Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]
  3. Chương 57: Bất Luân Tỉnh

Chương 57: Bất Luân Tỉnh

Khi Lãnh Lam Ca tâm thần bất an đi trở về Vị Ương Cung, vốn tưởng rằng tiệc rượu đã kết thúc, không nghĩ tới vừa bước vào trong điện, giữa sân vẫn ca vũ không ngừng, người tụ tập khắp nơi, dường như so với lúc mình rời khỏi bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.

Lãnh Lam Ca chậm rãi đến gần chỗ ngồi của mình, không khỏi hơi kinh ngạc, vị công chúa Hung Nô kia... chắc là say rồi.

"Tề vương Điện hạ, sao ngươi không uống, ngươi ngay cả ta đều uống không lại, ngươi còn là nam nhân hay không?" Sở Hạ Đề cầm bầu rượu lên rót vào chén rượu của mình, lại rót một nửa ra ngoài.

Mộ Dung Huyền nhíu chặt mày, hắn thực sự là chưa từng thấy qua nữ tử nào phóng túng tuỳ hứng như này, bỗng nhiên có chút đồng tình với Thất đệ, nếu ngày sau hắn thật sự cưới nữ nhân như vậy thì thật là làm hắn không dễ chịu, hắn càng cảm thấy mình may mắn cưới chính là Lãnh Lam Ca hiền lương thục đức, nhưng sao Ca nhi rời đi lâu vậy, điều này làm cho hắn mơ hồ bắt đầu bất an.

"Công chúa điện hạ, ngươi không nên uống nữa."

Sở Hạ Đề bưng chén rượu trong tay bỗng nhiên bị người đè lại, đó là một đôi tay ngọc vô cùng xinh đẹp nhỏ dài, nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối mặt dung nhan khuynh thành tươi mát tuyệt tục kia.

Trở lại rồi sao, các ngươi.. Cuối cùng cũng coi như trở lại rồi sao?

"Ca nhi, nàng...Nàng làm sao đi ra ngoài lâu như vậy?" Mộ Dung Huyền đứng lên, sốt sắng hỏi, theo bản năng đưa ánh mắt về phía đối diện, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh Mộ Dung Nhan.

"Nơi này quá ngột ngạt, ta chỉ là đi ra ngoài giải sầu thôi." Lãnh Lam Ca nhàn nhạt trả lời.

Mộ Dung Huyền bỗng nhiên siết chặt cổ tay Lãnh Lam Ca, trầm thấp hỏi, "Là một mình nàng sao?"

Lãnh Lam Ca đau đến nhíu mày, vừa định há mồm nói chuyện, chợt thấy Công chúa Hung Nô đứng dậy, đem rượu trên tay hất lên trên mặt Mộ Dung Huyền.

Giữa mày Sở Hạ Đề nổi lên một tia trào phúng, khẽ cười nói, "Ngươi còn là nam nhân hay không? Dông dài như vậy, ngay cả thê tử của mình cũng không tin, vậy ngươi còn có thể tin ai?"

Mộ Dung Huyền trợn mắt trừng mắt về phía Sở Hạ Đề, dù cho hắn lại có thêm tu dưỡng, cũng thật sự có chút phẫn nộ, nữ nhân này lại dám ngang nhiên hất rượu vào mình!

"Làm sao vậy?Đều đứng lên làm gì?" Yên Chiêu Đế chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở trên long ỷ, mà Mộ Dung Nhan đang yên lặng đứng bên cạnh hắn, thần sắc không nhìn ra hỉ giận.

Sở Hạ Đề cả kinh, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, lẽ nào nàng bị phụ hoàng bắt được rồi?

"Trẫm nhìn nha đầu kia hẳn là say rồi, Nhan nhi ngươi trước tiên dẫn nàng trở lại nghỉ ngơi đi, chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, trẫm sẽ phái người đưa Đồng Nhi trở về." Yên Chiêu Đế nhìn sắc mặt ửng hồng của Sở Hạ Đề, lại khẽ liếc nhìn Ma Da Đồng đang ngồi yên tĩnh, nói với Mộ Dung Nhan.

"Vâng, phụ hoàng." Mộ Dung Nhan quay về Yên Chiêu Đế cúi đầu, liền từ thượng vị đi xuống, hướng về phía Hạ Sở Đề.

