Chương 46: Mẹ chồng tới thăm
Nguỵ Triết Minh thong thả đi tới có chút thất vọng vì không phải là Hoàn Cẩn Nam, mà ngược lại anh ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hoàn Tĩnh Chi trước cổng nhà anh.
Nhìn thấy Nguỵ Triết Minh xuất hiện bà ta đưa bộ mặt cười thân thiện một cách giả tạo bắt chuyện với anh: “Chào chủ tịch Nguỵ, tôi nghe nói lúc trước Hàn Tuyết xảy ra chuyện, lúc đó tôi đang đi du lịch bên Pháp nên không kịp tới thăm, khi về lại phải cùng gia đình đến Yalong Bay. Định là đến hỏi thăm con bé nhưng được biết mọi người đã gấp gáp trở về trong đêm. Không biết đã xảy ra chuyện gì nên hôm nay tôi đến có mang vài món quà đến thăm con bé, mong nó hài lòng với quà tôi tặng.”
Nguỵ Triết Minh vờ khách sáo: “Cám ơn lòng tốt của Hoàn phu nhân, cô ấy hẳn có phúc lắm mới được phu nhân đây để tâm đến như vậy”
“Không biết… tôi có thể vào trong gặp con bé một lát được không”
Nguỵ Triết Minh cười gượng đáp: “E là khiến Hoàn phu nhân thất vọng rồi, Tử Hàn Tuyết cô ấy gần đây sức khoẻ không tốt, đang cần nghỉ ngơi nhiều không tiện gặp người khác”
Bà ta vẫn tiếp tục đưa cái mặt giả tạo quan tâm hỏi dồn: “Con bé… con bé bệnh thế nào vậy!”
Vừa định tiếp lời thì tiếng chuông điện thoại của Nguỵ Triết Minh reo, anh dừng lại cuộc nói chuyện lánh mặt qua một bên nghe.
Nhân lúc Nguỵ Triết Minh đang quay mặt hướng khác nghe điện thoại, Hoàn Tĩnh Chi đã nhanh chân đi thẳng vào bên trong biệt phủ.
Bước vào khuôn viên bà ta không khỏi trầm trồ trước sụ nguy nga hoành tráng của biệt phủ rộng lớn này, Nguỵ Triết Minh càng bí ẩn bà ta càng thêm phần tò mò về con người hắn và Tử Hàn Tuyết, xem họ có những bí mật gì để bà ta có thể nắm thóp.
Cứ từng bước ngang nhiên tiến tới phía sảnh chính, lúc này Nguỵ Triết Minh từ sau cất lời: “Đường đường là một phu nhân cao quý sao lại đột nhập vào nhà khi gia chủ chưa mời, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Hoàn Thị biết để đi đâu đây.”
Quay người lại Hoàn Tĩnh Chi hoảng hốt lùi về sau vài bước run rẩy vì nhìn thấy Nguỵ Triết Minh đi bên cạnh một con hổ to lớn, cao ngang hông anh ta.
Hoàn Tĩnh Chi toát hết mồ hôi không nói được gì chỉ có thể rón rén rời khỏi đó, khi bước đi ánh mắt bà ta không ngừng nhìn PuTu, chỉ cần PuTu thở hơi mạnh mốt chút có thể khiến bà ta ngất xỉu.
Hôm nay Hoàn Tĩnh Chi cả gan xông vào biệt phủ thế này chắc hẳn mục đích không giống bà ta nói, Nguỵ Triết Minh không thể để Tử Hàn Tuyết ở nhà với dì Trần được, mặc dù ở đây được căn gác nghiêm ngặt và có cả Putu, nhưng Putu chỉ được thả vào ban đêm khi cổng đã đóng, ban ngày cổng mở để xe ra vào thường xuyên không dám thả ra vì sợ nó đi ra ngoài sẽ gây hoang mang cho người dân nên Nguỵ Triết Minh quyết định đưa Tử Hàn Tuyết trở lại công ty.
…
Nguỵ An group!
Vừa đến công ty chưa lâu Nguỵ Triết Minh có việc cần gặp đối tác nên Tử Hàn Tuyết qua phòng kiếm Vũ Vũ để nói chuyện, không may cho cô là Vũ Vũ cũng vừa mới đi ra ngoài, thư ký của Vũ Vũ sau lần hống hách cố ý muốn xông vào phòng của Tử Hàn Tuyết đó vẫn đang căm thù cô, lần này thấy Vũ Vũ không có ở đây Tử Hàn Tuyết lại đang ngồi một mình trong phòng nên lần này đã có mưu kế hãm hại Tử Hàn Tuyết.
