Chương 12: F4 Quỷ giới
Bên trong nhà kho tối tăm u ám, tiếng khóc thê lương bén nhọn vang lên, cửa kính cũng không biết bị ai gõ mà vang lên tiếng "cốc cốc cốc".
Hết thảy tựa như một thước phim kinh dị, ấy mà Lục Húc lại chẳng sợ, chỉ im lặng xem bọn họ làm trò.
Nam quỷ mặc áo sơ mi in hoa đang ngồi trên bệ cửa sổ, gắng sức gõ lên cửa, thò cả nửa người ra ngoài. Còn một con khác thì ngồi xổm ở góc xó, bóp cổ họng để tiếng gào khóc cho thật thảm thiết, chốc chốc lại dừng để hỏi cái con đang gõ cửa: "Tiếng khóc của em chưa đủ to nữa hả, sao cậu ta không phản ứng gì hết vậy?" Quỷ áo sơ mi hoa cũng không ngừng lại động tác gõ tay lên cửa, tựa hồ đã thấy quen cảnh này mà lên tiếng: "Phỏng chừng là sợ quá mà choáng váng luôn rồi, dù sao em cũng phải cho người ta chút thời gian để phản ứng chứ."
"Hu hu hu, chừng nào mới được bật đèn lên, em sợ bóng tối dữ lắm á."
Áo sơ mi hoa rất bất đắc dĩ: "Tiểu Tứ à em tỉnh lại đi, có con quỷ nào mà sợ bóng tối?"
- Được rồi, được rồi, F4 Quỷ giới của chúng ta tuyệt không nhận thua!
Tiểu Tứ bĩu môi, ngẫm lại mới thấy mất mặt quỷ, lại gắng sức khóc to hơn. Sợ Lục Húc không nghe thấy, hắn còn cố tình bước lên phía trước, vừa khóc vừa hà hơi vào cổ cậu.
Nhìn con quỷ dám thò đầu kề sát tới, Lục Húc không khỏi nghiêng đầu tránh.
Khoảng cách gần như thế tựa hồ là đã mặt đối mặt, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy "thành tích" chủ động đưa tới của này, tâm tình Lục Húc rất tốt, nhếch khóe miệng lên xem như chào hỏi.
Tiểu Tứ thấy phản ứng của cậu, miệng há hốc ngạc nhiên đến quên cả khóc: "Đại ca..."
"Gọi anh chi, tiếp tục, đừng dừng lại."
Tuy rằng Tiểu Tứ chết chưa được mấy năm nhưng đã từng dọa khá nhiều người rồi. Hắn đã từng thấy có nhiều người bị dọa đến tè ra quần nhưng chưa thấy người nào bình tĩnh đến độ này như Lục Húc.
Lúc trước, cách một lớp màn hình mà hắn đã cảm nhận được khí thế cường đại của cậu, mà bây giờ khi đứng đối diện, Tiểu Tứ bị dọa đến mất thất hồn lạc phách: "Là đại nhân Lục Húc...."
Tiếng gõ cửa sổ chợt khựng lại, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Cứ như vậy, Lục Húc khí định thần nhàn đứng đó, dáng vẻ ung dung nhìn bọn quỷ, thoạt nhìn chói lóa hơn cả ánh đèn.
Hai nam quỷ ôm nhau run lẩy bẩy, cố gắng co lại thành một cục hòng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Trời biết giờ đây bọn họ muốn chạy trốn nhường nào nhưng chân chẳng nghe sai khiến, ngay cả đứng thẳng cũng đã gian nan.
"Hu hu hu..." Nhớ đến những truyền thuyết "bạo lực" của Lục Húc, bất giác Tiểu Tử òa khóc lên. Làm người, sống chưa được vài năm thì thôi đi, làm quỷ cũng không được nữa sao?
Lục Húc giơ tay lên sờ tai, bĩu môi nói: "Ồn ào."
Chưa dứt lời, lập tức có hai bàn tay chìa ra bụm miệng Tiểu Tứ - một của cậu, một của áo sơ mi hoa.
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Trên người hai con quỷ này không có huyết khí, xem ra là chúng không làm ác cũng không hại người.
Lục Húc (tự nhận mình luôn dịu dàng với khách hàng) cũng không làm khó chúng, chỉ tán gẫu đôi câu: "Chết bao lâu rồi?"
Hai con quỷ vốn rất sợ hãi, nhưng Lục Húc lại quá đẹp, tạm thời không có tính công kích, bất giác thả lỏng tinh thần một chút.
Áo sơ mi hoa lên tiếng trước: "Em chết được hai mươi năm rồi ạ..."
Tiểu Tứ đếm đếm ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói: "Em được ba năm..."
Thời gian không dài cũng chẳng ngắn.
Thông thường thì trước khi người dương chết, các Tử thần sẽ nhận được thông tin từ trước đặng có thể cung cấp cho họ dịch vụ Tử thần tốt hơn.
Đương nhiên có người chết còn ở lại dương gian (do chấp niệm hoặc do oán hận - tụ đủ để bọn họ tạm lưu nhân thế).
Quả nhiên sau khi áo sơ mi hoàn hồn, lập tức run rẩy móc ra [Giấy chứng nhận tạm trú nhân gian] của mình ra cho Lục Húc xem (tránh để bị xem là ác quỷ mà bị đánh cho hồn phi phách tán): "Đại nhân, không phải tụi em không muốn đi mà là không đi được ạ..."
Lục Húc cầm giấy tạm trú lên xem mới phát hiện là của Bộ Tử thần Tây Nam cấp.
Công việc của các Tử thần được phân chia theo vùng, không thể thiếu được cạnh tranh về mặt hiệu suất.
Bộ Tử thần Tây Nam luôn xem Lục Húc là đối thủ cạnh tranh, những năm gần đây luôn nỗ lực làm việc. Tạ An đã từng oán giận không chỉ một lần, bảo rằng bị Tử thần Tây Nam cướp đơn đặt hàng.
Nếu không phải lần này có nhiệm vụ, Lục Húc cũng không ngờ mình lại gặp được "khách hàng còn sót" của bọn họ. "Thành tích" tự đưa tới cửa mà không cần mới là lạ.
"Nói thử xem, sao không đi được nào?"
Dẹm thấy Lục Húc muốn nghe, áo sơ mi hoa và Tiểu Tứ đều không dám giấu nửa lời, thành thật khai báo: "Bài hát em viết vẫn chưa được phát hành."
"Em muốn được ra mắt công chúng."
Áo sơ mi hoa tên thật là Đào Anh Bác, lúc chết mới 27 tuổi. Để hoàn thành ước mơ làm ca sĩ của mình, 20 tuổi hắn bỏ học, đến Đông thành mưu sinh, ban ngày đi hát rong, buổi tối về tầng hầm ngầm viết nhạc. Cứ như thế mà qua năm sau năm, đã viết không biết bao nhiêu ca khúc. 26 tuổi, có phòng làm việc liên hệ với hắn, bảo muốn cân nhắc để hắn ra album.
Đào Anh Bác rất vui vẻ, chọn mấy bài gửi qua, ngập tràn hi vọng đợi chờ.
Kết quả, một năm trôi qua, hắn không chờ được ngày album mình được phát hành mà là nghe được bài hát của mình nằm trong album của ca sĩ khác. Hắn muốn đi đòi lại công bằng, nhưng phòng làm việc không thừa nhận còn uy hiếp sẽ kiện hắn.
"Khi đó em giận vô cùng, chỉ muốn đến lý luận với bọn họ. Hôm đó, em uống mấy chai rượu, muốn lên sân thượng hít thở không khí một lát... Em thật sự không muốn nhảy lầu, nhưng không cẩn thận mà..."
Một đêm của 10 năm trước, Đào Anh Bác trượt chân ngã từ chung cư, trở thành một nạn nhân lên tin tức xã hội, chỉ đơn giản là nhắc nhở người dân chú ý cẩn thận. Đến chết, cũng không ai biết được rằng, bài hát hắn viết ra, hay cỡ nào.
"Đại ca, anh tội nghiệp quá, hu hu hu..." Tiểu Tứ đứng cạnh, chậm chậm nước mắt, vừa khóc vừa kể lại chuyện xưa của mình. So với Đào Anh Bácc thì chuyện của Tiểu Tứ đơn giản hơn nhiều. Tên thật hắn là Hạ Tinh Hoa, lúc chết 18 tuổi.
