Chương 39
Bỗng nhiên từ khu rừng yên ắng vang lên tiếng hét, Bách Khải Tư vội bỏ cây củi đang cầm trong tay xuống đứng dậy hướng ra ngoài. Hình như đây là tiếng của vị cô nương ban nãy, cô ấy......gặp chuyện gì sao? Từ đã sao hắn phải để tâm chứ? Cô ấy đã bỏ đi rồi mà? Ài không được không được, không thể bỏ mặc một cô nương đang bị thương trong một khu rừng được.
Bách Khải Tư vội chạy ra ngoài, hắn dựa theo tiếng hét của Vân Nghê mà tìm đến một thác nước nói thượng nguồn của một dòng sông. Pipi lúc này đang ở bên cạnh của Bách Khải Tư tìm kiếm nơi tiếng hét của Vân Nghê phát ra, rồi như có một cái gì đó thôi thúc, cả hai đều ngẩng đầu nhìn lên trên phía vách núi bên cạnh thác nước, lúc này đã tìm thấy Vân Nghê rồi nhưng là trong một hoàn cảnh rất tệ. Ở eo của cô có dắt một bông hoa gì đó màu tím nom rất là đẹp, không cái quan trọng là bông hoa đó hình như mọc trên vách núi, và Vân Nghê đã trèo lên đó để hái, bây giờ hái được rồi nhưng cô lại bị tren chênh vênh ở vách núi cạnh thác nước.
"Giáng Thần cô nương cô đang làm gì vậy?"
"Ta....ta hái thảo dược, nhưng mà, bây giờ ta xuống không có được"
Bách Khải Tư tuy ngoài miệng thì hỏi vậy trong lòng lại nghĩ khác hẳn, hắn vẫn chạy đến đón lấy Vân Nghê. Vị đại tiểu thư này trèo núi hái hoa, mà bên cạnh thác nước thì nó có rêu cứ trèo lên trèo xuống đến độ bàn tay xước hết ra chảy cả máu. Pipi vốn định dùng hệ thống để cứu lấy vị đại tiểu thư nông nổi này nhưng không thể, bởi vì khác với Pipi vòng trong bảo vệ sẽ bị nhìn thấy. Đang chưa biết phải làm gì thì Vân Nghê đã rơi xuống, Pipi hoang mang lo sợ, phải làm sao bây giờ, không thể để bản thân bị lộ xong gây ảnh hưởng đến Vân Nghê được.
Đang hoang mang chưa biết nên làm gì thì một cơn gió vụt qua ngay bên cạnh, Bách Khải Tư lao lên chân đạp vào những mỏm đá nhô ra bật người lên cao, cứ vậy hắn thuận lợi đón được Vân Nghê đang trên đà rơi xuống, tuy hơi khó khăn nhưng Bách Khải Tư vẫn đạp vào mỏm đá lấy đà nhảy lên trên.
"Giáng Thần cô nương, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Bách Khải Tư vẫn ôm Vân Nghê trên tay, hơi cúi xuống nhìn cô hỏi thăm. Pipi lúc này cũng mới bay lên tới nơi, nhìn thấy Vân Nghê đã an toàn nằm trên tay của Bách Khải Tư thì mới thở phào, khoan đã, đợi một chút Vân Nghê....đang....nằm trong vòng tay của Bách Khải Tư?!?
Pipi há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, Vân Nghê cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Pipi, mặc dù chẳng làm gì chột dạ cả nhưng Vân Nghê cũng nhanh chóng giãy ra khỏi tay của Bách Khải Tư.
"Ta....ta không sao đa tạ Bách công tử."
" Cô còn nói không sao? Hai bàn tay của cô đều trầy xước hết cả rồi kìa."
Bách Khải Tư lấy từ trong túi áo ra một chiếc lọ bằng sứ, mở nắp đổi một ít bột thuốc lên hai tay của Vân Nghê. Hơi nhăn mày vì đau Vân Nghê cố không phát ra tiếng động.
"Nếu đau thì cứ nói ra, không cần phải nhịn. Ta sẽ cố gắng nhẹ tay."
Lấy chiếc khăn tay của mình và xé lấy một miếng vải từ bộ đồ đen hơi cũ, Bách Khải Tư băng bó lại hai bàn tay của Vân Nghê. Ngắm nhìn hai bàn tay được băng bằng vải hai màu khác nhau, cô hơi cười.
"Nhìn hay tay ta giống như là Hắc Bạch vô thường vậy."
"Ta băng bó không giỏi cô nương chê cười rồi. Còn...bông hoa này là như nào? Sao cô phải mạo hiểm cả tính mạng để hái nó vậy?"
