Chương 18
Đêm qua F4 được Lục Húc đồng ý nên rất hưng phấn, đã chờ ở phòng tập nhảy từ lâu, mắt vừa thấy Đại nhân nhà mình đến thì lập tức xếp thành hai hàng cúi chào lãnh đạo.
"Chào buổi sáng." Lục Húc liếc nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa tới 7h: "Các cậu đến sớm dữ vậy."
"Mới tới à, cậu tới giờ này cũng có muộn đâu." Sài Tư Viễn đứng phía sau F4, tưởng cậu đang hỏi mình nên cũng trả lời lại. Hạ Tinh Hoa quay đầu liếc nhìn Sài Tư Viễn, bĩu môi méc Lục Húc: "Anh ta xạo ke đó, rõ ràng mới 5h đã đến tập nhảy rồi."
"Đúng đó đúng đó, người này đúng thiệt là ăn nói xà lơ mà, lén lút một mình tập để tiến bộ."
"Quả thiệt là gian manh xảo trá."
F4 đồng lòng gật đầu, hận không thể vạch trần sạch sẽ chuyện "xấu xa" của hắn.
Lục Húc nghe xong chỉ cười cười, không care chuyện này cho lắm, cậu có thèm quan tâm đến show tuyển tú này lắm đâu, chuyện duy nhất bận tâm chỉ có "thành tích".
Không biết hôm nay Quý Tu Niên có bận việc gì không nhỉ, liệu mình đến tiếp cận có thể moi thêm được nhiều thông tin hữu ích không ta.
Lục Húc đang tập trung suy nghĩ thì thấy Sài Tư Viễn che miệng nhìn về phía cửa, vừa sợ hết cả hồn vừa mừng đến chảy nước mắt mà nói: "Úi trời, Qúy lão sư sao anh tới đây?"
"Chào buổi sáng Quý lão sư."
"Chào Niên ca."
Tống Triết đứng sau bọn họ cũng lễ phép chào hỏi, Lục Húc quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Tu Niên bước vào phòng tập nhảy, phía sau còn có VJ theo vào quay chụp.
Hạ Tinh Hoa thật sự hú hồn luôn, không ngờ lại gặp lại Quý Tu Niên nhanh như vậy, chả biết anh ý có mời pháp sư trừ tà đến tiêu diệt bọn họ không nữa.
F4 đứa nào cũng cho là như vậy nên lo lắng nhìn chằm chằm Quý ảnh đế đang đi về phía bọn họ, bốn con quỷ ôm lấy nhau, vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Tu Niên, nhưng nhớ đến Lục Húc cũng ở đây nên yên tâm hơn phần nào.
Không sao hết, kệ đi, cứ đứng đây, không có gì phải sợ.
Quý Tu Niên dù gì cũng là tiền bối, mọi người đứng trong phòng tập đều lên tiếng chào hỏi y, F4 (là những con quỷ lịch sự) thấy vậy cũng chuyên nghiệp vẫy tay với Ngài ảnh đế, lễ phép chào một câu: "Xin chào Qúy lão sư."
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là người nọ đíu care bọn họ, chỉ nghiêm túc nói với nhóm thực tập sinh: "Trong 3 ngày sắp tới đây tạm thời tôi sẽ phụ trách giám sát tiến độ của lớp A các cậu, tôi hi vọng mọi người biết quý trọng thời gian còn lại của mình để lúc đánh giá có thể đạt được kết quả xuất sắc."
Hầu như tất cả cảm xúc của vị này đều đặt hết vào diễn xuất, tính cách của y thiên biến vạn hóa qua suốt các tác phẩm Điện ảnh, Truyền hình, song ngoài đời lại thanh lãnh cao quý, tao nhã tự nhiên, khiến người khác có cảm giác xa cách khó có thể chạm đến hệt như một vị thần.
Nhưng điều này cũng tạo cho y một sức hút kỳ lạ.
Tuy nhìn y có hơi lạnh lùng nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt ấy thâm trầm như đầm sâu bao hàm vô số cảm xúc, ngoại hình xuất chúng, khả năng diễn xuất chuyên nghiệp quá ư là tuyệt vời, cộng thêm thái độ kỷ luật và tự giác cao trong suốt 10 năm kể từ khi debut tới nay. Y nói ít, nhưng câu nào nói ra cũng đáng tin cậy. Tóm lại Quý Tu Niên chính là một mẫu người "vạn nhân mê".
Quả đúng là như vậy, khi y vừa nói ra câu khích lệ là các thành viên BTT đã đồng thanh huýt sáo —--
"Toẹt vời, chào mừng Quý lão sư ạ."
"Hihihi anh Niên ơi, lát nữa tập xong anh cho em xin chữ ký với được không ạ?"
Từ giây phút người nọ bước vào trong, tầm mắt của Lục Húc chưa từng rời khỏi y.
So với hôm qua, tử khí vờn quanh người Quý Tu Niên đã nồng hơn rất nhiều, không biết y đã đụng phải thứ gì mà bị nó quấn lấy.
Lúc Lục Húc nhìn chằm chằm y rồi đưa đầu óc đi xa, Quý Tu Niên cũng nhìn về phía cậu.
Cậu lập tức nhoẻn môi cười, đôi mắt hoa đào ướt sũng nước lóe lên tia sáng, trông vừa chân thành vừa đơn thuần vô tội.
Quý Tu Niên không biết vì sao mình lại liên tưởng đến cún con khi thấy cậu ấy như vậy, mái tóc mềm mềm xoăn tròn, tích cách dịu ngoan nghe lời, lại nhiệt tình hăng hái, y vô thức gật đầu đáp lại xem như cổ vũ, rồi vỗ tay nhìn về phía đám thực tập sinh trong phòng: "Được rồi, các cậu bắt đầu tập đi."
Âm nhạc vang lên, các thực tập sinh đứng tụ lại lập tức tản ra về vị trí đứng của mình.
Quý Tu Niên lui đến cạnh đạo sư dạy nhảy, im lặng nhìn các học viên luyện tập, chốc lát sẽ trao đổi vài vấn đề nhỏ của các học viên với đạo sư.
F4 ngồi xổm một góc, nhìn idol giới trẻ đang làm như không có chuyện xảy ra mà tiếp tục công việc của mình, đám bọn họ chỉ biết lâm vào trầm tư.
"Aizzz, ảnh đế cứ như không nhìn thấy chúng ta í nhở.". ?hanh nhấ? ?ại ⩶ ??ù ????yện.?n ⩶
"Không thể nào, hôm qua y thấy rõ ràng mà."
"Anh xem phản ứng của y đi, cứ như là không phát hiện chúng ta vậy á."
Hạ Tinh Hoa nhìn Quý Tu Niên, gãi đầu, đoán mò xem y rốt cuộc có nhìn thấy bọn họ được hay không. Suy nghĩ mãi cũng không ra được, ngay lúc tranh cãi chí chóe, Hạ Tinh Hoa đứng bật dậy: "Cứ ngồi đó đoán cũng không phải cách hay, đi hỏi y thử coi."
Hạ Tinh Hoa nói xong thì đi tới trước mặt người nọ, vẫy vẫy tay trước mặt y, thử dò hỏi: "Niên ca?"
"Tôi thấy Tống Triết có nền tảng cơ bản rất tốt, còn Hàn Thiên Vũ hơi không ổn..." Quý Tu Niên hoàn toàn không phản ứng, chỉ tập trung vào công việc huấn luyện của mình, thảo luận vài vấn đề với đạo sư dạy nhảy.
Hạ Tinh Hoa không bỏ cuộc, đứng lắc tới lắc lui như con lật đật, định quấy nhiễu tầm nhìn của y, nhưng cho dù có kề sát cái mặt trắng hếu của mình vào mặt Quý ảnh đế thì anh ấy vẫn chả có phản ứng gì, thần sắc vẫn như thường, không chớp mi mắt lấy một cái.
Hạ Tinh Hoa quay đầu nhún vai: "Thôi rồi, y thật sự méo thấy chúng ta."
Đào Anh Bác cũng nói: "Người bình thường chắc chắn không thấy quỷ được, hôm qua chắc là trục trặc kỹ thuật gì đó. À mà tụi mình đến đây để tập nhảy mà, mau vào đội hình, lẹ lẹ."
Vốn F4 là một nhóm nhạc nam, tài năng rất ra gì và này nọ.
Dù đã 3 năm không nhảy nên có hơi quên nghề, nhưng vẫn còn nắm được cơ bản, nhìn các Thực tập sinh nhảy vài lần thôi là học được ngay.
"Lý tưởng tỏa ánh sáng đến muôn nơi, người chính là khát vọng ban sơ của tôi..."
Đã lâu quá rồi Hạ Tinh Hoa không vui vẻ như thế, cậu nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc, chẳng quan tâm mình còn sống hay đã ngủm, tựa như con chiên cuồng vọng theo đuổi ước mơ. Cậu đứng cạnh Lục Húc, trong mắt ngập tràn hưng phấn, cảm thấy có thể được nhảy múa như thế này thật là tốt biết bao.
Ban đầu Lục Húc nghe Hạ Tinh Hoa nói bọn họ là một nhóm, không ngờ 3 người bọn họ lại nhảy tốt như vậy.
Chẳng ngoa khi nói BTT đã đạt đến trình độ có thể debut, nhưng so với nhóm của Hạ Tinh Hoa thì bất kể là hoàn thành bài nhảy hay sự phối hợp ăn ý của các thành viên đều kém xa.
Hạ Tinh Hoa không chỉ vui vẻ phiêu theo điệu nhạc mà còn giúp đỡ Đại nhân nhà mình tìm ra lỗi sai, cậu vẫn nghĩ Lục Húc đến đây dự thi chắc là muốn debut, mà bản thân cậu chỉ là một du hồn, chẳng giúp gì được cho ngài ấy, chỉ có nhảy là giỏi thôi.
"Đại nhân, ngài mắc lỗi rồi nè..."
"Đại nhân, ngài muốn đổi sang pose ending* khác hay không..."
*tạo dáng lúc kết bài.
Các thành viên khác trong F4 vẫn đang hăng say tập luyện, Hạ Tinh Hoa thì cứ xoay quanh Lục Húc, còn tận tụy hơn đạo sư dạy nhảy nữa.
Quý Tu Niên vẫn tự nhủ mình không được biểu hiện ra quá rõ, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lục Húc.
Thật lòng mà nói, Lục Húc đẹp ơi là đẹp, lúc nhảy múa cũng xinh không kém, ngắm cậu mà muốn no mắt tới nơi. Nhưng đó là lúc xung quanh cậu không có mấy thứ không phải là người.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Quý Tu Niên còn nhủ với lòng là không nghe không nhìn không quan tâm, nhưng sáng sớm thức dậy vẫn chân nhanh hơn não chạy đến lớp A, xem thử Lục Húc có an toàn hay không.
Hôm qua bốn con quỷ nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là tò tò theo sau cậu ấy, hôm nay xác nhận lại thì đúng thật là vậy, Quý Tu Niên đứng cách Lục Húc không gần lắm cho nên không nghe rõ Hạ Tinh Hoa đang luyên thuyên cái gì, vì vậy trong mắt y là Lục Húc đang bị mấy con quỷ dây dưa bám đuôi, thoạt nhìn không có ác ý nhưng ai dám chắc sau này chúng sẽ làm điều gì với cậu chứ.
Quý Tu Niên lâm vào trầm tư, mày vô thức nhíu chặt.
Giờ phút này thậm chí y còn không phân rõ đây có phải là ảo giác của mình hay không, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tùy cơ ứng biến vậy.
Một khi tập trung quá mức vào điều gì đó thì thời gian sẽ trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Chỉ chớp mắt một cái thôi mà đã qua 3 ngày.
"Không được rồi, đuối như con cá đuối rồi." Sài Tư Viễn cầm khăn lau mồ hôi, nằm dài trên nền gạch, không muốn nhúc nhích.
Những người khác đỡ hơn một chút nhưng cũng đau nhức tay chân, ê ẩm cả người.
Cả phòng tập chỉ có một trường hợp cá biệt, đã tập suốt 3 ngày mà vẫn còn tươi roi rói, nếu không phải cùng nhau tập suốt trong phòng thì Sài Tư Viễn còn tưởng Lục Húc nhảy nhưng không thèm dùng sức, mới có thể khỏe re như vậy: "Nhảy 3 ngày trời mà không mệt, cậu có còn là người không vậy trời?"
Hắn chỉ thuận miệng nói chơi, nào ngờ người nọ quay lại nghiêm túc trả lời: "Có phải người đâu, là thần đó."
"Hahaha, khỏe vậy thì chắc là thần tiên thiệt rồi."
Không ai cho rằng Lục Húc nói thật, nghĩ rằng do năm nay cậu vừa tròn 18, dậy thì nên kiêu ngạo, trẩu tre í mà.
Quý Tu Niên cũng cho là thế, nghĩ thầm đúng là em ấy rất nhỏ tuổi. Y lại liếc sang bốn con quỷ đi theo cậu, não bổ ra hình ảnh bốn đứa này là "hổ rình mồi" mà lo cho cậu quá chừng.
Ba ngày nay y vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói câu nào với Lục Húc.
Nhưng ánh mắt cháy bỏng kia sao lại không phát hiện ra được. Nếu như có một người cứ luôn nhìn chằm chằm một người nào đó, thể nào đối phương cũng nhận ra mà thôi.
Quý Tu Niên thấy mình giả bộ quá đỉnh, nhưng lại đụng phải một người như Lục Húc, cậu biết tỏng người này cứ nhìn mình mãi, lại nhìn thoáng qua nhóm F4, không cần nghĩ cũng biết vị kia đã chú ý đến bọn họ.
Mặc kệ nguyên nhân là gì đi nữa, chỉ cần y tò mò, hẳn sẽ tự mình tìm hiểu.
Khóe môi Lục Húc cong lên, trông vô cùng xinh đẹp, cậu khom lưng lấy quần áo vắt trên ghế, che đi ánh mắt hứng thú sôi sục của mình, chào mọi người trong phòng, bao gồm cả đạo sư họ Quý.
Các thành viên F4 thấy thế lập tức đi theo, hiển nhiên đã xem cậu như lãnh đạo tối cao.
Thấy Lục Húc cứ thế đi ra ngoài một thân một mình, Quý Tu Niên lo lắng không thôi, y cất di động chuẩn bị ra theo, nhưng cũng không quên dặn dò những người còn lại: "Ngày mai sẽ là lần đánh giá xếp hạng thứ hai, mọi người đừng tập muộn quá, giữ thể lực, nghỉ ngơi thật sớm nhé."
Y nói xong thì vội vàng đuổi theo, nhưng dãy hành lang dài ngoằn ngoèo không còn bóng dáng của cậu nữa, chỉ có một thiếu nữ mặc váy JK.
"Chào buổi sáng." Lục Húc liếc nhìn đồng hồ trên tường, vẫn chưa tới 7h: "Các cậu đến sớm dữ vậy."
"Mới tới à, cậu tới giờ này cũng có muộn đâu." Sài Tư Viễn đứng phía sau F4, tưởng cậu đang hỏi mình nên cũng trả lời lại. Hạ Tinh Hoa quay đầu liếc nhìn Sài Tư Viễn, bĩu môi méc Lục Húc: "Anh ta xạo ke đó, rõ ràng mới 5h đã đến tập nhảy rồi."
"Đúng đó đúng đó, người này đúng thiệt là ăn nói xà lơ mà, lén lút một mình tập để tiến bộ."
"Quả thiệt là gian manh xảo trá."
F4 đồng lòng gật đầu, hận không thể vạch trần sạch sẽ chuyện "xấu xa" của hắn.
Lục Húc nghe xong chỉ cười cười, không care chuyện này cho lắm, cậu có thèm quan tâm đến show tuyển tú này lắm đâu, chuyện duy nhất bận tâm chỉ có "thành tích".
Không biết hôm nay Quý Tu Niên có bận việc gì không nhỉ, liệu mình đến tiếp cận có thể moi thêm được nhiều thông tin hữu ích không ta.
Lục Húc đang tập trung suy nghĩ thì thấy Sài Tư Viễn che miệng nhìn về phía cửa, vừa sợ hết cả hồn vừa mừng đến chảy nước mắt mà nói: "Úi trời, Qúy lão sư sao anh tới đây?"
"Chào buổi sáng Quý lão sư."
"Chào Niên ca."
Tống Triết đứng sau bọn họ cũng lễ phép chào hỏi, Lục Húc quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Tu Niên bước vào phòng tập nhảy, phía sau còn có VJ theo vào quay chụp.
Hạ Tinh Hoa thật sự hú hồn luôn, không ngờ lại gặp lại Quý Tu Niên nhanh như vậy, chả biết anh ý có mời pháp sư trừ tà đến tiêu diệt bọn họ không nữa.