Từ khi còn bé, ước mơ của Hạ Tinh Hoa chính là ra mắt làm thần tượng. Mười ba tuổi ký hợp đồng với công ty làm thực tập sinh, mười lăm tuổi nhóm của mình bắt đầu nhận show diễn. Mười tám tuổi đăng ký tham gia tuyển tú, kết quả trên đường đến ghi hình chương trình bị tai nạn xe cộ, chấm dứt cuộc đời.
"Vốn dĩ năm người bọn em đều được ra mắt hết, nhưng rồi có ba người phải mãi mãi ở lại nơi này hức hức hức...."
"Ba?" Lục Húc nhạy bén bắt được chữ này bèn vội hỏi lại: "Vậy là trừ hai cậu thì còn có những con quỷ khác ở đây nữa đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Hạ Tinh Hoa dè dặt thận trọng mà trả lời, sợ cậu hiểu lầm lại vội vàng giải thích thêm: "Chúng em ở chung cư này lâu rồi, những người (thực tập sinh, Phạm Tăng, trợ lý nhỏ, v..v) không chào hỏi lấy một tiếng nào đã chiếm luôn phòng ở, ai mà gặp trường hợp này cũng phải tức giận đúng không ạ? Đại nhân ơi, chúng em thật sự không muốn hại người ta làm chi hết, chỉ muốn hù một tí chíu thôi à..."
"Được rồi, đi đi." Lục Húc không muốn chỉ trích bọn họ làm gì, cũng không muốn để yên cho bọn họ quậy chuyện ngay trước mắt mình.
Cùng lúc đó, trên tầng đang rất hỗn loạn.
Một đám thực tập sinh vốn đang bận rửa mắt, không biết vì sao ánh đèn lại chập chờn lúc sáng lúc tối.
Dù sao cũng có nhiều người, có mất điện cũng không có gì đáng sợ.
Thế nhưng không ai ngờ đến, đang tắm giữa chừng thì đột ngột bị cúp nước.
"Mẹ nó chứ tôi đang bóp dầu gội đầu mà."
"Tôi vừa mới bôi sữa tắm."
"AAAA, cứu mạng, sữa rửa mặt của tôi chảy vô mắt rồi."
....
Sự việc xảy ra quá bất thình lình, ngay cả Phạm Tăng cũng trợn tròn hai mắt, vội vội vàng vàng bảo nhân viên nhanh chóng sửa chữa.
"Hi hi hi...." Nữ quỷ lưỡi dài bay qua bay lại giữa các hành lang, nhìn cơ thể của người khác phái, vẫn giữ lịch sự đưa tay lên che mặt. Thế nhưng các ngón tay lại xòe ra, mắt đảo láo liên, hưng phấn (mất lim sỉ) mà nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt.
Hai con quỷ nam cùng đi tắt công tắc tổng, không quên đứng ở hành lang để kiểm chứng kết quả của chuyện "tốt" mình làm -
"Đủ chưa vậy?"
"Hình như còn thiếu gì đó."
Đang nói chuyện, Hứa Hạo Minh từ phòng 201 đi ra.
Hắn đang ngâm bồn giữa chừng, trên người còn đọng đầy bọt xà phòng, vừa lẩm bẩm chửi "mẹ nó" vừa bước ra ngoài coi có biện pháp nào không.
Hai con quỷ nam nhìn nhau -
"Hay là mình chọn hắn đi?"
"Được, hắn."
"Chung cư rách nát gì vậy trời, tự nhiên còn đi cúp nước."
Hứa Hạo Minh chửi cha mắng mẹ đủ kiểu.
Bị phân chung phòng với Lục Húc đã bực mình lắm rồi, giờ hắn định xuống phòng tắm công cộng xem có nước để tắm nốt hay không.
Nào ngờ vừa bước chân ra ngoài thì thấy tối hù, đến phòng tắm công cộng cũng mới biết chỗ này cũng chẳng có nước.
- Mẹ kiếp.
Hứa Hạo Minh mắng thêm một câu, định bụng quay về phòng chờ đợi.
Từ phòng tắm đến phòng hắn chỉ có năm sáu mét, nhưng Hứa Hạo Minh cứ đi rồi lại đi nhưng vẫn chưa tới nơi.