Ả thư ký bỏ một thứ bột gì đó vào trong tách cà phê của Tử Hàn Tuyết, sau đó chậm rãi bưng vào trong, vừa nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của ả mà Tử Hàn Tuyết giật nảy cả mình, tưởng rằng ả lại vào đây định đuổi cô đi như lần trước đang định mài móc câu để bật lại, nhưng không ngờ cô ta trên tay đang bưng ly cà phê trịnh trọng đặt lên bàn.
Tử Hàn Tuyết ngẩn người trong thoáng chốc, hỏi: “Có… chuyện gì vậy thư ký tổng giám…”
Cô ta giãn cơ mặt ra giả bộ niềm nở: “Không có gì.! Chỉ là lần trước tôi có hơi… quá đáng nên… tôi muốn xin lỗi cô một tiếng”
Tử Hàn Tuyết vẻ mặt vừa nãy còn có chút nghi hoặc lúc này lại trở nên vui mừng hớn hở: “À… chuyện nhỏ ấy mà, không sao, không sao.!! Cô cứ đi làm việc của mình đi, tôi ngồi đây chờ Vũ Vũ được rồi.!”
Nữ thư ký thận trọng xin phép rời đi, khi vừa quay người đi vẻ mặt cô ta như lộ nguyên hình, ánh mắt cùng với nụ cười gian tà hiện lên trông thấy rõ mồn một.
Tử Hàn Tuyết đưa tay bưng ly cà phê lên kê sát mũi ngửi ngửi vị thơm của cà phê hoà quyện với sữa, lòng vui như nở hoa, độc thoại: “Hên quá có ly cà phê cứu rỗi cơn buồn ngủ của mình rồi, hôm nay chẳng hiểu sao Triết Minh lại một mực bắt mình dậy sớm lôi đến công ty ngồi không thế này còn chán hơn là những ngày anh ấy bỏ mình ở nhà, ít nhất còn có dì Trần nói chuyện Putu đi dạo hoặc có thể 《thả rông》ngủ thoải mái, ở đây thì…” nói chưa hết lời cô thở dài một cái rồi ngửa đầu uống một phát hết ly cà phê.
Đột nhiên thấy đáy ly vẫn còn lại một vài giọt cà phê cùng những hạt trắng li ti, không chút nghi ngờ gì chỉ nghĩ đó là đường chưa tan hết nên Tử Hàn Tuyết nhanh chóng đặt lại tách lên bàn rồi đứng lên đi lòng vòng khám phá nghịch ngợm phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ Vũ.
Sau gần ba mươi phút Tử Hàn Tuyết cảm thấy khó chịu ở phần bụng, cảm giác bụng mình đang sôi sục như muốn vỡ tung, cô gấp rút chạy vào phòng vệ sinh bên trong phòng làm việc của Vũ Vũ nôn thốc nôn tháo ra đống thức ăn thức uống đang chứa trong bụng mình một hồi mới có thể đứng thẳng người dậy vệ sinh lại mặt mũi, súc miệng.
Vừa bước ra ngoài ngồi xuống sofa chưa được bao lâu thì chiếc bụng hư hỏng của cô lại réo lên, Tử Hàn Tuyết lại phải lật đật chạy ngược vào phòng vệ sinh vì《tào tháo》đang kéo tới.
Cứ liên tục ra vào nhà vệ sinh như vậy cơ thể Tử Hàn Tuyết lúc này mệt lả, trán, cổ, tóc ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh toát, mắt trũng xuống, dấu hiệu hạ đường huyết và mất nước.
Tử Hàn Tuyết lảo đảo bổ nhào ra cửa phòng làm việc thì may thay gặp ngay Vũ Vũ đã về, thấy cô như thế Vũ Vũ liền hoảng hốt dìu cô vào lại trong phòng làm việc. Tử Hàn Tuyết cố chịu đau đớn chờ bác sĩ của phòng y tế đến.
Tử Hàn Tuyết mặc dù bụng đau dữ dội, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ ấy nghiêm trọng xem mạch cho cô, ấn bụng, rồi lại cúi đầu suy nghĩ.
Vũ Vũ cau mày sốt ruột hỏi: “Sao rồi bác sĩ”
Vị bác sĩ ấy chưa kịp trả lời thì Nguỵ Triết Minh từ bên ngoài khuôn mặt nghiêm trọng mở toang cửa xông vào, mỗi bước đi đều vô tình lộ ra một luồng sát khí đằng đằng.
