Chương 77: Trận thi đấu thứ ba
Trên đường đi, Tiết Dư tranh thủ thời gian phát đan dược cho mọi người.
"Trong bí cảnh có lửa thật hả?"
Đối mặt với cô bé hiếu kì, hỏi gì không biết nấy -Diệp Kiều, hắn giương mắt, bật cười: "Nếu không thì muội đoán xem, tại sao nó được gọi là Hỏa Diệm Sơn?"
Không riêng gì Tiết Dư cảm thấy kỳ lạ, ngay cả người có thần kinh thô như Mộc Trọng Hi cũng cảm thấy khó hiểu. Tiểu sư muội của bọn họ tựa như không có bất kỳ hiểu biết gì về giới tu chân.
Dù không phải xuất thân từ thế gia tu tiên nhưng cũng lớn lên bên người Vân Ngân, sao có thể ít thường thức như vậy?
Chu Hành Vân nhớ lại chút hồi ức cũ về bí cảnh này, mày nhíu lại: "Trên mặt đất đầy đá, rất nóng."
Đây là bí cảnh hắn ghét nhất.
Diệp Kiều sờ cằm. Địa hình của bí cảnh này rất thích hợp để thiết kế bẫy và mai phục tập kích địch.
Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của nàng, tình hình cụ thể ra sao, phải vào trong mới biết được.
Năm đại tông môn đã có mặt đầy đủ và đứng thành từng hàng. Diệp Kiều đưa mắt nhìn qua một lượt. Tuyệt! Mặt ai cũng ỉu xìu như cọng bún thiu. Nàng nhìn lại đồng bọn Trường Minh Tông nhà mình, ừm, bọn họ nhìn còn ủ rũ hơn.
Diệp Kiều!!!
Từ sau khi biết bí cảnh trận thứ hai là do nàng làm sập, nếu không phải quy định không cho phép, bọn họ hận không thể nhào đến kéo Diệp Kiều ra xa, cách bí cảnh càng xa càng tốt.
Trận đầu tiên, không ai để Trường Minh Tông vào mắt nhưng đến trận thứ hai, bọn họ bị vả sấp mặt.
Hai phù tu! Minh Huyền còn đột phá lên Kim Đan!
Trận này ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không dám khẳng định ai sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều! Ngông có số má! Muội thích tỷ!!!"
"Diệp Thanh Hàn ơiiiii!!!"
"Tống Hàn Thanh huynh ới ời, bóe muốn đẻ trăm trứng cho huynh~~~"
Giới tu chân ngưỡng mộ sức mạnh, mỗi diễn đàn đều có lượng fan lớn. Thế nên trong thính phòng có nhiều tiếng hò hét cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là Diệp Kiều không ngờ, loại người như Tống Hàn Thanh cũng có fan?
Ngẫm lại thì, đệ tử chân truyền của các năm đại tông môn đều là những nam thanh nữ tú. Tống Hàn Thanh cũng có vẻ ngoài đẹp trai, lạnh lùng dù...
Cách hành xử của hắn, nàng không ngấm nổi.
Bởi vì kinh ngạc nên nghe thấy tiếng hò reo tên hắn, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn theo.
Sau đó nàng nhìn thấy trên khán đài, các tu sĩ cơ bắp cuồn cuộn đang hò hét: "Hàn Thanh huynh ơi ~ Bóe nguyện sinh một đàn con cho huynh~"
Khung cảnh bảy màu chói lóa khiến mặt Diệp Kiều đơ như cây cơ.
Mộc Trọng Hi nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó cười phá lên: "Há há há há."
Diệp Kiều nhìn hắn cười, nghiêm túc phê bình: "Sao huynh lại kỳ thị fan nam của người ta chứ?"
"Tiểu sư muội à, đây không phải vấn đề kỳ thị hay không." Minh Huyền liên tục vỗ lên vai Tiết Dư, vừa cười vừa vỗ: "Há há há há há há."