Rành là đã đi rất lâu, nhưng mỗi khi hắn quay đầu nhìn lại, mình vẫn còn đang ở phòng tắm.
Vốn dĩ xung quanh có rất nhiều người, nhưng không biết từ khi nào mà mọi tiếng động và những người khác đều đã biết mất.
Vốn bóng tối sẽ phóng đại nỗi sợ trong lòng, Hứa Hạo Minh bất giác sải bước nhanh hơn, nhưng dù cho hắn đi được bao xa thì vẫn không rời nhà tắm được nửa bước.
"Không chừng tối nay là được gặp rồi đó."
Lời nói của Lục Húc cứ văng vẳng bên tai, từ trước đến nay Hứa Hạo Minh luôn sùng bái khoa học, lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với thế giới quan của mình.
Trước kia không phải chưa từng nghe nói qua quỷ đánh tường, nhưng cũng không nghĩ tới loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.
Càng sợ thì cơ thể càng thêm mẫn cảm, một luồng khí lạnh từ đầu thổi vào cổ, dọc theo đốt sống cổ đi dần xuống dưới, ngay cả da đầu cũng tê dại theo.
Hứa Hạo Minh luôn cảm thấy phía sau có thứ gì đó, nhưng hắn không dám quay đầu lại.
"Có ai ở đây không?" Hắn đè cổ họng rống lên một câu, muốn tìm người đến cứu mình, nhưng không có ai đáp lại.
Lục Húc lên lầu, đập vào mắt cậu là cảnh tượng một người và hai bé quỷ - một con đang vội che mắt, một con đang thổi khí vào cổ Hứa Hạo Minh.
Tình huống này có chút buồn cười, nhưng thấy Hứa Hạo Minh sắp sụp đổ đến nơi rồi nên Lục Húc mới tùy tay vỗ một cái -
Đèn ở hành lang bật sáng, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Hứa Hạo Minh ngẩng đầu, thấy Lục Húc đứng trước mặt mình, cảm giác khó chịu vừa rồi đã biến mất. Lần đầu tiên hắn thấy Lục Húc chao ôi sao mà vừa đẹp trai vừa thân thiết đến vậy, lập tức nhảy lên người cậu, thiếu chút nữa khóc lên: "Lục Húc ơi cứu mạng, có quỷ..."
Hết thảy tựa như một thước phim kinh dị, ấy mà Lục Húc lại chẳng sợ, chỉ im lặng xem bọn họ làm trò.
Nam quỷ mặc áo sơ mi in hoa đang ngồi trên bệ cửa sổ, gắng sức gõ lên cửa, thò cả nửa người ra ngoài. Còn một con khác thì ngồi xổm ở góc xó, bóp cổ họng để tiếng gào khóc cho thật thảm thiết, chốc chốc lại dừng để hỏi cái con đang gõ cửa: "Tiếng khóc của em chưa đủ to nữa hả, sao cậu ta không phản ứng gì hết vậy?" Quỷ áo sơ mi hoa cũng không ngừng lại động tác gõ tay lên cửa, tựa hồ đã thấy quen cảnh này mà lên tiếng: "Phỏng chừng là sợ quá mà choáng váng luôn rồi, dù sao em cũng phải cho người ta chút thời gian để phản ứng chứ."
"Hu hu hu, chừng nào mới được bật đèn lên, em sợ bóng tối dữ lắm á."
Áo sơ mi hoa rất bất đắc dĩ: "Tiểu Tứ à em tỉnh lại đi, có con quỷ nào mà sợ bóng tối?"
- Được rồi, được rồi, F4 Quỷ giới của chúng ta tuyệt không nhận thua!
Tiểu Tứ bĩu môi, ngẫm lại mới thấy mất mặt quỷ, lại gắng sức khóc to hơn. Sợ Lục Húc không nghe thấy, hắn còn cố tình bước lên phía trước, vừa khóc vừa hà hơi vào cổ cậu.
Nhìn con quỷ dám thò đầu kề sát tới, Lục Húc không khỏi nghiêng đầu tránh.
Khoảng cách gần như thế tựa hồ là đã mặt đối mặt, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy "thành tích" chủ động đưa tới của này, tâm tình Lục Húc rất tốt, nhếch khóe miệng lên xem như chào hỏi.
Tiểu Tứ thấy phản ứng của cậu, miệng há hốc ngạc nhiên đến quên cả khóc: "Đại ca..."
"Gọi anh chi, tiếp tục, đừng dừng lại."
Tuy rằng Tiểu Tứ chết chưa được mấy năm nhưng đã từng dọa khá nhiều người rồi. Hắn đã từng thấy có nhiều người bị dọa đến tè ra quần nhưng chưa thấy người nào bình tĩnh đến độ này như Lục Húc.
Lúc trước, cách một lớp màn hình mà hắn đã cảm nhận được khí thế cường đại của cậu, mà bây giờ khi đứng đối diện, Tiểu Tứ bị dọa đến mất thất hồn lạc phách: "Là đại nhân Lục Húc...."
Tiếng gõ cửa sổ chợt khựng lại, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Cứ như vậy, Lục Húc khí định thần nhàn đứng đó, dáng vẻ ung dung nhìn bọn quỷ, thoạt nhìn chói lóa hơn cả ánh đèn.
Hai nam quỷ ôm nhau run lẩy bẩy, cố gắng co lại thành một cục hòng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Trời biết giờ đây bọn họ muốn chạy trốn nhường nào nhưng chân chẳng nghe sai khiến, ngay cả đứng thẳng cũng đã gian nan.
"Hu hu hu..." Nhớ đến những truyền thuyết "bạo lực" của Lục Húc, bất giác Tiểu Tử òa khóc lên. Làm người, sống chưa được vài năm thì thôi đi, làm quỷ cũng không được nữa sao?
Lục Húc giơ tay lên sờ tai, bĩu môi nói: "Ồn ào."
Chưa dứt lời, lập tức có hai bàn tay chìa ra bụm miệng Tiểu Tứ - một của cậu, một của áo sơ mi hoa.
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Trên người hai con quỷ này không có huyết khí, xem ra là chúng không làm ác cũng không hại người.
Lục Húc (tự nhận mình luôn dịu dàng với khách hàng) cũng không làm khó chúng, chỉ tán gẫu đôi câu: "Chết bao lâu rồi?"
Hai con quỷ vốn rất sợ hãi, nhưng Lục Húc lại quá đẹp, tạm thời không có tính công kích, bất giác thả lỏng tinh thần một chút.
Áo sơ mi hoa lên tiếng trước: "Em chết được hai mươi năm rồi ạ..."
Tiểu Tứ đếm đếm ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói: "Em được ba năm..."
Thời gian không dài cũng chẳng ngắn.
Thông thường thì trước khi người dương chết, các Tử thần sẽ nhận được thông tin từ trước đặng có thể cung cấp cho họ dịch vụ Tử thần tốt hơn.
Đương nhiên có người chết còn ở lại dương gian (do chấp niệm hoặc do oán hận - tụ đủ để bọn họ tạm lưu nhân thế).
Quả nhiên sau khi áo sơ mi hoàn hồn, lập tức run rẩy móc ra [Giấy chứng nhận tạm trú nhân gian] của mình ra cho Lục Húc xem (tránh để bị xem là ác quỷ mà bị đánh cho hồn phi phách tán): "Đại nhân, không phải tụi em không muốn đi mà là không đi được ạ..."
Lục Húc cầm giấy tạm trú lên xem mới phát hiện là của Bộ Tử thần Tây Nam cấp.
Công việc của các Tử thần được phân chia theo vùng, không thể thiếu được cạnh tranh về mặt hiệu suất.
Bộ Tử thần Tây Nam luôn xem Lục Húc là đối thủ cạnh tranh, những năm gần đây luôn nỗ lực làm việc. Tạ An đã từng oán giận không chỉ một lần, bảo rằng bị Tử thần Tây Nam cướp đơn đặt hàng.
Nếu không phải lần này có nhiệm vụ, Lục Húc cũng không ngờ mình lại gặp được "khách hàng còn sót" của bọn họ. "Thành tích" tự đưa tới cửa mà không cần mới là lạ.
"Nói thử xem, sao không đi được nào?"
Dẹm thấy Lục Húc muốn nghe, áo sơ mi hoa và Tiểu Tứ đều không dám giấu nửa lời, thành thật khai báo: "Bài hát em viết vẫn chưa được phát hành."
"Em muốn được ra mắt công chúng."
