Chương 17: Lý do tại sao
Bàn tay Hoàn Cẩn Nam đang cầm tờ báo, hắn tức đến nỗi không nói được gì, nắm chặt tờ báo đến mức vo nhúm lại.
Ngoài cửa, Minh Nhược Y đứng nghe lõm hết toàn bộ câu chuyện của hai người. Ánh mắt chứa đầy âm mưu đen tối. Hoá ra hôn nhân của họ chỉ là một bản hợp đồng. Nếu như chủ tịch Hoàn Mặc biết được chuyện này thì sớm muộn gì Tử Hàn Tuyết cũng bị tống cổ khỏi đây.
Cô ấy bị tống cổ đi thì việc tìm ra tài liệu mật của Hoàn Gia là chuyện sớm xảy ra thôi. Hoàn Cẩn Nam với ông già Hoàn Mặc và cả mụ già mê trai, gian xảo Hoàn Tĩnh Chi rồi sẽ phải làm trâu làm chó dưới chân ả.
Tử Hàn Tuyết là do cô cản trở kế hoạch của Minh Nhược Y nên cô ta phải buộc lòng đi trước cô một bước rồi. Đừng trách cô ta độc ác, mà là do cô xui mới gặp phải cô ta thôi.
...
Năm đó khi mẹ của Minh Nhược Y là bà Ái Vy đến làm việc cho nhà họ Hoàn, chủ tịch Hoàn Mặc hết lần này đến lần khác hãm hiếp bà ta, khi những người làm biết chuyện ngày ngày xì xầm bán tán miệt thị bà ấy.
Hoàn Mặc không những không lên tiếng bảo vệ bà Ái Vy mà còn thẳng tay đuổi bà ấy ra khỏi Hoàn Thị, cũng không trả một đồng lương nào.
Uất ức trong lòng bà Ái Vy để lại di thư cho con gái rồi gieo mình xuống sông kết liễu cuộc đời. Minh Nhược Y nuôi mối hận thù trong lòng suốt mấy chục năm qua.
May mắn là cô ta được một vợ chồng hiếm muộn đưa về nuôi, nhưng khi họ sinh được con cũng thẳng chân đá cô ta ra khỏi nhà.
Tình cơ thay Minh Nhược Y gặp được Hoàn Cẩn Nam, cô ta thật sự đã đem lòng yêu hắn cho đến khi biết hắn là cháu độc tôn của Hoàn Mặc.
Cô ta chỉ muốn báo thù Hoàn Mặc lấy lại danh dự cho mẹ mình, sau đó ngoan ngoãn ở bên Hoàn Cẩn Nam, nhưng không ngờ hắn cũng giống ông nội mình.
Cũng chỉ là loại ham mê sắc dục, ngoài cô ta thì hắn vẫn chưa đủ thoả mãn, vẫn đến khách sạn cùng với vô vàn chân dài.
**************
Sáng hôm sau,
Vì tức giận chuyện tối qua nên Hoàn Cẩn Nam cả đêm ngủ quên trong phòng làm việc, Hoàn Cẩn Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông của chiếc điện thoại khác của hắn, là mẹ nuôi hắn - Hoàn Tĩnh Chi. Bà ấy gọi vào giờ này để làm gì vậy chứ? Thật là không muốn bắt máy mà.
Nhưng đột nhiên gọi thế này hắn có linh cảm sắp có điều gì đó tồi tệ xảy ra rồi, qua đến cuộc gọi thứ hai hắn mới bắt máy,
"Nói đi.!"Hoàn Cẩn Nam gằn giọng.
Bên kia đầu giây tiếng nói chua ngoa của phụ nữ trung niên cất lên: "Con ơi là con sao lại làm ra nông nổi này, sao con lại để ông nội biết chuyện con với Minh Nhược Y đang sống chung với nhau vậy? Mẹ sợ ông nội con gặp chuyện trên đường về nước nên phải tức tốc đi theo ông nội con về nước đây này.."
Hoàn Tĩnh Chi đang nói thì mất tín hiệu, Hoàn Cẩn Nam gọi lại mấy cuộc cũng không được. Gương mặt ngái ngủ lúc nãy của hắn bây giờ đã đổi thành tái nhợt.
Mặt đăm chiêu suy nghĩ lý do tại sao ông nội lại biết chuyện Minh Nhược Y đang sống ở đây? Không lẽ người làm trong nhà bép xép, rõ ràng là hắn đã cảnh cáo người làm không ai được hé răng nửa lời với ông nội rồi mà.
