Chương : 51
51, Đông Phương
Gia Cát tức giận trở về phòng, sờ sờ hai má nóng hổi, ngồi ở bên giường khó chịu.
Đoạn Tinh tiến lên nắm tay y, ôm y lắc a lắc, một bộ lấy lòng.
Gia Cát trề môi không nói gì, cũng không để ý Đoạn Tinh —– Ngượng chết người.
“Ta sai rồi còn không được sao?” Đoạn Tinh tận lực hòa nhã xin lỗi, bản thân trong lòng cũng có chút nén giận, giọng nói cũng có chút nặng nề :“Chúng ta đã thành thân, có cái gì mà xấu hổ? Cũng không phải tiểu cô nương!.”
Gia Cát nghĩ thầm chính là bởi vì ta không phải tiểu cô nương nên mới dọa người, một đại nam nhân bị ngươi ôm rà qua rà lại……
Đoạn Tinh thấy Gia Cát vẫn không nói chuyện, cho là y còn đang tức giận, nhất thời sốt ruột nói chuyện không suy nghĩ, lớn tiếng với Gia Cát:“Thượng cũng bị ta thượng rồi, ôm một chút cũng không được a?!”
Thủ vệ ngoài cửa nhịn không được cười ra tiếng, Gia Cát vừa thẹn vừa giận, từ trong lòng Đoạn Tinh tránh ra chỉ vào cửa:“Đi ra ngoài!!”
Đoạn Tinh nghe tiếng cười ngoài cửa cũng nổi giận trong lòng, đẩy cửa đi ra ngoài —– Ngươi nấu thuốc bổ cho ngoại nhân ta còn không giận, không phải là ôm một chút sao, cần gì giận đến như vậy?
Gia Cát ôm gối đầu, ủy khuất mắt đỏ bừng.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Thần Tử Việt ngồi ở ghế trên quay đầu nhìn trái nhìn phải:“Di? Đoạn Đoạn cùng Gia Cát đâu?”
Dạ Lan San nhướng mày:“Vợ chồng son cãi nhau, không cần chờ bọn họ, chúng ta ăn trước đi.”
Tây Đằng Lâm cười cười, nói:“Dạ Bảo chủ, Bạch phó Bảo chủ và Đông Phương rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ngươi làm sao quen biết Đông Phương Khiêm ?” Thần Tử Việt hỏi lại y.
“Ta quen Đông Phương đã gần ba năm.” Tây Đằng Lâm buông đũa:“Ba năm trước đây ta đến Giang Nam một chuyến, lúc đi ngang qua một rừng cây nhìn thấy một người trẻ tuổi cả người toàn là máu nằm ở bên đường, gân mạch toàn thân đứt đoạn, nhưng mặc dù bị thương thành như vậy, vẫn giữ được hơi thở cuối cùng, ta lúc ấy thấy hắn đáng thương nên cứu hắn. Sau thấy tài ăn nói của hắn không tầm thường, đúng lúc ta thiếu một mưu sĩ, liền hỏi hắn có nguyện ý theo ta về Tây Đằng hay không, lúc ấy hắn do dự một chút nhưng cũng đáp ứng, nói dù sao cũng không còn gì để vương vấn, ở đâu cũng giống nhau.”
“Không còn gì để vương vấn?!” Thần Tử Việt nghe vậy giận dữ, vỗ bàn mắng chửi:“ Khốn kiếp! Hàng năm đầu tháng sáu Bạch tỷ luôn một mình đến hậu sơn Mộ Nhược Đình lén khóc, hắn lại còn nói không còn gì để vương vấn?!!!!”
Dạ Lan San nhíu mày nhìn hắn:“Ngươi theo dõi Bạch tỷ?”
“Ta tò mò!” Thần Tử Việt tức giận ngồi trở lại ghế, bản thân thân thể từ nhỏ đã không tốt, xung quanh lại toàn là một đám đại nam nhân, khó khăn lắm lúc mười một tuổi mới có một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp đến đây, tuy rằng so với mình lớn hơn có năm tuổi, lại thành thục rất nhiều, mỗi lần mình ngã bệnh đều do nàng dốc lòng chăm sóc, cuối cùng cũng biết được cảm giác có mẹ yêu thương. Ai ngờ hai năm sau Đông Phương Khiêm bị thương xuất hiện ở Vân Sát Bảo, cả ngày đen mặt, mà Bạch tỷ thì dốc hết lòng chăm sóc hắn, bị xoay như chong chóng cũng không một câu oán hận, Thần Tử Việt đau lòng Bạch Nhược Manh, đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt đối với Đông Phương Khiêm.
“Đông Phương Khiêm vốn có hôn ước với Bạch tỷ từ nhỏ, chỉ là không biết vì sao, năm năm trước đột nhiên đi không lời từ biệt, nguyên lai là đến Giang Nam?” Dạ Lan San lắc đầu:“Nhiều năm như vậy cũng không trở về tìm Bạch tỷ, hiện tại lại nhờ ngươi mang cái gì đến, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đông Phương là quân tử, có thể hắn có nỗi khổ tâm.” Tây Đằng Lâm cũng nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một cây trâm ngọc:“Chính là cái này, hắn nhờ ta đưa cho Bạch phó Bảo chủ.”
