Chương 23
Liễu Như Thường phải mất một lúc, mới dần dần chấp nhận hiện thực trước mặt.
Sau đó nàng ta quyết định phối hợp diễn xuất.
Nàng ta không có mặt nạ na sư như Thẩm Lưu Sương, cũng không có mặt nạ do yêu họa bì đưa cho, dứt khoát diễn chính mình đang làm việc cho Trấn Ách Ti, nhón mũi chân, đến trước cửa Triệu gia.
Liễu Như Thường hít sâu:
"Yêu quỷ to gan, dám làm loạn trong thành Trường An, còn không nhanh tay chịu trói!"
Ánh mắt Thi Đại bừng sáng: Nàng đang suy nghĩ phải rút lui thế nào, mới hợp tình hợp lý lại không mất phong cách.
Sự xuất hiện bất ngờ của Liễu Như Thường, có thể coi là niềm vui từ trên trời rơi xuống.
Sống lưng Diêm Thanh Hoan run lên: "Còn không nhanh tay chịu trói" xếp, xếp thứ ba trong danh sách "những lời thoại muốn nói" của hắn đó!
Nhân vật chính trừ gian diệt ác coi như đã xuất hiện, kẻ phản diện như hắn...vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, chưa diễn đủ đâu.
Liễu Như Thường xuất hiện trấn áp, lệ quỷ nào dám ở đây nữa.
Thi Đại âm thầm bóp nát bùa thần hành trong tay, nhanh chóng ra khỏi tiểu viện Triệu gia cùng mấy người kia, trước khi đi vẫn không quên câu thoại kinh điển:
"Là Trấn Ách Ti! Rút mau!"
Liễu Như Thường: "..."
Bạch Cửu Nương Tử: "..."
Đây cũng không phải hành hiệp trượng nghĩa mà nàng ta tưởng tượng.
Triệu Ngũ Lang khóc đến trời đất tối sầm, nức nở ngất xỉu.
Liễu Như Thường tát một bạt tai để ông ta tỉnh lại, lạnh lùng nói:
"Những gì ngươi nói ban nãy, ta đã nghe thấy hết. Liên Tiên nương nương là ai?"
Chẳng dám che giấu gì nữa, Triệu Ngũ Lang vừa khóc vừa run, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Mười mấy ngày trước, không biết từ đâu truyền đến tin tức, Liên Tiên nương nương thần thông quảng đại, tấm lòng từ bi, chỉ cần hiến tế nữ tử cho nương nương, sẽ được thần linh phù hộ.
Triệu Ngũ Lang bị ma quỷ che mờ tâm trí, đến thần cung Liên Tiên dưới miếu thổ địa một chuyến, nghe nói Liên Tiên nương nương không chỉ phù hộ tiền tài bất tận, còn giúp đời sau của ông ta con cháu đầy đàng, nhất thời khiến ông ta nảy sinh tâm tư bất chính.
Ông ta và thê tử không sinh được đứa thứ hai, vì ông ta ham ăn biếng làm, mê muội đánh bạc mà gia đình ngày một nghèo khổ, hai vấn đề khó nhằn ấy chỉ cần đưa nữ nhi Lưu Thúy cho Liên Tiên nương nương, sẽ được giải quyết dễ dàng, một mũi tên trúng hai đích.
Liên Tiên nương nương không gạt ông ta, ngày thứ hai sau khi ông ta hiến tế Lưu Thúy, trong nhà đã xuất hiện một túi tiền nặng trĩu.
"Liên Tiên nương nương gì chứ."
Liễu Như Thường thật sự chẳng hiểu nổi, cau mày:
"Ngươi không sợ đó là tà ma giả dạng? Một thứ lai lịch bất minh, cho ngươi túi tiền, ngươi đã cam tâm tình nguyện giao nữ nhi của mình cho nó?"
Triệu Ngũ Lang không trả lời được, đành ngượng ngùng cười:
"Chuyện đó...chẳng phải là cho nàng một cơ hội làm linh đồng ngọc nữ sao."
Vừa dứt lời, má trái lại bị đuôi rắn trắng quấn quanh cổ Liễu Như Thường quất mạnh.
Bạch Cửu Nương Tử rút đuôi về, lười biếng ngáp:
"Ôi chao, trượt đuôi mất rồi."
Mấy kẻ này hiến tế người thân cho tà ma, vi phạm luật pháp Đại Chiêu, khó tránh khỏi ngục tù.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng trước mắt, là tra rõ nơi ẩn náu và thân phận thật sự của "Liên Tiên nương nương", cố hết sức cứu những nữ tử mất tích ra ngoài.
Rời khỏi cửa lớn Triệu gia, Liễu Như Thường xoa mi tâm.
Nhóm người Thi Đại đã tháo mặt nạ họa bì, đang chờ nàng ta ven đường. Thấy Liễu Như Thường ra ngoài, Thi Đại thò đầu vẫy tay:
"Chúng ta ở đây!"
Họ vừa nghe hết tình báo chi tiết từ chỗ Thẩm Lưu Sương, nhất trí quyết định, ngày mai phải đến miếu thổ địa tìm hiểu rõ ràng.
"Nam nhân mà ta và Như Thường dò hỏi có nói gần đây quan phủ điều tra vụ án mất tích nghiêm ngặt, phía Liên Tiên nương nương đã có sự đề phòng."
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
"Tuy nghi thức bái lạy ngày mai vẫn tiến hành như cũ, nhưng không phải ai cũng được vào."
Liễu Như Thường cất quyển tiểu thuyết ngược luyến vào túi áo, tiếp lời:
"Lần này, Liên Tiên nương nương vớ vẩn gì đấy chỉ gặp những kẻ đã từng đến thần cung thôi."
Thi Vân Thanh nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh, thoáng hiện ý chí chiến đấu:
"Đánh thẳng vào đó?"
"Không ổn."
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
"Chúng ta không rõ thực lực của Liên Tiên, cũng không biết kết cấu đường hầm miếu thổ địa, nếu đánh nhau, có lẽ sẽ chịu thiệt. Vả lại..."
Nàng ta nói đoạn bỗng khựng lại, sắc mặt nghiêm nghị hơn vài phần:
"Chúng ta vẫn chưa biết, tình cảnh của những nữ tử mất tích rốt cuộc thế nào. Nếu họ còn sống, vì chúng ta tùy tiện xông vào mà bị tà ma giết hại, thế thì mất nhiều hơn được."
Đó mới là chuyện nàng ta thật sự kiêng kỵ.
Thẩm Lưu Sương không sợ xông thẳng vào đó. Nhưng các cô nương mất tích sẽ trở thành con tin mà ta ma nắm chặt trong tay, trước khi chưa tìm thấy họ, tuyệt đối không thể tùy tiện tấn công.
Trong vụ án mà Trấn Ách Ti tra xét những năm qua, từng có tiền lệ tùy ý xông vào hang ổ tà ma, khiến tà ma tự bạo mất mạng, liên lụy vài con tin cũng chết theo.
Như vậy quá lỗ mãng, không phải tác phong của Thẩm Lưu Sương.
"Đúng thế."
Thi Đại gật đầu:
"Chẳng phải nhân chứng từng nói, hôm trước nữ nhi của hắn về nhà sao? Tuy có thể do yêu ma giả dạng, nhưng cũng chẳng thể loại trừ, nữ nhi của hắn thật sự vẫn còn sống."
"Cho nên, vẫn phải đến thần cung thăm dò thực hư."
Diêm Thanh Hoan cất lời:
"Nhưng chúng ta toàn là người lạ mặt, đâu thể lẫn vào..."
Nói được một nửa, hắn bỗng khựng lại.
Diêm Thanh Hoan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đượm ý cười của Thi Đại.
"Đúng rồi đấy, chính là nàng ấy."
Thi Đại giơ ngón cái:
"Cần thiết cho du lịch, lựa chọn đầu tiên để hàng yêu trừ ma, bạn tốt của chúng ta, yêu họa bì A Xuân."
Ra ngoài làm việc, thân phận do mình tự cho.
Họ đều là người lạ mặt, nhưng vấn đề tướng mạo, vào tay yêu họa bì hoàn toàn không còn là vấn đề nữa.
Là nhân viên làm việc cho Trấn Ách Ti, họ đã có khẩu cung của Triệu Ngũ Lang, tất nhiên có thể áp giải đám cặn bã hiến tế vợ con kia.
Nhưng để tránh quấy nhiễu yêu tà, rút dây động rừng, nhóm Thi Đại không áp giải tất cả mọi người trong hôm nay, mà âm thầm chọn hai gia đình bắt giữ trước, trưng dụng thân phận của họ.
Một hộ là gia đình năm người, phụ thân họ Lý, mẫu thân họ Thẩm, sinh một trai hai gái, đại nữ nhi đã hiến tế cho Liên Tiên.
Theo gã phụ thân khóc lóc khai nhận, bọn họ không phải bán nữ nhi cầu vinh, chẳng qua chỉ muốn nữ nhi sớm ngày bước lên tiên đồ, phù hộ cả nhà.
Không lâu sau, tiểu nữ nhi trong nhà đó lén nói với Thi Đại, tâm nguyện mà cha nương cầu xin Liên Tiên nương nương, chỉ mong đường làm quan của đệ đệ thuận lợi, thăng quan tiến tước.
Một hộ khác, là nam nhân mà Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường đã tra hỏi.
Nam nhân họ Trịnh, thê tử mất sớm, trước giờ sức khỏe hắn ta không tốt, là ma bệnh nổi danh phố phường. Lần này hiến tế nữ nhi, một là cầu nguyện cơ thể khỏe mạnh, hai là muốn dính chút tiên duyên, lấy được vợ tốt.
Nam nhân họ Trịnh có một tỷ tỷ, ngày mai khi đến bái lạy Liên Tiên nương nương, hắn ta định dẫn tỷ tỷ theo cùng.
Tương tự như việc phát triển hội nhóm bên ngoài vậy.
Thực ra cũng có thể sử dụng thân phận nhà Triệu Ngũ Lang, một nam một nữ, một phu một thê, số lượng vừa khéo.
Không giả mạo nhà này là do chút lòng riêng của Thẩm Lưu Sương.
Lúc đầu chọn thân phận của một nhà năm người, là vì nàng ta trùng hợp cũng mang họ Thẩm, quyết định làm nữ chủ nhân, Diêm Thanh Hoan đóng vai phụ thân.
Tuổi tác Thi Vân Thanh tương đương tiểu nhi tử nhà đó, vóc dáng cao lớn của Liễu Như Thường cũng tương tự nhị nữ nhi, giả mạo sẽ không khiến người ta nghi ngờ, nghiễm nhiên đã xác định vai diễn.
Cứ thế chỉ còn lại Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn.
Đùa à.
Thẩm Lưu Sương sẽ không để muội muội giả làm phu thê với bất cứ tên nam nhân nào.
Thẩm Lưu Sương mỉm cười hàm súc:
"Lưng Triệu Ngũ Lang hơi gù, vóc người cũng không đủ, Giang công tử rất khó bắt chước. Chi bằng chọn nhà khác, cặp tỷ đệ kia thì sao?"
Từng câu từng chữ hợp tình hợp lý, khiến người ta chẳng thể phản bác.
Giang Bạch Nghiễn không có ý kiến gì, liếc nhìn đứa nhỏ bên cạnh, cười đáp:
"Được."
Thi Vân Thanh: "?"
Cảm giác phiền chán vô cớ này là chuyện gì?
Cảm giác khó chịu vì lãnh địa bị xâm chiếm lúc sống cùng bầy sói bỗng kéo đến, Thi Vân Thanh nghiến răng:
"Ta không thể đổi vai với hắn sao?"
Vừa thốt ra câu này, đã nhận được vài ánh mắt trìu mến.
"Giang công tử thế này."
Thẩm Lưu Sương khoa tay trên đỉnh đầu cậu một lúc, rồi lại kéo tay xuống ngang lồng ngực:
"Đệ lại thế này."
Liễu Như Thường buồn cười, khoanh tay trước ngực, mày mắt cong cong:
"Cũng đâu thể nói, họ Trịnh kia được Liên Tiên nương nương phù hộ mà cải lão hoàn đồng được?"
Thi Đại nghẹn một câu mỉa mai không nói.
Thám tử thành niên biến thành trẻ con khi tra án, vậy thì cốt truyện này không thể gọi là "Thương Sinh Lục" được nữa, phải là "Thám tử lừng danh Thi Vân Thanh" mới đúng.
Thân phận ngụy trang chỉ giới hạn trong ngày mai, không phải vấn đề gì to tát, cho nên quyết định rất nhanh.
Bất tri bất giác trời đã về khuya, sắp đến giờ hợi. Trước khi về phủ, họ lại đến Phùng gia.
Trong số rất nhiều gia đình dính líu đến vụ án mất tích, chỉ duy nhất Phùng gia là thật sự quan tâm đến nữ nhi bị mất, lòng nóng như lửa đốt.
"Là các vị đại nhân!"
Phùng Hủ mở cửa, gương mặt gầy gò tái nhợt thoáng chút vui mừng:
"Các vị đại nhân, dám hỏi đã có tin tức rồi sao?"
Đến tận lúc này, thực ra không thể hoàn toàn xác định, vụ mất tích của Phùng Lộ có liên quan đến Tiên Liên nương nương.
Thi Đại mím môi suy nghĩ.
Có điều...tế phẩm Liên Tiên cần chỉ giới hạn ở nữ tử, không cần có quan hệ huyết thống với tín đồ.
Nếu có người bắt cóc nữ tử lang thang hiến cho tà ma, Phùng Lộ biến mất không thấy đâu, liệu có phải do kẻ nào đó nảy sinh ý đồ xấu xa, thuận thế bắt nàng ấy đi, hiến tế cho Liên Tiên không?
"Sau ngày mai, sẽ có thể cho ông đáp án."
Thẩm Lưu Sương ôn hòa cười nói:
"Trừ Trấn Ách Ti, Đại Lý Tự cũng sẽ giúp đỡ tìm kiếm Phùng Lộ."
Diêm Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, khẽ bảo:
"Bệnh tình nương tử ông thế nào rồi?"
Vài canh giờ trước, nữ chủ nhân nhà này bị bệnh liệt giường, rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn vừa hỏi xong, cửa gỗ sảnh chính trong viện vang lên ken két, một phụ nhân trung niên mặt mày nhợt nhạt bước ra ngoài.
"Là linh dược do vị đại nhân này ban tặng sao?"
Phụ nhân khẽ ho vài tiếng, vái lạy:
"Đa tạ...đa tạ."
Diêm Thanh Hoan nào từng gặp tình cảnh này, vành tai thoáng chốc ửng đỏ, vội vã bước lên dìu bà ấy:
"Chuyện trong bổn phận thôi, không cần cảm tạ. Đại nương, thấy trong người thế nào?"
"Khỏe nhiều rồi."
Phùng Hủ đỡ nương tử nhà mình:
"Nàng vốn mê man đã lâu, sau khi uống linh dược, hạ sốt hơn phân nửa, cũng tỉnh táo hơn nhiều."
Diêm Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc dặn dò:
"Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng phí tâm phí sức. Chúng ta sẽ cố hết sức thăm dò tung tích của Phùng Lộ."
Hắn nói xong lui về phía đồng đội, ánh mắt lơ đãng lướt qua, trông thấy một quyển sách y trên ghế nhỏ ở một góc nhà.
Diêm Thanh Hoan tò mò:
"Trong nhà có người làm đại phu sao?"
"Không được coi là đại phu."
Đáy mắt Phùng Hủ dịu dàng hơn mấy phần:
"Là sách của Lộ Lộ. Lúc nhỏ nàng từng bị bắt cóc một lần, sau khi trốn ra ngoài, muốn làm đại phu, cứu bệnh chữa thương."
Thi Đại:
"Lúc nhỏ nàng ấy cũng từng bị bắt cóc?"
"Đứa nhỏ Lộ Lộ này, hồi bé rất nghịch ngợm, trốn ra ngoài chơi suốt ngày suốt đêm."
Phùng Hủ than thở:
"Năm nàng mười một, bị bắt vào ổ ăn mày, tự mình gắng gượng trốn thoát. Từ đó về sau, nàng không còn nghịch nữa, bắt đầu tự học y thuật, bảo là...thấy quá nhiều người chịu khổ."
Diêm Thanh Hoan liên tục gật đầu:
"Chỗ ta có không ít điển tịch y học, chờ nàng trở về, có thể dạy nàng đôi chút."
Thi Đại không khỏi nhớ đến Triệu Lưu Thúy nhà Triệu Ngũ Lang.
Triệu Lưu Thúy và Phùng Lộ đều khoảng mười mấy tuổi, một người bị ép học nấu ăn nữ hồng, để có thể gả cho người chồng tốt, người kia được cha nương hỗ trợ, học y thuật mà mình muốn.
Sau khi mất tích, thái độ người nhà các nàng cũng khác nhau một trời một vực.
Thi Đại rũ mắt, mím môi.
Một bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống, nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
Ngước mắt nhìn qua, sắc mặt Thẩm Lưu Sương dịu dàng mà kiên định, đôi mắt thấp thoáng dưới ánh trăng, loang ra vầng sáng như ánh nến rực cháy:
"Đừng lo."
Thẩm Lưu Sương khẽ bảo:
"Chúng ta sẽ tìm được họ mà."
Tối đó Thi Đại ngủ không ngon lắm, sáng hôm sau mơ màng thức dậy, trước khi rời khỏi phòng, xoa đầu A Ly tạm biệt nó.
Nàng ngụy trang thành a tỷ Triệu gia, mang theo hồ ly vắt vẻo trên vai, không khác gì tự lộ thân phận.
"Cho nên mới nói, ta không thích tra án."
Cục bông trắng lúc lắc cái đuôi, khổ sở muôn phần:
"Các ngươi xâm nhập trại địch, chắc chắn rất nguy hiểm. Nhớ rõ phải cẩn thận!"
Chẳng những phải đề phòng kẻ địch, còn phải dè chừng Giang Bạch Nghiễn.
Nó không quên mỗi khi tra án giết yêu, Giang Bạch Nghiễn như một kẻ tàn sát, khiếp người không thôi.
"Biết rồi, biết rồi."
Thi Đại cười:
"Lưu Sương tỷ tỷ, Giang công tử và Liễu Như Thường đều là cao thủ của Trấn Ách Ti, sẽ không có chuyện gì đâu."
A Ly: "..."
Xin hãy xóa đi cái tên thứ hai.
Hôm nay là ngày tín đồ bái lạy Liên Tiên nương nương, Triệu Ngũ Lang từng tiết lộ, tín đồ của Liên Tiên khoảng mấy chục người.
Nhiều người như vậy cùng vào núi thổ địa, chắc chắn sẽ khiến quan phủ nghi ngờ, cho nên Liên Tiên nương nương ra lệnh, mỗi nhà sẽ đến vào khung giờ khác nhau.
Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn giả làm Trịnh gia, là nhóm xuất phát sớm nhất.
Đến Hiểu Nguyệt Các của Mạnh Kha, được yêu họa bì A Xuân thành thạo hóa trang, Thi Đại ngắm mình qua gương đồng.
Một gương mặt quá đỗi bình thường, khóe mắt hơi cụp xuống, có vẻ khổ sở đáng thương.
Tốt lắm, khoác thêm váy áo xanh lục tìm được từ Trịnh gia, hiển nhiên chính là a tỷ Trịnh gia.
Thi Đại không khỏi thán phục:
"A Xuân, tay nghề tuyệt vời."
A Xuân được nàng khen đến độ xấu hổ, gò má ửng hồng:
"Tiểu thư quá khen, có thể giúp đỡ tiểu thư, là phúc của ta."
Bên kia, Giang Bạch Nghiễn cũng đã thay đồ xong.
Nhị lang Trịnh gia ốm yếu nhiều bệnh, mặt mày không chút sắc máu, dáng người cao gầy yếu ớt. Chàng mặc bạch y vải thô, buộc thắt lưng phác họa đường cong rõ rệt như một nhành trúc mềm dẻo.
Thi Đại lẳng lặng nhìn thoáng qua.
Thi Đại lặng lẽ rời mắt.
Thon quá đi.
"Dưới núi thổ địa sâu cạn khó đoán, mọi người đến đó trước, nhất định phải cẩn thận."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Trong số những tín đồ đến đó bái lạy, có không ít người quen nhau, chưa đến mức bất đắc dĩ thì đừng để lộ thân phận."
Thi Đại ngoan ngoãn gật đầu.
Tùy cơ ứng biến, biểu diễn bất cứ lúc nào, nàng hiểu mà.
Liễu Như Thường hoạt động cổ tay, vang tiếng răng rắc, mỉm cười tươi tắn:
"Đã nhìn tên kia không thuận mắt từ lâu. Tối nay có thể đánh một trận rồi nhỉ?"
Bạch Cửu Nương Tử ưỡn thẳng người:
"Còn không phải sao!"
Diêm Thanh Hoan hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén nhịp tim căng thẳng đang đập thình thịch của mình.
Tối nay, chắc chắn hắn sẽ không làm gánh nặng nữa.
Thi Vân Thanh: "..."
Buồn bực trừng Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh nhìn sang Thi Đại, siết chặt ống tay áo, ngượng nghịu khẽ nói:
"Chú ý an toàn."
Miếu thổ địa tọa lạc ở thành tây.
Trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị đầy đủ, theo lời miêu tả của Trịnh gia và Triệu gia, đã nắm rõ đại khái hình thù và bố cục của "thần cung" kia.
Đẩy cửa chính của miếu thổ địa, vài vụn sáng rót vào bóng tối, có thể thấy rõ khói bụi bay giữa không trung.
Nơi này nhang khói không vượng, trên bàn cúng rải rác vài loại trái cây hư thối, nhang cháy được một nửa đã bị dập tắt, phần thân oằn xuống như vươn cổ chịu chết, từ đỉnh rớt xuống một vệt tro tàn.
Tượng thần của ông thổ địa vẫn hiền lành như cũ, tiếc thay chẳng hề hay biết, vùng đất dưới chân mình đã bị tà ma chiếm giữ.
Thi Đại cảnh giác quan sát xung quanh, Giang Bạch Nghiễn vào trước nàng một bước, rút một lá bùa từ tay áo ra, dán vào tủ gỗ ở góc đông nam.
Tà ma cẩn thận tột cùng, lá bùa này là tín vật Liên Tiên nương nương ban cho tín đồ, như một loại công cụ gõ cửa, chỉ khi cầm lá bùa trong tay mới có thể mở cửa vào thần cung.
Họ đã lấy được bùa từ chỗ Triệu gia và Trịnh gia.
Lá bùa được dán chặt vào cửa tủ, khởi động một loại pháp trận vô hình.
Thoáng chốc, sàn nhà sau lưng tượng thổ địa chậm rãi hé mở, để lộ cầu thang dài thông xuống lòng đất.
Thi Đại thò đầu nhìn xuống, may mắn là hành lang vẫn sáng đèn, không đến nỗi tối mịt.
Giang Bạch Nghiễn:
"Ta đi trước."
Chàng nói xong rồi bước đi, Thi Đại không dám lề mề, theo sau lưng chàng.
Hành lang dài còn sáng sủa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, ánh nến được khắc thành hình dạng hoa sen, nối liền không ngớt, tỏa sáng lấp lánh, soi chiếu bậc thang uốn lượn và vách tường trắng tinh hai bên.
Nghĩ cũng phải, tà ma tự xưng "Liên Tiên nương nương" với bên ngoài, nếu đã là tiên, đâu thể nào khiến sào huyệt của mình tối tăm được. Nếu không còn chưa chiêu mộ được tín đồ, đã dọa người ta chạy mất dạng.
Dọc theo bậc thang xuống dưới, Thi Đại hơi căng thẳng, nhìn Giang Bạch Nghiễn bên cạnh.
Chàng bước đi rất nhẹ, gần như không có tiếng động, bước chân vững vàng, đi lại ở nơi quỷ dị khó lường này mà cứ như nhàn nhã dạo chơi.
Phát giác tầm mắt của nàng, Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu, dịu dàng cười hỏi:
"Hồi hộp à?"
"Một chút thôi."
Thi Đại buộc miệng định nói lời thật lòng, nhớ ra chỗ này là địa bàn của tà ma, nhanh chóng nhập vai:
"Ta chưa từng gặp Liên Tiên nương nương. Theo như đệ nói, lão nhân gia thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của ta?"
Chừng như không ngờ nàng lại nhập vai nhanh đến thế, Giang Bạch Nghiễn khựng lại, khẽ cười:
"Tất nhiên, Liên Tiên nương nương thần thông quảng đại, ta đã nói tâm nguyện với nàng, mong chờ thân thể này sớm ngày khỏe lại."
Quả nhiên Giang công tử rất biết cách tung hứng.
Thi Đại rất thích qua lại với người thông minh bớt lo như vậy, còn muốn lên tiếng, đã nghe sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo.
"Ta còn đang nghĩ ai đi phía trước, hóa ra là ma bệnh Trịnh gia."
Là giọng của nam nhân, cà lơ phất phơ:
"Thế nào, vẫn chưa hết bệnh? Chưa chết nữa hả?"
Thi Đại quay đầu, nhờ ánh nến sáng rỡ, nhìn rõ mặt người đó.
Hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mặc trường bào cũ bẩn thỉu, đang đứng trên bậc thang cao nhìn xuống Giang Bạch Nghiễn với vẻ khinh thường.
Nhớ ra rồi.
Để tránh bại lộ, Thi Đại từng dò hỏi kỹ lưỡng người Trịnh gia, quen biết với ai trong số các tín đồ, quan hệ thế nào.
Thanh niên trước mặt là tên lưu manh nổi tiếng phường Đại An, ở sát vách Trịnh gia, bình thường hay buông lời mỉa mai Trịnh nhị lang, mỗi lần chạm mặt, đều phải dọa nạt vài câu.
Trịnh nhị lang tính tình nhu nhược, lần nào cũng không dám đáp trả.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt không nói gì, vuốt ve dao găm vàng đen trong tay áo.
Vuốt vẻ vỏ đao và chuôi kiếm là thói quen xưa nay của chàng, cũng như vung kiếm chặt đầu ai đó vậy, có thể nhờ nó giải tỏa trăm mối cảm xúc buồn chán.
Chàng đã quen với lời giễu cợt của người xung quanh, lúc này không tức giận, chỉ thấy vô vị...
Có lẽ còn xen lẫn chút không vui.
So sánh với Thi Đại, giọng thanh niên khàn khàn khó nghe, bỗng dưng lên tiếng ngắt lời nàng, khiến người ta sinh lòng chán ghét.
Lướt qua chuôi đao, ngón tay Giang Bạch Nghiễn dần dần dùng sức.
Giờ phút này, theo lý nên khắc chế sát ý.
Chàng chẳng buồn để ý người lạ gây chuyện, nghe thanh niên mắng thêm vài tiếng, đang muốn xoay lưng rời đi, tầm mắt bỗng phủ lên sắc xanh lục.
"Ta còn đang nghĩ là ai không có mắt, hóa ra là kẻ phá của không học thức, cả ngày chỉ biết dựa vào cha nương."
Thi Đại học theo giọng điệu thanh niên, hất cằm:
"Thế nào, còn chưa bị cha nương đuổi ra khỏi nhà hả?"
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy sau ót khẽ động, và một phần cổ thon dài trắng nõn.
Đáy mắt chàng thoáng khó hiểu.
"Ngươi..."
Thanh niên bị nàng chặn họng không nói nên lời, nhận ra nàng là tỷ tỷ của ma bệnh, xắn tay áo đến gần.
"Muốn ra tay?"
Thi Đại cười, không sợ hắn ta:
"Nơi này là thần cung của Liên Tiên nương nương, ngươi gây chuyện ở đây, sẽ bị thần phạt."
Lại một câu, chẳng những khiến đối phương không thể phản bác, ngay cả động tác cũng khựng lại tại chỗ.
Đám người này xem Liên Tiên nương nương là thần linh, nhìn thoáng qua thôi cũng nơm nớp lo sợ, nào dám gánh tội "gây chuyện ở thần cung".
Sắc mặt thanh niên thay đổi không yên, nghiến răng nghiến lợi một lúc, mới rít ra một câu từ kẽ răng:
"Các người chờ đó."
Thanh niên tăng nhanh bước chân căm giận rời đi, Thi Đại vung nắm đấm về phía hắn ta trong không khí.
Vừa quay đầu, đã thấy Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Làm gì vậy?"
"Bảo vệ đệ đấy."
Thi Đại trả lời chẳng cần suy nghĩ:
"Ta là tỷ tỷ kia mà."
Quan hệ tỷ đệ Trịnh gia rất tốt, nàng giúp đệ đệ giải vây, không coi là phá vỡ thiết lập nhân vật.
Giang Bạch Nghiễn vừa nhìn đã biết tính tình ôn hòa, không xung đột với người khác, nếu nàng im lặng làm người câm, không biết thanh niên kia còn muốn giày vò đến mức nào.
Chi bằng nói vài ba câu đuổi đối phương đi, vừa yên tĩnh, lại không cần để Giang Bạch Nghiễn nghe mấy lời nhục nhã làm bẩn tai chàng.
Động tác vuốt ve khựng lại, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
Bảo vệ chàng.
Ba chữ này, với chàng mà nói quá đỗi xa lạ.
Thuở nhỏ bị tà tu giam giữ, không một ai bằng lòng bảo vệ chàng, sau này tinh thông kiếm thuật, chẳng cần người khác che chở nữa.
Vừa nãy Thi Đại đứng trước mặt chàng, rõ ràng chỉ là một cơ thể yếu ớt dễ dàng chém đứt bằng một kiếm, nhưng khí thế dữ dằn, như con gì đấy vênh váo hung hăng...
Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu suy nghĩ.
Chắc là con mèo.
Hơn nữa còn là kiểu hồn nhiên chẳng hay biết nguy hiểm thật sự, giương nanh múa vuốt, nhảy lên nhảy xuống lúc lắc móng vuốt.
Thi Đại không đoán được suy nghĩ của chàng, dọc theo bậc thang đi xuống, đến điểm cuối, bỗng rộng rãi sáng rực.
Lọt vào tầm mắt là sảnh chính thoáng đãng sáng rỡ, xung quanh là bách tính tụm năm tụm ba chờ đợi, đèn đuốc trong sảnh sáng trưng, xung quanh trưng bày những ngọn đèn hoa sen nở rộ.
Tám đồng nam đồng nữ mặc bạch y đứng thẳng hai bên, làn da trắng như ngọc, môi đỏ răng trắng, rất giống linh đồng hầu hạ bên cạnh thần linh.
Thi Đại lại cảm nhận được yêu khí nồng nặc.
Đám "linh đồng" này, e rằng do yêu vật hóa thành.
"Khách mới đến."
Một tiểu đồng chậm rãi bước tới, đưa khay tròn trong tay.
Khay tròn được làm từ ngọc xanh, trong khay là vài miếng điểm tâm hình hoa sen.
"Đây là bánh tiên, được làm từ hạt sen, có linh khí do Liên Tiên nương nương ban tặng."
Tiểu đồng giòn giã nói:
"Mời khách mới nếm thử."
Sống lưng Thi Đại lạnh toát.
Điểm tâm được làm tinh xảo xinh xắn, trắng hồng đan xen, tan chảy như sương mù.
Trông thì đẹp đấy, nhưng...
Nó là đồ ăn do tà ma đưa đến.
Đối phương còn nói "linh khí của Liên Tiên nương nương" gì đấy, có quỷ mới biết "linh khí" của tà ma là thứ gì.
Quan sát xung quanh, không ít tín đồ đang ăn điểm tâm. Bánh mà Liên Tiên nương nương ban cho, trong mắt họ chính là món quà tối cao vô thượng.
Nếu nàng và Giang Bạch Nghiễn không ăn, sẽ khiến tà ma nghi ngờ.
Hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Đám người Triệu Ngũ Lang ăn thứ này, đến nay vẫn nhảy nhót tưng bừng, không bệnh tật gì.
Mắt đen tiểu đồng nhìn chằm chằm, khẽ hé môi đỏ:
"Khách nhân?"
Tuy lòng thấy ghê tởm, chần chừ một thoáng, Thi Đại vẫn giả vờ mừng rỡ, lấy một miếng điểm tâm hoa sen trong khay tiểu đồng.
Nàng chưa kịp ăn.
Không hề báo trước, một bàn tay với khớp xương rõ ràng bỗng nhiên đến gần, lấy miếng bánh trong tay nàng.
Khoảnh khắc chạm nhau, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua tay nàng, mềm mại hơi lạnh, như làn gió bất ngờ thổi tới.
Thi Đại ngẩn ngơ, Giang Bạch Nghiễn lại như không phát giác, thuận thế cho bánh hoa sen vào miệng.
Thấy chàng đã ăn, ánh sáng trong mắt tiểu đồng hơi thu lại, lùi một bước.
"Chẳng phải thể chất tỷ đặc biệt, ăn hạt sen vào sẽ cảm thấy khó chịu đấy ư?"
Yết hầu nhúc nhích, nuốt điểm tâm của tà ma vào bụng, Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt.
Ánh nến lay động, sau khi hàng mi dài của chàng khẽ run, vài vụn sáng lấm tấm rơi xuống. Giang Bạch Nghiễn nhếch môi, lúc nhìn về phía nàng, lộ lúm đồng tiền nhỏ bên gò má.
Dùng giọng điệu thản nhiên, chàng cười bảo:
"...Tỷ tỷ."
Sau đó nàng ta quyết định phối hợp diễn xuất.
Nàng ta không có mặt nạ na sư như Thẩm Lưu Sương, cũng không có mặt nạ do yêu họa bì đưa cho, dứt khoát diễn chính mình đang làm việc cho Trấn Ách Ti, nhón mũi chân, đến trước cửa Triệu gia.
Liễu Như Thường hít sâu:
"Yêu quỷ to gan, dám làm loạn trong thành Trường An, còn không nhanh tay chịu trói!"
Ánh mắt Thi Đại bừng sáng: Nàng đang suy nghĩ phải rút lui thế nào, mới hợp tình hợp lý lại không mất phong cách.
Sự xuất hiện bất ngờ của Liễu Như Thường, có thể coi là niềm vui từ trên trời rơi xuống.
Sống lưng Diêm Thanh Hoan run lên: "Còn không nhanh tay chịu trói" xếp, xếp thứ ba trong danh sách "những lời thoại muốn nói" của hắn đó!
Nhân vật chính trừ gian diệt ác coi như đã xuất hiện, kẻ phản diện như hắn...vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, chưa diễn đủ đâu.
Liễu Như Thường xuất hiện trấn áp, lệ quỷ nào dám ở đây nữa.
Thi Đại âm thầm bóp nát bùa thần hành trong tay, nhanh chóng ra khỏi tiểu viện Triệu gia cùng mấy người kia, trước khi đi vẫn không quên câu thoại kinh điển:
"Là Trấn Ách Ti! Rút mau!"
Liễu Như Thường: "..."
Bạch Cửu Nương Tử: "..."
Đây cũng không phải hành hiệp trượng nghĩa mà nàng ta tưởng tượng.
Triệu Ngũ Lang khóc đến trời đất tối sầm, nức nở ngất xỉu.
Liễu Như Thường tát một bạt tai để ông ta tỉnh lại, lạnh lùng nói:
"Những gì ngươi nói ban nãy, ta đã nghe thấy hết. Liên Tiên nương nương là ai?"
Chẳng dám che giấu gì nữa, Triệu Ngũ Lang vừa khóc vừa run, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Mười mấy ngày trước, không biết từ đâu truyền đến tin tức, Liên Tiên nương nương thần thông quảng đại, tấm lòng từ bi, chỉ cần hiến tế nữ tử cho nương nương, sẽ được thần linh phù hộ.
Triệu Ngũ Lang bị ma quỷ che mờ tâm trí, đến thần cung Liên Tiên dưới miếu thổ địa một chuyến, nghe nói Liên Tiên nương nương không chỉ phù hộ tiền tài bất tận, còn giúp đời sau của ông ta con cháu đầy đàng, nhất thời khiến ông ta nảy sinh tâm tư bất chính.
Ông ta và thê tử không sinh được đứa thứ hai, vì ông ta ham ăn biếng làm, mê muội đánh bạc mà gia đình ngày một nghèo khổ, hai vấn đề khó nhằn ấy chỉ cần đưa nữ nhi Lưu Thúy cho Liên Tiên nương nương, sẽ được giải quyết dễ dàng, một mũi tên trúng hai đích.
Liên Tiên nương nương không gạt ông ta, ngày thứ hai sau khi ông ta hiến tế Lưu Thúy, trong nhà đã xuất hiện một túi tiền nặng trĩu.
"Liên Tiên nương nương gì chứ."
Liễu Như Thường thật sự chẳng hiểu nổi, cau mày:
"Ngươi không sợ đó là tà ma giả dạng? Một thứ lai lịch bất minh, cho ngươi túi tiền, ngươi đã cam tâm tình nguyện giao nữ nhi của mình cho nó?"
Triệu Ngũ Lang không trả lời được, đành ngượng ngùng cười:
"Chuyện đó...chẳng phải là cho nàng một cơ hội làm linh đồng ngọc nữ sao."
Vừa dứt lời, má trái lại bị đuôi rắn trắng quấn quanh cổ Liễu Như Thường quất mạnh.
Bạch Cửu Nương Tử rút đuôi về, lười biếng ngáp:
"Ôi chao, trượt đuôi mất rồi."
Mấy kẻ này hiến tế người thân cho tà ma, vi phạm luật pháp Đại Chiêu, khó tránh khỏi ngục tù.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng trước mắt, là tra rõ nơi ẩn náu và thân phận thật sự của "Liên Tiên nương nương", cố hết sức cứu những nữ tử mất tích ra ngoài.
Rời khỏi cửa lớn Triệu gia, Liễu Như Thường xoa mi tâm.
Nhóm người Thi Đại đã tháo mặt nạ họa bì, đang chờ nàng ta ven đường. Thấy Liễu Như Thường ra ngoài, Thi Đại thò đầu vẫy tay:
"Chúng ta ở đây!"
Họ vừa nghe hết tình báo chi tiết từ chỗ Thẩm Lưu Sương, nhất trí quyết định, ngày mai phải đến miếu thổ địa tìm hiểu rõ ràng.
"Nam nhân mà ta và Như Thường dò hỏi có nói gần đây quan phủ điều tra vụ án mất tích nghiêm ngặt, phía Liên Tiên nương nương đã có sự đề phòng."
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
"Tuy nghi thức bái lạy ngày mai vẫn tiến hành như cũ, nhưng không phải ai cũng được vào."
Liễu Như Thường cất quyển tiểu thuyết ngược luyến vào túi áo, tiếp lời:
"Lần này, Liên Tiên nương nương vớ vẩn gì đấy chỉ gặp những kẻ đã từng đến thần cung thôi."
Thi Vân Thanh nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh, thoáng hiện ý chí chiến đấu:
"Đánh thẳng vào đó?"
"Không ổn."
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
"Chúng ta không rõ thực lực của Liên Tiên, cũng không biết kết cấu đường hầm miếu thổ địa, nếu đánh nhau, có lẽ sẽ chịu thiệt. Vả lại..."
Nàng ta nói đoạn bỗng khựng lại, sắc mặt nghiêm nghị hơn vài phần:
"Chúng ta vẫn chưa biết, tình cảnh của những nữ tử mất tích rốt cuộc thế nào. Nếu họ còn sống, vì chúng ta tùy tiện xông vào mà bị tà ma giết hại, thế thì mất nhiều hơn được."
Đó mới là chuyện nàng ta thật sự kiêng kỵ.
Thẩm Lưu Sương không sợ xông thẳng vào đó. Nhưng các cô nương mất tích sẽ trở thành con tin mà ta ma nắm chặt trong tay, trước khi chưa tìm thấy họ, tuyệt đối không thể tùy tiện tấn công.
Trong vụ án mà Trấn Ách Ti tra xét những năm qua, từng có tiền lệ tùy ý xông vào hang ổ tà ma, khiến tà ma tự bạo mất mạng, liên lụy vài con tin cũng chết theo.
Như vậy quá lỗ mãng, không phải tác phong của Thẩm Lưu Sương.
"Đúng thế."
Thi Đại gật đầu:
"Chẳng phải nhân chứng từng nói, hôm trước nữ nhi của hắn về nhà sao? Tuy có thể do yêu ma giả dạng, nhưng cũng chẳng thể loại trừ, nữ nhi của hắn thật sự vẫn còn sống."
"Cho nên, vẫn phải đến thần cung thăm dò thực hư."
Diêm Thanh Hoan cất lời:
"Nhưng chúng ta toàn là người lạ mặt, đâu thể lẫn vào..."
Nói được một nửa, hắn bỗng khựng lại.
Diêm Thanh Hoan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đượm ý cười của Thi Đại.
"Đúng rồi đấy, chính là nàng ấy."
Thi Đại giơ ngón cái:
"Cần thiết cho du lịch, lựa chọn đầu tiên để hàng yêu trừ ma, bạn tốt của chúng ta, yêu họa bì A Xuân."
Ra ngoài làm việc, thân phận do mình tự cho.
Họ đều là người lạ mặt, nhưng vấn đề tướng mạo, vào tay yêu họa bì hoàn toàn không còn là vấn đề nữa.
Là nhân viên làm việc cho Trấn Ách Ti, họ đã có khẩu cung của Triệu Ngũ Lang, tất nhiên có thể áp giải đám cặn bã hiến tế vợ con kia.
Nhưng để tránh quấy nhiễu yêu tà, rút dây động rừng, nhóm Thi Đại không áp giải tất cả mọi người trong hôm nay, mà âm thầm chọn hai gia đình bắt giữ trước, trưng dụng thân phận của họ.
Một hộ là gia đình năm người, phụ thân họ Lý, mẫu thân họ Thẩm, sinh một trai hai gái, đại nữ nhi đã hiến tế cho Liên Tiên.
Theo gã phụ thân khóc lóc khai nhận, bọn họ không phải bán nữ nhi cầu vinh, chẳng qua chỉ muốn nữ nhi sớm ngày bước lên tiên đồ, phù hộ cả nhà.
Không lâu sau, tiểu nữ nhi trong nhà đó lén nói với Thi Đại, tâm nguyện mà cha nương cầu xin Liên Tiên nương nương, chỉ mong đường làm quan của đệ đệ thuận lợi, thăng quan tiến tước.
Một hộ khác, là nam nhân mà Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường đã tra hỏi.
Nam nhân họ Trịnh, thê tử mất sớm, trước giờ sức khỏe hắn ta không tốt, là ma bệnh nổi danh phố phường. Lần này hiến tế nữ nhi, một là cầu nguyện cơ thể khỏe mạnh, hai là muốn dính chút tiên duyên, lấy được vợ tốt.
Nam nhân họ Trịnh có một tỷ tỷ, ngày mai khi đến bái lạy Liên Tiên nương nương, hắn ta định dẫn tỷ tỷ theo cùng.
Tương tự như việc phát triển hội nhóm bên ngoài vậy.
Thực ra cũng có thể sử dụng thân phận nhà Triệu Ngũ Lang, một nam một nữ, một phu một thê, số lượng vừa khéo.
Không giả mạo nhà này là do chút lòng riêng của Thẩm Lưu Sương.
Lúc đầu chọn thân phận của một nhà năm người, là vì nàng ta trùng hợp cũng mang họ Thẩm, quyết định làm nữ chủ nhân, Diêm Thanh Hoan đóng vai phụ thân.
Tuổi tác Thi Vân Thanh tương đương tiểu nhi tử nhà đó, vóc dáng cao lớn của Liễu Như Thường cũng tương tự nhị nữ nhi, giả mạo sẽ không khiến người ta nghi ngờ, nghiễm nhiên đã xác định vai diễn.
Cứ thế chỉ còn lại Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn.
Đùa à.
Thẩm Lưu Sương sẽ không để muội muội giả làm phu thê với bất cứ tên nam nhân nào.
Thẩm Lưu Sương mỉm cười hàm súc:
"Lưng Triệu Ngũ Lang hơi gù, vóc người cũng không đủ, Giang công tử rất khó bắt chước. Chi bằng chọn nhà khác, cặp tỷ đệ kia thì sao?"
Từng câu từng chữ hợp tình hợp lý, khiến người ta chẳng thể phản bác.
Giang Bạch Nghiễn không có ý kiến gì, liếc nhìn đứa nhỏ bên cạnh, cười đáp:
"Được."
Thi Vân Thanh: "?"
Cảm giác phiền chán vô cớ này là chuyện gì?
Cảm giác khó chịu vì lãnh địa bị xâm chiếm lúc sống cùng bầy sói bỗng kéo đến, Thi Vân Thanh nghiến răng:
"Ta không thể đổi vai với hắn sao?"
Vừa thốt ra câu này, đã nhận được vài ánh mắt trìu mến.
"Giang công tử thế này."
Thẩm Lưu Sương khoa tay trên đỉnh đầu cậu một lúc, rồi lại kéo tay xuống ngang lồng ngực:
"Đệ lại thế này."
Liễu Như Thường buồn cười, khoanh tay trước ngực, mày mắt cong cong:
"Cũng đâu thể nói, họ Trịnh kia được Liên Tiên nương nương phù hộ mà cải lão hoàn đồng được?"
Thi Đại nghẹn một câu mỉa mai không nói.
Thám tử thành niên biến thành trẻ con khi tra án, vậy thì cốt truyện này không thể gọi là "Thương Sinh Lục" được nữa, phải là "Thám tử lừng danh Thi Vân Thanh" mới đúng.
Thân phận ngụy trang chỉ giới hạn trong ngày mai, không phải vấn đề gì to tát, cho nên quyết định rất nhanh.
Bất tri bất giác trời đã về khuya, sắp đến giờ hợi. Trước khi về phủ, họ lại đến Phùng gia.
Trong số rất nhiều gia đình dính líu đến vụ án mất tích, chỉ duy nhất Phùng gia là thật sự quan tâm đến nữ nhi bị mất, lòng nóng như lửa đốt.
"Là các vị đại nhân!"
Phùng Hủ mở cửa, gương mặt gầy gò tái nhợt thoáng chút vui mừng:
"Các vị đại nhân, dám hỏi đã có tin tức rồi sao?"
Đến tận lúc này, thực ra không thể hoàn toàn xác định, vụ mất tích của Phùng Lộ có liên quan đến Tiên Liên nương nương.
Thi Đại mím môi suy nghĩ.
Có điều...tế phẩm Liên Tiên cần chỉ giới hạn ở nữ tử, không cần có quan hệ huyết thống với tín đồ.
Nếu có người bắt cóc nữ tử lang thang hiến cho tà ma, Phùng Lộ biến mất không thấy đâu, liệu có phải do kẻ nào đó nảy sinh ý đồ xấu xa, thuận thế bắt nàng ấy đi, hiến tế cho Liên Tiên không?
"Sau ngày mai, sẽ có thể cho ông đáp án."
Thẩm Lưu Sương ôn hòa cười nói:
"Trừ Trấn Ách Ti, Đại Lý Tự cũng sẽ giúp đỡ tìm kiếm Phùng Lộ."
Diêm Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, khẽ bảo:
"Bệnh tình nương tử ông thế nào rồi?"
Vài canh giờ trước, nữ chủ nhân nhà này bị bệnh liệt giường, rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn vừa hỏi xong, cửa gỗ sảnh chính trong viện vang lên ken két, một phụ nhân trung niên mặt mày nhợt nhạt bước ra ngoài.
"Là linh dược do vị đại nhân này ban tặng sao?"
Phụ nhân khẽ ho vài tiếng, vái lạy:
"Đa tạ...đa tạ."
Diêm Thanh Hoan nào từng gặp tình cảnh này, vành tai thoáng chốc ửng đỏ, vội vã bước lên dìu bà ấy:
"Chuyện trong bổn phận thôi, không cần cảm tạ. Đại nương, thấy trong người thế nào?"
"Khỏe nhiều rồi."
Phùng Hủ đỡ nương tử nhà mình:
"Nàng vốn mê man đã lâu, sau khi uống linh dược, hạ sốt hơn phân nửa, cũng tỉnh táo hơn nhiều."
Diêm Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc dặn dò:
"Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng phí tâm phí sức. Chúng ta sẽ cố hết sức thăm dò tung tích của Phùng Lộ."
Hắn nói xong lui về phía đồng đội, ánh mắt lơ đãng lướt qua, trông thấy một quyển sách y trên ghế nhỏ ở một góc nhà.
Diêm Thanh Hoan tò mò:
"Trong nhà có người làm đại phu sao?"
"Không được coi là đại phu."
Đáy mắt Phùng Hủ dịu dàng hơn mấy phần:
"Là sách của Lộ Lộ. Lúc nhỏ nàng từng bị bắt cóc một lần, sau khi trốn ra ngoài, muốn làm đại phu, cứu bệnh chữa thương."
Thi Đại:
"Lúc nhỏ nàng ấy cũng từng bị bắt cóc?"
"Đứa nhỏ Lộ Lộ này, hồi bé rất nghịch ngợm, trốn ra ngoài chơi suốt ngày suốt đêm."
Phùng Hủ than thở:
"Năm nàng mười một, bị bắt vào ổ ăn mày, tự mình gắng gượng trốn thoát. Từ đó về sau, nàng không còn nghịch nữa, bắt đầu tự học y thuật, bảo là...thấy quá nhiều người chịu khổ."
Diêm Thanh Hoan liên tục gật đầu:
"Chỗ ta có không ít điển tịch y học, chờ nàng trở về, có thể dạy nàng đôi chút."
Thi Đại không khỏi nhớ đến Triệu Lưu Thúy nhà Triệu Ngũ Lang.
Triệu Lưu Thúy và Phùng Lộ đều khoảng mười mấy tuổi, một người bị ép học nấu ăn nữ hồng, để có thể gả cho người chồng tốt, người kia được cha nương hỗ trợ, học y thuật mà mình muốn.
Sau khi mất tích, thái độ người nhà các nàng cũng khác nhau một trời một vực.
Thi Đại rũ mắt, mím môi.
Một bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống, nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng.
Ngước mắt nhìn qua, sắc mặt Thẩm Lưu Sương dịu dàng mà kiên định, đôi mắt thấp thoáng dưới ánh trăng, loang ra vầng sáng như ánh nến rực cháy:
"Đừng lo."
Thẩm Lưu Sương khẽ bảo:
"Chúng ta sẽ tìm được họ mà."
Tối đó Thi Đại ngủ không ngon lắm, sáng hôm sau mơ màng thức dậy, trước khi rời khỏi phòng, xoa đầu A Ly tạm biệt nó.
Nàng ngụy trang thành a tỷ Triệu gia, mang theo hồ ly vắt vẻo trên vai, không khác gì tự lộ thân phận.
"Cho nên mới nói, ta không thích tra án."
Cục bông trắng lúc lắc cái đuôi, khổ sở muôn phần:
"Các ngươi xâm nhập trại địch, chắc chắn rất nguy hiểm. Nhớ rõ phải cẩn thận!"
Chẳng những phải đề phòng kẻ địch, còn phải dè chừng Giang Bạch Nghiễn.
Nó không quên mỗi khi tra án giết yêu, Giang Bạch Nghiễn như một kẻ tàn sát, khiếp người không thôi.
"Biết rồi, biết rồi."
Thi Đại cười:
"Lưu Sương tỷ tỷ, Giang công tử và Liễu Như Thường đều là cao thủ của Trấn Ách Ti, sẽ không có chuyện gì đâu."
A Ly: "..."
Xin hãy xóa đi cái tên thứ hai.
Hôm nay là ngày tín đồ bái lạy Liên Tiên nương nương, Triệu Ngũ Lang từng tiết lộ, tín đồ của Liên Tiên khoảng mấy chục người.
Nhiều người như vậy cùng vào núi thổ địa, chắc chắn sẽ khiến quan phủ nghi ngờ, cho nên Liên Tiên nương nương ra lệnh, mỗi nhà sẽ đến vào khung giờ khác nhau.
Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn giả làm Trịnh gia, là nhóm xuất phát sớm nhất.
Đến Hiểu Nguyệt Các của Mạnh Kha, được yêu họa bì A Xuân thành thạo hóa trang, Thi Đại ngắm mình qua gương đồng.
Một gương mặt quá đỗi bình thường, khóe mắt hơi cụp xuống, có vẻ khổ sở đáng thương.
Tốt lắm, khoác thêm váy áo xanh lục tìm được từ Trịnh gia, hiển nhiên chính là a tỷ Trịnh gia.
Thi Đại không khỏi thán phục:
"A Xuân, tay nghề tuyệt vời."
A Xuân được nàng khen đến độ xấu hổ, gò má ửng hồng:
"Tiểu thư quá khen, có thể giúp đỡ tiểu thư, là phúc của ta."
Bên kia, Giang Bạch Nghiễn cũng đã thay đồ xong.
Nhị lang Trịnh gia ốm yếu nhiều bệnh, mặt mày không chút sắc máu, dáng người cao gầy yếu ớt. Chàng mặc bạch y vải thô, buộc thắt lưng phác họa đường cong rõ rệt như một nhành trúc mềm dẻo.
Thi Đại lẳng lặng nhìn thoáng qua.
Thi Đại lặng lẽ rời mắt.
Thon quá đi.
"Dưới núi thổ địa sâu cạn khó đoán, mọi người đến đó trước, nhất định phải cẩn thận."
Thẩm Lưu Sương nói:
"Trong số những tín đồ đến đó bái lạy, có không ít người quen nhau, chưa đến mức bất đắc dĩ thì đừng để lộ thân phận."
Thi Đại ngoan ngoãn gật đầu.
Tùy cơ ứng biến, biểu diễn bất cứ lúc nào, nàng hiểu mà.
Liễu Như Thường hoạt động cổ tay, vang tiếng răng rắc, mỉm cười tươi tắn:
"Đã nhìn tên kia không thuận mắt từ lâu. Tối nay có thể đánh một trận rồi nhỉ?"
Bạch Cửu Nương Tử ưỡn thẳng người:
"Còn không phải sao!"
Diêm Thanh Hoan hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén nhịp tim căng thẳng đang đập thình thịch của mình.
Tối nay, chắc chắn hắn sẽ không làm gánh nặng nữa.
Thi Vân Thanh: "..."
Buồn bực trừng Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh nhìn sang Thi Đại, siết chặt ống tay áo, ngượng nghịu khẽ nói:
"Chú ý an toàn."
Miếu thổ địa tọa lạc ở thành tây.
Trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị đầy đủ, theo lời miêu tả của Trịnh gia và Triệu gia, đã nắm rõ đại khái hình thù và bố cục của "thần cung" kia.
Đẩy cửa chính của miếu thổ địa, vài vụn sáng rót vào bóng tối, có thể thấy rõ khói bụi bay giữa không trung.
Nơi này nhang khói không vượng, trên bàn cúng rải rác vài loại trái cây hư thối, nhang cháy được một nửa đã bị dập tắt, phần thân oằn xuống như vươn cổ chịu chết, từ đỉnh rớt xuống một vệt tro tàn.
Tượng thần của ông thổ địa vẫn hiền lành như cũ, tiếc thay chẳng hề hay biết, vùng đất dưới chân mình đã bị tà ma chiếm giữ.
Thi Đại cảnh giác quan sát xung quanh, Giang Bạch Nghiễn vào trước nàng một bước, rút một lá bùa từ tay áo ra, dán vào tủ gỗ ở góc đông nam.
Tà ma cẩn thận tột cùng, lá bùa này là tín vật Liên Tiên nương nương ban cho tín đồ, như một loại công cụ gõ cửa, chỉ khi cầm lá bùa trong tay mới có thể mở cửa vào thần cung.
Họ đã lấy được bùa từ chỗ Triệu gia và Trịnh gia.
Lá bùa được dán chặt vào cửa tủ, khởi động một loại pháp trận vô hình.
Thoáng chốc, sàn nhà sau lưng tượng thổ địa chậm rãi hé mở, để lộ cầu thang dài thông xuống lòng đất.
Thi Đại thò đầu nhìn xuống, may mắn là hành lang vẫn sáng đèn, không đến nỗi tối mịt.
Giang Bạch Nghiễn:
"Ta đi trước."
Chàng nói xong rồi bước đi, Thi Đại không dám lề mề, theo sau lưng chàng.
Hành lang dài còn sáng sủa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, ánh nến được khắc thành hình dạng hoa sen, nối liền không ngớt, tỏa sáng lấp lánh, soi chiếu bậc thang uốn lượn và vách tường trắng tinh hai bên.
Nghĩ cũng phải, tà ma tự xưng "Liên Tiên nương nương" với bên ngoài, nếu đã là tiên, đâu thể nào khiến sào huyệt của mình tối tăm được. Nếu không còn chưa chiêu mộ được tín đồ, đã dọa người ta chạy mất dạng.
Dọc theo bậc thang xuống dưới, Thi Đại hơi căng thẳng, nhìn Giang Bạch Nghiễn bên cạnh.
Chàng bước đi rất nhẹ, gần như không có tiếng động, bước chân vững vàng, đi lại ở nơi quỷ dị khó lường này mà cứ như nhàn nhã dạo chơi.
Phát giác tầm mắt của nàng, Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu, dịu dàng cười hỏi:
"Hồi hộp à?"
"Một chút thôi."
Thi Đại buộc miệng định nói lời thật lòng, nhớ ra chỗ này là địa bàn của tà ma, nhanh chóng nhập vai:
"Ta chưa từng gặp Liên Tiên nương nương. Theo như đệ nói, lão nhân gia thật sự có thể thực hiện nguyện vọng của ta?"
Chừng như không ngờ nàng lại nhập vai nhanh đến thế, Giang Bạch Nghiễn khựng lại, khẽ cười:
"Tất nhiên, Liên Tiên nương nương thần thông quảng đại, ta đã nói tâm nguyện với nàng, mong chờ thân thể này sớm ngày khỏe lại."
Quả nhiên Giang công tử rất biết cách tung hứng.
Thi Đại rất thích qua lại với người thông minh bớt lo như vậy, còn muốn lên tiếng, đã nghe sau lưng truyền đến tiếng cười nhạo.
"Ta còn đang nghĩ ai đi phía trước, hóa ra là ma bệnh Trịnh gia."
Là giọng của nam nhân, cà lơ phất phơ:
"Thế nào, vẫn chưa hết bệnh? Chưa chết nữa hả?"
