Chương 5
Đợi cho hai người bọn họ đi xong Vân Nghê mới quay lại nhìn đám binh sĩ kia mỉm cười nguy hiểm:" các vị vào đây chắc không phải chỉ để tìm chút vui vẻ từ nơi hậu viện này đâu đúng không? Không biết mục đích của các vị rốt cuộc là gì?"
"Tô tiểu ma ma thật không dám dấu, bọn ta phụng lệnh bề trên đến đây để tìm hai người. Một vị công tử đôi mắt bị khiếm khuyết, đôi chân không đi lại được và một vị nữa khôi ngô tuấn tú vận y phục mà đỏ rất bắt mắt. Không biết Tô tiểu ma ma đã từng nhìn thấy họ chưa?"
Hắn vừa nói vừa cúi đầu đáp lễ lại cái cái cúi đầu vừa nãy của Vân Nghê tiện tỏ ý cảm ơn mong cô giúp đỡ.
Cô hơi ngẩn người: một người bị mù một người vận y phục đỏ? Không lẽ là bọn họ?
Mặc dù đã có nghi ngờ từ trước nhưng Vân Nghê lại lựa chọn nói ngược lại:" không dấu gì hai vị ban nãy lúc ta biểu diễn đã vô tình nhìn thấy họ sau đó tỳ nữ của ta cũng nói đã thấy hai người đó vòng ra lối cửa sau chạy rồi, cũng không biết là chạy đi đâu."
"Vậy đa tạ Tô tiểu ma ma bọn ta sẽ báo lên cấp trên đuổi theo ngay. Cáo từ"
Nói xong bọn chúng cũng từ từ từng ngược rời khỏi hậu viện ra đến sảnh lớn.
Trong lúc đi một tên lính đã thắc mắc:" đại ca, không phải mọi người đều nói là Tô tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu là một người câm sao?"
"Ta cũng đâu biết được mọi người đồn đại cũng chưa chắc là sự thật. Nhưng hai tên tiểu quan kia đều gọi cô ả là tiểu ma ma vậy chắc chắn cô ta chính là Tô Vân Nghê nghĩa nữ Tô Tử Lan, là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu này rồi. Tốt nhất chúng ta vẫn không nên thắc mắc thì hơn tránh rước họa vào thân"
"Dạ đại ca."
Tô Vân Nghê quay người bước đi nhưng đôi tai vẫn thu được tiếng nói của bọn họ. Khuôn miệng nhoẻn cười
"Dương Hoa, Trân Châu, hai cưng đâu rồi? "
Vân Nghê mở cửa phòng ra bước vào. Đột nhiên lại một lần nữa một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ cô
"Tiểu ma ma không biết nói chuyện. Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây và lại giống tiểu ma ma đến vậy? "
Vân Nghê vẫn không nói gì cô chỉ hơi nhún vai
"Ta là thật hay giả hai người không phân biệt được hay sao?"
"Quả thật người rất giống với tiểu ma ma nhưng...tiểu ma ma....Nàng ấy không thể nói chuyện"
Càng về sau câu nói của Dương Hoa ngày càng nhỏ.
Vân Nghê mỉm cười
"Đừng lo Dương Hoa ta thật sự là Tô Vân Nghê, Trân Châu đừng đứng ở đó"
Vân Nghê đột nhiên hét lên, muốn chạy lại kéo Trân Châu tránh ra xa khỏi bức bình phong nhưng không kịp.
Cảnh bức bình phong bị va phải đổ sập xuống đè lên hai con người phải sau.
Trân Châu cũng đang đứng tự vào đó nên bị ngã theo. Hai con người đang trốn phía sau bị đè la lên oai oái.
"Cái gì mà nặng vậy đè muốn gãy lưng của ta rồi. Còn không mau xuống muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của ta hả? "
"Cảnh Vũ im lặng chút đi"
Trân Châu vội vội vàng vàng bật dậy kéo theo Dương Hoa trốn ra sau lưng Vân Nghê hơi run rẩy.
"Gì đây là hai tiểu quan hả? Thật không ngờ đó đường đường là một đấng nam nhi đại trượng vậy mà lại rơi vào bước đường này, còn mặt mũi trốn sau lưng nữ nhân sao?"
Hai con người phía sau Vân Nghê người run lên vì giận và tủi hổ, họ không phải muốn như vậy nhưng....
"Mong công tử chú ý lời nói, người ban nãy còn chưa xin lỗi ta, xin lỗi sủng thú của ta, giờ còn đắc tội với hai tiểu bảo bảo của ta, ngươi muốn chết thế nào đây??? "
Vân Nghê đã không còn cười nữa, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cô bẻ tay kêu rắc rắc chuẩn bị nhảy vào xử lý hắn. Nhưng rồi cô suy nghĩ lại
"Ta đổi ý rồi, Dương Hoa, cưng bạo hơn Trân Châu cưng đưa hắn đến An Lạc phòng để bọn họ ở đó dạy dỗ lại hắn đi"
"Nhưng tiểu ma ma....nô gia...nô gia cũng sợ hắn"
"5 quan tiền"
"Dạ tiểu ma ma. Nè, ngươi, mau đi theo nô gia"
"Ta mới không thèm..."