Cả đám vốn đang rầu rĩ, lúc này lại vui vẻ cười to khiến các đệ tử tông môn khác nghi hoặc nhìn qua, không hiểu đám người này đang cười cái gì.
"Kệ đi." Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc. Đám người Trường Minh Tông không bình thường là chuyện hiển nhiên, không có gì bất ngờ.
Hơn nữa, hắn có cảm giác những người này đang cười mình, nhưng lại không có chứng cứ.
Đệ tử năm đại tông môn lần lượt tiến vào bí cảnh.
Vị trí đáp đất của mỗi người là ngẫu nhiên, có lúc là ba người một tổ, có lúc là hai người một tổ, và cũng có lúc là một người lạc nhóm.
Trong tình huống này, tông môn nào tập hợp đầy đủ người trước, tông môn đó sẽ có lợi thế hơn.
Tống Hàn Thanh được thả đến một nơi đắc địa, cách sư đệ, sư muội rất gần. Không lâu sau, hắn đã tìm được bọn họ.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ tìm người của Bích Thủy Tông, đề nghị hợp tác với bọn họ."
Bọn họ có nhiều đan dược. Ừm, đan Thanh Tâm cũng nhiều.
Bí cảnh này sẽ xuất hiện ảo giác nhiều lần nên có càng nhiều đan Thanh Tâm càng tốt.
"Chưa chắc các nàng sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta." Tô Trạc trần thuật lại sự thật.
Cách đây không lâu, Miểu Miểu còn nhiệt tình mời chào hợp tác với Diệp Kiều mà.
Hắn không hiểu. Thật sự không hiểu! Diệp Kiều kia có gì hấp dẫn chứ? Tại sao lúc nàng ta ở Nguyệt Thanh Tông, hắn lại không cảm nhận được?
Hiện tại Diệp Kiều thay đổi quá nhiều khiến Tô Trạc cảm thấy sợ hãi.
Vân Thước từ đầu đến giờ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: "Đại sư huynh, muội có thú tầm bảo, có thể giúp đỡ tìm cỏ Thanh Tâm."
Ảo ảnh bên trong bí cảnh này rất nhiều. Chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ bị lạc ảo cảnh, không dứt ra được.
Thế nên đan Thanh Tâm là thứ cần phải chuẩn bị từ trước.
Nhưng trên chợ rất hiếm bán loại đan này, cũng vì thế mà hiện tại bọn họ không có nhiều đan Thanh Tâm lắm.
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt vẫn hàm chứa sự khó chịu với cô sư muội phiền toái này: "Chúng ta không có đan tu."
"Có thể giao dịch với Bích Thủy Tông." Hiếm khi nào Vân Thước thông minh đột xuất như hôm nay: "Hẳn là các nàng cũng đang cần loại đan này."
Cỏ Thanh Tâm rất khó tìm. Lúc trước bọn họ cũng tìm thấy một mảnh đất rộng mọc đầy cỏ Thanh Tâm nhưng bị đám người Trường Minh Tông cướp mất. Vân Thước dù không cam làm cũng không làm gì được.
Tống Hàn Thanh cũng cảm thấy có lý. Hắn nhìn Vân Thước tán thưởng.
Tuy não hơi thiếu nếp nhăn nhưng chỉ số may mắn rất cao, sư muội này vẫn còn ở ngưỡng hắn chấp nhận được.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Thước đều gặp được may mắn. Nàng làm gì cũng được ưu ái. Ngay cả Vân Ngân cũng từng nói, nàng ta tựa như là con gái ruột của Thiên Đạo.
Với Vân Thước, đại hội tông môn gì đó không đáng để tâm.
Thắng thua thì thế nào? Có các sư huynh nỗ lực là được rồi!
Nàng thích được là sự tập trung chú ý của mọi người. Vì thế, nàng chủ động đề ra kiến nghị, chuẩn bị giành lại sự nổi bật nên có của mình ở trận thi đấu thứ ba này.
Quả nhiên, các tu sĩ ngoài khán phòng vốn đang tập trung nhìn Diệp Kiều, bỗng nhiên dời sự chú ý về phía Vân Thước, mọi đề tài thảo lại cũng chủ động xoay quanh nàng ta.
"Thú tầm bảo?" Tần Phạn Phạn kinh ngạc: "Loại linh thú này cũng khế ước được à?"
"Con bé này luôn rất may mắn." Trưởng lão Bích Thủy Tông nhíu mày: "Nhưng đây cũng tính là gian lận mà nhỉ?"
Bí cảnh đã mở đến trận thứ ba, đây là lần đầu tiên có người dùng thú tầm bảo tìm linh thực.
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cười lạnh: "Không phải Trường Minh Tông đã nói cái gì mà chiến lược sao? Làm sao? Chỉ cho phép Diệp Kiều chơi chiêu, không cho phép bọn này dùng thú tầm bảo?"
Trưởng lão Triệu cũng tức giận. Sao tự nhiên lại xỉa xói bên đây rồi!
Mắt thấy hai bên lại sắp gây hấn, tông chủ Vấn Kiếm Tông lập tức hòa giải: "Mấy trận trước không có gì đặc biệt, nhưng trận này cần đến cỏ Thanh Tâm rất nhiều, nếu Vân Thước có thú tầm bảo, thì không sao, cứ để con bé dùng."
Chỉ có thể nói, kỳ ngộ mỗi người là khác nhau.
Nhưng mà cô bé tên Vân Thước này may mắn một cách thái quá.
Trận đầu Diệp Kiều tổ đội với Tiết Dư, trận thứ hai với Minh Huyền, trận thứ ba là Chu Hành Vân.
"Diệp Kiều cũng may ghê, ba trận rồi vẫn chưa lạc nhóm bao giờ."
"Nhưng mị cứ có cảm giác Diệp Kiều của chúng ta không cần đồng đội vẫn sống nhăn răng."
"Đúng dị!"
Sau khi tiến vào bí cảnh, cảm nhận duy nhất của Diệp Kiều là: mẹ ơi, nóng quá nóng.
Thời tiết nóng nực thế này rất dễ khiến người ta cục tính. Diệp Kiều ném đan Thanh Tâm cho đại sư huynh, rồi tự lấy một viên nhai nuốt, bình tâm lại.
Hiện tại Trường Minh Tông bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu đan Thanh Tâm.
Bọn họ có đan tu Tiết Dư xuất chúng, dư sức sản xuất đan dược cho đồng bọn sử dụng, không cần phải hèn mọn xin Bích Thủy Tông hợp tác như các tông môn khác.
Xung quanh đều là đá tảng nóng rực. Chân đạp lên trên đá, cách một lớp đế giày nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng. Diệp Kiều không dám đứng một chỗ quá lâu, sợ giày bị nung đến thủng đế.
Chu Hành Vân đi phía trước, Diệp Kiều ở phía sau thả thần thức thăm dò xung quanh một lượt, sau khi xác nhận an toàn mới đi theo.
Không biết tại sao nhưng từ khi đến đây, Diệp Kiều luôn có cảm giác như có cái gì đó đang theo dõi nàng.
Có thể là vì nàng song tu được phù-đan, nên thần thức của nàng nhạy hơn thần thức của Kim Đan.
Nhưng thả thần thức thăm dò một lượt vẫn không phát hiện ra điều gì, Diệp Kiều đành nén sự nghi ngờ kia xuống.
Lần này tổ đội của đại sư huynh, Diệp Kiều đi theo sau Chu Hành Vân không cần làm gì. Đại sư huynh biểu diễn cho nàng biết thế nào gọi là "Dưới lưỡi kiếm, chúng sinh bình bằng".