“Không được!” Thần Tử Việt một phen đoạt lấy giấu vào trong lòng:“Cái rắm, Đông Phương Khiêm là quân tử? Có quỷ mới tin hắn có nỗi khổ, dù có nỗi khổ tâm cũng không thể để Bạch tỷ vì hắn thương tâm năm năm đi? Ngươi trở về nói cho hắn biết, Bạch tỷ hiện tại rất tốt, đã không còn nhớ rõ hắn là ai, bảo hắn nhanh hết hy vọng đi!”
Tây Đằng Lâm khó xử nhìn Dạ Lan San, Dạ Lan San xoa xoa đầu Thần Tử Việt:“Ngoan, đem vật trả lại cho Tam vương tử.”
“Không được!” Thần Tử Việt trừng Dạ Lan San:“Ngươi là người xấu! Nếu dám làm Bạch tỷ thương tâm ! Ta cũng sẽ không để ý ngươi nữa!”
“Tiểu Việt.” Dạ Lan San khuyên nhủ hắn:“Ngươi vừa rồi cũng đã nói, Bạch tỷ năm năm nay luôn vì hắn mà khổ sở, hiện tại rất khó mới có tin tức, ngươi còn gạt Bạch tỷ, có phải đối với nàng có chút không công bằng hay không?”
“Nhưng tên Đông Phương Khiêm rõ ràng không có gì tốt……” Thần Tử Việt canh cánh trong lòng.
“Vậy cũng phải cho Bạch tỷ biết a.” Dạ Lan San đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn:“Ngươi ăn cơm cho ngon, rồi để tự Bạch tỷ quyết định, được không?”
Thần Tử Việt mặt nhăn mày nhó, không cam lòng lấy cây trâm từ trong lòng ra trả lại cho Tây Đằng Lâm, trên mặt vẫn còn tức thở phì phì .
Dạ Lan San khẽ cười lắc đầu, giúp hắn gắp thức ăn:“Đây, ăn nhiều một chút, buổi tối nếu Bạch tỷ trở về biết ngươi lại không ăn cơm ngon, xác định mắng chết ta.”
“Đáng đời!” Thần Tử Việt nhỏ giọng lầm bầm, nhưng tay vẫn cầm đũa ngoan ngoãn ăn cơm.
Tây Đằng Lâm nhìn hai người đối diện, trong lòng có chút chua xót cùng hâm mộ —– Ngày đó hình ảnh Thần Tử Việt một thân bạch y bình tĩnh đứng giữa lòng thiên quân vạn mã, còn có nụ cười sáng ngời cuối cùng kia, kể từ khi nhìn thấy đến bây giờ vẫn không thể nào quên. Không nghĩ tới mình tung hoành giữa rừng đào nhiều như vậy năm, cuối cùng lại mất tâm bởi một người nam nhân, buồn cười nhất chính là trong lòng nam nhân này vốn không có mình, nhớ tới bộ dáng những nữ tử trước kia đau khổ cầu xin mình đừng rời đi, không khỏi âm thầm cười khổ —– Chẳng lẽ đây là báo ứng? Một bữa cơm ăn đầy bụng tâm sự, đương nhiên cũng thành vô vị. Thấy y ăn xong rời đi rồi, Thần Tử Việt mới cầm muỗng mở to mắt:“Quai quai, một bàn thịt dê ngon như vậy, y sao chỉ ăn có hành tây. Vậy là no rồi?”
Dạ Lan San không nói gì, ôm Thần Tử Việt lại hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái —– Vừa rồi thấy ánh mắt Tây Đằng Lâm nhìn Thần Tử Việt, y đã đoán được tám chín phần mười, lại dám mơ ước Tiểu Việt? Nằm mơ!!
Thần Tử Việt bỗng dưng bị hôn không hiểu ra sao, cau mày cắn cánh tay y:“Ngươi làm gì thế?”
“Chúng ta thành thân đi!” Dạ Lan San một phen giữ chặt Thần Tử Việt.
“Thành cái đầu ngươi a!” Thần Tử Việt nhìn cái muỗng rơi trên mặt đất dở khóc dở cười:“Ngươi làm cái gì thì làm, còn một đống chuyện trong bảo, xử lý xong trước rồi tính?”
“Ngươi đáp ứng?!” Dạ Lan San đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng kinh hỉ.
Thần Tử Việt tránh khỏi người y, vỗ vỗ y phục đi ra ngoài, trong lòng tự nhủ ngu ngốc! Người cũng là của ngươi rồi, ta đương nhiên nguyện ý thành thân cùng ngươi!
Dạ Lan San ngồi ở giữa bàn ăn cười toe tóet, trong lòng sướng đến thăng thiên.
Buổi cơm chiều vẫn như trước chỉ có ba người, Thần Tử Việt lắc đầu:“Đoạn Đoạn cùng Gia Cát làm cái gì vậy?”
Gia Cát đứng ở dược phòng ủy ủy khuất khuất, lúc trước cãi nhau với Đoạn Đoạn nhưng đến giờ ăn hắn nhất định sẽ đến dỗ mình, lần này cư nhiên cả ngày cũng không xuất hiện…… Nghĩ đi nghĩ lại cái mũi liền ê ẩm, làm sao bây giờ, Đoạn Đoạn giận thật rồi, Đoạn Đoạn không cần mình a……
Ăn xong cơm chiều, ba người Dạ Lan San vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thấy Bạch Nhược Manh cùng Mộc Tiên Nhiên đi tới.
“Bạch tỷ.” Thần Tử Việt chạy tới ôm lấy nàng cọ cọ:“Ăn cơm không?”
“Ở dưới núi ăn rồi.” Bạch Nhược Manh lấy tay bóp mũi hắn, nâng mắt nhìn đến chỗ Tây Đằng Lâm:“Vị này là……”
“Tại hạ Tây Đằng Lâm.” Tây Đằng Lâm tiến lên ôm quyền:“Đệ nhất nữ hiệp danh chấn thiên hạ Bạch Nhược Manh, quả nhiên không thua gì đấng mày râu.”
Bạch Nhược Manh cười nói:“Nào có nhiều đệ nhất như vậy, hư danh thôi, bản thân mình sống tự tại, so với cái gì cũng tốt hơn.”
“A……” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Ba năm trước đây ta khen một người là học thức thức đệ nhất thiên hạ, hắn cũng trả lời như vậy.”
“Học thức đệ nhất thiên hạ? Vậy thì Gia Cát mới là đệ nhất.” Bạch Nhược Manh theo thói quen nhìn vào phòng ăn, nhíu mày:“Sao Gia Cát không tới ăn cơm? Có phải lại không khỏe hay không?” �
“Gia Cát không sao, chỉ cãi nhau với Đoạn Đoạn.” Thần Tử Việt bĩu môi xỏ xiên:“Cái tên thiên hạ đệ nhất kia nhất định không có lợi hại bằng Gia Cát! Tên lường gạt!”
Tây Đằng Lâm khóe miệng co rút, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, từ trong lòng lấy ra cây trâm ngọc đưa cho Bạch Nhược Manh:“Cái này, hắn nhờ ta đưa cho cô nương.”
Bạch Nhược Manh chỉ liếc mắt một cái, liền ngây người, nước mắt bỗng dưng tràn mi —– Đông Phương?
“Bạch tỷ ngươi làm sao vậy?” Mộc Tiên Nhiên không biết chuyện, bị sợ hết hồn.
Bạch Nhược Manh cố nén nước mắt, sửng sốt hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Lâm, do do dự dự nhỏ giọng mở miệng:“Hắn…… Có khỏe không?”
“Không khỏe.” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Ba năm trước đây hắn bị trọng thương, ta dẫn hắn về Tây Đằng, tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng một thân bệnh căn này không thể chữa. Ta không biết hắn và cô nương đã từng có những gì, chỉ là trong thư phòng hắn có treo bức họa của cô nương, mỗi ngày đều nhìn, nhìn một lần đã là ba năm.”
Bạch Nhược Manh nghe vậy cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, trước mắt gần như tối sầm, Thần Tử Việt vội vàng chạy lên ôm lấy nàng:“Bạch tỷ ngươi có sao không?”
“Không sao……” Bạch Nhược Manh lắc đầu, đẩy Thần Tử Việt ra, đờ đẫn nói:“Ta trở về nghỉ ngơi một lát.”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, nhìn nàng xoay người rời đi, lo lắng nắm Dạ Lan San:“Bạch tỷ có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sẽ không.” Dạ Lan San xoa xoa hắn:“Ta biết tính tình Bạch tỷ, không sao đâu, để nàng yên tĩnh một lúc là được rồi.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mộc Tiên Nhiên mạc danh kỳ diệu khó hiểu.
Ba người ai cũng lười giải thích với hắn, đều làm bộ không có nghe thấy đi về.
Mộc Tiên Nhiên cảm thấy thật bi thương…… Lúc mình ở Thanh Vân tiễn trang đường đường là đại thiếu gia không cần nói nhiều lời, cho dù ở Giang Nam cũng là tiếng tăm lừng lẫy, sao lúc đến Vân Sát Bảo liền bị khắp nơi xem nhẹ? Cúi đầu nhìn Thừa ảnh Kiếm đang rung động rất nhỏ ở thắt lưng, càng bi thương —– Từ ngày nó được Thần Tử Việt dùng qua, bây giờ mỗi lần nó tới gần Thần Tử Việt liền rất hưng phấn……
Đoạn Tinh tâm phiền ý loạn ở trúc lâu sau núi ngây người cả ngày, nhìn sắc trời ngày càng tối mới đứng dậy đi về, trong lòng vẫn còn nghẹn khuất, lúc đi ngang qua trù phòng bụng liền kêu loạn, thấy đèn vẫn còn sáng, vì vậy đẩy cửa vào muốn tìm chút đồ ăn.“Chi nha” tiếng mở cửa làm đại nương ngủ gục trên bàn tỉnh lại, nàng dụi mắt đứng dậy, thấy người tới là Đoạn Tinh, vội vàng từ trong tủ lấy đồ ăn đi hâm nóng, miệng còn không ngừng nhắc nhở:“Phó Bảo chủ ngươi đã tới, ta chắc chăn ngươi sẽ đến, Gia Cát tiên sinh cả ngày chưa ăn cơm, ta cố ý giữ lại thức ăn cho y, chắc đói bụng lắm đi?”
“Gia Cát một ngày chưa ăn cơm?” Đoạn Tinh chấn động —– Y chảy nhiều máu như vậy, lại không chịu ăn cơm?
“Đúng vậy, vẫn đứng ở dược phòng, suốt một ngày, cũng không ai dám đi quấy rầy y.” Đại nương tay chân lanh lẹ hâm nóng thức ăn rồi bỏ vào thực hạp đưa cho Đoạn Tinh:“Mau nhanh trở về đưa cơm cho tiên sinh đi.”
Đoạn Tinh nhận thực hạp nói cảm tạ, cũng không còn quan tâm ai giận ai nữa, nhanh chân chạy về phòng —– Ngàn vạn lần đừng để bảo bối nhà mình đói chết.
Trong phòng tối đen như mực, Đoạn Tinh lại chạy thẳng đến dược phòng, thấy bên trong có ánh đèn, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, thật cẩn thận mở cửa sau khi tiến vào thì hoảng hồn —– Gia Cát ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cắn môi thống khổ.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh xông qua ôm y, hối hận muốn chết.
Gia Cát đẩy đẩy Đoạn Tinh, ngửi được vị đạo quen thuộc trên người hắn, nhịn không được nhỏ giọng khóc.
Đoạn Tinh cảm thấy trong lòng như bị người chém một đau, đau đến run rẩy, vội vàng bế y trở về phòng nhẹ nhàng xoa xoa bụng y:“Có phải đói không? Ăn chút gì được không?”
Gia Cát không nói gì, hấp hấp cái mũi.
Đoạn Tinh đau lòng đòi mạng, hôn nhẹ lau nước mắt y, nói xin lỗi:“Thật xin lỗi, đều là ta không tốt, ngươi đừng khóc, đừng khóc. Ta sau này không đi nữa, ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?”
Gia Cát ôm lấy Đoạn Tinh nhỏ giọng nói:“Đoạn Đoạn ngươi về sau không được bỏ ta một mình, ta chọc giận ngươi tức giận, ngươi đánh ta mắng ta đều được, chính là không được không để ý tới ta.”
Đoạn Tinh ở trong lòng cười khổ —– Tiểu ngốc tử! Lấy tay giúp y lau nước mắt ôn nhu hỏi:“Có đói bụng không? Ăn một chút gì được không?”
Gia Cát cắn môi lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh nhíu mày:“Làm vậy là muốn ta đau lòng ngươi?”
Gia Cát chớp mắt mấy cái không nói gì, nghĩ rằng bị Đoạn Đoạn phát hiện ……
Đoạn Tinh ở trong lòng thở dài, ôm Gia Cát ngồi vào bên bàn, lấy muỗng múc cơm đưa tới miệng y ra lệnh nói:“Há miệng!”
Gia Cát ngoan ngoãn ăn cơm, ôm Đoạn Tinh cọ a cọ, cầm y phục hắn lau cái miệng nhỏ, hạnh phúc vô cùng.
Thật vất vả đút xong một chén cơm cho vật nhỏ, Đoạn Tinh cuối cùng cũng an tâm một chút, xoa xoa bụng y hỏi:“Còn đau hay không?”
Gia Cát gật đầu, thanh âm mềm nhũn làm nũng:“Ân, đau ……”
“Đau ngươi còn cười!” Đoạn Tinh nhìn vẻ mặt tính kế của y mà dở khóc dở cười, bụng lại réo lên.
“Ngươi cũng chưa ăn cơm?” Gia Cát áy náy nhìn Đoạn Tinh:“Sao lúc nãy không nói?”
Đoạn Tinh nhướng mày, nghĩ rằng vừa rồi toàn lo cho ngươi, nhìn trên bàn còn có chút đồ ăn thừa, liền vội vàng ăn hai ba miếng cho xong việc. Cơm nước xong lại cho người mang nước ấm tới giúp Gia Cát rửa mặt, xong rồi mới chui vào chăn hôn y:“Về sau không được bỏ bữa, biết không?”
Gia Cát mềm mại ở trong lòng Đoạn Tinh liếm liếm cằm hắn, chủ động thoát y phục mình, lại bị Đoạn Tinh nắm lấy:“Đừng, thân thể ngươi còn chưa khôi phục, ta không nỡ.”
Gia Cát bĩu môi nhìn hắn:“Ta là đại phu, ta không sao .”
“Ta không phải đại phu, nhưng không phải người mù, sắc mặt khó coi như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!” Đoạn Tinh hung dữ trừng y.
Gia Cát không cố chấp nữa, bản thân xác thực cũng mệt mỏi, vì vậy ở trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất, an tâm ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Gia Cát, nhìn người trong lòng ngủ vô cùng yên ổn, Đoạn Tinh nhịn không được hôn trán y, nghĩ đến y sẽ phụ bồi mình cả đời, trong lòng không thể thỏa mãn nhiều hơn nữa.
. : .
Gia Cát tức giận trở về phòng, sờ sờ hai má nóng hổi, ngồi ở bên giường khó chịu.
Đoạn Tinh tiến lên nắm tay y, ôm y lắc a lắc, một bộ lấy lòng.
Gia Cát trề môi không nói gì, cũng không để ý Đoạn Tinh —– Ngượng chết người.
“Ta sai rồi còn không được sao?” Đoạn Tinh tận lực hòa nhã xin lỗi, bản thân trong lòng cũng có chút nén giận, giọng nói cũng có chút nặng nề :“Chúng ta đã thành thân, có cái gì mà xấu hổ? Cũng không phải tiểu cô nương!.”
Gia Cát nghĩ thầm chính là bởi vì ta không phải tiểu cô nương nên mới dọa người, một đại nam nhân bị ngươi ôm rà qua rà lại……
Đoạn Tinh thấy Gia Cát vẫn không nói chuyện, cho là y còn đang tức giận, nhất thời sốt ruột nói chuyện không suy nghĩ, lớn tiếng với Gia Cát:“Thượng cũng bị ta thượng rồi, ôm một chút cũng không được a?!”
Thủ vệ ngoài cửa nhịn không được cười ra tiếng, Gia Cát vừa thẹn vừa giận, từ trong lòng Đoạn Tinh tránh ra chỉ vào cửa:“Đi ra ngoài!!”
Đoạn Tinh nghe tiếng cười ngoài cửa cũng nổi giận trong lòng, đẩy cửa đi ra ngoài —– Ngươi nấu thuốc bổ cho ngoại nhân ta còn không giận, không phải là ôm một chút sao, cần gì giận đến như vậy?
Gia Cát ôm gối đầu, ủy khuất mắt đỏ bừng.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Thần Tử Việt ngồi ở ghế trên quay đầu nhìn trái nhìn phải:“Di? Đoạn Đoạn cùng Gia Cát đâu?”
Dạ Lan San nhướng mày:“Vợ chồng son cãi nhau, không cần chờ bọn họ, chúng ta ăn trước đi.”
Tây Đằng Lâm cười cười, nói:“Dạ Bảo chủ, Bạch phó Bảo chủ và Đông Phương rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ngươi làm sao quen biết Đông Phương Khiêm ?” Thần Tử Việt hỏi lại y.
“Ta quen Đông Phương đã gần ba năm.” Tây Đằng Lâm buông đũa:“Ba năm trước đây ta đến Giang Nam một chuyến, lúc đi ngang qua một rừng cây nhìn thấy một người trẻ tuổi cả người toàn là máu nằm ở bên đường, gân mạch toàn thân đứt đoạn, nhưng mặc dù bị thương thành như vậy, vẫn giữ được hơi thở cuối cùng, ta lúc ấy thấy hắn đáng thương nên cứu hắn. Sau thấy tài ăn nói của hắn không tầm thường, đúng lúc ta thiếu một mưu sĩ, liền hỏi hắn có nguyện ý theo ta về Tây Đằng hay không, lúc ấy hắn do dự một chút nhưng cũng đáp ứng, nói dù sao cũng không còn gì để vương vấn, ở đâu cũng giống nhau.”
“Không còn gì để vương vấn?!” Thần Tử Việt nghe vậy giận dữ, vỗ bàn mắng chửi:“ Khốn kiếp! Hàng năm đầu tháng sáu Bạch tỷ luôn một mình đến hậu sơn Mộ Nhược Đình lén khóc, hắn lại còn nói không còn gì để vương vấn?!!!!”
Dạ Lan San nhíu mày nhìn hắn:“Ngươi theo dõi Bạch tỷ?”
“Ta tò mò!” Thần Tử Việt tức giận ngồi trở lại ghế, bản thân thân thể từ nhỏ đã không tốt, xung quanh lại toàn là một đám đại nam nhân, khó khăn lắm lúc mười một tuổi mới có một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp đến đây, tuy rằng so với mình lớn hơn có năm tuổi, lại thành thục rất nhiều, mỗi lần mình ngã bệnh đều do nàng dốc lòng chăm sóc, cuối cùng cũng biết được cảm giác có mẹ yêu thương. Ai ngờ hai năm sau Đông Phương Khiêm bị thương xuất hiện ở Vân Sát Bảo, cả ngày đen mặt, mà Bạch tỷ thì dốc hết lòng chăm sóc hắn, bị xoay như chong chóng cũng không một câu oán hận, Thần Tử Việt đau lòng Bạch Nhược Manh, đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt đối với Đông Phương Khiêm.
“Đông Phương Khiêm vốn có hôn ước với Bạch tỷ từ nhỏ, chỉ là không biết vì sao, năm năm trước đột nhiên đi không lời từ biệt, nguyên lai là đến Giang Nam?” Dạ Lan San lắc đầu:“Nhiều năm như vậy cũng không trở về tìm Bạch tỷ, hiện tại lại nhờ ngươi mang cái gì đến, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
“Đông Phương là quân tử, có thể hắn có nỗi khổ tâm.” Tây Đằng Lâm cũng nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một cây trâm ngọc:“Chính là cái này, hắn nhờ ta đưa cho Bạch phó Bảo chủ.”
