Chương 26: Ta không phải muốn giết ngài
Thúc thúc và cháu gái tranh cãi rất lâu, Nam Nông mới thỏa hiệp: “Được thôi!”
Ít nhất cho đến khi Sở Hoàng bình phục, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ.
Đang muốn nghỉ ngơi, Nam Nông lại quay người lại nghĩ tới điều gì đó nói: "Ta nói, con thật sự không có hứng thú với tiểu tử Chúc Cảnh Hoài đó chứ?"
Mộc Trường An giật mình, trợn to hai mắt: "Tiểu thúc, thúc đang nói cái gì vậy? Cho dù toàn bộ nam nhân trên thế gian này đều chết hết, con cũng sẽ không yêu hắn."
Nghĩ tới khuôn mặt của Chúc Cảnh Hoài, trong mắt Nam Nông tràn đầy nghi hoặc.
Hắn ta lẩm bẩm: "Nếu như là Lam nhan họa thủy, ta thực sự không nên đưa con ra ngoài. Nếu con gả cho Sở quốc thì sao? Nơi này cách xa hàng ngàn dặm..."
*Lam nhan họa thủy: Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. "Lam nhan" ý chỉ người con trai, giống như câu "Hồng nhan họa thủy" nhưng là chỉ người con gái.
Mộc Trường An tức giận cười: “Tiểu thúc đừng lo lắng, khi về miền Nam con sẽ chiêu tế.”
*Chiêu tế: Kén rể.
Hai ngày sau, Chúc Cảnh Hoài tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt yêu kiều đang ngủ gật cách đó không xa.
Mộc Trường An một tay chống cằm tựa vào bàn, trên khuôn mặt trắng như ngọc, dưới mắt màu xanh nhạt nhạt rất rõ ràng, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.
Chúc Cảnh Hoài không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mãi đến khi cơn đau ở ngực ập đến, Chúc Cảnh Hoài mới nhịn không được ho nhẹ.
Mộc Trường An đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh lại, khi nhìn thấy đôi mắt đen trắng đó, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
"Ngài tỉnh rồi à?"
Chúc Cảnh Hoài khàn giọng nói: "Đã bao lâu rồi?"
Mộc Trường An nhìn mặt trời bên ngoài, đáp: “Hai ngày.”
Chúc Cảnh Hoài cau mày: “Vậy hoàng huynh của ta…”
Mộc Trường An ngắt lời: “Yên tâm, đã có tiểu thúc của ta lo rồi.”
Chúc Cảnh Hoài thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười: "Công chúa, ta có thể uống một tách trà được không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Trường An nheo lại, tên nam nhân này bây giờ làm sao vậy, tội nghiệp như vậy?
Hắn căn bản không có phong thái của đệ nhất quân tử Sở quốc.
Nhưng nàng vẫn rót một tách trà rồi đưa cho Chúc Cảnh Hoài.
Khi nàng đưa nó cho hắn, nàng nói: "Chúng tôi phát hiện ra rằng sát thủ ngày hôm đó đến từ phía Bắc Tân Cương. Ngài có thù oán gì với Khương quốc à?"
Đầu tiên là Chúc Huyền, sau đó là Chúc Cảnh Hoài.
Không phải nửa năm trước nàng đã giết Thác Bạt Viêm của Khương quốc sao?
Chúc Cảnh Hoài nhận lấy cốc trà, nhịn không được lại ho khan, vài giọt trà tràn ra khỏi tay.
Mộc Trường An cáu kỉnh cầm lấy chiếc cốc đưa lên miệng hắn, nụ cười trong mắt Chúc Cảnh Hoài càng đậm.
Sau khi uống nước từ tay nàng, Chúc Cảnh Hoài chậm rãi nói: “Năm tháng trước, ta lẻn vào triều đình Khương quốc, giết chết toàn bộ hoàng tử của Khương Vương.”
Mộc Trường An dừng một chút, ngón tay cầm cốc trà trở nên trắng bệch: “Tại sao?”
Chúc Cảnh Hoài nhìn khuôn mặt Mộc Trường An, lại cảm thấy có chút choáng váng.
Một lúc sau, hắn mới ngả người ra sau, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ thế nào, ta muốn thì cứ giết.”
Sắc mặt Mộc Trường An thay đổi, rồi mất bình tĩnh nói: “Ngài điên rồi.”
