Chương 30: Đám thanh niên
Tử Hàn Tuyết rón rén bước chầm chậm vào bên trong, cô đưa mắt quan sát khắp nơi kỹ hơn, nhìn thấy Nguỵ Triết Minh đang ngồi quay lưng về phía mình tay của anh đằng trước hình như đang vuốt thứ gì đó.
Trong vài giây Tử Hàn Tuyết lại suy nghĩ bậy bạ… ánh mắt nheo lại nở nụ cười gian tà phát ra tiếng.
Nghe có tiếng cười Nguỵ Triết Minh quay đầu lại phát hiện cô từ lúc nào đã đứng ở đó, đang âm mưu điều gì xấu hay sao mà mặt rất bí hiểm.
Anh ấy đứng lên tiến về phía Tử Hàn Tuyết, lúc anh ấy ngồi đã không may che khuất tầm nhìn, giờ đứng lên mới thấy. Đó là một con hổ vằn...
Nguỵ Triết Minh nuôi cả hổ trong nhà sao. Nếu như những gì lúc nãy cô suy nghĩ thì kiểu tra tấn này con khủng khiếp hơn nghìn lần. Nhốt Tử Hàn Tuyết chung lồng với hổ thì chắc chắn chết nhanh hơn bị bỏ đói nữa.
Đôi mắt Nguỵ Triết Minh tròn xoe mê mẩn nhìn cô. Còn cô thì toàn thân đang run rẩy, mồ hôi trên mặt đầm đìa chảy ra như tắm, Tử Hàn Tuyết đưa tay chỉ vào con hổ đang nằm dài dưới nền đất gặm ngon lành miếng thịt lớn.
“Cậu... nuôi hổ luôn hả.?”
Nguỵ Triết Minh quay đầu nhìn con hổ đó rồi quay lại nhìn Tử Hàn Tuyết cười cười, không phải trong gian chính tôi cũng đang nuôi một con cọp sao, con hổ này có là gì so với con cọp trắng trẻo đang đứng trước mặt tôi đây chứ.
''Nó đáng yêu đúng không.?"
Tử Hàn Tuyết vẫn đang trừng mắt nhìn từng cử chỉ hành động của con hổ kia. Trong nháy mắt nó ăn hết tảng thịt lớn đỏ tươi kia rồi, lập tức đứng dậy tiến gần đến bên cạnh Nguỵ Triết Minh. Cảnh tượng như vậy, khiến nhịp tim cô bắt đầu đập nhanh, tay chân co rúm lại. Cô sợ hãi và run rẩy như một đứa trẻ con.
“Con hổ này có vẻ được cậu chăm rất tốt, to lớn, béo ú. Chỉ là không biết từ đâu mà cậu có hứng thú nuôi loại động vật hung dữ này vậy.?”
Nguỵ Triết Minh nhìn xuống con hổ trầm tư: “Cám ơn chị quá khen, tôi nuôi nó từ khi mới lọt lòng, trong một lần cùng nhóm bạn đến Hạ Môn đi săn chúng tôi phát hiện một con hổ lớn đang nằm chết trong vũng máu đỏ tươi, Putu đang cố bú lấy những giọt sữa cuối cùng hoà lẫn với máu của mẹ nó..... Có lẽ trong giây phút cuối đời hổ mẹ đã dùng hết sức lực yếu ớt còn lại cố gắng cho Putu ra đời.... nhìn nó rất đáng thương nên tôi quyết định đưa nó về nuôi, nhìn nó to lớn thế thôi, nhưng nó giống như một 《chú mèo lớn xác》 vậy, ngoan và rất biết làm trò.!"
Nghe xong Tử Hàn Tuyết không còn run rẩy, ngược lại thấy có chút cảm động: “Thật đáng thương.!”
Mặc dù vậy cô vẫn chưa thật sự dám đến gần nó, chỉ giữ khoảng cách hai sải tay đứng nhìn nó, ánh mắt ngây thơ của nó cũng thật đáng yêu, nhưng cũng không thể khống chế được nỗi sợ trong lòng cô.