F4 đứa nào cũng cho là như vậy nên lo lắng nhìn chằm chằm Quý ảnh đế đang đi về phía bọn họ, bốn con quỷ ôm lấy nhau, vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Tu Niên, nhưng nhớ đến Lục Húc cũng ở đây nên yên tâm hơn phần nào.
Không sao hết, kệ đi, cứ đứng đây, không có gì phải sợ.
Quý Tu Niên dù gì cũng là tiền bối, mọi người đứng trong phòng tập đều lên tiếng chào hỏi y, F4 (là những con quỷ lịch sự) thấy vậy cũng chuyên nghiệp vẫy tay với Ngài ảnh đế, lễ phép chào một câu: "Xin chào Qúy lão sư."
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là người nọ đíu care bọn họ, chỉ nghiêm túc nói với nhóm thực tập sinh: "Trong 3 ngày sắp tới đây tạm thời tôi sẽ phụ trách giám sát tiến độ của lớp A các cậu, tôi hi vọng mọi người biết quý trọng thời gian còn lại của mình để lúc đánh giá có thể đạt được kết quả xuất sắc."
Hầu như tất cả cảm xúc của vị này đều đặt hết vào diễn xuất, tính cách của y thiên biến vạn hóa qua suốt các tác phẩm Điện ảnh, Truyền hình, song ngoài đời lại thanh lãnh cao quý, tao nhã tự nhiên, khiến người khác có cảm giác xa cách khó có thể chạm đến hệt như một vị thần.
Nhưng điều này cũng tạo cho y một sức hút kỳ lạ.
Tuy nhìn y có hơi lạnh lùng nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh mắt ấy thâm trầm như đầm sâu bao hàm vô số cảm xúc, ngoại hình xuất chúng, khả năng diễn xuất chuyên nghiệp quá ư là tuyệt vời, cộng thêm thái độ kỷ luật và tự giác cao trong suốt 10 năm kể từ khi debut tới nay. Y nói ít, nhưng câu nào nói ra cũng đáng tin cậy. Tóm lại Quý Tu Niên chính là một mẫu người "vạn nhân mê".
Quả đúng là như vậy, khi y vừa nói ra câu khích lệ là các thành viên BTT đã đồng thanh huýt sáo —--
"Toẹt vời, chào mừng Quý lão sư ạ."
"Hihihi anh Niên ơi, lát nữa tập xong anh cho em xin chữ ký với được không ạ?"
Từ giây phút người nọ bước vào trong, tầm mắt của Lục Húc chưa từng rời khỏi y.
So với hôm qua, tử khí vờn quanh người Quý Tu Niên đã nồng hơn rất nhiều, không biết y đã đụng phải thứ gì mà bị nó quấn lấy.
Lúc Lục Húc nhìn chằm chằm y rồi đưa đầu óc đi xa, Quý Tu Niên cũng nhìn về phía cậu.
Cậu lập tức nhoẻn môi cười, đôi mắt hoa đào ướt sũng nước lóe lên tia sáng, trông vừa chân thành vừa đơn thuần vô tội.
Quý Tu Niên không biết vì sao mình lại liên tưởng đến cún con khi thấy cậu ấy như vậy, mái tóc mềm mềm xoăn tròn, tích cách dịu ngoan nghe lời, lại nhiệt tình hăng hái, y vô thức gật đầu đáp lại xem như cổ vũ, rồi vỗ tay nhìn về phía đám thực tập sinh trong phòng: "Được rồi, các cậu bắt đầu tập đi."
Âm nhạc vang lên, các thực tập sinh đứng tụ lại lập tức tản ra về vị trí đứng của mình.
Quý Tu Niên lui đến cạnh đạo sư dạy nhảy, im lặng nhìn các học viên luyện tập, chốc lát sẽ trao đổi vài vấn đề nhỏ của các học viên với đạo sư.
F4 ngồi xổm một góc, nhìn idol giới trẻ đang làm như không có chuyện xảy ra mà tiếp tục công việc của mình, đám bọn họ chỉ biết lâm vào trầm tư.
"Aizzz, ảnh đế cứ như không nhìn thấy chúng ta í nhở.". ?hanh nhấ? ?ại ⩶ ??ù ????yện.?n ⩶
"Không thể nào, hôm qua y thấy rõ ràng mà."
