Chương 74: Cùng giường cùng gối
Trời mới biết, Tuyên Thành đã chờ thời điểm thích hợp để hai người cùng giường, cùng gối là bao lâu rồi, làm sao có khả năng mà buông tha Thư Điện Hợp.
Mà Thư Điện Hợp trên mặt xoắn xuýt lại, dáng vẻ chống cự, làm cho nàng cảm thấy chính mình là loại nữ tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, Thổ bá vương bức lương kỹ nữ.
Thổ bá vương, Liền là thổ bá vương đi, chỉ cần có thể để Phò Mã bồi mình ngủ, nàng cam tâm tình nguyện.
Thư Điện Hợp lo trái, lo phải không tìm được lý do thích hợp để từ chối yêu cầu của Công chúa, ỡm ờ dịch chuyển qua một bên, để Tuyên Thành lên giường.
Nàng bị Tuyên Thành bức, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ở bên ngoài, một ngày liền không được xuống giường, trong lòng hối hận không ngớt, sáng sớm không nên bất ngờ khụ một tiếng kia.
Tuyên Thành sau khi lên giường, mới phát hiện vì chính mình quá kích động, liền ngoại sam đều không có cởi ra liền đã lên giường.
Nàng vẫn không có lớn mật mà trước mặt của Thư Điện Hợp cởi ra, con mắt liếc tới trên người của Thư Điện Hợp, linh cơ chợt loé, trấn định nói: "Ngươi tại sao còn ăn mặc chỉnh tề như thế? Là đợi Bản Cung thay y phục cho ngươi sao?" nói rồi đưa tay muốn tháo đai lưng của Thư Điện Hợp.
Editor: Công Chúa điện hạ... xin hãy bình tĩnh hahahahah
Thư Điện Hợp bận bịu cản tay Tuyên Thành lại, vẻ mặt không được tự nhiên nói: " Vẫn là để thần tự làm đi..."
Tuyên Thành vừa lòng đẹp ý, nhân lúc Thư Điện Hợp chuyển qua một bên bận bịu, nàng lấy tốc độ nhanh như chớp, đem y phục của mình cởi xuống.
Bên này Thư Điện Hợp vẫn đang do dự nới lỏng đai lưng của chính mình, bỗng nhiên bên cạnh kéo chăn một cái, nàng theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy Tuyên Thành đã co vào trong chăn, ngoại sam tuỳ ý vứt sang một bên.
Trong lòng nàng càng lắm bất an. Cầm lên y phục của Tuyên Thành, thu dọn, đứng dậy để qua một bên, lúc trở lại, trên người nàng chỉ dư lại tẩm y trắng tinh, Tuyên Thành lại rúc một hồi vào trong chăn.
Cùng người ban ngày giờ đây chẳng giống nhau chút nào, hắn bây giờ giống như có mấy phần nhu hoà, giống như tướng quân cởi giáp, rút đi một tầng quần áo dày, mặc tẩm y dáng dấp đơn bạc. Tuyên Thành chưa từng gặp dáng vẻ của hắn như bây giờ.
Ngọn nến chẳng biết lúc nào đã bị thổi tắt, Tim Tuyên Thành nhanh một nhịp. không khí có chút động tĩnh nào, đều có thể bị nàng nhạy cảm mà bắt lấy.
Đầu tiên là một trận yên lặng, về sau chăn bị sốc lên, theo hơi lạnh tiến vào, còn có thể ngửi thấy mùi hương.
Thư Điện Hợp vừa mới nằm xuống, tay liền bị người nắm chặt, trong lòng nàng căng thẳng, tỉnh táo mà đem lời chuẩn bị tốt mà nói ra: "Công Chúa, không nên dựa vào thần quá gần như thế. Thần nhiễm phong hàn, rất có thể sẽ lây bệnh cho Công Chúa." Vì tăng cường độ tin cậy lời nói của nàng, còn cố ra vẻ khụ khụ hai tiếng.
