Chương 18
KSau một đêm quấn quýt triền miên, hoàng hôn.
Phó Dung tỉnh lại, bàn tay nhỏ chống nhánh eo liễu, toàn thân mỏi nhừ, chỗ kín âm ỉ đau đớn và tinh dịch còn sót lại, chứng minh đêm qua Đoạn Quân Mặc thật sự đã đến, hắn giữ lời hứa.
Băng tan tuyết chảy, từng giọt nước nhỏ rơi trên lá cây lăn động nhẹ nhàng, lấp lánh sáng lên, cành cây đào bên cạnh khu chung cư cũ lắc lư lay động trong gió lạnh, nàng từ trên giường ngồi dậy, khóe mắt liếc thấy vị trí trống bên cạnh, đôi mắt đen láy lóe lên nỗi mất mát ảm đạm.
Cậu Mười Hai lại đi rồi, quỷ là không thể gặp ánh mặt trời.
Nàng từ cửa sổ sắt nhìn ra ngoài, một chú mèo con đáng yêu trốn bên cạnh cây đào chạy ra, hứng khởi nhảy về phía đống tuyết vụn, móng vuốt lúc thì bắt lấy cành cây, lúc lại bới mở cỏ nhỏ.
Phó Dung lộ ra một nụ cười nhạt, khóe miệng cong lên móc ra vô tận nhớ nhung và bất đắc dĩ, nàng cầm chai nước ngọt có ga trên bàn trà lắc lắc thân chai thủy tinh xanh lục, hai viên bi trong suốt trong chai sáng lấp lánh, như đôi mắt thâm tình của Đoạn Quân Mặc đang ngắm nhìn mình, trong veo rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũ, nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi vội vàng đến Phù Dung Phường mở cửa hàng.
******
Ngõ Quế Hoa, Phù Dung Phường.
Gió lạnh thổi vào ngõ nhỏ, chợ đêm người qua lại như nước, một đám người tụ tập trước sạp hàng ven đường, có người đang rao hàng, có người đang tụ họp, tiếng mặc cả và rao hàng đan xen, sự tụ tập của nhân khí xua đi hàn ý mùa đông, Phó Dung gói mấy miếng đậu phụ cuối cùng trên sạp bằng giấy vàng, buộc một nút gọn gàng đưa cho khách hàng, như thường lệ bắt đầu dọn dẹp trước khi đóng cửa, hoàn toàn không chú ý đến một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi trốn sau cây cổ thụ đối diện rình trộm từng cử động của mình.
Tiếng "rè - đạch - đạch" vang lên, Phó Dung lưu loát kéo cửa cuốn sắt xuống, không ngoảnh đầu lại rời đi.
Người đàn ông già đó là - "Trương Nguyên", tâm phúc bên cạnh Lục tam gia, nghe nói mấy năm gần đây việc làm ăn nhà Lục hanh thông thuận lợi là nhờ hắn thông thạo phong thủy và bắt quỷ, cải tạo một phen phong thủy của trang viên cũ nhà Lục và còn làm vài trận pháp sự, kèm theo tiêu trừ những tiểu quỷ bất can bất tịnh kia.
Không biết là trùng hợp hay thật sự có chuyện đó, tóm lại, hắn trở thành quân sư của Lục tam gia, thậm chí còn lên kế hoạch cướp đi sản nghiệp nhà Đoạn và Phó Dung.
Lục tam gia phái Trương Nguyên theo dõi nàng, hắn tướng mạo đầu hoẵng mắt chuột, hành tung quỷ quyệt, thấy bước chân Phó Dung vội vã, hắn bám sát phía sau, bước chân nàng càng lúc càng nhanh, tiếng ồn ào dần dần biến mất, hắn thấy Phó Dung tiến về phía ngã tư Ngũ Kiều, lộ vẻ hoảng loạn, hắn tự nhiên biết nơi đó là nơi mình sắp đặt để Đoạn Quân Mặc vùi xương chín suối.
Trăng tối gió cao, hai bên ngã tư tĩnh mịch chết lặng, Trương Nguyên ngẩng đầu thấy trên trời mây đen dày đặc, gần như che phủ cả mặt trăng, một ngôi sao cũng không có, đường đá xanh phủ đầy rêu xanh, khắp nơi trơn ướt, hắn thấy Phó Dung nhìn trái phải như sợ bị người khác phát hiện, đột nhiên, bước chân nàng dừng lại ở nơi Đoạn Quân Mặc qua đời.
Vừa qua nửa đêm mười hai giờ.
