Chương : 246
Khi Dương Tuấn Kỳ tới cửa vừa lúc Loan Loan và Bách Thủ đều đang ở nhà.
Hắn thành tâm thành ý van nài hai người: “… Đệ biết mẹ đệ có đôi khi hay cố tình gây sự, nhưng cầu đường ca và đường tẩu nể tình đệ và muội muội, giúp cha đệ một chút được không?! Chuyện này đệ không nên quy toàn bộ trách nhiệm cho mỏ, nhưng hiện tại chân cha đệ bị phế đi, trong nhà lại tốn rất nhiều bạc để mời đại phu, trên mỏ thế nào cũng phải bồi thường cho một chút…” Sau đó lại trách cứ chính mình: “… Đệ là đứa con vô dụng! Không chỉ không làm ra tiền phụ giúp gia đình, còn để cha mẹ phải hao tâm tổn trí… Thi hai lần đều không đỗ, mẹ đệ lại là người cực kì sĩ diện, ngại đệ làm bà mất mặt… Cầu xin đường ca và đường tẩu giúp đệ nói giúp đôi lời! Sau này nếu đường ca và đường tẩu cần đệ làm gì, Tuấn Kỳ nhất định dốc toàn lực.”
Dương Tuấn Kỳ ăn nói khép nép thỉnh cầu như thế, Loan Loan và Bách Thủ làm sao cự tuyệt được. Bọn họ không hợp với mẹ Dương Tuấn Kỳ, bởi vì chuyện Dương Nghĩa Thiên nhất quyết không trả nhà lại cho Bách Thủ mà sinh lòng ngăn cách. Nhưng họ đều là người Dương gia, nói như thế nào cũng là đại bá Bách Thủ, hiện mỏ khi dễ người Dương gia thôn, bọn họ làm sao có thể không quan tâm đến.
Nếu thật sự cứ để như thế, mỏ nhất định sẽ cảm thấy người Dương gia thôn rất dễ ức hiếp.
Thời xưa con người hay đoàn kết tương trợ. Không giống hiện đại, một bà lão qua đường té ngã cũng không ai để ý. Chuyện này cho dù ngoài miệng Bách Thủ nói không quan tâm, nhưng thật ra không chừng trong lòng cũng sẽ lo lắng.
Mặt khác, lúc trước Loan Loan cũng đã lo lắng sẽ có người hùa theo. Ai không biết nhà nàng có quan hệ tốt với Tạ Dật, lúc nhà người nào đó có khó khăn đều sẽ đến nhờ vả, lúc trước là Diêm gia, hiện giờ là Dương Tuấn Kỳ. Một ngày còn Tạ Nhàn, trên mỏ nhất định sẽ còn rất nhiều chuyện bất bình. Nhưng chuyện này Bách Thủ lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bách Thủ hiện là đốc công ở mỏ, muốn quyết định chuyện gì đều phải xin chỉ thị của Lưu quản sự. Hôm sau hắn liền tìm đến Lưu quản sự nói rõ tình huống Dương gia.
“… Dù nói thế nào ông cũng là vì chuyện ở mỏ mới té ngã, để thổ lộ thành ý của mỏ với nhân công, ta cảm thấy chuyện này cần đưa chút ngân lượng qua. Một là Dương gia sẽ cảm kích mỏ, thứ hai là các thợ mỏ cũng sẽ càng thêm trung thành với mỏ. Nếu không quản, thể nào cũng sẽ lại giống Diêm gia lúc trước…”
Lưu quản sự trầm tư không nói. Chuyện này Tạ Nhàn đã có dặn dò rồi. Dựa theo quy củ của Tạ phủ, nô tài xảy ra chuyện gì, về tình về lý chủ tử cũng sẽ bồi chút tiền. Những thợ mỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, theo lý mỏ cũng sẽ cho chút ngân lượng xem như bồi thường. Chính hắn cũng cảm thấy dù thế nào thì mỏ cũng nên thăm hỏi Dương Nghĩa Thiên một chút, nhưng Tạ Nhàn lại nói không cần.
Nếu như mình làm theo lời Bách Thủ nói, chắc chắn Tạ Nhàn sẽ tìm mình gây phiền toái. Nếu như không thuận theo, lỡ như khi Nhị thiếu gia trở lại biết được chuyện này nhất định sẽ hỏi.