Tuyên Thành nghĩ cũng có đạo lý, cuốn lấy chăn ngoan ngoãn lăn tới một nửa giường, nửa ngày, lại lăn trở về.
Nàng chỉ lộ ra hai con mắt, toả sáng nói: "Không sao, Bản Cung không ngại.".
Thư Điện Hợp thở dài một hơi, phát hiện mình miễn là đối đãi với Công Chúa đều sẽ thở dài vô số lần, nhiều hơn ngày thường.
May là sau khi đối phương nắm chặt tay mình, cũng không có bao nhiêu động tác dư thừa nào, nàng còn có thể miễn cưỡng nằm tại đây.
Đêm đó Tuyên Thành ngủ rất say xưa, nàng nằm cùng gối với Thư Điện Hợp, so với Tuyên Thành. Thư Điện Hợp còn muốn dày vò hơn, một bên thấp thỏm thân phận, một bên Tuyên Thành ngủ không thành thật, hơi tý lại đánh lén nàng. Hoặc là cả người kề sát, hoặc là đem chân vắt qua eo nàng, làm cho Thư Điện Hợp cả kinh lên. Một đêm nàng không chợp nổi mắt.
Trời bắt đầu sáng lên, gà gáy vừa qua khỏi, nàng liền vươn mình rời giường, mang theo uể oải, trốn đi thượng triều.
Phùng Chính từ hình bộ đi qua tiêu sái và vung tay áo, cả người tự tại, một bên suy nghĩ cơm tối nên ăn ở ngoài hay vẫn là về nhà ăn.
Đang bước lên xe ngựa thì phu xe đối với hắn muốn nói gì đó lại ngập ngừng thôi, nhưng không bị hắn phát hiện. Phùng Chính xốc lên xe ngựa, thấy buồng xe nhiều hơn một người, liền sợ nhảy lên, phản xạ lui lại, chân đột nhiên giẫm lên không trung.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, trong buồng xe người kia ra tay, mạnh mẽ đem hắn kéo trở lại.
Xe ngựa tiếp tục bình tĩnh, phu xe lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, leo lên càng xe, dựng thẳng lỗ tai chờ mệnh lệnh.
"Thận huynh, ngươi làm sao không tên xuất hiện ở đây, làm ta giật cả mình." Phùng Chính bang bang vỗ ngực mình, hắn bị doạ không nhỏ.
Người trước mặt hắn, chính lăn mặc một thân thường phục, nàng đối với Phùng Chính giữ kín như bưng nói: "Ta muốn Thủ Chuyết huynh bồi ta đi tới một nơi."
Phùng Chính truy hỏi là đi chỗ nào, Thư Điện Hợp nhưng lại lắc đầu một cái, cấm khẩu không nói.
Xe ngựa di chuyển, trước là về phủ thừa tướng, Phùng Chính một mình xuống xe, chạy vào trong phủ, phu xe dỡ ngựa xuống treo đèn lồng đánh dấu chức quan. Sau đó Phùng Chính đổi một thân y phục ngày thường leo lên xe ngựa.
Bánh xe lần thứ hai lăn, một đường xuyên qua đường phố rộn ràng. Xe ngựa đỗ xuống, ánh đèn rực rỡ được thay thế bằng ánh nắng, mới vừa đứng vững, chỉ thấy một lầu các nữ nhân, áo đỏ thướt ta, tay cầm khăn vẫy, trên biển ghi "Hồng tụ chiêu" mạ vàng. Trước cửa hai nữ tử xinh đẹp như hoa đang run rẩy thân mình mà bắt khách.
Phùng Chính tuy rằng xưa nay chưa từng tới đây bao giờ, nhưng bình thường cùng mấy vị đồng liêu cũng bàn luận qua cái "Hồng chiêu tụ" này. Không phải là nơi nổi danh phong hoa tuyết nguyệt nhất kinh thành sao?
