Chương 25: Tớ cũng không biết mình bị làm sao nữa
“Tan học rồi, đi thôi các cậu”- Thanh Thảo nhanh chóng lên tiếng vì sợ A Nguyệt lại chuồn mất
“Được rồi Thảo, tớ không chạy mất đâu mà cậu lo”
“Đi thoai”
“Nhanh thật đấy, đợi tớ với Nguyệt”- Nguyệt sau khi ra khỏi lớp thì chạy như tên bay ra cổng trường. Quái lạ, bình thường cậu ấy co như vậy đâu. Thảo và Vân thắc mắc quá cũng chạy theo sau bỏ mặc mấy đứa kia lại.
Vừa ra cổng trường thấy Hạ Như Nguyệt đã đứng đó từ lúc nào rồi. Vân vừa thở hổn hển vừa nói
“A Nguyệt cậu sao đấy”
“Đúng rồi sao mà cậu chạy như tên bắn thế”- Thảo cũng tiếp lời vào
“Tớ…Tớ cũng không biết mình bị sao nữa”
“Cậu không khỏe trong người à”
“Không tớ ổn. Nhưng mà tớ nhìn thấy Nguyễn Mạnh Chiến tớ lại ghét, lại muốn chửi cậu ta. Hồi nãy tớ thấy cậu ta đi lại gần, nên chạy đi”
“Ủa”- Mặt hai đứa kia kiểu “…”
“bà ghét trai mà bà chạy không nói gì làm tụi này đuổi theo mệt muốn chớt”
“Hì”
“Đúng là nghiệt duyên mà. Có phải kiếp trước bọn tớ nợ cậu không đấy”
“Kkk”
“Cậu chạy như thế mà không mệt à”
“Tớ không”
“Đỉnh. Xin nhận của tại hạ một lạy” -Thảo dù mệt nhưng vẫn tấu hề
Mấy đứa kia cuối cùng cũng ra tới nơi.
“Các cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế”
“Nhìn thấy ma đuổi”- Nguyệt lên tiếng cắt đứt lời của Công
“Các cậu có đi nữa không nói nhiều quá”- Hương nói với giọng mệt mỏi
“Đi”
…
“Chú Trần, cảm ơn đã chở tụi con về”
“Không có gì đâu”
“Các cậu về nhé”
“Bye bye A Nguyệt”
“Bye”
“Về thôi chú”
“Vâng thưa cô chủ”
…
Tại biệt thự Hạ gia
“Con lại đi đâu đấy A Nguyệt”- Cô Bích Hợp lên tiếng hỏi A Nguyệt
“Mấy đứa rủ đi ăn kem mẹ ạ”
“Uhm,đi chơi nhưng đừng quên tập trung học hành vào con nhé”
“Vâng”
“Lên tắm đi rồi xuống ăn cơm. Nay bố con đi uống rượu rồi”
“Vâng”
…
Cả gia đình đang ăn tối thì thấy Hạ Thanh Phương say khướt bước vào cửa. Cô Bích Hợp vội chạy ra đỡ thì bị ông ta đẩy ra.
“Mày cút ra, mày nhìn điện thoại xem tao gọi mày bao nhiêu cuộc mà mày không nghe”
Quả thực là từ chiều tới giờ cô Bích Hợp cũng không động đến điện thoại, để trên phòng tầng 2 sao mà nghe thấy
“Em không để ý điện thoại”
“Chát”- Tiếng Hạ Thanh Phương vả vào mặt Nguyễn Bích Hợp kêu vang cả căn nhà rộng lớn. Mấy đứa trẻ thấy vậy liền bắt đầu gào khóc. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Như Nguyệt lần này không khóc nữa, cô đứng lên quát lớn.
“Bố đang làm gì vậy?”
“Con đĩ kia, mày bênh nó à. Mày chỉ biết bênh mẹ mày thôi. Cái dòng nhà mày chỉ có thế thôi. Cái loại ăn bám tao còn không biết nhục à”
Hạ Như Nguyệt vội chạy lại đỡ mẹ dậy. Vừa đứng dậy, cô Bích Hợp giật tay ra khỏi Như Nguyệt tát lại một cái vào mặt lão ta rồi nói:" Nói lại xem, nói ai ăn bám đấy, ngày xưa nếu không có Nguyễn gia tôi giúp đỡ thì anh có được ngày hôm nay không?"
“Tao cần chúng mày giúp chắc. Mày ăn bám tao hơn chục năm nay, chỉ ở nhà dạy con thôi cũng không dạy nổi, dạy ra cái thứ hỗn láo với một lũ chỉ biết khóc”
Bà Kim Khanh không nhịn được nữa bèn đứng lên nói: “Hạ Thanh Phương, đừng có say nát rồi hồ đồ, không có ông thông gia giúp đỡ thì giờ cả nhà mình vẫn ở trên bãi cỏ gianh kia kìa.”
