Chương 7: Cửa ải nhập môn
Lôi Chi Kỳ đưa dẫn mọi người cũng các đệ tử mới muốn gia nhập môn phái vào trong chính điện, trong điện có một tấm gương lớn, đây là gương thần có thể soi được ai có Tiên, Thần tuỷ hay ai có Yêu, Ma cốt. Chỉ những người có Tiên hoặc thần tuỷ mới có thể tu luyện. Chi Kỳ lên tiếng:
- Các vị hẳn cũng biết quy luật ở Các Lệnh phái, trước khi bước vào kỳ thi phải qua một vòng kiểm tra từ gương thần, đây là gương có thể soi được cốt tuỷ. Ai có Tiên tuỷ, Tiên Căn mới có thể có duyên để ở lại tu luyện. Mời các vị lần lượt đến trước gương để kiểm tra.
Lần lượt từng người bước ra trước gương, ngoài trừ đám người Thế Long thì còn một vài người mới khác muốn gia nhập. Có người mang trong mình Yêu Cốt không thể ở lại. Có người mang trong mình Tiên Tuỷ. Đám người của Thế Long bước qua đều là Tiên Tuỷ, linh khí ngập tràn xung quanh. Cuối cùng là Hạ Chi Vân. Cô do dự bước tới, trong lòng rất lo lắng “ Ta là người của Ma Giới, có phải sẽ soi ra ta có Tà Cốt không, nếu vậy bọn họ sẽ giết ta sao”.
- Chi Vân, cô là người cuối cùng rồi mau bước tới gương thần kiểm tra đi.
Lôi Chi Kỳ thấy Hạ Chi Vân do dự nên lên tiếng. Vì không để mọi người sinh nghi nên cô cũng liều lĩnh bước qua. Chi Kỳ muốn xác nhận lại xem cô có phải Phượng Chi không, đây là gương thần, cho dù có mất trí nhớ dĩ nhiên vẫn có thể soi ra cô mang Tiên Tuỷ. Nhưng thật kỳ lạ, gương thần không thể soi ra cô mang Tiên Tuỷ hay Tà Cốt. Chứng tỏ cô chỉ là một người bình thường. Tôn Chi Kỳ lấy làm lạ, trầm mặc suy nghĩ. Chi Vân thở phào nhẹ nhõm mà qua kiểm tra. Chi Kỳ suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Gương thần cho thấy cô chỉ là một người phàm nhân, không hề có Tiên Tuỷ, không thể tu tiên. Nhưng ta lại thấy ở cô rất có tiềm năng, tiên căn có thể qua quá trình mà hình thành. Ta cho cô cơ hội ở lại. Còn vượt qua kỳ thi được hay không là do bản thân của cô
Chi Vân nghe xong thì mừng rỡ, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng bởi vì nghĩ rằng bản thân qua được ải kiểm tra tuỷ cốt nhưng mà chắc chắn sẽ không qua được các kỳ thi. Bản thân cô cũng tự đặt ra nghi vấn. “ Tại sao gương thần không thể soi ra tuỷ cốt của mình”.
- Các vị, ngày hôm nay các vị đã có duyên ở lại đây thì hãy nghỉ ngơi cho thoải mái. Ta sắp xếp phòng cho các vị. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bài thi đầu tiên. Cầm kỳ thi hoạ
Lôi Chi Kỳ nói xong liền đưa cho cho mọi người thẻ phòng của mình. Thế Long và Đại Châu ở chung một phòng. Vũ Thanh và một vị cô nương khác tên Thanh Mai ở một phòng. Trong các vị được ở lại, chỉ có 3 người là nữ tử, cho nên Hạ Chi Vân được xếp ở riêng một phòng.
Đêm hôm đó, Hạ Chi Vân trằn trọc không tài nào ngủ được, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện gương thần, lại lo lắng về cuộc thi ngày mai, cầm kỳ thi hoạ cô đều không biết thì làm sao có thể qua. Bỗng nhiên gió luồn vào cửa sổ khiến cô cảm thấy lạnh người, cô đứng dậy đóng cửa sổ lại. Khi vừa quay lưng lại, ở dưới đất bất ngờ xuất hiện một con bạch xà.
Cô giật mình chuẩn bị hét lên thì con rắn ấy đã biến thành Tuyết Cảnh Nguyệt, hắn nhanh tay bịt miệng cô lại, hắn lạnh lùng nói:
- Cô muốn người khác nhìn thấy cô đang ở trong phòng với một nam nhân sao?
