Chương 1: Chủ nợ thay đổi
Năm Tử Hàn Tuyết mười sáu tuổi ông Tử Phi cùng vợ gặp tai nạn giao thông trên đường trở về nhà. Vụ tai nạn thảm khốc khiến chiếc xe đã hoàn toàn bốc cháy.
Họ ra đi đột ngột để lại trần gian hai người con một trai một gái là Tử Hàn Tuyết mười sáu tuổi cùng với em trai Tử Mạn Thiên mười hai tuổi. Tài sản ít ỏi của họ để lại đủ cho hai chị em tiếp tục học tập và sinh sống trong một vài năm.
Tốt nghiệp cấp ba Tử Hàn Tuyết quyết định không tiếp tục học đại học mà nhường lại cho em trai. Ban ngày cô làm bán thời gian, tới tối về nhà lại cặm cụi với ước mơ trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng của mình.
...
Ba năm sau kể từ ngày bố mẹ qua đời, đúng vào ngày giỗ bố mẹ, Tử Mạn Thiên thông báo đã đạt học bổng du học Mỹ toàn phần.
****************
Thấm thoát thời gian trôi qua, Tử Mạn Thiên cũng đã đi du học được bảy năm rồi, thời gian cậu ấy đi du học Tử Hàn Tuyết đã phải vay mượn khắp nơi để có thể chi trả mọi thứ cho em trai bên nước ngoài tập trung học hành.
Ôm đống nợ trong người, Tử Hàn Tuyết phải chật vật suốt bao năm tháng, làm ra bao nhiêu là đóng lãi gần hết. Chỉ còn lại một ít chi tiêu sinh hoạt hằng ngày.
Cũng may căn nhà cô đang ở là của bố mẹ để lại, nên cũng đỡ một phần nào đó chi tiêu. Có rất nhiều người kêu cô bán căn nhà đó đi để trả bớt nợ, nhưng đó là nhà từ đời ông cô, cô không muốn bán nó đi.
Bán đi cũng không có nhiều tiền vì nó nằm trong khu vực cách xa thành phố nên giá trị cũng không cao. Bán đi không đủ trả nợ thì cô lại tốn thêm khoản đi thuê nhà.
Lúc còn sống bố cô làm việc cho tập đoàn Hoàn Thị nghe bố cô kể lại, lúc trước ông nội cùng với chủ tịch Hoàn Mặc là bạn thân của nhau, vì thế bố cô muốn vào làm việc cho chủ tịch Hoàn Mặc là vì tình xưa cũ.
Tuy bố cô chỉ là một tài xế riêng của chủ tịch Hoàn Mặc nhưng ông rất được lòng người nhà Hoàn Thị.
Trước ngày tai nạn của bố mẹ Tử Hàn Tuyết xảy ra, chủ tịch Hoàn Mặc có công việc phải đến Mỹ một thời gian. Sau khi biết chuyện người tài xế thân cận của mình và vợ đã qua đời chủ tịch Hoàn Mặc gần như giữ im lặng, không hỏi thăm, không một lời tiễn đưa với người thân nhà họ hay chia buồn trên mặt báo. Và ông cũng đã không còn quay trở lại Quảng Châu từ khoảng thời gian đó.
****************
Sân bay quốc tế.!
Trở về nước sau mười năm sống và làm việc tại Mỹ, lần này chủ tịch Hoàn Mặc về một phần là để sắp xếp lại công việc, một phần là để sắp xếp hôn nhân cho cháu trai ông.
Vừa xuống sân bay, việc đầu tiên của Hoàn Mặc không phải là về dinh thự của mình nghỉ ngơi, mà lập tức kêu tài xế cho xe đưa mình đến một địa chỉ ở ngoại thành...
Không đâu xa lạ, đó là nơi Tử Hàn Tuyết đang sinh sống. Nhưng tiếc là lúc này cửa bên ngoài đã khoá trái, có vẻ như cô ấy lại đang bận rộn ra ngoài kiếm thu nhập rồi.
Nhưng đó cũng không làm khó được Hoàn Mặc, thời gian ở Mỹ ông đã cho người liên tục điều tra cũng như theo dõi về cuộc sống hằng ngày của chị em Tử Hàn Tuyết, bây giờ trở về ông phần nào nắm được hoàn cảnh của họ và có tính toán của riêng mình rồi.
