Chương : 33
33, Tương trợ
“Hoàng Thượng!” Mấy hôm nay Hoa Thiên Lang ở trong doanh trại lo âu chờ tin tức, cuối cùng cũng thấy Lâm Hạo Dương vẻ mặt hưng phấn chạy vào: “Nhóm người phái đi dò thám đã trở lại, quả nhiên là chỉ cần đi theo lộ tuyến trên bản đồ là không động đến bát quái trận hay cơ quan, trực tiếp đi ngang qua Phong Sa Dịch!”
“Tốt!” Hoa Thiên Lang vô cùng vui mừng, lập tức truyền lệnh xuống bắt đầu tiến quân, phải đến được Phong Thành trước Gia Luật Thanh!
Thành chủ Phong Thành Trang Vô Nhai mấy hôm trước nghe được tin Gia Luật Thanh đã vượt qua Ngọc Quan Thành thẳng tiến đến đây thì đã thấy rõ mình không có phần thắng. Phong Thành chỉ có năm nghìn quân trấn giữ, mà y xuất thân tú tài không thể nào so sánh được với mấy chục vạn binh mã Mạc Bắc. Nên đã bắt đầu sắp xếp từ sớm, chuẩn bị đánh cược liều chết một lần với Gia Luật Thanh, lại không ngờ rằng quân đội Gia Luật Thanh còn chưa tới đã thấy Hoa Thiên Lang dẫn đại quân chậm rãi đi đến trước Phong Thành, y vui mừng khôn xiết, cuống quít thay quan phục xuất môn nghênh đón.
Hoa Thiên Lang vào thành lại phát hiện phòng không nhà trống, không khỏi nhíu mày:“Mọi người đi đâu rồi?”
“Hoàng Thượng thứ tội.” Trang Vô Nhai nghe vậy quỳ xuống:“Vi thần không nghĩ tới Hoàng Thượng đến nhanh như vậy nên đã đưa các lão nhân, phụ nhân và trẻ nhỏ trú tạm trên núi, thanh tráng niên đều xung vào quân đội, chuẩn bị nghênh chiến phản tặc.”
“Nga?” Hoa Thiên Lang chọn mi:“Ngươi hiện tại có bao nhiêu quân?”
“Năm ngàn quân trấn giữ.” Trang Vô Nhai đáp.
“Năm ngàn đã muốn đánh bốn mươi vạn đại quân của Gia Luật Thanh?” Hoa Thiên Lang nhìn Trang Vô Nhai, ngữ khí thản nhiên.
“Đại trượng phu có chết cũng phải có ý nghĩa, là thần tử, sẽ nghe theo quân mệnh.”
“Tốt!” Hoa Thiên Lang nghe vậy vui vẻ, bước lên nâng y dậy:“Trẫm phải có những thần tử như ngươi! Theo trẫm làm việc cho tốt, chờ thu thập được Mạc Bắc ngươi sẽ theo trẫm vào kinh!”
“Tuân mệnh!” Trang Vô Nhai thấy Hoa Thiên Lang cư nhiên tự tay nâng mình đứng dậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ba ngày sau, quân đội Gia Luật Thanh đến Phong Thành, nhìn chiến kỳ Thiên Lang treo trên tường thành, Gia Luật Thanh cau mày.
“Thái tử, đội quân đã dựng trại tạm thời ở ngoài thành.” Mạc Bắc đệ nhất mưu sĩ Hồ Ngạo bước lên nói.
Gia Luật Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu giục ngựa hồi doanh.
Trong Vân Sát Bảo, thật vất vả mới xuống giường đi được Gia Cát hùng hùng hổ hổ, mới sáng sớm đã tới dược phòng giã giã đâm đâm.
Đoạn Tinh thấy y đi vào cả một ngày cũng không bước ra một bước, trong lòng sốt ruột lại không dám quấy rầy, luôn ở ngoài cửa lắc lư, thẳng đến lúc lên đèn thấy Gia Cát vẫn không ra, Đoạn Tinh nghĩ chẳng lẽ là đói ngất luôn rồi. Liền quýnh lên đẩy cửa vào, lại nhìn thấy Gia Cát một tay cầm một bình sứ trắng, cười xấu xa.
“Di? Đoạn Đoạn ngươi làm sao vậy?” Gia Cát thấy Đoạn Tinh đột nhiên môn nóng xông tới, không khỏi sửng sốt.
Đoạn Tinh thở dài nhẹ nhõm —– May mà không có việc gì, vì thế ngượng ngùng cười cười đi lên:“Ngươi đi vào cả ngày cũng không ra ăn cơm, ta sợ ngươi bị đói.”
