Chương 6: Chào Madam, em đến muộn!
“Nhiệm vụ mới!”
Nghe đến nhiệm vụ, hai mắt cô bỗng sáng lên. Nhiễm Tranh không phải là người không hiểu chuyện. Nhiệm vụ đối với cậu hay cô đều rất quan trọng. Việc này cô cũng không thể trách Thiên Ngôn được.
Nhiễm Tranh hướng mắt nhìn về phía Thiên Ngôn. Sự giận dỗi trong cô đã biến mất.
“Anh bận vậy thì đi đi, lần sau chúng ta gặp lại.”
Thiên Ngôn hôn lên trán Nhiễm Tranh thay cho lời xin lỗi của cậu.
“Cảm ơn em.”
Ánh mắt lưu luyến nhìn cô không nỡ rời đi, nhưng vì nhiệm vụ cậu không thể chậm trễ.
Thiên Ngôn đi rồi, Nhiễm Tranh cũng không có lý do gì ở lại. Cô loạng choạng bước ra khỏi phòng, rời đi.
Biệt thự Rose Black.
“Cả ngày nay rồi cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô là gì. Không muốn nói?”
Mạch Ngạn ngồi trên sofa nhìn Đỗ Như đối diện một cách chăm chú. Nhưng Đỗ Như lại không quan tâm đến thái độ của hắn, bà điềm đạm ăn trái cây, nói với hắn:
“Muốn biết tên tôi, cậu tự đi tìm hiểu.”
“Cô nghĩ Mạch Ngạn này muốn biết thông tin của một người phụ nữ khó lắm ư! Vậy thì cô đã lầm rồi.”
“Đúng là người tiêu tiền có khác. Sao cậu vẫn còn hỏi tên của tôi làm gì? Chẳng lẽ thông tin mà cậu tìm là hàng fake?”
Ánh mắt sắc bén kèm theo sự chế giễu của Đỗ Như khiến Mạch Ngạn tức điên. Hắn trừng mắt nhìn bà, nghiến răng.
“Cô cứ giấu tên của mình đi, rồi cô sẽ phải hối hận vì chuyện này.”
Mạch Ngạn đứng phắt dậy, hắn “hừ” lạnh một cái rồi bỏ đi lên lầu.
Tại sao hắn lại tức giận đến thế?
Tất cả cũng là vì thông tin của Đỗ Như. Dù cho hắn có kêu người điều tra thông tin của bà nhưng kết quả đều là một trang giấy trắng. Ngay cả hacker nổi tiếng trong ngành vẫn không thể tìm thấy được thông tin của bà.
Một người kiêu ngạo như hắn đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện vô lý này. Tất cả những người có thân phận hiểm hách, hắn chỉ cần bỏ ra vài giây đã lấy được thông tin của họ. Vậy mà, một người phụ nữ bình thường không có địa vị hay danh tiếng nào trong xã hội lại không tìm được thông tin. Và gần như mọi thông tin về người phụ nữ này đã bị ai đó chặn lại.
Rốt cuộc, người phụ nữ bình thường này là ai? Sao lại bí ẩn đến vậy. Hay là một tổ chức nào đó?
Càng nghĩ, Mạch Ngạn càng nhứt đầu. Hắn thở dài, tạm gác chuyện của người phụ nữ đó sang một bên.
“Giải quyết chuyện chính trước, tôi sẽ tìm hiểu về cô sao.”
Mạch Ngạn đi đến bàn làm việc của mình. Mở màn hình laptop lên, một email của chủ tịch Hàn gửi đến. Nội dung bên trong chính là thiệp mời hắn đến dự một buổi tiệc trên hòn đảo nhỏ mà ông ta vừa mới mua được ở Paris(Pháp). Nhìn nội dung trong thư mời, Mạch Ngạn khẽ mỉm cười đầy ẩn ý. Đương nhiên hắn hiểu, hòn đảo mới - Paris là cách gọi ẩn dụ cho một cuộc giao dịch bất chính nhưng đem lợi nhuận cao.
“Ông già đó thật chu đáo. Muốn bắt cá lớn liền bỏ tiền ra mua đàn cá nhỏ. Ông làm vậy ha..chỉ khiến tôi nể ông hơn thôi.”
Ở bên dưới nhà, Đỗ Như vừa ăn trái cây vừa đi qua đi lại. Trong ánh mắt thâm sâu, bà đang toan tính một cuộc tẩu thoát khỏi biệt thự. Nhưng ở đây có rất nhiều vệ sĩ anh gác và người người túc trực ngày đêm. Bọn họ đều chia ca ra để làm việc. Điều này, khiến bà có chút đau đầu. Để trốn ra khỏi đây mà không bị phát hiện, cách tốt nhất chỉ có thể là hạ sách.
Đỗ Như quan sát số lượng người và các góc khuất trong nhà, bên ngoài. Một khi tìm ra được điểm yếu thì tối nay bà sẽ hành động.
Rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Bởi vì, bà biết Mạch Ngạn không phải là một kẻ tầm thường. Từ thông tin mà bà tìm được, hắn bên ngoài chỉ là một cậu ấm nhưng thật chất là một con cáo xảo quyệt đang từng bước trở thành mối đe dọa của người khác.
Trong lúc đó, Thiên Ngôn rời khỏi điểm hẹn, cậu lên xe chạy thẳng đến trụ cảnh sát. Đó chính là nơi mà hiện tại cậu đang làm việc.
Cộp cộp…
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến phòng hợp. Thiên Ngôn mở cánh cửa ra, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía cậu.
“Chào Madam, em đến muộn.”
Cậu đứng nghiêm, chào Lôi Thanh Băng. Cô ta chính là cấp trên của cậu. Là một madam khi tuổi còn trẻ, không những tài giỏi, cô ta còn sở hữu một vẽ đẹp khiến bao người say mê. Nhưng có một điều ở cô ta làm con trai không dám đến gần. Đó là ánh mắt hung dữ và những lúc tức giận. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đó đã khiến đám con trai run lẩy bẩy.
Có lần, trong lúc tra hỏi tội phạm. Nhưng tên đó lại cứng đầu không chịu khai thật khiến các đồng chí phải khó xử. Vậy mà, Thanh Băng chỉ cần đứng ở trước mặt liếc nhẹ một cái tên đó liền nói hết sự thật với cảnh sát. Những ca khó điều do một mình Thanh Băng xử lý. Chính vì lý do đó, ở trụ sở ai cũng kính nể và e dè trước cái tên của cô ta.
Thanh Băng không nhìn Thiên Ngôn, cô ta chỉ tay xuống chiếc ghế gần đó ý bảo cậu ngồi vào vị trí. Giọng nhẹ nhàng, khiển trách:
“Cậu đến muộn hơn dự kiến.”
“Xin lỗi Madam, vừa nghe điện thoại em liền chạy đến đây.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi. Chúng ta vào vấn đề chính nào.”
Màn hình laptop hiện lên thông tin của một người đàn ông và những thông tin về ông ta. Để mọi người hiểu rõ, Thanh Băng ôn tồn nói:
“Đây là chủ tịch của tập đoàn Đá Quý. Một công ty có tầm ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước với các loại đá quý và hiếm. Đặc biệt trong đó là kim cương.”
“Madam đang nói đến phi vụ kim cương à? Ông ta đã nhiều lần trốn thoát khỏi lưới của cảnh sát, lần này nếu Madam tham gia chắc chắn sẽ tóm được ông ta.”
Thiên Ngôn hơi nghiêng người về sau nói nhỏ với đồng nghiệp của mình.
“Thiên Ngôn, cậu có ý kiến gì sao?”
Một câu nói lạnh lùng từ Thanh Băng phát ra. Cô ta nhìn cậu nghiêm túc hỏi.
“Dạ dạ không có. Madam cứ tiếp tục đi ạ.”
Biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến Thiên Ngôn đổ mồ hôi trán. Cậu liền ngồi khóa miệng mình lại nghiêm túc nghe Thanh Băng trình bày.
Nhưng Thanh Băng lại im lặng, khiến mọi người trong phòng hợp điều nín thở không một ai dám phát ra tiếng động.
“Hiểu rồi.”
Đột nhiên, Thanh Băng thốt lên một câu làm mọi người nhìn nhau hoang mang.
Hiểu rồi?
Không một ai biết Madam đang đề cập đến chuyện gì. Bọn họ bắt đầu hoài nghi về bản thân mình. Đã ai làm gì đó đắc tội đến Madam đáng kính này không? Hay ai đó đã khiến Madam tức giận?
Ánh mắt vô ý nhưng lòng có ý của mọi người đều hướng đến Thiên Ngôn. Vừa rồi, chính cậu là người đã chọc ghẹo Madam. Nếu như Madam có nổi trận lôi đình thì tất cả do Thiên Ngôn cậu gây ra.
Thiên Ngôn ngòi im trên ghế đương nhiên cảm nhận được ánh mắt đủ loại vũ khí nhìn mình. Nhưng cậu cố tình làm lơ, xem như không biết gì. Cho đến khi, cô ta giơ tay lên tháo tai nghe bên phải của mình ra. Lúc này, mọi người mới biết vừa rồi cô ta đang nghe điện thoại.