Trong lúc Lưu quản sự đang ở trong thế khó xử, Tạ Nhàn đã tới.
Lưu quản sự thiếu chút nữa niệm a di đà Phật, gấp gáp hướng về phía Tạ Nhàn xin chỉ thị. Tạ Nhàn lạnh lùng nhìn Bách Thủ, nói: “Nếu Dương đốc công đã nói như vậy, thì đưa một lượng bạc qua đi.”
Lưu quản sự nghẹn lời. Một lượng bạc coi là gì chứ, không bằng cả khen thưởng nha hoàn nô tài trong phủ. Cho dù nha hoàn nô tài trong phủ xảy ra chuyện gì, cũng không chỉ đưa mỗi một lượng bạc. Hắn âm thầm liếc vội về phía Bách Thủ đang ở bên cạnh. Bách Thủ khí định thần nhàn, mặt không chút biểu tình.
Lưu quản sự chợt nảy sinh một ý nghĩ, chẳng lẽ Nhị thiếu gia đã có cam đoan nào đó với Dương Bách Thủ, cho nên hắn mới không hề e sợ Tạ Nhàn như thế. Nhất thời trong lòng thông suốt, ông ra chiều khó xử nói: “Chuyện này… này một lượng bạc, có phải hơi ít không ạ?”
Tạ Nhàn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Lưu quản sự cảm thấy “ít” sao? Tốt lắm! Đưa thêm tiền lương tháng này của ông qua đó không phải đã hết ít rồi sao!”
Lưu quản sự sợ hãi ra mặt.
Bách Thủ không chút hoang mang nói: “Tam thiếu gia, chuyện này có chút không ổn…”
“Có gì mà không ổn?” Tạ Nhàn nghiêm mặt, nghiêng nghiêng mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Mỏ này của họ Tạ hay họ Dương?”
Bách Thủ mặt trầm xuống.
“Đừng tưởng rằng thăng ngươi làm đốc công thì tự cho rằng mình giỏi lắm! Cho dù ngươi làm quản sự đi nữa thì cũng chỉ là hạ nhân Tạ gia mà thôi!” Tạ Nhàn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lưu quản sự. Lưu quản sự vội vàng cúi đầu nhưng trong lòng không phục Tạ Nhàn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như thế. Đến Tạ gia mấy chục năm, ông vẫn luôn trung thành làm việc, chưa từng có một chủ tử nào mắng ông thế này. Nhưng lúc này bị Tạ Nhàn nắm thóp, ông không thể không cúi đầu.
“Tam thiếu gia, thiếu gia nói vậy cũng không đúng, chẳng lẽ hạ nhân không phải con người sao?” Bách Thủ cắt lời Tạ Nhàn.
“Hừ!” Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Hạ nhân đương nhiên là người, nhưng chẳng qua chỉ là thứ hạ đẳng thôi.”
Có người nói đương nhiên có người nghe thấy, nhất thời những thợ mỏ đều cực kỳ bất mãn với Tạ Nhàn.
Bách Thủ nghiêm mặt nhìn Tạ Nhàn rồi nghênh ngang quay đi. Có điều Tạ Nhàn nói đúng, cho dù Tạ Dật cho hắn quyền lớn hơn nữa, trước mặt Tạ Nhàn, hắn vẫn không làm chủ được. Chỉ là, lời này của Tạ Nhàn thật sự đã chọc giận hắn.
Sắc mặt Lưu quản sự cũng kém, trong lòng đã vô cùng hối hận lúc trước nhất thời ngu muội, cứ vậy mà dễ dàng thu nhận hối lộ của Tạ Nhàn, để bây giờ tiến thối đều lưỡng nan!
Lúc này Tạ Nhàn có thể xúc phạm Bách Thủ, nhưng Lưu quản sự thì không thể tùy tiện như thế. Ông xoay người áy náy nhìn Bách Thủ: “Có vẻ như hôm nay Tam thiếu gia tâm tình không tốt, Bách Thủ huynh đệ chớ để trong lòng.”
Bách Thủ hừ lạnh một tiếng: “Không vui là có thể trút lên đầu chúng ta?”
