Chương 36: Đồng Văn - Hà Giang
Chúng tôi tới thành phố Hà Giang khoảng 2 giờ chiều, sau 6 tiếng nằm trên xe khách. Thời tiết ở đây ẩm ướt, sương mù giăng kín lối, nhiệt độ thấp hơn thủ đô khoảng 2-3 độ. Nhà xe dừng lại ở trước cửa hàng dịch vụ cho thuê xe máy, tôi kéo cao cổ áo, cầm balo giúp Trang, dẫn con bé tới quán phở gần đó ngồi chờ chú đến đón.
Nhà chú dì tôi ở thị trấn Đồng Văn, cách thành phố Hà Giang tận 150km. Chú dì mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở rìa thị trấn, mỗi tuần chú sẽ lái xe tải lên thành phố lấy hàng một lần. Sáng nay tôi gọi điện cho dì, lúc đầu tôi dự định nghỉ lại homestay ở thành phố, ngày mai mới thuê xe máy ghé qua nhà dì chơi, nhưng dì khăng khăng bắt chú lên thành phố đón hai đứa bằng được.
Thành phố Hà Giang được quy hoạch có phần giống thị xã, đường phố khá rộng rãi, nhà cửa hàng quán san sát nhau, thi thoảng mọc lên một vài tòa nhà cao tầng. Mặc dù có sương mù dày đặc nhưng tôi có thể quan sát được những ngọn đồi xanh thẳm nhấp nhô ngay trong thành phố. Cả tôi và Trang đều vừa mệt vừa đói, chúng tôi gọi hai bát phở ăn lấp bụng trước, chờ thêm gần 10 phút thì chú tôi đến.
"Hai đứa đợi lâu chưa?"
"Dạ cũng không lâu lắm, bọn cháu vừa ăn xong." Tôi đưa balo của tôi và Trang cho chú để chú cất vào thùng xe, bên trong thùng xe chất đầy két bia và hộp các-tông, "Hôm nay chú xuống thành phố lấy hàng luôn ạ?"
"Ừ, hôm nay xuống đón hai đứa nên tiện lấy luôn, cuối tuần không phải đi nữa." Chú đóng cửa thùng xe, quay trở lại cabin mở cửa cho chúng tôi, "Hai đứa lên xe đi."
Tôi và Trang ngồi chen chúc trên ghế phụ lái, cũng may cả hai đứa đều nhỏ người nên không đến mức chật chội. Chú tôi năm nay gần 50 tuổi, là một người rất kiệm lời, thi thoảng tôi mới gặp chú khi vợ chồng chú dì về Nam Định ăn Tết. Chú dì có một đứa con gái, năm nay đang học cấp Ba Chuyên Hà Giang, nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Tôi hỏi thăm chú về sức khỏe của dì và tình hình học tập của em họ, nói đôi ba câu thì cũng hết chuyện. Xe bắt đầu đi đến đoạn đường đèo, tôi không dám làm phiền chú tập trung lái xe, chuyển sang ngắm cảnh và nói chuyện với Trang.
Trước mắt chúng tôi hiện ra những dãy núi trùng điệp ngút ngàn, màu xanh của núi rừng và màu xanh của trời giao hòa, mở ra một không gian bao la hùng vĩ. Tôi hạ cửa kính xe, không khí lạnh mang theo hơi ẩm và mùi hương dễ chịu của cỏ cây ngay lập tức ùa vào buồng lái. Sương mù đã tan bớt nhưng đường đèo nguy hiểm nên chú lái xe rất chậm, quãng đường 150 km mà đi ô tô gần 4 tiếng mới tới nơi.
"Hai chị em đi đường có mệt không?" Xe tải dừng ở gara bên cạnh kho hàng, dì tôi niềm nở chạy ra đón, "Có bị say xe không? Vào nhà rửa chân rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Trời nhá nhem tối, gara chỉ bật một chiếc đèn sợi đốt tù mù, trong khoảnh khắc trông thấy dì họ, tôi chợt có ảo giác mình vừa trở về căn nhà nhỏ ở Nam Định sau một chuyến đi dài, được mẹ chạy ra cổng đón.
Em họ tôi học nội trú, một tháng chỉ về nhà một lần, chú dì để hai đứa tôi ngủ tạm phòng của em. Tôi và Trang vào phòng cất đồ, rửa mặt rửa tay, sau đó xuống bếp phụ dì chuẩn bị dọn cơm. Trang là đứa khéo miệng và dễ được lòng người lớn, mới chuyện trò đôi câu dì tôi đã quý nó lắm, dốc hết ruột gan ra tâm sự với nó như tri kỷ đã lâu. Lúc dì vô tình tiết lộ việc mẹ tôi qua đời, Trang thoáng khựng lại, nó lẳng lặng gắp thêm cho tôi một miếng sườn, sau đó không hỏi thêm gì nữa.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, tôi với Trang đều mệt nên tắm rửa qua rồi về phòng ngủ sớm.
"Nhà chồng của dì mày là người dân tộc gì thế?" Trang ngồi trên giường, ngắm nghía chiếc váy màu đỏ mận có nhiều họa tiết tinh xảo được treo trên cánh cửa tủ.
Tôi dùng khăn vải bông lau khô tóc, thoáng liếc theo Trang, trả lời:
"Chú tao là người dân tộc Mông, trước chú học trường Cao đẳng Công nghiệp Nam Định nên quen dì, sau đấy dì tao tốt nghiệp thì theo chú về Hà Giang." Tôi ngồi xuống cạnh Trang, vươn tay nâng vạt váy của em họ lên, giải thích thêm, "Người Mông có truyền thống trồng Lanh dệt vải, họa tiết trên váy vóc đều được thêu thủ công hết."
"Ồ..."
Trang có vẻ trầm trồ lắm, con bé lấy điện thoại bật 4G lên định chụp ảnh up Locket thì thông báo nhảy liên tục. Trang sợ hãi ném điện thoại cho tôi, vỗ ngực nói:
"Người ta đòi nợ mày kìa, tự check thông báo đi."
Tôi úp màn hình điện thoại xuống, đẩy qua cho Trang, gợi ý:
"Hay mày cũng block Trường đi?"
"Được đấy." Trang bĩu môi nhặt điện thoại lên, ngón tay lướt lướt vài cái trên màn hình cảm ứng, uể oải trả lời tin nhắn, "Tao mà không nợ tiền nó là tao block liền."
Tôi cầm máy sấy tóc đi ra một góc khác cắm điện, không dám ngồi gần Trang, trái tim đập bình bịch như thể sắp nhảy ra ngoài. Đầu óc tôi rối bời, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn lẫn lộn với nhau khiến tôi không thể gọi tên chính xác trạng thái hiện tại. Tôi giả vờ tập trung sấy tóc để che giấu tâm trạng thấp thỏm, tâm trí dồn hết vào chiếc điện thoại trên tay Trang.
"Cuối cùng cũng xong." Trang ném điện thoại lên bàn, nằm vật ra giường, "Có ít nhất 10 người nhắn tin hỏi chúng ta chạy đi đâu đấy Đào Huyền Chi ạ, đứa nào cũng thắc mắc tao nợ ai mà phải trốn." Trang xoay sang nhìn tôi, "Mày cũng check tin nhắn đi."
"Không ai nhắn tin cho tao đâu, bình thường tao không có thói quen giữ liên lạc với người ta suốt cả ngày, tao mất tích vài hôm cũng chẳng ai biết đâu." Tôi nhún vai, nằm ghé đầu vào gối của Trang, bật 4G điện thoại lên, "Mà bạn bè thì không thân thiết lắm, người nhà chẳng có ai..." Tôi khựng lại, thoáng sửng sốt, "Úi, có mấy người nhắn tin cho tao này... Trường còn gửi mail cho tao nữa?"
"Đâu?" Trang nhổm dậy, nằm sát lại gần tôi, "Tao xem với!!!"
Tôi còn chưa kịp làm gì đã bị Trang giật mất điện thoại, con bé ngồi thẳng người, đọc to dõng dạc:
"Gửi bạn Chi Đào thân mến... Ha ha ha há há há!!"
Trang ôm điện thoại của tôi lăn lộn khắp giường một lúc lâu, tôi sốt ruột chọc vào người con bé mấy cái, nó vội trả điện thoại cho tôi, cười chảy cả nước mắt:
"Trời ơi cười tắt thở, hồi năm nhất anh Trường viết mail cho giảng viên còn không có tiêu đề, thế mà giờ đã biết thưa gửi đàng hoàng rồi... Ha ha bạn Chi Đào thân mến..."
Tôi mím môi cười, hồi hộp cầm điện thoại lên đọc tiếp.
"Bạn Chi Đào thân mến,
Buổi sáng thức dậy, tớ phát hiện ra cậu đã mất tích (cùng với Dương Thu Trang), tớ thử liên lạc với cậu thì nhận ra cậu chặn hết toàn bộ tài khoản mạng xã hội và số điện thoại của tớ. Tớ đã dành cả ngày hôm nay để kiểm điểm và suy nghĩ lại về những việc bản thân đã làm. Tớ xin thề là tớ hoàn toàn không lường trước được việc bản thân sẽ gặp cậu ở nhà Khánh Nguyễn, lúc nào tớ cũng tôn trọng lời nói của cậu và cố gắng hết sức thực hiện giao ước không gặp nhau 1 tháng của chúng ta.
Hôm qua uống say quá nên tớ không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nếu tớ đã làm gì khiến cậu giận thì mong cậu bỏ qua cho tớ nhé. Tớ xin hứa sẽ không làm phiền cậu trong 1 tháng tới, tớ chỉ cần biết cậu vẫn an toàn là được.
Tớ rất mong nhận được hồi âm của cậu.
Trân trọng,
Công Trường."
"Uầy!!!" Trang nằm dựa hẳn lên cánh tay tôi, chậc lưỡi, "Tao cá chắc email này có sự hỗ trợ và góp bút của cả một ê-kíp phía sau, thằng Trường không thể viết ra cái được một cái gì tử tế cả, hôm thi Văn THPTQG nó còn bỏ hơn nửa bài nghị luận văn học để ngủ cơ."
Tôi chú ý đặc biệt đến câu: "Hôm qua uống say quá nên tớ không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra", rõ ràng anh còn tỉnh hơn cả tôi, làm gì có chuyện mất trí nhớ. Thực ra Trường là người rất tinh ý, chắc chắn anh đã đoán ra lý do tôi hốt hoảng chạy trốn, bởi vậy thái độ xuống nước của anh càng khiến tôi thấy hổ thẹn và bất an.
"Nếu tao giả vờ không thấy mail của Trường thì có sao không mày?" Tôi cắn môi, hy vọng Trang sẽ nói gì đó khiến tôi thấy an tâm hơn một chút.
"Thì nó sẽ chuyển khoản cho mày vài chục triệu và báo công an đến bắt mày." Trang nhún vai, thái độ hoàn toàn dửng dưng, "Thằng Trường viết mail cho mày có vẻ bình tĩnh vậy thôi chứ nó sắp phát rồ lên rồi, mày mà không trả lời là nó gói đồ chạy lên Hà Giang tìm mày thật đấy."
"..."
Tôi lật đật ngồi dậy, vội vàng soạn thư báo bình an cho Trường, sau đó chặn nốt email của anh.
***
DAV và HAU vừa mới thi cuối kỳ xong, chúng tôi có hơn một tuần nghỉ ngơi trước khi sang học kỳ mới nên rất dư dả thời gian. Buổi sáng, tôi và Trang ra quầy giúp chú dì bán hàng. Khu dân cư quanh đây hầu như đều là người dân tộc Mông, mọi người cũng giao tiếp với nhau bằng tiếng Mông, chúng tôi nói tiếng Kinh thì mọi người đều hiểu, nhưng hai đứa nghe người bản địa nói chuyện với nhau cứ như vịt nghe sấm.
Vài người khách ghé đến mua hàng thấy hai đứa tôi lạ mặt nên tò mò nhìn mãi, các cô các bà cứ chốc chốc lại liếc nhìn tôi, rồi gật đầu nói gì đó với dì tôi, tôi nghe được một cụm từ "dô nọc" cứ lặp đi lặp lại, sau đó dì mới cười giải thích lại:
"Zoo nkauj là "đẹp" trong tiếng Kinh, người ta khen hai đứa xinh gái đấy."
Trang nghe thế thì ôm mặt, tỏ ra ngại ngùng:
"Ui cháu cảm ơn ạ, mọi người ở đây thật thà dễ mến quá!"
Phía sau nhà dì tôi có một vườn rau rộng, hoa cải vàng nở kín vườn, đẹp như tranh vẽ. Dì bảo tôi và Trang cầm rổ rau tự ra vườn hái, thích ăn rau gì lấy rau đấy, buổi trưa sẽ nhúng lẩu. Mùa đông là mùa của rau cải, cải cúc, cải ngọt, cải bó xôi, cải bẹ, cải xoăn... Mỗi loại chúng tôi lấy một ít, sau đó hái thêm dưa chuột và cà chua để ăn sống.
Đến chiều, chúng tôi mượn chú chiếc xe máy cũ, hai đứa chở nhau lên phố cổ Đồng Văn chơi. Thường thường cuối tuần ở Đồng Văn sẽ có sự kiện đốt lửa trại, chúng tôi đến vào giữa tuần nhưng phố đi bộ vẫn rất đông vui. Trang kéo tôi vào hàng bán vải vóc, mỗi đứa mua một cái khăn choàng thổ cẩm. Hôm nay tôi mặc váy dài màu xanh nhạt có họa tiết kẻ ngang, mái tóc dài bện hai bên, choàng khăn lên đầu, vậy mà nhìn có nét giống con gái vùng cao.
Chúng tôi thử phở chua đầu tiên, món này khá hợp khẩu vị của tôi, ăn xong thì cũng lưng lửng bụng. Hai đứa mua một cốc thắng dền và hai xiên lạp xưởng nướng đá, vừa dạo quanh phố đi bộ vừa ăn. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen quen:
"Ê nhìn bạn kia có bóng lưng giống thằng Hoàng nhỉ?" Tôi đẩy vai Trang.
Trang đang nhìn sang một hướng khác, miệng vẫn nhai lạp xưởng:
"Còn tao thấy bạn kia trông giống Nguyễn Công Trường lắm."
- -------------------
Small talk giữa hai người đàn ông:
Trường ôm đầu: Dương Thu Trang bắt cóc Huyền Chi của tao rồi!!!
Hoàng bật lại: Lỡ Chi Đào bắt cóc con Trang thì sao?
Nhà chú dì tôi ở thị trấn Đồng Văn, cách thành phố Hà Giang tận 150km. Chú dì mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở rìa thị trấn, mỗi tuần chú sẽ lái xe tải lên thành phố lấy hàng một lần. Sáng nay tôi gọi điện cho dì, lúc đầu tôi dự định nghỉ lại homestay ở thành phố, ngày mai mới thuê xe máy ghé qua nhà dì chơi, nhưng dì khăng khăng bắt chú lên thành phố đón hai đứa bằng được.
Thành phố Hà Giang được quy hoạch có phần giống thị xã, đường phố khá rộng rãi, nhà cửa hàng quán san sát nhau, thi thoảng mọc lên một vài tòa nhà cao tầng. Mặc dù có sương mù dày đặc nhưng tôi có thể quan sát được những ngọn đồi xanh thẳm nhấp nhô ngay trong thành phố. Cả tôi và Trang đều vừa mệt vừa đói, chúng tôi gọi hai bát phở ăn lấp bụng trước, chờ thêm gần 10 phút thì chú tôi đến.
"Hai đứa đợi lâu chưa?"
"Dạ cũng không lâu lắm, bọn cháu vừa ăn xong." Tôi đưa balo của tôi và Trang cho chú để chú cất vào thùng xe, bên trong thùng xe chất đầy két bia và hộp các-tông, "Hôm nay chú xuống thành phố lấy hàng luôn ạ?"
"Ừ, hôm nay xuống đón hai đứa nên tiện lấy luôn, cuối tuần không phải đi nữa." Chú đóng cửa thùng xe, quay trở lại cabin mở cửa cho chúng tôi, "Hai đứa lên xe đi."
Tôi và Trang ngồi chen chúc trên ghế phụ lái, cũng may cả hai đứa đều nhỏ người nên không đến mức chật chội. Chú tôi năm nay gần 50 tuổi, là một người rất kiệm lời, thi thoảng tôi mới gặp chú khi vợ chồng chú dì về Nam Định ăn Tết. Chú dì có một đứa con gái, năm nay đang học cấp Ba Chuyên Hà Giang, nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Tôi hỏi thăm chú về sức khỏe của dì và tình hình học tập của em họ, nói đôi ba câu thì cũng hết chuyện. Xe bắt đầu đi đến đoạn đường đèo, tôi không dám làm phiền chú tập trung lái xe, chuyển sang ngắm cảnh và nói chuyện với Trang.
Trước mắt chúng tôi hiện ra những dãy núi trùng điệp ngút ngàn, màu xanh của núi rừng và màu xanh của trời giao hòa, mở ra một không gian bao la hùng vĩ. Tôi hạ cửa kính xe, không khí lạnh mang theo hơi ẩm và mùi hương dễ chịu của cỏ cây ngay lập tức ùa vào buồng lái. Sương mù đã tan bớt nhưng đường đèo nguy hiểm nên chú lái xe rất chậm, quãng đường 150 km mà đi ô tô gần 4 tiếng mới tới nơi.
"Hai chị em đi đường có mệt không?" Xe tải dừng ở gara bên cạnh kho hàng, dì tôi niềm nở chạy ra đón, "Có bị say xe không? Vào nhà rửa chân rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Trời nhá nhem tối, gara chỉ bật một chiếc đèn sợi đốt tù mù, trong khoảnh khắc trông thấy dì họ, tôi chợt có ảo giác mình vừa trở về căn nhà nhỏ ở Nam Định sau một chuyến đi dài, được mẹ chạy ra cổng đón.
Em họ tôi học nội trú, một tháng chỉ về nhà một lần, chú dì để hai đứa tôi ngủ tạm phòng của em. Tôi và Trang vào phòng cất đồ, rửa mặt rửa tay, sau đó xuống bếp phụ dì chuẩn bị dọn cơm. Trang là đứa khéo miệng và dễ được lòng người lớn, mới chuyện trò đôi câu dì tôi đã quý nó lắm, dốc hết ruột gan ra tâm sự với nó như tri kỷ đã lâu. Lúc dì vô tình tiết lộ việc mẹ tôi qua đời, Trang thoáng khựng lại, nó lẳng lặng gắp thêm cho tôi một miếng sườn, sau đó không hỏi thêm gì nữa.
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, tôi với Trang đều mệt nên tắm rửa qua rồi về phòng ngủ sớm.
"Nhà chồng của dì mày là người dân tộc gì thế?" Trang ngồi trên giường, ngắm nghía chiếc váy màu đỏ mận có nhiều họa tiết tinh xảo được treo trên cánh cửa tủ.
Tôi dùng khăn vải bông lau khô tóc, thoáng liếc theo Trang, trả lời:
"Chú tao là người dân tộc Mông, trước chú học trường Cao đẳng Công nghiệp Nam Định nên quen dì, sau đấy dì tao tốt nghiệp thì theo chú về Hà Giang." Tôi ngồi xuống cạnh Trang, vươn tay nâng vạt váy của em họ lên, giải thích thêm, "Người Mông có truyền thống trồng Lanh dệt vải, họa tiết trên váy vóc đều được thêu thủ công hết."
"Ồ..."
Trang có vẻ trầm trồ lắm, con bé lấy điện thoại bật 4G lên định chụp ảnh up Locket thì thông báo nhảy liên tục. Trang sợ hãi ném điện thoại cho tôi, vỗ ngực nói:
"Người ta đòi nợ mày kìa, tự check thông báo đi."
Tôi úp màn hình điện thoại xuống, đẩy qua cho Trang, gợi ý:
"Hay mày cũng block Trường đi?"
"Được đấy." Trang bĩu môi nhặt điện thoại lên, ngón tay lướt lướt vài cái trên màn hình cảm ứng, uể oải trả lời tin nhắn, "Tao mà không nợ tiền nó là tao block liền."
Tôi cầm máy sấy tóc đi ra một góc khác cắm điện, không dám ngồi gần Trang, trái tim đập bình bịch như thể sắp nhảy ra ngoài. Đầu óc tôi rối bời, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn lẫn lộn với nhau khiến tôi không thể gọi tên chính xác trạng thái hiện tại. Tôi giả vờ tập trung sấy tóc để che giấu tâm trạng thấp thỏm, tâm trí dồn hết vào chiếc điện thoại trên tay Trang.
"Cuối cùng cũng xong." Trang ném điện thoại lên bàn, nằm vật ra giường, "Có ít nhất 10 người nhắn tin hỏi chúng ta chạy đi đâu đấy Đào Huyền Chi ạ, đứa nào cũng thắc mắc tao nợ ai mà phải trốn." Trang xoay sang nhìn tôi, "Mày cũng check tin nhắn đi."
"Không ai nhắn tin cho tao đâu, bình thường tao không có thói quen giữ liên lạc với người ta suốt cả ngày, tao mất tích vài hôm cũng chẳng ai biết đâu." Tôi nhún vai, nằm ghé đầu vào gối của Trang, bật 4G điện thoại lên, "Mà bạn bè thì không thân thiết lắm, người nhà chẳng có ai..." Tôi khựng lại, thoáng sửng sốt, "Úi, có mấy người nhắn tin cho tao này... Trường còn gửi mail cho tao nữa?"
"Đâu?" Trang nhổm dậy, nằm sát lại gần tôi, "Tao xem với!!!"
Tôi còn chưa kịp làm gì đã bị Trang giật mất điện thoại, con bé ngồi thẳng người, đọc to dõng dạc:
"Gửi bạn Chi Đào thân mến... Ha ha ha há há há!!"
Trang ôm điện thoại của tôi lăn lộn khắp giường một lúc lâu, tôi sốt ruột chọc vào người con bé mấy cái, nó vội trả điện thoại cho tôi, cười chảy cả nước mắt:
"Trời ơi cười tắt thở, hồi năm nhất anh Trường viết mail cho giảng viên còn không có tiêu đề, thế mà giờ đã biết thưa gửi đàng hoàng rồi... Ha ha bạn Chi Đào thân mến..."
Tôi mím môi cười, hồi hộp cầm điện thoại lên đọc tiếp.
"Bạn Chi Đào thân mến,
Buổi sáng thức dậy, tớ phát hiện ra cậu đã mất tích (cùng với Dương Thu Trang), tớ thử liên lạc với cậu thì nhận ra cậu chặn hết toàn bộ tài khoản mạng xã hội và số điện thoại của tớ. Tớ đã dành cả ngày hôm nay để kiểm điểm và suy nghĩ lại về những việc bản thân đã làm. Tớ xin thề là tớ hoàn toàn không lường trước được việc bản thân sẽ gặp cậu ở nhà Khánh Nguyễn, lúc nào tớ cũng tôn trọng lời nói của cậu và cố gắng hết sức thực hiện giao ước không gặp nhau 1 tháng của chúng ta.
Hôm qua uống say quá nên tớ không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nếu tớ đã làm gì khiến cậu giận thì mong cậu bỏ qua cho tớ nhé. Tớ xin hứa sẽ không làm phiền cậu trong 1 tháng tới, tớ chỉ cần biết cậu vẫn an toàn là được.
Tớ rất mong nhận được hồi âm của cậu.
Trân trọng,
Công Trường."
"Uầy!!!" Trang nằm dựa hẳn lên cánh tay tôi, chậc lưỡi, "Tao cá chắc email này có sự hỗ trợ và góp bút của cả một ê-kíp phía sau, thằng Trường không thể viết ra cái được một cái gì tử tế cả, hôm thi Văn THPTQG nó còn bỏ hơn nửa bài nghị luận văn học để ngủ cơ."
Tôi chú ý đặc biệt đến câu: "Hôm qua uống say quá nên tớ không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra", rõ ràng anh còn tỉnh hơn cả tôi, làm gì có chuyện mất trí nhớ. Thực ra Trường là người rất tinh ý, chắc chắn anh đã đoán ra lý do tôi hốt hoảng chạy trốn, bởi vậy thái độ xuống nước của anh càng khiến tôi thấy hổ thẹn và bất an.
"Nếu tao giả vờ không thấy mail của Trường thì có sao không mày?" Tôi cắn môi, hy vọng Trang sẽ nói gì đó khiến tôi thấy an tâm hơn một chút.
"Thì nó sẽ chuyển khoản cho mày vài chục triệu và báo công an đến bắt mày." Trang nhún vai, thái độ hoàn toàn dửng dưng, "Thằng Trường viết mail cho mày có vẻ bình tĩnh vậy thôi chứ nó sắp phát rồ lên rồi, mày mà không trả lời là nó gói đồ chạy lên Hà Giang tìm mày thật đấy."
"..."
Tôi lật đật ngồi dậy, vội vàng soạn thư báo bình an cho Trường, sau đó chặn nốt email của anh.
***
DAV và HAU vừa mới thi cuối kỳ xong, chúng tôi có hơn một tuần nghỉ ngơi trước khi sang học kỳ mới nên rất dư dả thời gian. Buổi sáng, tôi và Trang ra quầy giúp chú dì bán hàng. Khu dân cư quanh đây hầu như đều là người dân tộc Mông, mọi người cũng giao tiếp với nhau bằng tiếng Mông, chúng tôi nói tiếng Kinh thì mọi người đều hiểu, nhưng hai đứa nghe người bản địa nói chuyện với nhau cứ như vịt nghe sấm.
Vài người khách ghé đến mua hàng thấy hai đứa tôi lạ mặt nên tò mò nhìn mãi, các cô các bà cứ chốc chốc lại liếc nhìn tôi, rồi gật đầu nói gì đó với dì tôi, tôi nghe được một cụm từ "dô nọc" cứ lặp đi lặp lại, sau đó dì mới cười giải thích lại:
"Zoo nkauj là "đẹp" trong tiếng Kinh, người ta khen hai đứa xinh gái đấy."
Trang nghe thế thì ôm mặt, tỏ ra ngại ngùng:
"Ui cháu cảm ơn ạ, mọi người ở đây thật thà dễ mến quá!"
Phía sau nhà dì tôi có một vườn rau rộng, hoa cải vàng nở kín vườn, đẹp như tranh vẽ. Dì bảo tôi và Trang cầm rổ rau tự ra vườn hái, thích ăn rau gì lấy rau đấy, buổi trưa sẽ nhúng lẩu. Mùa đông là mùa của rau cải, cải cúc, cải ngọt, cải bó xôi, cải bẹ, cải xoăn... Mỗi loại chúng tôi lấy một ít, sau đó hái thêm dưa chuột và cà chua để ăn sống.
Đến chiều, chúng tôi mượn chú chiếc xe máy cũ, hai đứa chở nhau lên phố cổ Đồng Văn chơi. Thường thường cuối tuần ở Đồng Văn sẽ có sự kiện đốt lửa trại, chúng tôi đến vào giữa tuần nhưng phố đi bộ vẫn rất đông vui. Trang kéo tôi vào hàng bán vải vóc, mỗi đứa mua một cái khăn choàng thổ cẩm. Hôm nay tôi mặc váy dài màu xanh nhạt có họa tiết kẻ ngang, mái tóc dài bện hai bên, choàng khăn lên đầu, vậy mà nhìn có nét giống con gái vùng cao.
Chúng tôi thử phở chua đầu tiên, món này khá hợp khẩu vị của tôi, ăn xong thì cũng lưng lửng bụng. Hai đứa mua một cốc thắng dền và hai xiên lạp xưởng nướng đá, vừa dạo quanh phố đi bộ vừa ăn. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen quen:
"Ê nhìn bạn kia có bóng lưng giống thằng Hoàng nhỉ?" Tôi đẩy vai Trang.
Trang đang nhìn sang một hướng khác, miệng vẫn nhai lạp xưởng:
"Còn tao thấy bạn kia trông giống Nguyễn Công Trường lắm."
- -------------------
Small talk giữa hai người đàn ông:
Trường ôm đầu: Dương Thu Trang bắt cóc Huyền Chi của tao rồi!!!
Hoàng bật lại: Lỡ Chi Đào bắt cóc con Trang thì sao?