Trận chiến trước đó tại Vân Cửu thành gần như đã khiến Khương quốc tê liệt, Khương quốc không thể bắt đầu một cuộc chiến khác, Khương Vương chỉ có thể sử dụng biện pháp này nếu muốn báo thù.
Nhưng dù nói như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện đằng sau không đơn giản như vậy.
Nhưng nhìn điệu bộ của Chúc Cảnh Hoài, rõ ràng là hắn không muốn nói gì.
Im lặng một lúc, Mộc Trường An không khỏi hỏi ra nghi vấn đè nén trong lòng đã lâu.
"Hôm đó... tại sao ngài lại giúp ta che đậy việc ta đã đâm ngài?"
Chúc Cảnh Hoài nhìn khuôn mặt diễm lệ kia, mặc dù ngược sáng nhưng lại cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Hắn bình tĩnh nói: “Việc Nam Việt công chúa ám sát Vĩnh An vương của Sở quốc không phải là chuyện nhỏ, nếu không xử lý tốt sẽ là một cuộc chiến tranh đồ sát sinh linh, nàng có muốn xem không? "
Mộc Trường An phản bác: “Ta không phải muốn giết ngài…”
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Chúc Cảnh Hoài nhướng mày: "Không sao, chỉ là ngoài ý muốn. Nàng cũng bị ta liên lụy. Nàng chỉ đang cố bảo vệ mình thôi, phải không?"
Mộc Trường An ngừng nói, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Nàng không ngờ rằng chỉ trong chốc lát, Chúc Cảnh Hoài có thể đoán được tâm tư của nàng, lựa chọn giúp nàng che đậy sự thật mà không hề có thời gian suy nghĩ.
Dừng một chút, Chúc Cảnh Hoài ngẩng đầu nhắm mắt lại, giọng nói như khói: “Nếu năm đó nàng ấy giống như nàng thì tốt biết mấy.”
Mộc Trường An đột nhiên nhìn hắn, tim nàng không biết vì sao đập loạn xạ.
"Một con dao sắc đâm vào tim ta."
Khóe miệng Chúc Cảnh Hoài cong lên một nụ cười cay đắng và tuyệt vọng.
"Như vậy, nàng ấy sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy!"
(Wattpad@SuongSuong1123)
Ít nhất cho đến khi Sở Hoàng bình phục, sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ.
Đang muốn nghỉ ngơi, Nam Nông lại quay người lại nghĩ tới điều gì đó nói: "Ta nói, con thật sự không có hứng thú với tiểu tử Chúc Cảnh Hoài đó chứ?"
Mộc Trường An giật mình, trợn to hai mắt: "Tiểu thúc, thúc đang nói cái gì vậy? Cho dù toàn bộ nam nhân trên thế gian này đều chết hết, con cũng sẽ không yêu hắn."
Nghĩ tới khuôn mặt của Chúc Cảnh Hoài, trong mắt Nam Nông tràn đầy nghi hoặc.
Hắn ta lẩm bẩm: "Nếu như là Lam nhan họa thủy, ta thực sự không nên đưa con ra ngoài. Nếu con gả cho Sở quốc thì sao? Nơi này cách xa hàng ngàn dặm..."
*Lam nhan họa thủy: Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. "Lam nhan" ý chỉ người con trai, giống như câu "Hồng nhan họa thủy" nhưng là chỉ người con gái.
Mộc Trường An tức giận cười: “Tiểu thúc đừng lo lắng, khi về miền Nam con sẽ chiêu tế.”
*Chiêu tế: Kén rể.
Hai ngày sau, Chúc Cảnh Hoài tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt yêu kiều đang ngủ gật cách đó không xa.
Mộc Trường An một tay chống cằm tựa vào bàn, trên khuôn mặt trắng như ngọc, dưới mắt màu xanh nhạt nhạt rất rõ ràng, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.
Chúc Cảnh Hoài không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Mãi đến khi cơn đau ở ngực ập đến, Chúc Cảnh Hoài mới nhịn không được ho nhẹ.
Mộc Trường An đang mơ màng bỗng nhiên tỉnh lại, khi nhìn thấy đôi mắt đen trắng đó, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
"Ngài tỉnh rồi à?"
Chúc Cảnh Hoài khàn giọng nói: "Đã bao lâu rồi?"
Mộc Trường An nhìn mặt trời bên ngoài, đáp: “Hai ngày.”
Chúc Cảnh Hoài cau mày: “Vậy hoàng huynh của ta…”
Mộc Trường An ngắt lời: “Yên tâm, đã có tiểu thúc của ta lo rồi.”
Chúc Cảnh Hoài thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười: "Công chúa, ta có thể uống một tách trà được không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Trường An nheo lại, tên nam nhân này bây giờ làm sao vậy, tội nghiệp như vậy?
Hắn căn bản không có phong thái của đệ nhất quân tử Sở quốc.
Nhưng nàng vẫn rót một tách trà rồi đưa cho Chúc Cảnh Hoài.
Khi nàng đưa nó cho hắn, nàng nói: "Chúng tôi phát hiện ra rằng sát thủ ngày hôm đó đến từ phía Bắc Tân Cương. Ngài có thù oán gì với Khương quốc à?"
Đầu tiên là Chúc Huyền, sau đó là Chúc Cảnh Hoài.
Không phải nửa năm trước nàng đã giết Thác Bạt Viêm của Khương quốc sao?
Chúc Cảnh Hoài nhận lấy cốc trà, nhịn không được lại ho khan, vài giọt trà tràn ra khỏi tay.
Mộc Trường An cáu kỉnh cầm lấy chiếc cốc đưa lên miệng hắn, nụ cười trong mắt Chúc Cảnh Hoài càng đậm.
Sau khi uống nước từ tay nàng, Chúc Cảnh Hoài chậm rãi nói: “Năm tháng trước, ta lẻn vào triều đình Khương quốc, giết chết toàn bộ hoàng tử của Khương Vương.”
Mộc Trường An dừng một chút, ngón tay cầm cốc trà trở nên trắng bệch: “Tại sao?”
Chúc Cảnh Hoài nhìn khuôn mặt Mộc Trường An, lại cảm thấy có chút choáng váng.
Một lúc sau, hắn mới ngả người ra sau, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ thế nào, ta muốn thì cứ giết.”
Sắc mặt Mộc Trường An thay đổi, rồi mất bình tĩnh nói: “Ngài điên rồi.”
Trận chiến trước đó tại Vân Cửu thành gần như đã khiến Khương quốc tê liệt, Khương quốc không thể bắt đầu một cuộc chiến khác, Khương Vương chỉ có thể sử dụng biện pháp này nếu muốn báo thù.
Nhưng dù nói như vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện đằng sau không đơn giản như vậy.
Nhưng nhìn điệu bộ của Chúc Cảnh Hoài, rõ ràng là hắn không muốn nói gì.
Im lặng một lúc, Mộc Trường An không khỏi hỏi ra nghi vấn đè nén trong lòng đã lâu.
"Hôm đó... tại sao ngài lại giúp ta che đậy việc ta đã đâm ngài?"
Chúc Cảnh Hoài nhìn khuôn mặt diễm lệ kia, mặc dù ngược sáng nhưng lại cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Hắn bình tĩnh nói: “Việc Nam Việt công chúa ám sát Vĩnh An vương của Sở quốc không phải là chuyện nhỏ, nếu không xử lý tốt sẽ là một cuộc chiến tranh đồ sát sinh linh, nàng có muốn xem không? "
Mộc Trường An phản bác: “Ta không phải muốn giết ngài…”
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Chúc Cảnh Hoài nhướng mày: "Không sao, chỉ là ngoài ý muốn. Nàng cũng bị ta liên lụy. Nàng chỉ đang cố bảo vệ mình thôi, phải không?"
Mộc Trường An ngừng nói, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Nàng không ngờ rằng chỉ trong chốc lát, Chúc Cảnh Hoài có thể đoán được tâm tư của nàng, lựa chọn giúp nàng che đậy sự thật mà không hề có thời gian suy nghĩ.
Dừng một chút, Chúc Cảnh Hoài ngẩng đầu nhắm mắt lại, giọng nói như khói: “Nếu năm đó nàng ấy giống như nàng thì tốt biết mấy.”
Mộc Trường An đột nhiên nhìn hắn, tim nàng không biết vì sao đập loạn xạ.
"Một con dao sắc đâm vào tim ta."
Khóe miệng Chúc Cảnh Hoài cong lên một nụ cười cay đắng và tuyệt vọng.
"Như vậy, nàng ấy sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy!"
(Wattpad@SuongSuong1123)