“Không được!” Thần Tử Việt một phen đoạt lấy giấu vào trong lòng:“Cái rắm, Đông Phương Khiêm là quân tử? Có quỷ mới tin hắn có nỗi khổ, dù có nỗi khổ tâm cũng không thể để Bạch tỷ vì hắn thương tâm năm năm đi? Ngươi trở về nói cho hắn biết, Bạch tỷ hiện tại rất tốt, đã không còn nhớ rõ hắn là ai, bảo hắn nhanh hết hy vọng đi!”
Tây Đằng Lâm khó xử nhìn Dạ Lan San, Dạ Lan San xoa xoa đầu Thần Tử Việt:“Ngoan, đem vật trả lại cho Tam vương tử.”
“Không được!” Thần Tử Việt trừng Dạ Lan San:“Ngươi là người xấu! Nếu dám làm Bạch tỷ thương tâm ! Ta cũng sẽ không để ý ngươi nữa!”
“Tiểu Việt.” Dạ Lan San khuyên nhủ hắn:“Ngươi vừa rồi cũng đã nói, Bạch tỷ năm năm nay luôn vì hắn mà khổ sở, hiện tại rất khó mới có tin tức, ngươi còn gạt Bạch tỷ, có phải đối với nàng có chút không công bằng hay không?”
“Nhưng tên Đông Phương Khiêm rõ ràng không có gì tốt……” Thần Tử Việt canh cánh trong lòng.
“Vậy cũng phải cho Bạch tỷ biết a.” Dạ Lan San đem đôi đũa nhét vào trong tay hắn:“Ngươi ăn cơm cho ngon, rồi để tự Bạch tỷ quyết định, được không?”
Thần Tử Việt mặt nhăn mày nhó, không cam lòng lấy cây trâm từ trong lòng ra trả lại cho Tây Đằng Lâm, trên mặt vẫn còn tức thở phì phì .
Dạ Lan San khẽ cười lắc đầu, giúp hắn gắp thức ăn:“Đây, ăn nhiều một chút, buổi tối nếu Bạch tỷ trở về biết ngươi lại không ăn cơm ngon, xác định mắng chết ta.”
“Đáng đời!” Thần Tử Việt nhỏ giọng lầm bầm, nhưng tay vẫn cầm đũa ngoan ngoãn ăn cơm.
Tây Đằng Lâm nhìn hai người đối diện, trong lòng có chút chua xót cùng hâm mộ —– Ngày đó hình ảnh Thần Tử Việt một thân bạch y bình tĩnh đứng giữa lòng thiên quân vạn mã, còn có nụ cười sáng ngời cuối cùng kia, kể từ khi nhìn thấy đến bây giờ vẫn không thể nào quên. Không nghĩ tới mình tung hoành giữa rừng đào nhiều như vậy năm, cuối cùng lại mất tâm bởi một người nam nhân, buồn cười nhất chính là trong lòng nam nhân này vốn không có mình, nhớ tới bộ dáng những nữ tử trước kia đau khổ cầu xin mình đừng rời đi, không khỏi âm thầm cười khổ —– Chẳng lẽ đây là báo ứng? Một bữa cơm ăn đầy bụng tâm sự, đương nhiên cũng thành vô vị. Thấy y ăn xong rời đi rồi, Thần Tử Việt mới cầm muỗng mở to mắt:“Quai quai, một bàn thịt dê ngon như vậy, y sao chỉ ăn có hành tây. Vậy là no rồi?”
Dạ Lan San không nói gì, ôm Thần Tử Việt lại hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái —– Vừa rồi thấy ánh mắt Tây Đằng Lâm nhìn Thần Tử Việt, y đã đoán được tám chín phần mười, lại dám mơ ước Tiểu Việt? Nằm mơ!!
Thần Tử Việt bỗng dưng bị hôn không hiểu ra sao, cau mày cắn cánh tay y:“Ngươi làm gì thế?”
“Chúng ta thành thân đi!” Dạ Lan San một phen giữ chặt Thần Tử Việt.
“Thành cái đầu ngươi a!” Thần Tử Việt nhìn cái muỗng rơi trên mặt đất dở khóc dở cười:“Ngươi làm cái gì thì làm, còn một đống chuyện trong bảo, xử lý xong trước rồi tính?”
“Ngươi đáp ứng?!” Dạ Lan San đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vô cùng kinh hỉ.
Thần Tử Việt tránh khỏi người y, vỗ vỗ y phục đi ra ngoài, trong lòng tự nhủ ngu ngốc! Người cũng là của ngươi rồi, ta đương nhiên nguyện ý thành thân cùng ngươi!
Dạ Lan San ngồi ở giữa bàn ăn cười toe tóet, trong lòng sướng đến thăng thiên.
Buổi cơm chiều vẫn như trước chỉ có ba người, Thần Tử Việt lắc đầu:“Đoạn Đoạn cùng Gia Cát làm cái gì vậy?”
Gia Cát đứng ở dược phòng ủy ủy khuất khuất, lúc trước cãi nhau với Đoạn Đoạn nhưng đến giờ ăn hắn nhất định sẽ đến dỗ mình, lần này cư nhiên cả ngày cũng không xuất hiện…… Nghĩ đi nghĩ lại cái mũi liền ê ẩm, làm sao bây giờ, Đoạn Đoạn giận thật rồi, Đoạn Đoạn không cần mình a……
Ăn xong cơm chiều, ba người Dạ Lan San vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thấy Bạch Nhược Manh cùng Mộc Tiên Nhiên đi tới.
