Chương 20
Cảm giác xé rách trên người Đoạn Quân Mặc dần dần giảm bớt, cuối cùng cũng được thở dốc, đột nhiên, một tiếng động lớn, Phó Dung bị Trương Nguyên hung hăng ném sang cái cây to bên cạnh, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt bay đập vào thân cây rồi lại rơi xuống nặng nề, nàng kêu lên kinh hãi: "A... đau quá..."
Hắn chịu đựng cơn đau dữ dội, không để ý đến thương thế của mình, lê lết bò đến bên cạnh nàng trong tuyết lo lắng nói: "Tỷ tỷ... nàng... thế nào rồi?"
Hắn để đầu nàng gối lên đùi mình, yếu ớt nói: "Tỷ tỷ... ta... ta bị thương Thiên hồn và Địa khối ①... không thể đấu với hắn lâu được... nàng mau đi... tránh xa hắn ra."
Đó là quỷ huyết.
"Đi thì cùng đi..." Ánh mắt Phó Dung kiên định nói.
"Phó tiểu thư... Lục tam gia nhất định có thể khiến nàng sướng hơn, dù sao sớm muộn gì nàng cũng là người của hắn..." Trương Nguyên mặt đầy dâm tục nói những lời tục tĩu.
Đoạn Quân Mặc nghe vậy, trong lúc nhất thời lửa giận xông lên tim ngược lại càng làm suy yếu Thiên hồn, gần như hấp hối, hoàn toàn không thể sử dụng quỷ thuật, Trương Nguyên đắc ý quên mình cười điên cuồng biến thái, lại lấy ra Phù Yêu kính cười dâm nói: "Ngươi chỉ còn lại 'Nhân hồn', cậu Mười Hai... chờ đó hồn bay khói tan đi..."
Đúng lúc hắn cầm mặt gương, ngàn cân treo sợi tóc từ phía xa truyền đến tiếng chó sủa gâu - gâu, một con chó đen lớn đột nhiên lao đến, trong bóng tối hai mắt con chó đen láy phát sáng, nó nhìn thấy Phó Dung trước tiên sủa một tiếng với nàng như đang chào hỏi, lại phát hiện thiếu niên đang giãy giụa ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, bốn chân cuồng chạy đến bên chân hắn cọ xát an ủi.
Trên Thủy Yên trấn ai mà không biết "Lai Phúc" là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cậu Mười Hai và Phó Dung, tình cảm rất tốt.
Tất nhiên, chỉ có Trương Nguyên là không biết.
Phó Dung yếu ớt giơ tay chỉ về phía Trương Nguyên phía trước, yếu ớt nói với con chó: "Lai Phúc... là hắn... giết Quân Mặc..."
Đột nhiên, Lai Phúc lộ ra ánh mắt hung ác, như có sự cảm ứng tâm linh mà sủa điên cuồng về phía Trương Nguyên, há miệng lộ ra hàm răng nanh dài nhọn, lưỡi đỏ trong bóng tối càng hiện ra vẻ đẫm máu, đầu răng nanh nhỏ nước miếng, bốn chân bới tuyết dày trên mặt đất, chực chờ phóng ra, nó phát ra tiếng hừ hừ gầm gừ, lao vồ về phía Trương Nguyên, như đang chuẩn bị xé xác ăn thịt hắn.
Nào ngờ, đại sư trừ quỷ nổi danh lẫy lừng, lại sợ nhất là chó?!
Gâu - gâu - gâu - tiếng chó sủa vang dội không ngừng.
"A... cút đi..." Trương Nguyên sợ hãi né tránh Lai Phúc khắp nơi, cánh tay và đùi bị răng nanh cắn bị thương, lăn lộn bò trốn chạy tán loạn.
Đoạn Quân Mặc ôm Phó Dung yếu ớt dựa vào cây to, hơi thở mỏng manh cất tiếng: "Tỷ tỷ... đi tìm ông nội... bảo ông ta ta bị thương hai hồn... để... ông ấy... giúp ta siêu độ hoàn hồn..."
Dứt lời, sinh tử chi môn lại xuất hiện, Đoạn Quân Mặc nhẹ nhàng nhắm mắt, thân hình cao lớn lơ lửng giữa không trung, Phó Dung đưa tay muốn kéo hắn lại, đôi tay run rẩy của nàng lại xuyên qua thân thể thiếu niên, như nắm một nắm không khí...
Sau đó, từng trận cuồng phong gào thét thổi qua cuốn lên một cơn lốc xoáy mạnh quét sạch tuyết rơi đầy đất, sau đó, hút cả người Đoạn Quân Mặc vào cánh cửa u ám đó...
"Quân Mặc... oa... đừng đi..." Nàng vừa khóc vừa chạy.
Phó Dung chạy gấp, bỗng nhiên ngã xuống vũng nước tuyết tan, đôi tay bất lực ôm lấy gương mặt bị đông đỏ, vai run lên dữ dội, gào khóc sụp đổ hòa lẫn tiếng gà gáy khanh khách...
Bình minh nơi chân trời trông thật chói mắt...
***
Trời sáng rồi lại tối, cứ thế lặp đi lặp lại qua mấy ngày.
Phó Dung luôn lặng lẽ đứng ở cùng một góc, canh chừng ở ngã tư Ngũ Kiều, nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh sân khấu cũ, mỏi mòn mong mỏi nhìn đồng hồ chỉ về nửa đêm, hôm đó hắn bị thương nặng rồi biến mất không tăm hơi như bốc hơi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm lại không có lấy một ngôi sao, như bị nhuộm một lớp xám dày đặc.
Sắc trời mờ mịt, u ám như khóc qua.
"Quân Mặc... sắp nửa đêm rồi... đợi em..." Nàng lẩm bẩm.
Một giọng nói khiến nàng rùng mình vang lên, Lục tam gia mặc một thân áo choàng lông chồn đắt tiền, khóe miệng treo nụ cười đắc ý nói:
"Phó tiểu thư... cậu Mười Hai tốt vậy sao? Bản thân ta... còn không bằng quỷ?"
Phó Dung lộ vẻ kinh hãi, chẳng lẽ chuyện tiến vào Minh giới bị phát hiện rồi...?
Nàng run giọng nói: "Ông... sao ông lại ở đây...?"
"Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng... Phó tiểu thư quên chúng ta sắp kết hôn rồi sao?" Lục tam gia bất hảo ý như cười như không, hắn sờ sờ râu quai nón của mình, không trả lời ngược lại hỏi.
Phó Dung kéo kín áo choàng len trắng trên người, lùi lại mấy bước, đôi mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, kiên định nói: "Ta thà chết chứ không lấy ông."
Nàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nửa đêm mười hai giờ.
Phía trước hiện lên một vầng sáng vàng nhạt, sinh tử chi môn dần dần rõ nét, Phó Dung xoay người chạy đi lại không thể vào cửa, cho dù nàng dùng hết sức đấm đá gõ cửa, dường như hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài...
Lục tam gia ở sau lưng nàng, hai hàng lông mày ngắn dày nhướng lên, hắn hừ một tiếng khinh miệt từ mũi, thần tình khinh thường như đang xem trò cười mà nói: "Nàng cảm thấy rất kỳ lạ... tại sao không vào được Minh giới... tìm cậu Mười Hai của nàng...?"
- -------
①: Tam hồn chỉ "Thiên hồn, Địa hồn (hoặc Thức hồn), Nhân hồn", cổ xưng "Thai quang, Sảng linh
Hắn chịu đựng cơn đau dữ dội, không để ý đến thương thế của mình, lê lết bò đến bên cạnh nàng trong tuyết lo lắng nói: "Tỷ tỷ... nàng... thế nào rồi?"
Hắn để đầu nàng gối lên đùi mình, yếu ớt nói: "Tỷ tỷ... ta... ta bị thương Thiên hồn và Địa khối ①... không thể đấu với hắn lâu được... nàng mau đi... tránh xa hắn ra."
Đó là quỷ huyết.
"Đi thì cùng đi..." Ánh mắt Phó Dung kiên định nói.
"Phó tiểu thư... Lục tam gia nhất định có thể khiến nàng sướng hơn, dù sao sớm muộn gì nàng cũng là người của hắn..." Trương Nguyên mặt đầy dâm tục nói những lời tục tĩu.
Đoạn Quân Mặc nghe vậy, trong lúc nhất thời lửa giận xông lên tim ngược lại càng làm suy yếu Thiên hồn, gần như hấp hối, hoàn toàn không thể sử dụng quỷ thuật, Trương Nguyên đắc ý quên mình cười điên cuồng biến thái, lại lấy ra Phù Yêu kính cười dâm nói: "Ngươi chỉ còn lại 'Nhân hồn', cậu Mười Hai... chờ đó hồn bay khói tan đi..."
Đúng lúc hắn cầm mặt gương, ngàn cân treo sợi tóc từ phía xa truyền đến tiếng chó sủa gâu - gâu, một con chó đen lớn đột nhiên lao đến, trong bóng tối hai mắt con chó đen láy phát sáng, nó nhìn thấy Phó Dung trước tiên sủa một tiếng với nàng như đang chào hỏi, lại phát hiện thiếu niên đang giãy giụa ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, bốn chân cuồng chạy đến bên chân hắn cọ xát an ủi.
Trên Thủy Yên trấn ai mà không biết "Lai Phúc" là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cậu Mười Hai và Phó Dung, tình cảm rất tốt.
Tất nhiên, chỉ có Trương Nguyên là không biết.
Phó Dung yếu ớt giơ tay chỉ về phía Trương Nguyên phía trước, yếu ớt nói với con chó: "Lai Phúc... là hắn... giết Quân Mặc..."