Nguỵ Triết Minh vào phòng làm việc của Vũ Vũ không nói không rằng liền tiến tới bế sốc Tử Hàn Tuyết lên người rồi mang đi.
Vũ Vũ thất tha thất thểu nói theo phía sau: “Cậu định đưa cô ấy đi đâu?!”
Tử Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt đang xám xịt của Nguỵ Triết Minh không dám hé răng, cố nhịn cơn đau.
Nguỵ Triết Minh quay đầu khàn giọng:" Để cô ấy nằm đây quành quại trong cơn đau đến chết hay sao"
Vũ Vũ dường như đã hiểu ý Nguỵ Triết Minh muốn đưa Tử Hàn Tuyết về phòng làm việc của mình có phòng nghỉ riêng để tiện cho bác sĩ gia đình dễ bề chăm sóc cũng như Tử Hàn Tuyết thoải mái nghỉ ngơi nên anh ấy mới trơ mắt, thản nhiên nói một câu: “Tôi hiểu rồi, cậu tranh thủ đi”
Vừa nãy đưa Tử Hàn Tuyết vào lại sofa nằm tạm Vũ Vũ đã nhanh chóng nhắn tin báo cho Nguỵ Triết Minh, anh ấy đang ở phòng họp nghe các đề xuất của cấp dưới vừa đọc được tin nhắn nói Tử Hàn Tuyết xảy ra chuyện liền cấp tốc bỏ dở cuộc họp mà đến.
Tử Hàn Tuyết nói rõ nguyên nhân cho bác sĩ riêng của Nguỵ Triết Minh nghe, tên tổng tài hung tàn kia nhướng nhướng hai hàng lông mày kiêu căng ngạo mạn nghiêng đầu nhìn Tử Hàn Tuyết một cái rồi ra lệnh cho bác sĩ mau chóng chẩn trị.
Trước khi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, Vũ Vũ còn không quên quay đầu lại lộ vẻ mặt nham nhở nói: “Tổng tài, người đẹp đổ bệnh rồi ráng mà hậu hạ chăm sóc người ta cho tốt, không là mốt người ta không có sinh cho tổng tài nhí đâu.!”
Nguỵ Triết Minh khóe mắt xếch ngược lườm Vũ Vũ.
Tử Hàn Tuyết sau khi bác sĩ vừa cắm ống truyền dịch vào tay thì đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, mở mắt xoay cổ sang bên, chợt thấy một thiếu niên dựa lưng vào thành giường ngồi bệt xuống sàn cùng với chiếc bàn nhỏ đang loay hoay làm việc ngay bên cạnh cô, sắc mặt nghiêm nghị.
Còn đang nghi hoặc, thì Nguỵ Triết Minh đột ngột quay đầu lại, vì lo cho cô mà anh ấy phải bê chiếc bàn nhỏ xíu để đánh cờ kê cạnh giường vừa làm việc vừa trông chừng cô…
Nguỵ Triết Minh vội đứng dậy ngồi lên giường, đưa một tay đặt lên trán Tử Hàn Tuyết xem cô còn nóng không, một tay nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo thon dài, móng tay trơn bóng vuông vức của cô.
Cảm giác đau nhói trong bụng lúc nãy đã hết nhưng nó cũng khiến cả cơ thể Tử Hàn Tuyết rã rời mệt mỏi.
Nguỵ Triết Minh bên cạnh hừ một cái: “Em đó, bình thường cơ thể đã yếu ớt, lại cứ thích ăn những món ăn vặt linh tinh, may là Vũ Vũ kịp báo cho anh, chứ không thì… sao em cứ để anh phải lo lắng vậy?!.. Từ giờ trở đi anh sẽ không cho phép em ăn uống linh tinh nữa đâu.!"
Tử Hàn Tuyết bĩu môi lặng lẽ rưng rưng: “Thôi mà, người ta biết lỗi rồi mà…”
“Mà thôi, em đừng nói nữa, sức khoẻ còn yếu, anh sẽ tạm tha cho em trước, cứ ở đây nghỉ ngơi đi đã" Nguỵ Triết Minh đứng dậy, bê chiếc bàn nhỏ đặt dưới sàn trở ra bàn làm việc của mình.