Minh Nhược Y thì hoàn toàn không thể rồi, cô ta vừa không có số điện thoại của ông nội, lại càng không thể là cô ta, hơn ai hết ông nội cực kỳ căm ghét cô ta, thì làm sao cô ta dám cả gan liên lạc với ông nội chứ.
Chỉ có thể là Tử Hàn Tuyết thôi. Hôm qua trợ lý của hắn có nói Minh Nhược Y đã gây sự với Tử Hàn Tuyết, có lần cô ấy cũng từng nói sẽ mang chuyện Minh Nhược Y sống ở biệt thự nói lại với ông nội. Không ngờ cô ấy lại là người nhỏ mọn như vậy.
Hoàn Cẩn Nam đi qua đi lại trong phòng nghĩ cách xoa dịu nỗi tức giận của ông nội. Hoàn Cẩn Nam sợ đến run người, hắn định quay về phòng tắm rửa thay đồ xuống tìm Tử Hàn Tuyết nói chuyện.
Bước ra ngoài vừa lúc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang đi tới, có lẽ cô đến phòng sách, Hoàn Cẩn Nam tiến nhanh đến trước mặt cô trầm giọng,
"Là cô nói đúng không?"
"Sáng sớm ra, lại lên cơn gì nữa.?"
"Là cô, là cô nói với ông chuyện Nhược Y đang sống ở đây đúng không?"
Tử Hàn Tuyết cau mày: "Anh bị điên à, tôi đâu có nhiều thời gian để tâm đến chuyện các người.!"
"Vậy tại sao ông nội biết chuyện?"
"Anh đi mà hỏi cái đầu gối của anh đấy.!"
Nói xong Tử Hàn Tuyết bước sang một bên né người Hoàn Cẩn Nam rồi đi thẳng vào phòng sách. Hoàn Cẩn Nam đứng đó thở dài, cau mày suy nghĩ hàng trăm lý do tại sao ông nội biết chuyện, nghĩ mãi nghĩ mãi mà vẫn không ra.
**********
Sáng hôm sau.!
dì Trần lên gọi Tử Hàn Tuyết cùng với Hoàn Cẩn Nam thức giấc xuống dưới nhà theo lời chủ tịch Hoàn Mặc.
Không dám để ông ấy chờ lâu, hai người nhanh chóng bật dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sau đó vội vàng đi thẳng xuống phòng khách.
Lúc này ở phòng khách Hoàn Mặc đang ngồi ở sofa, phía sau lưng là Hoàn Tĩnh Chi đang đứng bên cạnh Minh Nhược Y. Tử Hàn Tuyết chậm rãi bước xuống cúi đầu chào hỏi.
Hoàn Mặc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết liền nở nụ cười dịu dàng với cô, cùng lúc này Hoàn Cẩn Nam cũng xuống tới, vừa thấy hắn đi tới, chưa để hắn lên tiếng Hoàn Mặc đã đứng đi tới cho hắn một cái tát đau thấu xương, má trái của hắn in rõ những ngón tay của Hoàn Mặc.
"Choang" Hoàn Mặc tiếp tục cầm lấy ấm trà ném về phía Hoàn Cẩn Nam, chiếc ấm trúng vào đuôi mắt trái khiến hắn chảy máu.
Hoàn Mặc ôm ngực ngồi lại xuống ghế sofa, tức giận quát lớn: "Tại sao con dám cả gan nhân lúc ông đi vắng đưa loại con gái kia về cái nhà này hả? Con không còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi đúng không? Con đang thách thức giới hạn của ông đúng không?"
Hoàn Mặc lớn tiếng đến nỗi cả biệt thự đều nghe thấy. Người giúp việc ai ai cũng phải giật mình khiếp sợ. Phòng khách lúc này có Tử Hàn Tuyết đứng bên cạnh Hoàn Cẩn Nam, Minh Nhược Y đang khép nép sau lưng Hoàn Tĩnh Chi (con ruột của Hoàn Mặc, chị gái bố Hoàn Cẩn Nam và hiện tại là mẹ nuôi của hắn)
Dì Trần từ bếp đi lên đuổi hết mấy người làm đang hóng hớt ra ngoài sân, không một ai được biết quá nhiều chuyện gia đình họ.