“Bạch tỷ.” Thần Tử Việt chạy tới ôm lấy nàng cọ cọ:“Ăn cơm không?”
“Ở dưới núi ăn rồi.” Bạch Nhược Manh lấy tay bóp mũi hắn, nâng mắt nhìn đến chỗ Tây Đằng Lâm:“Vị này là……”
“Tại hạ Tây Đằng Lâm.” Tây Đằng Lâm tiến lên ôm quyền:“Đệ nhất nữ hiệp danh chấn thiên hạ Bạch Nhược Manh, quả nhiên không thua gì đấng mày râu.”
Bạch Nhược Manh cười nói:“Nào có nhiều đệ nhất như vậy, hư danh thôi, bản thân mình sống tự tại, so với cái gì cũng tốt hơn.”
“A……” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Ba năm trước đây ta khen một người là học thức thức đệ nhất thiên hạ, hắn cũng trả lời như vậy.”
“Học thức đệ nhất thiên hạ? Vậy thì Gia Cát mới là đệ nhất.” Bạch Nhược Manh theo thói quen nhìn vào phòng ăn, nhíu mày:“Sao Gia Cát không tới ăn cơm? Có phải lại không khỏe hay không?” �
“Gia Cát không sao, chỉ cãi nhau với Đoạn Đoạn.” Thần Tử Việt bĩu môi xỏ xiên:“Cái tên thiên hạ đệ nhất kia nhất định không có lợi hại bằng Gia Cát! Tên lường gạt!”
Tây Đằng Lâm khóe miệng co rút, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, từ trong lòng lấy ra cây trâm ngọc đưa cho Bạch Nhược Manh:“Cái này, hắn nhờ ta đưa cho cô nương.”
Bạch Nhược Manh chỉ liếc mắt một cái, liền ngây người, nước mắt bỗng dưng tràn mi —– Đông Phương?
“Bạch tỷ ngươi làm sao vậy?” Mộc Tiên Nhiên không biết chuyện, bị sợ hết hồn.
Bạch Nhược Manh cố nén nước mắt, sửng sốt hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Lâm, do do dự dự nhỏ giọng mở miệng:“Hắn…… Có khỏe không?”
“Không khỏe.” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Ba năm trước đây hắn bị trọng thương, ta dẫn hắn về Tây Đằng, tuy rằng bảo vệ được mạng sống, nhưng một thân bệnh căn này không thể chữa. Ta không biết hắn và cô nương đã từng có những gì, chỉ là trong thư phòng hắn có treo bức họa của cô nương, mỗi ngày đều nhìn, nhìn một lần đã là ba năm.”
Bạch Nhược Manh nghe vậy cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút đi, trước mắt gần như tối sầm, Thần Tử Việt vội vàng chạy lên ôm lấy nàng:“Bạch tỷ ngươi có sao không?”
“Không sao……” Bạch Nhược Manh lắc đầu, đẩy Thần Tử Việt ra, đờ đẫn nói:“Ta trở về nghỉ ngơi một lát.”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, nhìn nàng xoay người rời đi, lo lắng nắm Dạ Lan San:“Bạch tỷ có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sẽ không.” Dạ Lan San xoa xoa hắn:“Ta biết tính tình Bạch tỷ, không sao đâu, để nàng yên tĩnh một lúc là được rồi.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mộc Tiên Nhiên mạc danh kỳ diệu khó hiểu.
Ba người ai cũng lười giải thích với hắn, đều làm bộ không có nghe thấy đi về.
Mộc Tiên Nhiên cảm thấy thật bi thương…… Lúc mình ở Thanh Vân tiễn trang đường đường là đại thiếu gia không cần nói nhiều lời, cho dù ở Giang Nam cũng là tiếng tăm lừng lẫy, sao lúc đến Vân Sát Bảo liền bị khắp nơi xem nhẹ? Cúi đầu nhìn Thừa ảnh Kiếm đang rung động rất nhỏ ở thắt lưng, càng bi thương —– Từ ngày nó được Thần Tử Việt dùng qua, bây giờ mỗi lần nó tới gần Thần Tử Việt liền rất hưng phấn……
Đoạn Tinh tâm phiền ý loạn ở trúc lâu sau núi ngây người cả ngày, nhìn sắc trời ngày càng tối mới đứng dậy đi về, trong lòng vẫn còn nghẹn khuất, lúc đi ngang qua trù phòng bụng liền kêu loạn, thấy đèn vẫn còn sáng, vì vậy đẩy cửa vào muốn tìm chút đồ ăn.“Chi nha” tiếng mở cửa làm đại nương ngủ gục trên bàn tỉnh lại, nàng dụi mắt đứng dậy, thấy người tới là Đoạn Tinh, vội vàng từ trong tủ lấy đồ ăn đi hâm nóng, miệng còn không ngừng nhắc nhở:“Phó Bảo chủ ngươi đã tới, ta chắc chăn ngươi sẽ đến, Gia Cát tiên sinh cả ngày chưa ăn cơm, ta cố ý giữ lại thức ăn cho y, chắc đói bụng lắm đi?”
