Chương : 6
Phượng thành ba năm sau
Bóng đêm, bao phủ tòa thành.
Tuy nói nơi này đang trong thời chiến nhưng thủ đô Nam Quốc vẫn không ngửi thấy một tia khói lửa. Dân chúng hăng say kinh doanh chỉ vì miếng ăn, bọn quan lớn say mê những thú vui cao cấp, hàng đêm ca hát.
Trong Phượng thành, các ngành nghề đều phồn vinh cường thịnh, tơ lụa, lá trà, đồ sứ, cùng với đủ loại cao lương mỹ vị, kỳ trân dị bảo từ phía nam vận chuyển tới đều tụ tập ở Phượng thành.
Tòa thành này bất kể ngày hay đêm đều lộ ra vẻ phi phàm náo nhiệt, khắp nơi tiếng người ồn ào.
Duy chỉ có bắc thành, một tòa quan trạch nào đó, ban ngày thanh u, vào đêm càng lộ vẻ yên tĩnh, đám nô phó bất luận làm việc hay nói chuyện đều rất cẩn thận giảm thấp giọng nói xuống, giống như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Phía ngoài tòa quan trạch này là tường đen ngói đỏ, vừa nhìn cũng biết người ta không phải phú quý tầm thường. Biệt thự đất đai cực kỳ rộng lớn, khí thế ngút trời, tường đỏ cao mà dầy, to mà kín.
Tòa quan trạch này, trừ bỏ Hoàng Cung, là quyền thế bậc nhất Nam Quốc.
Phụ tử Quan gia nhiều năm nắm giữ triều đình, chính là chủ nhân của nơi này. Mỗi ngày, trong đại sảnh quan lớn qua lại như nước chảy, ke hiến kế kẻ nịnh bợ, mà đình viện rộng lớn phía sau lại như tiên cảnh nơi trần thế, luôn yên tĩnh không tiếng động.
Viên Minh Châu trong lòng bàn tay Quan gia, là người ở tại nơi này.
Nàng đang bị bệnh.
Quan tiểu thư từ nhỏ đã ốm yếu, căn bệnh mấy năm trước lại càng nguy lịch, Quan gia phụ tử hoảng hốt đónnàng từ biệt viện trở về mời ngự y tới cứu mạng.
Ngự y trong cung mặc dù cứu nàng trở về nhưng từ đó bệnh triền miên, đừng nói là rời khỏi phủ, rời khỏi Phượng thành, thậm chí ngay cả cửa nàng cũng không ra nổi.
Vô số danh y dùng vô số dược liệu tốt lại không chữa khỏi được bệnh của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được cho nàng một hơi thở, thậm chí có đại phu còn thẳng thắn nói mạng của nàng không dài. Đám nô phó chăm sóc nàng nhìn nàng càng lúc càng gầy yếu, mỗi người đều lo lắng không thôi.
Sau khi vào thu, U Lan bệnh lại càng nặng hơn .
Đám nô phó mặt ủ mày chau, mỗi người đều chuẩn bị tâm lý nhưng ai ai cũng đều không nói ra miệng. Bọn họ chuẩn bị tâm lý, Lan cô nương mỹ lệ ốm yếu sợ là không sống qua mùa đông này.
Lão gia cùng thiếu gia lòng như lửa đốt, đám nô phó cũng lo lắng không thôi, ngày đêm cẩn thận hầu hạ, có thậm chí còn vì Lan cô nương mỹ lệ nhưng nhiều bệnh len lén rơi nước mắt.
Đêm hôm nay, nha hoàn Hạnh nhi xuyên qua đình viện bước vào sâu trong phủ, một tòa viện lịch sự ta nhã. Viện nhỏ mà nhã, cây cảnh hoa lá sum suê, khắp nơi tinh điêu tế trác (tinh tế như được trạm khắc).
Chân trời đã treo cao vầng trăng khuyết, ánh trăng xuyên qua cánh cửa trổ hoa, ánh trăng đầy đều lộ ra vẻ mỹ lệ.
“Lan cô nương.” Hạnh nhi khẽ gọi, đi vào trong phòng, đi tới khách sảnh.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ thấy góc khách sảnh treo một lớp lụa mỏng. Trên tường có một của sổ hình trăng tròn, trên cửa cuộn lên một bức màn trúc, dưới cửa có một mỹ nhân đang tựa vào, từ bên cuwarnhinf ra ngoài có thể thấy trăng nơi chân trời.
Ngả người trên ghế, U Lan một thân y phục bằng lụa.
Nàng trắng như một tờ giấy, gầy yếu giống như sắp biến mất, như thể ngay cả ánh trăng cũng có thể xuyên qua làn da trắng nõn gần như trong suốt của nàng. Bệnh quấn lấy thân mình làm cho nàng suy yếu, lại làm cho nàng đẹp hơn, giống như hoa trước khi điêu tàn, loại vẻ đẹp không thuộc về trần thế.
“Lan cô nương.” Hạnh nhi lại gọi một tiếng.”Ta thay ngài đốt ngọn đèn dầu.”
“Ừ.”
Hạnh nhi bận rộn trong chốc lát, đem đèn dầu trong sân toàn bộ đều thắp lên làm cho trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Sau khi đốt đèn xong, nàng mới nhìn thấy cháo loãng đặt trên bàn nửa canh giờ trước, vẫn còn ở trên bàn giống như chưa bao giờ bị chạm qua.
“Lan cô nương, ta lại đi lấy thêm chén cháo nóng, ngài uống nhiều hơn vài ngụm đi!” Nàng khuyên.
U Lan lắc đầu.
“Ta ăn không vô .”
Hạnh nhi không thể làm gì, vài lần muốn khuyên, rồi lại biết, khuyên cũng vô dụng. Từ lần đó tới nay, Lan cô nương ăn uống càng lúc càng kém, ngay cả cháo nhẹ, một ngày cũng không uống hết một chén.
Nhưng những chén thuốc đắng kia, Lan cô nương lại không phản kháng, bất luận có bao nhiêu đắng, bao nhiêu khó uống đều ngoan ngoãn thuần phục uống cạn.
Trước kia từng có nha hoàn thuận theo ý Lan cô nương, để cho chén thuốc thừa lại. Đêm đó, thiếu gia tức giận không thôi, nha hoàn kia thông mình lập tức hướng Lan cô nương cầu tình mới nhặt về một cái mạng nhỏ. Từ đó về sau, Lan cô nương mỗi ngày mỗi bữa ăn, cũng đúng hạn uống thuốc, cho dù đắng đến nôn ra nhưng khi người hầu đưa cho nàng chén thuốc mới, nàng vẫn sẽ nhận lấy uống hết, chưa bao giờ bị gián đoạn nữa.
Nhìn bóng lưng gầy yếu kia, Hạnh nhi lại thở dài một hơi.
“Lan cô nương, nếu ngài muốn ngắm trăng, nên mặc thêm xiêm y. Lúc này cũng đã qua Trung thu, ban đêm chuyển lạnh, gió cũng lạnh.” Vừa nói nàng vừa cầm chiếc áo lông màu trắng, cẩn thận thay U Lan đắp lên.
“Trung thu…” U Lan lẩm bẩm tự nói.”Đã qua Trung thu rồi?”
“Đã qua mấy ngày .” Hạnh nhi trả lời, tỉ mỉ đem dây áo lông buộc lại.”Nhớ không? Đêm đó lão nương đầu bếp nấu bánh trôi hoa quế, Lan cô nương ngài còn uống một ngụm canh ngọt đâu!”
Nàng nghĩ lại.
Nồng đậm mùi hoa quế, canh ngọt ấm áp.
