Chương 17: Gặp lại
Nhưng bây giờ Mộc Trường An không còn là một cô gái ngốc nghếch trói buộc trái tim mình với Chu Cảnh Hoài nữa, chỉ mất một lúc nàng đã có thể bình tĩnh trở lại.
Nàng thản nhiên hỏi, dường như không cố ý: "Thật sao? Bệnh gì thế?"
Tiểu Linh Đang ngây thơ không biết gì về những thay đổi trong cảm xúc của nàng.
“Muội không biết, công chúa, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Mộc Trường An sờ sờ đầu nàng: “Tỷ còn phải đi bái kiến phụ vương, chúng ta chờ một ngày khác đi!”
Tiểu Linh Đang ngơ ngác một lúc rồi lại mỉm cười: “Công chúa, ngày mai muội sẽ mang cho tỷ cuốn truyện mới!”
Sau khi Tiểu Linh Đang rời đi, Mộc Trường An vén thẳng tà áo đi về phía cung điện của Nam Việt vương.
Trong cung không chỉ có Nam Việt vương Nam Thành mà Nam Nông cũng ở đó.
Có lẽ do di truyền dòng máu của hoàng gia miền Nam Nam Việt, một người đã bốn mươi, một người đã ngoài bốn mươi nhưng trông họ vẫn như những mỹ nam ở độ tuổi ba mươi.
Mộc Trường An cúi đầu hành lễ, mỉm cười: “Phụ vương, Tiểu thúc."
Nam Nông không muốn bị ràng buộc bởi địa vị hoàng gia nên nàng luôn gọi người là Tiểu thúc thay vì là Vương gia.
Nam Thành nhìn nàng, nở nụ cười rạng rỡ: “Nữ nhi ngoan, mau tới đây. Hôm nay tâm trạng con đã tốt hơn chưa?”
Còn có một điều mà Mộc Trường An không ngờ tới, đó là tính cách của Nam Việt vương tựa hồ có chút... khác thường.
Nàng vẫn nhớ ngày mình tỉnh dậy, phụ vương vừa lao vào phòng ngủ đã ôm nàng vào lòng mà nước mắt lưng tròng.
“Tâm can của phụ vương, nếu con không tỉnh lại, phụ vương sẽ không thể sống được nữa!”
Thái tử thì ngược lại, ổn định hơn rất nhiều, vừa quan tâm đến muội muội vừa phải xoa dịu tâm trạng kích động của phụ vương.
Quen nhau một thời gian dài, Mộc Trường An đã hiểu rõ tính cách của mỗi người.
Nàng vốn có tính khí cương trực và phóng khoáng, nhưng mọi góc cạnh của nàng ấy dần dần được mài giũa bởi sự sắt đá của Chúc Cảnh Hoài ngày này qua ngày khác tại cung điện Vĩnh An.
Thân thể Nam Từ đã sống lại nên nàng phải gánh chịu mọi chuyện thay nàng ấy.
Lúc đầu, nàng cố gắng tìm hiểu tính cách ban đầu của Nam Từ và hòa hợp với người thân, nhưng không ngờ rằng nàng công chúa nhỏ này lại không có chút tính khí nóng nảy nào.
Dần dần, Mộc Trường An bộc lộ tính cách của mình.
"Phụ vương, chuyện đã qua lâu rồi, giờ đây nữ nhi vẫn ổn, phụ vương đừng lo lắng."
Dược Thánh Nam Nông khí chất tựa hồ rất thuần khiết tao nhã, trên mặt hiện lên nụ cười: "Yên tâm, được ta chăm sóc, Tiểu Từ Nhi hiện tại sức khỏe rất tốt, tính tình cũng sôi nổi hơn rất nhiều."
Mộc Trường An thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe Nam Thành nói: “Không phải đại sư Khổ Hải nói trí tuệ của Từ Nhi đã được khai mở sao? Trước đây tuy rằng đáng yêu ngốc nghếch, nhưng ta vẫn luôn lo lắng Từ Nhi sẽ bị người khác ức hiếp. Bây giờ thì thông minh và lanh lợi hơn nhiều. Giống như trở thành một con người khác."
Nam Thành tiếp tục nói: “Hôm nay Vương gia Sở quốc tới, trong cung có tiệc tối, Tiểu Từ Nhi có muốn đi cùng phụ vương không?”
Mộc Trường An nghi hoặc hỏi: “Con có thể đi sao?”
Nam Thành nhướng mày: “Con là công chúa ta sủng ái nhất, con muốn đi đâu chẳng được, trước đây ta không cho con ra ngoài, bởi vì ta lo con không chăm sóc tốt cho bản thân, sẽ lợi người xấu lợi dụng."
Mộc Trường An từ nhỏ cùng đại ca lớn lên trên chiến trường, nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của phụ mẫu và nội ngoại hai bên.
Nhưng sau nửa năm này, nàng không còn tủi thân như lúc đầu nữa.
Nàng nắm lấy cánh tay Nam Thành, làm điệu bộ như một cô bé tò mò: “Vậy phụ vương, hãy đưa con đi cùng.”
Nam Thành cười sảng khoái: “Được được được, sẵn đây để bọn họ nhìn thấy minh châu của Nam Việt quốc chúng ta đi.”
Coi như là đồng thời ra mắt.
Trước kia Nam Từ tính tình có phần ngốc nghếch, sợ người lạ nên chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp trọng đại.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, có một số tên khốn bề ngoài không nói ra, nhưng nhất định là đang cười nhạo nàng ngu xuẩn.
Mộc Trường An cũng mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ rằng nàng sẽ luôn tìm cơ hội quay trở lại Sở quốc để gặp Mộc Tĩnh và tìm ra bí ẩn về việc linh hồn nhập xác.
Nếu có thể đem Nam Nông trở về chữa trị cho Mộc Tĩnh, nàng có thể trút bỏ nỗi lo lắng cuối cùng, từ nay trở đi nàng có thể yên tâm ở lại bên người thân của Nam Từ.
Trời đã về đêm, cung Nam Việt sáng đèn rực rỡ, mọi người đang uống rượu.
Đột nhiên có một giọng nói lớn ở cửa đại sảnh: "Công chúa Nam Từ giáo đáo!"
Mộc Trường An mặc bộ váy đỏ rất dài, nàng đến muộn, xinh đẹp và quyền lực bước vào đại sảnh.
Nam Việt Vương ngồi bên phải, một nam tử tuấn tú mặc y phục màu đen có ngoại hình như chi lan ngọc thụ ngước mắt lên, sau đó vẻ mặt lãnh đạm thay đổi, ly rượu trong tay đánh rầm một tiếng rơi xuống đất.
Hắn lẩm bẩm như không thể tin nổi vào mắt mình: “An An…”
(Wattpad@SuongSuong1123)
Nàng thản nhiên hỏi, dường như không cố ý: "Thật sao? Bệnh gì thế?"
Tiểu Linh Đang ngây thơ không biết gì về những thay đổi trong cảm xúc của nàng.
“Muội không biết, công chúa, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Mộc Trường An sờ sờ đầu nàng: “Tỷ còn phải đi bái kiến phụ vương, chúng ta chờ một ngày khác đi!”
Tiểu Linh Đang ngơ ngác một lúc rồi lại mỉm cười: “Công chúa, ngày mai muội sẽ mang cho tỷ cuốn truyện mới!”
Sau khi Tiểu Linh Đang rời đi, Mộc Trường An vén thẳng tà áo đi về phía cung điện của Nam Việt vương.
Trong cung không chỉ có Nam Việt vương Nam Thành mà Nam Nông cũng ở đó.
Có lẽ do di truyền dòng máu của hoàng gia miền Nam Nam Việt, một người đã bốn mươi, một người đã ngoài bốn mươi nhưng trông họ vẫn như những mỹ nam ở độ tuổi ba mươi.
Mộc Trường An cúi đầu hành lễ, mỉm cười: “Phụ vương, Tiểu thúc."
Nam Nông không muốn bị ràng buộc bởi địa vị hoàng gia nên nàng luôn gọi người là Tiểu thúc thay vì là Vương gia.
Nam Thành nhìn nàng, nở nụ cười rạng rỡ: “Nữ nhi ngoan, mau tới đây. Hôm nay tâm trạng con đã tốt hơn chưa?”
Còn có một điều mà Mộc Trường An không ngờ tới, đó là tính cách của Nam Việt vương tựa hồ có chút... khác thường.
Nàng vẫn nhớ ngày mình tỉnh dậy, phụ vương vừa lao vào phòng ngủ đã ôm nàng vào lòng mà nước mắt lưng tròng.
“Tâm can của phụ vương, nếu con không tỉnh lại, phụ vương sẽ không thể sống được nữa!”
Thái tử thì ngược lại, ổn định hơn rất nhiều, vừa quan tâm đến muội muội vừa phải xoa dịu tâm trạng kích động của phụ vương.