“Bà thì biết cái chó gì mà nói, nhà này có được như ngày hôm nay là do tôi cày mặt ngoài đường kia kìa. Bà thì giúp được cho tôi cái gì, kiếm được đồng nào bà cống hết cho con gái con rể bà rồi”
“Thằng mất dạy này, tao đẻ ra mày, nuôi mày khôn lớn để giờ mày nói với mẹ mày như thế à”
“Hứ.Tôi bắt bà đẻ ra tôi à. Tôi không cần bà đẻ ra tôi không có bố để cả cuộc đời tôi đều sống trong nhục nhã”
“Mày, mày đúng là cái đồ mất dạy. Không có bố dạy nên mới thế”
Những lời cãi vã vẫn tiếp tục xảy ra, Hạ Như Nguyệt không muốn để bọn nhỏ chứng kiến cảnh này nên đã đưa mấy đứa nó lên phòng.
“Các em ngồi yên ở đây đừng xuống nhà nhé, giữ Mít cho chắc nhé”- Mít lúc này mới gần 2 tuổi nên vẫn phải giữ chắc.
“vâng”- lời nói kiên định này thốt ra từ tiếng của Hạ Anh Thư
“Chị ơi, em sợ”- Hạ Phương Nga vừa khóc vừa nói
“Ngoan nhé, chị xuống bảo vệ mẹ”- Nói rồi Hạ Như Nguyệt đóng sầm cửa lại, để mấy đứa nhỏ ở trong
Vì nói đỡ bà Kim Khanh nên Nguyễn Bích Hợp lại chuẩn bị ăn một cú tát của Hạ Thanh Phương.
May thay, Hạ Như Nguyệt đã kịp thời đỡ lấy và đẩy ông ta ra: “Bố có thôi đi không”
“A con bất hiếu này, mày dám chống lại bố mày à. Mau cút ra”
“Bố muốn đánh bà với mẹ, bố có xứng đáng làm con làm chồng làm cha không”
“Liên quan chó gì đến nhà mày, mày cút ra không thì từ mai tự đi mà nuôi lấy thân mày, tao kệ mẹ mày”
“Bố vẫn muốn tiếp tục đúng không”
“Mày cút ra”
“Bố có nhắm đánh lại con không”- Hạ Như Nguyệt thật sự tức giận rồi, cô nhìn về phía mẹ và bà mình, mặt đỏ ửng lên vì vết đánh, lại nhìn về người cha tồi tệ của mình với ánh mắt sắc lẹm. Những lần trước cô đã cố nhịn rồi lần này cô không thể để mẹ mình bị ăn đánh thêm nữa
Hạ Thanh Phương không nói gì mà lập tức xông tới, Hạ Như Nguyệt đỡ lấy đòn đánh đó của ông ta, thuận thế kéo lấy cánh tay quật ông ta nằm cuống sàn nhà.
“Được rồi Thảo, tớ không chạy mất đâu mà cậu lo”
“Đi thoai”
“Nhanh thật đấy, đợi tớ với Nguyệt”- Nguyệt sau khi ra khỏi lớp thì chạy như tên bay ra cổng trường. Quái lạ, bình thường cậu ấy co như vậy đâu. Thảo và Vân thắc mắc quá cũng chạy theo sau bỏ mặc mấy đứa kia lại.
Vừa ra cổng trường thấy Hạ Như Nguyệt đã đứng đó từ lúc nào rồi. Vân vừa thở hổn hển vừa nói
“A Nguyệt cậu sao đấy”
“Đúng rồi sao mà cậu chạy như tên bắn thế”- Thảo cũng tiếp lời vào
“Tớ…Tớ cũng không biết mình bị sao nữa”
“Cậu không khỏe trong người à”
“Không tớ ổn. Nhưng mà tớ nhìn thấy Nguyễn Mạnh Chiến tớ lại ghét, lại muốn chửi cậu ta. Hồi nãy tớ thấy cậu ta đi lại gần, nên chạy đi”
“Ủa”- Mặt hai đứa kia kiểu “…”
“bà ghét trai mà bà chạy không nói gì làm tụi này đuổi theo mệt muốn chớt”
“Hì”
“Đúng là nghiệt duyên mà. Có phải kiếp trước bọn tớ nợ cậu không đấy”
“Kkk”
“Cậu chạy như thế mà không mệt à”
“Tớ không”
“Đỉnh. Xin nhận của tại hạ một lạy” -Thảo dù mệt nhưng vẫn tấu hề
Mấy đứa kia cuối cùng cũng ra tới nơi.
“Các cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế”
“Nhìn thấy ma đuổi”- Nguyệt lên tiếng cắt đứt lời của Công
“Các cậu có đi nữa không nói nhiều quá”- Hương nói với giọng mệt mỏi
“Đi”
…
“Chú Trần, cảm ơn đã chở tụi con về”
“Không có gì đâu”
“Các cậu về nhé”
“Bye bye A Nguyệt”
“Bye”
“Về thôi chú”
“Vâng thưa cô chủ”
…
Tại biệt thự Hạ gia
“Con lại đi đâu đấy A Nguyệt”- Cô Bích Hợp lên tiếng hỏi A Nguyệt
“Mấy đứa rủ đi ăn kem mẹ ạ”
“Uhm,đi chơi nhưng đừng quên tập trung học hành vào con nhé”
“Vâng”
“Lên tắm đi rồi xuống ăn cơm. Nay bố con đi uống rượu rồi”
“Vâng”
…
Cả gia đình đang ăn tối thì thấy Hạ Thanh Phương say khướt bước vào cửa. Cô Bích Hợp vội chạy ra đỡ thì bị ông ta đẩy ra.