“Thì ra ngày đó là Trung thu.” Nàng nhẹ nói, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Sau khi Trung thu qua đi, Nguyệt Nhi khuyết thiếu, nhưng thoạt nhìn vẫn chói mắt, to lớn như vậy. Nàng nửa nằm trên ghế nhìn trăng nơi chân trời, lặp lại một chuyện mà những ngày trước tới nay nàng thường làm nhất ——
Chờ đợi.
Kể từ sau khi mùa hè kia kết thúc, cuộc sống đối với nàng mà nói, đã mất đi ý nghĩa.
Mùa hè kia, Tiểu Châu bị bệnh cấp tính, bị đuổi về hương, rồi sau đó bệnh chết.
Mùa hè kia, nàng cứu một người nam nhân, thậm chí còn yêu hắn, cùng hắn tư định chung thân.
Mùa hè kia, người nam nhân nàng yêu kia, sau một buổi trưa mất đi bóng dáng, chưa bao giờ xuất hiện nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, U Lan bắt đầu đang đợi. Nàng đem theo thân thể bệnh tật, chịu đựng qua một lần lại một lần ốm đau, mạnh mẽ chống lấy một hơi thở, vẫn đang đợi, người nam nhân cùng nàng tư định chung thân kia sẽ một lần nữa xuất hiện, thực hiện tất cả những hứa hẹn của hắn.
Chiếc nhẫn khắc đôi mắt ưng kia còn đang rủ xuống trước ngực nàng, chưa bao giờ từng rời khỏi thân mình. Nàng giữ chiếc nhẫn, vô số lần cầm lấy nó, ủ ấm nó, tự nói với mình một ngày nào đó chủ nhân của chiếc nhẫn sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng tin tưởng lời hứa của hắn, chưa bao giờ hoài nghi.
Chỉ là, cuộc sống một ngày lại một ngày, một ngày lại một ngày, trôi qua.
Ngón tay mềm như nước nắm chặt chiếc nhẫn trước ngực.
Khoảng thời gian này, thân thể của nàng càng lúc càng suy yếu, lo lắng trong mắt phụ thân cùng ca ca, cùng sự sầu lo của đám nô phó, nàng toàn bộ dều nhìn trong mắt. Thật ra, thân thể của nàng, nàng hiểu nhất, thân thể gầy yếu này có lẽ đã vô pháp chống đỡ, không cho phép nàng chờ đợi thêm nữa ——
Hạnh Nhi tay chân linh hoạt, thu dọn ổn thỏa bữa tối chưa từng động tới, lại hầu hạ Lan cô nương uống chén thuốc đêm rồi mới mở miệng nói: “Lan cô nương, ban đêm gió rét, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu nhiễm phong hàn, chỉ sợ lão gia cùng thiếu gia cũng sẽ lo lắng ăn không ngon đâu!”
“Ta biết rồi.”
U Lan đáp, nghe thấy tiếng bước chân nha hoàn đi vào phòng ngủ. Tiếp theo tiếng vải vóc ma sát, Hạnh nhi đang thuần thục chuẩn bị giường ngủ cho nàng, chuẩn bị hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Một ngày lại trôi qua.
Sự chờ đợi của nàng lại lần nữa thất bại.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng hoà vào trong bóng đêm. U Lan chống thân thể gầy yếu, chậm chạp miễn cưỡng, cúi đầu đạp xuống thảm, rồi sau đó xoay người ——
Trong nháy mắt, ngọn đèn dầu vụt tắt.
Một một ngọn đèn trong sân đồng loạt vụt tắt, trong phòng lâm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng vẫn vẹn nguyên như cũ.
U Lan có chút kinh ngạc, dừng bước rồi lại di chuyển. Mặc dù có ánh trăng, nhưng hai mắt nàng đã thích ứng với ngọn đèn dầu.
Nhất thời không thấy rõ bốn phía.
“Hạnh nhi?” Nàng gọi.”Hạnh nhi, ngươi ở đâu?”
Yên tĩnh.
Trong phòng yên lặng không tiếng động, nàng chỉ nghe thấy nhịp hô hấp của mình.
“Hạnh nhi?” Nàng lại gọi một tiếng, vì tình huống đột nhiên chưa bao giờ xảy ra này mà có chút hoảng hốt.”Hạnh nhi, ngươi còn ở trong phòng sao?” Ánh mắt của nàng dần dần thích ứng bóng tối.
Nha hoàn không trả lời, trong nhà vẫn im ắng. U Lan mượn ánh trăng, sờ soạng đi tới, đi vào phòng ngủ. Ánh trăng nhu hòa phủ xuống cảnh vật nàng quen thuộc, bàn ghế, giường ngủ, bức rèm, trong góc phòng Hạnh Nhi đang nằm bất tỉnh.
U Lan vô cùng kinh ngạc, đang muốn tiến lên nhìn, khóe mắt lại liếc thấy trong cảnh vật quen thuộc, có một thứ gì đó xa lạ ——
Đó là một đôi giày.
Một đôi giày dính đầy bùn đất.
Giày nam nhân.
Dưới ánh trăng, dấu chân dính bùn xem ra phá lệ rõ ràng.
Nàng kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt hướng lên trên. Thân hình người kia đều bị lấp trong bóng tối, duy nhất chỉ lộ ra đôi giày. Nhưng cho dù trong bóng đêm, nàng vẫn thấy được trong đôi mắt đen bóng dị thường loé ra những tia ác ý kinh người cùng với thị huyết tàn bạo.
Cặp mắt kia, sắc bén hơn đao kiếm, lạnh lùng hơn băng.
U Lan cả kinh, sợ đến mức cơ hồ mềm nhũn.
Nàng theo bản năng há mồm muốn kêu cứu. Phút chốc, nam nhân như dã thú săn mồi, không tiếng động tiến lên, đưa tay che miệng của nàng không cho nàng có cơ hội phát ra âm thanh.
Dưới ánh trăng chỉ thấy cái tay kia chồng chất những vết thương tái nhợt, chỗ cổ tay hiện đầy vô số những vết thương cũ cùng tổn thương mới.
Còn có dấu vết thối rữa. Mùi thịt tươi mục rữa, mùi thuốc, hỗn hợp với mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, nàng ghê tởm muốn ói, trong nháy mắt sau kinh sợ mà ngất đi.
Nam nhân động tác gọn gàng đem nàng vác trên vai, xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng, giày dính bùn bước qua đình viện, một hộ vệ tuần tra xách theo đèn lồng đi tới. Nam nhân vẫn bất động thanh sắc, không lộ ra bất kì dị trạng nào, cước bộ ổn định mà quy luật, hô hấp cũng không loạn.
Cho đến khi đi tới rất gần, hộ vệ mới giật mình, vội vàng bỏ lại đèn lồng, rút đao ra, cao giọng quát: “Này, đứng lại! Ngươi là —— “
Ngân quang xẹt qua, thanh âm ngừng.
Đông!
Vật nặng rơi xuống đất, sau đó một dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt má U Lan nhưng không đánh thức nàng.
Nam nhân tiếp tục đi về phía trước.
Náo động đưa tới nhiều hộ vệ hơn.
“Đứng lại!”
“Hãy xưng tên ra!”
“Tự tiện xông vào Quan phủ, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Mau thả tiểu thư xuống!”
Bọn hộ vệ la lên, tiếng bước chân lộn xộn, trong thời gian ngắn nhất, mười mấy tên hộ vệ trong ngoài Quan phủ đã chạy tới đình viện, vây quanh hắn. Nam nhân lại dừng cũng không dừng, đối với những câu quát hỏi kia hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
“Tặc đồ chết tiệt, dám mạo phạm tiểu thư!” Một hộ vệ lớn tiếng hô, giơ lên thanh đao sắc bén, một đao thẳng đến ngực nam nhân.
Lại là một đạo ngân quang.
Hộ vệ dừng lại, miệng mở lớn, cần cổ không có gì nhiều hơn một sợi tơ hồng. Sau đó, sợi tơ màu đỏ từ từ, từ từ siết chặt, một tiếng động vang lên, đầu hộ vệ đã rơi xuống đất.
