Chương : 254
Nhìn hai vợ chồng nhà này quả nhiên là biết kiếm tiền, người tinh mắt lập tức về nhà lấy thêm mấy lượng bạc góp vào. Nhìn việc buôn bán của nhà Loan Loan mấy năm nay, nếu không phải là buôn bán kiếm lời, trồng trọt cả đời có thể dành dụm được bao nhiêu tiền? Có phát tài được hay không thì phải xem lần này mới được!
Có một nhà thì đương nhiên sẽ có nhà thứ hai, thứ ba, rất nhiều người lại bỏ thêm bạc.
Vốn chỉ góp đủ bốn trăm lượng, thoáng cái đã tăng thêm mấy chục lượng. Sau khi Loan Loan biết được thì không khỏi khó hiểu: “Tại sao lại nhiều thêm mấy chục lượng thế này?”
Dương Nghĩa Trí nhìn Loan Loan, cảm khái nói: “Đây là mọi người đều tin tưởng cháu đấy!” Sau đó cẩn thận vỗ vỗ vai Bách Thủ: “Lúc này hai người cần phải cố gắng phấn đấu nhé, bọn ta có phát tài được hay không đều nhờ cả vào các cháu đấy!”
Cả hai nhất thời im lặng.
Cố gắng phấn đấu cái gì chứ, bọn họ có làm tốt đến mấy, nhưng chẳng may không ai thấy hứng thú với những thứ này, thì bọn họ có không ăn không uống, nghĩ đến nát óc cũng đều vô ích!
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ người trong Dương gia thôn đều coi bọn họ là tấm gương, đối với bọn họ mà nói, đây là một phần vinh dự, cũng là một trọng trách vô cùng nặng nề!
Về sau, Loan Loan đến tìm Dư chưởng quỹ để nói về chuyện này, lại nhờ tửu lâu của lão giúp đỡ tuyên truyền một chút.
Công việc chuẩn bị này mất đến nửa năm, trong đó có rất nhiều việc phải do Loan Loan quyết định. Trong nửa năm này, nàng bận đến tối tăm mặt mũi. Bách Thủ còn phải quản công việc ở mỏ, nên có rất ít thời gian giúp nàng, may mà con nàng cũng đã lớn, có thể tự mình chơi, lại ngoan ngoãn nghe lời, nên ban ngày thường do Mạch Thảo dẫn đi chơi.
Buổi tối thì có thể nhờ Lai Sinh.
Có lòng tin là một chuyện, nhưng bỏ một khoản tiền như vậy, ai mà không lo lắng.
Sau đó, mọi người cứ hễ có khách tới tham quan là lại giới thiệu sinh động một phen, rồi lại sau đó nữa, cứ từ từ như vậy. Lúc công việc còn chưa hoàn thành xong, mọi người ở những thị trấn lân cận đều đã biết. Đến khi gần hoàn thành xong, đã có người bắt đầu đến hỏi thăm.
“Có thể nghỉ lại tại đây không?”
“Nghe nói ở đây có rất nhiều trò chơi thú vị?”
“Có thứ gì ăn ngon không?”
Vân vân rồi vân vân!
Lúc chính thức mở cửa đón du khách cũng không phải quá náo nhiệt, trong phòng ăn chỉ có hai ba bàn có khách. Nhưng không có người nghỉ lại. Ngày đó trừ chi phí và tiền vốn thì còn lãi hai lượng bạc.
Mọi người đều vô cùng vui mừng, mới ngày đầu tiên đã kiếm được hai lượng bạc, sau này nhất định có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Nhưng Loan Loan lại cảm thấy quá ít. Dương gia thôn có mười mấy hộ, hai lượng bạc chia xuống mỗi nhà thì còn bao nhiêu?
Cổ phần của nhà bọn họ lớn, còn những nhà cổ phần chỉ có mấy lượng bạc, một năm tới cũng không chắc được bao nhiêu. Nhưng dù sao đây chỉ là khởi đầu, hy vọng sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Nhờ ơn trời để mắt, sau này người đến chơi ngày càng nhiều, những người mới đầu chỉ đến vì hiếu kỳ đã chính thức đến du ngoạn nhiều hơn.
Công việc làm ăn tốt hơn, tinh thần hăng hái của mọi người lại càng cao. Chỉ cần có người vào Dương gia thôn, mọi người đều nhiệt tình tiếp đãi. Sau đó, Dương Nghĩa Trí lại sắp xếp một người chuyên đứng ở cổng thôn để tiếp khách. Chỗ đỗ xe ngựa cũng bố trí mấy người để trông xe.
Dĩ nhiên phòng bếp, nơi nghỉ chân, chỗ vui chơi đều có người hỗ trợ, cho nên mỗi gia đình có bao nhiêu người đều được liệt kê hết ra. Tổng cộng có bao nhiêu người, dựa theo khối lượng công việc của mỗi khu vực mà phân công một số lượng người nhất định đến đó. Công việc của mỗi người trong các tháng không giống nhau, luân phiên nhau. Người này tháng này hỗ trợ ở phòng bếp, vậy tháng sau sẽ đến khách sạn hoặc khu giải trí để hỗ trợ.
Người hỗ trợ ở mỗi nơi sẽ được thay phiên nghỉ ngơi, nếu người nào xin nghỉ, thì sẽ phải làm bù vào ngày khác. Ngoài ra, đối với trẻ nhỏ và người già, trẻ nhỏ không thể làm việc, người già hành động bất tiện, cũng không cần phải đi làm việc. Những điều này đã được mọi người nhất trí trong hội nghị lần trước.
Còn những nhà có đàn ông đang làm việc tại mỏ, đàn ông cũng không cần phải đến thôn trang hỗ trợ.
Còn Loan Loan, mọi người nhất trí đề nghị nàng không cần đi làm việc, nàng chỉ làm một chức vụ đặc biệt, chỗ nào cần thì đến chỗ đó, ví dụ như quán cơm xảy ra vấn đề, nơi nghỉ chân có chỗ nào bị hư hỏng, cần tu bổ hoặc trang hoàng lại đều phải cần Loan Loan ra mặt. Chỗ ăn, chỗ ở, chỗ chơi, chỗ nào cũng không thể thiếu nàng!
Nhưng nàng không phải có ba đầu sáu tay, sau đó nàng tìm thêm hai người giúp đỡ, một là mẹ Nguyên Bảo, một là mẹ Thạch Đầu. Một người giúp đỡ trông coi quán cơm, người kia giúp đỡ quản lý khách sạn và khu vui chơi. Trong quá trình giải quyết có chỗ nào không rõ ràng thì đến tìm nàng, lúc đó nàng mới ra mặt. Như vậy, mỗi ngày Loan Loan không còn phải bận rộn đến mức mỗi ngày không dứt ra được nữa.
Với việc khách nhân càng ngày càng đông, số lần đến càng ngày càng nhiều, các món ăn trong quán cơm cũng bắt đầu có biến hóa.
Ban đầu vốn chỉ chia làm hai loại, một loại là các món ăn thông thường, cũng chính là theo mùi vị mà người thời này thường ăn, loại còn loại là các vị chua cay do Loan Loan phát minh.
Ăn mãi cũng ngán, có người liền đề nghị: “Nghe nói món nướng ở “Tửu lâu Phúc Sinh” rất được, không bằng chúng ta cũng làm món này, Nhị muội có khả năng như vậy, nhất định sẽ làm được món kia!”
Mấy người có quan hệ tốt, biết nội tình có chút khó xử nhìn về phía Loan Loan. Bản thân Loan Loan cũng rất khó xử, món nướng là chuyện làm ăn giữa nàng và tửu lâu Phúc Sinh, nếu nàng cho người làm giống ở đây thì không thích hợp lắm, lúc trước, khi ký khế ước đã ghi rất rõ ràng, trừ tửu lâu Phúc Sinh ra, nàng không được phép tiết lộ cách làm món nướng với bất cứ người nào.
Nhưng giờ thôn trang muốn làm, nàng có thể ngăn cản sao? Sao có thể ngăn cản được? Dù thế nào cũng là công việc làm ăn của bản thân.
Liền lắc đầu: “Ta không biết.”
Sư phụ nấu cơm liền nói: “Ngươi không biết không có nghĩa là người khác không biết, những người đó chẳng phải đều đã từng ăn thử rồi sao, chỉ cần nói cho chúng ta hương vị như thế nào, ta có đồ gia vị Nhị muội cho, chẳng lẽ bản thân lại không nghĩ ra được?”
Người ăn xong liền lộ ra vẻ mặt như được thưởng thức lại dư vị cũ: “Mùi vị chân thực vô cùng, rất ngon…”
Loan Loan cũng để mặc những người này mày mò qua lại, không nghĩ tới, lại mày mò ra được thật. Sau lại khi đưa lên cho khách lại giới thiệu: “Đây là món nướng do chúng ta tự nghĩ ra… “
Lại sau đó, Dư chưởng quỹ biết chuyện, chạy tới than khổ với Loan Loan: “… Sao cô lại cho người ta biết cách làm món nướng, có chỗ ăn này của các cô, người đến tửu lâu của bọn ta sẽ… “
Vẻ mặt Loan Loan vô tội: “Thật sự không phải là tôi dạy mà.” Việc này nàng cũng không quan tâm lắm, mấy món nướng này, chỉ cần có gia vị, nếm thử qua là có thể tự mình làm được, đừng nói là thôn trang nghỉ dưỡng này, không biết chừng ở những địa phương khác của Thiên Triều cũng có người bắt chước làm món nướng này.
Dư chưởng quỹ mặc kệ điều này, dù thế nào lão cũng không cho phép có người cạnh tranh với tửu lâu Phúc Sinh, cho nên thương lượng với Loan Loan: “Hay là thế này đi, nể mặt cô, tửu lâu bọn ta góp một trăm lượng bạc thay các cô mở rộng chỗ đỗ xe, các cô đừng làm tiếp món nướng này nữa. Làm món khác đi!”
“Được!” Một trăm lượng cũng không uổng phí, vốn nàng cũng có ý ngừng món nướng.
Dương Nghĩa Trí nghe xong thì rất vui mừng: “Dù sao thôn trang chúng ta cũng không thiếu bạc.”
Người phòng bếp lại hơi do dự: “Mấy ngày nay món nướng bán rất được, nếu ngừng thì chúng ta có thể làm cái gì để thu hút khách đây?”
Loan Loan cười: “Chuyện này cứ để ta lo.”
Sau đó món lẩu được đưa ra.
Món lẩu vừa ra, quả nhiên khách tới đông ngùn ngụt, cả đám bận từ sáng sớm đến tối muộn, ai cũng eo mỏi lưng đau, nhưng miệng lại cười không khép lại được.
Quán cơm làm ăn tốt, nơi nghỉ ngơi đương nhiên cũng tốt theo, thoáng cái các phòng trọ đều đã hết chỗ, một số người không đặt được phòng thì ban đêm đành phải quay lại chợ, ngày hôm sau lại xuống chơi tiếp. Có đồ ăn ngon, có nơi nghỉ chân, lại có nhiều trò chơi hấp dẫn, nhiều người chơi vui đến mức không muốn rời đi.
Tựa như trong một đêm, món lẩu của thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn đã bùng nổ, danh tiếng thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn đã nổi danh ngàn dặm. Điều này khiến Dư chưởng quỹ không khỏi oán hận.
Tìm đến Loan Loan: “Không được, dù thế nào chúng ta cũng là người cùng hợp tác với nhau, cô có đồ tốt như vậy mà lại không hợp tác cùng với Tạ gia chúng ta, thứ này mà đem đến kinh thành thì sẽ thu được không biết bao nhiêu lợi nhuận chứ?”
Loan Loan nghẹn họng, lúc ấy nàng chỉ muốn nghĩ cách giúp thôn trang nghỉ dưỡng thôi, sao nghĩ được nhiều như vậy. Hơn nữa tửu lâu Phúc Sinh có nhiều sư phụ như vậy, đâu cần đến nàng ngày ngày vắt óc tìm cách chứ?
“Hay là các ông làm món canh vịt chua đi!”
Sau đó đưa công thức cho Dư chưởng quỹ. Dư chưởng quỹ mặt mày hớn hở nhận lấy công thức: “Thứ cô nghĩ ra thì nhất định có thể kiếm được tiền, ta sẽ về bán thử.” Xem chừng vẫn còn chưa hết hy vọng với món lẩu của thôn trang nghỉ dưỡng: “Dù sao cũng là do cô nghĩ ra, không bằng cô đưa luôn cho ta cả công thức của món lẩu kia đi! Món này mà đem đến kinh thành bán thì sẽ kiếm được bội tiền đấy!”
Lần này Dư chưởng đã thông minh hơn, trực tiếp yêu cầu công thức với Loan Loan, món lẩu không thể so sánh với món nướng, làm thế nào cũng không ra được.
Đối với đề nghị của Dư chưởng, Loan Loan cũng thấy hơi động lòng, nhưng món lẩu này nàng làm cho thôn trang nghỉ dưỡng trước, mặc dù không ký khế ước như với tửu lâu, đặt ra một vài quy định, nhưng là người trong thôn với nhau, làm như vậy lại thấy không đúng với lương tâm, Loan Loan nói: “Chuyện này ta phải nói với thôn trưởng một tiếng đã.”
Dư chưởng quỹ rất thoải mái: “Ta hiểu. Cô yên tâm đi, khoản tiền thù lao cho cô sẽ là tiền chia hoa hồng, còn Dương gia thôn, trong ba năm đầu, mỗi năm bọn ta sẽ chuyển cho hai trăm lượng.”
Sau khi trở về, Loan Loan nói chuyện này cho Dương Nghĩa Trí. Dương Nghĩa Trí đồng ý cả hai tay: “Đây là chuyện tốt, hai trăm lượng, sau này thôn trang nghỉ dưỡng có chỗ nào cần sửa chữa thì mọi người sẽ không phải góp bạc nữa.”
Còn nữa, Dương Nghĩa Trí nghĩ, tửu lâu Phúc Sinh người ta là nhân vật cỡ nào chứ, có sư phụ phòng bếp, muốn làm những thứ này cũng chẳng khó khăn gì, người ta có quan hệ rộng đến tận kinh thành, một Dương gia thôn nho nhỏ có thể đấu được sao? Vả lại, người ta đem đi bán ở kinh thành, cũng chẳng cản trở gì đến việc làm ăn của bọn họ!
Nhưng Dương Nghĩa Trí không biết là, thứ này dù là sư phụ phòng bếp cao cấp đến đâu cũng không làm được, trừ khi là giống với Loan Loan, đều từ hiện đại xuyên đến.
Công việc buôn bán tốt, người tới chơi ngày càng đông, bãi đỗ xe liền không đủ chỗ. Cho nên, lại tiếp tục phải mở rộng bãi đỗ xe.
Một khoảng thời gian ngắn sau đó, Dư chưởng quỹ lại đến tìm Loan Loan, đưa ra năm trăm lượng bạc: “… Nhờ Tạ gia chúng ta giúp làm công tác tuyên truyền, người biết đến càng ngày càng nhiều, danh tiếng của thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn lại càng vang xa… Năm trăm lượng này dùng để tham gia cổ phần, sau này thôn trang nghỉ dưỡng có chuyện gì, hoặc cần cái gì thì cứ trực tiếp đến tìm ta, nếu ta không giải quyết được, không làm chủ được, thì có Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia không làm chủ được, phía trên còn lão gia, trên lão gia còn Lão thái gia, Tạ gia chúng ta còn có người làm quan trong triều đình.”
Loan Loan không ngờ Tạ Dật lại muốn tham gia cổ phần, tuy nói có Tạ gia giúp đỡ làm tuyên truyền, danh tiếng của thôn trang nghỉ dưỡng Dương gia thôn sẽ ngày càng cao, người tới chơi sẽ ngày càng đông, thế nhưng tiền chia hoa hồng đồng thời cũng sẽ ít đi. So với năm trăm lượng bạc của Tạ gia, ngay cả hai trăm lượng của nàng cũng chỉ được chia một phần cổ tức nhỏ, huống chi là những người chỉ góp mấy lượng bạc kia.
Thấy Loan Loan do dự, Dư chưởng quỹ cười nói: “Ta biết chuyện này khiến cô khó xử, cô cứ bàn bạc lại với mọi người trong Dương gia thôn đi. Tuy Tạ gia chúng ta bỏ ra năm trăm lượng, nhưng bọn ta tham gia cổ phần sau, không bằng thế này đi, chia làm ba phần, cô một phần, bọn ta một phần, những người còn lại một phần.”