Áo sơ mi hoa tên thật là Đào Anh Bác, lúc chết mới 27 tuổi. Để hoàn thành ước mơ làm ca sĩ của mình, 20 tuổi hắn bỏ học, đến Đông thành mưu sinh, ban ngày đi hát rong, buổi tối về tầng hầm ngầm viết nhạc. Cứ như thế mà qua năm sau năm, đã viết không biết bao nhiêu ca khúc. 26 tuổi, có phòng làm việc liên hệ với hắn, bảo muốn cân nhắc để hắn ra album.
Đào Anh Bác rất vui vẻ, chọn mấy bài gửi qua, ngập tràn hi vọng đợi chờ.
Kết quả, một năm trôi qua, hắn không chờ được ngày album mình được phát hành mà là nghe được bài hát của mình nằm trong album của ca sĩ khác. Hắn muốn đi đòi lại công bằng, nhưng phòng làm việc không thừa nhận còn uy hiếp sẽ kiện hắn.
"Khi đó em giận vô cùng, chỉ muốn đến lý luận với bọn họ. Hôm đó, em uống mấy chai rượu, muốn lên sân thượng hít thở không khí một lát... Em thật sự không muốn nhảy lầu, nhưng không cẩn thận mà..."
Một đêm của 10 năm trước, Đào Anh Bác trượt chân ngã từ chung cư, trở thành một nạn nhân lên tin tức xã hội, chỉ đơn giản là nhắc nhở người dân chú ý cẩn thận. Đến chết, cũng không ai biết được rằng, bài hát hắn viết ra, hay cỡ nào.
"Đại ca, anh tội nghiệp quá, hu hu hu..." Tiểu Tứ đứng cạnh, chậm chậm nước mắt, vừa khóc vừa kể lại chuyện xưa của mình. So với Đào Anh Bácc thì chuyện của Tiểu Tứ đơn giản hơn nhiều. Tên thật hắn là Hạ Tinh Hoa, lúc chết 18 tuổi.
Từ khi còn bé, ước mơ của Hạ Tinh Hoa chính là ra mắt làm thần tượng. Mười ba tuổi ký hợp đồng với công ty làm thực tập sinh, mười lăm tuổi nhóm của mình bắt đầu nhận show diễn. Mười tám tuổi đăng ký tham gia tuyển tú, kết quả trên đường đến ghi hình chương trình bị tai nạn xe cộ, chấm dứt cuộc đời.
"Vốn dĩ năm người bọn em đều được ra mắt hết, nhưng rồi có ba người phải mãi mãi ở lại nơi này hức hức hức...."
"Ba?" Lục Húc nhạy bén bắt được chữ này bèn vội hỏi lại: "Vậy là trừ hai cậu thì còn có những con quỷ khác ở đây nữa đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Hạ Tinh Hoa dè dặt thận trọng mà trả lời, sợ cậu hiểu lầm lại vội vàng giải thích thêm: "Chúng em ở chung cư này lâu rồi, những người (thực tập sinh, Phạm Tăng, trợ lý nhỏ, v..v) không chào hỏi lấy một tiếng nào đã chiếm luôn phòng ở, ai mà gặp trường hợp này cũng phải tức giận đúng không ạ? Đại nhân ơi, chúng em thật sự không muốn hại người ta làm chi hết, chỉ muốn hù một tí chíu thôi à..."
"Được rồi, đi đi." Lục Húc không muốn chỉ trích bọn họ làm gì, cũng không muốn để yên cho bọn họ quậy chuyện ngay trước mắt mình.
Cùng lúc đó, trên tầng đang rất hỗn loạn.
Một đám thực tập sinh vốn đang bận rửa mắt, không biết vì sao ánh đèn lại chập chờn lúc sáng lúc tối.
Dù sao cũng có nhiều người, có mất điện cũng không có gì đáng sợ.
Thế nhưng không ai ngờ đến, đang tắm giữa chừng thì đột ngột bị cúp nước.
"Mẹ nó chứ tôi đang bóp dầu gội đầu mà."
"Tôi vừa mới bôi sữa tắm."
"AAAA, cứu mạng, sữa rửa mặt của tôi chảy vô mắt rồi."
....