Đình viện được vô số đèn lồng chiếu sáng như ban ngày.
Bọn hộ vệ từng kẻ từng kẻ ngã xuống, liều chết tiến lên nhưng vẫn không ngăn được bước chân của nam nhân. Mỗi một đạo ngân quang xẹt qua liền vang lên một tiếng hét thảm, dòng chất lỏng ấm áp không ngừng thấm ướt xiêm y của nàng, da thịt của nàng.
Nam nhân khiêng nàng, chỉ dùng một cánh tay, một cây đao, liền giải quyết tất cả hộ vệ, thong dong hướng đại môn Quan phủ đi ra.
U Lan vì chấn động kịch liệt mà tỉnh lại, nàng vừa mở mắt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trước mắt tình cảnh như trong địa ngục.
Máu. Nơi nơi đều là máu.
Mỗi một viên gạch đều bị máu tươi nhuộm hồng, đèn lồng rơi xuống đất bị máu tươi đầy đất thấm ướt, một chiếc một chiếc bị dập tắt, ánh lửa lóng lánh trong vũng máu chiếu sáng những thân thể người trong vũng máu.
Những thứ kia, thật ra đã không thể gọi là người.
Đứt tay, lìa chân, những bộ phận không biết gọi thành tên, khối rắn, khối lòng, cùng với vô số đầu người rải đầy trên con đường hắn đi qua.
Một đôi lại một đôi, những đôi mắt chết không nhắm lại, trống rỗng, vô thần, nhìn nàng.
U Lan ngực cứng lại, lại ngất đi lần nữa.
……………….
Bóng tối.
Chấn động.
Âm thanh hỗn độn vội vàng một tiếng lại một tiếng vang lên.
Hồi lâu sau, thanh âm đột nhiên yên lặng, chấn động cũng ngừng lại. U Lan kinh hãi quá độ từ từ tỉnh lại, thân thể mỗi tấc đều kịch liệt đau đớn. Nàng không biết, mình đến tột cùng đã hôn mê bao lâu.
“Gia, không thể gần hơn được nữa.” Có người nói, khẩu âm kỳ dị.
Tiếng nói phái nam trầm thấp ở phía trên nàng vang lên, giọng nói lạnh lẻo, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Thuyền khi nào đến?”
“Tối nay sóng lớn, có thể sẽ trậm trễ một lát.”
“Hai người đi che đậy hành tung, hai người khác đi xác định trong phạm vi nửa dặm có trạm gác hay không. Còn lại, ở trong rừng phòng giữ, một khắc sau lại về đây.” Nam nhân nhanh chóng hạ lệnh, giọng lãnh tuyệt khắc nghiệt làm cho người ta thuần phục.
Tiếng bước chân rất nhỏ tản ra, sau đó từ từ không nghe thấy gì nữa. U Lan bị đặt trên lưng ngựa nơm nớp lo sợ, đập vào mi mắt rất rõ ràng là một đôi giày nam nhân.
Nàng nhận ra được đôi giày kia.
Lúc trước, đôi giày kia dính đầy bùn đất. Bây giờ, trên đôi dày kia, ngoại trừ bùn đất, còn có…
Máu, có vết máu đã khô.
Nam nhân đi đôi giày này, chẳng những bắt cóc nàng mà còn tắm máu sân phòng. Hình dáng những người đã chết, giống như một loại dấu vết, nấn ná trong trí nhớ nàng, không thể xoá đi được.
Nàng còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi đáng sợ kia. Mùi máu tươi nồng đậm làm cho nàng khó chịu thở dốc, cơ hồ sẽ nôn ra, nàng phủ lên ngực lại phát hiện trên xiêm y dính chất lỏng đặc quánh.
Máu.
Máu những người đó, thấm ướt ta nàng, mặt nàng, toàn thân nàng, thậm chí ướt cả xiêm y của nàng.
U Lan hoảng sợ đến mức không cách nào hô hấp, sắc mặt trắng bệch, thân thể xinh xắn lạnh rung run rẩy. Nàng nhìn hai tay của mình, nhìn máu tươi đầy tay, không cách nào nhúc nhích.
Nam nhân nhảy xuống ngựa, sau đó ôm lấy nàng, căn bản không cần biết nàng đang tỉnh hay hôn mê, giống như hàng hoá tuỳ tiện ném nàng trên mặt cát.
“A!” Nàng kinh hô một tiếng, trong nháy mắt, ngân quang nhấp nhoáng. Lưỡi đao lanh như băng đặt trên cổ nàng, vì nàng run rẩy mà một nhát lại một nhát cứa đau da thịt nàng.
“Lên tiếng nữa, ta liền cắt lưỡi ngươi.” Nam nhân lạnh giọng nói.
U Lan thở dốc vì kinh ngạc, hai tay chống phía sau, ngây ngốc lui về sau, nhanh chóng muốn rời xa mũi đao. Cát mềm mại nhưng cũng có không ít những hòn đá cứng rắn, những hòn đá kia quẹt qua làm nàng bị thương, nàng nàng đau, nhưng nàng cắn môi, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.
Người nam nhân này ngay cả giết người cũng chỉ trong nháy mắt, nếu thật muốn cắt lưỡi của nàng, có thể cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Hắn đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn nàng khiếp đảm.
Trong đôi mắt đen không thấy đáy không có bất kỳ tâm tình gì, lạnh như một viên ngọc đen, cứng rắn, đen tối mà không có một tia nhiệt độ.
U Lan lạnh run, từ từ thích ứng với bóng tối. Lúc này mới phát giác bản thân đã bị đưa tới vùng ngoại ô, hiện tại đang ở trong một rừng cây. Một đầu của rừng cây, cách chỗ này không xa có một thanh âm quy luật, một tiếng lại một tiếng.
Đó là thanh âm đã lâu nàng chưa nghe thấy.
Biển?!
Người nam nhân này bắt cóc nàng tới bờ biển?
U Lan tâm tư rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn, đều không nghĩ được rõ ràng bất cứ cái gì. Nàng khiếp đảm nhìn bốn phía, cho đến cuối cùng mới dám ngẩng đầu lên nhìn hung thủ giết người đáng sợ kia.
Ánh trăng làm cho nàng nhìn rõ người nam nhân trước mắt.
Lông mày của hắn.
Mắt của hắn.
Môi của hắn.
Hình dáng của hắn.
Hô hấp của nàng ngừng lại, chỉ cảm thấy như ngã vào trong một giấc mộng.
Một cơn ác mộng quá đẹp.
“Kim ——” tên đã đến bên môi lại bị nàng cứng rắn nuốt xuống. Nàng kịch liệt run rẩy, không cách nàng di chuyển tầm mắt.
Không, không thể nào! Không thể nào là hắn!
Người nam nhân trước mắt này có một khuôn mặt nàng từng nhớ lại vô số lần. Chỉ là, bọn họ rõ ràng giống nhau như vậy nhưng lại cũng không giống.
Kim Lẫm không có loại vẻ mặt này; Kim Lẫm cũng không có nhiều vết thương như vậy; Kim Lẫm càng không có loại ánh mắt tàn khốc lạnh như băng căm thù đến tận xương tuỷ này. Bóng tối trong cặp mắt kia như chứa chấp cả địa ngục, bất kỳ au bị hắn nhìn đến đều có thể nhìn thấy cả địa ngục đáng sợ.
Người đang ở hiểm cảnh U Lan, bỏ qua sự tổn hại của lưỡi đao, khẩn cấp hỏi tới.
“Ngươi liên hệ thế nào với Kim Lẫm?” Khuôn mặt giống nhau như vậy vô cùng có thể là quan hệ huyết thống. Người nam nhân này rất có thể là huynh đệ hay thân thích của Kim Lẫm.