“Mọi người làm sao vậy?”
Nhận thấy sắc mặt kỳ lạ của mọi người, Thanh Băng khó hiểu. Cô ta chỉ vừa nghe điện thoại thôi, sao họ lại có biểu cảm đó.
“Cũng không có gì đâu Madam. Cô cứ tiếp tục trình bày đi ạ…chứ bọn tôi muốn bệnh tim với cô rồi đây.”
Thiên Ngôn nói đến câu sau thì hạ thấp giọng lại để Thanh Băng nghe thấy lời cậu nói.
“Mọi người ổn thì chúng ta tiếp tục.”
Tất cả đều gật đồng ý với cô ta.
“Không còn thời gian nữa rồi.”
Thanh Băng bỗng chau mày, cung tay thành nắm đấm. Luồng sát khí xung quanh người cô ta lan tỏa khắp căn phòng.
Cột, kẹt…
Nghe thấy tiếng động, cô ta ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đứng nghiêm túc. Tất cả đồng thanh nói:
“Madam, chúng tôi đã sẵn sàng tác chiến.”
“Tác chiến? Ai bảo các người tác chiến?”
Thanh Băng bị lời nói của họ làm ngớ người. Cô ta vẫn chưa nói gì mà.
Mọi người nhìn mặt nhau hoang mang lần hai. Chẳng phải vừa rồi Madam nói không kịp thời gian ư? Lại thêm biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt là chuyện gì?
Có rất nhiều sự thắc mắc nhưng chẳng ai chịu lên tiếng nói. Mà những lần như thế, Thiên Ngôn luôn là người đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này. Không phải cậu cao thượng hay tốt bụng, mà việc cậu làm là do cậu là một đội trưởng. Cho nên, trách nhiệm này sớm đã thuộc về cậu.
Thiên Ngôn nhìn mọi người ra hiệu bằng ánh mắt.
‘Nếu có chuyện gì xảy ra, cửa phòng ở đó, chân ta ở đây. Mạnh ai nấy chạy, hiểu hết chưa!’
‘Rõ!’
Đây chính là châm ngôn sống sót với “cọp cái” mà Thiên Ngôn đã dạy cho họ.
Nghe đến nhiệm vụ, hai mắt cô bỗng sáng lên. Nhiễm Tranh không phải là người không hiểu chuyện. Nhiệm vụ đối với cậu hay cô đều rất quan trọng. Việc này cô cũng không thể trách Thiên Ngôn được.
Nhiễm Tranh hướng mắt nhìn về phía Thiên Ngôn. Sự giận dỗi trong cô đã biến mất.
“Anh bận vậy thì đi đi, lần sau chúng ta gặp lại.”
Thiên Ngôn hôn lên trán Nhiễm Tranh thay cho lời xin lỗi của cậu.
“Cảm ơn em.”
Ánh mắt lưu luyến nhìn cô không nỡ rời đi, nhưng vì nhiệm vụ cậu không thể chậm trễ.
Thiên Ngôn đi rồi, Nhiễm Tranh cũng không có lý do gì ở lại. Cô loạng choạng bước ra khỏi phòng, rời đi.
Biệt thự Rose Black.
“Cả ngày nay rồi cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô là gì. Không muốn nói?”
Mạch Ngạn ngồi trên sofa nhìn Đỗ Như đối diện một cách chăm chú. Nhưng Đỗ Như lại không quan tâm đến thái độ của hắn, bà điềm đạm ăn trái cây, nói với hắn:
“Muốn biết tên tôi, cậu tự đi tìm hiểu.”
“Cô nghĩ Mạch Ngạn này muốn biết thông tin của một người phụ nữ khó lắm ư! Vậy thì cô đã lầm rồi.”
“Đúng là người tiêu tiền có khác. Sao cậu vẫn còn hỏi tên của tôi làm gì? Chẳng lẽ thông tin mà cậu tìm là hàng fake?”
Ánh mắt sắc bén kèm theo sự chế giễu của Đỗ Như khiến Mạch Ngạn tức điên. Hắn trừng mắt nhìn bà, nghiến răng.
“Cô cứ giấu tên của mình đi, rồi cô sẽ phải hối hận vì chuyện này.”
Mạch Ngạn đứng phắt dậy, hắn “hừ” lạnh một cái rồi bỏ đi lên lầu.
Tại sao hắn lại tức giận đến thế?