Nằm một lúc thấy chán Tử Hàn Tuyết ngồi dậy chỉnh trang lại tổng thể trên người cho gọn gàng rồi hé cửa đưa mắt nhìn ra gian làm việc của Nguỵ Triết Minh, thấy anh ấy không có ở đó cô liền lon ton chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn thấy Nguỵ Triết Minh xuất hiện bà ta đưa bộ mặt cười thân thiện một cách giả tạo bắt chuyện với anh: “Chào chủ tịch Nguỵ, tôi nghe nói lúc trước Hàn Tuyết xảy ra chuyện, lúc đó tôi đang đi du lịch bên Pháp nên không kịp tới thăm, khi về lại phải cùng gia đình đến Yalong Bay. Định là đến hỏi thăm con bé nhưng được biết mọi người đã gấp gáp trở về trong đêm. Không biết đã xảy ra chuyện gì nên hôm nay tôi đến có mang vài món quà đến thăm con bé, mong nó hài lòng với quà tôi tặng.”
Nguỵ Triết Minh vờ khách sáo: “Cám ơn lòng tốt của Hoàn phu nhân, cô ấy hẳn có phúc lắm mới được phu nhân đây để tâm đến như vậy”
“Không biết… tôi có thể vào trong gặp con bé một lát được không”
Nguỵ Triết Minh cười gượng đáp: “E là khiến Hoàn phu nhân thất vọng rồi, Tử Hàn Tuyết cô ấy gần đây sức khoẻ không tốt, đang cần nghỉ ngơi nhiều không tiện gặp người khác”
Bà ta vẫn tiếp tục đưa cái mặt giả tạo quan tâm hỏi dồn: “Con bé… con bé bệnh thế nào vậy!”
Vừa định tiếp lời thì tiếng chuông điện thoại của Nguỵ Triết Minh reo, anh dừng lại cuộc nói chuyện lánh mặt qua một bên nghe.
Nhân lúc Nguỵ Triết Minh đang quay mặt hướng khác nghe điện thoại, Hoàn Tĩnh Chi đã nhanh chân đi thẳng vào bên trong biệt phủ.
Bước vào khuôn viên bà ta không khỏi trầm trồ trước sụ nguy nga hoành tráng của biệt phủ rộng lớn này, Nguỵ Triết Minh càng bí ẩn bà ta càng thêm phần tò mò về con người hắn và Tử Hàn Tuyết, xem họ có những bí mật gì để bà ta có thể nắm thóp.
Cứ từng bước ngang nhiên tiến tới phía sảnh chính, lúc này Nguỵ Triết Minh từ sau cất lời: “Đường đường là một phu nhân cao quý sao lại đột nhập vào nhà khi gia chủ chưa mời, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Hoàn Thị biết để đi đâu đây.”
Quay người lại Hoàn Tĩnh Chi hoảng hốt lùi về sau vài bước run rẩy vì nhìn thấy Nguỵ Triết Minh đi bên cạnh một con hổ to lớn, cao ngang hông anh ta.
Hoàn Tĩnh Chi toát hết mồ hôi không nói được gì chỉ có thể rón rén rời khỏi đó, khi bước đi ánh mắt bà ta không ngừng nhìn PuTu, chỉ cần PuTu thở hơi mạnh mốt chút có thể khiến bà ta ngất xỉu.
Hôm nay Hoàn Tĩnh Chi cả gan xông vào biệt phủ thế này chắc hẳn mục đích không giống bà ta nói, Nguỵ Triết Minh không thể để Tử Hàn Tuyết ở nhà với dì Trần được, mặc dù ở đây được căn gác nghiêm ngặt và có cả Putu, nhưng Putu chỉ được thả vào ban đêm khi cổng đã đóng, ban ngày cổng mở để xe ra vào thường xuyên không dám thả ra vì sợ nó đi ra ngoài sẽ gây hoang mang cho người dân nên Nguỵ Triết Minh quyết định đưa Tử Hàn Tuyết trở lại công ty.
…
Nguỵ An group!
Vừa đến công ty chưa lâu Nguỵ Triết Minh có việc cần gặp đối tác nên Tử Hàn Tuyết qua phòng kiếm Vũ Vũ để nói chuyện, không may cho cô là Vũ Vũ cũng vừa mới đi ra ngoài, thư ký của Vũ Vũ sau lần hống hách cố ý muốn xông vào phòng của Tử Hàn Tuyết đó vẫn đang căm thù cô, lần này thấy Vũ Vũ không có ở đây Tử Hàn Tuyết lại đang ngồi một mình trong phòng nên lần này đã có mưu kế hãm hại Tử Hàn Tuyết.
Ả thư ký bỏ một thứ bột gì đó vào trong tách cà phê của Tử Hàn Tuyết, sau đó chậm rãi bưng vào trong, vừa nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của ả mà Tử Hàn Tuyết giật nảy cả mình, tưởng rằng ả lại vào đây định đuổi cô đi như lần trước đang định mài móc câu để bật lại, nhưng không ngờ cô ta trên tay đang bưng ly cà phê trịnh trọng đặt lên bàn.
Tử Hàn Tuyết ngẩn người trong thoáng chốc, hỏi: “Có… chuyện gì vậy thư ký tổng giám…”
Cô ta giãn cơ mặt ra giả bộ niềm nở: “Không có gì.! Chỉ là lần trước tôi có hơi… quá đáng nên… tôi muốn xin lỗi cô một tiếng”
Tử Hàn Tuyết vẻ mặt vừa nãy còn có chút nghi hoặc lúc này lại trở nên vui mừng hớn hở: “À… chuyện nhỏ ấy mà, không sao, không sao.!! Cô cứ đi làm việc của mình đi, tôi ngồi đây chờ Vũ Vũ được rồi.!”
Nữ thư ký thận trọng xin phép rời đi, khi vừa quay người đi vẻ mặt cô ta như lộ nguyên hình, ánh mắt cùng với nụ cười gian tà hiện lên trông thấy rõ mồn một.
Tử Hàn Tuyết đưa tay bưng ly cà phê lên kê sát mũi ngửi ngửi vị thơm của cà phê hoà quyện với sữa, lòng vui như nở hoa, độc thoại: “Hên quá có ly cà phê cứu rỗi cơn buồn ngủ của mình rồi, hôm nay chẳng hiểu sao Triết Minh lại một mực bắt mình dậy sớm lôi đến công ty ngồi không thế này còn chán hơn là những ngày anh ấy bỏ mình ở nhà, ít nhất còn có dì Trần nói chuyện Putu đi dạo hoặc có thể 《thả rông》ngủ thoải mái, ở đây thì…” nói chưa hết lời cô thở dài một cái rồi ngửa đầu uống một phát hết ly cà phê.
Đột nhiên thấy đáy ly vẫn còn lại một vài giọt cà phê cùng những hạt trắng li ti, không chút nghi ngờ gì chỉ nghĩ đó là đường chưa tan hết nên Tử Hàn Tuyết nhanh chóng đặt lại tách lên bàn rồi đứng lên đi lòng vòng khám phá nghịch ngợm phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ Vũ.
Sau gần ba mươi phút Tử Hàn Tuyết cảm thấy khó chịu ở phần bụng, cảm giác bụng mình đang sôi sục như muốn vỡ tung, cô gấp rút chạy vào phòng vệ sinh bên trong phòng làm việc của Vũ Vũ nôn thốc nôn tháo ra đống thức ăn thức uống đang chứa trong bụng mình một hồi mới có thể đứng thẳng người dậy vệ sinh lại mặt mũi, súc miệng.
Vừa bước ra ngoài ngồi xuống sofa chưa được bao lâu thì chiếc bụng hư hỏng của cô lại réo lên, Tử Hàn Tuyết lại phải lật đật chạy ngược vào phòng vệ sinh vì《tào tháo》đang kéo tới.
Cứ liên tục ra vào nhà vệ sinh như vậy cơ thể Tử Hàn Tuyết lúc này mệt lả, trán, cổ, tóc ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh toát, mắt trũng xuống, dấu hiệu hạ đường huyết và mất nước.
Tử Hàn Tuyết lảo đảo bổ nhào ra cửa phòng làm việc thì may thay gặp ngay Vũ Vũ đã về, thấy cô như thế Vũ Vũ liền hoảng hốt dìu cô vào lại trong phòng làm việc. Tử Hàn Tuyết cố chịu đau đớn chờ bác sĩ của phòng y tế đến.
Tử Hàn Tuyết mặc dù bụng đau dữ dội, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ ấy nghiêm trọng xem mạch cho cô, ấn bụng, rồi lại cúi đầu suy nghĩ.
Vũ Vũ cau mày sốt ruột hỏi: “Sao rồi bác sĩ”
Vị bác sĩ ấy chưa kịp trả lời thì Nguỵ Triết Minh từ bên ngoài khuôn mặt nghiêm trọng mở toang cửa xông vào, mỗi bước đi đều vô tình lộ ra một luồng sát khí đằng đằng.