Vân Nghê nhìn Tử Giáng thảo từ lúc nào đã nằm trong tay của Bách Khải Tư, cầm lại nó cô cười cười
"Đây là Tử Giáng thảo, một vị thuốc, một loại thảo dược mà ta rất cần. Ta vốn ra ngoài chỉ muốn dạo quanh hít thở không khí thôi cũng không ngờ được lại có thể may mắn gặp được loại thảo dược quý hiếm này."
Bách Khải Tư không nói gì cả hắn chỉ nhìn cô, ánh nhìn dò xét như muốn tìm ra một điểm đáng nghi ở trên người Vân Nghê vậy. Biết sao được, phải phụ lòng của Bách Khải Tư rồi, Vân Nghê cô ngoại trừ khai giả danh tính là Giáng Thần ra còn đâu đều là sự thật, chẳng qua chỉ là cách nói khác thôi. Vẽ lên môi một nụ cười nhẹ, Vân Nghê hơi tập tễnh tìm đến một cái cây có rễ đội đất nhô lên ngồi xuống ngắm thành quả.
"Ký chủ, cô không sao chứ? Vết thương ở chân còn chưa lành, chân đi đã cà nhắc rồi mà nay lại thêm cả hai tay cũng bị xước nữa, nếu lúc đó Bách Khải Tư không kịp đỡ lấy cô thì phải làm sao?"
"Thì thôi chứ sao nữa, dù sao ta tin hệ thống sẽ không bỏ mặc ta đâu, cả cái hào quang nữ chính nữa cũng sẽ tìm cách cứu ta, sẽ không sao cả đâu. Phải rồi Pipi Tử Giáng thảo đã tìm được rồi giờ phải làm gì để điều chế được thuốc?"
"Đưa cho ta đi, hệ thống vạn năng tự khắc sẽ xử lý được thôi. Nếu đã lấy được Tử Giáng Thảo vậy chúng ta cũng mau xuất phát đến kinh thành thôi."
"Được"
Vân Nghê đưa cây Tử Giáng thảo cho Pipi còn mình thì tựa vào gốc cây nhắm mắt lại dưỡng sức. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, lúc Vân Nghê tỉnh lại đã thấy trời nhập nhoạng tối, bấy giờ cô mới chút ý, Pipi thì không còn thấy đâu chắc lại đang lẩn ở một nơi nào đó ăn mảnh rồi. Nhưng còn Bạch Khải Tư, vị thái tử Khương quốc này lại ngao du tận đâu rồi? Hắn có chết Vân Nghê cũng chẳng quan tâm đâu, hắn chết trên lãnh thổ Yên quốc mới đáng lo.
Bách Khải Tư vội chạy ra ngoài, hắn dựa theo tiếng hét của Vân Nghê mà tìm đến một thác nước nói thượng nguồn của một dòng sông. Pipi lúc này đang ở bên cạnh của Bách Khải Tư tìm kiếm nơi tiếng hét của Vân Nghê phát ra, rồi như có một cái gì đó thôi thúc, cả hai đều ngẩng đầu nhìn lên trên phía vách núi bên cạnh thác nước, lúc này đã tìm thấy Vân Nghê rồi nhưng là trong một hoàn cảnh rất tệ. Ở eo của cô có dắt một bông hoa gì đó màu tím nom rất là đẹp, không cái quan trọng là bông hoa đó hình như mọc trên vách núi, và Vân Nghê đã trèo lên đó để hái, bây giờ hái được rồi nhưng cô lại bị tren chênh vênh ở vách núi cạnh thác nước.
"Giáng Thần cô nương cô đang làm gì vậy?"
"Ta....ta hái thảo dược, nhưng mà, bây giờ ta xuống không có được"
Bách Khải Tư tuy ngoài miệng thì hỏi vậy trong lòng lại nghĩ khác hẳn, hắn vẫn chạy đến đón lấy Vân Nghê. Vị đại tiểu thư này trèo núi hái hoa, mà bên cạnh thác nước thì nó có rêu cứ trèo lên trèo xuống đến độ bàn tay xước hết ra chảy cả máu. Pipi vốn định dùng hệ thống để cứu lấy vị đại tiểu thư nông nổi này nhưng không thể, bởi vì khác với Pipi vòng trong bảo vệ sẽ bị nhìn thấy. Đang chưa biết phải làm gì thì Vân Nghê đã rơi xuống, Pipi hoang mang lo sợ, phải làm sao bây giờ, không thể để bản thân bị lộ xong gây ảnh hưởng đến Vân Nghê được.