Sự việc xảy ra quá bất thình lình, ngay cả Phạm Tăng cũng trợn tròn hai mắt, vội vội vàng vàng bảo nhân viên nhanh chóng sửa chữa.
"Hi hi hi...." Nữ quỷ lưỡi dài bay qua bay lại giữa các hành lang, nhìn cơ thể của người khác phái, vẫn giữ lịch sự đưa tay lên che mặt. Thế nhưng các ngón tay lại xòe ra, mắt đảo láo liên, hưng phấn (mất lim sỉ) mà nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt.
Hai con quỷ nam cùng đi tắt công tắc tổng, không quên đứng ở hành lang để kiểm chứng kết quả của chuyện "tốt" mình làm -
"Đủ chưa vậy?"
"Hình như còn thiếu gì đó."
Đang nói chuyện, Hứa Hạo Minh từ phòng 201 đi ra.
Hắn đang ngâm bồn giữa chừng, trên người còn đọng đầy bọt xà phòng, vừa lẩm bẩm chửi "mẹ nó" vừa bước ra ngoài coi có biện pháp nào không.
Hai con quỷ nam nhìn nhau -
"Hay là mình chọn hắn đi?"
"Được, hắn."
"Chung cư rách nát gì vậy trời, tự nhiên còn đi cúp nước."
Hứa Hạo Minh chửi cha mắng mẹ đủ kiểu.
Bị phân chung phòng với Lục Húc đã bực mình lắm rồi, giờ hắn định xuống phòng tắm công cộng xem có nước để tắm nốt hay không.
Nào ngờ vừa bước chân ra ngoài thì thấy tối hù, đến phòng tắm công cộng cũng mới biết chỗ này cũng chẳng có nước.
- Mẹ kiếp.
Hứa Hạo Minh mắng thêm một câu, định bụng quay về phòng chờ đợi.
Từ phòng tắm đến phòng hắn chỉ có năm sáu mét, nhưng Hứa Hạo Minh cứ đi rồi lại đi nhưng vẫn chưa tới nơi.
Rành là đã đi rất lâu, nhưng mỗi khi hắn quay đầu nhìn lại, mình vẫn còn đang ở phòng tắm.
Vốn dĩ xung quanh có rất nhiều người, nhưng không biết từ khi nào mà mọi tiếng động và những người khác đều đã biết mất.
Vốn bóng tối sẽ phóng đại nỗi sợ trong lòng, Hứa Hạo Minh bất giác sải bước nhanh hơn, nhưng dù cho hắn đi được bao xa thì vẫn không rời nhà tắm được nửa bước.
"Không chừng tối nay là được gặp rồi đó."
Lời nói của Lục Húc cứ văng vẳng bên tai, từ trước đến nay Hứa Hạo Minh luôn sùng bái khoa học, lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với thế giới quan của mình.
Trước kia không phải chưa từng nghe nói qua quỷ đánh tường, nhưng cũng không nghĩ tới loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.
Càng sợ thì cơ thể càng thêm mẫn cảm, một luồng khí lạnh từ đầu thổi vào cổ, dọc theo đốt sống cổ đi dần xuống dưới, ngay cả da đầu cũng tê dại theo.
Hứa Hạo Minh luôn cảm thấy phía sau có thứ gì đó, nhưng hắn không dám quay đầu lại.
"Có ai ở đây không?" Hắn đè cổ họng rống lên một câu, muốn tìm người đến cứu mình, nhưng không có ai đáp lại.
Lục Húc lên lầu, đập vào mắt cậu là cảnh tượng một người và hai bé quỷ - một con đang vội che mắt, một con đang thổi khí vào cổ Hứa Hạo Minh.
Tình huống này có chút buồn cười, nhưng thấy Hứa Hạo Minh sắp sụp đổ đến nơi rồi nên Lục Húc mới tùy tay vỗ một cái -
Đèn ở hành lang bật sáng, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Hứa Hạo Minh ngẩng đầu, thấy Lục Húc đứng trước mặt mình, cảm giác khó chịu vừa rồi đã biến mất. Lần đầu tiên hắn thấy Lục Húc chao ôi sao mà vừa đẹp trai vừa thân thiết đến vậy, lập tức nhảy lên người cậu, thiếu chút nữa khóc lên: "Lục Húc ơi cứu mạng, có quỷ..."