Nam nhân cũng không trả lời, chỉ híp mắt giơ đao lên, đi tới bên môi nàng, dùng lưỡi đao lạnh lùng, thong thả xẹt qua khóe miệng của nàng.
Mong đợi làm cho nàng quên phải sợ hãi.
“Kim Lẫm đâu? Hắn ở đâu? Hắn ở nơi nào?” Nàng hỏi tới, vội vàng nhìn quanh, tim trong lồng ngực lịch liệt nẩy lên.
Sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng có kết qủa rồi sao?
Kim Lẫm tới rồi sao?
Nếu như người nam nhân trước mắt này thật sự là huynh đệ của Kim Lẫm, vậy Kim Lẫm ở nơi đâu?
Tại sao người tới đón nàng không phải là Kim Lẫm mà là sát thủ này?
Vô số vấn đề hiện lên trong đầu nàng, nàng không chút nghĩ ngợi cầm mũi đao, vội vàng tiêu sái đến trước mặt nam nhân kia, thân thể vì khẩn trương và mang đợi mà nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí không phát hiện lưỡi đao sắc bén đã cắt qua lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Máu đỏ tươi trượt từ mũi đao rơi xuống mặt cát.
Nàng hồn nhiên không phát hiện, hai tròng mắt như sao, tràn đầy hy vọng, giống như một đóa hoa được tưới nước, cuối cùng cũng sống lại một lần nữa.”Van cầu ngươi, xin nói cho ta biết, Kim Lẫm đâu?” Nàng khẩn cấp truy vấn tung tích nam nhân yêu mến.
Nam nhân cầm dao vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn nàng.
Sau đó, hắn cười.
Nụ cười kia, có dữ tợn, đáng sợ cùng ác ý khó có thể hình dung.
“Đã chết.” Hắn nói.
U Lan có trong nháy mắt có thể hiểu hắn nói cái gì.
Nam nhân cúi đầu, nhích tới gần nhìn gương mặt tuyệt mỹ, ý cười càng sâu.”Kim Lẫm đã chết. Hắn đã chết ba năm trước.” Hắn cười lạnh một tiếng.”Đã quên sao? Hắn bị ca ca ngươi, cùng ngươi, cùng nhau giết chết.”
Đã chết.
Đã chết?
Đã chết!
Kim Lẫm đã chết?
Thế giới của nàng bởi vì một câu nói của người mà cơ hồ hoàn toàn bị phá hỏng. Bốn chữ này ở trong đầu nàng rầm rầm rung động, một lần lại một lần, đánh nát một thứ gì đó yếu ớt trong nội tâm nàng. Nàng run rẩy càng lợi hại hơn, chậm rãi lắc đầu, không cách nào tiếp nhận đáp án đáng sợ này.
“Không, ta không tin!” Nàng che miệng nhưng không ngăn được nước mắt, nước mắt một giọt lại một giọt, từ khóe mắt chảy xuống. Nàng ngẩng đầu, xuyên qua nước mắt mờ mờ nhìn nam nhân trước mắt.”Ngươi gạt ta! Ta không tin!”
Người nọ đến gần một bước.
“Kim Lẫm đã chết.”
Hắn nói, quan sát, thưởng thức phản ứng của nàng.
“Không…”
“Kim Lẫm đã chết.”
“Hắn đã chết. Ba năm trước đây đã chết.” Hắn lặp lại.
Một câu lại một câu, sắc bén hơn cả lưỡi đao, đâm thật sâu vào trong nội tâm nàng. Nàng đau đến mức không thể hô hấp, hai tay che ngực, hoảng sợ lùi ra sau, nhanh chóng muốn rời xa người nam nhân này, đáp án này.
“Không!”
Nàng cuồng loạn hô to, tiếp theo xoay người, ngã tới ngã lui hướng trong rừng chạy đi. Nàng không biết có thể trốn đi nơi nào, chỉ là toàn tâm toàn ý muốn dùng thoát đi, hủy bỏ cái đáp án đáng sợ này. Nàng không tin, không tin, không tin, không tin…
Cánh tay như sắt nhốt lại hông của nàng, dễ dàng đem nàng đầy mặt nước mắt kéo trở lại. Hắn cúi đầu, giống như đang thưởng thức trò hay, nhìn nàng run rẩy khóc.
“Buông!” U Lan giãy dụa, hai tay lung tung chống đẩy, nhưng làm thế nào cũng không tránh được kiềm chế của người nam nhân này.
“Buông ngươi?” Nam nhân cười lạnh, cầm cằm của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích. Sau đó, mới từng chữ từng chữ, nhẹ giọng nói cho nàng biết: “Ngươi chết cũng đừng nghĩ.”
Hàn ý thật sâu, giống như muốn thấm vào trong xương nàng. Nàng kịch liệt run rẩy, trong lòng vừa đau vừa cảm giác được rõ ràng người nam nhân này đối với nàng có hận ý.
Nàng không rõ người nam nhân này tại sao muốn hận nàng. Nàng thậm chí không muốn tìm hiểu lý do hắn hận nàng. Kim Lẫm chết đi, đã nặng nề đả kích nặng nàng, làm cho nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
Thân thể mảnh khảnh mềm yếu ngã trong tay hắn. hắn dễ dàng vác nàng lên đặt trên vai, cảm giác được nước mắt của nàng rơi thấm ướt cổ áo của hắn.
Hắn lại cười lạnh lùng một tiếng.
Trong bóng tối, mấy bóng ma không tiếng động đến gần.
“Gia.”
Những người được phái đi lúc trước toàn bộ đều trở về, từng người đều là cao thủ cẩn thận, võ công trác tuyệt, ngàm dặm chọn một.
“Hành tung đều xoá hết?”
“Dạ.”
“Trạm gác thì sao?”
“Không có ai. Lôi Trạch hai ngày trước đã diều tra quá, dinh thự đằng trước có bố trí trạm gác nhưng chủ nhân dinh thự đã và kinh, trước mắt chỉ còn hai vị lão nhân trông chừng.”
Ánh mắt của nam nhân chuyển hướng sang Cự Hán toàn thân vô số vết sẹo đao kiếm kia. Cự Hán lặng yên không nói, chỉ gật đầu xác nhận hồi báo của những người khác không có lầm.
“Rất tốt.” Hắn vuốt cằm, ra lệnh: “Trước khi thuyền đến, chúng ta tìm một chỗ ẩn thân trước.” Hắn nói, vác U Lan trên vai, dẫn đầu xuyên qua rừng cây.
“Thuộc hạ đã điều tra qua, ra khỏi rừng cây chính là bờ cát, chỉ sợ không có chỗ ẩn thân.”
Nam nhân nhàn nhạt trả lời: “Có.”
Không ai lại dám tiếp tục mở miệng, chỉ lặng yên đi theo bước chân nam nhân, đi lên bờ cát. Ánh trăng nhu hòa rơi trên bờ cát, sóng đè sóng che dấu chân bọ họ.
Nơi gần biển, có những tảng đá lớn trùng điệp. Qua bên kia dãy đá, bờ cát lại càng trắng nõn mềm mịn, hai đầu có dãy đá lớn ngăn trở, còn có hang tự nhiên.
Đây là chỗ ẩn thân tốt nhất.
Nam nhân vác U Lan, thẳng tắp đi vào trong nham động. Hắn giống như quen thuộc từng ngóc nghách của hàng, tự mình tìm mấy cây nến, thắp lên sau đó mới để nàng xuống.
Nàng rơi xuống trên nệm dày.
Trong đối mắt vẫn ngấn lệ có kinh ngạc, hoang mang. Nàng quay đầu nhìn xung quay, nhìn từng đồ vật nàng đích thân bố trí nhưng vì lâu không có người ở mà phủ kín tro bụi.
Thảm dày trên mặt đất, thêu phẩm treo trên tường, cùng với bó hoa khô, còn có hoa tử đường bị gió thổi bay vào hàng. Đây là nơi trong trí nhớ của nàng, tốt đẹp nhất, không muốn xa rời nhất —— cũng là nơi ẩn mật nhất.
Nàng không rõ nam nhân đáng sợ này, làm thế nào biết đươck ở đây có một cái hang?
Hắn xoay đầu lại, nhìn ra sự khó hiểu của nàng, cặp mắt kia tỏa sáng đến kinh người, nhìn thẳng vào nàng. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lên một bông hoa tử đường, sau đó mỉm cười.
Nụ cười kia làm cho cả người nàng phát rét.
“Thật khiến cho người ta hoài niệm, đúng không?”
Nam nhân cười lạnh, sau đó giơ tay lên, bóp nát đóa hoa kia.
Bông hoa màu tím nhu nhược bị huỷ hoại trong tay hắn, chất lỏng màu tím ven theo cổ tay hắn, quanh co quanh vết thương nửa mục rữa, như máu.
Một trận gió từ cửa động xông vào, vung lên tàn hoa trên mặt đất, vây lấy hai người, nàng sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, chỉ cảm thấy thế giới lần nữa lại bắt đầu xoay tròn…
Bóng đêm, bao phủ tòa thành.
Tuy nói nơi này đang trong thời chiến nhưng thủ đô Nam Quốc vẫn không ngửi thấy một tia khói lửa. Dân chúng hăng say kinh doanh chỉ vì miếng ăn, bọn quan lớn say mê những thú vui cao cấp, hàng đêm ca hát.
Trong Phượng thành, các ngành nghề đều phồn vinh cường thịnh, tơ lụa, lá trà, đồ sứ, cùng với đủ loại cao lương mỹ vị, kỳ trân dị bảo từ phía nam vận chuyển tới đều tụ tập ở Phượng thành.
Tòa thành này bất kể ngày hay đêm đều lộ ra vẻ phi phàm náo nhiệt, khắp nơi tiếng người ồn ào.
Duy chỉ có bắc thành, một tòa quan trạch nào đó, ban ngày thanh u, vào đêm càng lộ vẻ yên tĩnh, đám nô phó bất luận làm việc hay nói chuyện đều rất cẩn thận giảm thấp giọng nói xuống, giống như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Phía ngoài tòa quan trạch này là tường đen ngói đỏ, vừa nhìn cũng biết người ta không phải phú quý tầm thường. Biệt thự đất đai cực kỳ rộng lớn, khí thế ngút trời, tường đỏ cao mà dầy, to mà kín.
Tòa quan trạch này, trừ bỏ Hoàng Cung, là quyền thế bậc nhất Nam Quốc.
Phụ tử Quan gia nhiều năm nắm giữ triều đình, chính là chủ nhân của nơi này. Mỗi ngày, trong đại sảnh quan lớn qua lại như nước chảy, ke hiến kế kẻ nịnh bợ, mà đình viện rộng lớn phía sau lại như tiên cảnh nơi trần thế, luôn yên tĩnh không tiếng động.
Viên Minh Châu trong lòng bàn tay Quan gia, là người ở tại nơi này.
Nàng đang bị bệnh.
Quan tiểu thư từ nhỏ đã ốm yếu, căn bệnh mấy năm trước lại càng nguy lịch, Quan gia phụ tử hoảng hốt đónnàng từ biệt viện trở về mời ngự y tới cứu mạng.
Ngự y trong cung mặc dù cứu nàng trở về nhưng từ đó bệnh triền miên, đừng nói là rời khỏi phủ, rời khỏi Phượng thành, thậm chí ngay cả cửa nàng cũng không ra nổi.
Vô số danh y dùng vô số dược liệu tốt lại không chữa khỏi được bệnh của nàng, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được cho nàng một hơi thở, thậm chí có đại phu còn thẳng thắn nói mạng của nàng không dài. Đám nô phó chăm sóc nàng nhìn nàng càng lúc càng gầy yếu, mỗi người đều lo lắng không thôi.
Sau khi vào thu, U Lan bệnh lại càng nặng hơn .
Đám nô phó mặt ủ mày chau, mỗi người đều chuẩn bị tâm lý nhưng ai ai cũng đều không nói ra miệng. Bọn họ chuẩn bị tâm lý, Lan cô nương mỹ lệ ốm yếu sợ là không sống qua mùa đông này.
Lão gia cùng thiếu gia lòng như lửa đốt, đám nô phó cũng lo lắng không thôi, ngày đêm cẩn thận hầu hạ, có thậm chí còn vì Lan cô nương mỹ lệ nhưng nhiều bệnh len lén rơi nước mắt.
Đêm hôm nay, nha hoàn Hạnh nhi xuyên qua đình viện bước vào sâu trong phủ, một tòa viện lịch sự ta nhã. Viện nhỏ mà nhã, cây cảnh hoa lá sum suê, khắp nơi tinh điêu tế trác (tinh tế như được trạm khắc).
Chân trời đã treo cao vầng trăng khuyết, ánh trăng xuyên qua cánh cửa trổ hoa, ánh trăng đầy đều lộ ra vẻ mỹ lệ.
“Lan cô nương.” Hạnh nhi khẽ gọi, đi vào trong phòng, đi tới khách sảnh.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ thấy góc khách sảnh treo một lớp lụa mỏng. Trên tường có một của sổ hình trăng tròn, trên cửa cuộn lên một bức màn trúc, dưới cửa có một mỹ nhân đang tựa vào, từ bên cuwarnhinf ra ngoài có thể thấy trăng nơi chân trời.
Ngả người trên ghế, U Lan một thân y phục bằng lụa.
Nàng trắng như một tờ giấy, gầy yếu giống như sắp biến mất, như thể ngay cả ánh trăng cũng có thể xuyên qua làn da trắng nõn gần như trong suốt của nàng. Bệnh quấn lấy thân mình làm cho nàng suy yếu, lại làm cho nàng đẹp hơn, giống như hoa trước khi điêu tàn, loại vẻ đẹp không thuộc về trần thế.
“Lan cô nương.” Hạnh nhi lại gọi một tiếng.”Ta thay ngài đốt ngọn đèn dầu.”
“Ừ.”
Hạnh nhi bận rộn trong chốc lát, đem đèn dầu trong sân toàn bộ đều thắp lên làm cho trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Sau khi đốt đèn xong, nàng mới nhìn thấy cháo loãng đặt trên bàn nửa canh giờ trước, vẫn còn ở trên bàn giống như chưa bao giờ bị chạm qua.
“Lan cô nương, ta lại đi lấy thêm chén cháo nóng, ngài uống nhiều hơn vài ngụm đi!” Nàng khuyên.
U Lan lắc đầu.
“Ta ăn không vô .”
Hạnh nhi không thể làm gì, vài lần muốn khuyên, rồi lại biết, khuyên cũng vô dụng. Từ lần đó tới nay, Lan cô nương ăn uống càng lúc càng kém, ngay cả cháo nhẹ, một ngày cũng không uống hết một chén.
Nhưng những chén thuốc đắng kia, Lan cô nương lại không phản kháng, bất luận có bao nhiêu đắng, bao nhiêu khó uống đều ngoan ngoãn thuần phục uống cạn.
Trước kia từng có nha hoàn thuận theo ý Lan cô nương, để cho chén thuốc thừa lại. Đêm đó, thiếu gia tức giận không thôi, nha hoàn kia thông mình lập tức hướng Lan cô nương cầu tình mới nhặt về một cái mạng nhỏ. Từ đó về sau, Lan cô nương mỗi ngày mỗi bữa ăn, cũng đúng hạn uống thuốc, cho dù đắng đến nôn ra nhưng khi người hầu đưa cho nàng chén thuốc mới, nàng vẫn sẽ nhận lấy uống hết, chưa bao giờ bị gián đoạn nữa.
