Chương 7: Thuốc kích dục
Vừa định chạy lên phòng đọc sách tìm Tử Hàn Tuyết, tin nhắn của thư ký gửi tới, công ty có việc nên hắn đành phải lên công ty trước, tối về sẽ nói lý lẽ với cô sau.
Với tính cách của Hoàn Cẩn Nam, Tử Hàn Tuyết thừa biết hắn ta sẽ đi tìm cô nói chuyện phải trái, nên cô đi thẳng một mạch lên sân thượng hít thở không khí buổi sáng.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen mà Hoàn Cẩn Nam vẫn thường sử dụng đã rời khỏi nhà cô mới quay đầu trở xuống phòng mình.
Bởi vì ông nội không cho ra ngoài, Tử Hàn Tuyết chỉ có thể ở nhà nói chuyện với dì Trần hoặc viết tiếp những tập truyện mà mình sáng tác.
Mặc dù chỉ cần ở yên trong nhà thì cô và em trai cũng được sống dư giả sung sướng rồi. Nhưng cứ ở mãi trong nhà như vậy cô cảm thấy rất ngột ngạt, buồn chán.
Nhất định phải xin phép ông nội cho cô ra ngoài tìm việc làm. Biết trước kết cục sẽ không được ông nội chấp thuận nhưng cô vẫn kiên quyết thử một lần vận may của mình xem thế nào.
****************
Sáng hôm sau!
Tiếng chuông điện thoại reo lên, bên kia đầu giây là tiếng ồn ào la hét của Cẩn Duệ Dung. Giật mình ngồi bật dậy, Tử Hàn Tuyết chợt nhớ ra cô có hẹn đi ăn sáng cùng với Cẩn Duệ Dung và bác sĩ Nam Phong Kỳ.
Cô lật đật chạy vào nhà vệ sinh tắm, thay đồ rồi lao nhanh xuống dưới nhà, nhảy bổ lên chiếc xe đậu sẵn trước cửa, hối tài xế đi ngay.
...
Tại nhà hàng S
Trong một góc quán Cẩn Duệ Dung cùng với bác sĩ Nam đã có mặt, bình thường chỉ có Duệ Dung và Hàn Tuyết hay gặp nhau, bác sĩ Nam khá bận nên cũng ít tụ tập. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ Nam nên anh ấy mới hẹn mọi người cùng đi ăn sáng.
Chạy đến chỗ hai người họ, cô ngồi phịch xuống ghế bên cạnh bác sĩ Nam. Phía đối diện, Cẩn Duệ Dung bĩu môi giọng đanh đá,
"Lại lề mề, lo ở nhà ấp chồng quá hay gì mà quên cả giờ hẹn với tụi này vậy cái cô gái kia"
Nam Phong Kỳ cười tươi, nhẹ nhàng đưa cho Tử Hàn Tuyết một ly trà,
"Thôi, cứ bắt nạt em nó hoài, có mỗi một đứa em út mà em cứ vậy không"
Thực ra Cẩn Duệ Dung lớn hơn Tử Hàn Tuyết vài tuổi, lớn lên cùng nhau, không muốn tạo khoảng cách nên họ xưng hô như hai người bạn để thân thiết hơn.
Còn về phía Nam Phong Kỳ, anh ấy là chỗ quen biết với gia đình nhà Cẩn Duệ Dung, cũng là bác sĩ khám tim định kỳ cho Tử Hàn Tuyết. Lâu dần họ thành một nhóm bốn người chơi thân với nhau, gồm ba người đó và Tử Mạn Thiên.
Ngoài mặt Cẩn Duệ Dung đanh đá, thích chọc ghẹo Tử Hàn Tuyết như thế, nhưng cô vô cùng vô cùng thương người chị em Tử Hàn Tuyết này. Họ như hai chị em lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.
Nam Phong Kỳ, anh ấy là một trưởng khoa tim tại một bệnh viện lớn ở Quảng Châu. Tận tình với công việc, luôn quan tâm, chăm sóc Tử Hàn Tuyết một cách nhẹ nhàng nhất. Lúc nào cô cần anh đều có mặt, dịu dàng hơn các chàng trai khác là vì anh không giống họ. Anh là một người đồng tính.
Mặc dù hơn Tử Hàn Tuyết cả chục tuổi, nhưng ngoại hình với tính cách của Nam Phong Kỳ giống như bằng tuổi cô vậy. Có thể do quá vô tư thoải mái nên anh ấy mới lão hoá ngược như vậy.
