Chương : 28
Editor: Họa Đến Vô Tình
“Ai! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đâu có quan hệ với ta?” Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, thì thầm trong miệng, cất bước đi về phía đại môn, ủ rủ đi xuống thềm đá, liếc mắt nhìn ánh trăng mờ trong đêm, lại đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.
Nàng nên đi đâu đây?
Hồi cung? Xuất cung thì ngồi xe ngựa đã được phủ kín, bây giờ nàng muốn hồi cung cũng không tìm thấy đường, huống chi, ngồi xe ngựa đã đi tới nửa canh giờ, còn nàng đi bộ thì bao lâu mới có thể trở về? Hơn nữa, nàng thật muốn cả đời làm thái giám sao? Làm thái giám chịu khổ chịu tội, ngày ngày hầu hạ người khác, thức ăn so với thức ăn của chó chỉ khá hơn một chút, nếu như có một ngày bị người khác phát hiện ra thân phận thật sự, khẳng định là sẽ chết rất thảm, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, tại sao nàng phải trở về?
Bình thường nàng không tìm thấy được lối ra hoàng cung, hôm nay thật vất vả mới đi ra được, đây chính là cơ hội ngàn năm mới có a! Cho nên, nàng không thể hồi cung, nàng phải rời đi, nhưng mà rời đi hoàng cung rồi, nàng có thể đi chỗ nào?
Cúi đầu, đưa tay sờ khắp toàn thân, một đồng tiền cũng không có, thậm chí ngay cả một đồ vật để có thể đem đi cầm cũng không, tối nay nàng phải đi nơi nào ngủ? Bữa cơm tiếp theo phải đi nơi nào ăn? Trên người không có đồng nào, nửa bước khó đi. . . . . .
Rốt cuộc, Đoàn Cẩm Sơ chán nản ngồi xổm xuống, nước mắt rơi xuống lã chã, trời đất to lớn, nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân sao?
Về nhà. . . . . Nàng thật sự rất muốn về nhà. . . . .
Khóc một lát, mới phát hiện sắc trời càng lúc càng tối, Đoàn Cẩm Sơ xoa xoa cái chân đang tê đứng lên, liếc mắt nhìn bầu trời, không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét, “Ông trời, ngươi cũng quá vô lương đi!”
“Oanh ——”
Một tiếng sấm đột nhiên phá vỡ bầu trời, Đoàn Cẩm Sơ thân thể, trực tiếp ngã xuống!
Đợi nàng chóng mặt đứng lên, hết sức khóc lóc nức nở, thề phải làm một chuyện, đó chính là tìm Tiểu Xuyên Tử hỏi rõ nguyên nhân nàng té xỉu, sau đó sẽ tìm kiếm biện pháp xuyên trở về hiện đại!
Nàng thật sự chính là, một giây đồng hồ cũng không muốn lưu lại cái nơi cổ đại ăn thịt người này nữa!
Quay người lại, Đoàn Cẩm Sơ bước lên thềm đá một lần nữa, thủ vệ ở ngay cửa vừa định cản, nàng nhanh như chớp chạy vào trong, lại vừa hét to, “Tiểu Xuyên Tử! Tiểu Xuyên Tử ngươi mau ra đây!”
Nghe tiếng chó sủa!
Bên tai, có tiếng kêu của cầm thú hư hư thực thực vang lên, Đoàn Cẩm Sơ bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại rồi nhìn xung quanh, may là con chó ngao Tây Tạng tên là A Hổ kia không xuất hiện, nhưng lại có nha hoàn hạ nhân thị vệ từ từ đi ra, tụm năm tụm va xúm lại nhìn nàng, ánh mắt kia ——
“Khụ khụ!” Đoàn Cẩm Sơ nặng nề ho hai tiếng, lựa chọn không nhìn họ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngay cửa đại sảnh, nhưng mà, liếc nhìn một lần, không chỉ không có Tiểu Xuyên Tử và quản gia, ngay cả nam tử mặc áo gấm kia cũng không thấy!
“Chẳng lẽ đi Dự Viên của Bát đại gia sao?” Đoàn Cẩm Sơ chớp mắt suy nghĩ, chần chờ một chút, dứt khoát đi tới Dự Viên.
Trong Dự Viên, đứng rất nhiều nha hoàn và hạ nhân, mọi nơi yên lặng không tiếng động, người người vô cùng lo lắng bất an nhìn phòng ngủ chính ở trong phòng, mặt mày đều là lo lắng.
Trong phòng, Sở Vân Hách nằm ngửa, đôi mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai gò má thì đỏ ửng, Cẩn Nhi và Huệ Nhi đứng ở trong phòng liên tục nhìn về phía cửa, vội vội vàng vàng.
Cửa mở ra, Tiểu Xuyên Tử bưng chậu nước nóng đi vào để xuống, đem khăn trắng thấm ướt, thoáng vắt nước, sau đó gấp lại để lên trên trán Sở Vân Hách.
Hai nha hoàn Tân Lan và Y Nhân bưng chén thuốc và mứt hoa quả đi vào, nhẹ đặt trên bàn, rồi dịu dàng nói: “Vương gia, thuốc sắc xong rồi, để nô tì hầu hạ ngài uống thuốc!”
“Ai! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đâu có quan hệ với ta?” Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, thì thầm trong miệng, cất bước đi về phía đại môn, ủ rủ đi xuống thềm đá, liếc mắt nhìn ánh trăng mờ trong đêm, lại đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.
Nàng nên đi đâu đây?
Hồi cung? Xuất cung thì ngồi xe ngựa đã được phủ kín, bây giờ nàng muốn hồi cung cũng không tìm thấy đường, huống chi, ngồi xe ngựa đã đi tới nửa canh giờ, còn nàng đi bộ thì bao lâu mới có thể trở về? Hơn nữa, nàng thật muốn cả đời làm thái giám sao? Làm thái giám chịu khổ chịu tội, ngày ngày hầu hạ người khác, thức ăn so với thức ăn của chó chỉ khá hơn một chút, nếu như có một ngày bị người khác phát hiện ra thân phận thật sự, khẳng định là sẽ chết rất thảm, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, tại sao nàng phải trở về?
Bình thường nàng không tìm thấy được lối ra hoàng cung, hôm nay thật vất vả mới đi ra được, đây chính là cơ hội ngàn năm mới có a! Cho nên, nàng không thể hồi cung, nàng phải rời đi, nhưng mà rời đi hoàng cung rồi, nàng có thể đi chỗ nào?
Cúi đầu, đưa tay sờ khắp toàn thân, một đồng tiền cũng không có, thậm chí ngay cả một đồ vật để có thể đem đi cầm cũng không, tối nay nàng phải đi nơi nào ngủ? Bữa cơm tiếp theo phải đi nơi nào ăn? Trên người không có đồng nào, nửa bước khó đi. . . . . .
Rốt cuộc, Đoàn Cẩm Sơ chán nản ngồi xổm xuống, nước mắt rơi xuống lã chã, trời đất to lớn, nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân sao?
Về nhà. . . . . Nàng thật sự rất muốn về nhà. . . . .
Khóc một lát, mới phát hiện sắc trời càng lúc càng tối, Đoàn Cẩm Sơ xoa xoa cái chân đang tê đứng lên, liếc mắt nhìn bầu trời, không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét, “Ông trời, ngươi cũng quá vô lương đi!”
“Oanh ——”
Một tiếng sấm đột nhiên phá vỡ bầu trời, Đoàn Cẩm Sơ thân thể, trực tiếp ngã xuống!
Đợi nàng chóng mặt đứng lên, hết sức khóc lóc nức nở, thề phải làm một chuyện, đó chính là tìm Tiểu Xuyên Tử hỏi rõ nguyên nhân nàng té xỉu, sau đó sẽ tìm kiếm biện pháp xuyên trở về hiện đại!
Nàng thật sự chính là, một giây đồng hồ cũng không muốn lưu lại cái nơi cổ đại ăn thịt người này nữa!
Quay người lại, Đoàn Cẩm Sơ bước lên thềm đá một lần nữa, thủ vệ ở ngay cửa vừa định cản, nàng nhanh như chớp chạy vào trong, lại vừa hét to, “Tiểu Xuyên Tử! Tiểu Xuyên Tử ngươi mau ra đây!”
Nghe tiếng chó sủa!
Bên tai, có tiếng kêu của cầm thú hư hư thực thực vang lên, Đoàn Cẩm Sơ bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại rồi nhìn xung quanh, may là con chó ngao Tây Tạng tên là A Hổ kia không xuất hiện, nhưng lại có nha hoàn hạ nhân thị vệ từ từ đi ra, tụm năm tụm va xúm lại nhìn nàng, ánh mắt kia ——
“Khụ khụ!” Đoàn Cẩm Sơ nặng nề ho hai tiếng, lựa chọn không nhìn họ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngay cửa đại sảnh, nhưng mà, liếc nhìn một lần, không chỉ không có Tiểu Xuyên Tử và quản gia, ngay cả nam tử mặc áo gấm kia cũng không thấy!
“Chẳng lẽ đi Dự Viên của Bát đại gia sao?” Đoàn Cẩm Sơ chớp mắt suy nghĩ, chần chờ một chút, dứt khoát đi tới Dự Viên.
Trong Dự Viên, đứng rất nhiều nha hoàn và hạ nhân, mọi nơi yên lặng không tiếng động, người người vô cùng lo lắng bất an nhìn phòng ngủ chính ở trong phòng, mặt mày đều là lo lắng.
Trong phòng, Sở Vân Hách nằm ngửa, đôi mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai gò má thì đỏ ửng, Cẩn Nhi và Huệ Nhi đứng ở trong phòng liên tục nhìn về phía cửa, vội vội vàng vàng.
Cửa mở ra, Tiểu Xuyên Tử bưng chậu nước nóng đi vào để xuống, đem khăn trắng thấm ướt, thoáng vắt nước, sau đó gấp lại để lên trên trán Sở Vân Hách.
Hai nha hoàn Tân Lan và Y Nhân bưng chén thuốc và mứt hoa quả đi vào, nhẹ đặt trên bàn, rồi dịu dàng nói: “Vương gia, thuốc sắc xong rồi, để nô tì hầu hạ ngài uống thuốc!”