Chương 8: Hiểu lầm
"Anh bị điên à? Anh có biết lý do tấm ảnh cũ nát đó rơi xuống đất là gì không? Anh có hỏi tôi lý do là gì hay chưa mà anh không nể nang gì lao tới giật tay tôi như vậy? Anh không thấy bên ngoài gió thổi rất to à? Đúng là loại đàn ông không ra gì mà. Đồ điên”
Hoàn Cẩn Nam trừng mắt chỉ tay về phía Tử Hàn Tuyết
"Cô.."
"Cô.. cô cái gì? Tôi nói không đúng hay gì? Không nói chuyện với anh nữa. Đồ không biết lý lẽ"
Dứt lời Tử Hàn Tuyết quay người bỏ ra khỏi phòng để lại Hoàn Cẩn Nam đứng đó ánh mắt hoang mang tức giận gọi với,
"Cô đứng lại đó cho tôi. Không biết lý lẽ?? Cô dám nói tôi như vậy đó hả"
Bị bệnh tim bẩm sinh, lúc nãy chạy nhanh lên cầu thang còn tức giận cãi vã với Hoàn Cẩn Nam, đi vài bước xuống cầu thang Tử Hàn Tuyết cảm thấy khó thở, hơi mệt, cô ngồi phịch xuống cầu thang tầng một gục đầu vào thành cầu thang, tay phải đặt lên tim thở nặng nề, toàn thân mệt lả ngất đi lúc nào không hay.
Dì Trần từ dưới đi lên cầu thang thấy bàn chân Tử Hàn Tuyết rướm máu, mặt tái nhợt tay còn đang ôm tim, bà ấy la lớn chạy tới bên cạnh đặt tay lên vai Tử Hàn Tuyết lay lay mạnh.
Hoàn Cẩn Nam nghe tiếng la thất thanh bên ngoài hắn hoảng hốt chạy ra, nhìn xuống cầu thang thấy Tử Hàn Tuyết đang gục đầu, dì Trần thì đang lay gọi mà không thấy cô ấy trả lời.
Hắn lao nhanh xuống dưới bế sốc Tử Hàn Tuyết áp sát vào ngực mình rồi đưa lên phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cùng lúc dì Trần thở hồng hộc chạy vào đặt lên giường hộp y tế.
Hoàn Cẩn Nam cau mày quay sang hỏi,
"Bà đem cái thứ này lên đây làm gì"
dì Trần vừa nói vừa thở hổn hển,
"Dạ...dạ... thưa cậu chủ tôi..tôi đem đồ lên xử lý vết thương cho cô Tử.''
''Vết thương..?!"
Hoàn Cẩn Nam giật mình trước câu nói đó đẩy dì Trần ra phía sau cúi người nhìn vào bàn chân đang chảy máu của Tử Hàn Tuyết. Máu đã thấm lên ga giường, có những chỗ đã khô lại.
Hắn thở dài lạnh lùng hạ giọng,
"Ra ngoài đóng cửa lại, mọi chuyện ở đây để tôi giải quyết. Chuyện này đến đây thôi, không được cho ông tôi biết."
"Dạ cậu chủ"
Hoàn Cẩn Nam ngồi lên giường nhè nhẹ lấy chân Tử Hàn Tuyết đặt lên đùi mình, mở hộp y tế tiến hành rửa vết thương và băng bó cho cô ấy.
Đã xử lý vết thương xong hai lòng bàn chân Tử Hàn Tuyết đều băng kín, chỉ để hở các ngón với gót chân, có lẽ trong vài ngày tới cô ấy sẽ khó khăn trong việc đi lại hoặc có thể là chỉ ngồi hay nằm im một chô cho tới khi vết thương lành.
Đặt lại hai chân Tử Hàn Tuyết ngay ngắn xuống giường Hoàn Cẩn Nam từ từ kéo mền đắp sát lên cổ Tử Hàn Tuyết.
Hắn quay người định ra ngoài phát hiện dưới sàn vết máu kéo lê đã khô, Hoàn Cẩn Nam nhắm mắt đưa tay vuốt mặt mình thở dài, có lẽ hắn đang cảm thấy có lỗi với Tử Hàn Tuyết, hắn đã thật sự hiểu lầm. Trong đầu nhớ lại những lời lúc nãy Tử Hàn Tuyết nói.
Đúng vậy, hắn đúng thật là người không biết lý lẽ. Quay đầu lại nhìn Tử Hàn Tuyết gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường.
