Chương 32
Vừa đúng 6h sáng, Lục Húc và Quý Tu Niên gặp nhau tại hành lang.
Từ lúc vào đây rất ít lần hai người bọn cậu có cơ hội gặp mặt riêng tư như thế này, bởi đa phần thời gian đều dành cho tập luyện và quay hình, dù có chung đụng thì cũng có rất nhiều người cùng ở đó.
Chính vì có thể gặp nhau ít quá mà hồ như cậu chưa tìm được chỗ đặc biệt khác người nào ở Quý Tu Niên.
Ấy vậy mà Qúy Tu Niên vẫn là cái tên trong danh sách "dân nhập cư trái phép", ắt hẳn y có điều gì đó che giấu rất kỹ.
Lục Húc muốn tìm ra được thứ y đang che giấu, liếc mắt thoáng nhìn thấy sợi dây thừng trên mặt đất thì nghĩ ra một cách.
"Niên ca, mới nãy anh có cảm thấy có một cảm giác lành lạnh quanh đây không? Tựa như có một thế lực thần bí nào đó vô cùng đáng sợ ấy?" Lục Húc vừa nói vừa nhìn dáo dác khắp xung quanh, biểu cảm vừa nghi hoặc vừa không che giấu được cậu đang rất sợ.
"Meow..." Bát Muội nghe mà không khỏi kêu lên một tiếng, vẫy đuôi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Quý Tu Niên.
Có trời mới biết nghe xong câu này mà Quý Tu Niên khiếp đảm nhường nào.
Cho tới nay, y thấy chỉ có mình mình mới có thể cảm ứng được mấy thứ tâm linh kia, y không thể nói cho người khác biết những "thứ" mà mắt y nhìn thấy, thậm chí y còn hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác nữa kìa.
Nhưng mà bây giờ Lục Húc lại đứng trước mặt y, hỏi y rằng y có cảm giác được gì đó đáng sợ hay không.
Quý Tu Niên thật sự rất muốn nói cho cậu nghe tình cảnh vừa rồi mà y trải qua, song y lại nuốt lại lời định nói mà lâm vào chần chừ -
Lục Húc mới chỉ 18 tuổi thôi, một cậu thiếu niên mới lớn sẽ tin vào mấy cái quỷ thoại liên thiên này sao?
Quý Tu Niên không biết sau khi cậu nghe xong sẽ có cái nhìn thế nào về mình nữa, nghĩ rồi y quyết định kiếm cớ cho qua chuyện này, song lại nghe cậu chàng trước mắt lên tiếng: "Niên ca, có thể anh không tin chứ ban nãy hình như em nghe loáng thoáng có giọng con gái nói cái gì đó..."
Tiếng con gái sao?
Quý Tu Niên lập tức nghĩ đến ma nữ treo cổ kia nên không khỏi sốt ruột hỏi dò: "Em nghe thấy cô ấy nói gì?"
Lúc Húc nhíu mày như đang nhớ lại: "Nói gì mà làm người yêu gì đó..."
Cậu vừa dứt lời thì ngay lập tức lắc đầu phủ định: "Chắc em nghe lầm thôi, cọng dây thừng làm gì mà biết yêu đương, Niên ca anh nói có đúng không."
Lúc nói chuyện với Quý Tu Niên, khuôn cằm thanh tú xinh đẹp khẽ nhếch lên, quả là cảnh đẹp ý vui.
Người hay cười thì ánh mắt luôn mang một cảm giác mơ hồ nào đó, đặc biệt là cậu còn có đôi mắt hoa đào cong cong phủ ánh nước mờ sương, khiến người khác có ảo giác muốn thương tiếc nâng niu. Chỉ một nụ cười thế thôi mà trong đầu Quý Tu Niên đã diễn giải ra cả hàng tá cảm xúc như vậy, chỉ có thể nói bản tính con người luôn trân trọng những điều tốt đẹp, huống hồ gì là người đẹp.
Vốn dĩ nữ quỷ kia nhắm đến y mà tới, nào đâu Lục Húc lại là người nắm lấy sợi dây thừng, nhịp sống bình thường của y lại đột ngột bị phá vỡ, lòng y không khỏi có chút nôn nao, lăn tăn sóng gợn.
