Chương 19: Oan gia vui vẻ
“haizzzz, tớ phải làm sao đây, sao lại cùng nhóm với Nguyễn Thu Hà chứ”- Hạ Như Nguyệt lên tiếng than thở. Quả thực cô cũng không ghét cậu ta lắm nhưng mà vì cậu ta cứ đối đầu với cô chặn họng cô trong mọi tình huống nên cô không thể ưa nổi. Giờ đây, cô còn xếp chung một nhóm nữa chứ.
“Cố thoai”-Hương vỗ vai mà nói với Nguyệt
“À Hương, cậu ngồi với anh tớ à”-
“Uhm, tớ ngồi với Ngọc Linh”
“Kèm giúp tớ với nhá, bác bá tớ sẽ đội ơn cậu”
“kkk”
“Lại nói xấu gì anh đấy”-Trần Ngọc Linh và bọn con trai bước vào lớp.
“Nói anh mãi sao không tìm được chị dâu cho em đấy”
Cả đám cười phá lên.
Thảo nhìn về phía Hưng nói: “Cậu làm lớp phó lao động thấy cậu vui hẳn ra nhề”
“Đương nhiên rồi, phó lao động kh cần phải gương mẫu cho lắm. Năm trước thấy Nguyệt làm thảnh thơi vãi ra”
“kkk. Thế sao cậu không nhớ đến những lần tôi bị ghi vào sổ vì lớp vệ sinh bẩn. Nhất là cái lần vì tổ 3 ấy”-Vừa nói cô bé lại nhìn về phía Nguyễn Mạnh Chiến với ánh mắt khiêu khích.
“Cộc….”.“Hạ Như Nguyệt cậu ngứa đòn là”-Cậu ta tiến tới cốc vào đầu A Nguyệt.
“Cậu bị điên à, tôi nói thế mắc vào người cậu à hay nào cậu nhột”
“Cậu nói như thế không phải ám chỉ tôi à”
“Nhột thì tự nhận đi”
“Kkkk”
“Nguyễn Mạnh Chiến cậu là đồ hèn chưa gì đã động tay động chân với con gái. Cậu thích ai ở tổ 4 tôi để tôi đổi chỗ cho”-Cô vừa nói vừa cố ý châm chọc thêm. Mặt cậu ta lúc này đen xì như cái đít nồi luôn, nhìn về phía cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nốt sống cô.
“Hạ Như Nguyệt cậu…..”
“Ơi tôi đây, tổ tôi có ai đâu nhỉ, hay cậu thích Nguyễn Thu Hà, tôi thấy cũng đẹp đôi đấy chứ”
“Cậu”-Nguyễn Mạnh Chiến không nói lại nổi nữa, tức giận kéo tay cô ra khỏi chỗ của mình.
“Trả chỗ cho tôi”
“Không thèm, tôi về đây, nếu cần đổi để ngồi với bạch nguyệt quang thì liên hệ tôi nhé, tôi đang không có nhu cầu ngồi cùng bạch nguyệt quang của cậu”- nói rồi cô bé chạy luôn về chỗ ngồi của mình, mặc cho mấy người kia vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Vân thấy vậy thì tuột miệng nói ra: “Tôi thấy hai người mới là nợ đời của nhau đấy, chơi cùng nhau 365 ngày thì các cậu cãi nhau không xót một ngày.”
“Chẳng có nhẽ”-Vân nhìn về phía mấy đứa kia rồi nở một nụ cười nghi hoặc.
“Vào lớp rồi, tiếp tục học nhé các em”-Là tiếng cô Thọ, giáo viên dạy văn của họ từ lớp 6.
“Lâu lắm r không được gặp các em, nghỉ hè có vui không”
“Có ạ”
“Năm nay cô sẽ tiếp tục dạy văn lớp mình. Nhưng cuối năm nay cô nghỉ hưu rồi nên chỉ dạy hết các em lớp 7 thôi. Có những kiến thức trọng điểm và những kinh nghiệm quý báu cô sẽ chỉ hết cho các em”-Cô nói với giọng trầm buồn
“À Như Nguyệt, em có ý định chuyển sang lớp cô không, tuy là cô cũng chỉ dạy đến hết lớp 7 thôi, nhưng sang lớp chọn em sẽ có nhiều cơ hội hơn.”- Cô Thọ nhìn về phía Như Nguyệt cô ấy đang rất trông mong vào câu trả lời của cô học sinh bé nhỏ của mình.