"Anh xem phản ứng của y đi, cứ như là không phát hiện chúng ta vậy á."
Hạ Tinh Hoa nhìn Quý Tu Niên, gãi đầu, đoán mò xem y rốt cuộc có nhìn thấy bọn họ được hay không. Suy nghĩ mãi cũng không ra được, ngay lúc tranh cãi chí chóe, Hạ Tinh Hoa đứng bật dậy: "Cứ ngồi đó đoán cũng không phải cách hay, đi hỏi y thử coi."
Hạ Tinh Hoa nói xong thì đi tới trước mặt người nọ, vẫy vẫy tay trước mặt y, thử dò hỏi: "Niên ca?"
"Tôi thấy Tống Triết có nền tảng cơ bản rất tốt, còn Hàn Thiên Vũ hơi không ổn..." Quý Tu Niên hoàn toàn không phản ứng, chỉ tập trung vào công việc huấn luyện của mình, thảo luận vài vấn đề với đạo sư dạy nhảy.
Hạ Tinh Hoa không bỏ cuộc, đứng lắc tới lắc lui như con lật đật, định quấy nhiễu tầm nhìn của y, nhưng cho dù có kề sát cái mặt trắng hếu của mình vào mặt Quý ảnh đế thì anh ấy vẫn chả có phản ứng gì, thần sắc vẫn như thường, không chớp mi mắt lấy một cái.
Hạ Tinh Hoa quay đầu nhún vai: "Thôi rồi, y thật sự méo thấy chúng ta."
Đào Anh Bác cũng nói: "Người bình thường chắc chắn không thấy quỷ được, hôm qua chắc là trục trặc kỹ thuật gì đó. À mà tụi mình đến đây để tập nhảy mà, mau vào đội hình, lẹ lẹ."
Vốn F4 là một nhóm nhạc nam, tài năng rất ra gì và này nọ.
Dù đã 3 năm không nhảy nên có hơi quên nghề, nhưng vẫn còn nắm được cơ bản, nhìn các Thực tập sinh nhảy vài lần thôi là học được ngay.
"Lý tưởng tỏa ánh sáng đến muôn nơi, người chính là khát vọng ban sơ của tôi..."
Đã lâu quá rồi Hạ Tinh Hoa không vui vẻ như thế, cậu nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc, chẳng quan tâm mình còn sống hay đã ngủm, tựa như con chiên cuồng vọng theo đuổi ước mơ. Cậu đứng cạnh Lục Húc, trong mắt ngập tràn hưng phấn, cảm thấy có thể được nhảy múa như thế này thật là tốt biết bao.
Ban đầu Lục Húc nghe Hạ Tinh Hoa nói bọn họ là một nhóm, không ngờ 3 người bọn họ lại nhảy tốt như vậy.
Chẳng ngoa khi nói BTT đã đạt đến trình độ có thể debut, nhưng so với nhóm của Hạ Tinh Hoa thì bất kể là hoàn thành bài nhảy hay sự phối hợp ăn ý của các thành viên đều kém xa.
Hạ Tinh Hoa không chỉ vui vẻ phiêu theo điệu nhạc mà còn giúp đỡ Đại nhân nhà mình tìm ra lỗi sai, cậu vẫn nghĩ Lục Húc đến đây dự thi chắc là muốn debut, mà bản thân cậu chỉ là một du hồn, chẳng giúp gì được cho ngài ấy, chỉ có nhảy là giỏi thôi.
"Đại nhân, ngài mắc lỗi rồi nè..."
"Đại nhân, ngài muốn đổi sang pose ending* khác hay không..."
*tạo dáng lúc kết bài.
Các thành viên khác trong F4 vẫn đang hăng say tập luyện, Hạ Tinh Hoa thì cứ xoay quanh Lục Húc, còn tận tụy hơn đạo sư dạy nhảy nữa.
Quý Tu Niên vẫn tự nhủ mình không được biểu hiện ra quá rõ, nhưng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lục Húc.
Thật lòng mà nói, Lục Húc đẹp ơi là đẹp, lúc nhảy múa cũng xinh không kém, ngắm cậu mà muốn no mắt tới nơi. Nhưng đó là lúc xung quanh cậu không có mấy thứ không phải là người.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Quý Tu Niên còn nhủ với lòng là không nghe không nhìn không quan tâm, nhưng sáng sớm thức dậy vẫn chân nhanh hơn não chạy đến lớp A, xem thử Lục Húc có an toàn hay không.
Hôm qua bốn con quỷ nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng là tò tò theo sau cậu ấy, hôm nay xác nhận lại thì đúng thật là vậy, Quý Tu Niên đứng cách Lục Húc không gần lắm cho nên không nghe rõ Hạ Tinh Hoa đang luyên thuyên cái gì, vì vậy trong mắt y là Lục Húc đang bị mấy con quỷ dây dưa bám đuôi, thoạt nhìn không có ác ý nhưng ai dám chắc sau này chúng sẽ làm điều gì với cậu chứ.
Quý Tu Niên lâm vào trầm tư, mày vô thức nhíu chặt.
Giờ phút này thậm chí y còn không phân rõ đây có phải là ảo giác của mình hay không, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tùy cơ ứng biến vậy.
Một khi tập trung quá mức vào điều gì đó thì thời gian sẽ trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Chỉ chớp mắt một cái thôi mà đã qua 3 ngày.
"Không được rồi, đuối như con cá đuối rồi." Sài Tư Viễn cầm khăn lau mồ hôi, nằm dài trên nền gạch, không muốn nhúc nhích.
Những người khác đỡ hơn một chút nhưng cũng đau nhức tay chân, ê ẩm cả người.
Cả phòng tập chỉ có một trường hợp cá biệt, đã tập suốt 3 ngày mà vẫn còn tươi roi rói, nếu không phải cùng nhau tập suốt trong phòng thì Sài Tư Viễn còn tưởng Lục Húc nhảy nhưng không thèm dùng sức, mới có thể khỏe re như vậy: "Nhảy 3 ngày trời mà không mệt, cậu có còn là người không vậy trời?"
Hắn chỉ thuận miệng nói chơi, nào ngờ người nọ quay lại nghiêm túc trả lời: "Có phải người đâu, là thần đó."
"Hahaha, khỏe vậy thì chắc là thần tiên thiệt rồi."
Không ai cho rằng Lục Húc nói thật, nghĩ rằng do năm nay cậu vừa tròn 18, dậy thì nên kiêu ngạo, trẩu tre í mà.
Quý Tu Niên cũng cho là thế, nghĩ thầm đúng là em ấy rất nhỏ tuổi. Y lại liếc sang bốn con quỷ đi theo cậu, não bổ ra hình ảnh bốn đứa này là "hổ rình mồi" mà lo cho cậu quá chừng.
Ba ngày nay y vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói câu nào với Lục Húc.
Nhưng ánh mắt cháy bỏng kia sao lại không phát hiện ra được. Nếu như có một người cứ luôn nhìn chằm chằm một người nào đó, thể nào đối phương cũng nhận ra mà thôi.
Quý Tu Niên thấy mình giả bộ quá đỉnh, nhưng lại đụng phải một người như Lục Húc, cậu biết tỏng người này cứ nhìn mình mãi, lại nhìn thoáng qua nhóm F4, không cần nghĩ cũng biết vị kia đã chú ý đến bọn họ.
Mặc kệ nguyên nhân là gì đi nữa, chỉ cần y tò mò, hẳn sẽ tự mình tìm hiểu.
Khóe môi Lục Húc cong lên, trông vô cùng xinh đẹp, cậu khom lưng lấy quần áo vắt trên ghế, che đi ánh mắt hứng thú sôi sục của mình, chào mọi người trong phòng, bao gồm cả đạo sư họ Quý.
Các thành viên F4 thấy thế lập tức đi theo, hiển nhiên đã xem cậu như lãnh đạo tối cao.
Thấy Lục Húc cứ thế đi ra ngoài một thân một mình, Quý Tu Niên lo lắng không thôi, y cất di động chuẩn bị ra theo, nhưng cũng không quên dặn dò những người còn lại: "Ngày mai sẽ là lần đánh giá xếp hạng thứ hai, mọi người đừng tập muộn quá, giữ thể lực, nghỉ ngơi thật sớm nhé."
Y nói xong thì vội vàng đuổi theo, nhưng dãy hành lang dài ngoằn ngoèo không còn bóng dáng của cậu nữa, chỉ có một thiếu nữ mặc váy JK.