"Tứ ca, Tứ tẩu, Công chúa say rồi, thần đệ dẫn nàng hồi cung nghỉ ngơi trước."

Mộ Dung Nhan bình tĩnh nói với Mộ Dung Huyền cùng Lãnh Lam Ca, liền nắm tay Sở Hạ Đề dang kinh ngạc vạn phần, xoay người liền muốn rời đi.

Nhưng Sở Hạ Đề cuối cùng là uống quá nhiều, nàng bị Mộ Dung Nhan lôi kéo, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể liền mất trọng tâm, liền nghiêng về phía trước.

Mộ Dung Nhan vội vàng ôm lấy Sở Hạ Đề, ở bên tai nàng thấp giọng nghẹn ngào nói, "Đêm nay cám ơn ngươi, chỉ tiếc..."

Chỉ tiếc, có một số việc cuối cùng đã bỏ lỡ.

Mộ Dung Nhan cắn răng, ở trước mặt mọi người, trực tiếp ôm ngang lên Sở Hạ Đề say rượu vô lực, cũng không quay đầu lại xoải bước đi ra ngoài điện.

Mà nàng ấy... Có lẽ sẽ trở thành một Hoàng hậu tốt, cũng chỉ có ở vị trí đó, mới là an toàn nhất, ngươi hiểu không?

Ta hiểu, ta hiểu rồi...

Hoá ra ta vẫn cho là Tứ ca cản trở ta và ngươi, bây giờ mới biết, hóa ra là người trong thiên hạ cản trở ngươi và ta.

Hoá ra ta vẫn cho rằng chỉ cần có thể rời khỏi hoàng cung này, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta, bây giờ mới biết, thiên hạ này tuy lớn, nhưng căn bản không có chỗ dung thân cho hai người chúng ta.

Một hồi duyên, hai tâm định tam sinh, ai ngờ bốn năm cùng quân sinh ly biệt.

Sở Hạ Đề ở trong lòng Mộ Dung Nhan nhìn chằm chằm nàng, thế mới biết hóa ra lúc một người ẩn nhẫn khắc chế đến cực hạn, biểu tình trên mặt là như vậy, rõ ràng thương tâm khổ sở muốn chết, nhưng đều không chảy ra một giọt nước mắt.

Lãnh Lam Ca kinh ngạc nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề, bên tai vang vọng tất cả đều là một tiếng ' Tứ tẩu ' hắn vừa gọi mình.

Ôi, chung quy không ai có thể tránh được kiếp nạn này...

Ngươi và ta mỗi lần đều như vậy, rõ ràng một khắc trước còn ở trên mây, tiếp theo một cái chớp mắt đã bị nhân sinh đánh tới dưới đất, buộc chúng ta phải cảm thụ nỗi đau chân thật tàn nhẫn này...

Sứ thần Hung Nô kia uống đến say lướt khướt trợn mắt ngoác mồm nhìn Công chúa nước mình bị Mộ Dung Nhan ôm đi, qua một hồi lâu mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên, hốt hoảng nhìn phía Yên Chiêu Đế vẻ mặt phong khinh vân đạm, vội vàng nói, "Bệ hạ, Tương Vương Điện hạ hắn làm sao có thể đối xử với Công chúa điện hạ như vậy... như vậy..."

"Ngươi đi nói cho tiểu tử A Đề Đạt kia, trẫm muốn kết thân với hắn." Yên Chiêu Đế bình thản ngắt lời, trong thanh âm mang theo uy nghiêm không cho cự tuyệt.

Ma Da Đồng nghe xong, trong nháy mắt trừng lớn con mắt, giương mắt nhìn về phía Yên Chiêu Đế, trong lòng không nói lên tư vị gì.

Nhưng không ngờ, Ma Da Đồng phát hiện Yên Chiêu Đế cũng đang ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt còn loé ra ánh sáng mình không hiểu.

Nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống, hai gò má nóng bỏng, không khỏi thầm nghĩ, bệ hạ sẽ không phải để biểu ca cưới ta chứ...