Hắn nghi ngờ mình là tới sai chỗ, bận bịu che mặt muốn chạy trốn lại vào xe ngựa, lại bị người đi theo sau hắn là Thư Điện Hợp chặn lại.
Phùng Chính trên mặt tỏ ra ngạc nhiên, hỏi Thư Điện Hợp: "Thận huynh, chúng ta có phải là đến sai chỗ?" mới vừa rồi là Thư Điện Hợp nói với phu xe tới đâu. Hắn cũng không biết mình đi nơi nào.
Thư Điện Hợp ngẩng đầu, tầm mắt ngưng nhìn kỹ bảng hiệu, nắm chặt năm ngón tay, nói: "Không có sai, chính là chỗ này."
Phùng Chính hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi cõng lấy Công chúa trong nhà, mà dám tới nơi này, không sợ nàng biết sao?"
"Hơn nữa chỗ này quan lại lui tới không ít, nếu như bị người ta biết được, ngự sử trước mặt Hoàng thượng vạch trần ngươi, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi".
Thư Điện Hợp vừa vặn thân thể thẳng tắp, không sợ, nói: " Ngươi tiếp tục nếu lưu lại đây, để người khác càng nhìn thấy người, trái lại mới là hại ta."
"Không được, ta phải thủ thân như ngọc..." Phùng Chính nói cái gì, cũng không muốn đi vào, lại bị Thư Điện Hợp mạnh mẽ lôi vào cửa.
Hai người vừa đi vào cửa, tú bà liền cợt nhả tiến lên tiếp đón, nhìn thấy Thư Điện Hợp vẻ ngoài đẹp đẽ, con mắt sáng ngời.
Hận không thể Đem thân mình muốn dán lên người của Thư Điện Hợp luôn, Thư Điện Hợp mắt nhìn thẳng không biết từ lúc nào trên tay có thêm một cây quạt. mặt quạt vừa mở ra, đem tú bà vô tình ngăn cách.
Tú bà nhìn Thư Điện Hợp tại cửa, cũng không tức giận, lại quay sang phía Phùng Chính.
Vóc người nở nang, dùng sức trượt trên cánh tay của Phùng Chính, lông tơ hắn dựng hết lên, trong đầu hiện ra hình ảnh của Tô Vấn Ninh, lòng như ngồi đống lửa, vội vã thoát khỏi tú bà.
Thư Điện Hợp muốn thuê một sương phòng từ chỗ của tú bà, trên đường tới sương phòng gặp không biết bao nhiêu nữ tử thanh lâu, nhưng đều bị nàng cự tuyệt tránh né.
Thật khó chịu khi những nữ tử ấy, trên người chỉ có mảnh vải mỏng che thân, chỉ muốn động chạm, lả lướt vào người nàng.
Với nàng mà nói còn tránh né được, Phùng Chính thì chật vật hơn nhiều, cũng là không tránh khỏi, trên mặt còn vài cái dấu môi đỏ, vì không kịp tránh né.
Vào bên trong sương phòng, tú bà sai người bưng rượu tới, sau đó tỏ ra phong tình vạn chủng dựa vào khung cửa, trong tay quạt tròn che tại nửa ngực lộ ra, cười quyến rũ nói: "Hai vị lang quân, tới đây là muốn thấy vị tỷ muội nào của chúng ta nhỉ?"
Thư Điện Hợp thản nhiên nói: "Muốn thấy vị kia, Tấu tỳ bà Tiết Tiểu Ngư."
Tú bà nghe thấy vậy hơi kinh ngạc, bởi vì người Thư Điện Hợp muốn gặp, cũng không phải là đầu bảng tại thanh lâu này, tuổi tác lại lớn, đích xác ngày trước từng là tỳ bà nổi tiếng, tú bà xác nhân nói: "Có một mình nàng?"
Thư Điện Hợp gật đầu, từ trong lòng móc ra một tấm ngân phiếu để trên mặt bàn.
Tú bà thấy thế, lập tức vui vẻ ra mặt đi sắp xếp.