Bỗng nhiên hai ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào Tử Hàn Tuyết không chớp mắt. Cẩn Duệ Dung tò mò vươn người lại gần hỏi nhỏ: "Nè, cảm giác lần đầu thế nào hả? Nói cho tụi mình nghe đi. Cái dòng máu hóng chuyện đang chảy rần rần trong người tui nè bà ơi.”
Có hơi khó xử muốn nói tránh qua chuyện khác, nhưng với những con người hóng hớt như hai người bạn thân của Tử Hàn Tuyết thì chắc chắn không tha cho cô rồi,
Tử Hàn Tuyết chậc miệng, thở dài một hơi, mặt sầu não: "Ừ thì.. thực ra... hôm nay mình cũng có chuyện muốn nói với hai người nè. "
"Chuyện gì vậy.?" Nam Phong Kỳ ánh mắt tò mò sáng rực lên. Cẩn Duệ Dung cũng không quên thêm lời: "Nói đi, lẹ lên, làm tò mò muốn chết nè bà.”
Lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, Tử Hàn Tuyết từ từ kể rõ mọi chuyện: "Hoàn Cẩn Nam hắn ta có một cô ả tình nhân, đúng hơn đó là mối tình đầu của hắn. Ban đầu mình cũng không biết, nhưng nghe dì Trần người giúp việc lâu năm của Hoàn Thị kể lại là nhỏ đó vì cứu hắn ta, nên Hoàn Cẩn Nam đêm ngày nhung nhớ.~
~Cho đến khi hắn tìm được Minh Nhược Y trong một lần đến Canada họ đã yêu nhau được khoảng thời gian cũng khá dài. Đột nhiên nhỏ đó lại mất tích ngay cái buổi tối mà Hoàn Cẩn Nam định cầu hôn ả, thời gian đó hắn ta buồn bã làm loạn ở biệt thự suốt vì nghĩ đó là do chủ tịch Hoàn Mặc đã nhúng tay vào mới khiến cô ta rời đi không một lời từ biệt như vậy.Mặc dù hơn một năm không tìm thấy cô ta nhưng Hoàn Cẩn Nam chưa bao giờ quên cô ta. Anh ta còn để lại rất là nhiều ảnh của cô ta trong phòng tân hôn của tụi mình nữa đó.”
Cẩn Duệ Dung tức giận đập mạnh tay xuống bàn quát lớn: "Thật quá quắt mà, nghĩ mình là ai chứ, dám ngang nhiên để hình người phụ nữ khác trong phòng khi đã kết hôn với cậu. Hắn ta coi thường cậu quá rồi đó. Không thể để yên như vậy được.”
Ánh mắt những vị khách xung quanh đổ dồn về phía bàn của Tử Hàn Tuyết. Nam Phong Kỳ nhẹ giọng cản Cần Duệ Dung nói tiếp: "Nè, ngồi xuống đi. Người ta đang nhìn kìa, bé miệng thôi, kẻo lộ hết bây giờ."
"Mà nè mình nghe nói cậu và hắn ta vừa mới đi hưởng tuần trăng mật ở maldives về đúng không? Bộ cậu ghen khi thấy hắn vẫn nhớ người cũ hả? Đừng nói với mình cậu yêu rồi đó nha.!"
Tử Hàn Tuyết bình thản đáp: "Mình không có ghen, cũng không yêu hắn ta."
Nam Phong Kỳ vẫn giọng điệu nhẹ nhàng, chấn an Tử Hàn Tuyết: "Mặc kệ con nhỏ mối tình đầu gì đó đi, dù sao em với Hoàn Cẩn Nam cũng đã qua đêm với nhau rồi. Sắp tới mong rằng em sẽ mang thai một quý tử nhà họ Hoàn, lúc đó một trăm con người yêu cũ cũng không làm lại em."
Tử Hàn Tuyết ánh mắt có chút bối rối, dường như cô muốn nói ra điều gì đó. Nhưng với tính cách nóng nảy của Cẩn Duệ Dung cô sợ nói ra mọi chuyện sẽ không được giải quyết tốt đẹp mà lại trở thành nồi cháo heo mất. Cô định giữ riêng mình biết, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của cô hai người bạn thân đã hiểu ra gì đó, gặng hỏi cô liên tục, rốt cuộc cô cũng chịu kể ra toàn bộ sự việc.
....