Nhìn bóng lưng gầy yếu kia, Hạnh nhi lại thở dài một hơi.
“Lan cô nương, nếu ngài muốn ngắm trăng, nên mặc thêm xiêm y. Lúc này cũng đã qua Trung thu, ban đêm chuyển lạnh, gió cũng lạnh.” Vừa nói nàng vừa cầm chiếc áo lông màu trắng, cẩn thận thay U Lan đắp lên.
“Trung thu…” U Lan lẩm bẩm tự nói.”Đã qua Trung thu rồi?”
“Đã qua mấy ngày .” Hạnh nhi trả lời, tỉ mỉ đem dây áo lông buộc lại.”Nhớ không? Đêm đó lão nương đầu bếp nấu bánh trôi hoa quế, Lan cô nương ngài còn uống một ngụm canh ngọt đâu!”
Nàng nghĩ lại.
Nồng đậm mùi hoa quế, canh ngọt ấm áp.
“Thì ra ngày đó là Trung thu.” Nàng nhẹ nói, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trăng ngoài cửa sổ.
Sau khi Trung thu qua đi, Nguyệt Nhi khuyết thiếu, nhưng thoạt nhìn vẫn chói mắt, to lớn như vậy. Nàng nửa nằm trên ghế nhìn trăng nơi chân trời, lặp lại một chuyện mà những ngày trước tới nay nàng thường làm nhất ——
Chờ đợi.
Kể từ sau khi mùa hè kia kết thúc, cuộc sống đối với nàng mà nói, đã mất đi ý nghĩa.
Mùa hè kia, Tiểu Châu bị bệnh cấp tính, bị đuổi về hương, rồi sau đó bệnh chết.
Mùa hè kia, nàng cứu một người nam nhân, thậm chí còn yêu hắn, cùng hắn tư định chung thân.
Mùa hè kia, người nam nhân nàng yêu kia, sau một buổi trưa mất đi bóng dáng, chưa bao giờ xuất hiện nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, U Lan bắt đầu đang đợi. Nàng đem theo thân thể bệnh tật, chịu đựng qua một lần lại một lần ốm đau, mạnh mẽ chống lấy một hơi thở, vẫn đang đợi, người nam nhân cùng nàng tư định chung thân kia sẽ một lần nữa xuất hiện, thực hiện tất cả những hứa hẹn của hắn.
Chiếc nhẫn khắc đôi mắt ưng kia còn đang rủ xuống trước ngực nàng, chưa bao giờ từng rời khỏi thân mình. Nàng giữ chiếc nhẫn, vô số lần cầm lấy nó, ủ ấm nó, tự nói với mình một ngày nào đó chủ nhân của chiếc nhẫn sẽ xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng tin tưởng lời hứa của hắn, chưa bao giờ hoài nghi.
Chỉ là, cuộc sống một ngày lại một ngày, một ngày lại một ngày, trôi qua.
Ngón tay mềm như nước nắm chặt chiếc nhẫn trước ngực.
Khoảng thời gian này, thân thể của nàng càng lúc càng suy yếu, lo lắng trong mắt phụ thân cùng ca ca, cùng sự sầu lo của đám nô phó, nàng toàn bộ dều nhìn trong mắt. Thật ra, thân thể của nàng, nàng hiểu nhất, thân thể gầy yếu này có lẽ đã vô pháp chống đỡ, không cho phép nàng chờ đợi thêm nữa ——
Hạnh Nhi tay chân linh hoạt, thu dọn ổn thỏa bữa tối chưa từng động tới, lại hầu hạ Lan cô nương uống chén thuốc đêm rồi mới mở miệng nói: “Lan cô nương, ban đêm gió rét, ngài vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu nhiễm phong hàn, chỉ sợ lão gia cùng thiếu gia cũng sẽ lo lắng ăn không ngon đâu!”
“Ta biết rồi.”
U Lan đáp, nghe thấy tiếng bước chân nha hoàn đi vào phòng ngủ. Tiếp theo tiếng vải vóc ma sát, Hạnh nhi đang thuần thục chuẩn bị giường ngủ cho nàng, chuẩn bị hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Một ngày lại trôi qua.
Sự chờ đợi của nàng lại lần nữa thất bại.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng hoà vào trong bóng đêm. U Lan chống thân thể gầy yếu, chậm chạp miễn cưỡng, cúi đầu đạp xuống thảm, rồi sau đó xoay người ——
Trong nháy mắt, ngọn đèn dầu vụt tắt.
Một một ngọn đèn trong sân đồng loạt vụt tắt, trong phòng lâm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng vẫn vẹn nguyên như cũ.
U Lan có chút kinh ngạc, dừng bước rồi lại di chuyển. Mặc dù có ánh trăng, nhưng hai mắt nàng đã thích ứng với ngọn đèn dầu.
Nhất thời không thấy rõ bốn phía.
“Hạnh nhi?” Nàng gọi.”Hạnh nhi, ngươi ở đâu?”
Yên tĩnh.
Trong phòng yên lặng không tiếng động, nàng chỉ nghe thấy nhịp hô hấp của mình.
“Hạnh nhi?” Nàng lại gọi một tiếng, vì tình huống đột nhiên chưa bao giờ xảy ra này mà có chút hoảng hốt.”Hạnh nhi, ngươi còn ở trong phòng sao?” Ánh mắt của nàng dần dần thích ứng bóng tối.
Nha hoàn không trả lời, trong nhà vẫn im ắng. U Lan mượn ánh trăng, sờ soạng đi tới, đi vào phòng ngủ. Ánh trăng nhu hòa phủ xuống cảnh vật nàng quen thuộc, bàn ghế, giường ngủ, bức rèm, trong góc phòng Hạnh Nhi đang nằm bất tỉnh.
U Lan vô cùng kinh ngạc, đang muốn tiến lên nhìn, khóe mắt lại liếc thấy trong cảnh vật quen thuộc, có một thứ gì đó xa lạ ——
Đó là một đôi giày.
Một đôi giày dính đầy bùn đất.
Giày nam nhân.
Dưới ánh trăng, dấu chân dính bùn xem ra phá lệ rõ ràng.
Nàng kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt hướng lên trên. Thân hình người kia đều bị lấp trong bóng tối, duy nhất chỉ lộ ra đôi giày. Nhưng cho dù trong bóng đêm, nàng vẫn thấy được trong đôi mắt đen bóng dị thường loé ra những tia ác ý kinh người cùng với thị huyết tàn bạo.
Cặp mắt kia, sắc bén hơn đao kiếm, lạnh lùng hơn băng.
U Lan cả kinh, sợ đến mức cơ hồ mềm nhũn.
Nàng theo bản năng há mồm muốn kêu cứu. Phút chốc, nam nhân như dã thú săn mồi, không tiếng động tiến lên, đưa tay che miệng của nàng không cho nàng có cơ hội phát ra âm thanh.
Dưới ánh trăng chỉ thấy cái tay kia chồng chất những vết thương tái nhợt, chỗ cổ tay hiện đầy vô số những vết thương cũ cùng tổn thương mới.
Còn có dấu vết thối rữa. Mùi thịt tươi mục rữa, mùi thuốc, hỗn hợp với mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, nàng ghê tởm muốn ói, trong nháy mắt sau kinh sợ mà ngất đi.
Nam nhân động tác gọn gàng đem nàng vác trên vai, xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng, giày dính bùn bước qua đình viện, một hộ vệ tuần tra xách theo đèn lồng đi tới. Nam nhân vẫn bất động thanh sắc, không lộ ra bất kì dị trạng nào, cước bộ ổn định mà quy luật, hô hấp cũng không loạn.