…****************…
Buổi sáng ở trụ sở chính Nguỵ An…
Hết bảy ngày nghỉ phép Tử Hàn Tuyết hôm nay rốt cuộc cũng chịu đi làm, cô mặc chiếc đầm rộng thùng thình hiên ngang định vào phòng Vũ Vũ, đột nhiên bị thư ký của anh ấy chặn lại,
“Xin lỗi cô có hẹn với Vũ Tổng trước chưa? Nếu chưa thì mời cô về cho, hôm nay anh ấy không tiếp khách chưa hẹn trước.!”
Hmm~ dù mới đến công ty này làm việc thời gian ngắn, nhưng nếu là thư ký của Tiểu Vũ thì phải biết rõ Tử Hàn Tuyết là ai chứ, nếu tính theo chức vụ thì Tử Hàn Tuyết là thư ký của chủ tịch, là chủ tịch đó. Vậy mà dám coi thường chặn cô ấy lại. Phải nhắc nhở Tiểu Vũ dạy dỗ cô thư ký này lại mới được.
“Tôi là Tử Hàn Tuyết, là thư ký chủ tịch, chủ tịch kêu tôi đến đây tìm Vũ Tổng bàn giao công việc, như thế thì có cần đặt hẹn trước không.?” Tử Hàn Tuyết cong môi đanh đá.
Ánh mắt cô thư ký có chút lưỡng lự nhưng cũng đành khom người lui về sau vài bước, chủ tịch Nguỵ ở công ty khối người mê nhưng cũng khiến vạn người khiếp sợ, mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng anh ấy trong công việc cực kỳ trưởng thành và khắt khe.
Tử Hàn Tuyết đẩy cửa bước vào trong, Vũ Vũ đang ngồi bàn làm việc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đi vào mắt sáng rực, Tử Hàn Tuyết là cô bạn khác giới đầu tiên của anh, trước giờ ngoài Nguỵ Triết Minh ra anh cũng chỉ thân thiết với đám con trai.
Từ khi Tử Hàn Tuyết xuất hiện hai người dính nhau như sam, thân thiết và cực kỳ hiểu ý nhau. Hỏi sao mà mặt lạnh không ghen lên tách hai người ra cơ chứ. Suốt ngày xa lánh khó chịu với tổng tài, còn cậu bạn thân của anh ấy thì lúc nào cô cũng toe toét, tươi còn hơn hoa với cậu ấy.
Vũ Vũ rời khỏi bàn làm việc của mình tiến về phía sofa, ân cần ra dấu để Tử Hàn Tuyết cùng lại ngồi.
“Tử Hàn Tuyết cô chịu đi làm lại rồi đó hả.?”
Tử Hàn Tuyết ngồi phía đối diện Vũ Vũ, anh ấy rót cho mình với cô mỗi người một tách trà, sau đó nhìn cô với ánh mắt hoài nghi,
“Tôi thấy lần này cô nghỉ phép xong hình như có hơi phồng ra thì phải.!”
Tử Hàn Tuyết cong môi trừng mắt: “Ý cậu chê tôi béo chứ gì.?!”
Không để Vũ Vũ kịp trả lời cô thở dài nói tiếp: "Chuyện này nói ra thì dài lắm. Hôm đó ở trên du thuyền... "
Tử Hàn Tuyết dành trọn ba mươi phút đồng hồ kể toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm hôm ở trên du thuyền cho Vũ Vũ nghe.
Vũ Vũ thở dài cau mày: “Rối rắm, rối rắm quá. Không biết tên khốn đó là ai. Hay là cô cứ thử nói sự thật với Triết Minh, nhờ cậu ấy giúp, cái này là chuyện ngoài ý muốn, sao trách cô được.!”
Lúc này nhân viên bên dưới gọi điện thoại báo với Vũ Vũ sảnh có người phụ nữ ngoài năm sáu mươi tuổi đang tìm gặp Tử Hàn Tuyết, ban nãy gọi lên cho trợ lý chủ tịch thì được báo Tử Hàn Tuyết đang ở đây. Đành gọi hỏi ý kiến anh xem có cho phụ nữ ấy lên không.
Vũ Vũ cũng không hỏi qua ý kiến Tử Hàn Tuyết mà đồng ý cho nhân viên đưa bà ấy lên văn phòng xem thế nào.
Cánh cửa vừa mở ra người phụ nữ tóc tai bù xù quần áo sộc sệch mặt mũi nhem nhuốc bước vào, Tử Hàn Tuyết tròn mắt ngạc nhiên: “dì Trần.!”
Cô vội vàng chạy tới dìu dì Trần ra ghế ngồi, rót nước cho bà ấy uống. Bà ấy liên tục uống hết ly này đến ly khác, coi bộ là rất khát.
Tử Hàn Tuyết sốt ruột cau mày hỏi: “dì Trần, đã có chuyện gì với dì mà dì đến tận đây tìm con vậy?”
Dì Trần chùn mày thở dài buồn bã: “dì bị bà chủ đuổi ra khỏi Hoàn gia rồi, nghĩ đi nghĩ lại dì cần đến báo cho con vài chuyện.!”
Tử Hàn Tuyết nheo mày: “Tại sao bà ta dám đuổi dì chứ.?”
Dì Trần mắt rưng rưng: “Bọn họ nói dì lớn tuổi rồi không làm được trò gì nên hồn, kêu dì nghỉ hưu để họ tuyển người trẻ về làm quản gia. Nhưng thực chất họ biết trong số người hầu của Hoàn Gia, ai cũng là chỗ thân thiết với con, nên tất cả đều bị đuổi chứ không riêng dì.”
Vũ Vũ tặc lưỡi chen ngang: “Sao tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.!”
“Khoan nói mấy chuyện này, chúng ta đưa dì ấy đi ăn cái gì đã, sau đó về nói chuyện sau cũng chưa muộn.” Tử Hàn Tuyết ngắt lời,
“Được đó, chúng ta đi thôi.!”
Nói rồi Tử Hàn Tuyết dìu dì Trần đứng dậy, Vũ Vũ chu đáo đi trước mở cửa sẵn cho hai người họ.
…
Trước cửa trụ sở chính Nguỵ An…
Tử Hàn Tuyết cùng dì Trần bước xuống xe trước đứng chờ Vũ Vũ cho xe vào hầm rồi cùng trở lên văn phòng, vì anh ấy trước khi đi đã khoá cửa phòng nên họ cũng không thể lên trước được…
Tử Hàn Tuyết đang đứng quay lưng ra đường nói chuyện với dì Trần, đột nhiên có ba thanh niên bịt mặt kín mít mặc đồ đen lao tới vung gây đánh mạnh từ phía sau lưng Tử Hàn Tuyết khiến cô nhào người vào dì Trần.
Trong sự hốt hoảng của dì Trần Tử Hàn Tuyết đứng thẳng người dậy quay người đối diện với ba thanh niên kia, một thanh niên lao tới tung cước về phía Tử Hàn Tuyết, cô tỏ ra cũng không hề kém cạnh lao tới tung những cú đá mạnh như búa bổ của cô tạo sức ép cho đối phương.
Tử Hàn Tuyết tận dụng những cơ hội mình tạo ra để kết thúc đối phương. Thanh niên thứ hai cùng lúc lao vào phản đòn một cú đấm mạnh vào bụng khiến cô ôm bụng nhăn nhó, cô cố gắng bình tĩnh trống trả lại một cách yếu ớt.
Những đòn đánh đầy sức nặng của Tử Hàn Tuyết gần như đã hạ bệ được hai tên kia, nhưng do cú đấm lén khiến cố dường như đang đau quặn trong bụng, cơn đau càng lúc càng nặng hơn.