Cô Thọ rất là quý Hạ Như Nguyệt vì cô bé học giỏi lại còn rất chăm chỉ. Mặt khác trước đây cô còn dạy mẹ và dì lớn của Hạ Như Nguyệt nữa và họ cũng giỏi không kém gì cô mà thậm chí là còn hơn. Chỉ tiếc cho mẹ cô là học hết mỗi lớp 9 vì thời đó nhà ông ngoại A Nguyệt cũng đang trong quá trình xây dựng sự nghiệp còn chưa vững lại còn có 3 em nhỏ là cậu và 2 dì của cô nữa. Còn dì cô đã tốt nghiệp bằng xuất sắc của HNUE chuyên ngành Sư phạm địa lý, năm trước sau khi trải qua biến cố lớn của cuộc đời thì giờ Nguyễn Minh Nguyệt( Dì của Hạ Như Nguyệt) đã phấn chấn tinh thần hơn trước và hiện đang BTV làm trong NXB Giáo Dục và Đào Tạo tại Hà Nội.
“Thưa cô, giờ em nghĩ mình học lớp này vẫn rất ổn ạ, em đã làm quen được với các bạn rồi nên cũng tạm thời không có ý định chuyển nữa ạ.”-Nguyệt không cần suy nghĩ mà vội vàng trả lời.
“Được rồi, nhưng nhớ học lớp nào cũng phải tập trung vào học hành nhé”
“Vâng ạ”
“Bắt đầu bài học mới thôi nào các em”
…
“Nguyễn Thu Hà sao cậu kh chép bài”
“Mặc xác tôi liên quan đến cậu à”
“Sao không liên quan, điểm cậu không lên được thì tôi là người chịu tội”
“cậu chịu tội thì liên quan gì đến tôi”
“Mặc kệ cậu, đúng là không nói nổi”- Nguyệt bất lực trước cái người ngồi cạnh mình, cậu ta cứ như vậy thì kiểu gì cũng kéo cả cô xuống nước. Nhất định phải tìm ra cách khác để trị cậu ta.
“Cố thoai”-Hương vỗ vai mà nói với Nguyệt
“À Hương, cậu ngồi với anh tớ à”-
“Uhm, tớ ngồi với Ngọc Linh”
“Kèm giúp tớ với nhá, bác bá tớ sẽ đội ơn cậu”
“kkk”
“Lại nói xấu gì anh đấy”-Trần Ngọc Linh và bọn con trai bước vào lớp.
“Nói anh mãi sao không tìm được chị dâu cho em đấy”
Cả đám cười phá lên.
Thảo nhìn về phía Hưng nói: “Cậu làm lớp phó lao động thấy cậu vui hẳn ra nhề”
“Đương nhiên rồi, phó lao động kh cần phải gương mẫu cho lắm. Năm trước thấy Nguyệt làm thảnh thơi vãi ra”
“kkk. Thế sao cậu không nhớ đến những lần tôi bị ghi vào sổ vì lớp vệ sinh bẩn. Nhất là cái lần vì tổ 3 ấy”-Vừa nói cô bé lại nhìn về phía Nguyễn Mạnh Chiến với ánh mắt khiêu khích.
“Cộc….”.“Hạ Như Nguyệt cậu ngứa đòn là”-Cậu ta tiến tới cốc vào đầu A Nguyệt.
“Cậu bị điên à, tôi nói thế mắc vào người cậu à hay nào cậu nhột”
“Cậu nói như thế không phải ám chỉ tôi à”
“Nhột thì tự nhận đi”
“Kkkk”
“Nguyễn Mạnh Chiến cậu là đồ hèn chưa gì đã động tay động chân với con gái. Cậu thích ai ở tổ 4 tôi để tôi đổi chỗ cho”-Cô vừa nói vừa cố ý châm chọc thêm. Mặt cậu ta lúc này đen xì như cái đít nồi luôn, nhìn về phía cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nốt sống cô.
“Hạ Như Nguyệt cậu…..”
“Ơi tôi đây, tổ tôi có ai đâu nhỉ, hay cậu thích Nguyễn Thu Hà, tôi thấy cũng đẹp đôi đấy chứ”
“Cậu”-Nguyễn Mạnh Chiến không nói lại nổi nữa, tức giận kéo tay cô ra khỏi chỗ của mình.
“Trả chỗ cho tôi”
“Không thèm, tôi về đây, nếu cần đổi để ngồi với bạch nguyệt quang thì liên hệ tôi nhé, tôi đang không có nhu cầu ngồi cùng bạch nguyệt quang của cậu”- nói rồi cô bé chạy luôn về chỗ ngồi của mình, mặc cho mấy người kia vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Vân thấy vậy thì tuột miệng nói ra: “Tôi thấy hai người mới là nợ đời của nhau đấy, chơi cùng nhau 365 ngày thì các cậu cãi nhau không xót một ngày.”
“Chẳng có nhẽ”-Vân nhìn về phía mấy đứa kia rồi nở một nụ cười nghi hoặc.
“Vào lớp rồi, tiếp tục học nhé các em”-Là tiếng cô Thọ, giáo viên dạy văn của họ từ lớp 6.
“Lâu lắm r không được gặp các em, nghỉ hè có vui không”
“Có ạ”
“Năm nay cô sẽ tiếp tục dạy văn lớp mình. Nhưng cuối năm nay cô nghỉ hưu rồi nên chỉ dạy hết các em lớp 7 thôi. Có những kiến thức trọng điểm và những kinh nghiệm quý báu cô sẽ chỉ hết cho các em”-Cô nói với giọng trầm buồn
“À Như Nguyệt, em có ý định chuyển sang lớp cô không, tuy là cô cũng chỉ dạy đến hết lớp 7 thôi, nhưng sang lớp chọn em sẽ có nhiều cơ hội hơn.”- Cô Thọ nhìn về phía Như Nguyệt cô ấy đang rất trông mong vào câu trả lời của cô học sinh bé nhỏ của mình.
Cô Thọ rất là quý Hạ Như Nguyệt vì cô bé học giỏi lại còn rất chăm chỉ. Mặt khác trước đây cô còn dạy mẹ và dì lớn của Hạ Như Nguyệt nữa và họ cũng giỏi không kém gì cô mà thậm chí là còn hơn. Chỉ tiếc cho mẹ cô là học hết mỗi lớp 9 vì thời đó nhà ông ngoại A Nguyệt cũng đang trong quá trình xây dựng sự nghiệp còn chưa vững lại còn có 3 em nhỏ là cậu và 2 dì của cô nữa. Còn dì cô đã tốt nghiệp bằng xuất sắc của HNUE chuyên ngành Sư phạm địa lý, năm trước sau khi trải qua biến cố lớn của cuộc đời thì giờ Nguyễn Minh Nguyệt( Dì của Hạ Như Nguyệt) đã phấn chấn tinh thần hơn trước và hiện đang BTV làm trong NXB Giáo Dục và Đào Tạo tại Hà Nội.
“Thưa cô, giờ em nghĩ mình học lớp này vẫn rất ổn ạ, em đã làm quen được với các bạn rồi nên cũng tạm thời không có ý định chuyển nữa ạ.”-Nguyệt không cần suy nghĩ mà vội vàng trả lời.
“Được rồi, nhưng nhớ học lớp nào cũng phải tập trung vào học hành nhé”
“Vâng ạ”
“Bắt đầu bài học mới thôi nào các em”
…
“Nguyễn Thu Hà sao cậu kh chép bài”
“Mặc xác tôi liên quan đến cậu à”
“Sao không liên quan, điểm cậu không lên được thì tôi là người chịu tội”
“cậu chịu tội thì liên quan gì đến tôi”
“Mặc kệ cậu, đúng là không nói nổi”- Nguyệt bất lực trước cái người ngồi cạnh mình, cậu ta cứ như vậy thì kiểu gì cũng kéo cả cô xuống nước. Nhất định phải tìm ra cách khác để trị cậu ta.