Trước mắt Trương Nguyên đột nhiên hiện lên một đám khói trắng bất thường lượn lờ, ngay sau đó, vài tiếng chó sủa gâu - gâu - gâu, hai con chó đen nhỏ sủa càng lúc càng to, hắn quan sát bốn phía, sắc mặt nghiêm trọng, từ trong bao lấy ra một la bàn Huyền âm, kim dài trên la bàn rung động dữ dội, hắn lẩm bẩm: "Quỷ khí..."
Sau đó, trước mắt hắn dần dần hiện ra một cánh cổng thần bí, tỏa ra quầng sáng vàng lục mờ ảo, Trương Nguyên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đôi mắt trợn to như chuông đồng, khó che giấu sự hưng phấn nói: "Quả nhiên có sinh tử chi môn... rốt cuộc cũng để ta đợi được rồi..."
Đồng thời, Phó Dung thấy Đoạn Quân Mặc đứng ngay sau cánh cửa, như là đã sớm đứng chờ nàng ở cửa Minh giới, bóng hình cao lớn thẳng tắp của hắn bao phủ một vầng hào quang tím vàng, ngũ quan sâu thẳm mang theo cảm giác mông lung, chàng hướng về phía mình duỗi hai tay ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuấn tú quyến rũ nói: "Tiểu Dung tỷ... lại đây..."
Phó Dung hân hoan, đôi mắt lấp lánh, nàng hơi nhếch khóe miệng treo nụ cười rạng rỡ, bước chân nàng nhanh hơn, phi nước đại chạy về phía cánh cửa đó, chỉ còn một bước chân cuối cùng là bước vào Minh giới...
Trương Nguyên thấy vậy, hoảng hốt mất phương hướng: "Cậu Mười Hai? Sao lại...? Ta rõ ràng đã thi triển Tán Hồn thuật... ba hồn bảy vía của hắn sao có thể còn ở đây?"
Dứt lời, hắn thay một thân đạo bào màu vàng từ chỗ tối bước ra, đuổi sát theo sau Phó Dung, lớn tiếng: "Cậu Mười Hai... đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ!" Trương Nguyên sắc mặt lóe lên nụ cười quái dị kỳ quái, từ gò má bên trái đến cằm là một đạo sẹo dao rõ ràng chồng chéo với từng chấm đồi mồi, kẻ này tâm thuật bất chính, đôi mắt tỏa ra một luồng tà khí.
Phó Dung quay đầu lại, mắt hạnh mở to, kinh hoàng sợ hãi.
Chẳng phải như vậy sẽ bị người ta phát hiện mình có thể ra vào Minh giới sao?
- -------
Phó Dung tỉnh lại, bàn tay nhỏ chống nhánh eo liễu, toàn thân mỏi nhừ, chỗ kín âm ỉ đau đớn và tinh dịch còn sót lại, chứng minh đêm qua Đoạn Quân Mặc thật sự đã đến, hắn giữ lời hứa.
Băng tan tuyết chảy, từng giọt nước nhỏ rơi trên lá cây lăn động nhẹ nhàng, lấp lánh sáng lên, cành cây đào bên cạnh khu chung cư cũ lắc lư lay động trong gió lạnh, nàng từ trên giường ngồi dậy, khóe mắt liếc thấy vị trí trống bên cạnh, đôi mắt đen láy lóe lên nỗi mất mát ảm đạm.
Cậu Mười Hai lại đi rồi, quỷ là không thể gặp ánh mặt trời.
Nàng từ cửa sổ sắt nhìn ra ngoài, một chú mèo con đáng yêu trốn bên cạnh cây đào chạy ra, hứng khởi nhảy về phía đống tuyết vụn, móng vuốt lúc thì bắt lấy cành cây, lúc lại bới mở cỏ nhỏ.
Phó Dung lộ ra một nụ cười nhạt, khóe miệng cong lên móc ra vô tận nhớ nhung và bất đắc dĩ, nàng cầm chai nước ngọt có ga trên bàn trà lắc lắc thân chai thủy tinh xanh lục, hai viên bi trong suốt trong chai sáng lấp lánh, như đôi mắt thâm tình của Đoạn Quân Mặc đang ngắm nhìn mình, trong veo rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũ, nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi vội vàng đến Phù Dung Phường mở cửa hàng.
******
Ngõ Quế Hoa, Phù Dung Phường.
Gió lạnh thổi vào ngõ nhỏ, chợ đêm người qua lại như nước, một đám người tụ tập trước sạp hàng ven đường, có người đang rao hàng, có người đang tụ họp, tiếng mặc cả và rao hàng đan xen, sự tụ tập của nhân khí xua đi hàn ý mùa đông, Phó Dung gói mấy miếng đậu phụ cuối cùng trên sạp bằng giấy vàng, buộc một nút gọn gàng đưa cho khách hàng, như thường lệ bắt đầu dọn dẹp trước khi đóng cửa, hoàn toàn không chú ý đến một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi trốn sau cây cổ thụ đối diện rình trộm từng cử động của mình.