Hoàn Cẩn Nam đứng phía đối diện, mặt tái xanh, máu trên đuôi mắt vẫn đang chảy từng giọt dọc trên má. Hắn cố giải thích,
"Con xin lỗi, nhưng..Minh Nhược Y cô ấy..."
"Minh Nhược Y, Minh Nhược Y. Trong đầu con lúc nào cũng chỉ có nó, còn vợ con thì sao đây? Con ăn nói thế nào với vợ con, ăn nói thế nào với những người đã khuất bên nhà vợ con đây."
Hoàn Cẩn Nam định nói tiếp, nhưng lúc này Minh Nhược Y tỏ ra ấm ức đáng thương, nước mắt giàn giụa quỳ rụp xuống trước mặt Hoàn Mặc. Thật đáng tiếc là ông ấy không có chút gì tỏ ra thương xót cô ta mà còn thẳng chân đạp cô ta ngã ngửa ra sau,
"Con tính chọc cho ông tức chết đúng không Cẩn Nam?" Hoàn Mặc nhìn Hoàn Cẩn Nam với ánh mắt sắc lạnh.
Hoàn Cẩn Nam như điên mất thôi, không biết phải giải quyết thế nào, Minh Nhược Y lồm cồm ngồi dậy mếu máo,
"Dạ thưa ông nội, thưa mẹ, thật ra.. con đang mang thai con của Cẩn Nam. Con biết ông không thích con. Nhưng tình yêu con dành cho anh ấy là thật không một chút toan tính nào cả, nếu được con xin ông cho con được ở bên anh ấy cho đến khi đứa bé đầy năm. Sau đó con sẽ tự động để lại đứa bé mà rời đi trong âm thầm.!"
Tử Hàn Tuyết ánh mắt khinh bỉ quay sang chỗ khác ho sặc lên vài tiếng, Minh Nhược Y à Minh Nhược Y! Cô chỉ có thể diễn kịch trước mặt người nhà Hoàn Thị chứ không qua mặt được tôi đâu.
Tử Hàn Tuyết thừa biết kế hoạch của Minh Nhược Y là chiếm đoạt cái gia tài của Hoàn Cẩn Nam, dễ gì mà cô ta chịu rời đi khi con cô ta một năm tuổi. Chứ không phải cô ta cố kéo dài thời gian ở bên Hoàn Cẩn Nam để bòn rút dần sinh khí lẫn tài sản của hắn về làm của riêng mình à.
Mà chắc gì đứa con đó là của Hoàn Cẩn Nam.
Tử Hàn Tuyết thấy tình hình đang ngày một căng thẳng, lo lắng ông nội giận quá lại ảnh hưởng đến tim, máu trên mặt Hoàn Cẩn Nam cũng không ngừng chảy, nếu cứ tiếp tục hắn chắc ngất vì mất máu quá. Cô thong thả lại gần ông nội đặt nhẹ hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình lên bàn tay đầy vết đồi mồi tuổi già của Hoàn Mặc, nhẹ giọng,
"Nội mới về, đừng giận quá mà ảnh hưởng sức khoẻ, chuyện cũng đã lỡ rồi để sau giải quyết. Bây giờ tâm trạng nội đang không tốt nếu cứ tiếp tục tức giận sẽ không giải quyết được tới đâu mà có khi còn khiến nội phát bệnh. Con nghĩ bây giờ nội về phòng nghỉ ngơi trước được không ạ? Ngày mai khi tâm trạng mọi người tốt trở lại chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau.!"
Hoàn Mặc liền nở một nụ cười chìu mến: "Con đó, chỉ biết nghĩ cho người khác không à, cứ hiền lành như vậy rồi lại để người ta bắt nạt. Ông nhất định không để thằng ranh con cháu ông nó bắt nạt con đâu. Con là cháu dâu duy nhất ông cưới về cho nhà họ Hoàn, ông không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con đâu."
Tử Hàn Tuyết không hiền và dễ bắt nạt như ông nghĩ đâu Hoàn Mặc à, chỉ đơn giản là cô ấy không muốn ngồi xem Minh Nhược Y diễn bi kịch giả trân không hề ngượng ngùng nữa thôi.
Cơ mặt Minh Nhược Y cũng giãn hẳn ra, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết dìu Hoàn Mặc về phòng ánh mắt cô ta không khỏi ghen tức.
Mặc dù vậy cô ta vẫn không quên quay sang nhìn Hoàn Cẩn Nam nũng nịu bắt hắn đỡ mình ngồi dậy. Cũng không hỏi thăm, quan tâm đến vết thương của hắn thế nào.
