Chương 5
Bỗng mấy em khối mười một đi ngang qua lớp tôi, trong đám con gái đấy có cả tân hoa khôi của khối luôn kìa.
- Này, em gái xinh đẹp đi ở giữa ơi.
Thằng Minh tay bám vào cửa lớp, nói vọng ra, bọn con trai xung quanh cười sặc sụa.
- Hay ho lắm hay sao mà cười.
Dù cho Thúy Quỳnh - tân hoa khôi khối mười một quay lại lườm, buông một câu như thế mà bọn con trai vẫn mặt dày trêu tiếp.
- Em tên gì ấy nhỉ?
- Anh hỏi làm gì?
- Anh hỏi để biết ấy mà.
Thằng Nghĩa A8 nói chen vào:
- Ý của anh ấy là để biết tên em có đẹp như em không ấy mà.
Bọn con trai xung quanh cười to hơn.
- Em không có nghĩa vụ trả lời anh.
Nói rồi Thúy Quỳnh quay mặt đi, tiếp tục bước về phía cầu thang, bọn con trai vẫn mặt dày hơn cái thớt, vẫn tiếp tục nói vọng theo.
- Không nói à? Không nói thì anh cứ gọi em là "Bé ơi" nhé, nhé được không em?
Lũ con trai được một trận cười ra nước mắt, con Ly khoanh tay đứng dựa vào bàn giáo viên bỉu môi:
- Dối người, mới vào đã trêu em nó rồi, mặt ông mà không biết con bé ấy tên gì thì không còn là Minh sát gái nữa.
Thằng Minh cười cười, gãi gãi đầu, tôi thắc mắc:
- Thấy bảo Thúy Quỳnh là em gái Thúy Vân đúng không?
- Ừ đúng rồi. Nhắc tới nhỏ Thúy Vân thấy bực, toàn đi dìm hàng lớp mình mới điên chứ.
- Thôi kệ đi, để ý làm gì, vào lớp ngồi đi, còn mấy ông nữa vào lớp đi, trêu thế đủ rồi.
Cả lớp tiếp tục ngồi chờ đến tiếc học tiếp theo.
- Chán quá, hay lấy bộ bài ra chơi cho đỡ chán bây.
Thằng Tùng đề nghị, nó lôi từ trong cặp bộ bài tiến lên. Tôi và mấy con bạn gục đầu xuống bàn ngủ, cơ mà không ngủ được chỉ vì tiếng cãi nhau chí choé cùng tiếng đánh bài ở hai dãy dưới lớp. Tôi ngẩng mặt lên quay xuống cuối lớp thì thấy một đống đứa, phải đến mười thằng con trai tụm lại một chỗ chơi bài.
- Con K.
- Con K lớn hơn, có ai đánh nữa không?
Cả lũ lắc đầu ngao ngán.
- Ahihi, thế thì con heo chuồng nè, haha thắng rồi đưa tiền đây.
Thằng Việt vừa hạ bài vừa giãy đằng đặc, tay chìa về phía mấy đứa con trai đánh bài cùng nó, thằng khác thì sắp xếp lại lá bài bị bày bừa trên mặt bàn, bọn còn lại thì cãi nhau.
- Thấy chưa tao đã bảo đánh heo cơ không chịu, giờ nó thắng rồi kia kìa, cứ thích để giành nữa đi.
- Gớm, ông nói cứ như thần thánh ý, biết đâu nó còn con át chủ bài.
- Suỵt.. suỵt
Cả lớp giật mình quay phắt lên bàn đầu thì thấy thằng Dương, đập tay xuống bàn sau đó chỉ tay thẳng xuống chỗ bọn thằng Việt đang ngồi đánh bài hét to:
- Im hết cho tao.
- Im để mày làm gì?
- Tao đang xem hoạt hình
Cả đám bọn tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, mấy cái dép từ cuối lớp bay về phía thằng Dương kèm theo tiếng bình luận:
- Điên hả mày?
Tiết tiếp theo là tiết hóa của thầy Hòa. Thầy nâng cặp kính dày cộp của mình lên
- Chị nhuộm tóc vàng ngồi bàn cuối cùng đứng lên, sao nói chuyện suốt từ đầu giờ đến giờ thế hả?
