Chương 28
Đoạn trang, 3 giờ sáng.
Đoạn Vân Sinh đang ngủ say, ông nghe Đoạn Quân Mặc gọi mình: "Ông nội... việc đã xong... mau làm phép trở về cõi trần cho con..."
Ông tỉnh ngủ, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màu đen, vầng trăng sáng dần hiện rõ, ông lẩm bẩm: "Quân Mặc đã trả thù rồi..."
Không nên chậm trễ, Đoạn Vân Sinh vẫn còn tài năng, ông lập tức ra sau vườn mở đàn làm phép, miệng tụng thần chú trở về cõi trần.
Bỗng nhiên, khu vườn sau trống trải có một luồng gió cuồng nộ thổi lên, cuốn những bông tuyết rơi thành một vòng xoáy trắng khổng lồ, chuyển động nhanh chóng, ba hồn bảy vía nửa trong suốt bay vào thân thể cứng lạnh của Đoạn Quân Mặc.
Không biết trôi qua bao lâu, trời đã sáng...
Gâu! Gâu! Gâu! Tiếng sủa vang lớn truyền đến, tiếng bước chân quen thuộc đạp lên nền đá theo nhịp điệu, Lai Phước phấn khích sủa và nhảy lên, nó ngửi thấy mùi quen thuộc, lập tức lao về phía trước, dường như thân thiện liếm láy vào ống quần của người đó.
Người đó cúi người xuống, xoa đầu nó rồi ôm lên nói: "Lai Phước... chúng ta đi tìm Tiểu Dung tỷ..."
Lai Phước gâu gâu hai tiếng, như đang đáp lại lời hắn.
Giây sau, ngoài cửa vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng gấp gáp: "Quân Mặc..."
Phó Dung đã đợi hắn cả đêm trước cửa nhà họ Đoạn, chỉ là Đoạn Vân Sinh dặn rằng phép trở về cõi trần không chắc sẽ thành công, hắn chỉ có thể liều mạng thử.
"Tỷ tỷ... là ta... ta đã trở về..." Giọng nói trầm khàn của chàng trai đầy phấn khích.
Ánh vàng của buổi bình minh rọi trên thân hình cao lớn rắn chắc của Đoạn Quân Mặc, phản chiếu trên khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của hắn, những lọn tóc rối trước trán không che được ánh sáng trong trẻo tỏa ra từ đôi mắt, sáng hơn cả kim cương, Phó Dung cảm thấy tất cả đều quá thật.
Nàng từ từ bước về phía hắn, đưa tay sờ lên mắt mày hắn, đầu ngón tay run nhẹ, hắn là ấm áp, hắn không còn tái nhợt như trước, lúc này, hắn giống như ngày xưa, làn da khỏe mạnh, đôi môi hồng hào.
Phó Dung lại đặt tai sát lên ngực hắn, lần này, nàng nghe rõ ràng.
"Thình thịch - thình thịch - thình thịch", tiếng đập của trái tim mạnh mẽ.
Cuối cùng, Đoạn Quân Mặc đã trở về.
******
Ba năm sau.
Thai quỷ lớn nhanh hơn trẻ thường, mới ba tuổi mà trông như năm tuổi, họ đặt tên con gái là "Tiểu Quỷ".
Tiểu Quỷ đứng khệ nệ bên cánh cửa hé mở, bàn tay trắng muốt bé nhỏ che miệng cười khẽ, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú vào ba mẹ trong phòng.
Lữ Tú Mi vừa gọi cháu gái vừa đi tìm: "Tiểu Quỷ... Tiểu Quỷ, đừng chơi nữa... lại đây... đến giờ ăn cơm rồi..."
Lữ Tú Mi tìm thấy cháu gái trước cửa phòng Đoạn Quân Mặc, bà nhìn theo hướng cháu nhìn, qua khe cửa thấy Đoạn Quân Mặc đang âu yếm hôn Phó Dung, Tiểu Quỷ mỉm cười nói: "Bà nội... bà xem, bố và mẹ yêu thương nhau lắm đấy..."
Cả nhà họ Đoạn và họ Phó đều bị cháu gái hài hước làm vui lòng.
"Tiểu Quỷ... không được nhìn trộm..." Bà cũng đỏ mặt, vội vàng dẫn cháu gái đi.
******
Ngõ Hương Châu, chiều mùa xuân.
Cành lá xào xạc, lá liễu rũ rượi, tung bay theo gió.
Bên bờ ao đầy cát bùn nâu đỏ, hoa sen hồng lơ lửng giữa ao, rêu phủ kín góc tường, mặt nước phản chiếu ngói đỏ mái xanh của các căn nhà xung quanh.
Trên chiếc thuyền lác có mái che, ông lái đò đang hát ru, mặt hồ gợn sóng ánh trăng lồng lộng.
Đoạn Quân Mặc vừa xong việc ở hàng gạo, đang trên đường đến Phù Dung Phường, trong những năm qua kể từ khi hắn tiếp quản công việc nhà họ Đoạn thì có thể nói là rất thành công, trang trại rượu, quán trà và hàng gạo mở rộng ra nhiều nơi, bận rộn không kịp thở.
Nhưng dù bận đến đâu, hắn cũng sẽ đến quán trước khi Phó Dung đóng cửa để uống bát canh nóng nàng chuẩn bị, rồi cùng về nhà ru Tiểu Quỷ ngủ.
Vì là thai quỷ, Phó Dung và con gái đã thuộc về nửa âm nửa dương, còn Đoạn Quân Mặc trước đây ở Minh giới nhờ tư chất cao và siêng năng tu luyện, đã sớm trở thành "Minh quân", chỉ sau Minh Vương, cao hơn vô số yêu quỷ quái vật, giúp Minh Vương xét xử vô số linh hồn.
"Bong! Bong"! Tiếng đồng hồ treo cũ đánh hiệu khải đầu cho nửa đêm.
Đoạn Quân Mặc mặc một chiếc áo dài lụa đen, đôi mắt tỏa ra luồng sáng xanh tím rồi đột ngột biến mất, hắn đến gần Phó Dung vừa tắm xong, ôm chặt người phụ nữ từ phía sau, giọng trầm ấm áp thì thầm bên tai nàng: "Tỷ tỷ... đợi ta... sáng mai ta sẽ về..."
Không ai biết cả gia đình ba người họ có thể tự do đi lại giữa thế gian và Âm giới...
Qua cánh cửa bí ẩn của sinh tử.
- ------Hết truyện-----
Đoạn Vân Sinh đang ngủ say, ông nghe Đoạn Quân Mặc gọi mình: "Ông nội... việc đã xong... mau làm phép trở về cõi trần cho con..."
Ông tỉnh ngủ, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màu đen, vầng trăng sáng dần hiện rõ, ông lẩm bẩm: "Quân Mặc đã trả thù rồi..."
Không nên chậm trễ, Đoạn Vân Sinh vẫn còn tài năng, ông lập tức ra sau vườn mở đàn làm phép, miệng tụng thần chú trở về cõi trần.
Bỗng nhiên, khu vườn sau trống trải có một luồng gió cuồng nộ thổi lên, cuốn những bông tuyết rơi thành một vòng xoáy trắng khổng lồ, chuyển động nhanh chóng, ba hồn bảy vía nửa trong suốt bay vào thân thể cứng lạnh của Đoạn Quân Mặc.
Không biết trôi qua bao lâu, trời đã sáng...
Gâu! Gâu! Gâu! Tiếng sủa vang lớn truyền đến, tiếng bước chân quen thuộc đạp lên nền đá theo nhịp điệu, Lai Phước phấn khích sủa và nhảy lên, nó ngửi thấy mùi quen thuộc, lập tức lao về phía trước, dường như thân thiện liếm láy vào ống quần của người đó.
Người đó cúi người xuống, xoa đầu nó rồi ôm lên nói: "Lai Phước... chúng ta đi tìm Tiểu Dung tỷ..."
Lai Phước gâu gâu hai tiếng, như đang đáp lại lời hắn.
Giây sau, ngoài cửa vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng gấp gáp: "Quân Mặc..."
Phó Dung đã đợi hắn cả đêm trước cửa nhà họ Đoạn, chỉ là Đoạn Vân Sinh dặn rằng phép trở về cõi trần không chắc sẽ thành công, hắn chỉ có thể liều mạng thử.
"Tỷ tỷ... là ta... ta đã trở về..." Giọng nói trầm khàn của chàng trai đầy phấn khích.