Sau khi phát hiện những thứ trên bàn Tử Hàn Tuyết lao nhanh tới phòng điều hành của du thuyền yêu cầu suất camera sau đó dùng toàn bộ số tiền người ta đặt cọc thuê nhà, chuyển hết cho tên nhân viên đã giúp cô suất camera, cô đã yêu cầu gửi cho cô và xoá chúng đi, từ đoạn phim cô thấy người đàn ông lạ mặt đã bước vào căn phòng mà trước đó Minh Nhược Y cùng đồng bọn bế cô vào.
Trong thoáng chốc hình ảnh hai thân thể loã lồ vồ lấy nhau như mãnh hổ hiện về trong đầu cô. Chỉ dám xem đến đoạn Minh Nhược Y đưa cô vào phòng, Tử Hàn Tuyết không dám xem tiếp, không dám nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đêm đó. Cô đã... qua đêm với đàn ông lạ, Minh Nhược Y đã hại cô mất đi sự trong trắng của mình. Cô lo sợ sắp tới sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối, nhưng dù sao cũng còn có những người bạn tốt của cô ở bên, nhất định họ sẽ cùng cô vạch mặt Minh Nhược Y.
****************
Trở về nhà Tử Hàn Tuyết liên tục suy nghĩ tại sao Minh Nhược Y lại có mặt trên chiếc du thuyền đó? Không lẽ là do Hoàn Cẩn Nam gọi cô ta tới? Suốt thời gian sống chung cô chưa từng thấy hắn cầm điện thoại nhắn tin hay liên lạc với Minh Nhược Y.
Rốt cuộc mối quan hệ của họ là thế nào? Thời gian qua cô ta ở đâu? Không lẽ họ gặp nhau khi hắn ta đi làm? Nhưng rõ ràng ngày nào hắn ta cũng đi và về nhà rất đúng giờ mà. Nếu yêu như vậy tại sao lại để Hoàn Cẩn Nam đính hôn với cô......
Tại sao lại cho cô uống thuốc kích dục?
Đang mãi mê ngồi sofa phòng khách suy nghĩ, gió bên ngoài cửa bắt đầu thổi rất mạnh, cửa sổ bị gió thổi đóng mạnh phát ra một tiếng "Rầm" rất lớn khiến Tử Hàn Tuyết giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu.
Có lẽ trời sắp chuyển mưa, ngồi nhìn người giúp việc nháo nhào chạy đi đóng cửa chính, cửa sổ phòng khách và các tầng, Tử Hàn Tuyết đột nhiên nhớ ra cửa sổ phòng mình chưa đóng.
Cô lật đật ba chân bốn cẳng chạy lên mở toang cửa phòng lao nhanh tới đóng lại cửa sổ, đang đứng thở hổn hển đột nhiên nghe một tiếng quát lớn phía sau lưng,
"Cô đang làm cái quái gì vậy? "
Tử Hàn Tuyết giật mình xoay người nhìn ra sau thấy Hoàn Cẩn Nam đang trừng to mắt, ánh mắt lạnh xuyên thấu da thịt cô.
Ném túi xách lên giường hắn hùng hổ lao nhanh về phía cô, dùng những ngón tay to dài nắm chặt cổ tay cô như muốn bóp nát, kéo giật mạnh về phía sau khiến cô chao đảo ngã xuống sàn.
Hoàn Cẩn Nam đưa bàn tay run rẩy cúi xuống nhặt từng mảnh kính vỡ dưới đất ném vào thùng rác.
Hoá ra gió mạnh khung hình có lẽ vì vậy đã bị thổi rơi xuống sàn nhà làm tấm kính chắn ở phía trước vỡ toang.
Làm vỡ khung hình không phải lỗi của cô, tại sao Hoàn Cẩn Nam lại nổi giận đến mức đó, thật là quá đáng lắm rồi.
Hắn cầm khung ảnh nhìn qua, mở ngăn kéo cẩn thận cất tấm ảnh vào bên trong,
"Đừng bao giờ đụng vào đồ của người khác, không phải cô vào căn phòng này ở thì đồng nghĩa với việc cô là chủ căn phòng này và muốn làm loạn bất cứ lúc nào cũng được. Tôi cho phép cô ở trong phòng này là vì ông nội của tôi, cô đừng nghĩ mình đã là vợ của Hoàn Cẩn Nam này và có quyền đụng chạm đến cuộc sống của tôi.”.