"Có lẽ vội vàng chạy lên đóng cửa sổ mà cô ấy quên đi dép trong nhà, không nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất mà đạp trúng, mất máu nhiều nên cô ấy mới...."
Thờ thẫn một lúc lâu, đến lúc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường đã hơn bảy giờ tối, hắn đi xuống dưới lầu. Gọi dì Trần cho người lên dọn sạch sẽ những vết tích trên phòng hắn, còn mình đi vào bếp dùng bữa tối.
Cơm canh nóng hổi thơm phức đã sẵn sàng, hôm nay ông nội ra ngoài gặp gỡ bạn bè, Tử Hàn Tuyết đang ngủ trên phòng nên vẫn là một mình Hoàn Cẩn Nam dùng bữa tối.
****************
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của em trai Tử Hàn Tuyết.
Tỉnh lại, trời đã sáng, đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi phút. Cảm thấy đau nhức ở phía dưới lòng bàn chân, khó khăn ngồi dậy mở chăn thấy chân mình đã bị băng bó, bên ngoài miếng băng còn rươm rướm máu.
Tử Hàn Tuyết đưa tay lên dụi dụi mắt, Hoàn Cẩn Nam từ trong phòng vệ sinh bước ra, đứng trước gương chỉnh trang lại, vừa thắt cà vạt vừa lạnh lùng nói,
"Cô tỉnh rồi à? Không cần xuống dưới đâu lát nữa tôi sẽ nói với ông nội thay cô, ở yên trong phòng đi, giúp việc sẽ mang đồ ăn lên cho cô. Đi lại vết thương sẽ lâu lành"
Mọi thứ đã xong, cầm tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, đột ngột Hoàn Cẩn Nam dừng lại từ từ quay đầu nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt ngượng ngùng, trầm giọng,
"À còn chuyện tối qua.... là lỗi của tôi.''
Dứt lời mở toang cửa gấp gáp rời đi mặc cho Tử Hàn Tuyết chưa kịp trả lời lại.
Tử Hàn Tuyết nhếch mép bĩu môi giọng chế giễu:
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi? Đương nhiên là lỗi của anh rồi? Không lẽ là lỗi của tôi?... vậy mà cũng không được một câu xin lỗi tử tế. Xì.. đúng là kẻ không ra gì, không đáng tin cậy.”
Cơn đói kéo đến Tử Hàn Tuyết từ từ đưa chân xuống giường xỏ dép đứng dậy, vì phải đi ngiêng chân nên di chuyển cũng hơi khó khăn với cô.
Từ nhỏ cô đã phải phụ bố mẹ việc đưa đồ ăn thức uống ra đồng áng. Chăm em dọn nhà, cho tới khi bố cô đi học lái xe và được nhận vào làm tài xế cho chủ tịch Hoàn Mặc, gia đình cô đỡ phần nào khó khăn nên cô và em trai chỉ lo bổn phận học hành.
Khi bố mẹ mất cô lại một lần nữa vất vả cực khổ bươn trải cuộc sống dãi nắng dầm mưa, với Tử Hàn Tuyết mấy vết thương này không là gì cả.
****************
Bệnh tình của Hoàn Mặc không được khả quan, ông ấy phải trở về Mỹ tịnh dưỡng sức khoẻ và điều hành công ty bên đó. Dù gì lý do lần này trở về của ông ấy cũng đã hoàn thành, nên cần được nghỉ ngơi rồi.
Biệt thự chỉ còn lại Tử Hàn Tuyết, dì Trần cùng với những người làm. Hoàn Cẩn Nam hắn ta có khi về có khi mấy ngày hắn ta không về.
Ở nhà một mình không phải câu nệ tiểu tiết cô thấy mình như được sống lại những ngày tháng tự do của lúc trước vậy.
Không có Hoàn Mặc ở chung Tử Hàn Tuyết cũng dọn về lại căn phòng ở tầng một, trả lại căn phòng tân hôn đó lại cho Hoàn Cẩn Nam để hắn tự do muốn đưa ai về thì đưa. Tưởng đâu biết điều ai dè vài ngày sau đó đã đưa Minh Nhược Y về ở chung.
****************
Tối hôm đó muốn lên phòng đọc sách kiếm vài cuốn tiểu thuyết, Tử Hàn Tuyết đi ngang phòng Hoàn Cẩn Nam. Cũng không mấy quan tâm, cô đi ngang qua vài bước thì đứng sững lại, nghe thấy tiếng động lạ, cô lén nhìn trộm vào khe cửa. Miệng cô há hốc mắt tròn xoe giật mình lùi về sau vài bước, khung cảnh bên trong khiến cô thật buồn nôn.
