc vảy ngược, bị chạm đến chiếc vảy ngược ấy hắn quỳ xuống trước mặt cô: “ Tôi xin em! Đừng ly hôn mà, đừng rời bỏ tôi…”
Mặc cho cánh tay níu kéo của Lệnh Khắc, cô lấy từ trong túi ra một tờ đơn ly hôn và đã ký xác nhận từ trước. Dứt khoát hất tay lệnh khắc ra mà rời khỏi căn nhà này.
Căn nhà chỉ đem lại cho cô toàn sự đau khổ.
Tố Yên bước ra ngoài cửa, thấy một chiếc xe hơi đen tuyền sớm đã đậu từ trước, chiếc cửa kính được kéo xuống lộ rõ ngũ quan của người lái.
“Tố Đại Tiểu Thư, Kỷ Thiên đến đón cô đây.”
Tố Yên không một chút khách sáo mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong xe, Kỷ Thiên cũng không chờ gì nữa mà khởi động xe lái đi trước sự la hét dừng lại từ đằng sau của Lệnh Khắc.
“Chúc mừng Tiểu Yên đã hoàn toàn độc thân, như thế liệu tôi đã có cơ hội chưa?”
Tố Yên cười lạnh: “Kỷ Tổng vậy mà không chê một người phụ nữ đã có một đời chồng như tôi sao?”
Kỷ Thiên cười nhạt, bàn tay to lớn vén một bên tóc cô.
“Chỉ cần là em, tôi không bao giờ chê bai gì cả… một người hoàn hảo như em tôi chỉ sợ tôi còn không xứng.”
Trước lời nói của hắn cô quay người ra cửa sổ nhàn nhạt đáp: “Kỷ Tổng nói quá… người như Kỷ Tổng tôi mới là người không xứng.”
Kỷ Thiên mỉm cười tiếp tục lái xe, dù bản thân đang chuyên tâm lái xe đến đâu nhưng anh vẫn luôn nhìn đến Tố Yên.
“Liệu em có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Tố Yên mím môi chần chừ đáp lại: “Xin lỗi, tôi hiện tại không đủ dũng khí để yên thêm một ai nữa.”
“Không sao… để tôi yêu em là đủ.”
Trước sự chủ động của Kỷ Thiên cô cũng chỉ yên lặng không đáp lại, thật sự Tố Yên nói không hề sai, cô thật sự không còn dũng khí yêu thêm ai khác.
“Tôi sẽ bù đắp nhưng tổn thương mà hắn tạo nên cho em… chỉ cần em đừng bỏ rơi tôi.”
Tố Yên nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, cô đã ngồi dậy và dựa lưng vào chiếc gối êm ái đằng sau lưng an tĩnh ngồi ngắm ánh nắng buổi sớm.
“Chị… chị đã tỉnh, cảm thấy trong người như thế nào rồi?”
Tố Yên thở dài, ánh mắt dời khỏi khung cửa sổ nhìn về Tố Tần Hạo: “Đều ổn… chỉ là bụng hơi nhức.”
Tố Tần Hạo mím môi chần chừ đôi chút rồi cũng mở lời.
“Em đã nghe tên đàn em kia nói, chị là người đưa chỉ thị nổ súng… chị à, đứa bé đó cũng là con của chị mà?”
Nói đến đây cậu bất chợt khựng lại, nhìn vẻ mặt đầy bi thương của chị gái. Thân hình nhỏ hắn của Tố Yên run rẩy, giọt lệ từ khóe mi cũng chảy dài trên gò má.
“Không giết chết thì kết quả cũng như thế thôi… đứa bé không hề có tim thai, sớm siêu âm đứa con trong bụng đã có vấn đề. Giữ lại cũng chỉ làm khổ một sinh linh.”
Tố Tần Hạo với kiến thức chuyên sâu của một bác sĩ cậu nào có thể không hiểu được lời của Tố Yên. Nhưng với một trai thẳng như Tố Tần Hạo lại không biết cách nào để dỗ dành phụ nữ đang khóc đâu.
Thấy chị gái khóc đến đau lòng Tố Tần Hạo lay hoay không biết dỗ thế nào, luống cuốn cả lên: “Ơ… chị, chị đừng khóc em không biết dỗ con gái như thế nào đâu.”
Tố Yên phì cười, tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu. Lần đầu tiên được chị gái xoa đầu Tố Tần Hạo không nháo chỉ im lặng mỉm cười.
Hai chị em cùng nhau tâm sự được một lúc lâu thì Tố Yên chợt hỏi: “Vậy… Lệnh Khắc đâu?”
Nghe cái tên được Tố Yên nhắc tới Tố Tần Hạo sực nhớ ra lấy từ trong gầm giường một bịch đồ vặt đặt lên trên bàn chán nản nói.
“Sáng hôm qua anh ta mua một đống này bảo để cho chị khi nào bình phục sẽ ăn sau đó biến mất đến tận sáng nay.”
Tố Yên gật đầu gật gù, cô không mấy để tâm đến việc này.
“Được rồi, chuẩn bị xuất viện. Tiểu Hạo! Em chở chị về nhà, chị muốn cùng anh ấy ly hôn…”
Tố Tần Hạo trước lời nói của cô thập phần ngạc nhiên nhưng rồi cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao việc này đều là tốt cho chị gái cậu, một người làm em như cậu thì làm sao có thể nhìn chị gái mình có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc được.
Sau khi làm giấy tờ xuất viện xong cậu lái xe trở cô đến trước cửa nhà, nhìn căn nhà với dấu vết trước cửa thì chắc chắn Lệnh Khắc đang ở nhà.
Với sự hiểu biết của cô thì đáng lẽ giờ này hắn đã dậy rồi chứ.
“Em đi về bệnh viện trước đi, tí nữa sẽ có người đến đón chị.”
Tố Tần Hạo có một chút không nỡ rời đi nhưng nhìn thái độ kiên quyết của chị cái nên cuối cùng cũng đành lái xe rời đi.
Tố Yên đi đến phía cánh cửa nhà, nhìn đống giày dép bị vứt trước cửa không ngay ngắn còn kèm theo đôi giày cao gót của nữ nhân khác. Tâm tình của cô sớm đã nguội lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Nhập mật khẩu nhà Tố Yên mở cửa vào trong, bên trong căn nhà là một không gian hết sức bừa bộn, quần áo nữ nhân vứt tứ tung, bát đũa đổ vỡ trong bếp.
“Cái đống bừa bộn gì thế này.”
Tố Yên chán ghét nhìn xung quanh căn nhà rồi lại đi thẳng lên trên lầu hai, đứng trước cánh cửa phòng ngủ cô điềm tĩnh vặn tay nắm cửa đi thẳng vào bên trong.
Hiện thực bên trong nhất thời khiến cô ngạc nhiên, trên giường là một nam một nữ thân không một mảnh vải đang say giấc, quần áo thì vứt tứ tung khắp canh phòng tạo ra một cảnh tượng hỗn độn ngứa hết cả mắt.
Không phải là một thánh mẫu Tố Yên tiến đến nắm lấy tóc nữ nhân nằm trên giường lôi mạnh xuống dưới đất, nữ nhân bị đau cũng tỉnh dậy quát lớn.
“Mẹ kiếp! Con nhỏ nào dám nắm tóc của tao?”
Giọng nói thân quen của kẻ thù truyền kiếp vang bên tai, cô nhìn Lâm Chi cười khẩy: “Chồng người khác ăn ngon không?”
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh đến đáng sợ nhất thời khiến Lâm Chi sợ hãi ngẩn đầu nhìn lên, trước mặt Tố Yên đang mỉm cười tươi rói một cách đáng sợ.
Theo tiếng động mà Lệnh Khắc cũng tỉnh giấc, hắn đau đầu ngồi dậy day trán rồi lại ngẩn lên nhìn. Trước mắt hắn là Tố Yên người vợ hắn yêu thương đã sớm tỉnh lại nhưng chưa kịp vui mừng hắn đã bị ăn một cái tát đau điếng.
“Vợ… sao em…”
Nhất thời hắn nhận ra được điều gì đó, Lệnh Khắc nhìn bản thân một thân không mảnh vải rồi lại nhìn Lâm Chi đang ngồi nức nở ở dưới đất hắn dường như hiểu ra gì đó lo sợ nhìn cô.
“Vợ… không phải như em thấy đâu! Hôm qua anh nhất thời uống say… anh và cô ta chưa hề có gì với nhau cả!”
Hắn sợ đến mức gương mặt trắng bệch lại nắm chặt lấy tay Tố Yên, hai mắt đầy sự mong chờ. Mong cô sẽ thương xót cho hắn sao… nghĩ sao vậy.
“Tiểu Khắc nè… hình như anh đã quên mất câu nói của em rồi nhỉ?”
Gương mặt hắn từ trắng chuyển sang xanh hai mắt ngập nước níu lấy tay cô: “Anh nhớ! Anh nhớ mà, nhưng anh với cô ta hoàn toàn không có gì hết.”
Lâm Chi lúc này đang ngồi dưới đất không nhịn được mà cất tiếng: “Nhưng rõ ràng hai ta…”
“Câm miệng!”
Lệnh Khắc tức giận quát lớn, hắn căm phẫn nhìn nữ nhân không biết thân biết phận đang ngồi bệt ở dưới đất kia. Cánh tay vẫn thế níu chặt lấy Tố Yên không muốn buông ra.
“Đủ rồi! Anh nháo đủ chưa? Chúng ta ly hôn đi.”
Hai từ “ly hôn” như chiếc vảy ngược, bị chạm đến chiếc vảy ngược ấy hắn quỳ xuống trước mặt cô: “ Tôi xin em! Đừng ly hôn mà, đừng rời bỏ tôi…”
Mặc cho cánh tay níu kéo của Lệnh Khắc, cô lấy từ trong túi ra một tờ đơn ly hôn và đã ký xác nhận từ trước. Dứt khoát hất tay lệnh khắc ra mà rời khỏi căn nhà này.
Căn nhà chỉ đem lại cho cô toàn sự đau khổ.
Tố Yên bước ra ngoài cửa, thấy một chiếc xe hơi đen tuyền sớm đã đậu từ trước, chiếc cửa kính được kéo xuống lộ rõ ngũ quan của người lái.
“Tố Đại Tiểu Thư, Kỷ Thiên đến đón cô đây.”
Tố Yên không một chút khách sáo mở cửa ghế lái phụ ngồi vào trong xe, Kỷ Thiên cũng không chờ gì nữa mà khởi động xe lái đi trước sự la hét dừng lại từ đằng sau của Lệnh Khắc.
“Chúc mừng Tiểu Yên đã hoàn toàn độc thân, như thế liệu tôi đã có cơ hội chưa?”
Tố Yên cười lạnh: “Kỷ Tổng vậy mà không chê một người phụ nữ đã có một đời chồng như tôi sao?”
Kỷ Thiên cười nhạt, bàn tay to lớn vén một bên tóc cô.
“Chỉ cần là em, tôi không bao giờ chê bai gì cả… một người hoàn hảo như em tôi chỉ sợ tôi còn không xứng.”
Trước lời nói của hắn cô quay người ra cửa sổ nhàn nhạt đáp: “Kỷ Tổng nói quá… người như Kỷ Tổng tôi mới là người không xứng.”
Kỷ Thiên mỉm cười tiếp tục lái xe, dù bản thân đang chuyên tâm lái xe đến đâu nhưng anh vẫn luôn nhìn đến Tố Yên.
“Liệu em có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Tố Yên mím môi chần chừ đáp lại: “Xin lỗi, tôi hiện tại không đủ dũng khí để yên thêm một ai nữa.”
“Không sao… để tôi yêu em là đủ.”
Trước sự chủ động của Kỷ Thiên cô cũng chỉ yên lặng không đáp lại, thật sự Tố Yên nói không hề sai, cô thật sự không còn dũng khí yêu thêm ai khác.
“Tôi sẽ bù đắp nhưng tổn thương mà hắn tạo nên cho em… chỉ cần em đừng bỏ rơi tôi.”