Chương 67
Ánh chiều ta đã phủ bóng lên những mái nhà với kiến trúc cổ san sát nhau, mọi người đều đã tụ họp tại Kiêu Dương điện chuẩn bị dự buổi thọ yến của hoàng đế Yên quốc. Vân Nghê, Trịnh Cảnh Hiên đã thay xong đồ, là bộ thứ hai mà hôm qua Vân Nghê đã lựa chọn sau bộ xanh kia. Bên ngoài khoác thêm một lớp áo khoác lông thỏ mềm mại, Vân Nghê còn đeo thêm một chiếc khăn che mặt, nhìn hai người bọn họ bây giờ trông không khác gì một đôi tiên lữ cùng hạ phàm du ngoại cảnh sắc trốn trần gian.
Pipi được ưu ái cuốn một chiếc áo bông ấm bên ngoài, lăn lộn trong chỗ lông thỏ trên áo của Trịnh Cảnh Hiên mà vui đùa nghịch ngợm. Không thể để Pipi ở cùng Vân Nghê được vì cô hiện tại chỉ là một dân nữ bình thường, là lần đầu vào cung, cũng không thể dừa vào cái này để tự ý mang theo sủng vật cùng vào cung được. Pipi lại muốn quang minh chính đại vào hoàng cung ăn uống, chính vì vậy để nhóc đó ở bên Trịnh Cảnh Hiên là hợp lý nhất, vừa làm sủng thú được ăn được chơi vừa âm thầm bảo vệ y, nhất cử lưỡng tiện, hơn nữa, chút nữa ra tay Pipi cũng có thể giúp đỡ cô chút ít.
Bước vào Kiên Dương điện, tất cả mọi người hầu hết đã tập hợp đông đủ, có những gương mặt nhìn khá là quen nhưng cũng có những gương mặt không thể nhận ra. Nhưng tất nhiên có một số người không thể quên, như Khiết Mạt Nhi, Dung Hy quận chúa, Phương Bảo Lâm, Phương Hạnh Phương, và đặc biệt là Bách Khải Tư.....Hảaa? Tại sao? Tại sao hắn ta lại ở đây? Không phải, không phải, hắn ở đây là đúng nhưng tại sao lại ngồi đối diện bọn cô như vậy chứ? Cô sẽ không bị nhận ra chứ? Sẽ không mà đúng không? Ôi ông trời ơi à, hệ thống ơi, tại sao lại bóp người ta ghê thế cơ chứ? Ta chỉ có ý kiến phản đối hệ thống ngươi có 'vài lần' thôi mà.
Từ sau lúc ba người Vân Nghê, Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi bước vào tiếng xì xào nói chuyện chợt dừng lại mất một lúc, rồi như được tiếp theo sức mà nó càng trở nên sôi nổi hơn, chủ đề đã được chuyển sang người của Tiêu Dao vương và vị tiểu thư kế bên. Bọn họ tò mò không biết vị tiểu thư đó là danh môn khuê nữ nhà nào mà lại có thể sánh ngang bước cùng Tiêu Dao vương. Nghe Khiết Mạt Nhi tiểu thư nói hình như đó là nữ nhân của Tiêu Dao vương gia. Hầu như không ai tin nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ đây là sự thật, không thể không tin.
"Tiểu thư.....nô tỳ có thể.....?" - Mẫn Nhi bước chân hơi nhanh hơn đến phía sau của Vân Nghê nói nhỏ, thì thầm vào tai cô
Vân Nghê tất nhiên hiểu ý của Mẫn Nhi chứ, cô ấy không chịu nổi cảnh tiểu thư nhà mình bị đàm tiếu sau lưng: "Không được, Mẫn Nhi đừng quên kế hoạch của chúng ta, hiện tại chúng ta không thể lộ mặt, không được gây sự chú ý."
"Nhưng mà tiểu thư......Vâng ạ" - Mẫn Nhi lòng ôm ấm ức cùng Vân Nghê theo Trịnh Cảnh Hiên về chỗ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vừa ngồi xuống chưa được ấm chỗ thì ngoài cửa của Kiêu Dương điện có năm bóng người bước vào, đó là Trịnh Cảnh Vũ cùng hai đứa nhỏ và hai bóng người cao lớn phía sau. Hai đứa nhỏ bên cạnh là thất hoàng tử điện hạ Trịnh Thanh Phng và tam công chúa điện hạ Trịnh Vân Huyên, theo sau là nhị vị hoàng tử Trịnh Dương Kỳ và Trịnh Đông Quân. Bá quan văn võ và các tiểu thư mệnh phụ thấy năm người bọn họ bước vào thì đều hành lễ, tất nhiên Vân Nghê cũng phải thi lễ với năm con người này. Người thì hành lễ nhưng miệng thì lẩm bẩm trêu tức Trịnh Cảnh Hiên.
"A Hiên, xem ra huynh cũng không được các vị đại thần này tôn trọng cho lắm nhỉ? Lúc huynh đến thì bọn họ đều nhìn thẳng huynh một cách hớ hênh, đến hành lễ còn không thèm làm. Mà bây giờ năm người bọn họ đến thì lại nhất tề đồng loạt cúi chào."