...
Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cửa hàng tiện lợi A nơi mà Tử Hàn Tuyết đang làm việc.
Cửa kính xe từ từ mở xuống để lộ khuôn mặt nghiêm túc của chủ tịch Hoàn Mặc, ông cẩn thận quan sát kỹ cô gái tràn đầy năng lượng đang đứng ở quầy thu ngân, miệng luôn hé nụ cười niềm nở gật đầu khi có khách bước đến thanh toán.
Thân thiện, chăm chỉ luôn nhiệt huyết với công việc giống hệt như bố cô lúc trước.
Hoàn Mặc suy nghĩ một hồi cảm thấy rất yên tâm về cô gái này, trầm giọng quay đầu nhìn tài xế cười mỉm:
"Về nhà nghỉ ngơi thôi, tôi mệt rồi. Xem ra lựa chọn tôi dành cho Cẩn Nam là rất tốt.”
****************
Vài ngày sau đó
Hoàn Mặc giúp Tử Hàn Tuyết trả hết số nợ suốt nhiều năm qua cô khó khăn từng ngày trả lãi mãi không hết.
Vì không muốn nhận không của ai thứ gì, đặc biệt từ một người xa lạ, vì thế Tử Hàn Tuyết muốn ghi giấy nợ để trả dần, nhưng Hoàn Mặc đưa ra yêu cầu cô phải về làm cháu dâu ông ấy, là dâu của tập đoàn Hoàn Thị, nếu không cô phải ngay lập tức trả lại số tiền đó cho ông.
Đúng như những gì cô suy nghĩ, thần tiên thì chỉ có ở trên trời hoặc trong sách ảnh.
Cuộc sống của cô vốn đã không có màu hồng, từ khi bố mẹ qua đời là đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi rơi trúng đầu cô rồi bây giờ thêm chuyện phải đi bán mình trả nợ thế này cũng không khiến cô lo lắng nhiều, với lại không muốn em trai dang dở ước mơ và cũng vì lời hứa trước linh cữu bố mẹ sẽ cho Mạn Thiên một cuộc sống tốt nên cố nhẫn nhịn chấp nhận yêu cầu của chủ tịch Hoàn Mặc mà không suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn cách chị em họ Tử nương tựa nhau để mà lớn lên trong suốt thời gian vắng bóng bố mẹ. Xót xa khi nghĩ đến cảnh hai chị em khó khăn suốt những năm không có bố mẹ bên cạnh, cùng với những tìm hiểu của ông về cô, chủ tịch Hoàn Mặc từ lâu đã muốn Tử Hàn Tuyết làm cháu dâu tương lai của mình.
Ông tin rằng sau này cô sẽ là hậu phương tốt cho Cẩn Nam của ông, phụ ông quan tâm chăm sóc anh ta, cũng như cùng anh ta đưa tập đoàn Hoàn Thị ngày một lớn mạnh hơn.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Hoàn Mặc đã tự cảm thấy vô cùng hài lòng với lựa chọn của mình.
Đắn đo hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng Hàn Tuyết cũng ký vào đơn thoả thuận rằng cô sẽ cưới cháu trai tập đoàn Hoàn Thị để trả nợ.
Có thể là cháu dâu bù nhìn, cũng có thể là bỏ tiền ra thuê một nữ người làm có chút danh phận về để hầu hạ người nhà họ Hoàn, Hàn Tuyết lúc này cũng chỉ biết chấp nhận rằng bản thân sinh ra không từ vạch đích, đã không được ban phát cho sự may mắn thì đành chấp nhận số phận của mình bị người khác sắp đặt vậy.
Cùng lắm thì làm con ở trong vai cháu dâu vài năm, làm cho đủ tiền nợ rồi kiếm cớ chuồn đi, cũng có thể là lúc Mạn Thiên học xong chăng.
****************
Vài ngày sau đó Hoàn Mặc đã cho người đến đón Tử Hàn Tuyết đưa về biệt thự Hoàn Gia và sắp xếp cho cô ở căn phòng tầng một, bên trên tầng hai là phòng của thiếu gia Hoàn Cẩn Nam. Còn căn nhà của cô thì cô đã đề bảng cho thuê, dù đã trả hết nợ, cũng sắp làm dâu nhà giàu, nhưng cái tính kiếm được đồng nào hay đồng đó của Hàn Tuyết đã ăn sâu vào máu, cũng chẳng biết đi làm dâu bù nhìn thế này bao lâu, nên cho thuê đi, vừa có người giữ nhà dùm, cũng không để nó trở nên lạnh lẽo âm u.
Quả không hổ danh là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước. Tuy chỉ là tập đoàn nằm trong top, nhưng cũng không thể phủ nhận là tập đoàn Hoàn Thị cũng khá có tầm ảnh hưởng.
Biệt thự của Hoàn Gia được thiết kế theo phong cách cổ điển châu Âu mang nét đẹp trường tồn với thời gian. Kiểu dáng bên ngoài đồ sộ, từng đường nét cho đến họa tiết trang trí bên trong lẫn bên ngoài của biệt thự vô cùng độc đáo, sắc nét. Nhìn vào là thấy toát lên đỉnh cao của sự đẳng cấp rồi.
**********
Buổi trưa bên trong quán cà phê.
Tử Hàn Tuyết đặt nhẹ ly nước ép dưa hấu lên bàn, lắng nghe cô bạn thân Cẩn Duệ Dung càm ràm:
"Tuyết Tuyết à cậu đã suy nghĩ kỹ chưa đó?"
"Tất nhiên là suy nghĩ kỹ rồi, dù cho kỹ hay chưa thì bây giờ mình cũng đã và đang thở ké không khí của Hoàn Thị rồi.”
"Cậu là người chưa từng thấy khó mà chùn bước, tính tình cẩn thận, sao tự dưng lại không suy nghĩ cũng chẳng họp bàn với bọn mình mà đồng ý vào làm dâu nhà đó, cậu đã biết gì về họ đâu. Đã thế còn cái gì mà… hôn nhân sắp đặt, cháu dâu bù nhìn… Quan trọng là cái dung nhan chồng sắp cưới của cậu thế nào cậu còn chưa thể hình dung ra, thế mà cũng nên vợ nên chồng được sao.”
"Haizzzz bây giờ có nói thì cũng được gì đâu, mọi thứ đã rồi, trách bản thân mình sinh ra không được may mắn thì từ trên trời rơi xuống một ông nội và một người chồng giàu có thì ngu gì mà không thử một lần đổi đời chứ"
"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, mà thôi trễ rồi mình phải về thôi, ngày đầu mới về nhà người ta đã mất tăm mất tích, chủ tịch về không thấy lại có chuyện. Dù gì mình cũng là con nợ của họ, dâu rể cũng chỉ là danh nghĩa thế thôi, mình cũng cần phải để ý chút. Có gì mình sẽ gọi điện cho cậu sau"
"Nhớ giữ liên lạc đó"
"Được rồi bye bye"
Nói xong Tử Hàn Tuyết cầm túi xách quay người rời đi.
**********
Biệt thự Hoàn Gia.!
Vừa ngồi xuống ghế sofa chưa lâu, cửa chính mở ra Hoàn Mặc vẻ mặt nghiêm túc bước vào. Hàn Tuyết hoảng hốt đứng dậy cúi đầu ấp úng chào:
"Dạ chủ tịch.. con.. mới..."
Hoàn Mặc hắng giọng cau mày nhìn cô:
"Chủ tịch à?"
Hàn Tuyết cúi sâu người hơn tỏ thái độ hối lỗi gấp gáp trả lời:
"Dạ.. thưa… chủ…. à không… ông nội mới về"
Hoàn Mặc cong miệng cười mỉm, liếc mắt nhìn thư ký Châu đang đứng bên cạnh, sau đó bỏ đi một mạch lên phòng.
Hàn Tuyết từ từ đứng thẳng người thở dài một cái. Bộ dạng của cô lúc này trông đến làm tội nghiệp.
Hàn Tuyết cúi gầm mặt xuôi hai tay đong đưa lững thững bước từng bước nặng nề lên cầu thang.
Đầu cô đụng trúng thứ gì đó khiến cô bật ngửa ra đằng sau rồi lăn từng bậc thang xuống đất như trái banh tròn vừa bị đôi chân săn chắc của cầu thủ sút mạnh vào khung thành.
Toàn bộ cơ thể của cô như đã gãy từng đốt xương. Cô choài người ngồi dậy từ từ đưa mắt nhìn lên cầu thang phát hiện nguyên nhân mình ngã.
Họ ra đi đột ngột để lại trần gian hai người con một trai một gái là Tử Hàn Tuyết mười sáu tuổi cùng với em trai Tử Mạn Thiên mười hai tuổi. Tài sản ít ỏi của họ để lại đủ cho hai chị em tiếp tục học tập và sinh sống trong một vài năm.
Tốt nghiệp cấp ba Tử Hàn Tuyết quyết định không tiếp tục học đại học mà nhường lại cho em trai. Ban ngày cô làm bán thời gian, tới tối về nhà lại cặm cụi với ước mơ trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng của mình.
...
Ba năm sau kể từ ngày bố mẹ qua đời, đúng vào ngày giỗ bố mẹ, Tử Mạn Thiên thông báo đã đạt học bổng du học Mỹ toàn phần.
****************
Thấm thoát thời gian trôi qua, Tử Mạn Thiên cũng đã đi du học được bảy năm rồi, thời gian cậu ấy đi du học Tử Hàn Tuyết đã phải vay mượn khắp nơi để có thể chi trả mọi thứ cho em trai bên nước ngoài tập trung học hành.
Ôm đống nợ trong người, Tử Hàn Tuyết phải chật vật suốt bao năm tháng, làm ra bao nhiêu là đóng lãi gần hết. Chỉ còn lại một ít chi tiêu sinh hoạt hằng ngày.
Cũng may căn nhà cô đang ở là của bố mẹ để lại, nên cũng đỡ một phần nào đó chi tiêu. Có rất nhiều người kêu cô bán căn nhà đó đi để trả bớt nợ, nhưng đó là nhà từ đời ông cô, cô không muốn bán nó đi.
Bán đi cũng không có nhiều tiền vì nó nằm trong khu vực cách xa thành phố nên giá trị cũng không cao. Bán đi không đủ trả nợ thì cô lại tốn thêm khoản đi thuê nhà.
Lúc còn sống bố cô làm việc cho tập đoàn Hoàn Thị nghe bố cô kể lại, lúc trước ông nội cùng với chủ tịch Hoàn Mặc là bạn thân của nhau, vì thế bố cô muốn vào làm việc cho chủ tịch Hoàn Mặc là vì tình xưa cũ.
Tuy bố cô chỉ là một tài xế riêng của chủ tịch Hoàn Mặc nhưng ông rất được lòng người nhà Hoàn Thị.
Trước ngày tai nạn của bố mẹ Tử Hàn Tuyết xảy ra, chủ tịch Hoàn Mặc có công việc phải đến Mỹ một thời gian. Sau khi biết chuyện người tài xế thân cận của mình và vợ đã qua đời chủ tịch Hoàn Mặc gần như giữ im lặng, không hỏi thăm, không một lời tiễn đưa với người thân nhà họ hay chia buồn trên mặt báo. Và ông cũng đã không còn quay trở lại Quảng Châu từ khoảng thời gian đó.
****************
Sân bay quốc tế.!
Trở về nước sau mười năm sống và làm việc tại Mỹ, lần này chủ tịch Hoàn Mặc về một phần là để sắp xếp lại công việc, một phần là để sắp xếp hôn nhân cho cháu trai ông.
Vừa xuống sân bay, việc đầu tiên của Hoàn Mặc không phải là về dinh thự của mình nghỉ ngơi, mà lập tức kêu tài xế cho xe đưa mình đến một địa chỉ ở ngoại thành...
Không đâu xa lạ, đó là nơi Tử Hàn Tuyết đang sinh sống. Nhưng tiếc là lúc này cửa bên ngoài đã khoá trái, có vẻ như cô ấy lại đang bận rộn ra ngoài kiếm thu nhập rồi.
Nhưng đó cũng không làm khó được Hoàn Mặc, thời gian ở Mỹ ông đã cho người liên tục điều tra cũng như theo dõi về cuộc sống hằng ngày của chị em Tử Hàn Tuyết, bây giờ trở về ông phần nào nắm được hoàn cảnh của họ và có tính toán của riêng mình rồi.
...
Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cửa hàng tiện lợi A nơi mà Tử Hàn Tuyết đang làm việc.
Cửa kính xe từ từ mở xuống để lộ khuôn mặt nghiêm túc của chủ tịch Hoàn Mặc, ông cẩn thận quan sát kỹ cô gái tràn đầy năng lượng đang đứng ở quầy thu ngân, miệng luôn hé nụ cười niềm nở gật đầu khi có khách bước đến thanh toán.
Thân thiện, chăm chỉ luôn nhiệt huyết với công việc giống hệt như bố cô lúc trước.
Hoàn Mặc suy nghĩ một hồi cảm thấy rất yên tâm về cô gái này, trầm giọng quay đầu nhìn tài xế cười mỉm:
"Về nhà nghỉ ngơi thôi, tôi mệt rồi. Xem ra lựa chọn tôi dành cho Cẩn Nam là rất tốt.”
****************
Vài ngày sau đó
Hoàn Mặc giúp Tử Hàn Tuyết trả hết số nợ suốt nhiều năm qua cô khó khăn từng ngày trả lãi mãi không hết.
Vì không muốn nhận không của ai thứ gì, đặc biệt từ một người xa lạ, vì thế Tử Hàn Tuyết muốn ghi giấy nợ để trả dần, nhưng Hoàn Mặc đưa ra yêu cầu cô phải về làm cháu dâu ông ấy, là dâu của tập đoàn Hoàn Thị, nếu không cô phải ngay lập tức trả lại số tiền đó cho ông.
Đúng như những gì cô suy nghĩ, thần tiên thì chỉ có ở trên trời hoặc trong sách ảnh.
Cuộc sống của cô vốn đã không có màu hồng, từ khi bố mẹ qua đời là đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi rơi trúng đầu cô rồi bây giờ thêm chuyện phải đi bán mình trả nợ thế này cũng không khiến cô lo lắng nhiều, với lại không muốn em trai dang dở ước mơ và cũng vì lời hứa trước linh cữu bố mẹ sẽ cho Mạn Thiên một cuộc sống tốt nên cố nhẫn nhịn chấp nhận yêu cầu của chủ tịch Hoàn Mặc mà không suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn cách chị em họ Tử nương tựa nhau để mà lớn lên trong suốt thời gian vắng bóng bố mẹ. Xót xa khi nghĩ đến cảnh hai chị em khó khăn suốt những năm không có bố mẹ bên cạnh, cùng với những tìm hiểu của ông về cô, chủ tịch Hoàn Mặc từ lâu đã muốn Tử Hàn Tuyết làm cháu dâu tương lai của mình.
Ông tin rằng sau này cô sẽ là hậu phương tốt cho Cẩn Nam của ông, phụ ông quan tâm chăm sóc anh ta, cũng như cùng anh ta đưa tập đoàn Hoàn Thị ngày một lớn mạnh hơn.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Hoàn Mặc đã tự cảm thấy vô cùng hài lòng với lựa chọn của mình.
Đắn đo hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng Hàn Tuyết cũng ký vào đơn thoả thuận rằng cô sẽ cưới cháu trai tập đoàn Hoàn Thị để trả nợ.
Có thể là cháu dâu bù nhìn, cũng có thể là bỏ tiền ra thuê một nữ người làm có chút danh phận về để hầu hạ người nhà họ Hoàn, Hàn Tuyết lúc này cũng chỉ biết chấp nhận rằng bản thân sinh ra không từ vạch đích, đã không được ban phát cho sự may mắn thì đành chấp nhận số phận của mình bị người khác sắp đặt vậy.
Cùng lắm thì làm con ở trong vai cháu dâu vài năm, làm cho đủ tiền nợ rồi kiếm cớ chuồn đi, cũng có thể là lúc Mạn Thiên học xong chăng.
****************
Vài ngày sau đó Hoàn Mặc đã cho người đến đón Tử Hàn Tuyết đưa về biệt thự Hoàn Gia và sắp xếp cho cô ở căn phòng tầng một, bên trên tầng hai là phòng của thiếu gia Hoàn Cẩn Nam. Còn căn nhà của cô thì cô đã đề bảng cho thuê, dù đã trả hết nợ, cũng sắp làm dâu nhà giàu, nhưng cái tính kiếm được đồng nào hay đồng đó của Hàn Tuyết đã ăn sâu vào máu, cũng chẳng biết đi làm dâu bù nhìn thế này bao lâu, nên cho thuê đi, vừa có người giữ nhà dùm, cũng không để nó trở nên lạnh lẽo âm u.