Ánh vàng của buổi bình minh rọi trên thân hình cao lớn rắn chắc của Đoạn Quân Mặc, phản chiếu trên khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của hắn, những lọn tóc rối trước trán không che được ánh sáng trong trẻo tỏa ra từ đôi mắt, sáng hơn cả kim cương, Phó Dung cảm thấy tất cả đều quá thật.
Nàng từ từ bước về phía hắn, đưa tay sờ lên mắt mày hắn, đầu ngón tay run nhẹ, hắn là ấm áp, hắn không còn tái nhợt như trước, lúc này, hắn giống như ngày xưa, làn da khỏe mạnh, đôi môi hồng hào.
Phó Dung lại đặt tai sát lên ngực hắn, lần này, nàng nghe rõ ràng.
"Thình thịch - thình thịch - thình thịch", tiếng đập của trái tim mạnh mẽ.
Cuối cùng, Đoạn Quân Mặc đã trở về.
******
Ba năm sau.
Thai quỷ lớn nhanh hơn trẻ thường, mới ba tuổi mà trông như năm tuổi, họ đặt tên con gái là "Tiểu Quỷ".
Tiểu Quỷ đứng khệ nệ bên cánh cửa hé mở, bàn tay trắng muốt bé nhỏ che miệng cười khẽ, đôi mắt sáng long lanh nhìn chăm chú vào ba mẹ trong phòng.
Lữ Tú Mi vừa gọi cháu gái vừa đi tìm: "Tiểu Quỷ... Tiểu Quỷ, đừng chơi nữa... lại đây... đến giờ ăn cơm rồi..."
Lữ Tú Mi tìm thấy cháu gái trước cửa phòng Đoạn Quân Mặc, bà nhìn theo hướng cháu nhìn, qua khe cửa thấy Đoạn Quân Mặc đang âu yếm hôn Phó Dung, Tiểu Quỷ mỉm cười nói: "Bà nội... bà xem, bố và mẹ yêu thương nhau lắm đấy..."
Cả nhà họ Đoạn và họ Phó đều bị cháu gái hài hước làm vui lòng.
"Tiểu Quỷ... không được nhìn trộm..." Bà cũng đỏ mặt, vội vàng dẫn cháu gái đi.
******
Ngõ Hương Châu, chiều mùa xuân.
Cành lá xào xạc, lá liễu rũ rượi, tung bay theo gió.
Bên bờ ao đầy cát bùn nâu đỏ, hoa sen hồng lơ lửng giữa ao, rêu phủ kín góc tường, mặt nước phản chiếu ngói đỏ mái xanh của các căn nhà xung quanh.
Trên chiếc thuyền lác có mái che, ông lái đò đang hát ru, mặt hồ gợn sóng ánh trăng lồng lộng.
Đoạn Quân Mặc vừa xong việc ở hàng gạo, đang trên đường đến Phù Dung Phường, trong những năm qua kể từ khi hắn tiếp quản công việc nhà họ Đoạn thì có thể nói là rất thành công, trang trại rượu, quán trà và hàng gạo mở rộng ra nhiều nơi, bận rộn không kịp thở.
Nhưng dù bận đến đâu, hắn cũng sẽ đến quán trước khi Phó Dung đóng cửa để uống bát canh nóng nàng chuẩn bị, rồi cùng về nhà ru Tiểu Quỷ ngủ.
Vì là thai quỷ, Phó Dung và con gái đã thuộc về nửa âm nửa dương, còn Đoạn Quân Mặc trước đây ở Minh giới nhờ tư chất cao và siêng năng tu luyện, đã sớm trở thành "Minh quân", chỉ sau Minh Vương, cao hơn vô số yêu quỷ quái vật, giúp Minh Vương xét xử vô số linh hồn.
"Bong! Bong"! Tiếng đồng hồ treo cũ đánh hiệu khải đầu cho nửa đêm.
Đoạn Quân Mặc mặc một chiếc áo dài lụa đen, đôi mắt tỏa ra luồng sáng xanh tím rồi đột ngột biến mất, hắn đến gần Phó Dung vừa tắm xong, ôm chặt người phụ nữ từ phía sau, giọng trầm ấm áp thì thầm bên tai nàng: "Tỷ tỷ... đợi ta... sáng mai ta sẽ về..."
Không ai biết cả gia đình ba người họ có thể tự do đi lại giữa thế gian và Âm giới...
Qua cánh cửa bí ẩn của sinh tử.
- ------Hết truyện-----