Tất cả cũng là vì thông tin của Đỗ Như. Dù cho hắn có kêu người điều tra thông tin của bà nhưng kết quả đều là một trang giấy trắng. Ngay cả hacker nổi tiếng trong ngành vẫn không thể tìm thấy được thông tin của bà.
Một người kiêu ngạo như hắn đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện vô lý này. Tất cả những người có thân phận hiểm hách, hắn chỉ cần bỏ ra vài giây đã lấy được thông tin của họ. Vậy mà, một người phụ nữ bình thường không có địa vị hay danh tiếng nào trong xã hội lại không tìm được thông tin. Và gần như mọi thông tin về người phụ nữ này đã bị ai đó chặn lại.
Rốt cuộc, người phụ nữ bình thường này là ai? Sao lại bí ẩn đến vậy. Hay là một tổ chức nào đó?
Càng nghĩ, Mạch Ngạn càng nhứt đầu. Hắn thở dài, tạm gác chuyện của người phụ nữ đó sang một bên.
“Giải quyết chuyện chính trước, tôi sẽ tìm hiểu về cô sao.”
Mạch Ngạn đi đến bàn làm việc của mình. Mở màn hình laptop lên, một email của chủ tịch Hàn gửi đến. Nội dung bên trong chính là thiệp mời hắn đến dự một buổi tiệc trên hòn đảo nhỏ mà ông ta vừa mới mua được ở Paris(Pháp). Nhìn nội dung trong thư mời, Mạch Ngạn khẽ mỉm cười đầy ẩn ý. Đương nhiên hắn hiểu, hòn đảo mới - Paris là cách gọi ẩn dụ cho một cuộc giao dịch bất chính nhưng đem lợi nhuận cao.
“Ông già đó thật chu đáo. Muốn bắt cá lớn liền bỏ tiền ra mua đàn cá nhỏ. Ông làm vậy ha..chỉ khiến tôi nể ông hơn thôi.”
Ở bên dưới nhà, Đỗ Như vừa ăn trái cây vừa đi qua đi lại. Trong ánh mắt thâm sâu, bà đang toan tính một cuộc tẩu thoát khỏi biệt thự. Nhưng ở đây có rất nhiều vệ sĩ anh gác và người người túc trực ngày đêm. Bọn họ đều chia ca ra để làm việc. Điều này, khiến bà có chút đau đầu. Để trốn ra khỏi đây mà không bị phát hiện, cách tốt nhất chỉ có thể là hạ sách.
Đỗ Như quan sát số lượng người và các góc khuất trong nhà, bên ngoài. Một khi tìm ra được điểm yếu thì tối nay bà sẽ hành động.
Rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Bởi vì, bà biết Mạch Ngạn không phải là một kẻ tầm thường. Từ thông tin mà bà tìm được, hắn bên ngoài chỉ là một cậu ấm nhưng thật chất là một con cáo xảo quyệt đang từng bước trở thành mối đe dọa của người khác.
Trong lúc đó, Thiên Ngôn rời khỏi điểm hẹn, cậu lên xe chạy thẳng đến trụ cảnh sát. Đó chính là nơi mà hiện tại cậu đang làm việc.
Cộp cộp…
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến phòng hợp. Thiên Ngôn mở cánh cửa ra, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía cậu.
“Chào Madam, em đến muộn.”
Cậu đứng nghiêm, chào Lôi Thanh Băng. Cô ta chính là cấp trên của cậu. Là một madam khi tuổi còn trẻ, không những tài giỏi, cô ta còn sở hữu một vẽ đẹp khiến bao người say mê. Nhưng có một điều ở cô ta làm con trai không dám đến gần. Đó là ánh mắt hung dữ và những lúc tức giận. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đó đã khiến đám con trai run lẩy bẩy.
Có lần, trong lúc tra hỏi tội phạm. Nhưng tên đó lại cứng đầu không chịu khai thật khiến các đồng chí phải khó xử. Vậy mà, Thanh Băng chỉ cần đứng ở trước mặt liếc nhẹ một cái tên đó liền nói hết sự thật với cảnh sát. Những ca khó điều do một mình Thanh Băng xử lý. Chính vì lý do đó, ở trụ sở ai cũng kính nể và e dè trước cái tên của cô ta.
Thanh Băng không nhìn Thiên Ngôn, cô ta chỉ tay xuống chiếc ghế gần đó ý bảo cậu ngồi vào vị trí. Giọng nhẹ nhàng, khiển trách:
“Cậu đến muộn hơn dự kiến.”
“Xin lỗi Madam, vừa nghe điện thoại em liền chạy đến đây.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi. Chúng ta vào vấn đề chính nào.”