Quả không hổ danh là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước. Tuy chỉ là tập đoàn nằm trong top, nhưng cũng không thể phủ nhận là tập đoàn Hoàn Thị cũng khá có tầm ảnh hưởng.
Biệt thự của Hoàn Gia được thiết kế theo phong cách cổ điển châu Âu mang nét đẹp trường tồn với thời gian. Kiểu dáng bên ngoài đồ sộ, từng đường nét cho đến họa tiết trang trí bên trong lẫn bên ngoài của biệt thự vô cùng độc đáo, sắc nét. Nhìn vào là thấy toát lên đỉnh cao của sự đẳng cấp rồi.
**********
Buổi trưa bên trong quán cà phê.
Tử Hàn Tuyết đặt nhẹ ly nước ép dưa hấu lên bàn, lắng nghe cô bạn thân Cẩn Duệ Dung càm ràm:
"Tuyết Tuyết à cậu đã suy nghĩ kỹ chưa đó?"
"Tất nhiên là suy nghĩ kỹ rồi, dù cho kỹ hay chưa thì bây giờ mình cũng đã và đang thở ké không khí của Hoàn Thị rồi.”
"Cậu là người chưa từng thấy khó mà chùn bước, tính tình cẩn thận, sao tự dưng lại không suy nghĩ cũng chẳng họp bàn với bọn mình mà đồng ý vào làm dâu nhà đó, cậu đã biết gì về họ đâu. Đã thế còn cái gì mà… hôn nhân sắp đặt, cháu dâu bù nhìn… Quan trọng là cái dung nhan chồng sắp cưới của cậu thế nào cậu còn chưa thể hình dung ra, thế mà cũng nên vợ nên chồng được sao.”
"Haizzzz bây giờ có nói thì cũng được gì đâu, mọi thứ đã rồi, trách bản thân mình sinh ra không được may mắn thì từ trên trời rơi xuống một ông nội và một người chồng giàu có thì ngu gì mà không thử một lần đổi đời chứ"
"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, mà thôi trễ rồi mình phải về thôi, ngày đầu mới về nhà người ta đã mất tăm mất tích, chủ tịch về không thấy lại có chuyện. Dù gì mình cũng là con nợ của họ, dâu rể cũng chỉ là danh nghĩa thế thôi, mình cũng cần phải để ý chút. Có gì mình sẽ gọi điện cho cậu sau"
"Nhớ giữ liên lạc đó"
"Được rồi bye bye"
Nói xong Tử Hàn Tuyết cầm túi xách quay người rời đi.
**********
Biệt thự Hoàn Gia.!
Vừa ngồi xuống ghế sofa chưa lâu, cửa chính mở ra Hoàn Mặc vẻ mặt nghiêm túc bước vào. Hàn Tuyết hoảng hốt đứng dậy cúi đầu ấp úng chào:
"Dạ chủ tịch.. con.. mới..."
Hoàn Mặc hắng giọng cau mày nhìn cô:
"Chủ tịch à?"
Hàn Tuyết cúi sâu người hơn tỏ thái độ hối lỗi gấp gáp trả lời:
"Dạ.. thưa… chủ…. à không… ông nội mới về"
Hoàn Mặc cong miệng cười mỉm, liếc mắt nhìn thư ký Châu đang đứng bên cạnh, sau đó bỏ đi một mạch lên phòng.
Hàn Tuyết từ từ đứng thẳng người thở dài một cái. Bộ dạng của cô lúc này trông đến làm tội nghiệp.
Hàn Tuyết cúi gầm mặt xuôi hai tay đong đưa lững thững bước từng bước nặng nề lên cầu thang.
Đầu cô đụng trúng thứ gì đó khiến cô bật ngửa ra đằng sau rồi lăn từng bậc thang xuống đất như trái banh tròn vừa bị đôi chân săn chắc của cầu thủ sút mạnh vào khung thành.
Toàn bộ cơ thể của cô như đã gãy từng đốt xương. Cô choài người ngồi dậy từ từ đưa mắt nhìn lên cầu thang phát hiện nguyên nhân mình ngã.