Chương 6: Bột trắng
Làm tăng thêm khoái cảm bên dưới khiến anh hung hăng hơn, ra vào liên tục mãnh liệt hơn, tiếng thở dốc ngày càng lớn hơn. Dùng hết sức gồng mình chôn sâu trong cơ thể Tử Hàn Tuyết, núi lửa đã ồ ạt phun trào.
Thân thể cả hai đã mệt rã, nằm phịch xuống giường thở hổn hển với gương mặt đầy thoả mãn. Giang tay lật cơ thể mềm nhũn của Tử Hàn Tuyết lại, cô nằm trọn trong lòng người đàn ông lạ ấy, mỉm cười thoả mãn anh hôn nhẹ lên môi, ôm chặt cô vào người, cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên của cô, và cũng là lần đầu của anh, cả hai giống như đã từng thân thuộc, quấn lấy không một chút ngại ngùng, hoà hợp đến nỗi có thể làm mãi làm mãi mà không thấy mệt.....
Bên này Minh Nhược Y trở về phòng ban nãy Tử Hàn Tuyết đang ngủ, Hoàn Cẩn Nam lúc này đã về phòng, hắn ta đang say sỉn nằm một mình trên giường. Cô ả thản nhiên trèo lên nằm cạnh bên hắn ta.
Trước khi vào phòng cô ả đã cố tình thay một bộ váy mỏng manh lộ rõ phần nội y bên trong. Luồn tay từ phía sau lưng lên trước, dừng lại ở phần ngực săn chắc của Hoàn Cẩn Nam.
Hoàn Cẩn Nam trở mình ra phía sau, trong cơn say nhìn thấy bóng hình người con gái mình nhớ mong suốt bao năm nay đang nằm trước mặt, không chần chừ hắn nhếch mép cười rồi tiến tới hôn vào đôi môi mỏng quyến rũ của Minh Nhược Y, nụ hôn của cả hai bắt đầu kịch liệt hơn, tay chân cũng cứ thế mà không chịu để yên, quần áo cứ thế bị ném tung khắp phòng, hai thân thể cọ sát vào nhau liên tục trong đêm.
****************
Sáng hôm sau!
Trong căn phòng hạng sang của du thuyền, một cô gái đang nằm trên giường ngủ say. Lúc này tiếng chuông báo thức vang lên, ngay lập tức cô giật mình tỉnh giấc. Từ từ ngồi dậy bước xuống giường với cơ thể đau nhức, đầu và vai cô đau như bị đánh.
Cô không còn nhớ gì về chuyện tối qua, chỉ nhớ mình đã uống nhầm rượu, say quá nên về phòng ngủ sau đó gặp Minh Nhược Y. Cô ta đã bắt Tử Hàn Tuyết uống thứ nước gì đó... Tới đó cô lại quên sạch.
Bước từ trong nhà vệ sinh ra, định quay lại tủ mở valy lấy đồ thay, đột nhiên Tử Hàn Tuyết nhìn thấy một chai nước còn một chút dưới đáy và một tờ giấy, bên ngoài một ít bột trắng còn vương vãi trên bàn. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên đa nghi hơn.
Vẫn chưa biết mình đang ở trong căn phòng khác, vì các phòng ViP trên du thuyền này đều được thiết kế giống nhau, chỉ kịp nhớ ra là từ khi tỉnh giấc đã không thấy ông chồng của mình đâu rồi. Cô vội vã bỏ chạy ra khỏi phòng....
****************
Bước đến phòng ăn, Tử Hàn Tuyết không khỏi bất ngờ hình ảnh trước mắt. Minh Nhược Y sao lại xuất hiện ở đây? Còn đang cùng Hoàn Cẩn Nam ăn sáng, cả hai trông khá vui vẻ.
Cũng không mấy để ý nhiều, thắc mắc trong tích tắc vụt tắt, Tử Hàn Tuyết tới quầy lấy thức ăn rồi ra một bàn riêng ngồi. Minh Nhược Y nhìn thấy ánh mắt Tử Hàn Tuyết nhìn về phía mình, cố tình hôn nhẹ lên má Hoàn Cẩn Nam một cái rồi nhìn cô nở nụ cười đắc ý.
Tử Hàn Tuyết không phản ứng gì cúi đầu tiếp tục vui vẻ trong đồ ăn, ngoài viết lách ra thì đồ ăn ngon luôn là chân ái của cô.
