Chương 8
Người phu xe nói xong liền thúc ngựa đi vào cánh rừng hướng đến ơi cô vừa nói.
"Trân Châu lát nữa cưng đến thăm người nhà trước đi xong qua Tô phủ ta ăn cơm, nhớ giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến lệnh tôn và lệnh đường. "
"Dạ tiểu ma ma. "
Xe ngựa lắc lư tròng trành trên con đường núi, Vân Nghê vẫn nhìn ra ngoài cửa sợ có một đám người không có ý tốt nào đó tấn công.
Lúc này, Trịnh Cảnh Hiên cũng đã tỉnh dậy tinh thần mệt mỏi tựa vào thành xe hỏi Vân Nghê
"Tô cô nương, chúng ta đang đi đâu vậy? "
"Chúng ta đang đến An Lạc sơn trang. Là một sơn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi này"
"An Lạc sơn trang? "
Trân Châu cười tươi hồ hởi nói
"Trịnh công tử có lẽ mới tới nơi này nên không biết An Lạc sơn trang là sơn trang duy nhất nằm gần biên giới nước Triệu và nước Khương, người dân nơi đây rất là thân thiện đó. Mà tiểu ma ma là người đã góp phần giúp mọi người ở đây sống an cư lạc nghiệp, tiểu ma ma không chỉ thu nhận những người dân lưu lạc mà còn giúp họ có nhà có việc làm nữa. Nói chung tiểu ma ma là người rất tốt, mọi người trong sơn trang đều rất thích tiểu ma ma"
Vân Nghê ngây người: "thì ra 'cô ấy' là người tốt đến như vậy. Những tiếng thơm này của cô thôi thì hãy để ta tiếp tục duy trì giúp cô, An Lạc sơn trang nơi mà cô đã cất công một tay thu vén để cho lưu dân có chỗ trú mưa trú nắng ta cũng sẽ giúp cô bảo vệ nó đến cùng"
"Thì ra là vậy Tô tiểu thư đúng là mang tấm lòng của bồ tát, thật đáng khâm phục"
"Nào có chứ công tử đừng nghe Trân Châu nói linh tinh"
"Nô gia nào có chứ tiểu ma ma. Gia phụ gia mẫu, đệ đệ của nô gia cùng với tất cả mọi người trong sơn trang đều là nhờ tiểu ma ma cưu mang mà mới sông được đến tận bây giờ đó"
Vân Nghê giả bộ ngượng ngùng lườm Trân Châu.
Trịnh Cảnh Hiên cười cười
"Tô cô nương không cần phải ngại ngùng đâu, cứu người làm việc thiện vốn là chuyện tốt. "
Vân Nghê gãi gãi sống mũi
"Thực ra ta cũng không tốt lắm đâu. Ai tốt với ta, ta tốt lại còn nếu đã đối xử tệ bạc với ta ta sẽ đối xử lại như vậy gấp trăm ngàn lần. Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ"
"Cô nương thật là thẳng tính"
Trịnh Cảnh Hiên cười cười. Trân Châu nhìn hai người bọn họ ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy ẩn ý.
Đột nhiên y cảm thấy như có ai đang kéo kéo tay áo của mình, cúi đầu nhìn xuống
"A, chuột nhỏ sao vậy? "
Pipi chân ngắn chật vật leo lên người của Trân Châu, nó giơ hai tay lên trời ánh mắt long lanh nhìn vào miếng hạt dẻ mà y đang cầm nước miếng ròng ròng chảy xuống.
"Ngươi muốn ăn nó sao? Đây cho ngươi chỗ ta đã bóc rồi nè"
Trân Châu đưa cho Pipi miếng miếng hạt dẻ, nó đón lấy ôm vào lòng rồi nhanh chân chạy về ngồi vào lòng Vân Nghê
"Xem ra nó rất thích ngươi"
"Do nô gia có đồ nó thích ăn thôi "
"Kí chủ, có thông báo mới "
"Hả? Thông báo gì vậy? "
"là cốt truyện dự kiến. Hệ thống sẽ xây dựng câu chuyện dựa theo cốt chuyện này nè. Việc của cô là phối hợp và hướng câu chuyện đến đó thôi"
"Vậy còn kết cục thì sao? "
"Nếu cố muốn BE thì cho mọi người chết, hoặc cô chết, na9 chết. Còn nếu muốn các kết cục khác thì cô cũng biết mà phải không? "
"thôi được rồi"
Vân Nghê cũng lười ngó cái cốt chuyện liền phẩy phẩy tay ra hiệu bỏ qua đi, Pipi cũng kệ vị kí chủ lười biếng này của nó, an nhàn hưởng thụ hạt dẻ vừa xin được
"Tiểu thư đến nơi rồi"
Vân Nghê vén rèm cửa nhìn ra ngoài sắc trời cũng đã tối hẳn. Cô quay lại bảo hai người trong xe
"Trân Châu, cưng về nhà trước đi lát qua chỗ ta ăn cơm. Còn Trịnh công tử phiền công tử chịu thiệt một chút đến phủ ta dùng bữa, ở lại qua đêm. Ta sẽ giúp công tử chữa khỏi đôi mắt trước. "
"Được vậy làm phiền cô nương rồi đa tạ"
Trân Châu gật đầu bước xuống khỏi xe ngựa trước. Vân Nghê cùng với phu xe đỡ Trịnh Cảnh Hiên xuống.
"được rồi, đại bá đa tạ bá, trời cũng không còn sớm nữa bá mau về đi nghỉ đi, việc còn lại cứ giao cho ta là được rồi."
"dạ, vậy tiểu thư đi cẩn thận"
Vân Nghê cúi đầu chào y rồi đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên, đặt hắn lên vai mà đưa về nhà.
Nặng nề bước chân trên con đường vắng lặng. Nơi này thật sự rất giống cảnh của một làng quê bình yên thời hiện đại, có suối chảy róc rách, có đồng ruộng bát ngát mênh mông, có những cánh rừng tràn đầy thú vật và những cây cỏ, thảo dược. Bầu trời đêm mang theo làn sương mỏng chứa đầy hàn khí lướt qua người cô. Bất tri bất giác cô ôm chặt người bên cạnh hơn
"Tô cô nương, cô làm sao vậy?"
"hả? À không có gì đâu"
" Nhưng....Tô cô nương cô có thể ừm nới lỏng tay ra chút được không?"
"A xin lỗi"
Vân Nghê hơi nới lỏng tay ra.
"Trịnh công tử mong công tử tha lỗi cho sự quá phận của ta"
"Cô nương quá lời rồi, đa tạ cô nương đã giúp đỡ kẻ tàn tật này"
"Công tử đừng nói vậy, ta nhất định sẽ giúp công tử chữa khỏi cho công tử"
".....Vậy đa tạ"
Vân Nghê sốc lại tinh thần đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên nhẹ bước về Tô phủ. Đến trước cửa phủ, có ba gia đinh từ trong chạy ra
"Tiểu thư người về rồi"
"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai nhóc đỡ hắn vào giúp ta. Phúc bá, bá vào đun cho ta hai thùng nước nóng để lát ta dùng."
".....Dạ, tiểu thư, Tiểu Bảo, Tiểu Bối hai đứa mau đi làm theo lệnh của tiểu thư đi
"Dạ, dạ "
"Trân Châu lát nữa cưng đến thăm người nhà trước đi xong qua Tô phủ ta ăn cơm, nhớ giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến lệnh tôn và lệnh đường. "
"Dạ tiểu ma ma. "
Xe ngựa lắc lư tròng trành trên con đường núi, Vân Nghê vẫn nhìn ra ngoài cửa sợ có một đám người không có ý tốt nào đó tấn công.
Lúc này, Trịnh Cảnh Hiên cũng đã tỉnh dậy tinh thần mệt mỏi tựa vào thành xe hỏi Vân Nghê
"Tô cô nương, chúng ta đang đi đâu vậy? "
"Chúng ta đang đến An Lạc sơn trang. Là một sơn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi này"
"An Lạc sơn trang? "
Trân Châu cười tươi hồ hởi nói
"Trịnh công tử có lẽ mới tới nơi này nên không biết An Lạc sơn trang là sơn trang duy nhất nằm gần biên giới nước Triệu và nước Khương, người dân nơi đây rất là thân thiện đó. Mà tiểu ma ma là người đã góp phần giúp mọi người ở đây sống an cư lạc nghiệp, tiểu ma ma không chỉ thu nhận những người dân lưu lạc mà còn giúp họ có nhà có việc làm nữa. Nói chung tiểu ma ma là người rất tốt, mọi người trong sơn trang đều rất thích tiểu ma ma"
Vân Nghê ngây người: "thì ra 'cô ấy' là người tốt đến như vậy. Những tiếng thơm này của cô thôi thì hãy để ta tiếp tục duy trì giúp cô, An Lạc sơn trang nơi mà cô đã cất công một tay thu vén để cho lưu dân có chỗ trú mưa trú nắng ta cũng sẽ giúp cô bảo vệ nó đến cùng"
"Thì ra là vậy Tô tiểu thư đúng là mang tấm lòng của bồ tát, thật đáng khâm phục"
"Nào có chứ công tử đừng nghe Trân Châu nói linh tinh"
"Nô gia nào có chứ tiểu ma ma. Gia phụ gia mẫu, đệ đệ của nô gia cùng với tất cả mọi người trong sơn trang đều là nhờ tiểu ma ma cưu mang mà mới sông được đến tận bây giờ đó"
Vân Nghê giả bộ ngượng ngùng lườm Trân Châu.
Trịnh Cảnh Hiên cười cười
"Tô cô nương không cần phải ngại ngùng đâu, cứu người làm việc thiện vốn là chuyện tốt. "
Vân Nghê gãi gãi sống mũi
"Thực ra ta cũng không tốt lắm đâu. Ai tốt với ta, ta tốt lại còn nếu đã đối xử tệ bạc với ta ta sẽ đối xử lại như vậy gấp trăm ngàn lần. Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ"
"Cô nương thật là thẳng tính"
Trịnh Cảnh Hiên cười cười. Trân Châu nhìn hai người bọn họ ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy ẩn ý.
Đột nhiên y cảm thấy như có ai đang kéo kéo tay áo của mình, cúi đầu nhìn xuống
"A, chuột nhỏ sao vậy? "
Pipi chân ngắn chật vật leo lên người của Trân Châu, nó giơ hai tay lên trời ánh mắt long lanh nhìn vào miếng hạt dẻ mà y đang cầm nước miếng ròng ròng chảy xuống.
"Ngươi muốn ăn nó sao? Đây cho ngươi chỗ ta đã bóc rồi nè"
Trân Châu đưa cho Pipi miếng miếng hạt dẻ, nó đón lấy ôm vào lòng rồi nhanh chân chạy về ngồi vào lòng Vân Nghê
"Xem ra nó rất thích ngươi"
"Do nô gia có đồ nó thích ăn thôi "
"Kí chủ, có thông báo mới "
"Hả? Thông báo gì vậy? "
"là cốt truyện dự kiến. Hệ thống sẽ xây dựng câu chuyện dựa theo cốt chuyện này nè. Việc của cô là phối hợp và hướng câu chuyện đến đó thôi"
"Vậy còn kết cục thì sao? "
"Nếu cố muốn BE thì cho mọi người chết, hoặc cô chết, na9 chết. Còn nếu muốn các kết cục khác thì cô cũng biết mà phải không? "
"thôi được rồi"
Vân Nghê cũng lười ngó cái cốt chuyện liền phẩy phẩy tay ra hiệu bỏ qua đi, Pipi cũng kệ vị kí chủ lười biếng này của nó, an nhàn hưởng thụ hạt dẻ vừa xin được
"Tiểu thư đến nơi rồi"
Vân Nghê vén rèm cửa nhìn ra ngoài sắc trời cũng đã tối hẳn. Cô quay lại bảo hai người trong xe
"Trân Châu, cưng về nhà trước đi lát qua chỗ ta ăn cơm. Còn Trịnh công tử phiền công tử chịu thiệt một chút đến phủ ta dùng bữa, ở lại qua đêm. Ta sẽ giúp công tử chữa khỏi đôi mắt trước. "
"Được vậy làm phiền cô nương rồi đa tạ"
Trân Châu gật đầu bước xuống khỏi xe ngựa trước. Vân Nghê cùng với phu xe đỡ Trịnh Cảnh Hiên xuống.
"được rồi, đại bá đa tạ bá, trời cũng không còn sớm nữa bá mau về đi nghỉ đi, việc còn lại cứ giao cho ta là được rồi."
"dạ, vậy tiểu thư đi cẩn thận"
Vân Nghê cúi đầu chào y rồi đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên, đặt hắn lên vai mà đưa về nhà.
Nặng nề bước chân trên con đường vắng lặng. Nơi này thật sự rất giống cảnh của một làng quê bình yên thời hiện đại, có suối chảy róc rách, có đồng ruộng bát ngát mênh mông, có những cánh rừng tràn đầy thú vật và những cây cỏ, thảo dược. Bầu trời đêm mang theo làn sương mỏng chứa đầy hàn khí lướt qua người cô. Bất tri bất giác cô ôm chặt người bên cạnh hơn
"Tô cô nương, cô làm sao vậy?"
"hả? À không có gì đâu"
" Nhưng....Tô cô nương cô có thể ừm nới lỏng tay ra chút được không?"
"A xin lỗi"
Vân Nghê hơi nới lỏng tay ra.
"Trịnh công tử mong công tử tha lỗi cho sự quá phận của ta"
"Cô nương quá lời rồi, đa tạ cô nương đã giúp đỡ kẻ tàn tật này"
"Công tử đừng nói vậy, ta nhất định sẽ giúp công tử chữa khỏi cho công tử"
".....Vậy đa tạ"
Vân Nghê sốc lại tinh thần đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên nhẹ bước về Tô phủ. Đến trước cửa phủ, có ba gia đinh từ trong chạy ra
"Tiểu thư người về rồi"
"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai nhóc đỡ hắn vào giúp ta. Phúc bá, bá vào đun cho ta hai thùng nước nóng để lát ta dùng."
".....Dạ, tiểu thư, Tiểu Bảo, Tiểu Bối hai đứa mau đi làm theo lệnh của tiểu thư đi
"Dạ, dạ "