Thi Đại quay đầu, nhờ ánh nến sáng rỡ, nhìn rõ mặt người đó.
Hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mặc trường bào cũ bẩn thỉu, đang đứng trên bậc thang cao nhìn xuống Giang Bạch Nghiễn với vẻ khinh thường.
Nhớ ra rồi.
Để tránh bại lộ, Thi Đại từng dò hỏi kỹ lưỡng người Trịnh gia, quen biết với ai trong số các tín đồ, quan hệ thế nào.
Thanh niên trước mặt là tên lưu manh nổi tiếng phường Đại An, ở sát vách Trịnh gia, bình thường hay buông lời mỉa mai Trịnh nhị lang, mỗi lần chạm mặt, đều phải dọa nạt vài câu.
Trịnh nhị lang tính tình nhu nhược, lần nào cũng không dám đáp trả.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt không nói gì, vuốt ve dao găm vàng đen trong tay áo.
Vuốt vẻ vỏ đao và chuôi kiếm là thói quen xưa nay của chàng, cũng như vung kiếm chặt đầu ai đó vậy, có thể nhờ nó giải tỏa trăm mối cảm xúc buồn chán.
Chàng đã quen với lời giễu cợt của người xung quanh, lúc này không tức giận, chỉ thấy vô vị...
Có lẽ còn xen lẫn chút không vui.
So sánh với Thi Đại, giọng thanh niên khàn khàn khó nghe, bỗng dưng lên tiếng ngắt lời nàng, khiến người ta sinh lòng chán ghét.
Lướt qua chuôi đao, ngón tay Giang Bạch Nghiễn dần dần dùng sức.
Giờ phút này, theo lý nên khắc chế sát ý.
Chàng chẳng buồn để ý người lạ gây chuyện, nghe thanh niên mắng thêm vài tiếng, đang muốn xoay lưng rời đi, tầm mắt bỗng phủ lên sắc xanh lục.
"Ta còn đang nghĩ là ai không có mắt, hóa ra là kẻ phá của không học thức, cả ngày chỉ biết dựa vào cha nương."
Thi Đại học theo giọng điệu thanh niên, hất cằm:
"Thế nào, còn chưa bị cha nương đuổi ra khỏi nhà hả?"
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy sau ót khẽ động, và một phần cổ thon dài trắng nõn.
Đáy mắt chàng thoáng khó hiểu.
"Ngươi..."
Thanh niên bị nàng chặn họng không nói nên lời, nhận ra nàng là tỷ tỷ của ma bệnh, xắn tay áo đến gần.
"Muốn ra tay?"
Thi Đại cười, không sợ hắn ta:
"Nơi này là thần cung của Liên Tiên nương nương, ngươi gây chuyện ở đây, sẽ bị thần phạt."
Lại một câu, chẳng những khiến đối phương không thể phản bác, ngay cả động tác cũng khựng lại tại chỗ.
Đám người này xem Liên Tiên nương nương là thần linh, nhìn thoáng qua thôi cũng nơm nớp lo sợ, nào dám gánh tội "gây chuyện ở thần cung".
Sắc mặt thanh niên thay đổi không yên, nghiến răng nghiến lợi một lúc, mới rít ra một câu từ kẽ răng:
"Các người chờ đó."
Thanh niên tăng nhanh bước chân căm giận rời đi, Thi Đại vung nắm đấm về phía hắn ta trong không khí.
Vừa quay đầu, đã thấy Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Làm gì vậy?"
"Bảo vệ đệ đấy."
Thi Đại trả lời chẳng cần suy nghĩ:
"Ta là tỷ tỷ kia mà."
Quan hệ tỷ đệ Trịnh gia rất tốt, nàng giúp đệ đệ giải vây, không coi là phá vỡ thiết lập nhân vật.
Giang Bạch Nghiễn vừa nhìn đã biết tính tình ôn hòa, không xung đột với người khác, nếu nàng im lặng làm người câm, không biết thanh niên kia còn muốn giày vò đến mức nào.
Chi bằng nói vài ba câu đuổi đối phương đi, vừa yên tĩnh, lại không cần để Giang Bạch Nghiễn nghe mấy lời nhục nhã làm bẩn tai chàng.
Động tác vuốt ve khựng lại, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
Bảo vệ chàng.
Ba chữ này, với chàng mà nói quá đỗi xa lạ.
Thuở nhỏ bị tà tu giam giữ, không một ai bằng lòng bảo vệ chàng, sau này tinh thông kiếm thuật, chẳng cần người khác che chở nữa.
Vừa nãy Thi Đại đứng trước mặt chàng, rõ ràng chỉ là một cơ thể yếu ớt dễ dàng chém đứt bằng một kiếm, nhưng khí thế dữ dằn, như con gì đấy vênh váo hung hăng...
Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu suy nghĩ.
Chắc là con mèo.
Hơn nữa còn là kiểu hồn nhiên chẳng hay biết nguy hiểm thật sự, giương nanh múa vuốt, nhảy lên nhảy xuống lúc lắc móng vuốt.
Thi Đại không đoán được suy nghĩ của chàng, dọc theo bậc thang đi xuống, đến điểm cuối, bỗng rộng rãi sáng rực.
Lọt vào tầm mắt là sảnh chính thoáng đãng sáng rỡ, xung quanh là bách tính tụm năm tụm ba chờ đợi, đèn đuốc trong sảnh sáng trưng, xung quanh trưng bày những ngọn đèn hoa sen nở rộ.
Tám đồng nam đồng nữ mặc bạch y đứng thẳng hai bên, làn da trắng như ngọc, môi đỏ răng trắng, rất giống linh đồng hầu hạ bên cạnh thần linh.
Thi Đại lại cảm nhận được yêu khí nồng nặc.
Đám "linh đồng" này, e rằng do yêu vật hóa thành.
"Khách mới đến."
Một tiểu đồng chậm rãi bước tới, đưa khay tròn trong tay.
Khay tròn được làm từ ngọc xanh, trong khay là vài miếng điểm tâm hình hoa sen.
"Đây là bánh tiên, được làm từ hạt sen, có linh khí do Liên Tiên nương nương ban tặng."
Tiểu đồng giòn giã nói:
"Mời khách mới nếm thử."
Sống lưng Thi Đại lạnh toát.
Điểm tâm được làm tinh xảo xinh xắn, trắng hồng đan xen, tan chảy như sương mù.
Trông thì đẹp đấy, nhưng...
Nó là đồ ăn do tà ma đưa đến.
Đối phương còn nói "linh khí của Liên Tiên nương nương" gì đấy, có quỷ mới biết "linh khí" của tà ma là thứ gì.
Quan sát xung quanh, không ít tín đồ đang ăn điểm tâm. Bánh mà Liên Tiên nương nương ban cho, trong mắt họ chính là món quà tối cao vô thượng.
Nếu nàng và Giang Bạch Nghiễn không ăn, sẽ khiến tà ma nghi ngờ.
Hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Đám người Triệu Ngũ Lang ăn thứ này, đến nay vẫn nhảy nhót tưng bừng, không bệnh tật gì.
Mắt đen tiểu đồng nhìn chằm chằm, khẽ hé môi đỏ:
"Khách nhân?"
Tuy lòng thấy ghê tởm, chần chừ một thoáng, Thi Đại vẫn giả vờ mừng rỡ, lấy một miếng điểm tâm hoa sen trong khay tiểu đồng.
Nàng chưa kịp ăn.
Không hề báo trước, một bàn tay với khớp xương rõ ràng bỗng nhiên đến gần, lấy miếng bánh trong tay nàng.
Khoảnh khắc chạm nhau, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua tay nàng, mềm mại hơi lạnh, như làn gió bất ngờ thổi tới.
Thi Đại ngẩn ngơ, Giang Bạch Nghiễn lại như không phát giác, thuận thế cho bánh hoa sen vào miệng.
Thấy chàng đã ăn, ánh sáng trong mắt tiểu đồng hơi thu lại, lùi một bước.
"Chẳng phải thể chất tỷ đặc biệt, ăn hạt sen vào sẽ cảm thấy khó chịu đấy ư?"
Yết hầu nhúc nhích, nuốt điểm tâm của tà ma vào bụng, Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt.
Ánh nến lay động, sau khi hàng mi dài của chàng khẽ run, vài vụn sáng lấm tấm rơi xuống. Giang Bạch Nghiễn nhếch môi, lúc nhìn về phía nàng, lộ lúm đồng tiền nhỏ bên gò má.
Dùng giọng điệu thản nhiên, chàng cười bảo:
"...Tỷ tỷ."