Sau khi tú bà rời đi, Phùng Chính gần lại chỗ Thư Điện Hợp chêu ghẹo nói: "Thận huynh đối với Hồng Chiêu tụ rất quen thuộc, xem ra là thường tới?"
Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn hắn một chút, nói: "Thủ Chuyết huynh bình thường ở trong tửu lâu, cũng không có biểu hiện như vậy?"
Phùng Chính nghe thấy lời nói này. Nghĩ nơi này có thể so với quán rượu trà bình thường sao, nơi này người nào đến không trộm hương thiết ngọc.
Hắn biết luôn luôn giữ mình trong sạch như Thư Điện Hợp, vô duyên vô cớ sẽ không tới nơi này, nên hỏi: "Ngươi đến đây đến cùng là muốn làm cái gì?"
Thư Điện Hợp không dấu diếm nữa, nói: "Đến tìm một người."
"Là hồng phấn tri kỉ, hay là nữ tử mềm mềm?" Phùng Chính nói.
Thư Điện Hợp gõ quạt vào đầu hắn nói: "Ta cũng không có những ý nghĩ xấu xa kia giống ngươi, là tra được một chút tin tức về thân thế của mình."
Phùng Chính lập tức rõ ràng: " Tiết tiểu ngư này..."
"Có người nói đã từng có chút quan hệ cùng phụ thân của ta."
Phùng Chính bởi vì đang ở hình bộ nhận chức, nên Thư Điện Hợp cũng nhờ hắn tìm chút tài liệu hồ sơ về trước kia, cũng thường xuyên qua lại, vì thế nên hắn cũng biết thân thế của Thư Điện Hợp.
Sát vách truyền tới âm thanh oanh oanh yến yến, âm thanh ái muội làm cho Phùng Chính tuy là da mặt dầy, nghe được cũng phải đỏ mặt.
Hắn có thể lý giải cách làm của Thư Điện Hợp, thế nhưng vẫn là không nhịn được lo lắng, nói: "Công Chúa bên kia..."
Thư Điện Hợp trầm giọng nói: "Chính là bởi vì như vậy, ta muốn cho ngươi đi, cùng ta làm chứng."
Nếu không phải trên triều đình kia Thư Nguyên Túc các đại thần quen biết đã chết, hoặc là về quê, những người còn lại không muốn dính líu gì tới chuyện xưa, mặc nàng nói bóng gió cũng không hé miệng, nàng cũng không đến nỗi phải cõng lấy Tuyên Thành tự mình tìm tới đây.
Tú bà dẫn Tiểu Tiết ngư tới rồi, nàng đem người lưu lại, chính mình sờ soạng ngân phiếu yêu thích rồi rời đi.
Tiết tiểu ngư tuổi tác vừa qua tứ tuần, ngũ quan bình thường không có gì lạ, xưa nay y phục vẫn đạm bạc như vậy. nàng ôm ấp tỳ bà, hướng hai người Thư Điện hợp thi lễ một cái, sau đó nói: "Gặp hai vị lang quân."
Được hai người cho phép, nàng ngồi trên ghế, trưng cầu ý kiến nói: "Không biết hai vị lang quân muốn nghe cái từ khúc gì?"
Thư Điện Hợp chậm rãi nói: "Bỉ nhân muốn nghe /." Lúc nói chuyện, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tiết tiểu ngư.
Quả nhiên Tiết tiểu ngư khi nghe đến tên bài từ khúc này, vẻ mặt liền biến đổi.
Thư Điện Hợp lập tức hỏi: "Làm sao?"
Tiết tiểu ngư đã khôi phục như thường, tự nhiên nói: "Nhiều năm không tấu từ khúc này, tay kỹ mới lạ, sợ hãi khinh nhờn lỗ tai của hai vị lang quân."
"Cứ tấu, không sao." Thư Điện Hợp sớm chắc chắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Phò Mã: "Nói chuyện yêu đương quá mức vui vẻ, cho nên đã suýt quên mục đích của mình."