"Nàng không cần phải chọc tức ta, chuyện này ta cũng quen rồi, không sao. Cũng sắp nhập tiệc rồi nàng cứ thong thả nghỉ ngơi đi, đừng để tâm quá nhiều. Lát nữa còn phải nhờ nàng đó." - Nói xong Trịnh Cảnh Hiên với tay kéo Vân Nghê ngồi xuống bên cạnh mình nhàn nhã chống tay nhìn mọi người.
"...Trịnh Cảnh Hiên, huynh có muốn ta giúp gì không?"
"Ta muốn bế tiểu hài tử" - Trịnh Cảnh Hiên nở nụ cười ranh mãnh nhìn Vân Nghê đang dần dần đỏ mặt.
" Hmm được thôi."
"Nàng....Khụ...Khụ khụ"
"Sao vậy? Huynh cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?" - Vân Nghê ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm nhưng trong lòng thì vui vẻ gào thét. Trêu đi, trêu nữa đi, sao không trêu tiếp đi, đang vui mà, hahaha, muốn đọ sự vô lại với ta còn non lắm lắm bổn mỹ nhân đây đã sống hai kiếp người rồi đó.
Biết mình bị hớ, Trịnh Cảnh Hiên đành im lặng, y hơi hắng giọng: " Ta không sao. Nàng mau ngồi ngay ngắn lại đi, ngồi như này còn ra thể thống gì nữa chứ? Hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cùng thái tử sắp đến rồi đó, để bọn họ nhìn thấy nàng như này không bảo người đưa nàng ra ngoài học lễ nghi thì có hơi lạ đấy."
Vân Nghê đang ngồi với tư thế đánh bài của các bà mẹ hiện đại thì nay đã ngồi lại, cô hơi dựa vào người Trịnh Cảnh Hiên, bàn tay khẽ chọc vào má y: "Vậy, A Hiên, huynh muốn ta ngồi dựa vào huynh như này, làm một yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu? Hay là ngồi giống các tướng quân trong doanh trại, nghiêm chỉnh cứng nhắc? Hay là dáng ngồi của thổ phỉ nơi sơn dã, thoải mái không gò bó nhưng thô lỗ? Ý trung nhân của ta muốn nữ nhân của mình ngồi theo kiểu nào đây~"
Trịnh Cảnh Hiên ngần này tuổi rồi hôm nay mới được chứng kiến một vị tiểu thư có những hành động vượt trái lễ nghi như vậy. Không phải trước kia ở An Lạc sơn trang y không thấy sự vô lại của Vân Nghê, nhưng để có thể được như này thì đây quả thực là lần đầu.
"....Nàng thoải mái là được."
Y chỉ ném lại một câu xong liền quay mặt ra chỗ khác, lúc này có tiếng hô vang
"Hoàng thượng giá đáo, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá đáo."
Pipi được ưu ái cuốn một chiếc áo bông ấm bên ngoài, lăn lộn trong chỗ lông thỏ trên áo của Trịnh Cảnh Hiên mà vui đùa nghịch ngợm. Không thể để Pipi ở cùng Vân Nghê được vì cô hiện tại chỉ là một dân nữ bình thường, là lần đầu vào cung, cũng không thể dừa vào cái này để tự ý mang theo sủng vật cùng vào cung được. Pipi lại muốn quang minh chính đại vào hoàng cung ăn uống, chính vì vậy để nhóc đó ở bên Trịnh Cảnh Hiên là hợp lý nhất, vừa làm sủng thú được ăn được chơi vừa âm thầm bảo vệ y, nhất cử lưỡng tiện, hơn nữa, chút nữa ra tay Pipi cũng có thể giúp đỡ cô chút ít.
Bước vào Kiên Dương điện, tất cả mọi người hầu hết đã tập hợp đông đủ, có những gương mặt nhìn khá là quen nhưng cũng có những gương mặt không thể nhận ra. Nhưng tất nhiên có một số người không thể quên, như Khiết Mạt Nhi, Dung Hy quận chúa, Phương Bảo Lâm, Phương Hạnh Phương, và đặc biệt là Bách Khải Tư.....Hảaa? Tại sao? Tại sao hắn ta lại ở đây? Không phải, không phải, hắn ở đây là đúng nhưng tại sao lại ngồi đối diện bọn cô như vậy chứ? Cô sẽ không bị nhận ra chứ? Sẽ không mà đúng không? Ôi ông trời ơi à, hệ thống ơi, tại sao lại bóp người ta ghê thế cơ chứ? Ta chỉ có ý kiến phản đối hệ thống ngươi có 'vài lần' thôi mà.
Từ sau lúc ba người Vân Nghê, Trịnh Cảnh Hiên và Mẫn Nhi bước vào tiếng xì xào nói chuyện chợt dừng lại mất một lúc, rồi như được tiếp theo sức mà nó càng trở nên sôi nổi hơn, chủ đề đã được chuyển sang người của Tiêu Dao vương và vị tiểu thư kế bên. Bọn họ tò mò không biết vị tiểu thư đó là danh môn khuê nữ nhà nào mà lại có thể sánh ngang bước cùng Tiêu Dao vương. Nghe Khiết Mạt Nhi tiểu thư nói hình như đó là nữ nhân của Tiêu Dao vương gia. Hầu như không ai tin nhưng nhìn tình hình hiện tại có vẻ đây là sự thật, không thể không tin.
"Tiểu thư.....nô tỳ có thể.....?" - Mẫn Nhi bước chân hơi nhanh hơn đến phía sau của Vân Nghê nói nhỏ, thì thầm vào tai cô
Vân Nghê tất nhiên hiểu ý của Mẫn Nhi chứ, cô ấy không chịu nổi cảnh tiểu thư nhà mình bị đàm tiếu sau lưng: "Không được, Mẫn Nhi đừng quên kế hoạch của chúng ta, hiện tại chúng ta không thể lộ mặt, không được gây sự chú ý."
"Nhưng mà tiểu thư......Vâng ạ" - Mẫn Nhi lòng ôm ấm ức cùng Vân Nghê theo Trịnh Cảnh Hiên về chỗ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Vừa ngồi xuống chưa được ấm chỗ thì ngoài cửa của Kiêu Dương điện có năm bóng người bước vào, đó là Trịnh Cảnh Vũ cùng hai đứa nhỏ và hai bóng người cao lớn phía sau. Hai đứa nhỏ bên cạnh là thất hoàng tử điện hạ Trịnh Thanh Phng và tam công chúa điện hạ Trịnh Vân Huyên, theo sau là nhị vị hoàng tử Trịnh Dương Kỳ và Trịnh Đông Quân. Bá quan văn võ và các tiểu thư mệnh phụ thấy năm người bọn họ bước vào thì đều hành lễ, tất nhiên Vân Nghê cũng phải thi lễ với năm con người này. Người thì hành lễ nhưng miệng thì lẩm bẩm trêu tức Trịnh Cảnh Hiên.
"A Hiên, xem ra huynh cũng không được các vị đại thần này tôn trọng cho lắm nhỉ? Lúc huynh đến thì bọn họ đều nhìn thẳng huynh một cách hớ hênh, đến hành lễ còn không thèm làm. Mà bây giờ năm người bọn họ đến thì lại nhất tề đồng loạt cúi chào."
"Nàng không cần phải chọc tức ta, chuyện này ta cũng quen rồi, không sao. Cũng sắp nhập tiệc rồi nàng cứ thong thả nghỉ ngơi đi, đừng để tâm quá nhiều. Lát nữa còn phải nhờ nàng đó." - Nói xong Trịnh Cảnh Hiên với tay kéo Vân Nghê ngồi xuống bên cạnh mình nhàn nhã chống tay nhìn mọi người.
"...Trịnh Cảnh Hiên, huynh có muốn ta giúp gì không?"
"Ta muốn bế tiểu hài tử" - Trịnh Cảnh Hiên nở nụ cười ranh mãnh nhìn Vân Nghê đang dần dần đỏ mặt.
" Hmm được thôi."
"Nàng....Khụ...Khụ khụ"
"Sao vậy? Huynh cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?" - Vân Nghê ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm nhưng trong lòng thì vui vẻ gào thét. Trêu đi, trêu nữa đi, sao không trêu tiếp đi, đang vui mà, hahaha, muốn đọ sự vô lại với ta còn non lắm lắm bổn mỹ nhân đây đã sống hai kiếp người rồi đó.
Biết mình bị hớ, Trịnh Cảnh Hiên đành im lặng, y hơi hắng giọng: " Ta không sao. Nàng mau ngồi ngay ngắn lại đi, ngồi như này còn ra thể thống gì nữa chứ? Hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cùng thái tử sắp đến rồi đó, để bọn họ nhìn thấy nàng như này không bảo người đưa nàng ra ngoài học lễ nghi thì có hơi lạ đấy."
Vân Nghê đang ngồi với tư thế đánh bài của các bà mẹ hiện đại thì nay đã ngồi lại, cô hơi dựa vào người Trịnh Cảnh Hiên, bàn tay khẽ chọc vào má y: "Vậy, A Hiên, huynh muốn ta ngồi dựa vào huynh như này, làm một yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu? Hay là ngồi giống các tướng quân trong doanh trại, nghiêm chỉnh cứng nhắc? Hay là dáng ngồi của thổ phỉ nơi sơn dã, thoải mái không gò bó nhưng thô lỗ? Ý trung nhân của ta muốn nữ nhân của mình ngồi theo kiểu nào đây~"
Trịnh Cảnh Hiên ngần này tuổi rồi hôm nay mới được chứng kiến một vị tiểu thư có những hành động vượt trái lễ nghi như vậy. Không phải trước kia ở An Lạc sơn trang y không thấy sự vô lại của Vân Nghê, nhưng để có thể được như này thì đây quả thực là lần đầu.
"....Nàng thoải mái là được."
Y chỉ ném lại một câu xong liền quay mặt ra chỗ khác, lúc này có tiếng hô vang
"Hoàng thượng giá đáo, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương giá đáo."