Hạ Chi Vân nhìn thấy hắn thì bắt đầu sợ hãi. Cô lấy tay của mình gạt tay hắn ra rồi vừa cười gượng vừa nói:
- Thúc thúc, lần sau thúc có thể nào xuất hiện một cách khác không? Con sợ nhất là rắn, lúc nãy con không biết là người, nên chỉ vô tình định hét lên thôi, người đừng tức giận
Hắn nghe cô nói thì nhếch miệng cười:
- Không phải cô nói ta là Bạch Xà sao, ta chỉ đang hiện thân đúng với cô nghĩ về ta, có gì phải sợ chứ?
Hạ Chi Vân chỉ biết cười gượng nhìn hắn. Khuôn mặt hắn lúc nãy vừa cười thì ánh mắt lại bắt đầu thay đổi, khí sắc bắt đầu tràn ngập sát khi nhìn thẳng Hạ Chi Vân rồi hỏi:
- Chuyện ta giao cho cô, cô làm tới đâu rồi?
Hạ Chi Vân liền đáp:
- Thúc Thúc, không phải người đã thấy rồi sao. May mà gương thần không soi ra được, chứ không cái mạng nhỏ này đã không giữ được rồi. À mà chuyện gương thần không soi ra được có phải do thúc thúc nhúng tay vào không?
Hắn lạnh lùng nói:
- Không thì cô nghĩ sao, nếu để cho cô bị phát hiện mà bị người của phái Các Lệnh đánh chết thì coi như chuyện ta nhờ cô thật là tốn công vô ích
Cô tỏ vẻ thán phục:
- Đến cả gương thần mà người cũng nhúng tay sửa đổi được. Thật không thể tin mà
Tuyết Cảnh Nguyệt vẫn nhìn cô chằm chằm và nói:
- Ta còn có thể làm nhiều chuyện khác hơn. Ví dụ như giết chết cô, vì vậy ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ của mình đi!
Vừa nói hắn vừa để tay vào cổ của cô, cô hoảng sợ chỉ biết lắc đầu như muốn cầu xin hắn. Hắn buông ra rồi trong thoáng chốc cũng biến mất trước mắt cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Rồi bước lên giường đi ngủ. Không hiểu sao lần này cô lại có thể nằm một phát ngủ ngay. Trong giấc mơ còn mơ thấy đang được ở bên Thế Long, nhìn ngắm nhan sắc đó ở cự li gần.
Hôm sau, kỳ thi chính thức bắt đầu. Lôi Chi Kỳ phổ biến luật thi:
- Chúng ta sẽ có 4 vòng thi. Thứ nhất là Cầm. Mọi người sẽ lần lượt thi đánh đàn tranh. Nhưng không phải là đàn bình thường, mà làm sao có thể dùng tiếng đàn khiến cho cái cây trước mặt các vị rớt lá. Đây không phải là một bài thi khó, chỉ cần sử dụng một chút nội lực vào tiếng đàn là đã có thể làm được. Được rồi mới người đầu tiên…
Lần lượt từng người lên đánh, hầu như tất cả mọi người đều thuận lợi qua ải. Vũ Thanh vừa cất tiếng đàn thì mọi người đều trầm trồ, tiếng đàn trong vắt, nhưng những âm thanh lại có thể khiến những chiếc lá rụng lần lượt. Đại Châu cũng không hề kém cạnh. Thế Long đánh đàn âm thanh mạnh mẽ vượt trội, làm rơi rất nhiều lá trên cây. Đến lượt Hạ Chi Vân, cô vốn dĩ không hề biết đánh đàn, ngay cả cách sử dụng cũng không biết.
Cô ngồi đó với cây đàn một hồi lâu vẫn chưa thể bắt đầu nốt đầu tiên. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cô lại cảm thấy rất quen thuộc, nhìn xuống đàn thì thấy những dây đàn đang lần lượt sáng lên theo thứ tự. Hạ Chi Vân đánh theo thứ tự đó. Vừa đánh vào nốt đầu tiên, âm thanh đã khiến lá trên cây rụng rất nhiều, khi cô tiếp tục đánh, đến nốt thứ 5 thì lá cây đã rụng hết một lượt. Mọi người nhìn cô kinh ngạc. Dây đàn vẫn tiếp tục sáng, cô tiếp tục đánh theo, âm thanh tạo ra một bản nhạc du dương, khiến người nghe vô cùng thích thú.
Thật ra chính là do Cảnh Nguyệt đã đứng từ xa để khiến dây đàn phát sáng giúp Chi Vân vượt ải dễ dàng. Cô cũng cảm nhận đươc rằng chính Cảnh Nguyệt đã giúp cô. Không thể ngờ vòng đầu tiên, cô lại thuận lợi đứng đầu bảng.
- Các vị hẳn cũng biết quy luật ở Các Lệnh phái, trước khi bước vào kỳ thi phải qua một vòng kiểm tra từ gương thần, đây là gương có thể soi được cốt tuỷ. Ai có Tiên tuỷ, Tiên Căn mới có thể có duyên để ở lại tu luyện. Mời các vị lần lượt đến trước gương để kiểm tra.
Lần lượt từng người bước ra trước gương, ngoài trừ đám người Thế Long thì còn một vài người mới khác muốn gia nhập. Có người mang trong mình Yêu Cốt không thể ở lại. Có người mang trong mình Tiên Tuỷ. Đám người của Thế Long bước qua đều là Tiên Tuỷ, linh khí ngập tràn xung quanh. Cuối cùng là Hạ Chi Vân. Cô do dự bước tới, trong lòng rất lo lắng “ Ta là người của Ma Giới, có phải sẽ soi ra ta có Tà Cốt không, nếu vậy bọn họ sẽ giết ta sao”.
- Chi Vân, cô là người cuối cùng rồi mau bước tới gương thần kiểm tra đi.
Lôi Chi Kỳ thấy Hạ Chi Vân do dự nên lên tiếng. Vì không để mọi người sinh nghi nên cô cũng liều lĩnh bước qua. Chi Kỳ muốn xác nhận lại xem cô có phải Phượng Chi không, đây là gương thần, cho dù có mất trí nhớ dĩ nhiên vẫn có thể soi ra cô mang Tiên Tuỷ. Nhưng thật kỳ lạ, gương thần không thể soi ra cô mang Tiên Tuỷ hay Tà Cốt. Chứng tỏ cô chỉ là một người bình thường. Tôn Chi Kỳ lấy làm lạ, trầm mặc suy nghĩ. Chi Vân thở phào nhẹ nhõm mà qua kiểm tra. Chi Kỳ suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Gương thần cho thấy cô chỉ là một người phàm nhân, không hề có Tiên Tuỷ, không thể tu tiên. Nhưng ta lại thấy ở cô rất có tiềm năng, tiên căn có thể qua quá trình mà hình thành. Ta cho cô cơ hội ở lại. Còn vượt qua kỳ thi được hay không là do bản thân của cô
Chi Vân nghe xong thì mừng rỡ, đồng thời cũng cảm thấy lo lắng bởi vì nghĩ rằng bản thân qua được ải kiểm tra tuỷ cốt nhưng mà chắc chắn sẽ không qua được các kỳ thi. Bản thân cô cũng tự đặt ra nghi vấn. “ Tại sao gương thần không thể soi ra tuỷ cốt của mình”.
- Các vị, ngày hôm nay các vị đã có duyên ở lại đây thì hãy nghỉ ngơi cho thoải mái. Ta sắp xếp phòng cho các vị. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bài thi đầu tiên. Cầm kỳ thi hoạ
Lôi Chi Kỳ nói xong liền đưa cho cho mọi người thẻ phòng của mình. Thế Long và Đại Châu ở chung một phòng. Vũ Thanh và một vị cô nương khác tên Thanh Mai ở một phòng. Trong các vị được ở lại, chỉ có 3 người là nữ tử, cho nên Hạ Chi Vân được xếp ở riêng một phòng.
Đêm hôm đó, Hạ Chi Vân trằn trọc không tài nào ngủ được, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện gương thần, lại lo lắng về cuộc thi ngày mai, cầm kỳ thi hoạ cô đều không biết thì làm sao có thể qua. Bỗng nhiên gió luồn vào cửa sổ khiến cô cảm thấy lạnh người, cô đứng dậy đóng cửa sổ lại. Khi vừa quay lưng lại, ở dưới đất bất ngờ xuất hiện một con bạch xà.
Cô giật mình chuẩn bị hét lên thì con rắn ấy đã biến thành Tuyết Cảnh Nguyệt, hắn nhanh tay bịt miệng cô lại, hắn lạnh lùng nói:
- Cô muốn người khác nhìn thấy cô đang ở trong phòng với một nam nhân sao?
Hạ Chi Vân nhìn thấy hắn thì bắt đầu sợ hãi. Cô lấy tay của mình gạt tay hắn ra rồi vừa cười gượng vừa nói:
- Thúc thúc, lần sau thúc có thể nào xuất hiện một cách khác không? Con sợ nhất là rắn, lúc nãy con không biết là người, nên chỉ vô tình định hét lên thôi, người đừng tức giận
Hắn nghe cô nói thì nhếch miệng cười:
- Không phải cô nói ta là Bạch Xà sao, ta chỉ đang hiện thân đúng với cô nghĩ về ta, có gì phải sợ chứ?
Hạ Chi Vân chỉ biết cười gượng nhìn hắn. Khuôn mặt hắn lúc nãy vừa cười thì ánh mắt lại bắt đầu thay đổi, khí sắc bắt đầu tràn ngập sát khi nhìn thẳng Hạ Chi Vân rồi hỏi:
- Chuyện ta giao cho cô, cô làm tới đâu rồi?
Hạ Chi Vân liền đáp:
- Thúc Thúc, không phải người đã thấy rồi sao. May mà gương thần không soi ra được, chứ không cái mạng nhỏ này đã không giữ được rồi. À mà chuyện gương thần không soi ra được có phải do thúc thúc nhúng tay vào không?
Hắn lạnh lùng nói:
- Không thì cô nghĩ sao, nếu để cho cô bị phát hiện mà bị người của phái Các Lệnh đánh chết thì coi như chuyện ta nhờ cô thật là tốn công vô ích
Cô tỏ vẻ thán phục:
- Đến cả gương thần mà người cũng nhúng tay sửa đổi được. Thật không thể tin mà
Tuyết Cảnh Nguyệt vẫn nhìn cô chằm chằm và nói:
- Ta còn có thể làm nhiều chuyện khác hơn. Ví dụ như giết chết cô, vì vậy ngoan ngoãn làm tốt nhiệm vụ của mình đi!
Vừa nói hắn vừa để tay vào cổ của cô, cô hoảng sợ chỉ biết lắc đầu như muốn cầu xin hắn. Hắn buông ra rồi trong thoáng chốc cũng biến mất trước mắt cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Rồi bước lên giường đi ngủ. Không hiểu sao lần này cô lại có thể nằm một phát ngủ ngay. Trong giấc mơ còn mơ thấy đang được ở bên Thế Long, nhìn ngắm nhan sắc đó ở cự li gần.
Hôm sau, kỳ thi chính thức bắt đầu. Lôi Chi Kỳ phổ biến luật thi:
- Chúng ta sẽ có 4 vòng thi. Thứ nhất là Cầm. Mọi người sẽ lần lượt thi đánh đàn tranh. Nhưng không phải là đàn bình thường, mà làm sao có thể dùng tiếng đàn khiến cho cái cây trước mặt các vị rớt lá. Đây không phải là một bài thi khó, chỉ cần sử dụng một chút nội lực vào tiếng đàn là đã có thể làm được. Được rồi mới người đầu tiên…
Lần lượt từng người lên đánh, hầu như tất cả mọi người đều thuận lợi qua ải. Vũ Thanh vừa cất tiếng đàn thì mọi người đều trầm trồ, tiếng đàn trong vắt, nhưng những âm thanh lại có thể khiến những chiếc lá rụng lần lượt. Đại Châu cũng không hề kém cạnh. Thế Long đánh đàn âm thanh mạnh mẽ vượt trội, làm rơi rất nhiều lá trên cây. Đến lượt Hạ Chi Vân, cô vốn dĩ không hề biết đánh đàn, ngay cả cách sử dụng cũng không biết.
Cô ngồi đó với cây đàn một hồi lâu vẫn chưa thể bắt đầu nốt đầu tiên. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cô lại cảm thấy rất quen thuộc, nhìn xuống đàn thì thấy những dây đàn đang lần lượt sáng lên theo thứ tự. Hạ Chi Vân đánh theo thứ tự đó. Vừa đánh vào nốt đầu tiên, âm thanh đã khiến lá trên cây rụng rất nhiều, khi cô tiếp tục đánh, đến nốt thứ 5 thì lá cây đã rụng hết một lượt. Mọi người nhìn cô kinh ngạc. Dây đàn vẫn tiếp tục sáng, cô tiếp tục đánh theo, âm thanh tạo ra một bản nhạc du dương, khiến người nghe vô cùng thích thú.
Thật ra chính là do Cảnh Nguyệt đã đứng từ xa để khiến dây đàn phát sáng giúp Chi Vân vượt ải dễ dàng. Cô cũng cảm nhận đươc rằng chính Cảnh Nguyệt đã giúp cô. Không thể ngờ vòng đầu tiên, cô lại thuận lợi đứng đầu bảng.