Tiếng "rè - đạch - đạch" vang lên, Phó Dung lưu loát kéo cửa cuốn sắt xuống, không ngoảnh đầu lại rời đi.
Người đàn ông già đó là - "Trương Nguyên", tâm phúc bên cạnh Lục tam gia, nghe nói mấy năm gần đây việc làm ăn nhà Lục hanh thông thuận lợi là nhờ hắn thông thạo phong thủy và bắt quỷ, cải tạo một phen phong thủy của trang viên cũ nhà Lục và còn làm vài trận pháp sự, kèm theo tiêu trừ những tiểu quỷ bất can bất tịnh kia.
Không biết là trùng hợp hay thật sự có chuyện đó, tóm lại, hắn trở thành quân sư của Lục tam gia, thậm chí còn lên kế hoạch cướp đi sản nghiệp nhà Đoạn và Phó Dung.
Lục tam gia phái Trương Nguyên theo dõi nàng, hắn tướng mạo đầu hoẵng mắt chuột, hành tung quỷ quyệt, thấy bước chân Phó Dung vội vã, hắn bám sát phía sau, bước chân nàng càng lúc càng nhanh, tiếng ồn ào dần dần biến mất, hắn thấy Phó Dung tiến về phía ngã tư Ngũ Kiều, lộ vẻ hoảng loạn, hắn tự nhiên biết nơi đó là nơi mình sắp đặt để Đoạn Quân Mặc vùi xương chín suối.
Trăng tối gió cao, hai bên ngã tư tĩnh mịch chết lặng, Trương Nguyên ngẩng đầu thấy trên trời mây đen dày đặc, gần như che phủ cả mặt trăng, một ngôi sao cũng không có, đường đá xanh phủ đầy rêu xanh, khắp nơi trơn ướt, hắn thấy Phó Dung nhìn trái phải như sợ bị người khác phát hiện, đột nhiên, bước chân nàng dừng lại ở nơi Đoạn Quân Mặc qua đời.
Vừa qua nửa đêm mười hai giờ.
Trước mắt Trương Nguyên đột nhiên hiện lên một đám khói trắng bất thường lượn lờ, ngay sau đó, vài tiếng chó sủa gâu - gâu - gâu, hai con chó đen nhỏ sủa càng lúc càng to, hắn quan sát bốn phía, sắc mặt nghiêm trọng, từ trong bao lấy ra một la bàn Huyền âm, kim dài trên la bàn rung động dữ dội, hắn lẩm bẩm: "Quỷ khí..."
Sau đó, trước mắt hắn dần dần hiện ra một cánh cổng thần bí, tỏa ra quầng sáng vàng lục mờ ảo, Trương Nguyên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đôi mắt trợn to như chuông đồng, khó che giấu sự hưng phấn nói: "Quả nhiên có sinh tử chi môn... rốt cuộc cũng để ta đợi được rồi..."
Đồng thời, Phó Dung thấy Đoạn Quân Mặc đứng ngay sau cánh cửa, như là đã sớm đứng chờ nàng ở cửa Minh giới, bóng hình cao lớn thẳng tắp của hắn bao phủ một vầng hào quang tím vàng, ngũ quan sâu thẳm mang theo cảm giác mông lung, chàng hướng về phía mình duỗi hai tay ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuấn tú quyến rũ nói: "Tiểu Dung tỷ... lại đây..."
Phó Dung hân hoan, đôi mắt lấp lánh, nàng hơi nhếch khóe miệng treo nụ cười rạng rỡ, bước chân nàng nhanh hơn, phi nước đại chạy về phía cánh cửa đó, chỉ còn một bước chân cuối cùng là bước vào Minh giới...
Trương Nguyên thấy vậy, hoảng hốt mất phương hướng: "Cậu Mười Hai? Sao lại...? Ta rõ ràng đã thi triển Tán Hồn thuật... ba hồn bảy vía của hắn sao có thể còn ở đây?"
Dứt lời, hắn thay một thân đạo bào màu vàng từ chỗ tối bước ra, đuổi sát theo sau Phó Dung, lớn tiếng: "Cậu Mười Hai... đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ!" Trương Nguyên sắc mặt lóe lên nụ cười quái dị kỳ quái, từ gò má bên trái đến cằm là một đạo sẹo dao rõ ràng chồng chéo với từng chấm đồi mồi, kẻ này tâm thuật bất chính, đôi mắt tỏa ra một luồng tà khí.
Phó Dung quay đầu lại, mắt hạnh mở to, kinh hoàng sợ hãi.
Chẳng phải như vậy sẽ bị người ta phát hiện mình có thể ra vào Minh giới sao?
- -------