Mà Thư Điện Hợp trên mặt xoắn xuýt lại, dáng vẻ chống cự, làm cho nàng cảm thấy chính mình là loại nữ tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, Thổ bá vương bức lương kỹ nữ.
Thổ bá vương, Liền là thổ bá vương đi, chỉ cần có thể để Phò Mã bồi mình ngủ, nàng cam tâm tình nguyện.
Thư Điện Hợp lo trái, lo phải không tìm được lý do thích hợp để từ chối yêu cầu của Công chúa, ỡm ờ dịch chuyển qua một bên, để Tuyên Thành lên giường.
Nàng bị Tuyên Thành bức, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ở bên ngoài, một ngày liền không được xuống giường, trong lòng hối hận không ngớt, sáng sớm không nên bất ngờ khụ một tiếng kia.
Tuyên Thành sau khi lên giường, mới phát hiện vì chính mình quá kích động, liền ngoại sam đều không có cởi ra liền đã lên giường.
Nàng vẫn không có lớn mật mà trước mặt của Thư Điện Hợp cởi ra, con mắt liếc tới trên người của Thư Điện Hợp, linh cơ chợt loé, trấn định nói: "Ngươi tại sao còn ăn mặc chỉnh tề như thế? Là đợi Bản Cung thay y phục cho ngươi sao?" nói rồi đưa tay muốn tháo đai lưng của Thư Điện Hợp.
Editor: Công Chúa điện hạ... xin hãy bình tĩnh hahahahah
Thư Điện Hợp bận bịu cản tay Tuyên Thành lại, vẻ mặt không được tự nhiên nói: " Vẫn là để thần tự làm đi..."
Tuyên Thành vừa lòng đẹp ý, nhân lúc Thư Điện Hợp chuyển qua một bên bận bịu, nàng lấy tốc độ nhanh như chớp, đem y phục của mình cởi xuống.
Bên này Thư Điện Hợp vẫn đang do dự nới lỏng đai lưng của chính mình, bỗng nhiên bên cạnh kéo chăn một cái, nàng theo bản năng nhìn xuống, chỉ thấy Tuyên Thành đã co vào trong chăn, ngoại sam tuỳ ý vứt sang một bên.
Trong lòng nàng càng lắm bất an. Cầm lên y phục của Tuyên Thành, thu dọn, đứng dậy để qua một bên, lúc trở lại, trên người nàng chỉ dư lại tẩm y trắng tinh, Tuyên Thành lại rúc một hồi vào trong chăn.
Cùng người ban ngày giờ đây chẳng giống nhau chút nào, hắn bây giờ giống như có mấy phần nhu hoà, giống như tướng quân cởi giáp, rút đi một tầng quần áo dày, mặc tẩm y dáng dấp đơn bạc. Tuyên Thành chưa từng gặp dáng vẻ của hắn như bây giờ.
Ngọn nến chẳng biết lúc nào đã bị thổi tắt, Tim Tuyên Thành nhanh một nhịp. không khí có chút động tĩnh nào, đều có thể bị nàng nhạy cảm mà bắt lấy.
Đầu tiên là một trận yên lặng, về sau chăn bị sốc lên, theo hơi lạnh tiến vào, còn có thể ngửi thấy mùi hương.
Thư Điện Hợp vừa mới nằm xuống, tay liền bị người nắm chặt, trong lòng nàng căng thẳng, tỉnh táo mà đem lời chuẩn bị tốt mà nói ra: "Công Chúa, không nên dựa vào thần quá gần như thế. Thần nhiễm phong hàn, rất có thể sẽ lây bệnh cho Công Chúa." Vì tăng cường độ tin cậy lời nói của nàng, còn cố ra vẻ khụ khụ hai tiếng.
Tuyên Thành nghĩ cũng có đạo lý, cuốn lấy chăn ngoan ngoãn lăn tới một nửa giường, nửa ngày, lại lăn trở về.
