Chương 2: Nhân tẫn địch quốc
“Cha muốn mình cưới Kiều Thu Mộng sao?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn tin tức trong tay, khoé miệng run rẩy một chút. Kiều Thu Mộng là bạn chơi cùng thuở nhỏ của hắn.
Từ lúc còn nhỏ, Kiều Thu Mộng đã là người đẹp từ trong trứng, hiện giờ trưởng thành chắc đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Trong thư, lão cha nói rất nghiêm khắc khiến Tề Đẳng Nhàn không thể không thở dài làm theo.
Sáng sớm hôm sau, các phạm nhân gần như là khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà tù U Đô, chỉ cần tên ma vương này vừa đi thì bọn họ lại có thể vô pháp vô thiên rồi!
“Tôi có thể trở về bất cứ lúc nào, các cậu ghi chép lại rõ ràng cho tôi xem ai dám gây sự trong khoảng thời gian này, mỗi một người đều ghi rõ ràng tỉ mỉ lại!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Các phạm nhân đang khua chiêng gõ trống an tĩnh lại trong nháy mắt, một đám bắt đầu run bần bật.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn đảo qua mấy tên ‘cầm đầu’, cười lạnh hai tiếng, sau đó mang theo vali hành lý rời khỏi nhà tù U Đô đã sinh sống suốt mười mấy năm qua, bước lên máy bay tới thành phố Trung Hải.
“Sao đi đến đâu cũng gặp người phụ nữ này vậy?!” Sau khi vào khoang hạng nhất, Tề Đẳng Nhàn sửng sốt nhíu nhíu mày.
Trong khoang hạng nhất có tổng cộng tám chỗ ngồi, trong đó có một vị trí là của Ngọc Tiểu Long - người mà hắn vừa mới gặp mặt.
Ngọc Tiểu Long lúc này mặc một bộ thường phục màu đen, tuy rằng đã cởi quân trang xuống nhưng vẫn không thể che khuất khí thế khiếp người của cô.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long rõ ràng có hơi sửng sốt một chút rồi khẽ lắc đầu không nói gì.
“Không phải tiểu thư đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Hai người không phải là người chung một thế giới, anh còn bám theo lên máy bay là có ý gì?” Long Á Nam - trợ lý của Ngọc Tiểu Long trầm giọng hỏi, trên gương mặt đẹp đẽ mang theo chút sương lạnh.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt, khoé miệng nhếch lên một đô cong khinh thường, lười nhìn hai người họ mà tiện tay rút ra một quyển tạp chí nhàn nhã lật xem.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, cô ghét nhất là loại đàn ông chuyên lì lợm la liếm như vậy.
Lúc trước khi mới gặp mặt ở cổng nhà tù U Đô thì Tề Đẳng Nhàn trầm mặc ít lời, lúc này lại lặng yên không một tiếng động đuổi theo lên máy bay thật sự khiến cô có chút khinh thường.
Đàn ông, quan trọng nhất vẫn là cầm lên được cũng buông xuống được!
Đột nhiên có ba người đàn ông xông vào, ngắm họng súng trong tay về phía Ngọc Tiểu Long.
“Ngọc tướng quân, cô bắt mất lão đại của chúng tôi, lại mang đến rất nhiều phiền phức cho chúng tôi đấy!” Tên cầm đầu đẩy bảo hiểm sang một bên, nhe răng trợn mắt cười lạnh nói.
Mọi người trong khoang hành khách bị doạ cho ngây người, ba người này làm sao mang theo súng ống lên máy bay được vậy?!
Tề Đẳng Nhàn bỏ tạp chí xuống nhìn thoáng qua, sau đó lại như không có việc gì nhấc tạp chí lên tiếp tục xem như thể hắn biến thành người mù rồi không bằng.
Sắc mặt Long Á Nam tái nhợt lại, cô ta cũng không nghĩ rằng thuộc hạ của Đại Hồ Tử lại có năng lực đuổi theo tới tận trên máy bay như vậy!
Cô ta nhịn không được quay đầu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, anh ta ngồi ở góc khuất tầm mắt của ba tên này, nếu nhân cơ hội ra tay thì hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho cô ta phản kích.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại bất động như thể cuốn tạp chí trong tay có thứ gì hấp dẫn hắn lắm vậy.
“Cái tên phế vật này, cũng may là tiểu thư đã giải trừ hôn ước với hắn rồi!” Trong lòng Long Á Nam khinh thường nhưng cũng đồng thời khẩn trương theo.
Ngọc Tiểu Long diện vô biểu tình nói “Ồ? Xem ra thuộc hạ của Đại Hồ Tử vẫn còn cá lọt lưới chưa bị tôi bắt hết sao? Hay là nói sau lưng Đại Hồ Tử vẫn còn thế lực khác?!”
Người đàn ông cầm súng cười lạnh hai tiếng “Đây không phải điều mà Ngọc tướng quân cô nên quan tâm, thành thành thật thật đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Long Á Nam lại một lần nữa nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hiện giờ chỉ có Tề Đẳng Nhàn ra tay thì cô ta mới có cơ hội ngăn cơn sóng dữ!
“Cái đồ nhu nhược này!” Long Á Nam thấy mắt Tề Đẳng Nhàn vẫn nhìn thẳng thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Tiểu Long nhìn ba tên đàn ông vô cùng nguy hiểm kia, hơi nở nụ cười nói “Các cậu có biết trong giới võ học Hoa quốc truyền lại một câu là ‘Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc’* này hay không?”
Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc: ý chỉ một người đứng ở một nơi trong chớp mắt có thể diệt sạch người của phe đối phương.
Sắc mặt ba người biến đổi, quát “Nói nhảm ít thôi, không muốn chết thì lập tức đi theo chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Ngọc Tiểu Long đang ngồi trên ghế như tia chớp vọt dậy, dáng người mạnh mẽ như rồng, cánh tay ngọc duỗi ra một cái đoạt được một khẩu súng lục.
Cùng lúc đó cô dùng một chưởng đập vào yết hầu đối phương, một tiếng rắc giòn tan vang lên, trực tiếp hạ gục người xuống đất. Hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại đã phân biệt ăn hai đấm trên mặt, bịch bịch hai tiếng ngã trên đất ngất xỉu không rõ sống chết.
Chỉ một cái chớp mắt mà thôi, Ngọc Tiểu Long đã nhẹ nhàng xử lý xong ba tên nhân vật nguy hiểm.
Long Á Nam lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng Ngọc Tiểu Long chỉ dựa vào sức lực của một mình cô đã có thể xử lý gọn gàng ba tên nguy hiểm mang theo súng trên người, hơn nữa còn không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đám người vô tội.
“Xin lỗi vì đã khiến mọi người kinh sợ, tôi sẽ lập tức cho người tới xử lý chuyện này, sẽ không chậm trễ chuyến bay của các vị.” Ngọc Tiểu Long hơi khom lưng cười cười với mọi người đang bị doạ sợ ngây người.
Có một hành khách hình như nhận ra cô, kinh hô “Ngài có phải là Trung tướng Ngọc Tiểu Long không? Là tướng lĩnh tinh nhuệ vừa mới thăng cấp của quốc gia chúng ta, được mệnh danh là nữ chiến thần!”
“Hoá ra là Ngọc Tiểu Long tướng quân, thất kính thất kính, có thể ngồi cùng một chuyến bay với Ngọc Tiểu Long tướng quân chính là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ha ha ha, có Ngọc tướng quân ở đây thì chuyến bay này quả thực an toàn đến không thể an toàn hơn! Việc nhỏ này Ngọc tướng quân ngài không cần lo lắng đâu.”
Sau khi mọi người nhận ra Ngọc Tiểu Long thì đều sôi nổi khen ngợi.
Rất nhanh chóng đã có quân đội tới xử lý ba tên nguy hiểm bị Ngọc Tiểu Long bắt được, thời gian máy bay cất cánh cũng không hề bị trễ.
Long Á Nam khinh thường vạn phần liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, người này chẳng có chút xíu gì giống một người đàn ông cả.
Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói với Tề Đẳng Nhàn “Chúng ta không phải người cùng một thế giới, anh đừng tiếp tục đi theo tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu.”
Long Á Nam cũng cười lạnh nói “Nếu anh còn tiếp tục mặt dày mày dạn đi theo tiểu thư thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Những lời này không ngoài dự đoán hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một đám dùng ánh mắt khinh thường “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chẳng thèm để ý đến mấy cái châm chọc mỉa mai này, sau khi tới sân bay thành phố Trung Hải thì lập tức xách theo hành lý xuống máy bay rời khỏi.
“Di? Đây là….” Long Á Nam chú ý tới trên chỗ ngồi của Tề Đẳng Nhàn rơi ra một phong thư, cầm lấy đưa cho Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nhìn thoáng qua, sau đó ngẩn người cười “Không phải anh ta đi theo tôi mà là tới tìm một cô gái khác.”
“Như vậy đối với anh ta cũng có chỗ tốt, hẳn là anh ta cũng rõ ràng việc chúng tôi không phải người chung một thế giới, sau khi trải qua chuyện này cũng có thể hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của anh ta.”
Tề Đẳng Nhàn sau khi xuống máy bay vừa ra khỏi sân bay đã thấy một người đàn ông trông rất quen mắt.
“Nhị đương gia!”
Sau khi người nọ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp khom lưng 90° cung cung kính kính hô.
Một màn này khiến lữ khách đứng xung quanh ngây người.
“Đó là ai vậy? Tôi không nhìn nhầm đúng không, đó là nhà giàu số một Trung Hải chúng ta Vương Vạn Kim sao?”
“Vậy mà Vương tổng lại khom lưng với một người trẻ tuổi như vậy sao? Chẳng lẽ hắn là nhân vật lớn tới từ Đế Đô sao?”
“Mẹ ơi, Vương Vạn Kim luôn luôn khoa trương mắt cao hơn đầu, ai có thể nhận nổi đại lễ của ông ta vậy? Người trẻ tuổi này thật không thể tin được….”
Tề Đẳng Nhàn cười cười bước lên Rolls-Royce của Vương Vạn Kim.
Ngọc Tiểu Long vừa mới ra khỏi cửa lớn sân bay thì thấy một chiếc Rolls-Royce lướt qua trước mặt mình, từ cửa sổ mơ hồ thấy được hình bóng quen thuộc.
“Hả? Chắc là nhìn nhầm thôi.” Ngọc Tiểu Long tự giễu cười, Tề Đẳng Nhàn đã bị Tề gia xoá tên khỏi gia phả sao có thể ngồi được chiếc siêu xe như vậy?
Tề Đẳng Nhàn nhìn tin tức trong tay, khoé miệng run rẩy một chút. Kiều Thu Mộng là bạn chơi cùng thuở nhỏ của hắn.
Từ lúc còn nhỏ, Kiều Thu Mộng đã là người đẹp từ trong trứng, hiện giờ trưởng thành chắc đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Trong thư, lão cha nói rất nghiêm khắc khiến Tề Đẳng Nhàn không thể không thở dài làm theo.
Sáng sớm hôm sau, các phạm nhân gần như là khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà tù U Đô, chỉ cần tên ma vương này vừa đi thì bọn họ lại có thể vô pháp vô thiên rồi!
“Tôi có thể trở về bất cứ lúc nào, các cậu ghi chép lại rõ ràng cho tôi xem ai dám gây sự trong khoảng thời gian này, mỗi một người đều ghi rõ ràng tỉ mỉ lại!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Các phạm nhân đang khua chiêng gõ trống an tĩnh lại trong nháy mắt, một đám bắt đầu run bần bật.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn đảo qua mấy tên ‘cầm đầu’, cười lạnh hai tiếng, sau đó mang theo vali hành lý rời khỏi nhà tù U Đô đã sinh sống suốt mười mấy năm qua, bước lên máy bay tới thành phố Trung Hải.
“Sao đi đến đâu cũng gặp người phụ nữ này vậy?!” Sau khi vào khoang hạng nhất, Tề Đẳng Nhàn sửng sốt nhíu nhíu mày.
Trong khoang hạng nhất có tổng cộng tám chỗ ngồi, trong đó có một vị trí là của Ngọc Tiểu Long - người mà hắn vừa mới gặp mặt.
Ngọc Tiểu Long lúc này mặc một bộ thường phục màu đen, tuy rằng đã cởi quân trang xuống nhưng vẫn không thể che khuất khí thế khiếp người của cô.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Ngọc Tiểu Long rõ ràng có hơi sửng sốt một chút rồi khẽ lắc đầu không nói gì.
“Không phải tiểu thư đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Hai người không phải là người chung một thế giới, anh còn bám theo lên máy bay là có ý gì?” Long Á Nam - trợ lý của Ngọc Tiểu Long trầm giọng hỏi, trên gương mặt đẹp đẽ mang theo chút sương lạnh.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt, khoé miệng nhếch lên một đô cong khinh thường, lười nhìn hai người họ mà tiện tay rút ra một quyển tạp chí nhàn nhã lật xem.
Ánh mắt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, cô ghét nhất là loại đàn ông chuyên lì lợm la liếm như vậy.
Lúc trước khi mới gặp mặt ở cổng nhà tù U Đô thì Tề Đẳng Nhàn trầm mặc ít lời, lúc này lại lặng yên không một tiếng động đuổi theo lên máy bay thật sự khiến cô có chút khinh thường.
Đàn ông, quan trọng nhất vẫn là cầm lên được cũng buông xuống được!
Đột nhiên có ba người đàn ông xông vào, ngắm họng súng trong tay về phía Ngọc Tiểu Long.
“Ngọc tướng quân, cô bắt mất lão đại của chúng tôi, lại mang đến rất nhiều phiền phức cho chúng tôi đấy!” Tên cầm đầu đẩy bảo hiểm sang một bên, nhe răng trợn mắt cười lạnh nói.
Mọi người trong khoang hành khách bị doạ cho ngây người, ba người này làm sao mang theo súng ống lên máy bay được vậy?!
Tề Đẳng Nhàn bỏ tạp chí xuống nhìn thoáng qua, sau đó lại như không có việc gì nhấc tạp chí lên tiếp tục xem như thể hắn biến thành người mù rồi không bằng.
Sắc mặt Long Á Nam tái nhợt lại, cô ta cũng không nghĩ rằng thuộc hạ của Đại Hồ Tử lại có năng lực đuổi theo tới tận trên máy bay như vậy!
Cô ta nhịn không được quay đầu liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, anh ta ngồi ở góc khuất tầm mắt của ba tên này, nếu nhân cơ hội ra tay thì hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho cô ta phản kích.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại bất động như thể cuốn tạp chí trong tay có thứ gì hấp dẫn hắn lắm vậy.
“Cái tên phế vật này, cũng may là tiểu thư đã giải trừ hôn ước với hắn rồi!” Trong lòng Long Á Nam khinh thường nhưng cũng đồng thời khẩn trương theo.
Ngọc Tiểu Long diện vô biểu tình nói “Ồ? Xem ra thuộc hạ của Đại Hồ Tử vẫn còn cá lọt lưới chưa bị tôi bắt hết sao? Hay là nói sau lưng Đại Hồ Tử vẫn còn thế lực khác?!”
Người đàn ông cầm súng cười lạnh hai tiếng “Đây không phải điều mà Ngọc tướng quân cô nên quan tâm, thành thành thật thật đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Long Á Nam lại một lần nữa nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hiện giờ chỉ có Tề Đẳng Nhàn ra tay thì cô ta mới có cơ hội ngăn cơn sóng dữ!
“Cái đồ nhu nhược này!” Long Á Nam thấy mắt Tề Đẳng Nhàn vẫn nhìn thẳng thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Tiểu Long nhìn ba tên đàn ông vô cùng nguy hiểm kia, hơi nở nụ cười nói “Các cậu có biết trong giới võ học Hoa quốc truyền lại một câu là ‘Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc’* này hay không?”
Chỉ xích chi gian, nhân tẫn địch quốc: ý chỉ một người đứng ở một nơi trong chớp mắt có thể diệt sạch người của phe đối phương.
Sắc mặt ba người biến đổi, quát “Nói nhảm ít thôi, không muốn chết thì lập tức đi theo chúng tôi!”
Vừa dứt lời, Ngọc Tiểu Long đang ngồi trên ghế như tia chớp vọt dậy, dáng người mạnh mẽ như rồng, cánh tay ngọc duỗi ra một cái đoạt được một khẩu súng lục.
Cùng lúc đó cô dùng một chưởng đập vào yết hầu đối phương, một tiếng rắc giòn tan vang lên, trực tiếp hạ gục người xuống đất. Hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại đã phân biệt ăn hai đấm trên mặt, bịch bịch hai tiếng ngã trên đất ngất xỉu không rõ sống chết.
Chỉ một cái chớp mắt mà thôi, Ngọc Tiểu Long đã nhẹ nhàng xử lý xong ba tên nhân vật nguy hiểm.
Long Á Nam lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng Ngọc Tiểu Long chỉ dựa vào sức lực của một mình cô đã có thể xử lý gọn gàng ba tên nguy hiểm mang theo súng trên người, hơn nữa còn không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đám người vô tội.
“Xin lỗi vì đã khiến mọi người kinh sợ, tôi sẽ lập tức cho người tới xử lý chuyện này, sẽ không chậm trễ chuyến bay của các vị.” Ngọc Tiểu Long hơi khom lưng cười cười với mọi người đang bị doạ sợ ngây người.
Có một hành khách hình như nhận ra cô, kinh hô “Ngài có phải là Trung tướng Ngọc Tiểu Long không? Là tướng lĩnh tinh nhuệ vừa mới thăng cấp của quốc gia chúng ta, được mệnh danh là nữ chiến thần!”
“Hoá ra là Ngọc Tiểu Long tướng quân, thất kính thất kính, có thể ngồi cùng một chuyến bay với Ngọc Tiểu Long tướng quân chính là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ha ha ha, có Ngọc tướng quân ở đây thì chuyến bay này quả thực an toàn đến không thể an toàn hơn! Việc nhỏ này Ngọc tướng quân ngài không cần lo lắng đâu.”
Sau khi mọi người nhận ra Ngọc Tiểu Long thì đều sôi nổi khen ngợi.
Rất nhanh chóng đã có quân đội tới xử lý ba tên nguy hiểm bị Ngọc Tiểu Long bắt được, thời gian máy bay cất cánh cũng không hề bị trễ.
Long Á Nam khinh thường vạn phần liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, người này chẳng có chút xíu gì giống một người đàn ông cả.
Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói với Tề Đẳng Nhàn “Chúng ta không phải người cùng một thế giới, anh đừng tiếp tục đi theo tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu.”
Long Á Nam cũng cười lạnh nói “Nếu anh còn tiếp tục mặt dày mày dạn đi theo tiểu thư thì cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Những lời này không ngoài dự đoán hấp dẫn ánh mắt của mọi người, một đám dùng ánh mắt khinh thường “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga” đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chẳng thèm để ý đến mấy cái châm chọc mỉa mai này, sau khi tới sân bay thành phố Trung Hải thì lập tức xách theo hành lý xuống máy bay rời khỏi.
“Di? Đây là….” Long Á Nam chú ý tới trên chỗ ngồi của Tề Đẳng Nhàn rơi ra một phong thư, cầm lấy đưa cho Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long nhìn thoáng qua, sau đó ngẩn người cười “Không phải anh ta đi theo tôi mà là tới tìm một cô gái khác.”
“Như vậy đối với anh ta cũng có chỗ tốt, hẳn là anh ta cũng rõ ràng việc chúng tôi không phải người chung một thế giới, sau khi trải qua chuyện này cũng có thể hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của anh ta.”
Tề Đẳng Nhàn sau khi xuống máy bay vừa ra khỏi sân bay đã thấy một người đàn ông trông rất quen mắt.
“Nhị đương gia!”
Sau khi người nọ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp khom lưng 90° cung cung kính kính hô.
Một màn này khiến lữ khách đứng xung quanh ngây người.
“Đó là ai vậy? Tôi không nhìn nhầm đúng không, đó là nhà giàu số một Trung Hải chúng ta Vương Vạn Kim sao?”
“Vậy mà Vương tổng lại khom lưng với một người trẻ tuổi như vậy sao? Chẳng lẽ hắn là nhân vật lớn tới từ Đế Đô sao?”
“Mẹ ơi, Vương Vạn Kim luôn luôn khoa trương mắt cao hơn đầu, ai có thể nhận nổi đại lễ của ông ta vậy? Người trẻ tuổi này thật không thể tin được….”
Tề Đẳng Nhàn cười cười bước lên Rolls-Royce của Vương Vạn Kim.
Ngọc Tiểu Long vừa mới ra khỏi cửa lớn sân bay thì thấy một chiếc Rolls-Royce lướt qua trước mặt mình, từ cửa sổ mơ hồ thấy được hình bóng quen thuộc.
“Hả? Chắc là nhìn nhầm thôi.” Ngọc Tiểu Long tự giễu cười, Tề Đẳng Nhàn đã bị Tề gia xoá tên khỏi gia phả sao có thể ngồi được chiếc siêu xe như vậy?