Suy nghĩ một lát, y vẫn quyết định trước hết phải cho Lục Húc làm công tác xây dựng "tâm lý" trước đã rồi mới nói, để cậu không quá mức không chấp nhận được sự thật.
"Lục Húc, cậu nghĩ trên đời này có ma hay không?"
Nghe câu này mà khóe miệng Lục Húc khẽ nhếch lên, song cậu lại tỏ vẻ kinh ngạc ngây người trả lời: "Em cũng không biết nữa, nhưng mà mọi chuyện trên đời đều có khả năng xảy ra mà đúng không... Nên là có khi nào có ma đang đứng cạnh em không vậy?"
"Giờ thì không có." Quý Tu Niên lập tức phủ định, rồi mới nói tiếp: "Lúc nãy cô gái ấy đi rồi."
Ma nữ này ban đầu táo bạo cuồng nhiệt thiếu liêm sỉ như vậy, chắc chắn sẽ không dễ gì mà chịu lượn đi nhanh, ắt hẳn là có nguyên nhân gì đó mà y không biết?
Lục Húc đứng cạnh lại nói tiếp với giọng điệu ra chiều như tò mò: "Cô ấy.... Niên ca, ý anh cô ấy là ma sao?"
"Đúng vậy." Quý Tu Niên không biết con ma nữ kia là loại ma gì, cũng không biết mục đích của cô ta là gì, ban nãy cũng chỉ đột nhiên muốn nhét sợi dây thừng vào tay y, Quý Tu Niên thật sự không biết liệu ma nữ này có gì đó bất thường hay không.
Y kể ngắn gọn lại đầu đuôi câu chuyện, thấy Lục Húc im lặng, y cho rằng đã làm cậu sợ rồi bèn tiến đến an ủi: "Ban nãy thấy cô ấy đã đi rồi, chỉ cần không chạm mắt thì có thể sẽ không trêu chọc cậu đâu, nên đừng lo quá."
Vừa dứt câu, Quý Tu Niên đã kinh ngạc vì sự "lắm lời" bất thường này của y.
Chuyện ma quỷ không nên nói một cách tùy tiện như vậy, ngay cả bản thân y còn chẳng thể tin được thì huống chi là người khác, sở dĩ lúc nào y cũng che giấu việc này vì không muốn mình trở thành dị loại, vậy mà bây giờ, y thật sự rất lo Lục Húc sẽ nghĩ mình ra sao.
"Vậy là tốt rồi." Lục Húc bày ra vẻ nhẹ nhõm, "Cảm ơn Niên ca, anh không biết vừa rôì em sợ đến cỡ nào đâu, nhưng có anh ở đây là tốt rồi."
"Meo meo?" Bát Muội vốn dĩ đang nằm ngáp, bất chợt nghe thấy hai chữ "sợ hãi" phát ra từ miệng Lục Húc đại nhân mà nó quên cả buồn ngủ, cái lưỡi nhỏ vẫn còn đang thè ra ngoài.
Lục Húc khẽ nháy mắt với Bát Muội.
"Không sao, có tôi ở đây." Quý Tu Niên không hề nhận ra mình đang được Lục Húc "tâng bốc", trong tiềm thức y chỉ đang nghĩ mình có trách nhiệm chăm sóc nhóc con này, "Xem ra bọn cô hồn dã quỷ này cũng chưa có ý định xấu nào, tối nay tôi sẽ liên lạc với bạn bè, thử xem có cách giải quyết nào hay không."
Lục Húc cười tươi đến cong cả mắt, ra chiều rất tin tưởng người trước mặt mình: "Vậy thì tốt rồi Niên ca."
Hơn 6h, đã có vài nhóm người nhốn nháo đằng xa.
Hàng lang truyền đến âm thanh rộn ràng náo nhiệt, Quý Tu Niên vừa định bảo Lục Húc về trước rồi có gì nói sau thì chợt thấy đối phương khom lưng nhặt sợi dây thừng lên.
"Cậu định làm gì thế?"
Lục Húc ước lượng sợi dây trong tay, nở nụ cười thiên chân vô tà với Quý Tu Niên: "Em sợ người khác sơ ý nhặt được sợi dây này, dù sao em cũng đã lỡ chạm vô nó rồi, thôi thì để em phụ trách xử lý nó luôn."
Quý Tu Niên nghe xong thì tâm tình có hơi phức tạp.
Rõ là em ấy biết tỏng lai lịch của dây thừng này nhưng lại nghĩ đến việc an nguy của người khác trước nhất.
"Quá nguy hiểm, nếu nó muốn làm gì thì cứ đến tìm tôi đi." Dù sao ma nữ kia cũng đến tìm mình đầu tiên, y không muốn lại liên lụy thêm Lục Húc, chi bằng tự y gánh chịu.
Quý Tu Niên nghĩ thế, bèn dứt khoát giật lại sợi dây thừng.
Song Lục Húc không chịu, cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, rồi đưa tay lên làm động tác "high - five" nói: "Nếu như đã có nguy hiểm, thì em không nên để anh gánh vác mới đúng." Thấy Quý Tu Niên ngây người trong một chốc, Lục Húc bất chợt mỉm cười, ánh mắt sáng như sao: "Bởi vì em sẽ lo lắng cho anh."
Thời khắc thiếu niên nói câu này, thần sắc cậu vô cùng nghiêm túc, trên mặt tươi cười, ánh mắt lại như có vô vàn vì sao chớp nhoáng trong đó.
Cậu trai mới tròn 18 này vừa rồi còn nói mình sợ ma, ấy vậy giờ lại sợ y gặp nguy hiểm.
Vậy nên, Lục Húc quan tâm mình hơn cả bản thân em ấy sao?
Tâm tình Quý Tu Niên vô cùng rối bời, tim y như bị dằm đâm lấy một cái, có cảm giác vô cùng mới mẻ đang khỏa lấp buồng tim - vừa xa lạ nhưng cũng thật ấm áp.
Song chưa đợi y bình ổn lại tâm tình thì hành lang đã vang lên tiếng bước chân của các thực tập sinh đến đây.
Các thực tập sinh tụ thành tốp năm tốp ba rôm rả nói cười, đến đây luyện tập cho tiết mục sắp tới.
"Meo." Bát Muội chứng kiến một màn từ nãy giờ của hai người kia, nhịn không được mà quơ chân trước cạ cạ vào chân Quý Tu Niên, meo meo meo meo, không biết nó đang muốn biểu đạt hàm ý gì đây.
Lục Húc vẫn cầm sợi dây thừng trong tay, tay kia ẵm Bát Muội lên, mỉm cười với Quý Tu Niên: "Em xuống thu dọn đồ đạc đây nhé Niên ca, chuẩn bị thu âm cho tiết mục tới."
Quý Tu Niên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đi đi, cố lên nhé."
"Niên ca!"
"Chúc mừng Húc ca!"
Một vài thực tập sinh bước đến đây, thấy hai người bọn họ thì đầu tiên chào hỏi Quý Tu Niên rồi hào hứng chúc mừng Lục Húc. Tuy nhiên Quý Tu Niên vẫn nghĩ chắc bọn họ sẽ thu liễm vì e ngại y ở đây nên xuống lầu trước Lục Húc.
"Hả?"
Lục Húc hoàn toàn không quan tâm đến số liệu của cuộc thi này, vậy nên nghe câu chúc mừng mà nhíu mày không hiểu gì.
"Trời ơi, không biết gì hả!" Một người trong số họ rút điện thoại ra, nhấp vào trang web bình chọn đưa cho Lục Húc xem: "Bây giờ cậu đang dẫn đầu lượt bình chọn rồi đó!"
"Hả?"
Lục Húc nghe thế cũng thấy kinh ngạc, vốn cho rằng Bạch Trạch sẽ không đẩy số liệu cho mình mạnh như vậy.
"Húc ca, anh giỏi lắm luôn, chúng tôi đều nghĩ anh phải đứng nhất mới đúng, vậy nên đều bầu cho anh..."
"Đúng vậy Húc ca, anh là... number 1 trong lòng bọn tôi."
"Anh phải đứng nhất thì cuộc thi này mới được xem là công bằng..."
Nhóm bọn họ bàn tán xôn xao, hiển nhiên cho rằng Lam Cao Kiệt không đủ tư cách đứng nhất.
Trong suốt quá trình nói chuyện, Lục Húc chỉ nghe chứ không đáp lời. Nào đâu ngay lúc cậu sắp đi thì Lam Cao Kiệt từ đâu bước đến với khuôn mặt hầm hầm như gà mái ấp.
Hắn hiển nhiên nghe được đầu đuôi nãy giờ, bèn bước thẳng đến mặt Lục Húc, bất chợt đụng phải một thực tập sinh lớp B đứng đó mà cũng không thèm nhìn lại.
"Có chuyện gì?"
"Cậu không thèm xin lỗi khi đụng phải người ta à?"
"Cậu ấy có nghe chúng ta bình phẩm nãy giờ không?"
"Nghe thì cứ nghe đi, trong lòng tôi nghĩ thế thì tôi nói thôi, bộ phải chọn ngày nữa à?"
Từ đầu đến cuối Lục Húc đều im lặng, cậu nhìn bóng lưng Lam Cao Kiệt đi mất mà âm thầm tính nhẩm thời gian trong đầu—--
Cái đơn* này lại sắp hoàn thành rồi!
* Nhiệm vụ thu hồn của Húc Húc á.
Cậu cũng không định nán lại lâu, chào tạm biệt các thực tập sinh rồi định về.
Lúc cậu xoay người thì đột nhiên nghe tiếng Hạ Tinh Hoa gọi với ở đằng sau: "Lục Húc, chúng ta được xếp hạng A rồi!"
Lục Húc làm bộ cười cong mắt: "Chúc mừng!"
"Cảm ơn đại nhân hihi! Là Niên ca giúp chúng ta bầu chọn đó!"
"Ừm." Thật ra Lục Húc cũng không bất ngờ gì, bằng không Quý Tu Niên cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến đây lúc trời còn sớm như vậy.
"Niên ca đúng thật là người tốt mà!" Mắt Hạ Tinh Hoa sáng bừng lên, nghiễm nhiên đã trở thành fanboy nhỏ của Quý Tu Niên.
Lục Húc cười cười, lại nghe Hạ Tinh Hoa nói tiếp: "Lục Húc đại nhân, xin lỗi anh nhé, hôm qua em rúc trong phòng luyện tập miết nên không có tham gia hoạt động tiếp ứng được, có điều anh nhất định phải tin em luôn luôn ủng hộ anh!"
Lục Húc nhạy bén nắm được mấu chốt trong câu này, lập tức hỏi lại: "Hoạt động tiếp ứng gì thế?"
Xem ra Lục Húc đại nhân chưa biết sao!
Hạ Tinh Hoa nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc Tiểu Bạch giúp đỡ việc "báo mộng bỏ phiếu", nhất định phải biết rằng mỗi hồn ma đều có cách chết riêng vậy nên suy nghĩ cũng không đồng nhất, người duy nhất có thể khiến bọn họ đồng lòng như vậy chỉ có thể là đại nhân Lục Húc mà thôi.
Tuy vậy, Lục Húc vẫn còn cấn cấn gì đó khi nghe điều này, phàm khi lộ ra ngoài chắc chắn mọi người sẽ cho rằng có điều lạ xảy ra.
Cậu đã đoán đúng rồi, bởi khi mọi người nhìn thấy biểu đồ biểu thị mức độ tăng trưởng số phiều bầu, thời gian biểu thị số lượng phiếu cao nhất là 12 đêm, mọi người cứ thấy sai sai kiểu gì.
Đặc biệt là sau khi tổ chương trình lên thông báo số phiếu bầu đều là thật, giang cư mận lại còn bối rối hơn-
[@Lam Đại Gia Kiệt Kiệt: Số liệu như này không phải do bơm nước thì là gì?]
[@Lam Sắc Khanh Khách Đát: Mị thật sự muốn lên tiếng về vấn đề này, số phiếu bầu tập trung ở cái giờ thiêng đó mọi người có thấy có trá không? Chẳng lẽ fan Lục Húc toàn là cú đêm, hoặc là quỷ chứ không phải người?]