Nàng chỉ lộ ra hai con mắt, toả sáng nói: "Không sao, Bản Cung không ngại.".
Thư Điện Hợp thở dài một hơi, phát hiện mình miễn là đối đãi với Công Chúa đều sẽ thở dài vô số lần, nhiều hơn ngày thường.
May là sau khi đối phương nắm chặt tay mình, cũng không có bao nhiêu động tác dư thừa nào, nàng còn có thể miễn cưỡng nằm tại đây.
Đêm đó Tuyên Thành ngủ rất say xưa, nàng nằm cùng gối với Thư Điện Hợp, so với Tuyên Thành. Thư Điện Hợp còn muốn dày vò hơn, một bên thấp thỏm thân phận, một bên Tuyên Thành ngủ không thành thật, hơi tý lại đánh lén nàng. Hoặc là cả người kề sát, hoặc là đem chân vắt qua eo nàng, làm cho Thư Điện Hợp cả kinh lên. Một đêm nàng không chợp nổi mắt.
Trời bắt đầu sáng lên, gà gáy vừa qua khỏi, nàng liền vươn mình rời giường, mang theo uể oải, trốn đi thượng triều.
Phùng Chính từ hình bộ đi qua tiêu sái và vung tay áo, cả người tự tại, một bên suy nghĩ cơm tối nên ăn ở ngoài hay vẫn là về nhà ăn.
Đang bước lên xe ngựa thì phu xe đối với hắn muốn nói gì đó lại ngập ngừng thôi, nhưng không bị hắn phát hiện. Phùng Chính xốc lên xe ngựa, thấy buồng xe nhiều hơn một người, liền sợ nhảy lên, phản xạ lui lại, chân đột nhiên giẫm lên không trung.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, trong buồng xe người kia ra tay, mạnh mẽ đem hắn kéo trở lại.
Xe ngựa tiếp tục bình tĩnh, phu xe lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, leo lên càng xe, dựng thẳng lỗ tai chờ mệnh lệnh.
"Thận huynh, ngươi làm sao không tên xuất hiện ở đây, làm ta giật cả mình." Phùng Chính bang bang vỗ ngực mình, hắn bị doạ không nhỏ.
Người trước mặt hắn, chính lăn mặc một thân thường phục, nàng đối với Phùng Chính giữ kín như bưng nói: "Ta muốn Thủ Chuyết huynh bồi ta đi tới một nơi."
Phùng Chính truy hỏi là đi chỗ nào, Thư Điện Hợp nhưng lại lắc đầu một cái, cấm khẩu không nói.
Xe ngựa di chuyển, trước là về phủ thừa tướng, Phùng Chính một mình xuống xe, chạy vào trong phủ, phu xe dỡ ngựa xuống treo đèn lồng đánh dấu chức quan. Sau đó Phùng Chính đổi một thân y phục ngày thường leo lên xe ngựa.
Bánh xe lần thứ hai lăn, một đường xuyên qua đường phố rộn ràng. Xe ngựa đỗ xuống, ánh đèn rực rỡ được thay thế bằng ánh nắng, mới vừa đứng vững, chỉ thấy một lầu các nữ nhân, áo đỏ thướt ta, tay cầm khăn vẫy, trên biển ghi "Hồng tụ chiêu" mạ vàng. Trước cửa hai nữ tử xinh đẹp như hoa đang run rẩy thân mình mà bắt khách.
Phùng Chính tuy rằng xưa nay chưa từng tới đây bao giờ, nhưng bình thường cùng mấy vị đồng liêu cũng bàn luận qua cái "Hồng chiêu tụ" này. Không phải là nơi nổi danh phong hoa tuyết nguyệt nhất kinh thành sao?
Hắn nghi ngờ mình là tới sai chỗ, bận bịu che mặt muốn chạy trốn lại vào xe ngựa, lại bị người đi theo sau hắn là Thư Điện Hợp chặn lại.
Phùng Chính trên mặt tỏ ra ngạc nhiên, hỏi Thư Điện Hợp: "Thận huynh, chúng ta có phải là đến sai chỗ?" mới vừa rồi là Thư Điện Hợp nói với phu xe tới đâu. Hắn cũng không biết mình đi nơi nào.
Thư Điện Hợp ngẩng đầu, tầm mắt ngưng nhìn kỹ bảng hiệu, nắm chặt năm ngón tay, nói: "Không có sai, chính là chỗ này."
Phùng Chính hít một ngụm khí lạnh: "Ngươi cõng lấy Công chúa trong nhà, mà dám tới nơi này, không sợ nàng biết sao?"
"Hơn nữa chỗ này quan lại lui tới không ít, nếu như bị người ta biết được, ngự sử trước mặt Hoàng thượng vạch trần ngươi, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi".
Thư Điện Hợp vừa vặn thân thể thẳng tắp, không sợ, nói: " Ngươi tiếp tục nếu lưu lại đây, để người khác càng nhìn thấy người, trái lại mới là hại ta."
"Không được, ta phải thủ thân như ngọc..." Phùng Chính nói cái gì, cũng không muốn đi vào, lại bị Thư Điện Hợp mạnh mẽ lôi vào cửa.
Hai người vừa đi vào cửa, tú bà liền cợt nhả tiến lên tiếp đón, nhìn thấy Thư Điện Hợp vẻ ngoài đẹp đẽ, con mắt sáng ngời.
Hận không thể Đem thân mình muốn dán lên người của Thư Điện Hợp luôn, Thư Điện Hợp mắt nhìn thẳng không biết từ lúc nào trên tay có thêm một cây quạt. mặt quạt vừa mở ra, đem tú bà vô tình ngăn cách.
Tú bà nhìn Thư Điện Hợp tại cửa, cũng không tức giận, lại quay sang phía Phùng Chính.
Vóc người nở nang, dùng sức trượt trên cánh tay của Phùng Chính, lông tơ hắn dựng hết lên, trong đầu hiện ra hình ảnh của Tô Vấn Ninh, lòng như ngồi đống lửa, vội vã thoát khỏi tú bà.
Thư Điện Hợp muốn thuê một sương phòng từ chỗ của tú bà, trên đường tới sương phòng gặp không biết bao nhiêu nữ tử thanh lâu, nhưng đều bị nàng cự tuyệt tránh né.
Thật khó chịu khi những nữ tử ấy, trên người chỉ có mảnh vải mỏng che thân, chỉ muốn động chạm, lả lướt vào người nàng.
Với nàng mà nói còn tránh né được, Phùng Chính thì chật vật hơn nhiều, cũng là không tránh khỏi, trên mặt còn vài cái dấu môi đỏ, vì không kịp tránh né.
Vào bên trong sương phòng, tú bà sai người bưng rượu tới, sau đó tỏ ra phong tình vạn chủng dựa vào khung cửa, trong tay quạt tròn che tại nửa ngực lộ ra, cười quyến rũ nói: "Hai vị lang quân, tới đây là muốn thấy vị tỷ muội nào của chúng ta nhỉ?"
Thư Điện Hợp thản nhiên nói: "Muốn thấy vị kia, Tấu tỳ bà Tiết Tiểu Ngư."
Tú bà nghe thấy vậy hơi kinh ngạc, bởi vì người Thư Điện Hợp muốn gặp, cũng không phải là đầu bảng tại thanh lâu này, tuổi tác lại lớn, đích xác ngày trước từng là tỳ bà nổi tiếng, tú bà xác nhân nói: "Có một mình nàng?"
Thư Điện Hợp gật đầu, từ trong lòng móc ra một tấm ngân phiếu để trên mặt bàn.
Tú bà thấy thế, lập tức vui vẻ ra mặt đi sắp xếp.
Sau khi tú bà rời đi, Phùng Chính gần lại chỗ Thư Điện Hợp chêu ghẹo nói: "Thận huynh đối với Hồng Chiêu tụ rất quen thuộc, xem ra là thường tới?"
Thư Điện Hợp liếc mắt nhìn hắn một chút, nói: "Thủ Chuyết huynh bình thường ở trong tửu lâu, cũng không có biểu hiện như vậy?"
Phùng Chính nghe thấy lời nói này. Nghĩ nơi này có thể so với quán rượu trà bình thường sao, nơi này người nào đến không trộm hương thiết ngọc.
Hắn biết luôn luôn giữ mình trong sạch như Thư Điện Hợp, vô duyên vô cớ sẽ không tới nơi này, nên hỏi: "Ngươi đến đây đến cùng là muốn làm cái gì?"
Thư Điện Hợp không dấu diếm nữa, nói: "Đến tìm một người."
"Là hồng phấn tri kỉ, hay là nữ tử mềm mềm?" Phùng Chính nói.
Thư Điện Hợp gõ quạt vào đầu hắn nói: "Ta cũng không có những ý nghĩ xấu xa kia giống ngươi, là tra được một chút tin tức về thân thế của mình."
Phùng Chính lập tức rõ ràng: " Tiết tiểu ngư này..."
"Có người nói đã từng có chút quan hệ cùng phụ thân của ta."
Phùng Chính bởi vì đang ở hình bộ nhận chức, nên Thư Điện Hợp cũng nhờ hắn tìm chút tài liệu hồ sơ về trước kia, cũng thường xuyên qua lại, vì thế nên hắn cũng biết thân thế của Thư Điện Hợp.
Sát vách truyền tới âm thanh oanh oanh yến yến, âm thanh ái muội làm cho Phùng Chính tuy là da mặt dầy, nghe được cũng phải đỏ mặt.
Hắn có thể lý giải cách làm của Thư Điện Hợp, thế nhưng vẫn là không nhịn được lo lắng, nói: "Công Chúa bên kia..."
Thư Điện Hợp trầm giọng nói: "Chính là bởi vì như vậy, ta muốn cho ngươi đi, cùng ta làm chứng."
Nếu không phải trên triều đình kia Thư Nguyên Túc các đại thần quen biết đã chết, hoặc là về quê, những người còn lại không muốn dính líu gì tới chuyện xưa, mặc nàng nói bóng gió cũng không hé miệng, nàng cũng không đến nỗi phải cõng lấy Tuyên Thành tự mình tìm tới đây.
Tú bà dẫn Tiểu Tiết ngư tới rồi, nàng đem người lưu lại, chính mình sờ soạng ngân phiếu yêu thích rồi rời đi.
Tiết tiểu ngư tuổi tác vừa qua tứ tuần, ngũ quan bình thường không có gì lạ, xưa nay y phục vẫn đạm bạc như vậy. nàng ôm ấp tỳ bà, hướng hai người Thư Điện hợp thi lễ một cái, sau đó nói: "Gặp hai vị lang quân."
Được hai người cho phép, nàng ngồi trên ghế, trưng cầu ý kiến nói: "Không biết hai vị lang quân muốn nghe cái từ khúc gì?"
Thư Điện Hợp chậm rãi nói: "Bỉ nhân muốn nghe /." Lúc nói chuyện, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tiết tiểu ngư.
Quả nhiên Tiết tiểu ngư khi nghe đến tên bài từ khúc này, vẻ mặt liền biến đổi.
Thư Điện Hợp lập tức hỏi: "Làm sao?"
Tiết tiểu ngư đã khôi phục như thường, tự nhiên nói: "Nhiều năm không tấu từ khúc này, tay kỹ mới lạ, sợ hãi khinh nhờn lỗ tai của hai vị lang quân."
"Cứ tấu, không sao." Thư Điện Hợp sớm chắc chắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Phò Mã: "Nói chuyện yêu đương quá mức vui vẻ, cho nên đã suýt quên mục đích của mình."