Cho đến khi đi tới rất gần, hộ vệ mới giật mình, vội vàng bỏ lại đèn lồng, rút đao ra, cao giọng quát: “Này, đứng lại! Ngươi là —— “
Ngân quang xẹt qua, thanh âm ngừng.
Đông!
Vật nặng rơi xuống đất, sau đó một dòng chất lỏng ấm áp thấm ướt má U Lan nhưng không đánh thức nàng.
Nam nhân tiếp tục đi về phía trước.
Náo động đưa tới nhiều hộ vệ hơn.
“Đứng lại!”
“Hãy xưng tên ra!”
“Tự tiện xông vào Quan phủ, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Mau thả tiểu thư xuống!”
Bọn hộ vệ la lên, tiếng bước chân lộn xộn, trong thời gian ngắn nhất, mười mấy tên hộ vệ trong ngoài Quan phủ đã chạy tới đình viện, vây quanh hắn. Nam nhân lại dừng cũng không dừng, đối với những câu quát hỏi kia hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
“Tặc đồ chết tiệt, dám mạo phạm tiểu thư!” Một hộ vệ lớn tiếng hô, giơ lên thanh đao sắc bén, một đao thẳng đến ngực nam nhân.
Lại là một đạo ngân quang.
Hộ vệ dừng lại, miệng mở lớn, cần cổ không có gì nhiều hơn một sợi tơ hồng. Sau đó, sợi tơ màu đỏ từ từ, từ từ siết chặt, một tiếng động vang lên, đầu hộ vệ đã rơi xuống đất.
Đình viện được vô số đèn lồng chiếu sáng như ban ngày.
Bọn hộ vệ từng kẻ từng kẻ ngã xuống, liều chết tiến lên nhưng vẫn không ngăn được bước chân của nam nhân. Mỗi một đạo ngân quang xẹt qua liền vang lên một tiếng hét thảm, dòng chất lỏng ấm áp không ngừng thấm ướt xiêm y của nàng, da thịt của nàng.
Nam nhân khiêng nàng, chỉ dùng một cánh tay, một cây đao, liền giải quyết tất cả hộ vệ, thong dong hướng đại môn Quan phủ đi ra.
U Lan vì chấn động kịch liệt mà tỉnh lại, nàng vừa mở mắt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trước mắt tình cảnh như trong địa ngục.
Máu. Nơi nơi đều là máu.
Mỗi một viên gạch đều bị máu tươi nhuộm hồng, đèn lồng rơi xuống đất bị máu tươi đầy đất thấm ướt, một chiếc một chiếc bị dập tắt, ánh lửa lóng lánh trong vũng máu chiếu sáng những thân thể người trong vũng máu.
Những thứ kia, thật ra đã không thể gọi là người.
Đứt tay, lìa chân, những bộ phận không biết gọi thành tên, khối rắn, khối lòng, cùng với vô số đầu người rải đầy trên con đường hắn đi qua.
Một đôi lại một đôi, những đôi mắt chết không nhắm lại, trống rỗng, vô thần, nhìn nàng.
U Lan ngực cứng lại, lại ngất đi lần nữa.
……………….
Bóng tối.
Chấn động.
Âm thanh hỗn độn vội vàng một tiếng lại một tiếng vang lên.
Hồi lâu sau, thanh âm đột nhiên yên lặng, chấn động cũng ngừng lại. U Lan kinh hãi quá độ từ từ tỉnh lại, thân thể mỗi tấc đều kịch liệt đau đớn. Nàng không biết, mình đến tột cùng đã hôn mê bao lâu.
“Gia, không thể gần hơn được nữa.” Có người nói, khẩu âm kỳ dị.
Tiếng nói phái nam trầm thấp ở phía trên nàng vang lên, giọng nói lạnh lẻo, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Thuyền khi nào đến?”
“Tối nay sóng lớn, có thể sẽ trậm trễ một lát.”
“Hai người đi che đậy hành tung, hai người khác đi xác định trong phạm vi nửa dặm có trạm gác hay không. Còn lại, ở trong rừng phòng giữ, một khắc sau lại về đây.” Nam nhân nhanh chóng hạ lệnh, giọng lãnh tuyệt khắc nghiệt làm cho người ta thuần phục.
Tiếng bước chân rất nhỏ tản ra, sau đó từ từ không nghe thấy gì nữa. U Lan bị đặt trên lưng ngựa nơm nớp lo sợ, đập vào mi mắt rất rõ ràng là một đôi giày nam nhân.
Nàng nhận ra được đôi giày kia.
Lúc trước, đôi giày kia dính đầy bùn đất. Bây giờ, trên đôi dày kia, ngoại trừ bùn đất, còn có…
Máu, có vết máu đã khô.
Nam nhân đi đôi giày này, chẳng những bắt cóc nàng mà còn tắm máu sân phòng. Hình dáng những người đã chết, giống như một loại dấu vết, nấn ná trong trí nhớ nàng, không thể xoá đi được.
Nàng còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi đáng sợ kia. Mùi máu tươi nồng đậm làm cho nàng khó chịu thở dốc, cơ hồ sẽ nôn ra, nàng phủ lên ngực lại phát hiện trên xiêm y dính chất lỏng đặc quánh.
Máu.
Máu những người đó, thấm ướt ta nàng, mặt nàng, toàn thân nàng, thậm chí ướt cả xiêm y của nàng.
U Lan hoảng sợ đến mức không cách nào hô hấp, sắc mặt trắng bệch, thân thể xinh xắn lạnh rung run rẩy. Nàng nhìn hai tay của mình, nhìn máu tươi đầy tay, không cách nào nhúc nhích.
Nam nhân nhảy xuống ngựa, sau đó ôm lấy nàng, căn bản không cần biết nàng đang tỉnh hay hôn mê, giống như hàng hoá tuỳ tiện ném nàng trên mặt cát.
“A!” Nàng kinh hô một tiếng, trong nháy mắt, ngân quang nhấp nhoáng. Lưỡi đao lanh như băng đặt trên cổ nàng, vì nàng run rẩy mà một nhát lại một nhát cứa đau da thịt nàng.
“Lên tiếng nữa, ta liền cắt lưỡi ngươi.” Nam nhân lạnh giọng nói.
U Lan thở dốc vì kinh ngạc, hai tay chống phía sau, ngây ngốc lui về sau, nhanh chóng muốn rời xa mũi đao. Cát mềm mại nhưng cũng có không ít những hòn đá cứng rắn, những hòn đá kia quẹt qua làm nàng bị thương, nàng nàng đau, nhưng nàng cắn môi, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.
Người nam nhân này ngay cả giết người cũng chỉ trong nháy mắt, nếu thật muốn cắt lưỡi của nàng, có thể cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Hắn đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn nàng khiếp đảm.
Trong đôi mắt đen không thấy đáy không có bất kỳ tâm tình gì, lạnh như một viên ngọc đen, cứng rắn, đen tối mà không có một tia nhiệt độ.
U Lan lạnh run, từ từ thích ứng với bóng tối. Lúc này mới phát giác bản thân đã bị đưa tới vùng ngoại ô, hiện tại đang ở trong một rừng cây. Một đầu của rừng cây, cách chỗ này không xa có một thanh âm quy luật, một tiếng lại một tiếng.
Đó là thanh âm đã lâu nàng chưa nghe thấy.
Biển?!
Người nam nhân này bắt cóc nàng tới bờ biển?
U Lan tâm tư rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn, đều không nghĩ được rõ ràng bất cứ cái gì. Nàng khiếp đảm nhìn bốn phía, cho đến cuối cùng mới dám ngẩng đầu lên nhìn hung thủ giết người đáng sợ kia.
Ánh trăng làm cho nàng nhìn rõ người nam nhân trước mắt.
Lông mày của hắn.
Mắt của hắn.
Môi của hắn.
Hình dáng của hắn.
Hô hấp của nàng ngừng lại, chỉ cảm thấy như ngã vào trong một giấc mộng.
