Chương 57: Đừng Cử Động, Cũng Không Cần Nhìn
Chỉ chờ có như thế, Triệu Kỳ Vũ liền ngay lập tức lợi dụng tình hình hỗn chiến mà cùng tiểu đội nhỏ của mình tiến sâu vào bên trong.
Những cánh cửa lớn liên tiếp bị đột phá, binh lính bên trong tổng bộ không kịp phòng bị liên tiếp bị hạ gục trong chớp mắt.
Tuy nhiên bên trong lại vô cùng rộng lớn, để tìm được cha Cố ở đây ngay lập tức không phải chuyện dễ dàng gì, hành lang dài như không thấy lối ra.
Triệu Kỳ Vũ cẩn thận tìm từng chỗ một, hắn không bỏ sót nơi nào, tiếng bước chân dồn dập hơn, hơi thở của họ cũng gấp gáp, vì nếu để người của tổng bộ chi viện kịp thời, thì họ sẽ không thể nào thoát khỏi nơi này.
"Chia nhau ra tìm đi, các người bên kia, những người còn lại đi theo tôi!" Triệu Kỳ Vũ nghiêm túc nhìn họ nói.
"Vâng, thưa đội trưởng!" Tiểu đội đồng thanh lên tiếng đáp, sau đó thì nhanh chóng tách nhau ra.
...
Ở một nơi khác bên trong tổng bộ, Vân Chi Lâm nhờ vào sự nhanh nhẹn của mình đã vào đến nơi. Cô nhanh chóng nép mình vào một góc tường, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Cảm nhận được nơi này không có ai, Vân Chi Lâm mới từ từ di chuyển đến nơi tiếp theo, trên tay cô cũng không thiếu một khẩu súng phòng thân.
Bất ngờ khi bước đến gần cầu thang, phía sau Vân Chi Lâm lại vang lên rất nhiều tiếng bước chân. Để tránh bị phát hiện, cô lập tức mở cửa một gian phòng và trốn vào bên trong.
"Rầm, rầm." Tiếng bước chân bên ngoài hành lang dần lớn hơn, nhưng sau đó cũng nhanh chóng biến mất khi người đã đi qua.
Vân Chi Lâm lúc này mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, cô chầm chậm mở cánh cửa gỗ ra thêm lần nữa. "Két." Tiếng động nhỏ khẽ vang lên, rất may là bọn người kia đã đi xa, cho nên mới không phát hiện ra cô đang ở đây.
"Phù, may thật đấy!" Cô thở hắt ra một hơi, thầm cảm ơn trời.
Nhưng khi Vân Chi Lâm tưởng chừng đã thoát nạn, đột nhiên phía sau lưng cô bất ngờ một giọng nói kêu lên. "Này, bên kia có kẻ đột nhập, mau bắt lại."
Còn nghĩ là đã an toàn, ai ngờ Vân Chi Lâm lại bị phát hiện như thế này đây. "Chết tiệt thật!" Cô hoảng hốt kêu lên, rồi bắt đầu co chân bỏ chạy.
Binh lính phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, kẻ địch đông cho nên Vân Chi Lâm hoàn toàn không thể chống trả, ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách.
Rất nhanh phía trước mặt cô đã xuất hiện một chiếc cầu thang, cô liền tăng tốc nhằm cắt đuôi kẻ địch. "Mình không thể bị bắt, nếu không chỉ có đường chết mà thôi!"
Có điều người tính lại không bằng trời tính, bởi vì chạy qua nhanh, Vân Chi Lâm vô tình vấp vào thứ gì đó, khiến cả cơ thể cô bổ nhào về phía trước. "Thôi chết!"
Nhìn cầu thang phía trước dài như vậy, Vân Chi Lâm khẳng định ngã không chết thì cô cũng trở thành kẻ tàn phế mất thôi. "Cố Trạch Thần!" Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ biết sợ hãi gọi lớn tên anh, giống như chỉ cần gọi như thế thì anh sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Vân Chi Lâm siết chặt hai tay, đôi mắt cũng đã nhắm nghiền để chấp nhận số phận.
Nhưng bất ngờ hơn nữa là lúc này đột nhiên một cánh tay lớn xuất hiện, vững vàng ôm lấy eo cô kéo về.
Cả người Vân Chi Lâm mất thăng bằng mà ngã vào lòng người kia, hơi ấm quen thuộc khiến cô ngay lập tức nhận ra người quen. "Cố...Cố Trạch Thần!"
"Anh nghe!"
Vỏn vẹn hai chữ thốt ra từ cánh môi mỏng của anh khiến gò má cô đỏ bừng ngay lập tức, cảm giác cả người đều nóng lên.
Mà Vân Chi Lâm lại thấy rất thần kỳ, hai người thật sự có thần giao cách cảm hay sao, trùng hợp thế nào mà lại luôn xuất hiện khi cô gặp nguy.
Khi đôi nam nữ đang trao ánh mắt tình tứ cho nhau, thì phía sau kẻ địch cũng đã xuất hiện rồi.
"Ha, tụi bây hết đường chạy rồi!" Một tên cầm đầu trong số chúng thở dốc, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ phấn khích khi thấy hai người.
Tưởng chừng cả hai đang rơi vào tình huống nguy hiểm, thì Cố Trạch Thần lại nói chuyện nhẹ tựa cơn gió. "Đừng cử động, cũng không cần nhìn, chỉ cần em tin tưởng anh!"
Nói rồi anh bất ngờ choàng tay kéo cô vào lòng bảo vệ, ánh mắt nhìn đám người kia bỗng chốc thay đổi, hoàn toàn không còn chút nhân nhượng nào.
Chỉ thấy ngón tay của Cố Trạch Thần khẽ động đậy, sau đó lại nhếch môi mỉm cười.
Trong khi đám lính kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vì chẳng có ai điên rồ khi tỏ vẻ thách thức như thế, đột nhiên tiếng súng chát chúa từ phía sau vang rền.
"Đoàng, đoàng."
Khung cảnh liền trở nên hỗn loạn, tiếng kêu rên thảm thiết, kèm theo đó là thi thể của kẻ địch liên tục ngã xuống, chất đống ở đó.
Cố Trạch Thần lúc này đã nhanh chóng ôm Vân Chi Lâm tìm chỗ an toàn, súng đạn không có mắt, hai người còn đứng ngu ngơ ở đó thì chắc chắn sẽ trúng đạn.
"Cạch."
Tìm thấy một căn phòng trống cách đó không xa, Cố Trạch Thần gấp gáp mở cửa đưa Vân Chi Lâm vào bên trong, anh chỉ sợ cô sẽ bị thương vì đạn lạc.
"Lâm Lâm, em không sao chứ?" Anh thận trọng kiểm tra cô từ trên xuống, mỗi một tấc da thịt anh đều không dám bỏ qua.
Vân Chi Lâm khẽ lắc đầu, rồi cơ thể cô không thể tự chủ thêm, mà nhào đến ôm chầm lấy anh, cả người tựa vào lồng ngực quen thuộc kia, hít thở thật sâu mùi hương dễ chịu kia. "Em không sao!"
"Em chắc chắn chứ?" Cố Trạch Thần vẫn không tin tưởng lắm, anh lo sợ cô giấu anh.
Không trả lời câu hỏi của anh, cô lại chuyển sang chủ đề khác. "Sao anh về mà không nói lời nào với em, tình hình chiến sự bên kia có tốt không?"
Vân Chi Lâm không biết, Cố Trạch Thần sớm đã cùng đồng đội xử lý xong, việc anh cần làm ngay lúc này chính là giành lại tự do cho nước nhà.
"Bên kia mọi thứ đã ổn thoả, bây giờ em có thể yên tâm rồi!" Cố Trạch Thần động tác dịu dàng xoa đầu cô.
"Hiện tại ở đây hãy giao lại cho anh, bên ngoài có xe chờ sẵn, em đi trước nhé!"
Vân Chi Lâm khẽ gật đầu nhẹ, cô biết bản thân sẽ làm vật cản đường, nếu như cô ở lại đây. "Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương!"
"Ừm anh biết rồi!" Cố Trạch Thần hiểu bây giờ không phải lúc, nhưng anh không nhịn được mà cưng chiều hôn lên trán cô.
...
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, Cố Trạch Thần nắm chặt tay đưa Vân Chi Lâm rời khỏi tổng bộ.
Trên đường gặp không ít lính canh truy đuổi, nhưng dưới họng súng của anh thì bọn chúng sống không quá ba giây.
Lo lắng Vân Chi Lâm sẽ ám ảnh, cho nên Cố Trạch Thần cố gắng đưa cô rời khỏi nơi khói lửa này càng nhanh càng tốt.
Chỉ khi nhìn thấy cô đã an toàn lên xe, anh lúc này mới yên tâm mà quay lại hành động cùng đồng đội.
_____?️ To Be Continued ?️_____
Những cánh cửa lớn liên tiếp bị đột phá, binh lính bên trong tổng bộ không kịp phòng bị liên tiếp bị hạ gục trong chớp mắt.
Tuy nhiên bên trong lại vô cùng rộng lớn, để tìm được cha Cố ở đây ngay lập tức không phải chuyện dễ dàng gì, hành lang dài như không thấy lối ra.
Triệu Kỳ Vũ cẩn thận tìm từng chỗ một, hắn không bỏ sót nơi nào, tiếng bước chân dồn dập hơn, hơi thở của họ cũng gấp gáp, vì nếu để người của tổng bộ chi viện kịp thời, thì họ sẽ không thể nào thoát khỏi nơi này.
"Chia nhau ra tìm đi, các người bên kia, những người còn lại đi theo tôi!" Triệu Kỳ Vũ nghiêm túc nhìn họ nói.
"Vâng, thưa đội trưởng!" Tiểu đội đồng thanh lên tiếng đáp, sau đó thì nhanh chóng tách nhau ra.
...
Ở một nơi khác bên trong tổng bộ, Vân Chi Lâm nhờ vào sự nhanh nhẹn của mình đã vào đến nơi. Cô nhanh chóng nép mình vào một góc tường, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Cảm nhận được nơi này không có ai, Vân Chi Lâm mới từ từ di chuyển đến nơi tiếp theo, trên tay cô cũng không thiếu một khẩu súng phòng thân.
Bất ngờ khi bước đến gần cầu thang, phía sau Vân Chi Lâm lại vang lên rất nhiều tiếng bước chân. Để tránh bị phát hiện, cô lập tức mở cửa một gian phòng và trốn vào bên trong.
"Rầm, rầm." Tiếng bước chân bên ngoài hành lang dần lớn hơn, nhưng sau đó cũng nhanh chóng biến mất khi người đã đi qua.
Vân Chi Lâm lúc này mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, cô chầm chậm mở cánh cửa gỗ ra thêm lần nữa. "Két." Tiếng động nhỏ khẽ vang lên, rất may là bọn người kia đã đi xa, cho nên mới không phát hiện ra cô đang ở đây.
"Phù, may thật đấy!" Cô thở hắt ra một hơi, thầm cảm ơn trời.
Nhưng khi Vân Chi Lâm tưởng chừng đã thoát nạn, đột nhiên phía sau lưng cô bất ngờ một giọng nói kêu lên. "Này, bên kia có kẻ đột nhập, mau bắt lại."
Còn nghĩ là đã an toàn, ai ngờ Vân Chi Lâm lại bị phát hiện như thế này đây. "Chết tiệt thật!" Cô hoảng hốt kêu lên, rồi bắt đầu co chân bỏ chạy.
Binh lính phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, kẻ địch đông cho nên Vân Chi Lâm hoàn toàn không thể chống trả, ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách.
Rất nhanh phía trước mặt cô đã xuất hiện một chiếc cầu thang, cô liền tăng tốc nhằm cắt đuôi kẻ địch. "Mình không thể bị bắt, nếu không chỉ có đường chết mà thôi!"
Có điều người tính lại không bằng trời tính, bởi vì chạy qua nhanh, Vân Chi Lâm vô tình vấp vào thứ gì đó, khiến cả cơ thể cô bổ nhào về phía trước. "Thôi chết!"
Nhìn cầu thang phía trước dài như vậy, Vân Chi Lâm khẳng định ngã không chết thì cô cũng trở thành kẻ tàn phế mất thôi. "Cố Trạch Thần!" Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ biết sợ hãi gọi lớn tên anh, giống như chỉ cần gọi như thế thì anh sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Vân Chi Lâm siết chặt hai tay, đôi mắt cũng đã nhắm nghiền để chấp nhận số phận.
Nhưng bất ngờ hơn nữa là lúc này đột nhiên một cánh tay lớn xuất hiện, vững vàng ôm lấy eo cô kéo về.
Cả người Vân Chi Lâm mất thăng bằng mà ngã vào lòng người kia, hơi ấm quen thuộc khiến cô ngay lập tức nhận ra người quen. "Cố...Cố Trạch Thần!"
"Anh nghe!"