Thật xui xẻo lúc này là giờ nghỉ, bảo vệ đi ăn trưa hết không còn ai đứng đây để giúp đỡ cô. Vũ Vũ vẫn chưa lên, dì Trần thấy tình hình của cô không mấy khả quan nên đã nhanh chân chạy xuống hầm tìm Vũ Vũ.
Chỉ sau một vài phút ít ỏi Tử Hàn Tuyết đã ngồi gục xuống đất, mặt mũi nhăn nhó tái nhợt, hai tay ôm bụng thở hồng hộc.
Một trong số thanh niên từ từ đi tới vừa định dơ chân đạp cô thì không biết là trùng hợp hay sắp đặt Hoàn Cẩn Nam có mặt ở đó kịp lao tới xô tên đó ra sau, khiến hắn ngã nhào về phía hai thanh niên đi cùng.
Hoàn Cẩn Nam định diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, lao tới khua tay múa chân một cách yếu ớt vào đám thanh niên. Bị một tên thẳng tay cho một cú đấm rất nặng khiến Hoàn Cẩn Nam ngã gục xuống đất.
Thật đúng là chỉ giỏi 《lộn mèo》 trên giường, còn lại thì chẳng làm được trò trống gì. Đàn ông vô tích sự, anh hùng cứu mỹ nhân mà cũng không xong.
Đám thanh niên lao tới liên tục tổ hợp những cú đấm đá vào thân và đầu của Hoàn Cẩn Nam khiến cho anh ta khó khăn trong việc phòng thủ chỉ biết ôm đầu chịu đựng.
Cố gắng sức lực yếu ớt, Tử Hàn Tuyết hít thật sâu lồm cồm đứng dậy lao tới tung cước liên tiếp vào đầu những thanh niên kia, dù cho võ lực có tốt thế nào thì với thân thể yếu ớt của con gái còn đang bị đau cô cũng không thể địch lại ba tên đó, một tên đã dùng thủ đoạn nắm tóc cô giật ngược khiến cô ngã nhào ra đất.
Trong vài giây Tử Hàn Tuyết lại suy nghĩ bậy bạ… ánh mắt nheo lại nở nụ cười gian tà phát ra tiếng.
Nghe có tiếng cười Nguỵ Triết Minh quay đầu lại phát hiện cô từ lúc nào đã đứng ở đó, đang âm mưu điều gì xấu hay sao mà mặt rất bí hiểm.
Anh ấy đứng lên tiến về phía Tử Hàn Tuyết, lúc anh ấy ngồi đã không may che khuất tầm nhìn, giờ đứng lên mới thấy. Đó là một con hổ vằn...
Nguỵ Triết Minh nuôi cả hổ trong nhà sao. Nếu như những gì lúc nãy cô suy nghĩ thì kiểu tra tấn này con khủng khiếp hơn nghìn lần. Nhốt Tử Hàn Tuyết chung lồng với hổ thì chắc chắn chết nhanh hơn bị bỏ đói nữa.
Đôi mắt Nguỵ Triết Minh tròn xoe mê mẩn nhìn cô. Còn cô thì toàn thân đang run rẩy, mồ hôi trên mặt đầm đìa chảy ra như tắm, Tử Hàn Tuyết đưa tay chỉ vào con hổ đang nằm dài dưới nền đất gặm ngon lành miếng thịt lớn.
“Cậu... nuôi hổ luôn hả.?”
Nguỵ Triết Minh quay đầu nhìn con hổ đó rồi quay lại nhìn Tử Hàn Tuyết cười cười, không phải trong gian chính tôi cũng đang nuôi một con cọp sao, con hổ này có là gì so với con cọp trắng trẻo đang đứng trước mặt tôi đây chứ.
''Nó đáng yêu đúng không.?"