Tử Hàn Tuyết ấm ức chồm người đứng dậy trợn mắt quát lớn vào mặt Hoàn Cẩn Nam,
Với tính cách của Hoàn Cẩn Nam, Tử Hàn Tuyết thừa biết hắn ta sẽ đi tìm cô nói chuyện phải trái, nên cô đi thẳng một mạch lên sân thượng hít thở không khí buổi sáng.
Nhìn thấy chiếc xe màu đen mà Hoàn Cẩn Nam vẫn thường sử dụng đã rời khỏi nhà cô mới quay đầu trở xuống phòng mình.
Bởi vì ông nội không cho ra ngoài, Tử Hàn Tuyết chỉ có thể ở nhà nói chuyện với dì Trần hoặc viết tiếp những tập truyện mà mình sáng tác.
Mặc dù chỉ cần ở yên trong nhà thì cô và em trai cũng được sống dư giả sung sướng rồi. Nhưng cứ ở mãi trong nhà như vậy cô cảm thấy rất ngột ngạt, buồn chán.
Nhất định phải xin phép ông nội cho cô ra ngoài tìm việc làm. Biết trước kết cục sẽ không được ông nội chấp thuận nhưng cô vẫn kiên quyết thử một lần vận may của mình xem thế nào.
****************
Sáng hôm sau!
Tiếng chuông điện thoại reo lên, bên kia đầu giây là tiếng ồn ào la hét của Cẩn Duệ Dung. Giật mình ngồi bật dậy, Tử Hàn Tuyết chợt nhớ ra cô có hẹn đi ăn sáng cùng với Cẩn Duệ Dung và bác sĩ Nam Phong Kỳ.
Cô lật đật chạy vào nhà vệ sinh tắm, thay đồ rồi lao nhanh xuống dưới nhà, nhảy bổ lên chiếc xe đậu sẵn trước cửa, hối tài xế đi ngay.
...
Tại nhà hàng S
Trong một góc quán Cẩn Duệ Dung cùng với bác sĩ Nam đã có mặt, bình thường chỉ có Duệ Dung và Hàn Tuyết hay gặp nhau, bác sĩ Nam khá bận nên cũng ít tụ tập. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ Nam nên anh ấy mới hẹn mọi người cùng đi ăn sáng.
Chạy đến chỗ hai người họ, cô ngồi phịch xuống ghế bên cạnh bác sĩ Nam. Phía đối diện, Cẩn Duệ Dung bĩu môi giọng đanh đá,
"Lại lề mề, lo ở nhà ấp chồng quá hay gì mà quên cả giờ hẹn với tụi này vậy cái cô gái kia"
Nam Phong Kỳ cười tươi, nhẹ nhàng đưa cho Tử Hàn Tuyết một ly trà,
"Thôi, cứ bắt nạt em nó hoài, có mỗi một đứa em út mà em cứ vậy không"
Thực ra Cẩn Duệ Dung lớn hơn Tử Hàn Tuyết vài tuổi, lớn lên cùng nhau, không muốn tạo khoảng cách nên họ xưng hô như hai người bạn để thân thiết hơn.
Còn về phía Nam Phong Kỳ, anh ấy là chỗ quen biết với gia đình nhà Cẩn Duệ Dung, cũng là bác sĩ khám tim định kỳ cho Tử Hàn Tuyết. Lâu dần họ thành một nhóm bốn người chơi thân với nhau, gồm ba người đó và Tử Mạn Thiên.
Ngoài mặt Cẩn Duệ Dung đanh đá, thích chọc ghẹo Tử Hàn Tuyết như thế, nhưng cô vô cùng vô cùng thương người chị em Tử Hàn Tuyết này. Họ như hai chị em lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.
Nam Phong Kỳ, anh ấy là một trưởng khoa tim tại một bệnh viện lớn ở Quảng Châu. Tận tình với công việc, luôn quan tâm, chăm sóc Tử Hàn Tuyết một cách nhẹ nhàng nhất. Lúc nào cô cần anh đều có mặt, dịu dàng hơn các chàng trai khác là vì anh không giống họ. Anh là một người đồng tính.
Mặc dù hơn Tử Hàn Tuyết cả chục tuổi, nhưng ngoại hình với tính cách của Nam Phong Kỳ giống như bằng tuổi cô vậy. Có thể do quá vô tư thoải mái nên anh ấy mới lão hoá ngược như vậy.
Bỗng nhiên hai ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào Tử Hàn Tuyết không chớp mắt. Cẩn Duệ Dung tò mò vươn người lại gần hỏi nhỏ: "Nè, cảm giác lần đầu thế nào hả? Nói cho tụi mình nghe đi. Cái dòng máu hóng chuyện đang chảy rần rần trong người tui nè bà ơi.”
Có hơi khó xử muốn nói tránh qua chuyện khác, nhưng với những con người hóng hớt như hai người bạn thân của Tử Hàn Tuyết thì chắc chắn không tha cho cô rồi,
Tử Hàn Tuyết chậc miệng, thở dài một hơi, mặt sầu não: "Ừ thì.. thực ra... hôm nay mình cũng có chuyện muốn nói với hai người nè. "
"Chuyện gì vậy.?" Nam Phong Kỳ ánh mắt tò mò sáng rực lên. Cẩn Duệ Dung cũng không quên thêm lời: "Nói đi, lẹ lên, làm tò mò muốn chết nè bà.”
Lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, Tử Hàn Tuyết từ từ kể rõ mọi chuyện: "Hoàn Cẩn Nam hắn ta có một cô ả tình nhân, đúng hơn đó là mối tình đầu của hắn. Ban đầu mình cũng không biết, nhưng nghe dì Trần người giúp việc lâu năm của Hoàn Thị kể lại là nhỏ đó vì cứu hắn ta, nên Hoàn Cẩn Nam đêm ngày nhung nhớ.~
~Cho đến khi hắn tìm được Minh Nhược Y trong một lần đến Canada họ đã yêu nhau được khoảng thời gian cũng khá dài. Đột nhiên nhỏ đó lại mất tích ngay cái buổi tối mà Hoàn Cẩn Nam định cầu hôn ả, thời gian đó hắn ta buồn bã làm loạn ở biệt thự suốt vì nghĩ đó là do chủ tịch Hoàn Mặc đã nhúng tay vào mới khiến cô ta rời đi không một lời từ biệt như vậy.Mặc dù hơn một năm không tìm thấy cô ta nhưng Hoàn Cẩn Nam chưa bao giờ quên cô ta. Anh ta còn để lại rất là nhiều ảnh của cô ta trong phòng tân hôn của tụi mình nữa đó.”
Cẩn Duệ Dung tức giận đập mạnh tay xuống bàn quát lớn: "Thật quá quắt mà, nghĩ mình là ai chứ, dám ngang nhiên để hình người phụ nữ khác trong phòng khi đã kết hôn với cậu. Hắn ta coi thường cậu quá rồi đó. Không thể để yên như vậy được.”
Ánh mắt những vị khách xung quanh đổ dồn về phía bàn của Tử Hàn Tuyết. Nam Phong Kỳ nhẹ giọng cản Cần Duệ Dung nói tiếp: "Nè, ngồi xuống đi. Người ta đang nhìn kìa, bé miệng thôi, kẻo lộ hết bây giờ."
"Mà nè mình nghe nói cậu và hắn ta vừa mới đi hưởng tuần trăng mật ở maldives về đúng không? Bộ cậu ghen khi thấy hắn vẫn nhớ người cũ hả? Đừng nói với mình cậu yêu rồi đó nha.!"
Tử Hàn Tuyết bình thản đáp: "Mình không có ghen, cũng không yêu hắn ta."
Nam Phong Kỳ vẫn giọng điệu nhẹ nhàng, chấn an Tử Hàn Tuyết: "Mặc kệ con nhỏ mối tình đầu gì đó đi, dù sao em với Hoàn Cẩn Nam cũng đã qua đêm với nhau rồi. Sắp tới mong rằng em sẽ mang thai một quý tử nhà họ Hoàn, lúc đó một trăm con người yêu cũ cũng không làm lại em."
Tử Hàn Tuyết ánh mắt có chút bối rối, dường như cô muốn nói ra điều gì đó. Nhưng với tính cách nóng nảy của Cẩn Duệ Dung cô sợ nói ra mọi chuyện sẽ không được giải quyết tốt đẹp mà lại trở thành nồi cháo heo mất. Cô định giữ riêng mình biết, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của cô hai người bạn thân đã hiểu ra gì đó, gặng hỏi cô liên tục, rốt cuộc cô cũng chịu kể ra toàn bộ sự việc.
....