Màn hình laptop hiện lên thông tin của một người đàn ông và những thông tin về ông ta. Để mọi người hiểu rõ, Thanh Băng ôn tồn nói:
“Đây là chủ tịch của tập đoàn Đá Quý. Một công ty có tầm ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước với các loại đá quý và hiếm. Đặc biệt trong đó là kim cương.”
“Madam đang nói đến phi vụ kim cương à? Ông ta đã nhiều lần trốn thoát khỏi lưới của cảnh sát, lần này nếu Madam tham gia chắc chắn sẽ tóm được ông ta.”
Thiên Ngôn hơi nghiêng người về sau nói nhỏ với đồng nghiệp của mình.
“Thiên Ngôn, cậu có ý kiến gì sao?”
Một câu nói lạnh lùng từ Thanh Băng phát ra. Cô ta nhìn cậu nghiêm túc hỏi.
“Dạ dạ không có. Madam cứ tiếp tục đi ạ.”
Biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến Thiên Ngôn đổ mồ hôi trán. Cậu liền ngồi khóa miệng mình lại nghiêm túc nghe Thanh Băng trình bày.
Nhưng Thanh Băng lại im lặng, khiến mọi người trong phòng hợp điều nín thở không một ai dám phát ra tiếng động.
“Hiểu rồi.”
Đột nhiên, Thanh Băng thốt lên một câu làm mọi người nhìn nhau hoang mang.
Hiểu rồi?
Không một ai biết Madam đang đề cập đến chuyện gì. Bọn họ bắt đầu hoài nghi về bản thân mình. Đã ai làm gì đó đắc tội đến Madam đáng kính này không? Hay ai đó đã khiến Madam tức giận?
Ánh mắt vô ý nhưng lòng có ý của mọi người đều hướng đến Thiên Ngôn. Vừa rồi, chính cậu là người đã chọc ghẹo Madam. Nếu như Madam có nổi trận lôi đình thì tất cả do Thiên Ngôn cậu gây ra.
Thiên Ngôn ngòi im trên ghế đương nhiên cảm nhận được ánh mắt đủ loại vũ khí nhìn mình. Nhưng cậu cố tình làm lơ, xem như không biết gì. Cho đến khi, cô ta giơ tay lên tháo tai nghe bên phải của mình ra. Lúc này, mọi người mới biết vừa rồi cô ta đang nghe điện thoại.
“Mọi người làm sao vậy?”
Nhận thấy sắc mặt kỳ lạ của mọi người, Thanh Băng khó hiểu. Cô ta chỉ vừa nghe điện thoại thôi, sao họ lại có biểu cảm đó.
“Cũng không có gì đâu Madam. Cô cứ tiếp tục trình bày đi ạ…chứ bọn tôi muốn bệnh tim với cô rồi đây.”
Thiên Ngôn nói đến câu sau thì hạ thấp giọng lại để Thanh Băng nghe thấy lời cậu nói.
“Mọi người ổn thì chúng ta tiếp tục.”
Tất cả đều gật đồng ý với cô ta.
“Không còn thời gian nữa rồi.”
Thanh Băng bỗng chau mày, cung tay thành nắm đấm. Luồng sát khí xung quanh người cô ta lan tỏa khắp căn phòng.
Cột, kẹt…
Nghe thấy tiếng động, cô ta ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đứng nghiêm túc. Tất cả đồng thanh nói:
“Madam, chúng tôi đã sẵn sàng tác chiến.”
“Tác chiến? Ai bảo các người tác chiến?”
Thanh Băng bị lời nói của họ làm ngớ người. Cô ta vẫn chưa nói gì mà.
Mọi người nhìn mặt nhau hoang mang lần hai. Chẳng phải vừa rồi Madam nói không kịp thời gian ư? Lại thêm biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt là chuyện gì?
Có rất nhiều sự thắc mắc nhưng chẳng ai chịu lên tiếng nói. Mà những lần như thế, Thiên Ngôn luôn là người đứng ra chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này. Không phải cậu cao thượng hay tốt bụng, mà việc cậu làm là do cậu là một đội trưởng. Cho nên, trách nhiệm này sớm đã thuộc về cậu.
Thiên Ngôn nhìn mọi người ra hiệu bằng ánh mắt.
‘Nếu có chuyện gì xảy ra, cửa phòng ở đó, chân ta ở đây. Mạnh ai nấy chạy, hiểu hết chưa!’
‘Rõ!’
Đây chính là châm ngôn sống sót với “cọp cái” mà Thiên Ngôn đã dạy cho họ.