Mộ Dung Huyền nghe Yên Chiêu Đế nói xong câu đó, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng thu hồi tay đang nắm lấy Lãnh Lam Ca, áy náy hỏi, "Ca nhi, thực xin lỗi, ta không làm nàng đau chứ?"

Hắn vừa nãy nhìn thấy Mộ Dung Nhan cũng không ở chỗ ngồi của mình, vốn tưởng rằng Lãnh Lam Ca đi theo Thất đệ ra ngoài gặp gỡ, sau nhìn thấy Mộ Dung Nhan hóa ra là ở bên cạnh phụ hoàng, mà hắn lại ở trước mặt mọi người ôm Công chúa Hung Nô ngang ngược tuỳ hứng kia đi, nghe ý tứ phụ hoàng cũng muốn đem vị Công chúa đó gả cho hắn...

Lần này, Mộ Dung Huyền cuối cùng như trút được gánh nặng, xem ra Ca nhi của mình sẽ không bị người đoạt đi nữa.

Lãnh Lam Ca yên lặng lắc lắc đầu, so với nỗi đau trong lòng, chút đau đớn này tính là cái gì đâu?

- ------------------------------------------------------------------------------

Đêm khuya, Phượng Nghi Cung.

Một hàng nến đỏ dài làm cho mỗi góc trong cung điện được bao phủ một tầng hồng quang mê ly, mà trên giường lớn, truyền đến từng trận ngượng ngùng dâm dục xấu hổ, màn gấm buông xuống trong suốt, có thể nhìn thấy một đôi nam nữ trần truồng * đang quên mình cá nước thân mật.

"Ngươi bây giờ lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, lại trực tiếp dám đến Phượng Nghi cung tìm ta." Hoàng hậu Nam Cung San gắt gao ôm lấy nam tử đang nặng nề thở dốc trên người mình.

"Chậc chậc, đều nói nữ nhân bốn mươi như hổ như sói, bản Vương cảm thấy lời này không sai, không trách phụ hoàng cũng không dám đến tìm nương nương..." Người kia mệt mỏi ở bên tai Nam Cung San cười đùa.

Nam Cung San hơi nhướng mày, hung hăng mà đánh vào tấm lưng rắn chắc đầy mồ hôi của người kia, nàng cáu giận nói, "Bây giờ ngươi là ghét bỏ bổn cung hoa tàn ít bướm, nhớ năm đó ngươi cũng không phải nói với bổn cung như vậy."

Kỳ thực Nam Cung San thân là Hoàng hậu của một nước, trong ngày thường có phương pháp bảo dưỡng, quen sống trong nhung lụa an nhàn, hiện giờ mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua kỳ thực mới trên dưới ba mươi.

"Bản Vương làm sao sẽ cảm thấy ngươi già được, bất kể là năm đó hay là hiện tại, trong lòng bản Vương, nương nương vẫn luôn là đẹp nhất, là phụ hoàng không có phúc khí đến hưởng thụ điểm tốt của nương nương." Người kia khẽ vuốt ve khuôn mặt Nam Cung San, ôn nhu giải thích.

"Ngươi a, cũng chỉ có cái miệng này so với phụ hoàng ngươi biết dỗ dành người khác, những chỗ khác, bổn cung nhìn ngươi cùng phụ hoàng ngươi cũng đều giống nhau, ôi, nam nhân trong thiên hạ này vì sao đều cứ là tâm tâm niệm niệm những nữ tử không yêu các ngươi?" Nam Cung San nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, vô cùng giống gương mặt của Yên Chiêu Đế Mộ Dung Quang, sâu kín nói.

Người kia hơi ngẩn ra, lại cười nói, "Nương nương thật biết nói đùa, nữ tử mười mấy năm qua mà bản Vương tâm tâm niệm niệm không phải vẫn là nương nương sao."

"Thật sao?" Nam Cung San vươn ngón tay khẽ xẹt qua lồng ngực nam tử kia, nheo lại mắt phượng, như giận như không hỏi, "Ngươi thật sự đối với vị tứ đệ muội của ngươi một chút ý đồ không an phận đều không có sao?"

Người này chính là Nhị hoàng tử Đại Yên, Sở Vương Mộ Dung Huy, hắn nghe xong câu nói của Nam Cung San, thân thể không khỏi run lên, sau đó lập tức cười nói, "Đối với nàng có ý đồ không an phận đâu chỉ có một mình ta."