Minh Nhược Y làm thế có lẽ để chọc tức Tử Hàn Tuyết, cô ả cứ nghĩ Tử Hàn Tuyết đang nhìn họ với ánh mắt ghen tuông. Nhưng thực chất chỉ là đúng lúc ánh mắt cô liếc tới đó thì Minh Nhược Y nhìn thấy thôi. Hoàn Cẩn Nam có gì mà khiến cô phải ghen chứ.
Một chút cũng không.
...****************...
Biệt thự Hoàn Gia!
Hành lý đã được tài xế đưa lên phòng, Tử Hàn Tuyết cùng với Hoàn Cẩn Nam thong thả bước vô nhà. Nhìn thấy ông nội đang ngồi sofa phòng khách đọc tài liệu, cô mỉm cười chạy tới ngồi kế bên,
"Thưa ông tụi con mới về"
Hoàn Mặc ánh mắt tràn ngập yêu thương đáp: "Cháu dâu của ông cảm thấy tuần trăng mật ông sắp xếp cho hai đứa thế nào? Hợp ý con không?”
"Dạ, đó là một kỳ nghỉ rất tuyệt.”
"Thằng cháu trời đánh của ông có chăm sóc tốt cho con không? Nó không mắc lỗi gì với con đó chứ?”
"Không đâu ông à, lúc trước anh ấy thế nào con cũng không rõ lắm, nhưng từ khi anh ấy trở thành chồng của con thì con cảm nhận anh ấy luôn chân thành đối tốt với con, ông đừng nói chồng con như vậy chứ. Anh ấy thay đổi nhiều rồi mà."
Nhìn vào gương mặt vui vẻ của Tử Hàn Tuyết thì Hoàn Mặc thật sự phần nào bớt lo lắng về thằng cháu nghịch tử của mình.
Hoàn Cẩn Nam đứng bên cạnh nhìn thấy cô giả vờ nói đỡ cho mình thì cũng thở phào. Không biết cô có biết chuyện tối hôm đó Minh Nhược Y qua đêm cùng hắn không? Nếu Minh Nhược Y chung phòng với hắn đêm đó vậy thì cô đã ở đâu suốt đêm?
Tất cả phòng đêm hôm đó đều full dù cô có muốn book thêm thì chắc chắn cũng không được. Mà Tử Hàn Tuyết cũng không có tiền để book phòng ở đó. Nhìn gương mặt phờ phạc của cô không lẽ... cô ở bên ngoài thức suốt đêm?
Chuyến đi lần này chủ ý của ông nội muốn Tử Hàn Tuyết mang thai máu mủ họ Hoàn, nếu như người mang thai là Minh Nhược Y thì không những không được ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, mà Hoàn Cẩn Nam còn bị sút ra khỏi Hoàn Thị mất.
****************
Một tuần sau, tại biệt thự Hoàn Gia.!
Mải mê viết cho xong chương cuối tiểu thuyết, giật mình nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ tối. Tử Hàn Tuyết kéo màn ngăn giữa giường cô với giường Hoàn Cẩn Nam ra nhìn.
Hắn ta vẫn chưa về? Hay đang trên phòng làm việc. Mà thôi kệ đi.
Do dự một lúc, thấy hơi đói Tử Hàn Tuyết xuống bếp pha cho mình với Hoàn Cẩn Nam mỗi người một ly sữa ấm, rón rén đi qua phòng làm việc của hắn, thấy đèn còn sáng nghĩ hắn ta chắc hẳn còn đang làm việc.
Vừa định đưa tay đẩy cửa vào, cô liền nghe thấy bên trong có tiếng cười nói rôm rả của phụ nữ.
Áp sát tai vào cửa lắng nghe thật kỹ, cô phát hiện bên trong là giọng nói của Minh Nhược Y.
Dù cho hôn nhân của họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng vuốt mặt phải nể mũi chứ. Hắn ta dám ngang nhiên tranh thủ lúc ông nội vào phòng nghỉ ngơi, đưa mối tình đầu của mình về nhà, đêm hôm hai người trong phòng khoá chặt cửa như thế!
Hắn coi thường cô quá rồi. Uổng công cô mang sữa ấm lên cho hắn.
Môi cong lên mày nhíu lại, Tử Hàn Tuyết không can tâm, ngửa cổ uống hết một lần hai ly sữa đang cầm trên tay. Chân dậm xuống sàn bịch bịch trở về phòng.
Trong một phút bốc đồng mà cả đêm chằn chọc. Trong bụng chứa toàn là sữa, nằm lăn qua lăn là nghe rõ tiếng "ọc..ọc" bên trong bụng.
Sữa trong bụng cô giống nước biển bị sóng đánh liên hồi. Đang không biết đến bao giờ đống sữa trong bụng mới ngoan ngoãn tiêu hết cho cô ngủ thì "Bíp..bíp"
Tiếng tin nhắn điện thoại, là của Hoàn Cẩn Nam. Tử Hàn Tuyết với tay cầm điện thoại mở ra xem tin.
"Sáng mai tôi muốn cô nấu bữa sáng cho tôi"
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết toé lửa như muốn nhảy vào điện thoại đốt cháy người vừa gửi tin. Đêm hôm đã cặp kè nhân tình còn cả gan bắt cô làm bữa sáng. Thiệt quá quắt.
*********
Sáng sớm hôm sau!
Hoàn Cẩn Nam từ trên phòng xuống tiến gần tới Tử Hàn Tuyết đang đứng bên bàn ăn. Ánh mắt cô nhìn hắn giống như đang có một âm mưu gì đó.
Hoàn Cẩn Nam kéo ghế ngồi vào bàn, Tử Hàn Tuyết vỗ tay vài cái giúp việc từ từ đặt món lên bàn. Vừa mở nắp đậy các khay đồ ăn Hoàn Cẩn Nam không khỏi bàng hoàng.
Trước mặt hắn là một đống đồ ăn cháy khét đen xì. Không còn nhận ra đâu là món gì. Cháy đen thui như thế thì sao có thể ăn được,
"Cô.. cô làm cái gì với bữa sáng của tôi thế này?"
"Xin lỗi nha, tôi chỉ có thể nấu như vậy cho anh ăn thôi à! Nếu anh không thích thì từ giờ cứ để đầu bếp làm cho anh chứ đừng kêu tôi làm! Còn nếu muốn tôi làm, thì tôi làm ra thế nào anh nên ăn thế đó đi ha.”
Tuy ngoài mặt không cảm xúc nhưng trong lòng Tử Hàn Tuyết đang rất hả hê, đang cười thầm vào mặt gã đàn ông để tiện này.
"Khó mà nấu được tệ đến như thế."
Hoàn Mặc xuất hiện từ phía sau lưng Hoàn Cẩn Nam, ông cũng ngồi vào bàn ăn cạnh Hoàn Cẩn Nam, Tử Hàn Tuyết quay người cúi chào sau đó đi thẳng vào gian bếp. Trong tik tắc cô bưng steak bày lên trước mặt ông.
Mùi hương thơm phức từ món steak lan toả qua phía Hoàn Cẩn Nam khiến ánh mắt ghen tị của hắn hiện lên rõ rệt.
Đưa một miếng steak đỏ tái vào miệng nhai một chút, Hoàn Mặc tấm tắc khen Tử Hàn Tuyết rất có tay nghề nấu nướng.
Hoàn Cẩn Nam đưa ánh mắt ghen tị liếc nhìn Tử Hàn Tuyết, cô dửng dưng phớt lờ ánh mắt của hắn. Chỉ nở nụ cười thật tươi với ông nội, sau đó xin phép lên phòng.
Cùng lúc đó Hoàn Cẩn Nam đi theo sau Tử Hàn Tuyết, vừa định kéo tay cô lại nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Hắn ta dừng lại lấy điện thoại trong túi ra nghe, là cuộc gọi của thư ký cũng là bạn thân của hắn ta. Trượt nhẹ màn hình, sau đó đưa lên tai nghe, giọng lạnh lùng: "Nói đi"
Bên kia đầu giây thư ký giọng điệu chế giễu: "Ây da gì mà vừa bắt máy đã dở cái giọng lạnh lùng đó rồi người đàn ông mới có vợ.”
"Tôi cúp máy"
Thư ký gấp gáp cười nhạo,
"Ấy ấy... khoan khoan đã, cậu làm tôi hoảng đó nha. Bản hợp đồng ký với bên Singapore tôi đã làm xong rồi, nhanh hơn dự kiến một tuần cậu coi mà thưởng... "
Không chờ thư ký nói hết lời, Hoàn Cẩn Nam dập máy ngang, bỏ điện thoại vào túi tức giận chạy nhanh lên phòng tìm Tử Hàn Tuyết.
Mở cửa phòng, Hoàn Cẩn Nam gấp gáp kéo tấm rèm ngăn đối giữa phòng, không thấy Tử Hàn Tuyết ở đó hắn mở cửa toilet cũng không thấy. Đứng lại trầm tư suy nghĩ sao chỉ trong thời gian ngắn cô ấy biến đâu mất rồi? Ngoài phòng này ra cô ấy còn đi đâu được chứ? A phòng đọc sách.
Thân thể cả hai đã mệt rã, nằm phịch xuống giường thở hổn hển với gương mặt đầy thoả mãn. Giang tay lật cơ thể mềm nhũn của Tử Hàn Tuyết lại, cô nằm trọn trong lòng người đàn ông lạ ấy, mỉm cười thoả mãn anh hôn nhẹ lên môi, ôm chặt cô vào người, cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên của cô, và cũng là lần đầu của anh, cả hai giống như đã từng thân thuộc, quấn lấy không một chút ngại ngùng, hoà hợp đến nỗi có thể làm mãi làm mãi mà không thấy mệt.....
Bên này Minh Nhược Y trở về phòng ban nãy Tử Hàn Tuyết đang ngủ, Hoàn Cẩn Nam lúc này đã về phòng, hắn ta đang say sỉn nằm một mình trên giường. Cô ả thản nhiên trèo lên nằm cạnh bên hắn ta.
Trước khi vào phòng cô ả đã cố tình thay một bộ váy mỏng manh lộ rõ phần nội y bên trong. Luồn tay từ phía sau lưng lên trước, dừng lại ở phần ngực săn chắc của Hoàn Cẩn Nam.
Hoàn Cẩn Nam trở mình ra phía sau, trong cơn say nhìn thấy bóng hình người con gái mình nhớ mong suốt bao năm nay đang nằm trước mặt, không chần chừ hắn nhếch mép cười rồi tiến tới hôn vào đôi môi mỏng quyến rũ của Minh Nhược Y, nụ hôn của cả hai bắt đầu kịch liệt hơn, tay chân cũng cứ thế mà không chịu để yên, quần áo cứ thế bị ném tung khắp phòng, hai thân thể cọ sát vào nhau liên tục trong đêm.
****************
Sáng hôm sau!
Trong căn phòng hạng sang của du thuyền, một cô gái đang nằm trên giường ngủ say. Lúc này tiếng chuông báo thức vang lên, ngay lập tức cô giật mình tỉnh giấc. Từ từ ngồi dậy bước xuống giường với cơ thể đau nhức, đầu và vai cô đau như bị đánh.
Cô không còn nhớ gì về chuyện tối qua, chỉ nhớ mình đã uống nhầm rượu, say quá nên về phòng ngủ sau đó gặp Minh Nhược Y. Cô ta đã bắt Tử Hàn Tuyết uống thứ nước gì đó... Tới đó cô lại quên sạch.
Bước từ trong nhà vệ sinh ra, định quay lại tủ mở valy lấy đồ thay, đột nhiên Tử Hàn Tuyết nhìn thấy một chai nước còn một chút dưới đáy và một tờ giấy, bên ngoài một ít bột trắng còn vương vãi trên bàn. Ánh mắt cô đột nhiên trở nên đa nghi hơn.
Vẫn chưa biết mình đang ở trong căn phòng khác, vì các phòng ViP trên du thuyền này đều được thiết kế giống nhau, chỉ kịp nhớ ra là từ khi tỉnh giấc đã không thấy ông chồng của mình đâu rồi. Cô vội vã bỏ chạy ra khỏi phòng....
****************
Bước đến phòng ăn, Tử Hàn Tuyết không khỏi bất ngờ hình ảnh trước mắt. Minh Nhược Y sao lại xuất hiện ở đây? Còn đang cùng Hoàn Cẩn Nam ăn sáng, cả hai trông khá vui vẻ.
Cũng không mấy để ý nhiều, thắc mắc trong tích tắc vụt tắt, Tử Hàn Tuyết tới quầy lấy thức ăn rồi ra một bàn riêng ngồi. Minh Nhược Y nhìn thấy ánh mắt Tử Hàn Tuyết nhìn về phía mình, cố tình hôn nhẹ lên má Hoàn Cẩn Nam một cái rồi nhìn cô nở nụ cười đắc ý.
Tử Hàn Tuyết không phản ứng gì cúi đầu tiếp tục vui vẻ trong đồ ăn, ngoài viết lách ra thì đồ ăn ngon luôn là chân ái của cô.
Minh Nhược Y làm thế có lẽ để chọc tức Tử Hàn Tuyết, cô ả cứ nghĩ Tử Hàn Tuyết đang nhìn họ với ánh mắt ghen tuông. Nhưng thực chất chỉ là đúng lúc ánh mắt cô liếc tới đó thì Minh Nhược Y nhìn thấy thôi. Hoàn Cẩn Nam có gì mà khiến cô phải ghen chứ.
Một chút cũng không.
...****************...
Biệt thự Hoàn Gia!
Hành lý đã được tài xế đưa lên phòng, Tử Hàn Tuyết cùng với Hoàn Cẩn Nam thong thả bước vô nhà. Nhìn thấy ông nội đang ngồi sofa phòng khách đọc tài liệu, cô mỉm cười chạy tới ngồi kế bên,
"Thưa ông tụi con mới về"
Hoàn Mặc ánh mắt tràn ngập yêu thương đáp: "Cháu dâu của ông cảm thấy tuần trăng mật ông sắp xếp cho hai đứa thế nào? Hợp ý con không?”
"Dạ, đó là một kỳ nghỉ rất tuyệt.”
"Thằng cháu trời đánh của ông có chăm sóc tốt cho con không? Nó không mắc lỗi gì với con đó chứ?”
"Không đâu ông à, lúc trước anh ấy thế nào con cũng không rõ lắm, nhưng từ khi anh ấy trở thành chồng của con thì con cảm nhận anh ấy luôn chân thành đối tốt với con, ông đừng nói chồng con như vậy chứ. Anh ấy thay đổi nhiều rồi mà."
Nhìn vào gương mặt vui vẻ của Tử Hàn Tuyết thì Hoàn Mặc thật sự phần nào bớt lo lắng về thằng cháu nghịch tử của mình.
Hoàn Cẩn Nam đứng bên cạnh nhìn thấy cô giả vờ nói đỡ cho mình thì cũng thở phào. Không biết cô có biết chuyện tối hôm đó Minh Nhược Y qua đêm cùng hắn không? Nếu Minh Nhược Y chung phòng với hắn đêm đó vậy thì cô đã ở đâu suốt đêm?
Tất cả phòng đêm hôm đó đều full dù cô có muốn book thêm thì chắc chắn cũng không được. Mà Tử Hàn Tuyết cũng không có tiền để book phòng ở đó. Nhìn gương mặt phờ phạc của cô không lẽ... cô ở bên ngoài thức suốt đêm?
Chuyến đi lần này chủ ý của ông nội muốn Tử Hàn Tuyết mang thai máu mủ họ Hoàn, nếu như người mang thai là Minh Nhược Y thì không những không được ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, mà Hoàn Cẩn Nam còn bị sút ra khỏi Hoàn Thị mất.
****************
Một tuần sau, tại biệt thự Hoàn Gia.!
Mải mê viết cho xong chương cuối tiểu thuyết, giật mình nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ tối. Tử Hàn Tuyết kéo màn ngăn giữa giường cô với giường Hoàn Cẩn Nam ra nhìn.
Hắn ta vẫn chưa về? Hay đang trên phòng làm việc. Mà thôi kệ đi.
Do dự một lúc, thấy hơi đói Tử Hàn Tuyết xuống bếp pha cho mình với Hoàn Cẩn Nam mỗi người một ly sữa ấm, rón rén đi qua phòng làm việc của hắn, thấy đèn còn sáng nghĩ hắn ta chắc hẳn còn đang làm việc.
Vừa định đưa tay đẩy cửa vào, cô liền nghe thấy bên trong có tiếng cười nói rôm rả của phụ nữ.
Áp sát tai vào cửa lắng nghe thật kỹ, cô phát hiện bên trong là giọng nói của Minh Nhược Y.
Dù cho hôn nhân của họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng vuốt mặt phải nể mũi chứ. Hắn ta dám ngang nhiên tranh thủ lúc ông nội vào phòng nghỉ ngơi, đưa mối tình đầu của mình về nhà, đêm hôm hai người trong phòng khoá chặt cửa như thế!
Hắn coi thường cô quá rồi. Uổng công cô mang sữa ấm lên cho hắn.
Môi cong lên mày nhíu lại, Tử Hàn Tuyết không can tâm, ngửa cổ uống hết một lần hai ly sữa đang cầm trên tay. Chân dậm xuống sàn bịch bịch trở về phòng.
Trong một phút bốc đồng mà cả đêm chằn chọc. Trong bụng chứa toàn là sữa, nằm lăn qua lăn là nghe rõ tiếng "ọc..ọc" bên trong bụng.
