Chương 74: Giáng sét chưa chán nữa hả?!
Diệp Kiều cách Minh Huyền một khoảng khá an toàn. Nàng dẫn khí tại chỗ, vừa vẽ bùa vừa xem xét sấm sét trên trời.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu nàng giơ ngón giữa lên trời thì sẽ thế nào nhỉ?
Trong lúc nàng suy nghĩ, lại có một tia sét đánh xuống Minh Huyền đang ngồi ở dưới.
"Tổng cộng có bao nhiêu tia sét?"
Tạ Sơ Tuyết hai tay xách hai sư điệt, tốt bụng trả lời: "Không biết."
Diệp Kiều: "..." Thúc có biết thúc đang nói chuyện rất vô nghĩa không?
"Thiên phú càng cao, lôi kiếp càng nhiều." Tạ Sơ Tuyết nhún vai: "Đại sư huynh của trò bị sét đánh một ngày một đêm luôn đấy. Mà hy vọng Minh Huyền không sao."
Nói rồi, Tạ Sơ Tuyết hóa thân thành con chiên ngoan đạo, tay chắp trước ngực, cầu nguyện với Thiên Đạo.
Có lẽ nhìn hắn thực hiện nghi thức quá thật, ba người còn lại cũng bắt chước làm theo cầu nguyện cho Minh Huyền.
Có đôi khi thiên phú cao cũng không phải chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại, Minh Huyền bị sét đánh đến khét cả người.
Diệp Kiều lấy hết bùa Kim Cang ném cho Minh Huyền. Sau đó ngồi tại chỗ dẫn khí vẽ bùa, vừa sản xuất vừa tiêu dùng tại chỗ. Cảnh giới sơ kỳ Trúc Cơ của nàng không chống đỡ được lượng linh lực tiêu hao suốt một canh giờ. Nhưng lôi kiếp của Minh Huyền vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết sờ cằm, nhìn vào tốc độ vẽ bùa của Diệp Kiều, hắn phát hiện tiểu sư điệt này không những vẽ bùa rất nhanh mà tính chuẩn xác cũng rất cao. Người có thể đứng bên cạnh người đang độ lôi kiếp vẽ bùa, và có xác suất thành công cao như vậy rất hiếm thấy.
Nhưng kiếm-phù song tu thường chỉ giỏi thiên về một thứ mà nhỉ?
Hắn suy tư.
Thế nên tiểu sư điệt không giỏi kiếm đạo?
Và thế là Tạ Sơ Tuyết đơn phương tự quyết định tự vui mừng, sau này Diệp Kiều chính là người của phù tu bọn họ!
Diệp Kiều vẽ nhiều đến mức tay tê rần, nàng lắc lắc cánh tay. Đến bây giờ lôi kiếp vẫn chưa kết thúc, nàng tức giận giơ ngón giữa lên trời.
Giáng sét chưa chán nữa hả?!
"..."
Phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Tuyết là kéo hai đứa sư điệt vẫn đang ngơ ngác của mình chạy xa trăm mét, cách Diệp Kiều xa nhất có thể.
Giây tiếp theo, một tia sét to bổ thẳng xuống người Diệp Kiều.
Diệp Kiều há mồm, phun khói. Mẹ ơi, không ai nói cho nàng biết, lôi kiếp hiểu tiếng người!
Bị sét đột nhiên đánh vào, nàng không kịp tránh né, ăn trọn một quả sét. Cả người nàng tê tê.
Cũng may, lôi kiếp chỉ đánh nàng một lần, sau đó lại tiếp tục giáng xuống Minh Huyền. Tạ Sơ Tuyết chạy lại, chọt chọt Diệp Kiều.
"Ổn không bé?"
"Vẫn ổn." Diệp Kiều chậm rãi phun ra một đám khói đen: "Chỉ có người bị giật tê tê thôi."
Tạ Sơ Tuyết tặc lưỡi: "Con gái con đứa, sơ hở là khẩu nghiệp vậy bé?!"
Diệp Kiều thật sự cảm thấy ổn. Thậm chí, nhờ lần sấm sét bổ xuống này, nàng còn cảm thấy sảng khoái, cơ thể nhẹ nhàng. Nàng còn tính giơ ngón giữa thêm lần nữa để ăn thêm vài quả sét.