Nguỵ Triết Minh vào phòng làm việc của Vũ Vũ không nói không rằng liền tiến tới bế sốc Tử Hàn Tuyết lên người rồi mang đi.
Vũ Vũ thất tha thất thểu nói theo phía sau: “Cậu định đưa cô ấy đi đâu?!”
Tử Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt đang xám xịt của Nguỵ Triết Minh không dám hé răng, cố nhịn cơn đau.
Nguỵ Triết Minh quay đầu khàn giọng:" Để cô ấy nằm đây quành quại trong cơn đau đến chết hay sao"
Vũ Vũ dường như đã hiểu ý Nguỵ Triết Minh muốn đưa Tử Hàn Tuyết về phòng làm việc của mình có phòng nghỉ riêng để tiện cho bác sĩ gia đình dễ bề chăm sóc cũng như Tử Hàn Tuyết thoải mái nghỉ ngơi nên anh ấy mới trơ mắt, thản nhiên nói một câu: “Tôi hiểu rồi, cậu tranh thủ đi”
Vừa nãy đưa Tử Hàn Tuyết vào lại sofa nằm tạm Vũ Vũ đã nhanh chóng nhắn tin báo cho Nguỵ Triết Minh, anh ấy đang ở phòng họp nghe các đề xuất của cấp dưới vừa đọc được tin nhắn nói Tử Hàn Tuyết xảy ra chuyện liền cấp tốc bỏ dở cuộc họp mà đến.
Tử Hàn Tuyết nói rõ nguyên nhân cho bác sĩ riêng của Nguỵ Triết Minh nghe, tên tổng tài hung tàn kia nhướng nhướng hai hàng lông mày kiêu căng ngạo mạn nghiêng đầu nhìn Tử Hàn Tuyết một cái rồi ra lệnh cho bác sĩ mau chóng chẩn trị.
Trước khi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, Vũ Vũ còn không quên quay đầu lại lộ vẻ mặt nham nhở nói: “Tổng tài, người đẹp đổ bệnh rồi ráng mà hậu hạ chăm sóc người ta cho tốt, không là mốt người ta không có sinh cho tổng tài nhí đâu.!”
Nguỵ Triết Minh khóe mắt xếch ngược lườm Vũ Vũ.
Tử Hàn Tuyết sau khi bác sĩ vừa cắm ống truyền dịch vào tay thì đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, mở mắt xoay cổ sang bên, chợt thấy một thiếu niên dựa lưng vào thành giường ngồi bệt xuống sàn cùng với chiếc bàn nhỏ đang loay hoay làm việc ngay bên cạnh cô, sắc mặt nghiêm nghị.
Còn đang nghi hoặc, thì Nguỵ Triết Minh đột ngột quay đầu lại, vì lo cho cô mà anh ấy phải bê chiếc bàn nhỏ xíu để đánh cờ kê cạnh giường vừa làm việc vừa trông chừng cô…
Nguỵ Triết Minh vội đứng dậy ngồi lên giường, đưa một tay đặt lên trán Tử Hàn Tuyết xem cô còn nóng không, một tay nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo thon dài, móng tay trơn bóng vuông vức của cô.
Cảm giác đau nhói trong bụng lúc nãy đã hết nhưng nó cũng khiến cả cơ thể Tử Hàn Tuyết rã rời mệt mỏi.
Nguỵ Triết Minh bên cạnh hừ một cái: “Em đó, bình thường cơ thể đã yếu ớt, lại cứ thích ăn những món ăn vặt linh tinh, may là Vũ Vũ kịp báo cho anh, chứ không thì… sao em cứ để anh phải lo lắng vậy?!.. Từ giờ trở đi anh sẽ không cho phép em ăn uống linh tinh nữa đâu.!"
Tử Hàn Tuyết bĩu môi lặng lẽ rưng rưng: “Thôi mà, người ta biết lỗi rồi mà…”
“Mà thôi, em đừng nói nữa, sức khoẻ còn yếu, anh sẽ tạm tha cho em trước, cứ ở đây nghỉ ngơi đi đã" Nguỵ Triết Minh đứng dậy, bê chiếc bàn nhỏ đặt dưới sàn trở ra bàn làm việc của mình.
Nằm một lúc thấy chán Tử Hàn Tuyết ngồi dậy chỉnh trang lại tổng thể trên người cho gọn gàng rồi hé cửa đưa mắt nhìn ra gian làm việc của Nguỵ Triết Minh, thấy anh ấy không có ở đó cô liền lon ton chạy ra khỏi phòng làm việc.