Lưu quản sự nặng nề thở dài: “Còn cách nào chứ? Ai bảo chúng ta là nô bộc…” Sau đó tố khổ: “Ai cũng thấy ta làm quản sự ở cái mỏ này oai phong lắm. Thật ra có ai biết rằng chúng ta cũng có chỗ khó đâu chứ! Đôi khi chúng ta cũng là thân bất do kỉ… Nhị thiếu gia có lệnh, nhưng Tam thiếu gia lại phân phó một lệnh nữa, cậu nói xem chúng ta nên làm theo chỉ thị của ai đây?”
Bách Thủ nhàn nhạt liếc ông một cái. Làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, yên tâm thoải mái là được.
Lòng người thật khó dò, không thể tin một ai cả.
Lúc còn làm thịt khô ở thôn trang thấy Lưu quản sự làm người cũng không tệ, kể từ khi Tạ Nhàn đến, Lưu quản sự này cũng trở thành người hai mặt.
Bách Thủ mới xuống dưới chân núi liền nhìn thấy Loan Loan vội vã chạy lên, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy Bách Thủ xuống liền rất mừng rỡ.
Bách Thủ nhanh bước chân, còn chưa đến gần đã hỏi: “Sao vậy?”
“Nguyên Sinh xảy ra chuyện.” Loan Loan vội la lên.
Mặt Bách Thủ liền biến sắc: “Chuyện gì xảy ra?”
Nghĩ đến mẹ nàng một đường khóc chạy tới báo tin, trong lòng Loan Loan phiền muộn không thôi.
“… Mẹ nói rằng đã điều tra được bạc đúng là do Nguyên Sinh trộm, còn nói có nhân chứng… Người đã bị đưa đi rồi…”
Bách Thủ kinh ngạc. Chuyện này lần đó Tạ Nhàn nói không phải do Nguyên Sinh làm ư, còn không có nhân chứng trông thấy Nguyên Sinh làm, sao lúc này lại nhảy ra một người làm chứng? Hắn nhíu mày, chợt cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Mẹ Loan Loan vừa gạt lệ vừa đứng giữa sân nhà Loan Loan thút tha thút thít lảm nhảm: “Tại sao có thể như vậy? Nguyên Sinh nhà ta làm sao có thể làm chuyện như vậy? Nhất định là lầm rồi… làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ…”
Mạch Thảo ngồi dưới mái hiên nhìn mẹ Loan Loan đi tới đi lui trong sân, nước và bánh trái trên ghế bà không động tới một mảnh, nàng muốn giúp đỡ nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Còn Lai Sinh đang ngồi chồm hổm bên ngoài phòng bếp, trong tay cầm nhánh cây vừa thảnh thơi bới bới con kiến trên mặt đất, vừa nghe mẹ Loan Loan nói, sau đó hì hì cười.
Nhìn thấy Bách Thủ và Loan Loan về đến, mẹ Loan Loan lập tức khóc lên, lôi kéo Bách Thủ khóc ròng nói: “Bách Thủ ơi, nhanh đi cứu Nguyên Sinh đi con. Mẹ biết nó thường ngày hay nghịch ngợm nhưng chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này đâu…” Sau đó hu hu khóc, nói: “Ta còn thấy lạ sao đang an ổn làm trên mỏ đột nhiên trở về nhà không làm nữa, thì ra là chọc phải tai họa này. Nguyên Sinh đáng thương của ta…”
Thật vất vả mới khuyên được mẹ nàng ngừng khóc, lúc này bà mới thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Bách Thủ nghe.
Ăn cơm trưa xong Nguyên Sinh liền đi ra ngoài. Mẹ nàng đang làm việc ở trong nhà, đột nhiên có người chạy đến báo cho bà biết, Nguyên Sinh bị bắt đi rồi. Cha mẹ Loan Loan thất kinh chạy ra, chỉ thấy hai người mặc đồ nha dịch trói Vương Nguyên Sinh kéo đi ra ngoài thôn, ven đường đã đứng không ít người.
Mẹ Loan Loan lao tới kéo lấy nha dịch khóc lóc một chặp. Cha Loan Loan thì bình tĩnh hơn, nhưng ông chưa kịp nói gì, một nha dịch trong đó đã hô lớn: “Vương Nguyên Sinh bị tình nghi ăn trộm tiền, giờ phải áp tải về nha môn thẩm vấn.”