Lôi kiếp của Minh Huyền kéo dài đến buổi chiều. Mọi người vừa chờ vừa ngủ gật.
Động tĩnh lớn và kéo dài như vậy, các tông môn khác cũng nghe được tin tức.
"Lôi kiếp của Minh Huyền?"
"Thiên phú của thằng bé đúng là không tầm thường."
"Dù sao thằng bé cũng là con cháu dòng chính nhà họ Minh mà. Tính ra năm nay, Trường Minh Tông ngoại trừ Diệp Kiều, còn lại đều là Kim Đan."
Phù tu vốn đã khó xơi, hiện tại lại thêm một Kim Đan, trận thi đấu thứ ba này càng khó đoán được hạng nhất sẽ thuộc về ai.
Bốn người tụm lại một chỗ chờ Minh Huyền. Ba sư điệt ngồi xếp bằng, Tạ Sơ Tuyết nằm ngủ thẳng cẳng trên nền đất.
Đột nhiên Diệp Kiều kinh ngạc hô to lên, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
"Tiểu sư thúc, linh căn của trò lớn lên nè."
"?" Lần đầu tiên Tiết Dư nghe thấy chuyện này, hắn trợn mắt kinh ngạc: "Hả?"
Linh căn còn có thể lớn lên?
"Cái gì?" Tạ Sơ Tuyết bật dậy, mắt mở to. Con ngươi màu nâu nhạt trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Linh căn trong cơ thể của Diệp Kiều vẫn luôn nhỏ bé, không cần dùng khí linh thăm dò biết nó như thế nào, hơn nữa mỗi ngày nàng đều nhìn thấy nó, nên linh căn thay đổi thế nào, nàng cũng cảm nhận được.
Đột nhiên linh căn lớn hơn một chút, Diệp Kiều cảm thấy rất kỳ lạ.
Linh căn còn có thể lớn lên? Tạ Sơ Tuyết cũng cảm thấy nghi vấn.
________
p/s: Nay dịch ba chương để đăng, mai mình tăng ca nên hong dịch được ~
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu nàng giơ ngón giữa lên trời thì sẽ thế nào nhỉ?
Trong lúc nàng suy nghĩ, lại có một tia sét đánh xuống Minh Huyền đang ngồi ở dưới.
"Tổng cộng có bao nhiêu tia sét?"
Tạ Sơ Tuyết hai tay xách hai sư điệt, tốt bụng trả lời: "Không biết."
Diệp Kiều: "..." Thúc có biết thúc đang nói chuyện rất vô nghĩa không?
"Thiên phú càng cao, lôi kiếp càng nhiều." Tạ Sơ Tuyết nhún vai: "Đại sư huynh của trò bị sét đánh một ngày một đêm luôn đấy. Mà hy vọng Minh Huyền không sao."
Nói rồi, Tạ Sơ Tuyết hóa thân thành con chiên ngoan đạo, tay chắp trước ngực, cầu nguyện với Thiên Đạo.
Có lẽ nhìn hắn thực hiện nghi thức quá thật, ba người còn lại cũng bắt chước làm theo cầu nguyện cho Minh Huyền.
Có đôi khi thiên phú cao cũng không phải chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại, Minh Huyền bị sét đánh đến khét cả người.
Diệp Kiều lấy hết bùa Kim Cang ném cho Minh Huyền. Sau đó ngồi tại chỗ dẫn khí vẽ bùa, vừa sản xuất vừa tiêu dùng tại chỗ. Cảnh giới sơ kỳ Trúc Cơ của nàng không chống đỡ được lượng linh lực tiêu hao suốt một canh giờ. Nhưng lôi kiếp của Minh Huyền vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Tạ Sơ Tuyết sờ cằm, nhìn vào tốc độ vẽ bùa của Diệp Kiều, hắn phát hiện tiểu sư điệt này không những vẽ bùa rất nhanh mà tính chuẩn xác cũng rất cao. Người có thể đứng bên cạnh người đang độ lôi kiếp vẽ bùa, và có xác suất thành công cao như vậy rất hiếm thấy.