Một kiếm chém ra, yêu thú hình dạng kỳ lạ nào cũng bay màu.
Khi kiểm tra ngọc giản, Diệp Kiều còn phát hiện, đại sư huynh luôn duy trì tròn chẵn số lượng yêu thú giết được.
"..." Không hổ là đại sư huynh.
"Hai trận trước đều là Diệp Kiều động thủ, lúc thì bảo vệ đan tu, khi thì bảo vệ phù tu. Hiện tại chắc nàng ấy đã phát hiện ra chỗ tốt của kiếm tu rồi."
"Vào lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào kiếm tu."
Diệp Kiều theo bản năng nhìn chằm chằm kiếm của Chu Hành Vân. So với nàng, Chu Hành Vân dùng kiếm xuất chiêu càng nhẹ nhàng, thanh thoát và hiệu quả.
"Đại sư huynh." Nàng sàng qua sàng lại: "Muội có thể sờ kiếm của huynh không?"
Nàng còn nhớ, lúc trước xin sờ kiếm của tứ sư huynh. Mặt hắn còn cau có, miễn cưỡng như thể vợ iu của hắn bị gã hôi hám nào đó sờ mó.
Chu Hành Vân rũ mắt, nhìn nàng một cái, nói: "Được."
Sau đó, ném kiếm cho nàng.
Ném cho nàng... Ném?
Diệp Kiều vừa mừng vừa lo bắt lấy Đoạn Trần. Nàng vẫn luôn tò mò các thanh kiếm này khác nhau chỗ nào. Trong mắt nàng, Ố Dề chỉ là một cây gậy đen thùi lùi, chẳng giống kiếm chút nào.
Vất vả lắm mới sờ được vợ iu của bọn họ, đương nhiên Diệp Kiều sẽ không buông tha dễ dàng như thế. Nàng vừa xem xét vừa tán thưởng thiết kế tinh xảo, mỹ diệu. Tiếc rằng đời này nàng không có khả năng học luyện khí.
Nhưng nàng có thể tiếp xúc nhiều hơn với những thanh kiếm này, sau đó thử thiết kế kiếm.
"Huynh quăng cho muội như thế không sợ Đoạn Trần không vui à?" Diệp Kiều nhớ Mộc Trọng Hi và tiểu sư thúc từng nói, kiếm đều có linh trí.
Chu Hành Vân hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Kiếm của huynh xem thường huynh."
Vừa khéo, Chu Hành Vân hắn cũng xem thường nó.
Một người một kiếm kỳ thị, ghét bỏ lẫn nhau, hiếm khi phối hợp ăn ý.
Diệp Kiều nghe vậy vội vàng trả Đoạn Trần lại. Nàng quyết định sau này sẽ đối xử với Ố Dề tốt hơn, không đá nó qua lại như đá cầu nữa.
Nhỡ như nó cũng có linh trí rồi xem thường mình thì nàng biết làm sao.
Trước mắt, Diệp Kiều không có nhu cầu bị kiếm của mình kỳ thị.
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước dựa theo phương hướng trên bản đồ. Dù bọn họ có muốn thi đấu hết mình hay không cũng phải ở trong bí cảnh này đủ năm ngày. Nếu đã như vậy, chẳng bằng tìm một nơi mát mẻ nằm chơi.
Trời tối dần, nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp. Khi trời còn sáng, Diệp Kiều đã lờ mờ nhận ra tình huống có gì đó bất thường. Đến khi màn đêm bao phủ mọi thứ, Diệp Kiều nhắm mắt thả thần thức thăm dò và đã phát hiện ra thứ bất thường đó. Nàng mở mắt, chỉ về phía sau Chu Hành Vân, hỏi: "Đại sư huynh, bên kia, đó là gì?"
Chu Hành Vân nghi hoặc quay đầu lại. Sau đó, vẻ mặt hắn cũng cứng lại.