Đang hoang mang chưa biết nên làm gì thì một cơn gió vụt qua ngay bên cạnh, Bách Khải Tư lao lên chân đạp vào những mỏm đá nhô ra bật người lên cao, cứ vậy hắn thuận lợi đón được Vân Nghê đang trên đà rơi xuống, tuy hơi khó khăn nhưng Bách Khải Tư vẫn đạp vào mỏm đá lấy đà nhảy lên trên.
"Giáng Thần cô nương, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Bách Khải Tư vẫn ôm Vân Nghê trên tay, hơi cúi xuống nhìn cô hỏi thăm. Pipi lúc này cũng mới bay lên tới nơi, nhìn thấy Vân Nghê đã an toàn nằm trên tay của Bách Khải Tư thì mới thở phào, khoan đã, đợi một chút Vân Nghê....đang....nằm trong vòng tay của Bách Khải Tư?!?
Pipi há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, Vân Nghê cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Pipi, mặc dù chẳng làm gì chột dạ cả nhưng Vân Nghê cũng nhanh chóng giãy ra khỏi tay của Bách Khải Tư.
"Ta....ta không sao đa tạ Bách công tử."
" Cô còn nói không sao? Hai bàn tay của cô đều trầy xước hết cả rồi kìa."
Bách Khải Tư lấy từ trong túi áo ra một chiếc lọ bằng sứ, mở nắp đổi một ít bột thuốc lên hai tay của Vân Nghê. Hơi nhăn mày vì đau Vân Nghê cố không phát ra tiếng động.
"Nếu đau thì cứ nói ra, không cần phải nhịn. Ta sẽ cố gắng nhẹ tay."
Lấy chiếc khăn tay của mình và xé lấy một miếng vải từ bộ đồ đen hơi cũ, Bách Khải Tư băng bó lại hai bàn tay của Vân Nghê. Ngắm nhìn hai bàn tay được băng bằng vải hai màu khác nhau, cô hơi cười.
"Nhìn hay tay ta giống như là Hắc Bạch vô thường vậy."
"Ta băng bó không giỏi cô nương chê cười rồi. Còn...bông hoa này là như nào? Sao cô phải mạo hiểm cả tính mạng để hái nó vậy?"
Vân Nghê nhìn Tử Giáng thảo từ lúc nào đã nằm trong tay của Bách Khải Tư, cầm lại nó cô cười cười
"Đây là Tử Giáng thảo, một vị thuốc, một loại thảo dược mà ta rất cần. Ta vốn ra ngoài chỉ muốn dạo quanh hít thở không khí thôi cũng không ngờ được lại có thể may mắn gặp được loại thảo dược quý hiếm này."
Bách Khải Tư không nói gì cả hắn chỉ nhìn cô, ánh nhìn dò xét như muốn tìm ra một điểm đáng nghi ở trên người Vân Nghê vậy. Biết sao được, phải phụ lòng của Bách Khải Tư rồi, Vân Nghê cô ngoại trừ khai giả danh tính là Giáng Thần ra còn đâu đều là sự thật, chẳng qua chỉ là cách nói khác thôi. Vẽ lên môi một nụ cười nhẹ, Vân Nghê hơi tập tễnh tìm đến một cái cây có rễ đội đất nhô lên ngồi xuống ngắm thành quả.
"Ký chủ, cô không sao chứ? Vết thương ở chân còn chưa lành, chân đi đã cà nhắc rồi mà nay lại thêm cả hai tay cũng bị xước nữa, nếu lúc đó Bách Khải Tư không kịp đỡ lấy cô thì phải làm sao?"
"Thì thôi chứ sao nữa, dù sao ta tin hệ thống sẽ không bỏ mặc ta đâu, cả cái hào quang nữ chính nữa cũng sẽ tìm cách cứu ta, sẽ không sao cả đâu. Phải rồi Pipi Tử Giáng thảo đã tìm được rồi giờ phải làm gì để điều chế được thuốc?"
"Đưa cho ta đi, hệ thống vạn năng tự khắc sẽ xử lý được thôi. Nếu đã lấy được Tử Giáng Thảo vậy chúng ta cũng mau xuất phát đến kinh thành thôi."
"Được"
Vân Nghê đưa cây Tử Giáng thảo cho Pipi còn mình thì tựa vào gốc cây nhắm mắt lại dưỡng sức. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, lúc Vân Nghê tỉnh lại đã thấy trời nhập nhoạng tối, bấy giờ cô mới chút ý, Pipi thì không còn thấy đâu chắc lại đang lẩn ở một nơi nào đó ăn mảnh rồi. Nhưng còn Bạch Khải Tư, vị thái tử Khương quốc này lại ngao du tận đâu rồi? Hắn có chết Vân Nghê cũng chẳng quan tâm đâu, hắn chết trên lãnh thổ Yên quốc mới đáng lo.