- ----------------------------------------------------
Từ lúc vào đây rất ít lần hai người bọn cậu có cơ hội gặp mặt riêng tư như thế này, bởi đa phần thời gian đều dành cho tập luyện và quay hình, dù có chung đụng thì cũng có rất nhiều người cùng ở đó.
Chính vì có thể gặp nhau ít quá mà hồ như cậu chưa tìm được chỗ đặc biệt khác người nào ở Quý Tu Niên.
Ấy vậy mà Qúy Tu Niên vẫn là cái tên trong danh sách "dân nhập cư trái phép", ắt hẳn y có điều gì đó che giấu rất kỹ.
Lục Húc muốn tìm ra được thứ y đang che giấu, liếc mắt thoáng nhìn thấy sợi dây thừng trên mặt đất thì nghĩ ra một cách.
"Niên ca, mới nãy anh có cảm thấy có một cảm giác lành lạnh quanh đây không? Tựa như có một thế lực thần bí nào đó vô cùng đáng sợ ấy?" Lục Húc vừa nói vừa nhìn dáo dác khắp xung quanh, biểu cảm vừa nghi hoặc vừa không che giấu được cậu đang rất sợ.
"Meow..." Bát Muội nghe mà không khỏi kêu lên một tiếng, vẫy đuôi, quay đầu nhìn chằm chằm vào Quý Tu Niên.
Có trời mới biết nghe xong câu này mà Quý Tu Niên khiếp đảm nhường nào.
Cho tới nay, y thấy chỉ có mình mình mới có thể cảm ứng được mấy thứ tâm linh kia, y không thể nói cho người khác biết những "thứ" mà mắt y nhìn thấy, thậm chí y còn hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác nữa kìa.
Nhưng mà bây giờ Lục Húc lại đứng trước mặt y, hỏi y rằng y có cảm giác được gì đó đáng sợ hay không.
Quý Tu Niên thật sự rất muốn nói cho cậu nghe tình cảnh vừa rồi mà y trải qua, song y lại nuốt lại lời định nói mà lâm vào chần chừ -
Lục Húc mới chỉ 18 tuổi thôi, một cậu thiếu niên mới lớn sẽ tin vào mấy cái quỷ thoại liên thiên này sao?
Quý Tu Niên không biết sau khi cậu nghe xong sẽ có cái nhìn thế nào về mình nữa, nghĩ rồi y quyết định kiếm cớ cho qua chuyện này, song lại nghe cậu chàng trước mắt lên tiếng: "Niên ca, có thể anh không tin chứ ban nãy hình như em nghe loáng thoáng có giọng con gái nói cái gì đó..."
Tiếng con gái sao?
Quý Tu Niên lập tức nghĩ đến ma nữ treo cổ kia nên không khỏi sốt ruột hỏi dò: "Em nghe thấy cô ấy nói gì?"
Lúc Húc nhíu mày như đang nhớ lại: "Nói gì mà làm người yêu gì đó..."
Cậu vừa dứt lời thì ngay lập tức lắc đầu phủ định: "Chắc em nghe lầm thôi, cọng dây thừng làm gì mà biết yêu đương, Niên ca anh nói có đúng không."
Lúc nói chuyện với Quý Tu Niên, khuôn cằm thanh tú xinh đẹp khẽ nhếch lên, quả là cảnh đẹp ý vui.
Người hay cười thì ánh mắt luôn mang một cảm giác mơ hồ nào đó, đặc biệt là cậu còn có đôi mắt hoa đào cong cong phủ ánh nước mờ sương, khiến người khác có ảo giác muốn thương tiếc nâng niu. Chỉ một nụ cười thế thôi mà trong đầu Quý Tu Niên đã diễn giải ra cả hàng tá cảm xúc như vậy, chỉ có thể nói bản tính con người luôn trân trọng những điều tốt đẹp, huống hồ gì là người đẹp.
Vốn dĩ nữ quỷ kia nhắm đến y mà tới, nào đâu Lục Húc lại là người nắm lấy sợi dây thừng, nhịp sống bình thường của y lại đột ngột bị phá vỡ, lòng y không khỏi có chút nôn nao, lăn tăn sóng gợn.
Suy nghĩ một lát, y vẫn quyết định trước hết phải cho Lục Húc làm công tác xây dựng "tâm lý" trước đã rồi mới nói, để cậu không quá mức không chấp nhận được sự thật.
"Lục Húc, cậu nghĩ trên đời này có ma hay không?"
Nghe câu này mà khóe miệng Lục Húc khẽ nhếch lên, song cậu lại tỏ vẻ kinh ngạc ngây người trả lời: "Em cũng không biết nữa, nhưng mà mọi chuyện trên đời đều có khả năng xảy ra mà đúng không... Nên là có khi nào có ma đang đứng cạnh em không vậy?"
"Giờ thì không có." Quý Tu Niên lập tức phủ định, rồi mới nói tiếp: "Lúc nãy cô gái ấy đi rồi."
Ma nữ này ban đầu táo bạo cuồng nhiệt thiếu liêm sỉ như vậy, chắc chắn sẽ không dễ gì mà chịu lượn đi nhanh, ắt hẳn là có nguyên nhân gì đó mà y không biết?
Lục Húc đứng cạnh lại nói tiếp với giọng điệu ra chiều như tò mò: "Cô ấy.... Niên ca, ý anh cô ấy là ma sao?"
"Đúng vậy." Quý Tu Niên không biết con ma nữ kia là loại ma gì, cũng không biết mục đích của cô ta là gì, ban nãy cũng chỉ đột nhiên muốn nhét sợi dây thừng vào tay y, Quý Tu Niên thật sự không biết liệu ma nữ này có gì đó bất thường hay không.
Y kể ngắn gọn lại đầu đuôi câu chuyện, thấy Lục Húc im lặng, y cho rằng đã làm cậu sợ rồi bèn tiến đến an ủi: "Ban nãy thấy cô ấy đã đi rồi, chỉ cần không chạm mắt thì có thể sẽ không trêu chọc cậu đâu, nên đừng lo quá."
Vừa dứt câu, Quý Tu Niên đã kinh ngạc vì sự "lắm lời" bất thường này của y.
Chuyện ma quỷ không nên nói một cách tùy tiện như vậy, ngay cả bản thân y còn chẳng thể tin được thì huống chi là người khác, sở dĩ lúc nào y cũng che giấu việc này vì không muốn mình trở thành dị loại, vậy mà bây giờ, y thật sự rất lo Lục Húc sẽ nghĩ mình ra sao.
"Vậy là tốt rồi." Lục Húc bày ra vẻ nhẹ nhõm, "Cảm ơn Niên ca, anh không biết vừa rôì em sợ đến cỡ nào đâu, nhưng có anh ở đây là tốt rồi."
"Meo meo?" Bát Muội vốn dĩ đang nằm ngáp, bất chợt nghe thấy hai chữ "sợ hãi" phát ra từ miệng Lục Húc đại nhân mà nó quên cả buồn ngủ, cái lưỡi nhỏ vẫn còn đang thè ra ngoài.
Lục Húc khẽ nháy mắt với Bát Muội.
"Không sao, có tôi ở đây." Quý Tu Niên không hề nhận ra mình đang được Lục Húc "tâng bốc", trong tiềm thức y chỉ đang nghĩ mình có trách nhiệm chăm sóc nhóc con này, "Xem ra bọn cô hồn dã quỷ này cũng chưa có ý định xấu nào, tối nay tôi sẽ liên lạc với bạn bè, thử xem có cách giải quyết nào hay không."
Lục Húc cười tươi đến cong cả mắt, ra chiều rất tin tưởng người trước mặt mình: "Vậy thì tốt rồi Niên ca."
Hơn 6h, đã có vài nhóm người nhốn nháo đằng xa.
Hàng lang truyền đến âm thanh rộn ràng náo nhiệt, Quý Tu Niên vừa định bảo Lục Húc về trước rồi có gì nói sau thì chợt thấy đối phương khom lưng nhặt sợi dây thừng lên.
"Cậu định làm gì thế?"
Lục Húc ước lượng sợi dây trong tay, nở nụ cười thiên chân vô tà với Quý Tu Niên: "Em sợ người khác sơ ý nhặt được sợi dây này, dù sao em cũng đã lỡ chạm vô nó rồi, thôi thì để em phụ trách xử lý nó luôn."
Quý Tu Niên nghe xong thì tâm tình có hơi phức tạp.
Rõ là em ấy biết tỏng lai lịch của dây thừng này nhưng lại nghĩ đến việc an nguy của người khác trước nhất.
"Quá nguy hiểm, nếu nó muốn làm gì thì cứ đến tìm tôi đi." Dù sao ma nữ kia cũng đến tìm mình đầu tiên, y không muốn lại liên lụy thêm Lục Húc, chi bằng tự y gánh chịu.
Quý Tu Niên nghĩ thế, bèn dứt khoát giật lại sợi dây thừng.
Song Lục Húc không chịu, cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, rồi đưa tay lên làm động tác "high - five" nói: "Nếu như đã có nguy hiểm, thì em không nên để anh gánh vác mới đúng." Thấy Quý Tu Niên ngây người trong một chốc, Lục Húc bất chợt mỉm cười, ánh mắt sáng như sao: "Bởi vì em sẽ lo lắng cho anh."
Thời khắc thiếu niên nói câu này, thần sắc cậu vô cùng nghiêm túc, trên mặt tươi cười, ánh mắt lại như có vô vàn vì sao chớp nhoáng trong đó.
Cậu trai mới tròn 18 này vừa rồi còn nói mình sợ ma, ấy vậy giờ lại sợ y gặp nguy hiểm.
Vậy nên, Lục Húc quan tâm mình hơn cả bản thân em ấy sao?
Tâm tình Quý Tu Niên vô cùng rối bời, tim y như bị dằm đâm lấy một cái, có cảm giác vô cùng mới mẻ đang khỏa lấp buồng tim - vừa xa lạ nhưng cũng thật ấm áp.
Song chưa đợi y bình ổn lại tâm tình thì hành lang đã vang lên tiếng bước chân của các thực tập sinh đến đây.
Các thực tập sinh tụ thành tốp năm tốp ba rôm rả nói cười, đến đây luyện tập cho tiết mục sắp tới.
"Meo." Bát Muội chứng kiến một màn từ nãy giờ của hai người kia, nhịn không được mà quơ chân trước cạ cạ vào chân Quý Tu Niên, meo meo meo meo, không biết nó đang muốn biểu đạt hàm ý gì đây.
Lục Húc vẫn cầm sợi dây thừng trong tay, tay kia ẵm Bát Muội lên, mỉm cười với Quý Tu Niên: "Em xuống thu dọn đồ đạc đây nhé Niên ca, chuẩn bị thu âm cho tiết mục tới."
Quý Tu Niên do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đi đi, cố lên nhé."
"Niên ca!"
"Chúc mừng Húc ca!"
Một vài thực tập sinh bước đến đây, thấy hai người bọn họ thì đầu tiên chào hỏi Quý Tu Niên rồi hào hứng chúc mừng Lục Húc. Tuy nhiên Quý Tu Niên vẫn nghĩ chắc bọn họ sẽ thu liễm vì e ngại y ở đây nên xuống lầu trước Lục Húc.
"Hả?"
Lục Húc hoàn toàn không quan tâm đến số liệu của cuộc thi này, vậy nên nghe câu chúc mừng mà nhíu mày không hiểu gì.
"Trời ơi, không biết gì hả!" Một người trong số họ rút điện thoại ra, nhấp vào trang web bình chọn đưa cho Lục Húc xem: "Bây giờ cậu đang dẫn đầu lượt bình chọn rồi đó!"
"Hả?"
Lục Húc nghe thế cũng thấy kinh ngạc, vốn cho rằng Bạch Trạch sẽ không đẩy số liệu cho mình mạnh như vậy.
"Húc ca, anh giỏi lắm luôn, chúng tôi đều nghĩ anh phải đứng nhất mới đúng, vậy nên đều bầu cho anh..."
"Đúng vậy Húc ca, anh là... number 1 trong lòng bọn tôi."
"Anh phải đứng nhất thì cuộc thi này mới được xem là công bằng..."