"Nói nhiều quá"
Vân Nghê gần như ngay lập tức vớ lấy ấm trà đập vào đầu Cảnh Vũ khiến hắn choáng váng ngã lăn xuống, nằm sõng soài trên nền.
Dương Hoa và Trân Châu nhìn nhau, nhẹ gật đầu:" vị này chắc chắn là tiểu ma ma rồi, không sai được"
"Được rồi Dương Hoa mau đi đi. À phải rồi ngươi là ca ca hắn, ngươi có ý kiến gì không? "
Vân Nghê hướng về phía Cảnh Hiên hất hàm hỏi
Cảnh Hiên lắc lắc đầu
"Tiểu đệ này của tại hạ không ai trị được, nếu bây giờ cô nương có thể giúp tại hạ và tệ gia giải quyết vậy tại hạ thay mặt toàn gia cảm kích bất tận"
"vậy công tử cũng không có ý kiến gì. Dương Hoa hành động"
"Dạ tiểu ma ma 5 quan tiền nha"
"rồi rồi mau đi đi"
Dương Hoa nhận được lời đảm bảo của Vân Nghê hoan hỷ kéo chân Cảnh Vũ lôi ra ngoài. Đọc ?hêm ?hiều ??u?ệ? ở ++ T?ùmT?u?ệ ?﹒v? ++
Trong phòng còn lại Trân Châu, Vân Nghê và Cảnh Hiên. À không còn một con chuột nữa.ô ngó quanh tìm kiếm cái bóng hình nhỏ nhỏ tròn tròn đó xem nó đang trốn ở đâu.
"Tiểu ma ma người tìm gì vậy?"
"Ma ma đang tìm Pipi"
"Pipi? Là....ai vậy ạ? Còn người này và người ban nãy..."
"À...Pipi là sủng thú của ta, còn bọn họ là ta nhặt được"
"Sủng thú? Nhặt...nhặt được?"
"Phải đó. À quên mất để công tử phải chịu uất ức rồi"
Vân Nghê tiến lại vung tay hào sảng đỡ Cảnh Hiên dậy. Mặc dù cô rất khỏe nhưng dù gì cũng là nữ nhân nên có chút chật vật.
Thấy vậy Trân Châu liền nhanh nhẹn chạy lại giúp cô một tay dìu hắn lên ghế ngồi
"Đa tạ hai vị..."
"được rồi không cần phải đa tạ, công tử không có lỗi gì cả, là tên đệ đệ đó của công tử đắc tội ta trước. Được rồi công tử ngồi yên"
"Tô tiểu ma ma thật không dám dấu, bọn ta phụng lệnh bề trên đến đây để tìm hai người. Một vị công tử đôi mắt bị khiếm khuyết, đôi chân không đi lại được và một vị nữa khôi ngô tuấn tú vận y phục mà đỏ rất bắt mắt. Không biết Tô tiểu ma ma đã từng nhìn thấy họ chưa?"
Hắn vừa nói vừa cúi đầu đáp lễ lại cái cái cúi đầu vừa nãy của Vân Nghê tiện tỏ ý cảm ơn mong cô giúp đỡ.
Cô hơi ngẩn người: một người bị mù một người vận y phục đỏ? Không lẽ là bọn họ?
Mặc dù đã có nghi ngờ từ trước nhưng Vân Nghê lại lựa chọn nói ngược lại:" không dấu gì hai vị ban nãy lúc ta biểu diễn đã vô tình nhìn thấy họ sau đó tỳ nữ của ta cũng nói đã thấy hai người đó vòng ra lối cửa sau chạy rồi, cũng không biết là chạy đi đâu."
"Vậy đa tạ Tô tiểu ma ma bọn ta sẽ báo lên cấp trên đuổi theo ngay. Cáo từ"
Nói xong bọn chúng cũng từ từ từng ngược rời khỏi hậu viện ra đến sảnh lớn.
Trong lúc đi một tên lính đã thắc mắc:" đại ca, không phải mọi người đều nói là Tô tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu là một người câm sao?"
"Ta cũng đâu biết được mọi người đồn đại cũng chưa chắc là sự thật. Nhưng hai tên tiểu quan kia đều gọi cô ả là tiểu ma ma vậy chắc chắn cô ta chính là Tô Vân Nghê nghĩa nữ Tô Tử Lan, là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu này rồi. Tốt nhất chúng ta vẫn không nên thắc mắc thì hơn tránh rước họa vào thân"
"Dạ đại ca."
Tô Vân Nghê quay người bước đi nhưng đôi tai vẫn thu được tiếng nói của bọn họ. Khuôn miệng nhoẻn cười
"Dương Hoa, Trân Châu, hai cưng đâu rồi? "
Vân Nghê mở cửa phòng ra bước vào. Đột nhiên lại một lần nữa một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ cô
"Tiểu ma ma không biết nói chuyện. Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây và lại giống tiểu ma ma đến vậy? "
Vân Nghê vẫn không nói gì cô chỉ hơi nhún vai
"Ta là thật hay giả hai người không phân biệt được hay sao?"
"Quả thật người rất giống với tiểu ma ma nhưng...tiểu ma ma....Nàng ấy không thể nói chuyện"
Càng về sau câu nói của Dương Hoa ngày càng nhỏ.
Vân Nghê mỉm cười
"Đừng lo Dương Hoa ta thật sự là Tô Vân Nghê, Trân Châu đừng đứng ở đó"
Vân Nghê đột nhiên hét lên, muốn chạy lại kéo Trân Châu tránh ra xa khỏi bức bình phong nhưng không kịp.
Cảnh bức bình phong bị va phải đổ sập xuống đè lên hai con người phải sau.
Trân Châu cũng đang đứng tự vào đó nên bị ngã theo. Hai con người đang trốn phía sau bị đè la lên oai oái.
"Cái gì mà nặng vậy đè muốn gãy lưng của ta rồi. Còn không mau xuống muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của ta hả? "
"Cảnh Vũ im lặng chút đi"
Trân Châu vội vội vàng vàng bật dậy kéo theo Dương Hoa trốn ra sau lưng Vân Nghê hơi run rẩy.
"Gì đây là hai tiểu quan hả? Thật không ngờ đó đường đường là một đấng nam nhi đại trượng vậy mà lại rơi vào bước đường này, còn mặt mũi trốn sau lưng nữ nhân sao?"
Hai con người phía sau Vân Nghê người run lên vì giận và tủi hổ, họ không phải muốn như vậy nhưng....
"Mong công tử chú ý lời nói, người ban nãy còn chưa xin lỗi ta, xin lỗi sủng thú của ta, giờ còn đắc tội với hai tiểu bảo bảo của ta, ngươi muốn chết thế nào đây??? "
Vân Nghê đã không còn cười nữa, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cô bẻ tay kêu rắc rắc chuẩn bị nhảy vào xử lý hắn. Nhưng rồi cô suy nghĩ lại
"Ta đổi ý rồi, Dương Hoa, cưng bạo hơn Trân Châu cưng đưa hắn đến An Lạc phòng để bọn họ ở đó dạy dỗ lại hắn đi"
"Nhưng tiểu ma ma....nô gia...nô gia cũng sợ hắn"
"5 quan tiền"
"Dạ tiểu ma ma. Nè, ngươi, mau đi theo nô gia"
"Ta mới không thèm..."
"Nói nhiều quá"
Vân Nghê gần như ngay lập tức vớ lấy ấm trà đập vào đầu Cảnh Vũ khiến hắn choáng váng ngã lăn xuống, nằm sõng soài trên nền.
Dương Hoa và Trân Châu nhìn nhau, nhẹ gật đầu:" vị này chắc chắn là tiểu ma ma rồi, không sai được"
"Được rồi Dương Hoa mau đi đi. À phải rồi ngươi là ca ca hắn, ngươi có ý kiến gì không? "
Vân Nghê hướng về phía Cảnh Hiên hất hàm hỏi
Cảnh Hiên lắc lắc đầu
"Tiểu đệ này của tại hạ không ai trị được, nếu bây giờ cô nương có thể giúp tại hạ và tệ gia giải quyết vậy tại hạ thay mặt toàn gia cảm kích bất tận"
"vậy công tử cũng không có ý kiến gì. Dương Hoa hành động"
"Dạ tiểu ma ma 5 quan tiền nha"
"rồi rồi mau đi đi"
Dương Hoa nhận được lời đảm bảo của Vân Nghê hoan hỷ kéo chân Cảnh Vũ lôi ra ngoài. Đọc ?hêm ?hiều ??u?ệ? ở ++ T?ùmT?u?ệ ?﹒v? ++
Trong phòng còn lại Trân Châu, Vân Nghê và Cảnh Hiên. À không còn một con chuột nữa.ô ngó quanh tìm kiếm cái bóng hình nhỏ nhỏ tròn tròn đó xem nó đang trốn ở đâu.
"Tiểu ma ma người tìm gì vậy?"
"Ma ma đang tìm Pipi"
"Pipi? Là....ai vậy ạ? Còn người này và người ban nãy..."
"À...Pipi là sủng thú của ta, còn bọn họ là ta nhặt được"
"Sủng thú? Nhặt...nhặt được?"
"Phải đó. À quên mất để công tử phải chịu uất ức rồi"
Vân Nghê tiến lại vung tay hào sảng đỡ Cảnh Hiên dậy. Mặc dù cô rất khỏe nhưng dù gì cũng là nữ nhân nên có chút chật vật.
Thấy vậy Trân Châu liền nhanh nhẹn chạy lại giúp cô một tay dìu hắn lên ghế ngồi
"Đa tạ hai vị..."
"được rồi không cần phải đa tạ, công tử không có lỗi gì cả, là tên đệ đệ đó của công tử đắc tội ta trước. Được rồi công tử ngồi yên"