“Gia Cát một ngày chưa ăn cơm?” Đoạn Tinh chấn động —– Y chảy nhiều máu như vậy, lại không chịu ăn cơm?
“Đúng vậy, vẫn đứng ở dược phòng, suốt một ngày, cũng không ai dám đi quấy rầy y.” Đại nương tay chân lanh lẹ hâm nóng thức ăn rồi bỏ vào thực hạp đưa cho Đoạn Tinh:“Mau nhanh trở về đưa cơm cho tiên sinh đi.”
Đoạn Tinh nhận thực hạp nói cảm tạ, cũng không còn quan tâm ai giận ai nữa, nhanh chân chạy về phòng —– Ngàn vạn lần đừng để bảo bối nhà mình đói chết.
Trong phòng tối đen như mực, Đoạn Tinh lại chạy thẳng đến dược phòng, thấy bên trong có ánh đèn, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, thật cẩn thận mở cửa sau khi tiến vào thì hoảng hồn —– Gia Cát ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cắn môi thống khổ.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh xông qua ôm y, hối hận muốn chết.
Gia Cát đẩy đẩy Đoạn Tinh, ngửi được vị đạo quen thuộc trên người hắn, nhịn không được nhỏ giọng khóc.
Đoạn Tinh cảm thấy trong lòng như bị người chém một đau, đau đến run rẩy, vội vàng bế y trở về phòng nhẹ nhàng xoa xoa bụng y:“Có phải đói không? Ăn chút gì được không?”
Gia Cát không nói gì, hấp hấp cái mũi.
Đoạn Tinh đau lòng đòi mạng, hôn nhẹ lau nước mắt y, nói xin lỗi:“Thật xin lỗi, đều là ta không tốt, ngươi đừng khóc, đừng khóc. Ta sau này không đi nữa, ngươi nói cái gì chính là cái đó, ta cái gì cũng nghe lời ngươi, được không?”
Gia Cát ôm lấy Đoạn Tinh nhỏ giọng nói:“Đoạn Đoạn ngươi về sau không được bỏ ta một mình, ta chọc giận ngươi tức giận, ngươi đánh ta mắng ta đều được, chính là không được không để ý tới ta.”
Đoạn Tinh ở trong lòng cười khổ —– Tiểu ngốc tử! Lấy tay giúp y lau nước mắt ôn nhu hỏi:“Có đói bụng không? Ăn một chút gì được không?”
Gia Cát cắn môi lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh nhíu mày:“Làm vậy là muốn ta đau lòng ngươi?”
Gia Cát chớp mắt mấy cái không nói gì, nghĩ rằng bị Đoạn Đoạn phát hiện ……
Đoạn Tinh ở trong lòng thở dài, ôm Gia Cát ngồi vào bên bàn, lấy muỗng múc cơm đưa tới miệng y ra lệnh nói:“Há miệng!”
Gia Cát ngoan ngoãn ăn cơm, ôm Đoạn Tinh cọ a cọ, cầm y phục hắn lau cái miệng nhỏ, hạnh phúc vô cùng.
Thật vất vả đút xong một chén cơm cho vật nhỏ, Đoạn Tinh cuối cùng cũng an tâm một chút, xoa xoa bụng y hỏi:“Còn đau hay không?”
Gia Cát gật đầu, thanh âm mềm nhũn làm nũng:“Ân, đau ……”
“Đau ngươi còn cười!” Đoạn Tinh nhìn vẻ mặt tính kế của y mà dở khóc dở cười, bụng lại réo lên.
“Ngươi cũng chưa ăn cơm?” Gia Cát áy náy nhìn Đoạn Tinh:“Sao lúc nãy không nói?”
Đoạn Tinh nhướng mày, nghĩ rằng vừa rồi toàn lo cho ngươi, nhìn trên bàn còn có chút đồ ăn thừa, liền vội vàng ăn hai ba miếng cho xong việc. Cơm nước xong lại cho người mang nước ấm tới giúp Gia Cát rửa mặt, xong rồi mới chui vào chăn hôn y:“Về sau không được bỏ bữa, biết không?”
Gia Cát mềm mại ở trong lòng Đoạn Tinh liếm liếm cằm hắn, chủ động thoát y phục mình, lại bị Đoạn Tinh nắm lấy:“Đừng, thân thể ngươi còn chưa khôi phục, ta không nỡ.”
Gia Cát bĩu môi nhìn hắn:“Ta là đại phu, ta không sao .”
“Ta không phải đại phu, nhưng không phải người mù, sắc mặt khó coi như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!” Đoạn Tinh hung dữ trừng y.
Gia Cát không cố chấp nữa, bản thân xác thực cũng mệt mỏi, vì vậy ở trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái nhất, an tâm ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Gia Cát, nhìn người trong lòng ngủ vô cùng yên ổn, Đoạn Tinh nhịn không được hôn trán y, nghĩ đến y sẽ phụ bồi mình cả đời, trong lòng không thể thỏa mãn nhiều hơn nữa.
. : .