Tử Hàn Tuyết vẫn đang trừng mắt nhìn từng cử chỉ hành động của con hổ kia. Trong nháy mắt nó ăn hết tảng thịt lớn đỏ tươi kia rồi, lập tức đứng dậy tiến gần đến bên cạnh Nguỵ Triết Minh. Cảnh tượng như vậy, khiến nhịp tim cô bắt đầu đập nhanh, tay chân co rúm lại. Cô sợ hãi và run rẩy như một đứa trẻ con.
“Con hổ này có vẻ được cậu chăm rất tốt, to lớn, béo ú. Chỉ là không biết từ đâu mà cậu có hứng thú nuôi loại động vật hung dữ này vậy.?”
Nguỵ Triết Minh nhìn xuống con hổ trầm tư: “Cám ơn chị quá khen, tôi nuôi nó từ khi mới lọt lòng, trong một lần cùng nhóm bạn đến Hạ Môn đi săn chúng tôi phát hiện một con hổ lớn đang nằm chết trong vũng máu đỏ tươi, Putu đang cố bú lấy những giọt sữa cuối cùng hoà lẫn với máu của mẹ nó..... Có lẽ trong giây phút cuối đời hổ mẹ đã dùng hết sức lực yếu ớt còn lại cố gắng cho Putu ra đời.... nhìn nó rất đáng thương nên tôi quyết định đưa nó về nuôi, nhìn nó to lớn thế thôi, nhưng nó giống như một 《chú mèo lớn xác》 vậy, ngoan và rất biết làm trò.!"
Nghe xong Tử Hàn Tuyết không còn run rẩy, ngược lại thấy có chút cảm động: “Thật đáng thương.!”
Mặc dù vậy cô vẫn chưa thật sự dám đến gần nó, chỉ giữ khoảng cách hai sải tay đứng nhìn nó, ánh mắt ngây thơ của nó cũng thật đáng yêu, nhưng cũng không thể khống chế được nỗi sợ trong lòng cô.
…****************…
Buổi sáng ở trụ sở chính Nguỵ An…
Hết bảy ngày nghỉ phép Tử Hàn Tuyết hôm nay rốt cuộc cũng chịu đi làm, cô mặc chiếc đầm rộng thùng thình hiên ngang định vào phòng Vũ Vũ, đột nhiên bị thư ký của anh ấy chặn lại,
“Xin lỗi cô có hẹn với Vũ Tổng trước chưa? Nếu chưa thì mời cô về cho, hôm nay anh ấy không tiếp khách chưa hẹn trước.!”
Hmm~ dù mới đến công ty này làm việc thời gian ngắn, nhưng nếu là thư ký của Tiểu Vũ thì phải biết rõ Tử Hàn Tuyết là ai chứ, nếu tính theo chức vụ thì Tử Hàn Tuyết là thư ký của chủ tịch, là chủ tịch đó. Vậy mà dám coi thường chặn cô ấy lại. Phải nhắc nhở Tiểu Vũ dạy dỗ cô thư ký này lại mới được.
“Tôi là Tử Hàn Tuyết, là thư ký chủ tịch, chủ tịch kêu tôi đến đây tìm Vũ Tổng bàn giao công việc, như thế thì có cần đặt hẹn trước không.?” Tử Hàn Tuyết cong môi đanh đá.
Ánh mắt cô thư ký có chút lưỡng lự nhưng cũng đành khom người lui về sau vài bước, chủ tịch Nguỵ ở công ty khối người mê nhưng cũng khiến vạn người khiếp sợ, mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng anh ấy trong công việc cực kỳ trưởng thành và khắt khe.
Tử Hàn Tuyết đẩy cửa bước vào trong, Vũ Vũ đang ngồi bàn làm việc nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đi vào mắt sáng rực, Tử Hàn Tuyết là cô bạn khác giới đầu tiên của anh, trước giờ ngoài Nguỵ Triết Minh ra anh cũng chỉ thân thiết với đám con trai.
Từ khi Tử Hàn Tuyết xuất hiện hai người dính nhau như sam, thân thiết và cực kỳ hiểu ý nhau. Hỏi sao mà mặt lạnh không ghen lên tách hai người ra cơ chứ. Suốt ngày xa lánh khó chịu với tổng tài, còn cậu bạn thân của anh ấy thì lúc nào cô cũng toe toét, tươi còn hơn hoa với cậu ấy.
Vũ Vũ rời khỏi bàn làm việc của mình tiến về phía sofa, ân cần ra dấu để Tử Hàn Tuyết cùng lại ngồi.
“Tử Hàn Tuyết cô chịu đi làm lại rồi đó hả.?”
Tử Hàn Tuyết ngồi phía đối diện Vũ Vũ, anh ấy rót cho mình với cô mỗi người một tách trà, sau đó nhìn cô với ánh mắt hoài nghi,
“Tôi thấy lần này cô nghỉ phép xong hình như có hơi phồng ra thì phải.!”
Tử Hàn Tuyết cong môi trừng mắt: “Ý cậu chê tôi béo chứ gì.?!”
Không để Vũ Vũ kịp trả lời cô thở dài nói tiếp: "Chuyện này nói ra thì dài lắm. Hôm đó ở trên du thuyền... "
Tử Hàn Tuyết dành trọn ba mươi phút đồng hồ kể toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm hôm ở trên du thuyền cho Vũ Vũ nghe.
Vũ Vũ thở dài cau mày: “Rối rắm, rối rắm quá. Không biết tên khốn đó là ai. Hay là cô cứ thử nói sự thật với Triết Minh, nhờ cậu ấy giúp, cái này là chuyện ngoài ý muốn, sao trách cô được.!”
Lúc này nhân viên bên dưới gọi điện thoại báo với Vũ Vũ sảnh có người phụ nữ ngoài năm sáu mươi tuổi đang tìm gặp Tử Hàn Tuyết, ban nãy gọi lên cho trợ lý chủ tịch thì được báo Tử Hàn Tuyết đang ở đây. Đành gọi hỏi ý kiến anh xem có cho phụ nữ ấy lên không.
Vũ Vũ cũng không hỏi qua ý kiến Tử Hàn Tuyết mà đồng ý cho nhân viên đưa bà ấy lên văn phòng xem thế nào.
Cánh cửa vừa mở ra người phụ nữ tóc tai bù xù quần áo sộc sệch mặt mũi nhem nhuốc bước vào, Tử Hàn Tuyết tròn mắt ngạc nhiên: “dì Trần.!”
Cô vội vàng chạy tới dìu dì Trần ra ghế ngồi, rót nước cho bà ấy uống. Bà ấy liên tục uống hết ly này đến ly khác, coi bộ là rất khát.
Tử Hàn Tuyết sốt ruột cau mày hỏi: “dì Trần, đã có chuyện gì với dì mà dì đến tận đây tìm con vậy?”
Dì Trần chùn mày thở dài buồn bã: “dì bị bà chủ đuổi ra khỏi Hoàn gia rồi, nghĩ đi nghĩ lại dì cần đến báo cho con vài chuyện.!”
Tử Hàn Tuyết nheo mày: “Tại sao bà ta dám đuổi dì chứ.?”
Dì Trần mắt rưng rưng: “Bọn họ nói dì lớn tuổi rồi không làm được trò gì nên hồn, kêu dì nghỉ hưu để họ tuyển người trẻ về làm quản gia. Nhưng thực chất họ biết trong số người hầu của Hoàn Gia, ai cũng là chỗ thân thiết với con, nên tất cả đều bị đuổi chứ không riêng dì.”
Vũ Vũ tặc lưỡi chen ngang: “Sao tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.!”
“Khoan nói mấy chuyện này, chúng ta đưa dì ấy đi ăn cái gì đã, sau đó về nói chuyện sau cũng chưa muộn.” Tử Hàn Tuyết ngắt lời,
“Được đó, chúng ta đi thôi.!”