Gia Cát bước qua ôm Đoạn Tinh cọ cọ:“Nói với trù phòng ta muốn vịt nướng khô, hầm thập cẩm, cá chẽm hấp, gạch cua đậu hủ, thịt bò luộc, còn có…… Còn lại bảo họ làm thêm vài món khác, Đoạn Đoạn ngươi cùng ăn với ta!”
“Ân.” Đoạn Tinh thấy Gia Cát hưng phấn đến muốn ăn nhiều món, tâm tình cũng tốt lên, thấy cái bình đặt trên bàn hiếu kỳ hỏi:“Luyện được thứ gì mà vui vẻ như vậy?”
“So với Tiêu Xuân Tán càng lợi hại hơn!” Gia Cát cười tủm tỉm trả lời:“Ta tính gọi nó là Lăng Tiêu Tán!! Chỉnh chết tên Gia Luật Thanh kia.”
“Nga.” Nghe được ba chữ Tiêu Xuân Tán, Đoạn Tinh có chút xấu hổ.
Gia Cát thấy biểu tình hắn mất tự nhiên, vì vậy nhón lên cắn cằm hắn một cái:“Đoạn Đoạn không sao hết, ta không giận ngươi, dược kia chỉ cần dính một chút là không ai chịu không nổi. Chúng ta bây giờ ăn no ngủ kỹ, sau đó sáng ngày mai xuất phát đi tìm Gia Luật Thanh báo thù!!”
“Cái gì?” Đoạn Tinh chấn động:“Ngươi muốn đi tìm Gia Luật Thanh?”
“Đương nhiên!” Gia Cát nghiến răng nghiến lợi:“Tướng mạo tên Gia Luật Thanh kia vừa nhìn là biết bạc phúc, vạn nhất y mệnh khổ bị Hoa Thiên Lang giết chết thì khoản nợ này ta tìm ai tính?!”
“Hai quân đối đầu rất nguy hiểm, không cho ngươi đi!” Đoạn Tinh nghiêm mặt nói.
Gia Cát trừng hắn:“Không được, lòng ta nghẹn khuất!!”
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của y, Đoạn Tinh do dự một chút, mấy ngày nay Gia Cát nằm ở trên giường luôn rất khó chịu, lại không tìm được người xả giận, quả thật có điểm nghẹn khuất, vì vậy gật đầu nói:“Ngươi muốn làm gì ta giúp ngươi làm, ngươi ngoan ngoãn ở Vân Sát Bảo chờ ta!”
Gia Cát tức giận, nhảy lên băng ghế chỉ vào Đoạn Tinh:“Ta nhất định phải đi!…… Không cho ta đi về sau ta sẽ không bao giờ… làm với ngươi nữa!”
Đoạn Tinh dở khóc dở cười đem y ôm xuống kéo vào trong lòng:“Không được uy hiếp ta như vậy…… Ta là lo lắng cho ngươi, chúng ta đã thành thân, có chuyện gì giao cho ta không phải được rồi sao?”
“Chính là bởi vì chúng ta đã thành thân, cho nên chuyện gì cũng phải ở cùng nhau.” Gia Cát bĩu môi:“Dù sao ngươi lợi hại như vậy…… Nếu không chúng ta đi tìm Hoa Thiên Lang trước, ở lại Phong Thành rồi nói chuyện tính sổ sau!”
“Còn cách nào khác không?” Đoạn Tinh thật cẩn thận hỏi:“Tỷ như ta đi đến Phong Thành, ngươi ở lại Vân Sát Bảo……” Còn chưa nói xong đã thấy Gia Cát nổi giận trừng mình, thở dài, tay xoa xoa khuôn mặt Gia Cát:“Được rồi, sáng mai đưa ngươi đến Phong Thành!”
“Ân!” Gia Cát nghe vậy lập tức cười tủm tỉm, chủ động hôn Đoạn Tinh một cái.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người phái thủ hạ đưa cho Dạ Lan San một phong thư rồi cùng nhau cưỡi ngựa rời đi.
Thần Tử Việt nhìn thủ vệ giao phong thư cho Dạ Lan San, hít một ngụm lãnh khí:“Đoạn Đoạn với Gia Cát sẽ không bỏ trốn đi, giống như trong kịch, từ nay về sau giục ngựa giang hồ, thần tiên quyến lữ, thanh đăng cổ phật, vô ham vô cầu.”
Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười nhìn Thần Tử Việt:“Ngươi có thể đừng dùng loạn thành ngữ hay không……”
Bạch Nhược Manh nhíu mày:“Chúng ta có cần mở lôi đài tuyển chọn Phó bảo chủ mới hay không?”
“Tuyển cái gì mà tuyển? Không phải có sẵn rồi sao!!” Thần Tử Việt vỗ vỗ Mộc Tiên Nhiên:“Nhiên Nhiên công phu tốt, lại biết quản sổ sách, cũng soái không khác gì Đoạn Đoạn, rất thích hợp đúng không.”
Dạ Lan San im lặng nghe bọn họ đối thoại, sau đó ngẩng đầu nói:“Hai người nháo đủ chưa? Đoạn Tinh và Gia Cát đến Phong Thành tìm Hoàng Thượng, muốn đi tính sổ Gia Luật Thanh.”
“Cái gì?” Thần Tử Việt ngốc đơ, suy nghĩ một lúc lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện vui như vậy cư nhiên không mang ta theo!!”
“Chuyện này có gì vui?” Dạ Lan San lắc đầu.
“Ta còn chưa thấy đánh giặc đâu, ta cũng phải đi, ta về phòng thu thập hành lý!” Thần Tử Việt quay đầu chạy ra ngoài.
“Quay lại!” Dạ Lan San một phen túm Thần Tử Việt về:“Nói đùa cái gì vậy, không được đi!”
Thần Tử Việt bị Dạ Lan San niết bả vai đau, ủy khuất bĩu môi, cúi đầu dùng chân đá đá hòn đá:“Đoạn Đoạn còn đưa Gia Cát đi, võ công ngươi còn tốt hơn Đoạn Đoạn lại không đưa ta đi.”
“……” Dạ Lan San xoa xoa tóc hắn, nói:“Chuyện đó và võ công cao thấp có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là có quan hệ, Đoạn Đoạn sẽ bảo hộ Gia Cát, ngươi cũng sẽ bảo hộ ta.” Thần Tử Việt nhỏ giọng than thở.
Dạ Lan San nghe xong câu này cảm thấy khá hưởng thụ, lại thấy Thần Tử Việt bộ dáng đáng thương hề hề, trong lòng liền mềm nhũn:“Được rồi, chúng ta cũng đến Phong Thành, nhưng không cho ngươi chạy loạn!”
“Ân!!” Thần Tử Việt kích động quay đầu chạy về phòng thu thập hành lý.
Bạch Nhược Manh và Mộc Tiên Nhiên đột nhiên bi thương —– Dựa vào cái gì lão đại đi du sơn ngoạn thủy, bắt chúng ta ở lại quản chuyện……
Gia Cát và Đoạn Tinh ở trên đường đi nghe được tình hình chiến đấu từ dân chúng, chỉ mới xảy ra vài trận chiến nhỏ, song phương đều có thương vong nhưng cũng chưa bên nào chiếm được tiện nghi, Gia Luật Thanh gần đây hầu như hạ chiến thư mỗi ngày, nhưng Hoa Thiên Lang lại sợ chết, luôn cự tuyệt ra khỏi thành nghênh chiến……
“Đoạn Đoạn.” Gia Cát nhíu mày nói:“Ngươi thấy thế nào?”
“Hoa Thiên Lang làm đúng.” Đoạn Tinh gật đầu:“Phong Thành thủ dễ công khó, đội quân Mạc Bắc đóng quân ở ngoài thành cũng cần ăn cần uống, cứ như vậy nhiều ngày Gia Luật Thanh đương nhiên sẽ sốt ruột, không trách được luôn khiêu khích Hoa Thiên Lang ra khỏi thành.”
Gia Cát nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:“Chúng ta đêm nay có thể đến Phong Thành hay không?”
Đoạn Tinh gật đầu:“Nếu chạy hết tốc lực, đêm nay có thể.”
“Được! Bất quá đêm nay sau khi chúng ta đến Phong Thành trước tiên đừng đi tìm Hoàng Thượng, ta muốn đến đại doanh của Gia Luật Thanh.”
“Không được!” Đoạn Tinh cự tuyệt:“Tuyệt đối không được! Ngươi muốn làm gì thì nói cho ta biết, ta đi, không cho ngươi đi!”
“Không chịu!” Gia Cát bĩu môi, nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt đối không thương lượng của Đoạn Tinh đành phải chịu thua, ghé vào bên tai Đoạn Tinh thì thầm thì thầm.
Ban đêm, Hoa Thiên Lang đang ở trong phòng xem bản đồ quân sự thì nhìn thấy Lâm Hạo Dương đưa Gia Cát và Đoạn Tinh đến.
“Các ngươi sao lại đến đây?” Hoa Thiên Lang đứng lên hỏi:“Đến hỗ trợ?”
Gia Cát cười hì hì:“Hoàng Thượng, vừa rồi nghe Lâm tướng quân nói hôm nay Gia Luật Thanh lại hạ chiến thư?”