Hai thân thể lõa lồ đang vồ vập lấy nhau, đã vậy còn không chịu đóng cửa phòng lại, muốn người khác xem phim người lớn free hay sao? Trong đầu nảy ra một ý định, Tử Hàn Tuyết nhếch mép cười nham hiểm....
Khe khẽ khom người xuống, đưa tay với lấy đôi dép đi trong nhà kẹp vào nách... Luồn tay từ từ mở toang cửa phòng của đôi gian phu dâm phụ kia ra rồi ba chân bốn cẳng rón rén bỏ chạy về phòng. Trong lòng cô lúc này hết sức hả hê, đang cao trào mà bị phá đám như thế chắc cụt hứng lắm đây. Nghĩ tới đó Tử Hàn Tuyết phá lên cười lăn lộn trên giường.
****************
Ngày hôm sau thức dậy, bụng đói cồn cào, Tử Hàn Tuyết nhanh chóng chạy lon ton xuống bếp để phụ dì Trần nấu bữa sáng. Cảm giác chân của mình lại được hoạt động chạy nhảy một cách bình thường thật dễ chịu.
Hoàn Cẩn Nam đã đến công ty, chỉ còn lại Minh Nhược Y đang ngồi trên sofa gương mặt nhăn nhó, khó chịu vì phải chờ đợi bữa ăn sáng.
Vừa thấy Tử Hàn Tuyết xuống tới, dì Trần vội ra hiệu cho người mang đồ ăn đặt lên bàn. Tử Hàn Tuyết kéo ghế ngồi vào bàn vẻ mặt hớn hở,
"dì Trần và mọi người đã ăn sáng chưa? Xin lỗi mọi người đêm qua con gặp ác mộng, một đôi cẩu nam nữ đang làm chuyện dơ bẩn, mất ngủ cả đêm, gần sáng con mới chợp mắt được chút bởi vậy hôm nay mới xuống trễ, tiếc là hôm nay không phụ với mọi người làm việc buổi sáng được.”
Vì không được Hoàn Mặc cho đi làm, cũng không muốn ăn rồi chơi không nên mỗi buổi sáng Tử Hàn Tuyết thường dậy rất sớm, xuống bếp phụ mọi người làm bữa sáng cho ông nội, quét sân tưới cây...
Cô không ỷ mình là vợ của Hoàn Cẩn Nam mà bắt nạt người làm, cô luôn quan tâm, thân thiện với tất cả người làm trong nhà, nên dì Trần và tất cả mọi người trong nhà đều rất yêu mến, coi trọng cô.
Nghe những lời Tử Hàn Tuyết nói, dì Trần dường như đã hiểu ra điều gì đó, cười nhẹ một cái, khom người hạ giọng nói,
"Ác mộng đó có làm ảnh hưởng nhiều tới giấc ngủ của cô chủ không?"
"Không đâu dì Trần, dù sao đôi cẩu nam nữ đó cũng đã bị trừng phạt rồi dì.''
Minh Nhược Y nhìn thấy Tử Hàn Tuyết được người làm ân cần chuẩn bị đồ ăn sáng, còn ả xuống đây từ một tiếng trước mà họ vẫn không đem đồ ăn ra cho ả. Tức giận nhíu mày tiến lại chỗ Tử Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực giọng điệu đanh thép.
"Thế này là thế nào hả bà già. Bà già giúp việc kia, tôi xuống đây một tiếng đồng hồ trước mà bà không chuẩn bị bữa sáng cho tôi, con ranh con này vừa xuống là bà vội vã bày thức ăn đầy bàn cho nó là sao? Bà dám để tôi bụng đói suốt một tiếng đồng hồ như thế hả?"
Dì Trần làm việc cho Hoàn Thị đến nay cũng đã hơn mười năm trời, đến chủ tịch Hoàn Mặc cũng phần nào kính nể bà, Hoàn Cẩn Nam chưa từng một lần dám hỗn hào hay lớn tiếng với bà, ấy vậy mà ngày hôm nay hắn ta lại đưa về một cô ả không biết phép tắc hỗn xược với dì Trần như thế.
Lúc trước cô ta chỉ đến đây vào ban đêm và rời đi vào sáng sớm. Chưa từng giao tiếp nên dì Trần không biết được cô ta lại là đứa vô giáo dục thế này. Đã là tiểu tam còn vô đạo đức. Thật không biết bố mẹ cô ta dạy cô ta thế nào.
Hoàn Cẩn Nam trừng mắt chỉ tay về phía Tử Hàn Tuyết
"Cô.."
"Cô.. cô cái gì? Tôi nói không đúng hay gì? Không nói chuyện với anh nữa. Đồ không biết lý lẽ"
Dứt lời Tử Hàn Tuyết quay người bỏ ra khỏi phòng để lại Hoàn Cẩn Nam đứng đó ánh mắt hoang mang tức giận gọi với,
"Cô đứng lại đó cho tôi. Không biết lý lẽ?? Cô dám nói tôi như vậy đó hả"
Bị bệnh tim bẩm sinh, lúc nãy chạy nhanh lên cầu thang còn tức giận cãi vã với Hoàn Cẩn Nam, đi vài bước xuống cầu thang Tử Hàn Tuyết cảm thấy khó thở, hơi mệt, cô ngồi phịch xuống cầu thang tầng một gục đầu vào thành cầu thang, tay phải đặt lên tim thở nặng nề, toàn thân mệt lả ngất đi lúc nào không hay.
Dì Trần từ dưới đi lên cầu thang thấy bàn chân Tử Hàn Tuyết rướm máu, mặt tái nhợt tay còn đang ôm tim, bà ấy la lớn chạy tới bên cạnh đặt tay lên vai Tử Hàn Tuyết lay lay mạnh.
Hoàn Cẩn Nam nghe tiếng la thất thanh bên ngoài hắn hoảng hốt chạy ra, nhìn xuống cầu thang thấy Tử Hàn Tuyết đang gục đầu, dì Trần thì đang lay gọi mà không thấy cô ấy trả lời.
Hắn lao nhanh xuống dưới bế sốc Tử Hàn Tuyết áp sát vào ngực mình rồi đưa lên phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cùng lúc dì Trần thở hồng hộc chạy vào đặt lên giường hộp y tế.
Hoàn Cẩn Nam cau mày quay sang hỏi,
"Bà đem cái thứ này lên đây làm gì"
dì Trần vừa nói vừa thở hổn hển,
"Dạ...dạ... thưa cậu chủ tôi..tôi đem đồ lên xử lý vết thương cho cô Tử.''
''Vết thương..?!"
Hoàn Cẩn Nam giật mình trước câu nói đó đẩy dì Trần ra phía sau cúi người nhìn vào bàn chân đang chảy máu của Tử Hàn Tuyết. Máu đã thấm lên ga giường, có những chỗ đã khô lại.
Hắn thở dài lạnh lùng hạ giọng,
"Ra ngoài đóng cửa lại, mọi chuyện ở đây để tôi giải quyết. Chuyện này đến đây thôi, không được cho ông tôi biết."
"Dạ cậu chủ"
Hoàn Cẩn Nam ngồi lên giường nhè nhẹ lấy chân Tử Hàn Tuyết đặt lên đùi mình, mở hộp y tế tiến hành rửa vết thương và băng bó cho cô ấy.
Đã xử lý vết thương xong hai lòng bàn chân Tử Hàn Tuyết đều băng kín, chỉ để hở các ngón với gót chân, có lẽ trong vài ngày tới cô ấy sẽ khó khăn trong việc đi lại hoặc có thể là chỉ ngồi hay nằm im một chô cho tới khi vết thương lành.
Đặt lại hai chân Tử Hàn Tuyết ngay ngắn xuống giường Hoàn Cẩn Nam từ từ kéo mền đắp sát lên cổ Tử Hàn Tuyết.
Hắn quay người định ra ngoài phát hiện dưới sàn vết máu kéo lê đã khô, Hoàn Cẩn Nam nhắm mắt đưa tay vuốt mặt mình thở dài, có lẽ hắn đang cảm thấy có lỗi với Tử Hàn Tuyết, hắn đã thật sự hiểu lầm. Trong đầu nhớ lại những lời lúc nãy Tử Hàn Tuyết nói.
Đúng vậy, hắn đúng thật là người không biết lý lẽ. Quay đầu lại nhìn Tử Hàn Tuyết gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường.
"Có lẽ vội vàng chạy lên đóng cửa sổ mà cô ấy quên đi dép trong nhà, không nhìn thấy mảnh vỡ dưới đất mà đạp trúng, mất máu nhiều nên cô ấy mới...."
Thờ thẫn một lúc lâu, đến lúc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường đã hơn bảy giờ tối, hắn đi xuống dưới lầu. Gọi dì Trần cho người lên dọn sạch sẽ những vết tích trên phòng hắn, còn mình đi vào bếp dùng bữa tối.
Cơm canh nóng hổi thơm phức đã sẵn sàng, hôm nay ông nội ra ngoài gặp gỡ bạn bè, Tử Hàn Tuyết đang ngủ trên phòng nên vẫn là một mình Hoàn Cẩn Nam dùng bữa tối.
****************
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của em trai Tử Hàn Tuyết.
Tỉnh lại, trời đã sáng, đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi phút. Cảm thấy đau nhức ở phía dưới lòng bàn chân, khó khăn ngồi dậy mở chăn thấy chân mình đã bị băng bó, bên ngoài miếng băng còn rươm rướm máu.
Tử Hàn Tuyết đưa tay lên dụi dụi mắt, Hoàn Cẩn Nam từ trong phòng vệ sinh bước ra, đứng trước gương chỉnh trang lại, vừa thắt cà vạt vừa lạnh lùng nói,
"Cô tỉnh rồi à? Không cần xuống dưới đâu lát nữa tôi sẽ nói với ông nội thay cô, ở yên trong phòng đi, giúp việc sẽ mang đồ ăn lên cho cô. Đi lại vết thương sẽ lâu lành"
Mọi thứ đã xong, cầm tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, đột ngột Hoàn Cẩn Nam dừng lại từ từ quay đầu nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt ngượng ngùng, trầm giọng,
"À còn chuyện tối qua.... là lỗi của tôi.''
Dứt lời mở toang cửa gấp gáp rời đi mặc cho Tử Hàn Tuyết chưa kịp trả lời lại.
Tử Hàn Tuyết nhếch mép bĩu môi giọng chế giễu:
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi? Đương nhiên là lỗi của anh rồi? Không lẽ là lỗi của tôi?... vậy mà cũng không được một câu xin lỗi tử tế. Xì.. đúng là kẻ không ra gì, không đáng tin cậy.”
Cơn đói kéo đến Tử Hàn Tuyết từ từ đưa chân xuống giường xỏ dép đứng dậy, vì phải đi ngiêng chân nên di chuyển cũng hơi khó khăn với cô.
Từ nhỏ cô đã phải phụ bố mẹ việc đưa đồ ăn thức uống ra đồng áng. Chăm em dọn nhà, cho tới khi bố cô đi học lái xe và được nhận vào làm tài xế cho chủ tịch Hoàn Mặc, gia đình cô đỡ phần nào khó khăn nên cô và em trai chỉ lo bổn phận học hành.
Khi bố mẹ mất cô lại một lần nữa vất vả cực khổ bươn trải cuộc sống dãi nắng dầm mưa, với Tử Hàn Tuyết mấy vết thương này không là gì cả.
****************
Bệnh tình của Hoàn Mặc không được khả quan, ông ấy phải trở về Mỹ tịnh dưỡng sức khoẻ và điều hành công ty bên đó. Dù gì lý do lần này trở về của ông ấy cũng đã hoàn thành, nên cần được nghỉ ngơi rồi.
Biệt thự chỉ còn lại Tử Hàn Tuyết, dì Trần cùng với những người làm. Hoàn Cẩn Nam hắn ta có khi về có khi mấy ngày hắn ta không về.
Ở nhà một mình không phải câu nệ tiểu tiết cô thấy mình như được sống lại những ngày tháng tự do của lúc trước vậy.
Không có Hoàn Mặc ở chung Tử Hàn Tuyết cũng dọn về lại căn phòng ở tầng một, trả lại căn phòng tân hôn đó lại cho Hoàn Cẩn Nam để hắn tự do muốn đưa ai về thì đưa. Tưởng đâu biết điều ai dè vài ngày sau đó đã đưa Minh Nhược Y về ở chung.
****************
Tối hôm đó muốn lên phòng đọc sách kiếm vài cuốn tiểu thuyết, Tử Hàn Tuyết đi ngang phòng Hoàn Cẩn Nam. Cũng không mấy quan tâm, cô đi ngang qua vài bước thì đứng sững lại, nghe thấy tiếng động lạ, cô lén nhìn trộm vào khe cửa. Miệng cô há hốc mắt tròn xoe giật mình lùi về sau vài bước, khung cảnh bên trong khiến cô thật buồn nôn.
Hai thân thể lõa lồ đang vồ vập lấy nhau, đã vậy còn không chịu đóng cửa phòng lại, muốn người khác xem phim người lớn free hay sao? Trong đầu nảy ra một ý định, Tử Hàn Tuyết nhếch mép cười nham hiểm....
Khe khẽ khom người xuống, đưa tay với lấy đôi dép đi trong nhà kẹp vào nách... Luồn tay từ từ mở toang cửa phòng của đôi gian phu dâm phụ kia ra rồi ba chân bốn cẳng rón rén bỏ chạy về phòng. Trong lòng cô lúc này hết sức hả hê, đang cao trào mà bị phá đám như thế chắc cụt hứng lắm đây. Nghĩ tới đó Tử Hàn Tuyết phá lên cười lăn lộn trên giường.
****************
Ngày hôm sau thức dậy, bụng đói cồn cào, Tử Hàn Tuyết nhanh chóng chạy lon ton xuống bếp để phụ dì Trần nấu bữa sáng. Cảm giác chân của mình lại được hoạt động chạy nhảy một cách bình thường thật dễ chịu.
Hoàn Cẩn Nam đã đến công ty, chỉ còn lại Minh Nhược Y đang ngồi trên sofa gương mặt nhăn nhó, khó chịu vì phải chờ đợi bữa ăn sáng.
Vừa thấy Tử Hàn Tuyết xuống tới, dì Trần vội ra hiệu cho người mang đồ ăn đặt lên bàn. Tử Hàn Tuyết kéo ghế ngồi vào bàn vẻ mặt hớn hở,
"dì Trần và mọi người đã ăn sáng chưa? Xin lỗi mọi người đêm qua con gặp ác mộng, một đôi cẩu nam nữ đang làm chuyện dơ bẩn, mất ngủ cả đêm, gần sáng con mới chợp mắt được chút bởi vậy hôm nay mới xuống trễ, tiếc là hôm nay không phụ với mọi người làm việc buổi sáng được.”
Vì không được Hoàn Mặc cho đi làm, cũng không muốn ăn rồi chơi không nên mỗi buổi sáng Tử Hàn Tuyết thường dậy rất sớm, xuống bếp phụ mọi người làm bữa sáng cho ông nội, quét sân tưới cây...
Cô không ỷ mình là vợ của Hoàn Cẩn Nam mà bắt nạt người làm, cô luôn quan tâm, thân thiện với tất cả người làm trong nhà, nên dì Trần và tất cả mọi người trong nhà đều rất yêu mến, coi trọng cô.
Nghe những lời Tử Hàn Tuyết nói, dì Trần dường như đã hiểu ra điều gì đó, cười nhẹ một cái, khom người hạ giọng nói,
"Ác mộng đó có làm ảnh hưởng nhiều tới giấc ngủ của cô chủ không?"
"Không đâu dì Trần, dù sao đôi cẩu nam nữ đó cũng đã bị trừng phạt rồi dì.''
Minh Nhược Y nhìn thấy Tử Hàn Tuyết được người làm ân cần chuẩn bị đồ ăn sáng, còn ả xuống đây từ một tiếng trước mà họ vẫn không đem đồ ăn ra cho ả. Tức giận nhíu mày tiến lại chỗ Tử Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực giọng điệu đanh thép.
"Thế này là thế nào hả bà già. Bà già giúp việc kia, tôi xuống đây một tiếng đồng hồ trước mà bà không chuẩn bị bữa sáng cho tôi, con ranh con này vừa xuống là bà vội vã bày thức ăn đầy bàn cho nó là sao? Bà dám để tôi bụng đói suốt một tiếng đồng hồ như thế hả?"
Dì Trần làm việc cho Hoàn Thị đến nay cũng đã hơn mười năm trời, đến chủ tịch Hoàn Mặc cũng phần nào kính nể bà, Hoàn Cẩn Nam chưa từng một lần dám hỗn hào hay lớn tiếng với bà, ấy vậy mà ngày hôm nay hắn ta lại đưa về một cô ả không biết phép tắc hỗn xược với dì Trần như thế.
Lúc trước cô ta chỉ đến đây vào ban đêm và rời đi vào sáng sớm. Chưa từng giao tiếp nên dì Trần không biết được cô ta lại là đứa vô giáo dục thế này. Đã là tiểu tam còn vô đạo đức. Thật không biết bố mẹ cô ta dạy cô ta thế nào.