Nói rồi Tử Hàn Tuyết dìu dì Trần đứng dậy, Vũ Vũ chu đáo đi trước mở cửa sẵn cho hai người họ.
…
Trước cửa trụ sở chính Nguỵ An…
Tử Hàn Tuyết cùng dì Trần bước xuống xe trước đứng chờ Vũ Vũ cho xe vào hầm rồi cùng trở lên văn phòng, vì anh ấy trước khi đi đã khoá cửa phòng nên họ cũng không thể lên trước được…
Tử Hàn Tuyết đang đứng quay lưng ra đường nói chuyện với dì Trần, đột nhiên có ba thanh niên bịt mặt kín mít mặc đồ đen lao tới vung gây đánh mạnh từ phía sau lưng Tử Hàn Tuyết khiến cô nhào người vào dì Trần.
Trong sự hốt hoảng của dì Trần Tử Hàn Tuyết đứng thẳng người dậy quay người đối diện với ba thanh niên kia, một thanh niên lao tới tung cước về phía Tử Hàn Tuyết, cô tỏ ra cũng không hề kém cạnh lao tới tung những cú đá mạnh như búa bổ của cô tạo sức ép cho đối phương.
Tử Hàn Tuyết tận dụng những cơ hội mình tạo ra để kết thúc đối phương. Thanh niên thứ hai cùng lúc lao vào phản đòn một cú đấm mạnh vào bụng khiến cô ôm bụng nhăn nhó, cô cố gắng bình tĩnh trống trả lại một cách yếu ớt.
Những đòn đánh đầy sức nặng của Tử Hàn Tuyết gần như đã hạ bệ được hai tên kia, nhưng do cú đấm lén khiến cố dường như đang đau quặn trong bụng, cơn đau càng lúc càng nặng hơn.
Thật xui xẻo lúc này là giờ nghỉ, bảo vệ đi ăn trưa hết không còn ai đứng đây để giúp đỡ cô. Vũ Vũ vẫn chưa lên, dì Trần thấy tình hình của cô không mấy khả quan nên đã nhanh chân chạy xuống hầm tìm Vũ Vũ.
Chỉ sau một vài phút ít ỏi Tử Hàn Tuyết đã ngồi gục xuống đất, mặt mũi nhăn nhó tái nhợt, hai tay ôm bụng thở hồng hộc.
Một trong số thanh niên từ từ đi tới vừa định dơ chân đạp cô thì không biết là trùng hợp hay sắp đặt Hoàn Cẩn Nam có mặt ở đó kịp lao tới xô tên đó ra sau, khiến hắn ngã nhào về phía hai thanh niên đi cùng.
Hoàn Cẩn Nam định diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, lao tới khua tay múa chân một cách yếu ớt vào đám thanh niên. Bị một tên thẳng tay cho một cú đấm rất nặng khiến Hoàn Cẩn Nam ngã gục xuống đất.
Thật đúng là chỉ giỏi 《lộn mèo》 trên giường, còn lại thì chẳng làm được trò trống gì. Đàn ông vô tích sự, anh hùng cứu mỹ nhân mà cũng không xong.
Đám thanh niên lao tới liên tục tổ hợp những cú đấm đá vào thân và đầu của Hoàn Cẩn Nam khiến cho anh ta khó khăn trong việc phòng thủ chỉ biết ôm đầu chịu đựng.
Cố gắng sức lực yếu ớt, Tử Hàn Tuyết hít thật sâu lồm cồm đứng dậy lao tới tung cước liên tiếp vào đầu những thanh niên kia, dù cho võ lực có tốt thế nào thì với thân thể yếu ớt của con gái còn đang bị đau cô cũng không thể địch lại ba tên đó, một tên đã dùng thủ đoạn nắm tóc cô giật ngược khiến cô ngã nhào ra đất.