Nhưng kiếm-phù song tu thường chỉ giỏi thiên về một thứ mà nhỉ?
Hắn suy tư.
Thế nên tiểu sư điệt không giỏi kiếm đạo?
Và thế là Tạ Sơ Tuyết đơn phương tự quyết định tự vui mừng, sau này Diệp Kiều chính là người của phù tu bọn họ!
Diệp Kiều vẽ nhiều đến mức tay tê rần, nàng lắc lắc cánh tay. Đến bây giờ lôi kiếp vẫn chưa kết thúc, nàng tức giận giơ ngón giữa lên trời.
Giáng sét chưa chán nữa hả?!
"..."
Phản ứng đầu tiên của Tạ Sơ Tuyết là kéo hai đứa sư điệt vẫn đang ngơ ngác của mình chạy xa trăm mét, cách Diệp Kiều xa nhất có thể.
Giây tiếp theo, một tia sét to bổ thẳng xuống người Diệp Kiều.
Diệp Kiều há mồm, phun khói. Mẹ ơi, không ai nói cho nàng biết, lôi kiếp hiểu tiếng người!
Bị sét đột nhiên đánh vào, nàng không kịp tránh né, ăn trọn một quả sét. Cả người nàng tê tê.
Cũng may, lôi kiếp chỉ đánh nàng một lần, sau đó lại tiếp tục giáng xuống Minh Huyền. Tạ Sơ Tuyết chạy lại, chọt chọt Diệp Kiều.
"Ổn không bé?"
"Vẫn ổn." Diệp Kiều chậm rãi phun ra một đám khói đen: "Chỉ có người bị giật tê tê thôi."
Tạ Sơ Tuyết tặc lưỡi: "Con gái con đứa, sơ hở là khẩu nghiệp vậy bé?!"
Diệp Kiều thật sự cảm thấy ổn. Thậm chí, nhờ lần sấm sét bổ xuống này, nàng còn cảm thấy sảng khoái, cơ thể nhẹ nhàng. Nàng còn tính giơ ngón giữa thêm lần nữa để ăn thêm vài quả sét.
Lôi kiếp của Minh Huyền kéo dài đến buổi chiều. Mọi người vừa chờ vừa ngủ gật.
Động tĩnh lớn và kéo dài như vậy, các tông môn khác cũng nghe được tin tức.
"Lôi kiếp của Minh Huyền?"
"Thiên phú của thằng bé đúng là không tầm thường."
"Dù sao thằng bé cũng là con cháu dòng chính nhà họ Minh mà. Tính ra năm nay, Trường Minh Tông ngoại trừ Diệp Kiều, còn lại đều là Kim Đan."
Phù tu vốn đã khó xơi, hiện tại lại thêm một Kim Đan, trận thi đấu thứ ba này càng khó đoán được hạng nhất sẽ thuộc về ai.
Bốn người tụm lại một chỗ chờ Minh Huyền. Ba sư điệt ngồi xếp bằng, Tạ Sơ Tuyết nằm ngủ thẳng cẳng trên nền đất.
Đột nhiên Diệp Kiều kinh ngạc hô to lên, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
"Tiểu sư thúc, linh căn của trò lớn lên nè."
"?" Lần đầu tiên Tiết Dư nghe thấy chuyện này, hắn trợn mắt kinh ngạc: "Hả?"
Linh căn còn có thể lớn lên?
"Cái gì?" Tạ Sơ Tuyết bật dậy, mắt mở to. Con ngươi màu nâu nhạt trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Linh căn trong cơ thể của Diệp Kiều vẫn luôn nhỏ bé, không cần dùng khí linh thăm dò biết nó như thế nào, hơn nữa mỗi ngày nàng đều nhìn thấy nó, nên linh căn thay đổi thế nào, nàng cũng cảm nhận được.
Đột nhiên linh căn lớn hơn một chút, Diệp Kiều cảm thấy rất kỳ lạ.
Linh căn còn có thể lớn lên? Tạ Sơ Tuyết cũng cảm thấy nghi vấn.
________
p/s: Nay dịch ba chương để đăng, mai mình tăng ca nên hong dịch được ~