“Mày cút ra, mày nhìn điện thoại xem tao gọi mày bao nhiêu cuộc mà mày không nghe”
Quả thực là từ chiều tới giờ cô Bích Hợp cũng không động đến điện thoại, để trên phòng tầng 2 sao mà nghe thấy
“Em không để ý điện thoại”
“Chát”- Tiếng Hạ Thanh Phương vả vào mặt Nguyễn Bích Hợp kêu vang cả căn nhà rộng lớn. Mấy đứa trẻ thấy vậy liền bắt đầu gào khóc. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Như Nguyệt lần này không khóc nữa, cô đứng lên quát lớn.
“Bố đang làm gì vậy?”
“Con đĩ kia, mày bênh nó à. Mày chỉ biết bênh mẹ mày thôi. Cái dòng nhà mày chỉ có thế thôi. Cái loại ăn bám tao còn không biết nhục à”
Hạ Như Nguyệt vội chạy lại đỡ mẹ dậy. Vừa đứng dậy, cô Bích Hợp giật tay ra khỏi Như Nguyệt tát lại một cái vào mặt lão ta rồi nói:" Nói lại xem, nói ai ăn bám đấy, ngày xưa nếu không có Nguyễn gia tôi giúp đỡ thì anh có được ngày hôm nay không?"
“Tao cần chúng mày giúp chắc. Mày ăn bám tao hơn chục năm nay, chỉ ở nhà dạy con thôi cũng không dạy nổi, dạy ra cái thứ hỗn láo với một lũ chỉ biết khóc”
Bà Kim Khanh không nhịn được nữa bèn đứng lên nói: “Hạ Thanh Phương, đừng có say nát rồi hồ đồ, không có ông thông gia giúp đỡ thì giờ cả nhà mình vẫn ở trên bãi cỏ gianh kia kìa.”
“Bà thì biết cái chó gì mà nói, nhà này có được như ngày hôm nay là do tôi cày mặt ngoài đường kia kìa. Bà thì giúp được cho tôi cái gì, kiếm được đồng nào bà cống hết cho con gái con rể bà rồi”
“Thằng mất dạy này, tao đẻ ra mày, nuôi mày khôn lớn để giờ mày nói với mẹ mày như thế à”
“Hứ.Tôi bắt bà đẻ ra tôi à. Tôi không cần bà đẻ ra tôi không có bố để cả cuộc đời tôi đều sống trong nhục nhã”
“Mày, mày đúng là cái đồ mất dạy. Không có bố dạy nên mới thế”
Những lời cãi vã vẫn tiếp tục xảy ra, Hạ Như Nguyệt không muốn để bọn nhỏ chứng kiến cảnh này nên đã đưa mấy đứa nó lên phòng.
“Các em ngồi yên ở đây đừng xuống nhà nhé, giữ Mít cho chắc nhé”- Mít lúc này mới gần 2 tuổi nên vẫn phải giữ chắc.
“vâng”- lời nói kiên định này thốt ra từ tiếng của Hạ Anh Thư
“Chị ơi, em sợ”- Hạ Phương Nga vừa khóc vừa nói
“Ngoan nhé, chị xuống bảo vệ mẹ”- Nói rồi Hạ Như Nguyệt đóng sầm cửa lại, để mấy đứa nhỏ ở trong
Vì nói đỡ bà Kim Khanh nên Nguyễn Bích Hợp lại chuẩn bị ăn một cú tát của Hạ Thanh Phương.
May thay, Hạ Như Nguyệt đã kịp thời đỡ lấy và đẩy ông ta ra: “Bố có thôi đi không”
“A con bất hiếu này, mày dám chống lại bố mày à. Mau cút ra”
“Bố muốn đánh bà với mẹ, bố có xứng đáng làm con làm chồng làm cha không”
“Liên quan chó gì đến nhà mày, mày cút ra không thì từ mai tự đi mà nuôi lấy thân mày, tao kệ mẹ mày”
“Bố vẫn muốn tiếp tục đúng không”
“Mày cút ra”
“Bố có nhắm đánh lại con không”- Hạ Như Nguyệt thật sự tức giận rồi, cô nhìn về phía mẹ và bà mình, mặt đỏ ửng lên vì vết đánh, lại nhìn về người cha tồi tệ của mình với ánh mắt sắc lẹm. Những lần trước cô đã cố nhịn rồi lần này cô không thể để mẹ mình bị ăn đánh thêm nữa
Hạ Thanh Phương không nói gì mà lập tức xông tới, Hạ Như Nguyệt đỡ lấy đòn đánh đó của ông ta, thuận thế kéo lấy cánh tay quật ông ta nằm cuống sàn nhà.