“Đúng vậy.” Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Phong Thành thủ dễ công khó, ta nếu không ra cửa thành hắn sẽ không thể xông vào. Mấy ngày nay hắn đã có ý đồ công thành mấy lần, đều bị đánh quay về, nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Gia Cát gật đầu, nói:“Hoàng Thượng, lần này đừng ngại tiếp chiến thư.”
“Tiên sinh có biện pháp?” Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Gia Cát nghi hoặc.
Gia Cát nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn Đoạn Tinh, Đoạn Tinh bất đắc dĩ đem chuyện vừa rồi Gia Cát muốn hắn làm kể lại một lần.
“Hmm?” Hoa Thiên Lang mừng rỡ:“Tiên sinh diệu kế!” Lại quay đầu nói với Đoạn Tinh:“Đoạn phó bảo chủ một thân một mình lại dám xông vào địch doanh, quả thật là làm người ta bội phục!”
“Đoạn Đoạn là vì giúp ta xả giận!” Gia Cát nhìn Hoa Thiên Lang:“Huống hồ ngươi là Hoàng Thượng, lại là đại ca kết nghĩa của Tiểu Việt Việt, nói thế nào cũng là người trong nhà.”
Hoa Thiên Lang cười cười, bắt đầu cùng Lâm Hạo Dương thương lượng cách bày binh bố trận ngày mai, cho người dẫn Gia Cát và Đoạn Tinh đi nghỉ ngơi trước.
“Ngươi lần này thật sự chỉ vì xả giận?” Vừa vào cửa, Đoạn Tinh lại hỏi.
Gia Cát cười lắc đầu:“Hành quân đánh giặc chịu thiệt vẫn là dân chúng. Hoa Thiên Lang là một Hoàng đế tốt, ta muốn giúp y nhưng lại không thể lấy thân phận Vân Sát Bảo, miễn cho y hoài nghi Vân Sát Bảo có uy hiếp, đành phải lấy danh nghĩa xả giận.”
Đoạn Tinh ngồi ở trên giường nhìn Gia Cát:“Chỉ có vậy?”
“Ách…… Còn có…… Để Hoàng đế thiếu ta một nhân tình, lần trước ta đến Hoàng cung có nhìn thấy Tuyết Xa trong Ngự Dược Phòng…… Hết chiến trận ta sẽ đi đòi y!” Gia Cát ấp úng.
“Hết rồi?” Đoạn Tinh nhíu mày.
Gia Cát thở dài, đi sang ngồi dựa vào trên người Đoạn Tinh:“Còn, Hoa Thiên Lang tuy là một Đế vương có tài nhưng cũng không giỏi về hành quân đánh giặc, Lâm Hạo Dương là Chiến thần Thiên Lang nhưng kinh nghiệm về Tây Bắc của hắn có giới hạn, hắn chỉ hiểu biết nhiều về Tây Nam. Trái lại với Gia Luật Thanh, hắn từ nhỏ đã ở Mạc Bắc, lần này ít nhất cũng chiếm được ưu thế địa lợi. Vân Sát Bảo ở Tây Bắc có rất nhiều hiệu buôn, nếu trận chiến này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của bảo, vạn nhất Gia Luật Thanh đánh vào, hậu quả càng không thể chịu nổi. Mấy hôm nay ngươi luôn lo lắng không phải vì chuyện này sao, cơm cũng ăn không vô…… Vân Sát Bảo còn có nhiều người chờ ngươi nuôi đó.”
Đoạn Tinh cười cười, tay ôm y càng chặt:“Cho nên ngươi ngay cả thân thể còn chưa khỏe hẳn đã muốn vội vàng tới đây? Trên đường cưỡi ngựa xóc nảy đầy mồ hôi lạnh cũng không chịu nghỉ ngơi?”
Gia Cát hơi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, nói:“Cho nên cả đường đi ngươi mới nhất quyết đòi ôm ta cùng cưỡi chung một con ngựa?”
Đoạn Tinh lắc đầu cười, hôn nhẹ đầu y:“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cầm thú như vậy, ngay cả trên đường cũng muốn ăn đậu hủ ngươi?”
Gia Cát nhìn thấy đôi mắt đầy cưng chiều của Đoạn Tinh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, ôm hắn:“Đoạn Đoạn, chờ đánh trận xong ngươi dẫn ta đi du sơn ngoạn thủy được không? Ta vẫn luôn ở trong Vân Sát Bảo, cũng chưa đi qua nơi nào khác.”
Đoạn Tinh gật đầu:“Được, thiên nam hải bắc, ngươi muốn đi đâu ta đều đi cùng ngươi.”
Trong phòng ánh nến lay động, tràn đầy hơi thở ấm áp.
. : .
“Hoàng Thượng!” Mấy hôm nay Hoa Thiên Lang ở trong doanh trại lo âu chờ tin tức, cuối cùng cũng thấy Lâm Hạo Dương vẻ mặt hưng phấn chạy vào: “Nhóm người phái đi dò thám đã trở lại, quả nhiên là chỉ cần đi theo lộ tuyến trên bản đồ là không động đến bát quái trận hay cơ quan, trực tiếp đi ngang qua Phong Sa Dịch!”
“Tốt!” Hoa Thiên Lang vô cùng vui mừng, lập tức truyền lệnh xuống bắt đầu tiến quân, phải đến được Phong Thành trước Gia Luật Thanh!
Thành chủ Phong Thành Trang Vô Nhai mấy hôm trước nghe được tin Gia Luật Thanh đã vượt qua Ngọc Quan Thành thẳng tiến đến đây thì đã thấy rõ mình không có phần thắng. Phong Thành chỉ có năm nghìn quân trấn giữ, mà y xuất thân tú tài không thể nào so sánh được với mấy chục vạn binh mã Mạc Bắc. Nên đã bắt đầu sắp xếp từ sớm, chuẩn bị đánh cược liều chết một lần với Gia Luật Thanh, lại không ngờ rằng quân đội Gia Luật Thanh còn chưa tới đã thấy Hoa Thiên Lang dẫn đại quân chậm rãi đi đến trước Phong Thành, y vui mừng khôn xiết, cuống quít thay quan phục xuất môn nghênh đón.
Hoa Thiên Lang vào thành lại phát hiện phòng không nhà trống, không khỏi nhíu mày:“Mọi người đi đâu rồi?”
“Hoàng Thượng thứ tội.” Trang Vô Nhai nghe vậy quỳ xuống:“Vi thần không nghĩ tới Hoàng Thượng đến nhanh như vậy nên đã đưa các lão nhân, phụ nhân và trẻ nhỏ trú tạm trên núi, thanh tráng niên đều xung vào quân đội, chuẩn bị nghênh chiến phản tặc.”
“Nga?” Hoa Thiên Lang chọn mi:“Ngươi hiện tại có bao nhiêu quân?”
“Năm ngàn quân trấn giữ.” Trang Vô Nhai đáp.
“Năm ngàn đã muốn đánh bốn mươi vạn đại quân của Gia Luật Thanh?” Hoa Thiên Lang nhìn Trang Vô Nhai, ngữ khí thản nhiên.
“Đại trượng phu có chết cũng phải có ý nghĩa, là thần tử, sẽ nghe theo quân mệnh.”
“Tốt!” Hoa Thiên Lang nghe vậy vui vẻ, bước lên nâng y dậy:“Trẫm phải có những thần tử như ngươi! Theo trẫm làm việc cho tốt, chờ thu thập được Mạc Bắc ngươi sẽ theo trẫm vào kinh!”
“Tuân mệnh!” Trang Vô Nhai thấy Hoa Thiên Lang cư nhiên tự tay nâng mình đứng dậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ba ngày sau, quân đội Gia Luật Thanh đến Phong Thành, nhìn chiến kỳ Thiên Lang treo trên tường thành, Gia Luật Thanh cau mày.
“Thái tử, đội quân đã dựng trại tạm thời ở ngoài thành.” Mạc Bắc đệ nhất mưu sĩ Hồ Ngạo bước lên nói.
Gia Luật Thanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu giục ngựa hồi doanh.
Trong Vân Sát Bảo, thật vất vả mới xuống giường đi được Gia Cát hùng hùng hổ hổ, mới sáng sớm đã tới dược phòng giã giã đâm đâm.
Đoạn Tinh thấy y đi vào cả một ngày cũng không bước ra một bước, trong lòng sốt ruột lại không dám quấy rầy, luôn ở ngoài cửa lắc lư, thẳng đến lúc lên đèn thấy Gia Cát vẫn không ra, Đoạn Tinh nghĩ chẳng lẽ là đói ngất luôn rồi. Liền quýnh lên đẩy cửa vào, lại nhìn thấy Gia Cát một tay cầm một bình sứ trắng, cười xấu xa.
“Di? Đoạn Đoạn ngươi làm sao vậy?” Gia Cát thấy Đoạn Tinh đột nhiên môn nóng xông tới, không khỏi sửng sốt.
Đoạn Tinh thở dài nhẹ nhõm —– May mà không có việc gì, vì thế ngượng ngùng cười cười đi lên:“Ngươi đi vào cả ngày cũng không ra ăn cơm, ta sợ ngươi bị đói.”
Gia Cát bước qua ôm Đoạn Tinh cọ cọ:“Nói với trù phòng ta muốn vịt nướng khô, hầm thập cẩm, cá chẽm hấp, gạch cua đậu hủ, thịt bò luộc, còn có…… Còn lại bảo họ làm thêm vài món khác, Đoạn Đoạn ngươi cùng ăn với ta!”
“Ân.” Đoạn Tinh thấy Gia Cát hưng phấn đến muốn ăn nhiều món, tâm tình cũng tốt lên, thấy cái bình đặt trên bàn hiếu kỳ hỏi:“Luyện được thứ gì mà vui vẻ như vậy?”
“So với Tiêu Xuân Tán càng lợi hại hơn!” Gia Cát cười tủm tỉm trả lời:“Ta tính gọi nó là Lăng Tiêu Tán!! Chỉnh chết tên Gia Luật Thanh kia.”
“Nga.” Nghe được ba chữ Tiêu Xuân Tán, Đoạn Tinh có chút xấu hổ.
Gia Cát thấy biểu tình hắn mất tự nhiên, vì vậy nhón lên cắn cằm hắn một cái:“Đoạn Đoạn không sao hết, ta không giận ngươi, dược kia chỉ cần dính một chút là không ai chịu không nổi. Chúng ta bây giờ ăn no ngủ kỹ, sau đó sáng ngày mai xuất phát đi tìm Gia Luật Thanh báo thù!!”
“Cái gì?” Đoạn Tinh chấn động:“Ngươi muốn đi tìm Gia Luật Thanh?”
“Đương nhiên!” Gia Cát nghiến răng nghiến lợi:“Tướng mạo tên Gia Luật Thanh kia vừa nhìn là biết bạc phúc, vạn nhất y mệnh khổ bị Hoa Thiên Lang giết chết thì khoản nợ này ta tìm ai tính?!”
“Hai quân đối đầu rất nguy hiểm, không cho ngươi đi!” Đoạn Tinh nghiêm mặt nói.
Gia Cát trừng hắn:“Không được, lòng ta nghẹn khuất!!”
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của y, Đoạn Tinh do dự một chút, mấy ngày nay Gia Cát nằm ở trên giường luôn rất khó chịu, lại không tìm được người xả giận, quả thật có điểm nghẹn khuất, vì vậy gật đầu nói:“Ngươi muốn làm gì ta giúp ngươi làm, ngươi ngoan ngoãn ở Vân Sát Bảo chờ ta!”
Gia Cát tức giận, nhảy lên băng ghế chỉ vào Đoạn Tinh:“Ta nhất định phải đi!…… Không cho ta đi về sau ta sẽ không bao giờ… làm với ngươi nữa!”
Đoạn Tinh dở khóc dở cười đem y ôm xuống kéo vào trong lòng:“Không được uy hiếp ta như vậy…… Ta là lo lắng cho ngươi, chúng ta đã thành thân, có chuyện gì giao cho ta không phải được rồi sao?”
“Chính là bởi vì chúng ta đã thành thân, cho nên chuyện gì cũng phải ở cùng nhau.” Gia Cát bĩu môi:“Dù sao ngươi lợi hại như vậy…… Nếu không chúng ta đi tìm Hoa Thiên Lang trước, ở lại Phong Thành rồi nói chuyện tính sổ sau!”
“Còn cách nào khác không?” Đoạn Tinh thật cẩn thận hỏi:“Tỷ như ta đi đến Phong Thành, ngươi ở lại Vân Sát Bảo……” Còn chưa nói xong đã thấy Gia Cát nổi giận trừng mình, thở dài, tay xoa xoa khuôn mặt Gia Cát:“Được rồi, sáng mai đưa ngươi đến Phong Thành!”
“Ân!” Gia Cát nghe vậy lập tức cười tủm tỉm, chủ động hôn Đoạn Tinh một cái.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người phái thủ hạ đưa cho Dạ Lan San một phong thư rồi cùng nhau cưỡi ngựa rời đi.
Thần Tử Việt nhìn thủ vệ giao phong thư cho Dạ Lan San, hít một ngụm lãnh khí:“Đoạn Đoạn với Gia Cát sẽ không bỏ trốn đi, giống như trong kịch, từ nay về sau giục ngựa giang hồ, thần tiên quyến lữ, thanh đăng cổ phật, vô ham vô cầu.”
Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười nhìn Thần Tử Việt:“Ngươi có thể đừng dùng loạn thành ngữ hay không……”
Bạch Nhược Manh nhíu mày:“Chúng ta có cần mở lôi đài tuyển chọn Phó bảo chủ mới hay không?”
“Tuyển cái gì mà tuyển? Không phải có sẵn rồi sao!!” Thần Tử Việt vỗ vỗ Mộc Tiên Nhiên:“Nhiên Nhiên công phu tốt, lại biết quản sổ sách, cũng soái không khác gì Đoạn Đoạn, rất thích hợp đúng không.”
Dạ Lan San im lặng nghe bọn họ đối thoại, sau đó ngẩng đầu nói:“Hai người nháo đủ chưa? Đoạn Tinh và Gia Cát đến Phong Thành tìm Hoàng Thượng, muốn đi tính sổ Gia Luật Thanh.”
“Cái gì?” Thần Tử Việt ngốc đơ, suy nghĩ một lúc lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện vui như vậy cư nhiên không mang ta theo!!”
“Chuyện này có gì vui?” Dạ Lan San lắc đầu.
“Ta còn chưa thấy đánh giặc đâu, ta cũng phải đi, ta về phòng thu thập hành lý!” Thần Tử Việt quay đầu chạy ra ngoài.
“Quay lại!” Dạ Lan San một phen túm Thần Tử Việt về:“Nói đùa cái gì vậy, không được đi!”
Thần Tử Việt bị Dạ Lan San niết bả vai đau, ủy khuất bĩu môi, cúi đầu dùng chân đá đá hòn đá:“Đoạn Đoạn còn đưa Gia Cát đi, võ công ngươi còn tốt hơn Đoạn Đoạn lại không đưa ta đi.”
“……” Dạ Lan San xoa xoa tóc hắn, nói:“Chuyện đó và võ công cao thấp có quan hệ gì?”
“Đương nhiên là có quan hệ, Đoạn Đoạn sẽ bảo hộ Gia Cát, ngươi cũng sẽ bảo hộ ta.” Thần Tử Việt nhỏ giọng than thở.
Dạ Lan San nghe xong câu này cảm thấy khá hưởng thụ, lại thấy Thần Tử Việt bộ dáng đáng thương hề hề, trong lòng liền mềm nhũn:“Được rồi, chúng ta cũng đến Phong Thành, nhưng không cho ngươi chạy loạn!”
“Ân!!” Thần Tử Việt kích động quay đầu chạy về phòng thu thập hành lý.
Bạch Nhược Manh và Mộc Tiên Nhiên đột nhiên bi thương —– Dựa vào cái gì lão đại đi du sơn ngoạn thủy, bắt chúng ta ở lại quản chuyện……
Gia Cát và Đoạn Tinh ở trên đường đi nghe được tình hình chiến đấu từ dân chúng, chỉ mới xảy ra vài trận chiến nhỏ, song phương đều có thương vong nhưng cũng chưa bên nào chiếm được tiện nghi, Gia Luật Thanh gần đây hầu như hạ chiến thư mỗi ngày, nhưng Hoa Thiên Lang lại sợ chết, luôn cự tuyệt ra khỏi thành nghênh chiến……
“Đoạn Đoạn.” Gia Cát nhíu mày nói:“Ngươi thấy thế nào?”
“Hoa Thiên Lang làm đúng.” Đoạn Tinh gật đầu:“Phong Thành thủ dễ công khó, đội quân Mạc Bắc đóng quân ở ngoài thành cũng cần ăn cần uống, cứ như vậy nhiều ngày Gia Luật Thanh đương nhiên sẽ sốt ruột, không trách được luôn khiêu khích Hoa Thiên Lang ra khỏi thành.”
Gia Cát nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:“Chúng ta đêm nay có thể đến Phong Thành hay không?”
Đoạn Tinh gật đầu:“Nếu chạy hết tốc lực, đêm nay có thể.”
“Được! Bất quá đêm nay sau khi chúng ta đến Phong Thành trước tiên đừng đi tìm Hoàng Thượng, ta muốn đến đại doanh của Gia Luật Thanh.”
“Không được!” Đoạn Tinh cự tuyệt:“Tuyệt đối không được! Ngươi muốn làm gì thì nói cho ta biết, ta đi, không cho ngươi đi!”
“Không chịu!” Gia Cát bĩu môi, nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt đối không thương lượng của Đoạn Tinh đành phải chịu thua, ghé vào bên tai Đoạn Tinh thì thầm thì thầm.
Ban đêm, Hoa Thiên Lang đang ở trong phòng xem bản đồ quân sự thì nhìn thấy Lâm Hạo Dương đưa Gia Cát và Đoạn Tinh đến.
“Các ngươi sao lại đến đây?” Hoa Thiên Lang đứng lên hỏi:“Đến hỗ trợ?”
Gia Cát cười hì hì:“Hoàng Thượng, vừa rồi nghe Lâm tướng quân nói hôm nay Gia Luật Thanh lại hạ chiến thư?”
“Đúng vậy.” Hoa Thiên Lang lắc đầu:“Phong Thành thủ dễ công khó, ta nếu không ra cửa thành hắn sẽ không thể xông vào. Mấy ngày nay hắn đã có ý đồ công thành mấy lần, đều bị đánh quay về, nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Gia Cát gật đầu, nói:“Hoàng Thượng, lần này đừng ngại tiếp chiến thư.”
“Tiên sinh có biện pháp?” Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Gia Cát nghi hoặc.
Gia Cát nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn Đoạn Tinh, Đoạn Tinh bất đắc dĩ đem chuyện vừa rồi Gia Cát muốn hắn làm kể lại một lần.
“Hmm?” Hoa Thiên Lang mừng rỡ:“Tiên sinh diệu kế!” Lại quay đầu nói với Đoạn Tinh:“Đoạn phó bảo chủ một thân một mình lại dám xông vào địch doanh, quả thật là làm người ta bội phục!”
“Đoạn Đoạn là vì giúp ta xả giận!” Gia Cát nhìn Hoa Thiên Lang:“Huống hồ ngươi là Hoàng Thượng, lại là đại ca kết nghĩa của Tiểu Việt Việt, nói thế nào cũng là người trong nhà.”
Hoa Thiên Lang cười cười, bắt đầu cùng Lâm Hạo Dương thương lượng cách bày binh bố trận ngày mai, cho người dẫn Gia Cát và Đoạn Tinh đi nghỉ ngơi trước.
“Ngươi lần này thật sự chỉ vì xả giận?” Vừa vào cửa, Đoạn Tinh lại hỏi.
Gia Cát cười lắc đầu:“Hành quân đánh giặc chịu thiệt vẫn là dân chúng. Hoa Thiên Lang là một Hoàng đế tốt, ta muốn giúp y nhưng lại không thể lấy thân phận Vân Sát Bảo, miễn cho y hoài nghi Vân Sát Bảo có uy hiếp, đành phải lấy danh nghĩa xả giận.”
Đoạn Tinh ngồi ở trên giường nhìn Gia Cát:“Chỉ có vậy?”
“Ách…… Còn có…… Để Hoàng đế thiếu ta một nhân tình, lần trước ta đến Hoàng cung có nhìn thấy Tuyết Xa trong Ngự Dược Phòng…… Hết chiến trận ta sẽ đi đòi y!” Gia Cát ấp úng.
“Hết rồi?” Đoạn Tinh nhíu mày.
Gia Cát thở dài, đi sang ngồi dựa vào trên người Đoạn Tinh:“Còn, Hoa Thiên Lang tuy là một Đế vương có tài nhưng cũng không giỏi về hành quân đánh giặc, Lâm Hạo Dương là Chiến thần Thiên Lang nhưng kinh nghiệm về Tây Bắc của hắn có giới hạn, hắn chỉ hiểu biết nhiều về Tây Nam. Trái lại với Gia Luật Thanh, hắn từ nhỏ đã ở Mạc Bắc, lần này ít nhất cũng chiếm được ưu thế địa lợi. Vân Sát Bảo ở Tây Bắc có rất nhiều hiệu buôn, nếu trận chiến này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của bảo, vạn nhất Gia Luật Thanh đánh vào, hậu quả càng không thể chịu nổi. Mấy hôm nay ngươi luôn lo lắng không phải vì chuyện này sao, cơm cũng ăn không vô…… Vân Sát Bảo còn có nhiều người chờ ngươi nuôi đó.”
Đoạn Tinh cười cười, tay ôm y càng chặt:“Cho nên ngươi ngay cả thân thể còn chưa khỏe hẳn đã muốn vội vàng tới đây? Trên đường cưỡi ngựa xóc nảy đầy mồ hôi lạnh cũng không chịu nghỉ ngơi?”
Gia Cát hơi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, nói:“Cho nên cả đường đi ngươi mới nhất quyết đòi ôm ta cùng cưỡi chung một con ngựa?”
Đoạn Tinh lắc đầu cười, hôn nhẹ đầu y:“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta cầm thú như vậy, ngay cả trên đường cũng muốn ăn đậu hủ ngươi?”
Gia Cát nhìn thấy đôi mắt đầy cưng chiều của Đoạn Tinh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn, ôm hắn:“Đoạn Đoạn, chờ đánh trận xong ngươi dẫn ta đi du sơn ngoạn thủy được không? Ta vẫn luôn ở trong Vân Sát Bảo, cũng chưa đi qua nơi nào khác.”
Đoạn Tinh gật đầu:“Được, thiên nam hải bắc, ngươi muốn đi đâu ta đều đi cùng ngươi.”
Trong phòng ánh nến lay động, tràn đầy hơi thở ấm áp.
. : .