Quen nhau một thời gian dài, Mộc Trường An đã hiểu rõ tính cách của mỗi người.
Nàng vốn có tính khí cương trực và phóng khoáng, nhưng mọi góc cạnh của nàng ấy dần dần được mài giũa bởi sự sắt đá của Chúc Cảnh Hoài ngày này qua ngày khác tại cung điện Vĩnh An.
Thân thể Nam Từ đã sống lại nên nàng phải gánh chịu mọi chuyện thay nàng ấy.
Lúc đầu, nàng cố gắng tìm hiểu tính cách ban đầu của Nam Từ và hòa hợp với người thân, nhưng không ngờ rằng nàng công chúa nhỏ này lại không có chút tính khí nóng nảy nào.
Dần dần, Mộc Trường An bộc lộ tính cách của mình.
"Phụ vương, chuyện đã qua lâu rồi, giờ đây nữ nhi vẫn ổn, phụ vương đừng lo lắng."
Dược Thánh Nam Nông khí chất tựa hồ rất thuần khiết tao nhã, trên mặt hiện lên nụ cười: "Yên tâm, được ta chăm sóc, Tiểu Từ Nhi hiện tại sức khỏe rất tốt, tính tình cũng sôi nổi hơn rất nhiều."
Mộc Trường An thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe Nam Thành nói: “Không phải đại sư Khổ Hải nói trí tuệ của Từ Nhi đã được khai mở sao? Trước đây tuy rằng đáng yêu ngốc nghếch, nhưng ta vẫn luôn lo lắng Từ Nhi sẽ bị người khác ức hiếp. Bây giờ thì thông minh và lanh lợi hơn nhiều. Giống như trở thành một con người khác."
Nam Thành tiếp tục nói: “Hôm nay Vương gia Sở quốc tới, trong cung có tiệc tối, Tiểu Từ Nhi có muốn đi cùng phụ vương không?”
Mộc Trường An nghi hoặc hỏi: “Con có thể đi sao?”
Nam Thành nhướng mày: “Con là công chúa ta sủng ái nhất, con muốn đi đâu chẳng được, trước đây ta không cho con ra ngoài, bởi vì ta lo con không chăm sóc tốt cho bản thân, sẽ lợi người xấu lợi dụng."
Mộc Trường An từ nhỏ cùng đại ca lớn lên trên chiến trường, nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của phụ mẫu và nội ngoại hai bên.
Nhưng sau nửa năm này, nàng không còn tủi thân như lúc đầu nữa.
Nàng nắm lấy cánh tay Nam Thành, làm điệu bộ như một cô bé tò mò: “Vậy phụ vương, hãy đưa con đi cùng.”
Nam Thành cười sảng khoái: “Được được được, sẵn đây để bọn họ nhìn thấy minh châu của Nam Việt quốc chúng ta đi.”
Coi như là đồng thời ra mắt.
Trước kia Nam Từ tính tình có phần ngốc nghếch, sợ người lạ nên chưa bao giờ xuất hiện trong những dịp trọng đại.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, có một số tên khốn bề ngoài không nói ra, nhưng nhất định là đang cười nhạo nàng ngu xuẩn.
Mộc Trường An cũng mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ rằng nàng sẽ luôn tìm cơ hội quay trở lại Sở quốc để gặp Mộc Tĩnh và tìm ra bí ẩn về việc linh hồn nhập xác.
Nếu có thể đem Nam Nông trở về chữa trị cho Mộc Tĩnh, nàng có thể trút bỏ nỗi lo lắng cuối cùng, từ nay trở đi nàng có thể yên tâm ở lại bên người thân của Nam Từ.
Trời đã về đêm, cung Nam Việt sáng đèn rực rỡ, mọi người đang uống rượu.
Đột nhiên có một giọng nói lớn ở cửa đại sảnh: "Công chúa Nam Từ giáo đáo!"
Mộc Trường An mặc bộ váy đỏ rất dài, nàng đến muộn, xinh đẹp và quyền lực bước vào đại sảnh.
Nam Việt Vương ngồi bên phải, một nam tử tuấn tú mặc y phục màu đen có ngoại hình như chi lan ngọc thụ ngước mắt lên, sau đó vẻ mặt lãnh đạm thay đổi, ly rượu trong tay đánh rầm một tiếng rơi xuống đất.
Hắn lẩm bẩm như không thể tin nổi vào mắt mình: “An An…”
(Wattpad@SuongSuong1123)