Một cơn ác mộng quá đẹp.
“Kim ——” tên đã đến bên môi lại bị nàng cứng rắn nuốt xuống. Nàng kịch liệt run rẩy, không cách nàng di chuyển tầm mắt.
Không, không thể nào! Không thể nào là hắn!
Người nam nhân trước mắt này có một khuôn mặt nàng từng nhớ lại vô số lần. Chỉ là, bọn họ rõ ràng giống nhau như vậy nhưng lại cũng không giống.
Kim Lẫm không có loại vẻ mặt này; Kim Lẫm cũng không có nhiều vết thương như vậy; Kim Lẫm càng không có loại ánh mắt tàn khốc lạnh như băng căm thù đến tận xương tuỷ này. Bóng tối trong cặp mắt kia như chứa chấp cả địa ngục, bất kỳ au bị hắn nhìn đến đều có thể nhìn thấy cả địa ngục đáng sợ.
Người đang ở hiểm cảnh U Lan, bỏ qua sự tổn hại của lưỡi đao, khẩn cấp hỏi tới.
“Ngươi liên hệ thế nào với Kim Lẫm?” Khuôn mặt giống nhau như vậy vô cùng có thể là quan hệ huyết thống. Người nam nhân này rất có thể là huynh đệ hay thân thích của Kim Lẫm.
Nam nhân cũng không trả lời, chỉ híp mắt giơ đao lên, đi tới bên môi nàng, dùng lưỡi đao lạnh lùng, thong thả xẹt qua khóe miệng của nàng.
Mong đợi làm cho nàng quên phải sợ hãi.
“Kim Lẫm đâu? Hắn ở đâu? Hắn ở nơi nào?” Nàng hỏi tới, vội vàng nhìn quanh, tim trong lồng ngực lịch liệt nẩy lên.
Sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng có kết qủa rồi sao?
Kim Lẫm tới rồi sao?
Nếu như người nam nhân trước mắt này thật sự là huynh đệ của Kim Lẫm, vậy Kim Lẫm ở nơi đâu?
Tại sao người tới đón nàng không phải là Kim Lẫm mà là sát thủ này?
Vô số vấn đề hiện lên trong đầu nàng, nàng không chút nghĩ ngợi cầm mũi đao, vội vàng tiêu sái đến trước mặt nam nhân kia, thân thể vì khẩn trương và mang đợi mà nhẹ nhàng run rẩy, thậm chí không phát hiện lưỡi đao sắc bén đã cắt qua lòng bàn tay mềm mại của nàng.
Máu đỏ tươi trượt từ mũi đao rơi xuống mặt cát.
Nàng hồn nhiên không phát hiện, hai tròng mắt như sao, tràn đầy hy vọng, giống như một đóa hoa được tưới nước, cuối cùng cũng sống lại một lần nữa.”Van cầu ngươi, xin nói cho ta biết, Kim Lẫm đâu?” Nàng khẩn cấp truy vấn tung tích nam nhân yêu mến.
Nam nhân cầm dao vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn nàng.
Sau đó, hắn cười.
Nụ cười kia, có dữ tợn, đáng sợ cùng ác ý khó có thể hình dung.
“Đã chết.” Hắn nói.
U Lan có trong nháy mắt có thể hiểu hắn nói cái gì.
Nam nhân cúi đầu, nhích tới gần nhìn gương mặt tuyệt mỹ, ý cười càng sâu.”Kim Lẫm đã chết. Hắn đã chết ba năm trước.” Hắn cười lạnh một tiếng.”Đã quên sao? Hắn bị ca ca ngươi, cùng ngươi, cùng nhau giết chết.”
Đã chết.
Đã chết?
Đã chết!
Kim Lẫm đã chết?
Thế giới của nàng bởi vì một câu nói của người mà cơ hồ hoàn toàn bị phá hỏng. Bốn chữ này ở trong đầu nàng rầm rầm rung động, một lần lại một lần, đánh nát một thứ gì đó yếu ớt trong nội tâm nàng. Nàng run rẩy càng lợi hại hơn, chậm rãi lắc đầu, không cách nào tiếp nhận đáp án đáng sợ này.
“Không, ta không tin!” Nàng che miệng nhưng không ngăn được nước mắt, nước mắt một giọt lại một giọt, từ khóe mắt chảy xuống. Nàng ngẩng đầu, xuyên qua nước mắt mờ mờ nhìn nam nhân trước mắt.”Ngươi gạt ta! Ta không tin!”
Người nọ đến gần một bước.
“Kim Lẫm đã chết.”
Hắn nói, quan sát, thưởng thức phản ứng của nàng.
“Không…”
“Kim Lẫm đã chết.”
“Hắn đã chết. Ba năm trước đây đã chết.” Hắn lặp lại.
Một câu lại một câu, sắc bén hơn cả lưỡi đao, đâm thật sâu vào trong nội tâm nàng. Nàng đau đến mức không thể hô hấp, hai tay che ngực, hoảng sợ lùi ra sau, nhanh chóng muốn rời xa người nam nhân này, đáp án này.
“Không!”
Nàng cuồng loạn hô to, tiếp theo xoay người, ngã tới ngã lui hướng trong rừng chạy đi. Nàng không biết có thể trốn đi nơi nào, chỉ là toàn tâm toàn ý muốn dùng thoát đi, hủy bỏ cái đáp án đáng sợ này. Nàng không tin, không tin, không tin, không tin…
Cánh tay như sắt nhốt lại hông của nàng, dễ dàng đem nàng đầy mặt nước mắt kéo trở lại. Hắn cúi đầu, giống như đang thưởng thức trò hay, nhìn nàng run rẩy khóc.
“Buông!” U Lan giãy dụa, hai tay lung tung chống đẩy, nhưng làm thế nào cũng không tránh được kiềm chế của người nam nhân này.
“Buông ngươi?” Nam nhân cười lạnh, cầm cằm của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích. Sau đó, mới từng chữ từng chữ, nhẹ giọng nói cho nàng biết: “Ngươi chết cũng đừng nghĩ.”
Hàn ý thật sâu, giống như muốn thấm vào trong xương nàng. Nàng kịch liệt run rẩy, trong lòng vừa đau vừa cảm giác được rõ ràng người nam nhân này đối với nàng có hận ý.
Nàng không rõ người nam nhân này tại sao muốn hận nàng. Nàng thậm chí không muốn tìm hiểu lý do hắn hận nàng. Kim Lẫm chết đi, đã nặng nề đả kích nặng nàng, làm cho nàng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
Thân thể mảnh khảnh mềm yếu ngã trong tay hắn. hắn dễ dàng vác nàng lên đặt trên vai, cảm giác được nước mắt của nàng rơi thấm ướt cổ áo của hắn.
Hắn lại cười lạnh lùng một tiếng.
Trong bóng tối, mấy bóng ma không tiếng động đến gần.
“Gia.”
Những người được phái đi lúc trước toàn bộ đều trở về, từng người đều là cao thủ cẩn thận, võ công trác tuyệt, ngàm dặm chọn một.
“Hành tung đều xoá hết?”
“Dạ.”
“Trạm gác thì sao?”
“Không có ai. Lôi Trạch hai ngày trước đã diều tra quá, dinh thự đằng trước có bố trí trạm gác nhưng chủ nhân dinh thự đã và kinh, trước mắt chỉ còn hai vị lão nhân trông chừng.”
Ánh mắt của nam nhân chuyển hướng sang Cự Hán toàn thân vô số vết sẹo đao kiếm kia. Cự Hán lặng yên không nói, chỉ gật đầu xác nhận hồi báo của những người khác không có lầm.
“Rất tốt.” Hắn vuốt cằm, ra lệnh: “Trước khi thuyền đến, chúng ta tìm một chỗ ẩn thân trước.” Hắn nói, vác U Lan trên vai, dