Chương 76: Tại sao là cô ta
Buổi tối vài tuần trước.!
Trong bữa ăn Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm trầm giọng nói với Nguỵ Triết Minh: “Triết Minh à! Liệu… em có thể giúp… à không, em có thể… không đúng… là anh… anh có thể… hợp tác với Hoàn Thị không?”
Nguỵ Triết Minh vẫn chăm chú ăn, chiếc hàm trên gương mặt góc cạnh ấy vẫn đang hoạt động đều đặn. Anh chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, nhưng lần này, có vẻ anh đã nghe, mà còn nghe rất rõ nhưng anh vẫn cố tỏ ra không quan tâm tới lời cô nói.
Sau đó hai người lại xảy ra cuộc cãi vã nảy lửa, Nguỵ Triết Minh cho rằng Tử Hàn Tuyết thời gian qua thân thiết với tên cặn bã Hoàn Cẩn Nam, bị hắn mê hoặc nên mới cả gan trước mặt anh mà nói giúp cho cái gia đình mà anh cho là kẻ thù đó.
…
Đêm đó Nguỵ Triết Minh đến quán bar trên tầng thượng của một khách sạn năm sao để uống rượu, khi thấy bản thân đã thấm mệt, anh bèn quay ngược xuống dưới lấy tạm một căn phòng hạng sang để ngủ lại qua đêm.
Khi cửa thang máy mở toang, trước mặt anh là một bóng người quen thuộc. Mắt kèm nhèm vì say, Nguỵ Triết Minh trong bụng nghi ngờ, vì Tử Hàn Tuyết sao lại đến đây giờ này, mà còn ăn mặc hở bạo như vậy chứ, tính bỏ đi rồi, nhưng trong lòng bỗng có một linh cảm gì đó là lạ.
Sau cùng, anh bị một vòng tay mỏng manh luồn từ phía sau lưng lên trước ngực, rồi ôm chặt. Cô ta vừa mới nhắm mắt lại, đã bị một lực kéo hung hãn không cho phép chống cự thình lình trên cổ tay kéo nhanh đến phòng mà Nguỵ Triết Minh đã đặt trước đó.
Trong lòng cô ta có chút hoảng hốt, vẫn chưa kịp có hành động gì, đã cảm thấy toàn thân Nguỵ Triết Minh đang nằm trọn lên người ả trong bóng tối của căn phòng tổng thống đắt đỏ.
Cô ta chân tay luống cuống định há miệng ra nói gì đó. Đôi môi vừa hé mở chưa kịp buông lời, liền bị một vật gì đó nồng nặc mùi rượu áp vào, vật kia mềm mại như nước, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta bị mê hoặc thần trí trong chớp mắt, ả thất thần mất một lát.
Nguỵ Triết Minh cứ ngỡ người phụ nữ anh đang mân mê kia là Tử Hàn Tuyết, nên anh dùng hết sức bình sinh để giam cầm cô ta chặt hơn, hai cổ tay cô ta đều bị một bàn tay thon dài của Nguỵ Triết Minh siết chặt giữ bất động tại một nơi mềm mại mạnh mẽ rộng lớn, trong lúc ý thức hỗn độn, tiếng đập thình thịch của lồng ngực anh ngày một lớn hơn, mà thứ đang phủ lên môi ả tiểu tam kia chính là đôi môi của Nguỵ Triết Minh.
Cả đêm hôm đó, kẻ đẩy người đưa, cứ thể hai thân thể trần trụi giao hảo với nhau. Từng tiếng rên rỉ không nể nang mà phát ra khắp phòng, ướt át nhầy nhụa ở nơi bí ẩn nhất của con người cũng cứ theo đó mà hoà nhập.
Sau gần một tiếng chơi đùa với thân thể của nhau, cùng với thoả mãn cơ thể lên tới đỉnh điểm, dòng thác bị ngăn chặn đã ồ ạt phun vào khe suối…
!!!
Khi đã thấm mệt, Nguỵ Triết Minh nằm vội qua một bên thở hồng hộc. Một cơn gió cô đơn bỗng thổi nhẹ qua cửa sổ, khiến chiếc rèm cửa bay bay, để lộ một chút ánh sáng bên ngoài tạt vào.