Nhóm bọn họ bàn tán xôn xao, hiển nhiên cho rằng Lam Cao Kiệt không đủ tư cách đứng nhất.
Trong suốt quá trình nói chuyện, Lục Húc chỉ nghe chứ không đáp lời. Nào đâu ngay lúc cậu sắp đi thì Lam Cao Kiệt từ đâu bước đến với khuôn mặt hầm hầm như gà mái ấp.
Hắn hiển nhiên nghe được đầu đuôi nãy giờ, bèn bước thẳng đến mặt Lục Húc, bất chợt đụng phải một thực tập sinh lớp B đứng đó mà cũng không thèm nhìn lại.
"Có chuyện gì?"
"Cậu không thèm xin lỗi khi đụng phải người ta à?"
"Cậu ấy có nghe chúng ta bình phẩm nãy giờ không?"
"Nghe thì cứ nghe đi, trong lòng tôi nghĩ thế thì tôi nói thôi, bộ phải chọn ngày nữa à?"
Từ đầu đến cuối Lục Húc đều im lặng, cậu nhìn bóng lưng Lam Cao Kiệt đi mất mà âm thầm tính nhẩm thời gian trong đầu—--
Cái đơn* này lại sắp hoàn thành rồi!
* Nhiệm vụ thu hồn của Húc Húc á.
Cậu cũng không định nán lại lâu, chào tạm biệt các thực tập sinh rồi định về.
Lúc cậu xoay người thì đột nhiên nghe tiếng Hạ Tinh Hoa gọi với ở đằng sau: "Lục Húc, chúng ta được xếp hạng A rồi!"
Lục Húc làm bộ cười cong mắt: "Chúc mừng!"
"Cảm ơn đại nhân hihi! Là Niên ca giúp chúng ta bầu chọn đó!"
"Ừm." Thật ra Lục Húc cũng không bất ngờ gì, bằng không Quý Tu Niên cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến đây lúc trời còn sớm như vậy.
"Niên ca đúng thật là người tốt mà!" Mắt Hạ Tinh Hoa sáng bừng lên, nghiễm nhiên đã trở thành fanboy nhỏ của Quý Tu Niên.
Lục Húc cười cười, lại nghe Hạ Tinh Hoa nói tiếp: "Lục Húc đại nhân, xin lỗi anh nhé, hôm qua em rúc trong phòng luyện tập miết nên không có tham gia hoạt động tiếp ứng được, có điều anh nhất định phải tin em luôn luôn ủng hộ anh!"
Lục Húc nhạy bén nắm được mấu chốt trong câu này, lập tức hỏi lại: "Hoạt động tiếp ứng gì thế?"
Xem ra Lục Húc đại nhân chưa biết sao!
Hạ Tinh Hoa nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc Tiểu Bạch giúp đỡ việc "báo mộng bỏ phiếu", nhất định phải biết rằng mỗi hồn ma đều có cách chết riêng vậy nên suy nghĩ cũng không đồng nhất, người duy nhất có thể khiến bọn họ đồng lòng như vậy chỉ có thể là đại nhân Lục Húc mà thôi.
Tuy vậy, Lục Húc vẫn còn cấn cấn gì đó khi nghe điều này, phàm khi lộ ra ngoài chắc chắn mọi người sẽ cho rằng có điều lạ xảy ra.
Cậu đã đoán đúng rồi, bởi khi mọi người nhìn thấy biểu đồ biểu thị mức độ tăng trưởng số phiều bầu, thời gian biểu thị số lượng phiếu cao nhất là 12 đêm, mọi người cứ thấy sai sai kiểu gì.
Đặc biệt là sau khi tổ chương trình lên thông báo số phiếu bầu đều là thật, giang cư mận lại còn bối rối hơn-
[@Lam Đại Gia Kiệt Kiệt: Số liệu như này không phải do bơm nước thì là gì?]
[@Lam Sắc Khanh Khách Đát: Mị thật sự muốn lên tiếng về vấn đề này, số phiếu bầu tập trung ở cái giờ thiêng đó mọi người có thấy có trá không? Chẳng lẽ fan Lục Húc toàn là cú đêm, hoặc là quỷ chứ không phải người?]
- ----------------------------------------------------