Sau khi phát hiện những thứ trên bàn Tử Hàn Tuyết lao nhanh tới phòng điều hành của du thuyền yêu cầu suất camera sau đó dùng toàn bộ số tiền người ta đặt cọc thuê nhà, chuyển hết cho tên nhân viên đã giúp cô suất camera, cô đã yêu cầu gửi cho cô và xoá chúng đi, từ đoạn phim cô thấy người đàn ông lạ mặt đã bước vào căn phòng mà trước đó Minh Nhược Y cùng đồng bọn bế cô vào.
Trong thoáng chốc hình ảnh hai thân thể loã lồ vồ lấy nhau như mãnh hổ hiện về trong đầu cô. Chỉ dám xem đến đoạn Minh Nhược Y đưa cô vào phòng, Tử Hàn Tuyết không dám xem tiếp, không dám nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đêm đó. Cô đã... qua đêm với đàn ông lạ, Minh Nhược Y đã hại cô mất đi sự trong trắng của mình. Cô lo sợ sắp tới sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối, nhưng dù sao cũng còn có những người bạn tốt của cô ở bên, nhất định họ sẽ cùng cô vạch mặt Minh Nhược Y.
****************
Trở về nhà Tử Hàn Tuyết liên tục suy nghĩ tại sao Minh Nhược Y lại có mặt trên chiếc du thuyền đó? Không lẽ là do Hoàn Cẩn Nam gọi cô ta tới? Suốt thời gian sống chung cô chưa từng thấy hắn cầm điện thoại nhắn tin hay liên lạc với Minh Nhược Y.
Rốt cuộc mối quan hệ của họ là thế nào? Thời gian qua cô ta ở đâu? Không lẽ họ gặp nhau khi hắn ta đi làm? Nhưng rõ ràng ngày nào hắn ta cũng đi và về nhà rất đúng giờ mà. Nếu yêu như vậy tại sao lại để Hoàn Cẩn Nam đính hôn với cô......
Tại sao lại cho cô uống thuốc kích dục?
Đang mãi mê ngồi sofa phòng khách suy nghĩ, gió bên ngoài cửa bắt đầu thổi rất mạnh, cửa sổ bị gió thổi đóng mạnh phát ra một tiếng "Rầm" rất lớn khiến Tử Hàn Tuyết giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ trong đầu.
Có lẽ trời sắp chuyển mưa, ngồi nhìn người giúp việc nháo nhào chạy đi đóng cửa chính, cửa sổ phòng khách và các tầng, Tử Hàn Tuyết đột nhiên nhớ ra cửa sổ phòng mình chưa đóng.
Cô lật đật ba chân bốn cẳng chạy lên mở toang cửa phòng lao nhanh tới đóng lại cửa sổ, đang đứng thở hổn hển đột nhiên nghe một tiếng quát lớn phía sau lưng,
"Cô đang làm cái quái gì vậy? "
Tử Hàn Tuyết giật mình xoay người nhìn ra sau thấy Hoàn Cẩn Nam đang trừng to mắt, ánh mắt lạnh xuyên thấu da thịt cô.
Ném túi xách lên giường hắn hùng hổ lao nhanh về phía cô, dùng những ngón tay to dài nắm chặt cổ tay cô như muốn bóp nát, kéo giật mạnh về phía sau khiến cô chao đảo ngã xuống sàn.
Hoàn Cẩn Nam đưa bàn tay run rẩy cúi xuống nhặt từng mảnh kính vỡ dưới đất ném vào thùng rác.
Hoá ra gió mạnh khung hình có lẽ vì vậy đã bị thổi rơi xuống sàn nhà làm tấm kính chắn ở phía trước vỡ toang.
Làm vỡ khung hình không phải lỗi của cô, tại sao Hoàn Cẩn Nam lại nổi giận đến mức đó, thật là quá đáng lắm rồi.
Hắn cầm khung ảnh nhìn qua, mở ngăn kéo cẩn thận cất tấm ảnh vào bên trong,
"Đừng bao giờ đụng vào đồ của người khác, không phải cô vào căn phòng này ở thì đồng nghĩa với việc cô là chủ căn phòng này và muốn làm loạn bất cứ lúc nào cũng được. Tôi cho phép cô ở trong phòng này là vì ông nội của tôi, cô đừng nghĩ mình đã là vợ của Hoàn Cẩn Nam này và có quyền đụng chạm đến cuộc sống của tôi.”.
Tử Hàn Tuyết ấm ức chồm người đứng dậy trợn mắt quát lớn vào mặt Hoàn Cẩn Nam,