Ngoài cửa, Minh Nhược Y đứng nghe lõm hết toàn bộ câu chuyện của hai người. Ánh mắt chứa đầy âm mưu đen tối. Hoá ra hôn nhân của họ chỉ là một bản hợp đồng. Nếu như chủ tịch Hoàn Mặc biết được chuyện này thì sớm muộn gì Tử Hàn Tuyết cũng bị tống cổ khỏi đây.
Cô ấy bị tống cổ đi thì việc tìm ra tài liệu mật của Hoàn Gia là chuyện sớm xảy ra thôi. Hoàn Cẩn Nam với ông già Hoàn Mặc và cả mụ già mê trai, gian xảo Hoàn Tĩnh Chi rồi sẽ phải làm trâu làm chó dưới chân ả.
Tử Hàn Tuyết là do cô cản trở kế hoạch của Minh Nhược Y nên cô ta phải buộc lòng đi trước cô một bước rồi. Đừng trách cô ta độc ác, mà là do cô xui mới gặp phải cô ta thôi.
...
Năm đó khi mẹ của Minh Nhược Y là bà Ái Vy đến làm việc cho nhà họ Hoàn, chủ tịch Hoàn Mặc hết lần này đến lần khác hãm hiếp bà ta, khi những người làm biết chuyện ngày ngày xì xầm bán tán miệt thị bà ấy.
Hoàn Mặc không những không lên tiếng bảo vệ bà Ái Vy mà còn thẳng tay đuổi bà ấy ra khỏi Hoàn Thị, cũng không trả một đồng lương nào.
Uất ức trong lòng bà Ái Vy để lại di thư cho con gái rồi gieo mình xuống sông kết liễu cuộc đời. Minh Nhược Y nuôi mối hận thù trong lòng suốt mấy chục năm qua.
May mắn là cô ta được một vợ chồng hiếm muộn đưa về nuôi, nhưng khi họ sinh được con cũng thẳng chân đá cô ta ra khỏi nhà.
Tình cơ thay Minh Nhược Y gặp được Hoàn Cẩn Nam, cô ta thật sự đã đem lòng yêu hắn cho đến khi biết hắn là cháu độc tôn của Hoàn Mặc.
Cô ta chỉ muốn báo thù Hoàn Mặc lấy lại danh dự cho mẹ mình, sau đó ngoan ngoãn ở bên Hoàn Cẩn Nam, nhưng không ngờ hắn cũng giống ông nội mình.
Cũng chỉ là loại ham mê sắc dục, ngoài cô ta thì hắn vẫn chưa đủ thoả mãn, vẫn đến khách sạn cùng với vô vàn chân dài.
**************
Sáng hôm sau,
Vì tức giận chuyện tối qua nên Hoàn Cẩn Nam cả đêm ngủ quên trong phòng làm việc, Hoàn Cẩn Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông của chiếc điện thoại khác của hắn, là mẹ nuôi hắn - Hoàn Tĩnh Chi. Bà ấy gọi vào giờ này để làm gì vậy chứ? Thật là không muốn bắt máy mà.
Nhưng đột nhiên gọi thế này hắn có linh cảm sắp có điều gì đó tồi tệ xảy ra rồi, qua đến cuộc gọi thứ hai hắn mới bắt máy,
"Nói đi.!"Hoàn Cẩn Nam gằn giọng.
Bên kia đầu giây tiếng nói chua ngoa của phụ nữ trung niên cất lên: "Con ơi là con sao lại làm ra nông nổi này, sao con lại để ông nội biết chuyện con với Minh Nhược Y đang sống chung với nhau vậy? Mẹ sợ ông nội con gặp chuyện trên đường về nước nên phải tức tốc đi theo ông nội con về nước đây này.."
Hoàn Tĩnh Chi đang nói thì mất tín hiệu, Hoàn Cẩn Nam gọi lại mấy cuộc cũng không được. Gương mặt ngái ngủ lúc nãy của hắn bây giờ đã đổi thành tái nhợt.
Mặt đăm chiêu suy nghĩ lý do tại sao ông nội lại biết chuyện Minh Nhược Y đang sống ở đây? Không lẽ người làm trong nhà bép xép, rõ ràng là hắn đã cảnh cáo người làm không ai được hé răng nửa lời với ông nội rồi mà.
Minh Nhược Y thì hoàn toàn không thể rồi, cô ta vừa không có số điện thoại của ông nội, lại càng không thể là cô ta, hơn ai hết ông nội cực kỳ căm ghét cô ta, thì làm sao cô ta dám cả gan liên lạc với ông nội chứ.
Chỉ có thể là Tử Hàn Tuyết thôi. Hôm qua trợ lý của hắn có nói Minh Nhược Y đã gây sự với Tử Hàn Tuyết, có lần cô ấy cũng từng nói sẽ mang chuyện Minh Nhược Y sống ở biệt thự nói lại với ông nội. Không ngờ cô ấy lại là người nhỏ mọn như vậy.
Hoàn Cẩn Nam đi qua đi lại trong phòng nghĩ cách xoa dịu nỗi tức giận của ông nội. Hoàn Cẩn Nam sợ đến run người, hắn định quay về phòng tắm rửa thay đồ xuống tìm Tử Hàn Tuyết nói chuyện.
Bước ra ngoài vừa lúc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang đi tới, có lẽ cô đến phòng sách, Hoàn Cẩn Nam tiến nhanh đến trước mặt cô trầm giọng,
"Là cô nói đúng không?"
"Sáng sớm ra, lại lên cơn gì nữa.?"
"Là cô, là cô nói với ông chuyện Nhược Y đang sống ở đây đúng không?"
Tử Hàn Tuyết cau mày: "Anh bị điên à, tôi đâu có nhiều thời gian để tâm đến chuyện các người.!"
"Vậy tại sao ông nội biết chuyện?"
"Anh đi mà hỏi cái đầu gối của anh đấy.!"
Nói xong Tử Hàn Tuyết bước sang một bên né người Hoàn Cẩn Nam rồi đi thẳng vào phòng sách. Hoàn Cẩn Nam đứng đó thở dài, cau mày suy nghĩ hàng trăm lý do tại sao ông nội biết chuyện, nghĩ mãi nghĩ mãi mà vẫn không ra.
**********
Sáng hôm sau.!
dì Trần lên gọi Tử Hàn Tuyết cùng với Hoàn Cẩn Nam thức giấc xuống dưới nhà theo lời chủ tịch Hoàn Mặc.
Không dám để ông ấy chờ lâu, hai người nhanh chóng bật dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sau đó vội vàng đi thẳng xuống phòng khách.
Lúc này ở phòng khách Hoàn Mặc đang ngồi ở sofa, phía sau lưng là Hoàn Tĩnh Chi đang đứng bên cạnh Minh Nhược Y. Tử Hàn Tuyết chậm rãi bước xuống cúi đầu chào hỏi.
Hoàn Mặc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết liền nở nụ cười dịu dàng với cô, cùng lúc này Hoàn Cẩn Nam cũng xuống tới, vừa thấy hắn đi tới, chưa để hắn lên tiếng Hoàn Mặc đã đứng đi tới cho hắn một cái tát đau thấu xương, má trái của hắn in rõ những ngón tay của Hoàn Mặc.
"Choang" Hoàn Mặc tiếp tục cầm lấy ấm trà ném về phía Hoàn Cẩn Nam, chiếc ấm trúng vào đuôi mắt trái khiến hắn chảy máu.
Hoàn Mặc ôm ngực ngồi lại xuống ghế sofa, tức giận quát lớn: "Tại sao con dám cả gan nhân lúc ông đi vắng đưa loại con gái kia về cái nhà này hả? Con không còn biết trời cao đất dày là gì nữa rồi đúng không? Con đang thách thức giới hạn của ông đúng không?"
Hoàn Mặc lớn tiếng đến nỗi cả biệt thự đều nghe thấy. Người giúp việc ai ai cũng phải giật mình khiếp sợ. Phòng khách lúc này có Tử Hàn Tuyết đứng bên cạnh Hoàn Cẩn Nam, Minh Nhược Y đang khép nép sau lưng Hoàn Tĩnh Chi (con ruột của Hoàn Mặc, chị gái bố Hoàn Cẩn Nam và hiện tại là mẹ nuôi của hắn)
Dì Trần từ bếp đi lên đuổi hết mấy người làm đang hóng hớt ra ngoài sân, không một ai được biết quá nhiều chuyện gia đình họ.
Hoàn Cẩn Nam đứng phía đối diện, mặt tái xanh, máu trên đuôi mắt vẫn đang chảy từng giọt dọc trên má. Hắn cố giải thích,
"Con xin lỗi, nhưng..Minh Nhược Y cô ấy..."