Đột nhiên, Lai Phúc lộ ra ánh mắt hung ác, như có sự cảm ứng tâm linh mà sủa điên cuồng về phía Trương Nguyên, há miệng lộ ra hàm răng nanh dài nhọn, lưỡi đỏ trong bóng tối càng hiện ra vẻ đẫm máu, đầu răng nanh nhỏ nước miếng, bốn chân bới tuyết dày trên mặt đất, chực chờ phóng ra, nó phát ra tiếng hừ hừ gầm gừ, lao vồ về phía Trương Nguyên, như đang chuẩn bị xé xác ăn thịt hắn.
Nào ngờ, đại sư trừ quỷ nổi danh lẫy lừng, lại sợ nhất là chó?!
Gâu - gâu - gâu - tiếng chó sủa vang dội không ngừng.
"A... cút đi..." Trương Nguyên sợ hãi né tránh Lai Phúc khắp nơi, cánh tay và đùi bị răng nanh cắn bị thương, lăn lộn bò trốn chạy tán loạn.
Đoạn Quân Mặc ôm Phó Dung yếu ớt dựa vào cây to, hơi thở mỏng manh cất tiếng: "Tỷ tỷ... đi tìm ông nội... bảo ông ta ta bị thương hai hồn... để... ông ấy... giúp ta siêu độ hoàn hồn..."
Dứt lời, sinh tử chi môn lại xuất hiện, Đoạn Quân Mặc nhẹ nhàng nhắm mắt, thân hình cao lớn lơ lửng giữa không trung, Phó Dung đưa tay muốn kéo hắn lại, đôi tay run rẩy của nàng lại xuyên qua thân thể thiếu niên, như nắm một nắm không khí...
Sau đó, từng trận cuồng phong gào thét thổi qua cuốn lên một cơn lốc xoáy mạnh quét sạch tuyết rơi đầy đất, sau đó, hút cả người Đoạn Quân Mặc vào cánh cửa u ám đó...
"Quân Mặc... oa... đừng đi..." Nàng vừa khóc vừa chạy.
Phó Dung chạy gấp, bỗng nhiên ngã xuống vũng nước tuyết tan, đôi tay bất lực ôm lấy gương mặt bị đông đỏ, vai run lên dữ dội, gào khóc sụp đổ hòa lẫn tiếng gà gáy khanh khách...
Bình minh nơi chân trời trông thật chói mắt...
***
Trời sáng rồi lại tối, cứ thế lặp đi lặp lại qua mấy ngày.
Phó Dung luôn lặng lẽ đứng ở cùng một góc, canh chừng ở ngã tư Ngũ Kiều, nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh sân khấu cũ, mỏi mòn mong mỏi nhìn đồng hồ chỉ về nửa đêm, hôm đó hắn bị thương nặng rồi biến mất không tăm hơi như bốc hơi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm lại không có lấy một ngôi sao, như bị nhuộm một lớp xám dày đặc.
Sắc trời mờ mịt, u ám như khóc qua.
"Quân Mặc... sắp nửa đêm rồi... đợi em..." Nàng lẩm bẩm.
Một giọng nói khiến nàng rùng mình vang lên, Lục tam gia mặc một thân áo choàng lông chồn đắt tiền, khóe miệng treo nụ cười đắc ý nói:
"Phó tiểu thư... cậu Mười Hai tốt vậy sao? Bản thân ta... còn không bằng quỷ?"
Phó Dung lộ vẻ kinh hãi, chẳng lẽ chuyện tiến vào Minh giới bị phát hiện rồi...?
Nàng run giọng nói: "Ông... sao ông lại ở đây...?"
"Câu này phải là ta hỏi nàng mới đúng... Phó tiểu thư quên chúng ta sắp kết hôn rồi sao?" Lục tam gia bất hảo ý như cười như không, hắn sờ sờ râu quai nón của mình, không trả lời ngược lại hỏi.
Phó Dung kéo kín áo choàng len trắng trên người, lùi lại mấy bước, đôi mắt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, kiên định nói: "Ta thà chết chứ không lấy ông."
Nàng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nửa đêm mười hai giờ.
Phía trước hiện lên một vầng sáng vàng nhạt, sinh tử chi môn dần dần rõ nét, Phó Dung xoay người chạy đi lại không thể vào cửa, cho dù nàng dùng hết sức đấm đá gõ cửa, dường như hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài...
Lục tam gia ở sau lưng nàng, hai hàng lông mày ngắn dày nhướng lên, hắn hừ một tiếng khinh miệt từ mũi, thần tình khinh thường như đang xem trò cười mà nói: "Nàng cảm thấy rất kỳ lạ... tại sao không vào được Minh giới... tìm cậu Mười Hai của nàng...?"
- -------
①: Tam hồn chỉ "Thiên hồn, Địa hồn (hoặc Thức hồn), Nhân hồn", cổ xưng "Thai quang, Sảng linh