Thầy giáo chỉ tay về phía con Ngọc, sau đó thầy tiếng tới chỗ nó.
- Em hỏi bài mà thầy.
- Có tôi ở đây sao chị không hỏi mà phải hỏi người bên cạnh, thấy hai chị nói nghe hào hứng lắm mà, sao không rủ tôi góp vốn chung vui với.
- Tại em thấy thầy mãi giảng bài quá em không muốn làm phiền thầy ạ.
- Không nói nhiều, chị tên gì để tôi ghi tên vào sổ đầu bài, ngồi trong đó nói chuyện cho dễ.
- Dạ thôi ạ.
- Chị tên thôi à?
Hahaha, cả lớp tôi ôm bụng cười như điên như dại. Thấy thế thầy giáo mới quay sang hỏi lớp trưởng:
- Lớp trưởng, chị này tên gì?
- Dạ Ngọc ạ.
- Ừ, nói chuyện suốt từ đầu giờ, thấy tôi đi xuống cầm bút chép bài như thật.
Học chính thức gần hai tuần rồi mà cậu bạn cùng bàn tên Đình An của tôi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Sao tôi nhớ nụ cười có cái răng khểnh thế nhỉ, cả đôi mắt bồ câu to tròn đẹp biết bao. Không giống những đứa con trai đồng trang lứa khác, con trai người ta khuôn mặt nam tính, thì cậu ấy lại trông non nớt, giống như học sinh lớp mười vậy.
Nghe cô chủ nhiệm tôi bảo cậu ta đi du lịch Đà Nẵng với bố mẹ tuần sau mới về. Đi từ hè đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu. Lớp tôi ai cũng ngóng trông quà của cậu ta tới dài cả cổ.
- Sao nó đi Đà nẵng mãi không về nhỉ?
Thằng Tài than thở
- Nó chả bảo tuần sau sẽ sao, ông cứ trông ngóng cái gì.
- Tại tôi thấy lâu quá mà, tôi đã dặn nó mua mấy quyển sách không biết nó còn nhớ không nữa.
- Trời đất, ông mà cũng đọc sách á, đợi Đình An mang sách về đây ông có khi còn chả thèm xem quyển đó trông như thế nào cũng nên.
- Biết đâu được.
- Này, em gái xinh đẹp đi ở giữa ơi.
Thằng Minh tay bám vào cửa lớp, nói vọng ra, bọn con trai xung quanh cười sặc sụa.
- Hay ho lắm hay sao mà cười.
Dù cho Thúy Quỳnh - tân hoa khôi khối mười một quay lại lườm, buông một câu như thế mà bọn con trai vẫn mặt dày trêu tiếp.
- Em tên gì ấy nhỉ?
- Anh hỏi làm gì?
- Anh hỏi để biết ấy mà.
Thằng Nghĩa A8 nói chen vào:
- Ý của anh ấy là để biết tên em có đẹp như em không ấy mà.
Bọn con trai xung quanh cười to hơn.
- Em không có nghĩa vụ trả lời anh.
Nói rồi Thúy Quỳnh quay mặt đi, tiếp tục bước về phía cầu thang, bọn con trai vẫn mặt dày hơn cái thớt, vẫn tiếp tục nói vọng theo.
- Không nói à? Không nói thì anh cứ gọi em là "Bé ơi" nhé, nhé được không em?
Lũ con trai được một trận cười ra nước mắt, con Ly khoanh tay đứng dựa vào bàn giáo viên bỉu môi:
- Dối người, mới vào đã trêu em nó rồi, mặt ông mà không biết con bé ấy tên gì thì không còn là Minh sát gái nữa.
Thằng Minh cười cười, gãi gãi đầu, tôi thắc mắc:
- Thấy bảo Thúy Quỳnh là em gái Thúy Vân đúng không?
- Ừ đúng rồi. Nhắc tới nhỏ Thúy Vân thấy bực, toàn đi dìm hàng lớp mình mới điên chứ.
- Thôi kệ đi, để ý làm gì, vào lớp ngồi đi, còn mấy ông nữa vào lớp đi, trêu thế đủ rồi.
Cả lớp tiếp tục ngồi chờ đến tiếc học tiếp theo.
- Chán quá, hay lấy bộ bài ra chơi cho đỡ chán bây.
Thằng Tùng đề nghị, nó lôi từ trong cặp bộ bài tiến lên. Tôi và mấy con bạn gục đầu xuống bàn ngủ, cơ mà không ngủ được chỉ vì tiếng cãi nhau chí choé cùng tiếng đánh bài ở hai dãy dưới lớp. Tôi ngẩng mặt lên quay xuống cuối lớp thì thấy một đống đứa, phải đến mười thằng con trai tụm lại một chỗ chơi bài.
- Con K.
- Con K lớn hơn, có ai đánh nữa không?
Cả lũ lắc đầu ngao ngán.
- Ahihi, thế thì con heo chuồng nè, haha thắng rồi đưa tiền đây.
Thằng Việt vừa hạ bài vừa giãy đằng đặc, tay chìa về phía mấy đứa con trai đánh bài cùng nó, thằng khác thì sắp xếp lại lá bài bị bày bừa trên mặt bàn, bọn còn lại thì cãi nhau.
- Thấy chưa tao đã bảo đánh heo cơ không chịu, giờ nó thắng rồi kia kìa, cứ thích để giành nữa đi.
- Gớm, ông nói cứ như thần thánh ý, biết đâu nó còn con át chủ bài.
- Suỵt.. suỵt
Cả lớp giật mình quay phắt lên bàn đầu thì thấy thằng Dương, đập tay xuống bàn sau đó chỉ tay thẳng xuống chỗ bọn thằng Việt đang ngồi đánh bài hét to:
- Im hết cho tao.
- Im để mày làm gì?
- Tao đang xem hoạt hình
Cả đám bọn tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, mấy cái dép từ cuối lớp bay về phía thằng Dương kèm theo tiếng bình luận:
- Điên hả mày?
Tiết tiếp theo là tiết hóa của thầy Hòa. Thầy nâng cặp kính dày cộp của mình lên
- Chị nhuộm tóc vàng ngồi bàn cuối cùng đứng lên, sao nói chuyện suốt từ đầu giờ đến giờ thế hả?
Thầy giáo chỉ tay về phía con Ngọc, sau đó thầy tiếng tới chỗ nó.
- Em hỏi bài mà thầy.
- Có tôi ở đây sao chị không hỏi mà phải hỏi người bên cạnh, thấy hai chị nói nghe hào hứng lắm mà, sao không rủ tôi góp vốn chung vui với.
- Tại em thấy thầy mãi giảng bài quá em không muốn làm phiền thầy ạ.
- Không nói nhiều, chị tên gì để tôi ghi tên vào sổ đầu bài, ngồi trong đó nói chuyện cho dễ.
- Dạ thôi ạ.
- Chị tên thôi à?
Hahaha, cả lớp tôi ôm bụng cười như điên như dại. Thấy thế thầy giáo mới quay sang hỏi lớp trưởng:
- Lớp trưởng, chị này tên gì?
- Dạ Ngọc ạ.
- Ừ, nói chuyện suốt từ đầu giờ, thấy tôi đi xuống cầm bút chép bài như thật.
Học chính thức gần hai tuần rồi mà cậu bạn cùng bàn tên Đình An của tôi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Sao tôi nhớ nụ cười có cái răng khểnh thế nhỉ, cả đôi mắt bồ câu to tròn đẹp biết bao. Không giống những đứa con trai đồng trang lứa khác, con trai người ta khuôn mặt nam tính, thì cậu ấy lại trông non nớt, giống như học sinh lớp mười vậy.
Nghe cô chủ nhiệm tôi bảo cậu ta đi du lịch Đà Nẵng với bố mẹ tuần sau mới về. Đi từ hè đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu. Lớp tôi ai cũng ngóng trông quà của cậu ta tới dài cả cổ.
- Sao nó đi Đà nẵng mãi không về nhỉ?
Thằng Tài than thở
- Nó chả bảo tuần sau sẽ sao, ông cứ trông ngóng cái gì.
- Tại tôi thấy lâu quá mà, tôi đã dặn nó mua mấy quyển sách không biết nó còn nhớ không nữa.
- Trời đất, ông mà cũng đọc sách á, đợi Đình An mang sách về đây ông có khi còn chả thèm xem quyển đó trông như thế nào cũng nên.
- Biết đâu được.