Vỏn vẹn hai chữ thốt ra từ cánh môi mỏng của anh khiến gò má cô đỏ bừng ngay lập tức, cảm giác cả người đều nóng lên.
Mà Vân Chi Lâm lại thấy rất thần kỳ, hai người thật sự có thần giao cách cảm hay sao, trùng hợp thế nào mà lại luôn xuất hiện khi cô gặp nguy.
Khi đôi nam nữ đang trao ánh mắt tình tứ cho nhau, thì phía sau kẻ địch cũng đã xuất hiện rồi.
"Ha, tụi bây hết đường chạy rồi!" Một tên cầm đầu trong số chúng thở dốc, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ phấn khích khi thấy hai người.
Tưởng chừng cả hai đang rơi vào tình huống nguy hiểm, thì Cố Trạch Thần lại nói chuyện nhẹ tựa cơn gió. "Đừng cử động, cũng không cần nhìn, chỉ cần em tin tưởng anh!"
Nói rồi anh bất ngờ choàng tay kéo cô vào lòng bảo vệ, ánh mắt nhìn đám người kia bỗng chốc thay đổi, hoàn toàn không còn chút nhân nhượng nào.
Chỉ thấy ngón tay của Cố Trạch Thần khẽ động đậy, sau đó lại nhếch môi mỉm cười.
Trong khi đám lính kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vì chẳng có ai điên rồ khi tỏ vẻ thách thức như thế, đột nhiên tiếng súng chát chúa từ phía sau vang rền.
"Đoàng, đoàng."
Khung cảnh liền trở nên hỗn loạn, tiếng kêu rên thảm thiết, kèm theo đó là thi thể của kẻ địch liên tục ngã xuống, chất đống ở đó.
Cố Trạch Thần lúc này đã nhanh chóng ôm Vân Chi Lâm tìm chỗ an toàn, súng đạn không có mắt, hai người còn đứng ngu ngơ ở đó thì chắc chắn sẽ trúng đạn.
"Cạch."
Tìm thấy một căn phòng trống cách đó không xa, Cố Trạch Thần gấp gáp mở cửa đưa Vân Chi Lâm vào bên trong, anh chỉ sợ cô sẽ bị thương vì đạn lạc.
"Lâm Lâm, em không sao chứ?" Anh thận trọng kiểm tra cô từ trên xuống, mỗi một tấc da thịt anh đều không dám bỏ qua.
Vân Chi Lâm khẽ lắc đầu, rồi cơ thể cô không thể tự chủ thêm, mà nhào đến ôm chầm lấy anh, cả người tựa vào lồng ngực quen thuộc kia, hít thở thật sâu mùi hương dễ chịu kia. "Em không sao!"
"Em chắc chắn chứ?" Cố Trạch Thần vẫn không tin tưởng lắm, anh lo sợ cô giấu anh.
Không trả lời câu hỏi của anh, cô lại chuyển sang chủ đề khác. "Sao anh về mà không nói lời nào với em, tình hình chiến sự bên kia có tốt không?"
Vân Chi Lâm không biết, Cố Trạch Thần sớm đã cùng đồng đội xử lý xong, việc anh cần làm ngay lúc này chính là giành lại tự do cho nước nhà.
"Bên kia mọi thứ đã ổn thoả, bây giờ em có thể yên tâm rồi!" Cố Trạch Thần động tác dịu dàng xoa đầu cô.
"Hiện tại ở đây hãy giao lại cho anh, bên ngoài có xe chờ sẵn, em đi trước nhé!"
Vân Chi Lâm khẽ gật đầu nhẹ, cô biết bản thân sẽ làm vật cản đường, nếu như cô ở lại đây. "Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương!"
"Ừm anh biết rồi!" Cố Trạch Thần hiểu bây giờ không phải lúc, nhưng anh không nhịn được mà cưng chiều hôn lên trán cô.
...
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, Cố Trạch Thần nắm chặt tay đưa Vân Chi Lâm rời khỏi tổng bộ.
Trên đường gặp không ít lính canh truy đuổi, nhưng dưới họng súng của anh thì bọn chúng sống không quá ba giây.
Lo lắng Vân Chi Lâm sẽ ám ảnh, cho nên Cố Trạch Thần cố gắng đưa cô rời khỏi nơi khói lửa này càng nhanh càng tốt.
Chỉ khi nhìn thấy cô đã an toàn lên xe, anh lúc này mới yên tâm mà quay lại hành động cùng đồng đội.
_____?️ To Be Continued ?️_____