Lúc này cha Loan Loan mới ý thức được là chuyện gì. Chuyện đã quên lãng hồi lâu giờ đột nhiên bị lật lại! Chờ hai người hoàn hồn thì nha dịch kia đã sớm kéo Vương Nguyên Sinh ra khỏi thôn. Cha nàng vội bảo bà tới đây gọi Loan Loan và Bách Thủ, còn ông thì gấp gáp chạy đến nha môn.
Đầu đuôi sự tình thế nào còn phải đến nha môn mới biết được. Bách Thủ lập tức dắt xe trâu ra, để Mạch Thảo và Lai Sinh ở nhà trông cháu, hắn cùng Loan Loan và mẹ nàng vội vàng đi nha môn.
Đợi đến nha môn, vừa cột trâu xong, hai người vội vã đi vào. Hai bên đứng hai hàng nha dịch. Vương Nguyên Sinh quỳ dưới đất, bên cạnh còn đứng một người, nhìn thật kỹ hóa ra là Tạ Đại.
Nhất thời tâm Loan Loan trầm xuống.
Ba người bị ngăn ở bên ngoài, cha Loan Loan cũng đang đứng đó.
Chủ vị không thấy Huyện lão thái gia. Đợi một lúc lâu, Huyện lão thái gia mới từ hậu đường đi lên, ngồi xuống chủ vị, tay cầm mộc tỉnh đường nặng nề gõ. Vương Nguyên Sinh bị làm cho sợ đến run lên. Huyện lão thái gia ngó Vương Nguyên Sinh phía dưới nói: “Người quỳ phía dưới ở nơi nào? Họ tên gì? Người ở đâu?”
Vương Nguyên Sinh sợ hãi nhìn Huyện thái gia, lắp bắp nói: “Ta tên Vương Nguyên Sinh, nhà ở Vương gia thôn.”
Huyện thái gia cúi đầu quét qua một mẫu đơn kiện trên tay, hét lớn một tiếng: “Vương Nguyên Sinh to gan! Mấy tháng trước trộm bạc, vì sao đến nay còn không mang trả lại?”
“Lão gia, ta không có, không phải là ta trộm.” Vương Nguyên Sinh thấp thỏm không yên. Mặc dù hắn bướng bỉnh, mặc dù không tốt, nhưng còn chưa từng thấy qua việc như thế này, hắn đã sớm bị dọa đến run bần bật.
Mãnh Hổ ở cửa nha môn uy nghiêm. Hai bên nha dịch đều to lớn, nghiêm mặt, còn đáng sợ hơn cả lưu manh ở chợ. Gậy công sai trên tay còn vừa thô vừa bền chắc. Hai nha dịch đứng bên cạnh từ trên quát xuống hắn, ép hắn nhanh nhanh khai thật, đừng nghĩ trong lòng còn hy vọng, bằng không nha môn còn có nhiều biện pháp cho hắn chịu khai. Nghĩ đến vậy, cả người hắn không khỏi run lên. Hắn thực không thể tưởng tượng được thân thể mình chịu hai côn sẽ ra tình cảnh gì.
Ánh mắt nhất thời đỏ, liên tiếp thét oan: “Lão gia, oan uổng quá, thật không phải ta trộm.
Mẹ Loan Loan ở bên ngoài nhìn mà nước mắt không ngừng tuôn trào, cũng hướng về phía Huyện thái gia ở trên cao gào lên: “Lão gia, nhất định ông lầm rồi! Con ta sẽ không làm loại chuyện này đâu! Nhất định ông lầm rồi…”
Hốc mắt cha Loan Loan không khỏi ửng đỏ. Ngay cả Loan Loan và Bách Thủ cũng không biết phải làm sao. Bình thường Vương Nguyên Sinh hay làm nggười khác khó chịu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn lúc này thật làm người ta vừa thấy đáng thương vừa đau lòng. Nếu như hắn thật sự có chuyện không hay xảy ra, không biết cha mẹ nàng sẽ như thế nào nữa.
Mà Huyện thái gia vẫn luôn ra vẻ như đang xử lý chuyện công, nhìn bên ngoài gầm lên một tiếng: “Nếu còn nhiễu loạn công đường nữa, liền ném ngươi ra ngoài.” Mẹ Loan Loan bị dọa bụm miệng không dám lên tiếng.