"Ôi, nam nhân nhà Mộ Dung các ngươi ánh mắt đều giống nhau, cũng thực khổ cho vị Lãnh thiên kim kia, đến cùng còn phải dây dưa với mấy kẻ họ Mộ Dung mới được..." Nam Cung San mắt đều là ý giễu cợt, ám chỉ chuyện của Lãnh Lam Ca, Mộ Dung Nhan và Mộ Dung Huyền.

"Bản Vương sẽ làm thêm một lần cuối cùng." Mộ Dung Huy trong lòng vừa nghĩ tới Lãnh Lam Ca, thân thể lập tức lại có phản ứng, liền không thể chờ đợi được nữa muốn cùng Nam Cung San dưới thân lại hô mưa gọi gió một phen.

Mà Nam Cung San lại đưa tay chặt chẽ chặn lại thân thể Mộ Dung Huy, lạnh giọng nói, "Mộ Dung Huy, bổn cung nói trước, ngươi có mấy nữ nhân bổn cung mặc kệ, nhưng ngươi cần phải hiểu, bổn cung đã mất đi một đứa con trai, Luyện nhi là hy vọng cuối cùng của bổn cung, nếu ngày sau ngươi thật sự có thể ngồi vào vị trí kia, cũng đừng quên, nên phong ai làm chủ Đông cung."

Mộ Dung Huy ở bên tai Nam Cung San chính sắc nói, "Cái này bản vương có thể cam đoan với ngươi, chờ bản vương kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, vị trí thái tử không ai khác chính là Luyện nhi, dù sao hắn cũng là hài nhi đầu tiên của bản vương."

Nam Cung San nghe được Mộ Dung Huy bảo đảm, lúc này mới buông lỏng lực đạo hai tay ra, lại lần nữa câu lên cổ Mộ Dung Huy cùng hắn hoan ái.

Nàng nhớ tới năm đó, mình hơn ba mươi tuổi, mà Mộ Dung Huy mới mười năm tuổi.

Những năm đó, mình bị Mộ Dung Quang tổn thương nản lòng thoái chí, cuối cùng từ yêu sinh hận, nàng muốn trả thù hắn, liền chủ động câu dẫn Nhị hoàng tử huyết khí phương cương có bộ dạng cực kỳ giống hắn, mà Cửu hoàng tử Mộ Dung Luyện kỳ thực không phải là hài nhi của Mộ Dung Quang, mà là hài nhi của mình cùng Mộ Dung Huy.

Qua nhiều năm như vậy, Sở Vương đảng có thể vẫn cùng Thái Tử đảng đánh nhau mà không ngã, cũng chính là do Nam Cung San một mực đứng sau lưng ra tay hòa giải, nàng nghĩ, hiện nay trong tám hoàng tử, có ba đều là người mình, bất kể như thế nào, phần thắng của mình là lớn nhất.

Nhưng không ngờ, những năm gần đây nàng phát hiện, Mộ Dung Quang căn bản không có ý định truyền ngôi cho bất kỳ người nào trong ba người này, nếu không phải Mộ Dung Huy bụng dạ sâu, không để hắn bắt được nhược điểm, mà Mộ Dung Luyện còn tuổi nhỏ, không đủ uy hiếp, sợ là kết cục cũng sẽ như Vĩ nhi đáng thương, bị giáng chức làm thứ dân, đến nay còn không rõ tung tích...

Nam Cung San nghĩ tới đây, trong lòng hận Mộ Dung Quang thêm vài phần, nàng giơ lên hai chân thon dài, gắt gao ôm chặt thắt lưng Mộ Dung Huy.

"Nương nương đây là muốn mệnh của bản vương à..." Mộ Dung Huy chỉ cảm thấy một trận co rút siết chặt, làm cho hắn lập tức muốn vứt bỏ khôi giáp.

"Ngươi nên biết, Bổn cung chân chính muốn, là mệnh của ai." Nam Cung San nheo lại mắt phượng, ở bên tai Mộ Dung Huy thổi khí nói, "Kế hoạch của chúng ta, cũng nên nhanh lên một chút..."

Hết chương 56

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5808 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5318 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5048 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4626 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4555 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4528 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter