Chương 79: Hôn ước
Dưới bầu trời đêm đầy sao, Nam Phong Kỳ để Tử Mạn Thiên lên xe lăn, đưa cậu ấy ra ngoài khuôn viên bệnh viện đi dạo.
Đến một góc khuất ít người qua lại, Nam Phong Kỳ bỗng nổi hứng thú bừng bừng, đưa vẻ mặt si ngốc ngồi xuống trước mặt Tử Mạn Thiên, ôm lấy gương mặt của cậu ấy nhìn ngắm một hồi lâu, sau đó… cúi xuống hôn…
Ánh mắt hai người nhìn nhau lấp lánh, đột nhiên Nam Phong Kỳ dịu giọng cất lời,
“Người ta nói bệnh nào cũng có thuốc chữa. Anh đã ngừng tin điều ấy khi anh phát hiện ra rằng anh đang mang một căn bệnh mà có lẽ, sẽ không bao giờ có thuốc chữa được là bệnh anh ngừng yêu em. Em đến dịu dàng như cơn mưa mùa hạ làm mát lạnh tâm hồn anh.!”
“Em từ đâu đến? Ai sai em đến đây? Để lấy cắp trái tim anh vậy……?”
Tử Mạn Thiên nét mặt đỏ hồng, chớp mắt vẻ mặt đã chuyển thành nước mắt lưng tròng: “Anh…!”
Cậu ấy còn chưa phản ứng lại, thì hai bàn tay đã bị Nam Phong Kỳ nắm lại thật chặt.
Nghe vậy, Nam Phong Kỳ khẽ nhướng đuôi lông mày, sóng mắt xao động như dòng sông xuân: “Em… có yêu anh không.?”
Tử Mạn Thiên từ trên cao nhìn xuống trầm giọng cất lời: “Anh biết không bác sĩ Nam, mỗi khi ở bên anh, dù làm gì, hay nơi đâu, em cũng đều thấy vui… Em không thể không cảm ơn số phận, cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh, cho anh yêu em, và cho anh sắp tới đây… sẽ làm người yêu bên cạnh em suốt đời.”
Nam Phong Kỳ tinh thần như hoa xuân đầu năm, mắt sáng rỡ nhìn chòng chọc vào Tử Mạn Thiên: “Em… em nói gì… có phải em đã…”
Tử Mạn Thiên nhắm mắt định thần một lát, rồi mở miệng nói: “Em nói… Em cũng yêu anh.!”
…----------------…
Buổi sáng, tập đoàn Nguỵ An!
Trong văn phòng làm việc của mình, Nguỵ Triết Minh chống tay bên má, hạ mắt nhìn Tử Hàn Tuyết đang ngồi chồm hổm dưới đất khí thế bừng bừng lần lượt đọc từng tập tài liệu…
Hôm nay, sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, tuy vậy cũng không giảm đi hứng thú đang càng lúc càng tăng lên trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Cuối cùng sắc mặt anh không giấu được vẻ quyến luyến, dở khóc dở cười, cẩn thận đứng lên nhẹ nhàng đi tới ngồi sát bên cô.
Tử Hàn Tuyết vừa quay sang, liền giật mình kinh ngạc, cô tròn xoe hai mắt, ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng: “Chủ… anh… chủ tịch, anh… sao lại ra đây.?”
Chả hiểu sao ngồi xuống chưa được bao lâu, sắc mặt Nguỵ Triết Minh tối sầm lại, hơi thở nóng như Hoả Diệm Sơn rót vào tai Tử Hàn Tuyết: “Ừ thì… anh!”
Thật là khó hiểu quá đi, mới sáng sớm sao lại hù dọa người ta thế này. Tử Hàn Tuyết dùng tay không sờ sờ trán anh ta hắn: “Chết thật, anh sao thế này chủ tịch, anh bệnh à?"
Trán của Nguỵ Triết Minh nóng đến bỏng cả tay, nhưng ánh sáng lạnh trong mắt đột nhiên trở nên dữ dội: “Hàn Tuyết, anh biết anh sai rồi, đừng dày vò anh nữa có được không? Trở về bên anh như lúc trước được không em?”
Chẳng lẽ Nguỵ Triết Minh đã bệnh tới mức nói năng lộn xộn rồi sao?
Nguỵ Triết Minh hùng hổ bức người, lực trên tay không vì ốm đau mà giảm đi chút nào, túm lấy cả hai tay của Tử Hàn Tuyết giam chặt, khiến cô một cử động nhỏ cũng không thực hiện được.
Khuôn mặt hai người lúc này gần trong gang tấc, Nguỵ Triết Minh thuận thế ngả người về phía trước, kề sát vào mặt Tử Hàn Tuyết, há miệng ngậm lấy đôi môi của cô một cách nhẹ nhàng.
Nhìn lại Tử Hàn Tuyết, mắt cô trợn tròn như vừa bị sét đánh, sững sờ ngồi im không nhúc nhích.
Sau vài giây, Tử Hàn Tuyết rút hai tay về, vòng tay qua cổ anh ta, cả hai dần đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, cơ thể nóng bừng bừng vì sốt của anh cũng không bằng nhiệt độ hoà nhập của nụ hôn ấy.
…
Khi đã thấm mệt, Tử Hàn Tuyết dìu Nguỵ Triết Minh lên trên sofa, dùng khăn thấm nước ấm đắp lên trán, rồi giã nhuyễn thuốc hoà vào trong nước rồi đổ vào miệng anh ta.
Cô cũng ngồi ở cạnh trông chừng. Trông được khoảng thời gian ba mươi phút, thấy hắn ngủ say như thế, cô cũng dựa lên bàn tay anh nhắm mắt đánh một giấc.
Không biết ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy trên trán có chút ngứa ngứa, cảm giác giống như có một con muỗi đang mải mê hút căng bụng máu.
Cô bất ngờ đưa tay lên để đập con muỗi chết tiệt kia, nhưng vừa mở mắt đã thấy Nguỵ Triết Minh tròn xoe mắt nhìn cô.
Tử Hàn Tuyết sắc mặt trở nên ửng hồng, trong mắt một phần hoảng hốt, hai phần nghi hoặc, ba phần gợn sóng, còn có bốn phần tránh né một cách khó hiểu, còn không hiểu vì sao mà tay cô lại đang túm lấy đầu ngón tay trơn bóng của anh nữa chứ.
Đây là tình cảnh quái quỷ gì thế này?
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn ngược lại anh, hai ánh mắt lấp lánh pha chút ngượng ngùng nhìn nhau.
“Hai đứa đang làm cái trò gì ở đây vậy!”
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói đầy uy nghiêm xen vào chính giữa.
Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, Nguỵ Văn Châu mặc bộ âu phục sang trọng, tóc tai gọn gàng, đứng trước cửa văn phòng hai tay khoanh trước ngực, trợ lý thư ký hai bên trái phải đứng kính cẩn cúi đầu. Đứng cách đó không xa là tiểu tam Minh Nhược Y kia.
Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Văn Châu chưa từng gặp, hôm nay lại gặp nhau ở đây, ngay hoàn cảnh này, trên đời này sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế chứ.
Tử Hàn Tuyết biết thân biết phận liền nhoẻn miệng cười trừ, nhưng Nguỵ Văn Châu dường như hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào, sắc mặt u ám, ánh mắt như bão tố phong ba quét vào bàn tay của cô, đục khoét ác liệt.
Tử Hàn Tuyết nhìn theo ánh mắt ông ấy, ôi, hai người vẫn đang cầm bàn tay của nhau.
Cô khoan thai buông tay Nguỵ Triết Minh ra, đứng dậy kính cẩn cúi đầu chào, dù chưa gặp bao giờ, nhưng ít nhiều gì Vũ Vũ cũng từng cho cô xem ảnh và nói sơ về bố của Nguỵ Triết Minh, nên cô cũng phần nào biết được người đàn ông cơ thể đang lạnh như băng kia là ai,
“Dạ! Chào chủ… chủ tịch.!”
Nguỵ Văn Châu “Hừ!” một tiếng, nhìn Tử Hàn Tuyết không chớp mắt: “Tôi không cần lời chào hỏi giả tạo của cô. Ai cho cô đến đây, mau cút đi cho tôi.!” Rồi quay người về phía Nguỵ Triết Minh nói: “Bố muốn nói chuyện với con!"
Vũ Vũ từng nói: bố của Nguỵ Triết Minh xưa nay tính tình nóng nảy, đối đầu với ông ấy thực sự là một việc làm dại dột, Tử Hàn Tuyết thông minh lanh lợi như vậy, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà nhanh chân rời đi ngay.
Nguỵ Triết Minh sửa sang lại cà vạt, từ trên sofa đứng dậy: “Hàn Tuyết, không đi đâu hết…~Chuyện nhân viên của Nguỵ An đứng ở đâu trong toà nhà này, không đến phiên chủ tịch của TTM nhúng tay vào. Cũng mong chủ tịch của TTM tự trọng, cũng nên xem lại những lời nói và cách hành xử của mình. Người không nên có mặt ở đây một cách không báo trước là ông mới đúng chứ nhỉ. Các nhân viên của TTM tôi không quản, vì vậy dù chỉ là một lao công cỏn con của Nguỵ An thì TTM cũng đừng mơ chạm vào một ngón tay, huống chi đây là thư ký của tôi!”
Ôi, Nguỵ Triết Minh nổi nóng rồi.
Sắc mặt Nguỵ Văn Châu tối sầm, ra lệnh cho tất cả những người không liên quan lánh mặt xuống tầng dưới, một mình ông bước vào trong cài chốt cẩn thận, chuẩn bị đấu khẩu một trận ra trò với thằng con trai ngang bướng của mình và Tử Hàn Tuyết.
Khi đó, sắc mặt Nguỵ Văn Châu càng lúc càng tối sầm u ám hơn, tiến đến sofa phía đối diện Nguỵ Triết Minh, ngồi xuống: “Nghe nói gần đây cô Tử rất thường xuyên đến phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ, còn không ngại ngần mà thân mật với con trai tôi một cách thoải mái ở nơi làm việc lắm người ra vào, không biết lý do tại sao cô đã có hôn ước với người đàn ông khác rồi mà vẫn muốn bám dính lấy con trai tôi vậy? Cô muốn gì ở nó?”
“Bám dính! …” Nguỵ Triết Minh nét mặt tái đi, Tử Hàn Tuyết chớp mắt vẻ mặt đã chuyển thành nước mắt lưng tròng.
Tử Hàn Tuyết còn chưa kịp hiểu tại sao Nguỵ Văn Châu lại nói mình như vậy, thì bàn tay đã bị Nguỵ Triết Minh luồn tay anh qua, nắm lại thật chặt.
Anh quay sang cô, ánh mắt lấp lánh: “Là tôi đi theo bám dính lấy, cô ấy không có lỗi gì cả. Vì trong tim tôi, từ lâu đã khắc sâu duy nhất hình bóng của cô ấy, nếu không phải là cô ấy tôi sẽ không yêu ai khác, nếu ai khiến cô ấy tổn thương, tôi sẽ liều mạng với người đó.”
“Hoang đường!” Nguỵ Văn Châu nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Tử Hàn Tuyết vì hành động và lời nói của Nguỵ Triết Minh cũng đã rung động, cô thành thật nói thẳng tấm lòng của mình: “Không ai đeo bám ai cả, chỉ là trong lòng cả hai ngưỡng mộ nhau, muốn sống thật với trái tim, mong chủ tịch châm chước bỏ qua, chúng tôi sẽ chú ý hơn trong việc giao tiếp ở công sở.”
“Thật đúng là không còn ra thể thống gì! Thế giới rộng lớn, cả trăm, nghìn, tỉ người ngoài kia cô đi mà ái mộ, muốn ái mộ bao nhiêu người tôi cũng không quan tâm, đừng tơ tưởng lằng nhằng tới con trai tôi. Nó đã có hôn ước với Minh Nhược Y rồi.!" Nguỵ Văn Châu tức giận đến run cả người.
Tử Hàn Tuyết sững người: “Hôn ước… chẳng lẽ”
“Mọi chuyện của con bố cho phép tự do, nhưng hôn nhân đại sự của con là do bố quyết, con không có quyền lên tiếng, hay lựa chọn người sẽ mang thai giọt máu của con…"
Sau đó quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết cười chế nhạo: "Còn cô, tôi khuyên cô nên rời xa con trai tôi, kẻ vỡ mộng, rồi tổn thương rốt cuộc cũng chỉ là cô mà thôi.”
“Ông đang nói cái quái gì vậy? Tôi đã nói hết lời, chỉ một câu cuối thôi. Phụ nữ khắp thiên hạ đều không thể, riêng Tử Hàn Tuyết chắc chắn sẽ là vợ tôi!” Sôi máu! Nguỵ Triết Minh sôi máu rồi.
Tử Hàn Tuyết không muốn đếm xỉa đến chuyện của bố con họ Nguỵ kia nữa, rụt tay lại xoay người rời khỏi.
Đến một góc khuất ít người qua lại, Nam Phong Kỳ bỗng nổi hứng thú bừng bừng, đưa vẻ mặt si ngốc ngồi xuống trước mặt Tử Mạn Thiên, ôm lấy gương mặt của cậu ấy nhìn ngắm một hồi lâu, sau đó… cúi xuống hôn…
Ánh mắt hai người nhìn nhau lấp lánh, đột nhiên Nam Phong Kỳ dịu giọng cất lời,
“Người ta nói bệnh nào cũng có thuốc chữa. Anh đã ngừng tin điều ấy khi anh phát hiện ra rằng anh đang mang một căn bệnh mà có lẽ, sẽ không bao giờ có thuốc chữa được là bệnh anh ngừng yêu em. Em đến dịu dàng như cơn mưa mùa hạ làm mát lạnh tâm hồn anh.!”
“Em từ đâu đến? Ai sai em đến đây? Để lấy cắp trái tim anh vậy……?”
Tử Mạn Thiên nét mặt đỏ hồng, chớp mắt vẻ mặt đã chuyển thành nước mắt lưng tròng: “Anh…!”
Cậu ấy còn chưa phản ứng lại, thì hai bàn tay đã bị Nam Phong Kỳ nắm lại thật chặt.
Nghe vậy, Nam Phong Kỳ khẽ nhướng đuôi lông mày, sóng mắt xao động như dòng sông xuân: “Em… có yêu anh không.?”
Tử Mạn Thiên từ trên cao nhìn xuống trầm giọng cất lời: “Anh biết không bác sĩ Nam, mỗi khi ở bên anh, dù làm gì, hay nơi đâu, em cũng đều thấy vui… Em không thể không cảm ơn số phận, cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh, cho anh yêu em, và cho anh sắp tới đây… sẽ làm người yêu bên cạnh em suốt đời.”
Nam Phong Kỳ tinh thần như hoa xuân đầu năm, mắt sáng rỡ nhìn chòng chọc vào Tử Mạn Thiên: “Em… em nói gì… có phải em đã…”
Tử Mạn Thiên nhắm mắt định thần một lát, rồi mở miệng nói: “Em nói… Em cũng yêu anh.!”
…----------------…
Buổi sáng, tập đoàn Nguỵ An!
Trong văn phòng làm việc của mình, Nguỵ Triết Minh chống tay bên má, hạ mắt nhìn Tử Hàn Tuyết đang ngồi chồm hổm dưới đất khí thế bừng bừng lần lượt đọc từng tập tài liệu…
Hôm nay, sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, tuy vậy cũng không giảm đi hứng thú đang càng lúc càng tăng lên trong lòng, nụ cười nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Cuối cùng sắc mặt anh không giấu được vẻ quyến luyến, dở khóc dở cười, cẩn thận đứng lên nhẹ nhàng đi tới ngồi sát bên cô.
Tử Hàn Tuyết vừa quay sang, liền giật mình kinh ngạc, cô tròn xoe hai mắt, ngượng ngùng cười hắc hắc hai tiếng: “Chủ… anh… chủ tịch, anh… sao lại ra đây.?”
Chả hiểu sao ngồi xuống chưa được bao lâu, sắc mặt Nguỵ Triết Minh tối sầm lại, hơi thở nóng như Hoả Diệm Sơn rót vào tai Tử Hàn Tuyết: “Ừ thì… anh!”
Thật là khó hiểu quá đi, mới sáng sớm sao lại hù dọa người ta thế này. Tử Hàn Tuyết dùng tay không sờ sờ trán anh ta hắn: “Chết thật, anh sao thế này chủ tịch, anh bệnh à?"
Trán của Nguỵ Triết Minh nóng đến bỏng cả tay, nhưng ánh sáng lạnh trong mắt đột nhiên trở nên dữ dội: “Hàn Tuyết, anh biết anh sai rồi, đừng dày vò anh nữa có được không? Trở về bên anh như lúc trước được không em?”
Chẳng lẽ Nguỵ Triết Minh đã bệnh tới mức nói năng lộn xộn rồi sao?
Nguỵ Triết Minh hùng hổ bức người, lực trên tay không vì ốm đau mà giảm đi chút nào, túm lấy cả hai tay của Tử Hàn Tuyết giam chặt, khiến cô một cử động nhỏ cũng không thực hiện được.
Khuôn mặt hai người lúc này gần trong gang tấc, Nguỵ Triết Minh thuận thế ngả người về phía trước, kề sát vào mặt Tử Hàn Tuyết, há miệng ngậm lấy đôi môi của cô một cách nhẹ nhàng.
Nhìn lại Tử Hàn Tuyết, mắt cô trợn tròn như vừa bị sét đánh, sững sờ ngồi im không nhúc nhích.
Sau vài giây, Tử Hàn Tuyết rút hai tay về, vòng tay qua cổ anh ta, cả hai dần đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, cơ thể nóng bừng bừng vì sốt của anh cũng không bằng nhiệt độ hoà nhập của nụ hôn ấy.
…
Khi đã thấm mệt, Tử Hàn Tuyết dìu Nguỵ Triết Minh lên trên sofa, dùng khăn thấm nước ấm đắp lên trán, rồi giã nhuyễn thuốc hoà vào trong nước rồi đổ vào miệng anh ta.
Cô cũng ngồi ở cạnh trông chừng. Trông được khoảng thời gian ba mươi phút, thấy hắn ngủ say như thế, cô cũng dựa lên bàn tay anh nhắm mắt đánh một giấc.
Không biết ngủ được bao lâu, chỉ cảm thấy trên trán có chút ngứa ngứa, cảm giác giống như có một con muỗi đang mải mê hút căng bụng máu.
Cô bất ngờ đưa tay lên để đập con muỗi chết tiệt kia, nhưng vừa mở mắt đã thấy Nguỵ Triết Minh tròn xoe mắt nhìn cô.
Tử Hàn Tuyết sắc mặt trở nên ửng hồng, trong mắt một phần hoảng hốt, hai phần nghi hoặc, ba phần gợn sóng, còn có bốn phần tránh né một cách khó hiểu, còn không hiểu vì sao mà tay cô lại đang túm lấy đầu ngón tay trơn bóng của anh nữa chứ.
Đây là tình cảnh quái quỷ gì thế này?
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn ngược lại anh, hai ánh mắt lấp lánh pha chút ngượng ngùng nhìn nhau.
“Hai đứa đang làm cái trò gì ở đây vậy!”
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói đầy uy nghiêm xen vào chính giữa.
Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, Nguỵ Văn Châu mặc bộ âu phục sang trọng, tóc tai gọn gàng, đứng trước cửa văn phòng hai tay khoanh trước ngực, trợ lý thư ký hai bên trái phải đứng kính cẩn cúi đầu. Đứng cách đó không xa là tiểu tam Minh Nhược Y kia.
Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Văn Châu chưa từng gặp, hôm nay lại gặp nhau ở đây, ngay hoàn cảnh này, trên đời này sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế chứ.
Tử Hàn Tuyết biết thân biết phận liền nhoẻn miệng cười trừ, nhưng Nguỵ Văn Châu dường như hoàn toàn không có một chút vui vẻ nào, sắc mặt u ám, ánh mắt như bão tố phong ba quét vào bàn tay của cô, đục khoét ác liệt.
Tử Hàn Tuyết nhìn theo ánh mắt ông ấy, ôi, hai người vẫn đang cầm bàn tay của nhau.
Cô khoan thai buông tay Nguỵ Triết Minh ra, đứng dậy kính cẩn cúi đầu chào, dù chưa gặp bao giờ, nhưng ít nhiều gì Vũ Vũ cũng từng cho cô xem ảnh và nói sơ về bố của Nguỵ Triết Minh, nên cô cũng phần nào biết được người đàn ông cơ thể đang lạnh như băng kia là ai,
“Dạ! Chào chủ… chủ tịch.!”
Nguỵ Văn Châu “Hừ!” một tiếng, nhìn Tử Hàn Tuyết không chớp mắt: “Tôi không cần lời chào hỏi giả tạo của cô. Ai cho cô đến đây, mau cút đi cho tôi.!” Rồi quay người về phía Nguỵ Triết Minh nói: “Bố muốn nói chuyện với con!"
Vũ Vũ từng nói: bố của Nguỵ Triết Minh xưa nay tính tình nóng nảy, đối đầu với ông ấy thực sự là một việc làm dại dột, Tử Hàn Tuyết thông minh lanh lợi như vậy, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà nhanh chân rời đi ngay.
Nguỵ Triết Minh sửa sang lại cà vạt, từ trên sofa đứng dậy: “Hàn Tuyết, không đi đâu hết…~Chuyện nhân viên của Nguỵ An đứng ở đâu trong toà nhà này, không đến phiên chủ tịch của TTM nhúng tay vào. Cũng mong chủ tịch của TTM tự trọng, cũng nên xem lại những lời nói và cách hành xử của mình. Người không nên có mặt ở đây một cách không báo trước là ông mới đúng chứ nhỉ. Các nhân viên của TTM tôi không quản, vì vậy dù chỉ là một lao công cỏn con của Nguỵ An thì TTM cũng đừng mơ chạm vào một ngón tay, huống chi đây là thư ký của tôi!”
Ôi, Nguỵ Triết Minh nổi nóng rồi.
Sắc mặt Nguỵ Văn Châu tối sầm, ra lệnh cho tất cả những người không liên quan lánh mặt xuống tầng dưới, một mình ông bước vào trong cài chốt cẩn thận, chuẩn bị đấu khẩu một trận ra trò với thằng con trai ngang bướng của mình và Tử Hàn Tuyết.
Khi đó, sắc mặt Nguỵ Văn Châu càng lúc càng tối sầm u ám hơn, tiến đến sofa phía đối diện Nguỵ Triết Minh, ngồi xuống: “Nghe nói gần đây cô Tử rất thường xuyên đến phòng làm việc của tổng giám đốc Vũ, còn không ngại ngần mà thân mật với con trai tôi một cách thoải mái ở nơi làm việc lắm người ra vào, không biết lý do tại sao cô đã có hôn ước với người đàn ông khác rồi mà vẫn muốn bám dính lấy con trai tôi vậy? Cô muốn gì ở nó?”
“Bám dính! …” Nguỵ Triết Minh nét mặt tái đi, Tử Hàn Tuyết chớp mắt vẻ mặt đã chuyển thành nước mắt lưng tròng.
Tử Hàn Tuyết còn chưa kịp hiểu tại sao Nguỵ Văn Châu lại nói mình như vậy, thì bàn tay đã bị Nguỵ Triết Minh luồn tay anh qua, nắm lại thật chặt.
Anh quay sang cô, ánh mắt lấp lánh: “Là tôi đi theo bám dính lấy, cô ấy không có lỗi gì cả. Vì trong tim tôi, từ lâu đã khắc sâu duy nhất hình bóng của cô ấy, nếu không phải là cô ấy tôi sẽ không yêu ai khác, nếu ai khiến cô ấy tổn thương, tôi sẽ liều mạng với người đó.”
“Hoang đường!” Nguỵ Văn Châu nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Tử Hàn Tuyết vì hành động và lời nói của Nguỵ Triết Minh cũng đã rung động, cô thành thật nói thẳng tấm lòng của mình: “Không ai đeo bám ai cả, chỉ là trong lòng cả hai ngưỡng mộ nhau, muốn sống thật với trái tim, mong chủ tịch châm chước bỏ qua, chúng tôi sẽ chú ý hơn trong việc giao tiếp ở công sở.”
“Thật đúng là không còn ra thể thống gì! Thế giới rộng lớn, cả trăm, nghìn, tỉ người ngoài kia cô đi mà ái mộ, muốn ái mộ bao nhiêu người tôi cũng không quan tâm, đừng tơ tưởng lằng nhằng tới con trai tôi. Nó đã có hôn ước với Minh Nhược Y rồi.!" Nguỵ Văn Châu tức giận đến run cả người.
Tử Hàn Tuyết sững người: “Hôn ước… chẳng lẽ”
“Mọi chuyện của con bố cho phép tự do, nhưng hôn nhân đại sự của con là do bố quyết, con không có quyền lên tiếng, hay lựa chọn người sẽ mang thai giọt máu của con…"
Sau đó quay sang nhìn Tử Hàn Tuyết cười chế nhạo: "Còn cô, tôi khuyên cô nên rời xa con trai tôi, kẻ vỡ mộng, rồi tổn thương rốt cuộc cũng chỉ là cô mà thôi.”
“Ông đang nói cái quái gì vậy? Tôi đã nói hết lời, chỉ một câu cuối thôi. Phụ nữ khắp thiên hạ đều không thể, riêng Tử Hàn Tuyết chắc chắn sẽ là vợ tôi!” Sôi máu! Nguỵ Triết Minh sôi máu rồi.
Tử Hàn Tuyết không muốn đếm xỉa đến chuyện của bố con họ Nguỵ kia nữa, rụt tay lại xoay người rời khỏi.