Sữa trong bụng cô giống nước biển bị sóng đánh liên hồi. Đang không biết đến bao giờ đống sữa trong bụng mới ngoan ngoãn tiêu hết cho cô ngủ thì "Bíp..bíp"
Tiếng tin nhắn điện thoại, là của Hoàn Cẩn Nam. Tử Hàn Tuyết với tay cầm điện thoại mở ra xem tin.
"Sáng mai tôi muốn cô nấu bữa sáng cho tôi"
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết toé lửa như muốn nhảy vào điện thoại đốt cháy người vừa gửi tin. Đêm hôm đã cặp kè nhân tình còn cả gan bắt cô làm bữa sáng. Thiệt quá quắt.
*********
Sáng sớm hôm sau!
Hoàn Cẩn Nam từ trên phòng xuống tiến gần tới Tử Hàn Tuyết đang đứng bên bàn ăn. Ánh mắt cô nhìn hắn giống như đang có một âm mưu gì đó.
Hoàn Cẩn Nam kéo ghế ngồi vào bàn, Tử Hàn Tuyết vỗ tay vài cái giúp việc từ từ đặt món lên bàn. Vừa mở nắp đậy các khay đồ ăn Hoàn Cẩn Nam không khỏi bàng hoàng.
Trước mặt hắn là một đống đồ ăn cháy khét đen xì. Không còn nhận ra đâu là món gì. Cháy đen thui như thế thì sao có thể ăn được,
"Cô.. cô làm cái gì với bữa sáng của tôi thế này?"
"Xin lỗi nha, tôi chỉ có thể nấu như vậy cho anh ăn thôi à! Nếu anh không thích thì từ giờ cứ để đầu bếp làm cho anh chứ đừng kêu tôi làm! Còn nếu muốn tôi làm, thì tôi làm ra thế nào anh nên ăn thế đó đi ha.”
Tuy ngoài mặt không cảm xúc nhưng trong lòng Tử Hàn Tuyết đang rất hả hê, đang cười thầm vào mặt gã đàn ông để tiện này.
"Khó mà nấu được tệ đến như thế."
Hoàn Mặc xuất hiện từ phía sau lưng Hoàn Cẩn Nam, ông cũng ngồi vào bàn ăn cạnh Hoàn Cẩn Nam, Tử Hàn Tuyết quay người cúi chào sau đó đi thẳng vào gian bếp. Trong tik tắc cô bưng steak bày lên trước mặt ông.
Mùi hương thơm phức từ món steak lan toả qua phía Hoàn Cẩn Nam khiến ánh mắt ghen tị của hắn hiện lên rõ rệt.
Đưa một miếng steak đỏ tái vào miệng nhai một chút, Hoàn Mặc tấm tắc khen Tử Hàn Tuyết rất có tay nghề nấu nướng.
Hoàn Cẩn Nam đưa ánh mắt ghen tị liếc nhìn Tử Hàn Tuyết, cô dửng dưng phớt lờ ánh mắt của hắn. Chỉ nở nụ cười thật tươi với ông nội, sau đó xin phép lên phòng.
Cùng lúc đó Hoàn Cẩn Nam đi theo sau Tử Hàn Tuyết, vừa định kéo tay cô lại nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Hắn ta dừng lại lấy điện thoại trong túi ra nghe, là cuộc gọi của thư ký cũng là bạn thân của hắn ta. Trượt nhẹ màn hình, sau đó đưa lên tai nghe, giọng lạnh lùng: "Nói đi"
Bên kia đầu giây thư ký giọng điệu chế giễu: "Ây da gì mà vừa bắt máy đã dở cái giọng lạnh lùng đó rồi người đàn ông mới có vợ.”
"Tôi cúp máy"
Thư ký gấp gáp cười nhạo,
"Ấy ấy... khoan khoan đã, cậu làm tôi hoảng đó nha. Bản hợp đồng ký với bên Singapore tôi đã làm xong rồi, nhanh hơn dự kiến một tuần cậu coi mà thưởng... "
Không chờ thư ký nói hết lời, Hoàn Cẩn Nam dập máy ngang, bỏ điện thoại vào túi tức giận chạy nhanh lên phòng tìm Tử Hàn Tuyết.
Mở cửa phòng, Hoàn Cẩn Nam gấp gáp kéo tấm rèm ngăn đối giữa phòng, không thấy Tử Hàn Tuyết ở đó hắn mở cửa toilet cũng không thấy. Đứng lại trầm tư suy nghĩ sao chỉ trong thời gian ngắn cô ấy biến đâu mất rồi? Ngoài phòng này ra cô ấy còn đi đâu được chứ? A phòng đọc sách.