"Minh Nhược Y, Minh Nhược Y. Trong đầu con lúc nào cũng chỉ có nó, còn vợ con thì sao đây? Con ăn nói thế nào với vợ con, ăn nói thế nào với những người đã khuất bên nhà vợ con đây."
Hoàn Cẩn Nam định nói tiếp, nhưng lúc này Minh Nhược Y tỏ ra ấm ức đáng thương, nước mắt giàn giụa quỳ rụp xuống trước mặt Hoàn Mặc. Thật đáng tiếc là ông ấy không có chút gì tỏ ra thương xót cô ta mà còn thẳng chân đạp cô ta ngã ngửa ra sau,
"Con tính chọc cho ông tức chết đúng không Cẩn Nam?" Hoàn Mặc nhìn Hoàn Cẩn Nam với ánh mắt sắc lạnh.
Hoàn Cẩn Nam như điên mất thôi, không biết phải giải quyết thế nào, Minh Nhược Y lồm cồm ngồi dậy mếu máo,
"Dạ thưa ông nội, thưa mẹ, thật ra.. con đang mang thai con của Cẩn Nam. Con biết ông không thích con. Nhưng tình yêu con dành cho anh ấy là thật không một chút toan tính nào cả, nếu được con xin ông cho con được ở bên anh ấy cho đến khi đứa bé đầy năm. Sau đó con sẽ tự động để lại đứa bé mà rời đi trong âm thầm.!"
Tử Hàn Tuyết ánh mắt khinh bỉ quay sang chỗ khác ho sặc lên vài tiếng, Minh Nhược Y à Minh Nhược Y! Cô chỉ có thể diễn kịch trước mặt người nhà Hoàn Thị chứ không qua mặt được tôi đâu.
Tử Hàn Tuyết thừa biết kế hoạch của Minh Nhược Y là chiếm đoạt cái gia tài của Hoàn Cẩn Nam, dễ gì mà cô ta chịu rời đi khi con cô ta một năm tuổi. Chứ không phải cô ta cố kéo dài thời gian ở bên Hoàn Cẩn Nam để bòn rút dần sinh khí lẫn tài sản của hắn về làm của riêng mình à.
Mà chắc gì đứa con đó là của Hoàn Cẩn Nam.
Tử Hàn Tuyết thấy tình hình đang ngày một căng thẳng, lo lắng ông nội giận quá lại ảnh hưởng đến tim, máu trên mặt Hoàn Cẩn Nam cũng không ngừng chảy, nếu cứ tiếp tục hắn chắc ngất vì mất máu quá. Cô thong thả lại gần ông nội đặt nhẹ hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình lên bàn tay đầy vết đồi mồi tuổi già của Hoàn Mặc, nhẹ giọng,
"Nội mới về, đừng giận quá mà ảnh hưởng sức khoẻ, chuyện cũng đã lỡ rồi để sau giải quyết. Bây giờ tâm trạng nội đang không tốt nếu cứ tiếp tục tức giận sẽ không giải quyết được tới đâu mà có khi còn khiến nội phát bệnh. Con nghĩ bây giờ nội về phòng nghỉ ngơi trước được không ạ? Ngày mai khi tâm trạng mọi người tốt trở lại chúng ta sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau.!"
Hoàn Mặc liền nở một nụ cười chìu mến: "Con đó, chỉ biết nghĩ cho người khác không à, cứ hiền lành như vậy rồi lại để người ta bắt nạt. Ông nhất định không để thằng ranh con cháu ông nó bắt nạt con đâu. Con là cháu dâu duy nhất ông cưới về cho nhà họ Hoàn, ông không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con đâu."
Tử Hàn Tuyết không hiền và dễ bắt nạt như ông nghĩ đâu Hoàn Mặc à, chỉ đơn giản là cô ấy không muốn ngồi xem Minh Nhược Y diễn bi kịch giả trân không hề ngượng ngùng nữa thôi.
Cơ mặt Minh Nhược Y cũng giãn hẳn ra, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết dìu Hoàn Mặc về phòng ánh mắt cô ta không khỏi ghen tức.
Mặc dù vậy cô ta vẫn không quên quay sang nhìn Hoàn Cẩn Nam nũng nịu bắt hắn đỡ mình ngồi dậy. Cũng không hỏi thăm, quan tâm đến vết thương của hắn thế nào.