"Trong bí cảnh có lửa thật hả?"
Đối mặt với cô bé hiếu kì, hỏi gì không biết nấy -Diệp Kiều, hắn giương mắt, bật cười: "Nếu không thì muội đoán xem, tại sao nó được gọi là Hỏa Diệm Sơn?"
Không riêng gì Tiết Dư cảm thấy kỳ lạ, ngay cả người có thần kinh thô như Mộc Trọng Hi cũng cảm thấy khó hiểu. Tiểu sư muội của bọn họ tựa như không có bất kỳ hiểu biết gì về giới tu chân.
Dù không phải xuất thân từ thế gia tu tiên nhưng cũng lớn lên bên người Vân Ngân, sao có thể ít thường thức như vậy?
Chu Hành Vân nhớ lại chút hồi ức cũ về bí cảnh này, mày nhíu lại: "Trên mặt đất đầy đá, rất nóng."
Đây là bí cảnh hắn ghét nhất.
Diệp Kiều sờ cằm. Địa hình của bí cảnh này rất thích hợp để thiết kế bẫy và mai phục tập kích địch.
Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của nàng, tình hình cụ thể ra sao, phải vào trong mới biết được.
Năm đại tông môn đã có mặt đầy đủ và đứng thành từng hàng. Diệp Kiều đưa mắt nhìn qua một lượt. Tuyệt! Mặt ai cũng ỉu xìu như cọng bún thiu. Nàng nhìn lại đồng bọn Trường Minh Tông nhà mình, ừm, bọn họ nhìn còn ủ rũ hơn.
Diệp Kiều!!!
Từ sau khi biết bí cảnh trận thứ hai là do nàng làm sập, nếu không phải quy định không cho phép, bọn họ hận không thể nhào đến kéo Diệp Kiều ra xa, cách bí cảnh càng xa càng tốt.
Trận đầu tiên, không ai để Trường Minh Tông vào mắt nhưng đến trận thứ hai, bọn họ bị vả sấp mặt.
Hai phù tu! Minh Huyền còn đột phá lên Kim Đan!
Trận này ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không dám khẳng định ai sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.
"Kiều Kiều! Kiều Kiều! Ngông có số má! Muội thích tỷ!!!"
"Diệp Thanh Hàn ơiiiii!!!"
"Tống Hàn Thanh huynh ới ời, bóe muốn đẻ trăm trứng cho huynh~~~"
Giới tu chân ngưỡng mộ sức mạnh, mỗi diễn đàn đều có lượng fan lớn. Thế nên trong thính phòng có nhiều tiếng hò hét cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là Diệp Kiều không ngờ, loại người như Tống Hàn Thanh cũng có fan?
Ngẫm lại thì, đệ tử chân truyền của các năm đại tông môn đều là những nam thanh nữ tú. Tống Hàn Thanh cũng có vẻ ngoài đẹp trai, lạnh lùng dù...
Cách hành xử của hắn, nàng không ngấm nổi.
Bởi vì kinh ngạc nên nghe thấy tiếng hò reo tên hắn, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn theo.
Sau đó nàng nhìn thấy trên khán đài, các tu sĩ cơ bắp cuồn cuộn đang hò hét: "Hàn Thanh huynh ơi ~ Bóe nguyện sinh một đàn con cho huynh~"
Khung cảnh bảy màu chói lóa khiến mặt Diệp Kiều đơ như cây cơ.
Mộc Trọng Hi nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó cười phá lên: "Há há há há."
Diệp Kiều nhìn hắn cười, nghiêm túc phê bình: "Sao huynh lại kỳ thị fan nam của người ta chứ?"
"Tiểu sư muội à, đây không phải vấn đề kỳ thị hay không." Minh Huyền liên tục vỗ lên vai Tiết Dư, vừa cười vừa vỗ: "Há há há há há há."
Cả đám vốn đang rầu rĩ, lúc này lại vui vẻ cười to khiến các đệ tử tông môn khác nghi hoặc nhìn qua, không hiểu đám người này đang cười cái gì.
"Kệ đi." Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc. Đám người Trường Minh Tông không bình thường là chuyện hiển nhiên, không có gì bất ngờ.
Hơn nữa, hắn có cảm giác những người này đang cười mình, nhưng lại không có chứng cứ.
Đệ tử năm đại tông môn lần lượt tiến vào bí cảnh.
Vị trí đáp đất của mỗi người là ngẫu nhiên, có lúc là ba người một tổ, có lúc là hai người một tổ, và cũng có lúc là một người lạc nhóm.
Trong tình huống này, tông môn nào tập hợp đầy đủ người trước, tông môn đó sẽ có lợi thế hơn.
Tống Hàn Thanh được thả đến một nơi đắc địa, cách sư đệ, sư muội rất gần. Không lâu sau, hắn đã tìm được bọn họ.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ tìm người của Bích Thủy Tông, đề nghị hợp tác với bọn họ."
Bọn họ có nhiều đan dược. Ừm, đan Thanh Tâm cũng nhiều.
Bí cảnh này sẽ xuất hiện ảo giác nhiều lần nên có càng nhiều đan Thanh Tâm càng tốt.
"Chưa chắc các nàng sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta." Tô Trạc trần thuật lại sự thật.
Cách đây không lâu, Miểu Miểu còn nhiệt tình mời chào hợp tác với Diệp Kiều mà.
Hắn không hiểu. Thật sự không hiểu! Diệp Kiều kia có gì hấp dẫn chứ? Tại sao lúc nàng ta ở Nguyệt Thanh Tông, hắn lại không cảm nhận được?
Hiện tại Diệp Kiều thay đổi quá nhiều khiến Tô Trạc cảm thấy sợ hãi.
Vân Thước từ đầu đến giờ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: "Đại sư huynh, muội có thú tầm bảo, có thể giúp đỡ tìm cỏ Thanh Tâm."
Ảo ảnh bên trong bí cảnh này rất nhiều. Chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ bị lạc ảo cảnh, không dứt ra được.
Thế nên đan Thanh Tâm là thứ cần phải chuẩn bị từ trước.
Nhưng trên chợ rất hiếm bán loại đan này, cũng vì thế mà hiện tại bọn họ không có nhiều đan Thanh Tâm lắm.
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt vẫn hàm chứa sự khó chịu với cô sư muội phiền toái này: "Chúng ta không có đan tu."
"Có thể giao dịch với Bích Thủy Tông." Hiếm khi nào Vân Thước thông minh đột xuất như hôm nay: "Hẳn là các nàng cũng đang cần loại đan này."
Cỏ Thanh Tâm rất khó tìm. Lúc trước bọn họ cũng tìm thấy một mảnh đất rộng mọc đầy cỏ Thanh Tâm nhưng bị đám người Trường Minh Tông cướp mất. Vân Thước dù không cam làm cũng không làm gì được.
Tống Hàn Thanh cũng cảm thấy có lý. Hắn nhìn Vân Thước tán thưởng.
Tuy não hơi thiếu nếp nhăn nhưng chỉ số may mắn rất cao, sư muội này vẫn còn ở ngưỡng hắn chấp nhận được.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Thước đều gặp được may mắn. Nàng làm gì cũng được ưu ái. Ngay cả Vân Ngân cũng từng nói, nàng ta tựa như là con gái ruột của Thiên Đạo.
Với Vân Thước, đại hội tông môn gì đó không đáng để tâm.
Thắng thua thì thế nào? Có các sư huynh nỗ lực là được rồi!
Nàng thích được là sự tập trung chú ý của mọi người. Vì thế, nàng chủ động đề ra kiến nghị, chuẩn bị giành lại sự nổi bật nên có của mình ở trận thi đấu thứ ba này.
Quả nhiên, các tu sĩ ngoài khán phòng vốn đang tập trung nhìn Diệp Kiều, bỗng nhiên dời sự chú ý về phía Vân Thước, mọi đề tài thảo lại cũng chủ động xoay quanh nàng ta.
"Thú tầm bảo?" Tần Phạn Phạn kinh ngạc: "Loại linh thú này cũng khế ước được à?"
"Con bé này luôn rất may mắn." Trưởng lão Bích Thủy Tông nhíu mày: "Nhưng đây cũng tính là gian lận mà nhỉ?"
Bí cảnh đã mở đến trận thứ ba, đây là lần đầu tiên có người dùng thú tầm bảo tìm linh thực.
Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cười lạnh: "Không phải Trường Minh Tông đã nói cái gì mà chiến lược sao? Làm sao? Chỉ cho phép Diệp Kiều chơi chiêu, không cho phép bọn này dùng thú tầm bảo?"
Trưởng lão Triệu cũng tức giận. Sao tự nhiên lại xỉa xói bên đây rồi!
Mắt thấy hai bên lại sắp gây hấn, tông chủ Vấn Kiếm Tông lập tức hòa giải: "Mấy trận trước không có gì đặc biệt, nhưng trận này cần đến cỏ Thanh Tâm rất nhiều, nếu Vân Thước có thú tầm bảo, thì không sao, cứ để con bé dùng."
Chỉ có thể nói, kỳ ngộ mỗi người là khác nhau.
Nhưng mà cô bé tên Vân Thước này may mắn một cách thái quá.
Trận đầu Diệp Kiều tổ đội với Tiết Dư, trận thứ hai với Minh Huyền, trận thứ ba là Chu Hành Vân.
"Diệp Kiều cũng may ghê, ba trận rồi vẫn chưa lạc nhóm bao giờ."
"Nhưng mị cứ có cảm giác Diệp Kiều của chúng ta không cần đồng đội vẫn sống nhăn răng."
"Đúng dị!"
Sau khi tiến vào bí cảnh, cảm nhận duy nhất của Diệp Kiều là: mẹ ơi, nóng quá nóng.
Thời tiết nóng nực thế này rất dễ khiến người ta cục tính. Diệp Kiều ném đan Thanh Tâm cho đại sư huynh, rồi tự lấy một viên nhai nuốt, bình tâm lại.
Hiện tại Trường Minh Tông bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu đan Thanh Tâm.
Bọn họ có đan tu Tiết Dư xuất chúng, dư sức sản xuất đan dược cho đồng bọn sử dụng, không cần phải hèn mọn xin Bích Thủy Tông hợp tác như các tông môn khác.
Xung quanh đều là đá tảng nóng rực. Chân đạp lên trên đá, cách một lớp đế giày nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng. Diệp Kiều không dám đứng một chỗ quá lâu, sợ giày bị nung đến thủng đế.
Chu Hành Vân đi phía trước, Diệp Kiều ở phía sau thả thần thức thăm dò xung quanh một lượt, sau khi xác nhận an toàn mới đi theo.
Không biết tại sao nhưng từ khi đến đây, Diệp Kiều luôn có cảm giác như có cái gì đó đang theo dõi nàng.
Có thể là vì nàng song tu được phù-đan, nên thần thức của nàng nhạy hơn thần thức của Kim Đan.
Nhưng thả thần thức thăm dò một lượt vẫn không phát hiện ra điều gì, Diệp Kiều đành nén sự nghi ngờ kia xuống.
Lần này tổ đội của đại sư huynh, Diệp Kiều đi theo sau Chu Hành Vân không cần làm gì. Đại sư huynh biểu diễn cho nàng biết thế nào gọi là "Dưới lưỡi kiếm, chúng sinh bình bằng".
Một kiếm chém ra, yêu thú hình dạng kỳ lạ nào cũng bay màu.
Khi kiểm tra ngọc giản, Diệp Kiều còn phát hiện, đại sư huynh luôn duy trì tròn chẵn số lượng yêu thú giết được.
"..." Không hổ là đại sư huynh.
"Hai trận trước đều là Diệp Kiều động thủ, lúc thì bảo vệ đan tu, khi thì bảo vệ phù tu. Hiện tại chắc nàng ấy đã phát hiện ra chỗ tốt của kiếm tu rồi."
"Vào lúc quan trọng vẫn phải trông cậy vào kiếm tu."
Diệp Kiều theo bản năng nhìn chằm chằm kiếm của Chu Hành Vân. So với nàng, Chu Hành Vân dùng kiếm xuất chiêu càng nhẹ nhàng, thanh thoát và hiệu quả.
"Đại sư huynh." Nàng sàng qua sàng lại: "Muội có thể sờ kiếm của huynh không?"
Nàng còn nhớ, lúc trước xin sờ kiếm của tứ sư huynh. Mặt hắn còn cau có, miễn cưỡng như thể vợ iu của hắn bị gã hôi hám nào đó sờ mó.
Chu Hành Vân rũ mắt, nhìn nàng một cái, nói: "Được."
Sau đó, ném kiếm cho nàng.
Ném cho nàng... Ném?
Diệp Kiều vừa mừng vừa lo bắt lấy Đoạn Trần. Nàng vẫn luôn tò mò các thanh kiếm này khác nhau chỗ nào. Trong mắt nàng, Ố Dề chỉ là một cây gậy đen thùi lùi, chẳng giống kiếm chút nào.
Vất vả lắm mới sờ được vợ iu của bọn họ, đương nhiên Diệp Kiều sẽ không buông tha dễ dàng như thế. Nàng vừa xem xét vừa tán thưởng thiết kế tinh xảo, mỹ diệu. Tiếc rằng đời này nàng không có khả năng học luyện khí.
Nhưng nàng có thể tiếp xúc nhiều hơn với những thanh kiếm này, sau đó thử thiết kế kiếm.
"Huynh quăng cho muội như thế không sợ Đoạn Trần không vui à?" Diệp Kiều nhớ Mộc Trọng Hi và tiểu sư thúc từng nói, kiếm đều có linh trí.
Chu Hành Vân hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Kiếm của huynh xem thường huynh."
Vừa khéo, Chu Hành Vân hắn cũng xem thường nó.
Một người một kiếm kỳ thị, ghét bỏ lẫn nhau, hiếm khi phối hợp ăn ý.
Diệp Kiều nghe vậy vội vàng trả Đoạn Trần lại. Nàng quyết định sau này sẽ đối xử với Ố Dề tốt hơn, không đá nó qua lại như đá cầu nữa.
Nhỡ như nó cũng có linh trí rồi xem thường mình thì nàng biết làm sao.
Trước mắt, Diệp Kiều không có nhu cầu bị kiếm của mình kỳ thị.
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước dựa theo phương hướng trên bản đồ. Dù bọn họ có muốn thi đấu hết mình hay không cũng phải ở trong bí cảnh này đủ năm ngày. Nếu đã như vậy, chẳng bằng tìm một nơi mát mẻ nằm chơi.
Trời tối dần, nhiệt độ xung quanh cũng hạ thấp. Khi trời còn sáng, Diệp Kiều đã lờ mờ nhận ra tình huống có gì đó bất thường. Đến khi màn đêm bao phủ mọi thứ, Diệp Kiều nhắm mắt thả thần thức thăm dò và đã phát hiện ra thứ bất thường đó. Nàng mở mắt, chỉ về phía sau Chu Hành Vân, hỏi: "Đại sư huynh, bên kia, đó là gì?"
Chu Hành Vân nghi hoặc quay đầu lại. Sau đó, vẻ mặt hắn cũng cứng lại.