Điều đó đã khiến Nguỵ Triết Minh có chút nghi hoặc, chưa bao giờ anh ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể Tử Hàn Tuyết. Khuôn mặt người con gái đang nằm kia sao có cảm giác quen quen mà cũng là lạ.
Hì hục chống đẩy một lúc như thế, mồ hôi ra nhễ nhại, Nguỵ Triết Minh cũng phần nào tỉnh rượu hơn lúc nãy.
Tim cũng không còn đập mạnh, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn, Nguỵ Triết Minh ngồi phách dậy, đưa tay mò mẫm quần áo của mình vừa nãy ném xuống đất, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
…
Quần áo đã được lịch sự mặc lại, Nguỵ Triết Minh định quay lại giường nói chuyện rõ ràng với người mà anh cho là Tử Hàn Tuyết. Nhưng anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không thể tin vào mắt mình nữa…
Khi anh mở đèn lên… giật mình, ánh mắt hơi lóe lên khi nhìn thấy cái điều mà không nên thấy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói,
“Tại sao lại là cô.?!”
Trước mắt anh…, một điều kinh ngạc đang hiện hữu… Người con gái anh cho là Tử Hàn Tuyết kia, thật sự dáng vóc rất giống cô, nhưng… đó không phải cô, mà là ả tiểu tam Minh Nhược Y.
Ả vì muốn mê hoặc Nguỵ Triết Minh và đòi lại trái tim Hoàn Cẩn Nam từ chỗ Tử Hàn Tuyết mà đã không ngừng cố gắng để có ngoại hình giống Tử Hàn Tuyết nhất có thể.
Minh Nhược Y luồn tay ra sau lưng kéo khoá đầm lên một cách thuần thục, sau đó đưa mắt nhìn Nguỵ Triết Minh đầy ẩn ý,
“Chẳng phải… là anh muốn em sao…?”
Nguỵ Triết Minh sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kiềm chế được mà run lẩy bẩy lên, như thể muốn đấm vào mặt đối phương. Nếu ả ta không phải phụ nữ thì khuôn mặt đáng ghê tởm kia đã trở nên méo mó bởi cú đấm thép của anh rồi.
Chưa dừng lại ở đó, ả châu đầu ghé tai Nguỵ Triết Minh thì thầm: “Anh… quá tuyệt vời… Anh khiến tôi mê mẩn và không muốn dừng lại. Mong là… chúng ta sẽ có nhiều hơn một lần… ân ái…”
Nguỵ Triết Minh trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn cùng kiên định, lạnh lùng nói: “Mau cút khỏi đây cho tôi…, đừng để tôi ném cô từ đây xuống tầng trệt.”
Trước nay, Nguỵ Triết Minh nổi tiếng là tổng tài trẻ tuổi, tài ba khiến hàng vạn cô gái mê mẩn muốn được sánh đôi, bên cạnh đó cũng hàng tá người phải khiếp sợ với độ hung tàn và không có tình người của anh ta.
Tiểu tam Minh Nhược Y nhìn thấy tia máu trong mắt anh đang hừng hực sôi sục, giống như hắn đang chuẩn bị cho ả tắm trong biển máu. Người cô ta run lên, hai mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói,
“Anh… anh… anh dám…!”
“Sao.? Ánh mắt đó của cô là đang thách thức tôi đúng không…?” Lời nói của Nguỵ Triết Minh như ma âm đi kèm với ngọn lửa sát khí trên người.
“Vậy… tôi… tôi đi là được chứ gì…” Giọng Minh Nhược Y nói có phần run rẩy, tựa như đang sợ hãi vô cùng sau lời nói cùng sắc thái của tổng tài.
Cô ta căm hận bỏ đi, đóng cửa phát ra một tiếng lớn ầm trời, ra tới bên ngoài bước chân ả mất tự nhiên, loạng choạng thấy rõ sự sợ hãi.
…
Bên này Nguỵ Triết Minh quỳ rụp xuống mặt đất, trong mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đôi mà Tử Hàn Tuyết đã đeo cho mình, nghẹn ngào độc thoại,
“Là anh đã hai lần sai với em, anh phải làm gì để gột sạch đi ô uế trên người mình đây. Người anh yêu anh không thể bảo vệ, giữ cho mình trong sạch với em cũng không thể làm được. Tại sao… tại sao ông trời hết lần này đến lần khác chêu đùa tình cảm của chúng ta vậy? Tại sao?? Tại sao đêm đó người phụ nữ trên giường lại là ả Minh Nhược Y kia mà không phải là em hả Tử Hàn Tuyết.??? Tại sao máu mủ của anh lại trong cơ thể dơ bẩn của cô ta.? Tại sao anh có thể thẳng tay với biết bao nhiêu người, nhưng lại không nỡ bắt ả đàn bà đê tiện đó bỏ đi đứa con của mình, để bây giờ anh ngày ngày phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng chờ ngày con mình ra đời…”
Nguỵ Triết Minh chưa từng muốn gần gũi với Minh Nhược Y, nhưng trong cái ác anh vẫn còn một chút tình người. Người lớn làm lỗi trẻ em không có tội, anh đã từng mất đi một đứa con của anh với Tử Hàn Tuyết, bây giờ anh không muốn tự tay mình đánh mất thêm sinh linh nữa, vì vậy mà tiểu tam Minh Nhược Y mới đắc ý, được nước tấn công Nguỵ Triết Minh một cách trắng trợn.
…----------------…
Trước đó Tử Hàn Tuyết đã đi thẳng về phía trước, bước vào phòng làm việc của Vũ Vũ. Nhìn thấy tổng giám Vũ Vũ đang ngồi trên sofa tay cầm một chén trà nhấm nháp, bữa ăn đang đặt trên bàn dường như còn chưa đụng một đũa nào.
Vừa xem xong vở kịch tình chàng ý thiếp do Nguỵ Triết Minh đóng vai kép chính, Tử Hàn Tuyết trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Thế là, cô không chút do dự, đi lại ngồi bên cạnh Vũ Vũ.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Nguỵ Triết Minh ở đâu ra xuất hiện, liền giương đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn cô, ra lệnh: “Em qua đây.”
Vừa nói anh vừa ngồi xuống phía đối diện hai người bọn họ, nhưng Tử Hàn Tuyết không thèm nhìn anh nữa, mà bê chén trà lúc nãy mới rót lên, ngồi yên lặng nhâm nhi không nói.
Minh Nhược Y trong bộ váy mỏng kia vẫn chưa chịu đi, cô ta lại một lần nữa mò sang tận phòng làm việc của Vũ Vũ. Bước vào không thèm chào hỏi ai mà còn ở đó mặt cau mày có trừng mắt với Tử Hàn Tuyết.
Sau một hồi, ả bước thẳng đến, nhìn qua Vũ Vũ đầu tiên là sửng sốt vì thấy anh ta cũng đang trừng mắt nhìn ả, kế đến là hạ vẻ mặt kiêu căng xuống dịu dàng cúi chào: “Nhược Y chào tổng giám Vũ và chủ tịch Nguỵ… đường đột quá, nhưng đi ra tới xe Nhược Y nhớ ra là chủ tịch của mình có nhờ đưa cho thư ký Tử chút đồ, nên… quay lại đưa, được biết thư ký Tử đang ở đây, vì vậy Nhược Y…"
Ơ ~ hóa ra không phải tới để phát cẩu lương tiếp à……
Nhưng… Tử Hàn Tuyết chưa từng gặp Nguỵ Văn Châu bao giờ, cũng không biết đến sự tồn tại của ông ta, sao ông ta lại muốn gửi quà cho cô vậy kìa, liệu có gì đó mờ ám không đây.
Vũ Vũ không thèm gật đầu lấy một cái với ả tiểu tam đó. Nguỵ Triết Minh cũng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Tuyết.
Cả căn phòng im lặng một hồi lâu, cuối cùng Nguỵ Triết Minh cũng chịu rời cặp mắt như mùa đông băng giá ra khỏi mặt Hàn Tuyết, quay đầu liếc nhìn tiểu tam Minh Nhược Y. Sắc mặt cô ta thuận theo ánh nhìn lướt qua của Nguỵ Triết Minh mà dần dần trắng bệch ra.
Tử Hàn Tuyết cười nhạt: “Tôi không biết chủ tịch của cô là ai, nhưng nếu là người quen của chủ tịch Nguỵ thì có lẽ cũng là cấp trên của tôi, nếu đã sai cô đích thân đến đây gửi đồ thì tôi xin phép nhận.!”
Trong bữa ăn Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm trầm giọng nói với Nguỵ Triết Minh: “Triết Minh à! Liệu… em có thể giúp… à không, em có thể… không đúng… là anh… anh có thể… hợp tác với Hoàn Thị không?”
Nguỵ Triết Minh vẫn chăm chú ăn, chiếc hàm trên gương mặt góc cạnh ấy vẫn đang hoạt động đều đặn. Anh chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, nhưng lần này, có vẻ anh đã nghe, mà còn nghe rất rõ nhưng anh vẫn cố tỏ ra không quan tâm tới lời cô nói.
Sau đó hai người lại xảy ra cuộc cãi vã nảy lửa, Nguỵ Triết Minh cho rằng Tử Hàn Tuyết thời gian qua thân thiết với tên cặn bã Hoàn Cẩn Nam, bị hắn mê hoặc nên mới cả gan trước mặt anh mà nói giúp cho cái gia đình mà anh cho là kẻ thù đó.
…
Đêm đó Nguỵ Triết Minh đến quán bar trên tầng thượng của một khách sạn năm sao để uống rượu, khi thấy bản thân đã thấm mệt, anh bèn quay ngược xuống dưới lấy tạm một căn phòng hạng sang để ngủ lại qua đêm.
Khi cửa thang máy mở toang, trước mặt anh là một bóng người quen thuộc. Mắt kèm nhèm vì say, Nguỵ Triết Minh trong bụng nghi ngờ, vì Tử Hàn Tuyết sao lại đến đây giờ này, mà còn ăn mặc hở bạo như vậy chứ, tính bỏ đi rồi, nhưng trong lòng bỗng có một linh cảm gì đó là lạ.
Sau cùng, anh bị một vòng tay mỏng manh luồn từ phía sau lưng lên trước ngực, rồi ôm chặt. Cô ta vừa mới nhắm mắt lại, đã bị một lực kéo hung hãn không cho phép chống cự thình lình trên cổ tay kéo nhanh đến phòng mà Nguỵ Triết Minh đã đặt trước đó.
Trong lòng cô ta có chút hoảng hốt, vẫn chưa kịp có hành động gì, đã cảm thấy toàn thân Nguỵ Triết Minh đang nằm trọn lên người ả trong bóng tối của căn phòng tổng thống đắt đỏ.
Cô ta chân tay luống cuống định há miệng ra nói gì đó. Đôi môi vừa hé mở chưa kịp buông lời, liền bị một vật gì đó nồng nặc mùi rượu áp vào, vật kia mềm mại như nước, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta bị mê hoặc thần trí trong chớp mắt, ả thất thần mất một lát.
Nguỵ Triết Minh cứ ngỡ người phụ nữ anh đang mân mê kia là Tử Hàn Tuyết, nên anh dùng hết sức bình sinh để giam cầm cô ta chặt hơn, hai cổ tay cô ta đều bị một bàn tay thon dài của Nguỵ Triết Minh siết chặt giữ bất động tại một nơi mềm mại mạnh mẽ rộng lớn, trong lúc ý thức hỗn độn, tiếng đập thình thịch của lồng ngực anh ngày một lớn hơn, mà thứ đang phủ lên môi ả tiểu tam kia chính là đôi môi của Nguỵ Triết Minh.
Cả đêm hôm đó, kẻ đẩy người đưa, cứ thể hai thân thể trần trụi giao hảo với nhau. Từng tiếng rên rỉ không nể nang mà phát ra khắp phòng, ướt át nhầy nhụa ở nơi bí ẩn nhất của con người cũng cứ theo đó mà hoà nhập.
Sau gần một tiếng chơi đùa với thân thể của nhau, cùng với thoả mãn cơ thể lên tới đỉnh điểm, dòng thác bị ngăn chặn đã ồ ạt phun vào khe suối…
!!!
Khi đã thấm mệt, Nguỵ Triết Minh nằm vội qua một bên thở hồng hộc. Một cơn gió cô đơn bỗng thổi nhẹ qua cửa sổ, khiến chiếc rèm cửa bay bay, để lộ một chút ánh sáng bên ngoài tạt vào.
Điều đó đã khiến Nguỵ Triết Minh có chút nghi hoặc, chưa bao giờ anh ngửi thấy mùi hương này trên cơ thể Tử Hàn Tuyết. Khuôn mặt người con gái đang nằm kia sao có cảm giác quen quen mà cũng là lạ.
Hì hục chống đẩy một lúc như thế, mồ hôi ra nhễ nhại, Nguỵ Triết Minh cũng phần nào tỉnh rượu hơn lúc nãy.
Tim cũng không còn đập mạnh, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn, Nguỵ Triết Minh ngồi phách dậy, đưa tay mò mẫm quần áo của mình vừa nãy ném xuống đất, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.
…
Quần áo đã được lịch sự mặc lại, Nguỵ Triết Minh định quay lại giường nói chuyện rõ ràng với người mà anh cho là Tử Hàn Tuyết. Nhưng anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không thể tin vào mắt mình nữa…
Khi anh mở đèn lên… giật mình, ánh mắt hơi lóe lên khi nhìn thấy cái điều mà không nên thấy, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói,
“Tại sao lại là cô.?!”
Trước mắt anh…, một điều kinh ngạc đang hiện hữu… Người con gái anh cho là Tử Hàn Tuyết kia, thật sự dáng vóc rất giống cô, nhưng… đó không phải cô, mà là ả tiểu tam Minh Nhược Y.
Ả vì muốn mê hoặc Nguỵ Triết Minh và đòi lại trái tim Hoàn Cẩn Nam từ chỗ Tử Hàn Tuyết mà đã không ngừng cố gắng để có ngoại hình giống Tử Hàn Tuyết nhất có thể.
Minh Nhược Y luồn tay ra sau lưng kéo khoá đầm lên một cách thuần thục, sau đó đưa mắt nhìn Nguỵ Triết Minh đầy ẩn ý,
“Chẳng phải… là anh muốn em sao…?”
Nguỵ Triết Minh sắc mặt trắng bệch, các ngón tay không thể kiềm chế được mà run lẩy bẩy lên, như thể muốn đấm vào mặt đối phương. Nếu ả ta không phải phụ nữ thì khuôn mặt đáng ghê tởm kia đã trở nên méo mó bởi cú đấm thép của anh rồi.
Chưa dừng lại ở đó, ả châu đầu ghé tai Nguỵ Triết Minh thì thầm: “Anh… quá tuyệt vời… Anh khiến tôi mê mẩn và không muốn dừng lại. Mong là… chúng ta sẽ có nhiều hơn một lần… ân ái…”
Nguỵ Triết Minh trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn cùng kiên định, lạnh lùng nói: “Mau cút khỏi đây cho tôi…, đừng để tôi ném cô từ đây xuống tầng trệt.”
Trước nay, Nguỵ Triết Minh nổi tiếng là tổng tài trẻ tuổi, tài ba khiến hàng vạn cô gái mê mẩn muốn được sánh đôi, bên cạnh đó cũng hàng tá người phải khiếp sợ với độ hung tàn và không có tình người của anh ta.
Tiểu tam Minh Nhược Y nhìn thấy tia máu trong mắt anh đang hừng hực sôi sục, giống như hắn đang chuẩn bị cho ả tắm trong biển máu. Người cô ta run lên, hai mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói,
“Anh… anh… anh dám…!”
“Sao.? Ánh mắt đó của cô là đang thách thức tôi đúng không…?” Lời nói của Nguỵ Triết Minh như ma âm đi kèm với ngọn lửa sát khí trên người.
“Vậy… tôi… tôi đi là được chứ gì…” Giọng Minh Nhược Y nói có phần run rẩy, tựa như đang sợ hãi vô cùng sau lời nói cùng sắc thái của tổng tài.
Cô ta căm hận bỏ đi, đóng cửa phát ra một tiếng lớn ầm trời, ra tới bên ngoài bước chân ả mất tự nhiên, loạng choạng thấy rõ sự sợ hãi.
…
Bên này Nguỵ Triết Minh quỳ rụp xuống mặt đất, trong mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đôi mà Tử Hàn Tuyết đã đeo cho mình, nghẹn ngào độc thoại,
“Là anh đã hai lần sai với em, anh phải làm gì để gột sạch đi ô uế trên người mình đây. Người anh yêu anh không thể bảo vệ, giữ cho mình trong sạch với em cũng không thể làm được. Tại sao… tại sao ông trời hết lần này đến lần khác chêu đùa tình cảm của chúng ta vậy? Tại sao?? Tại sao đêm đó người phụ nữ trên giường lại là ả Minh Nhược Y kia mà không phải là em hả Tử Hàn Tuyết.??? Tại sao máu mủ của anh lại trong cơ thể dơ bẩn của cô ta.? Tại sao anh có thể thẳng tay với biết bao nhiêu người, nhưng lại không nỡ bắt ả đàn bà đê tiện đó bỏ đi đứa con của mình, để bây giờ anh ngày ngày phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng chờ ngày con mình ra đời…”
Nguỵ Triết Minh chưa từng muốn gần gũi với Minh Nhược Y, nhưng trong cái ác anh vẫn còn một chút tình người. Người lớn làm lỗi trẻ em không có tội, anh đã từng mất đi một đứa con của anh với Tử Hàn Tuyết, bây giờ anh không muốn tự tay mình đánh mất thêm sinh linh nữa, vì vậy mà tiểu tam Minh Nhược Y mới đắc ý, được nước tấn công Nguỵ Triết Minh một cách trắng trợn.
…----------------…
Trước đó Tử Hàn Tuyết đã đi thẳng về phía trước, bước vào phòng làm việc của Vũ Vũ. Nhìn thấy tổng giám Vũ Vũ đang ngồi trên sofa tay cầm một chén trà nhấm nháp, bữa ăn đang đặt trên bàn dường như còn chưa đụng một đũa nào.
Vừa xem xong vở kịch tình chàng ý thiếp do Nguỵ Triết Minh đóng vai kép chính, Tử Hàn Tuyết trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Thế là, cô không chút do dự, đi lại ngồi bên cạnh Vũ Vũ.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Nguỵ Triết Minh ở đâu ra xuất hiện, liền giương đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn cô, ra lệnh: “Em qua đây.”
Vừa nói anh vừa ngồi xuống phía đối diện hai người bọn họ, nhưng Tử Hàn Tuyết không thèm nhìn anh nữa, mà bê chén trà lúc nãy mới rót lên, ngồi yên lặng nhâm nhi không nói.
Minh Nhược Y trong bộ váy mỏng kia vẫn chưa chịu đi, cô ta lại một lần nữa mò sang tận phòng làm việc của Vũ Vũ. Bước vào không thèm chào hỏi ai mà còn ở đó mặt cau mày có trừng mắt với Tử Hàn Tuyết.
Sau một hồi, ả bước thẳng đến, nhìn qua Vũ Vũ đầu tiên là sửng sốt vì thấy anh ta cũng đang trừng mắt nhìn ả, kế đến là hạ vẻ mặt kiêu căng xuống dịu dàng cúi chào: “Nhược Y chào tổng giám Vũ và chủ tịch Nguỵ… đường đột quá, nhưng đi ra tới xe Nhược Y nhớ ra là chủ tịch của mình có nhờ đưa cho thư ký Tử chút đồ, nên… quay lại đưa, được biết thư ký Tử đang ở đây, vì vậy Nhược Y…"
Ơ ~ hóa ra không phải tới để phát cẩu lương tiếp à……
Nhưng… Tử Hàn Tuyết chưa từng gặp Nguỵ Văn Châu bao giờ, cũng không biết đến sự tồn tại của ông ta, sao ông ta lại muốn gửi quà cho cô vậy kìa, liệu có gì đó mờ ám không đây.
Vũ Vũ không thèm gật đầu lấy một cái với ả tiểu tam đó. Nguỵ Triết Minh cũng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Tuyết.
Cả căn phòng im lặng một hồi lâu, cuối cùng Nguỵ Triết Minh cũng chịu rời cặp mắt như mùa đông băng giá ra khỏi mặt Hàn Tuyết, quay đầu liếc nhìn tiểu tam Minh Nhược Y. Sắc mặt cô ta thuận theo ánh nhìn lướt qua của Nguỵ Triết Minh mà dần dần trắng bệch ra.
Tử Hàn Tuyết cười nhạt: “Tôi không biết chủ tịch của cô là ai, nhưng nếu là người quen của chủ tịch Nguỵ thì có lẽ cũng là cấp trên của tôi, nếu đã sai cô đích thân đến đây gửi đồ thì tôi xin phép nhận.!”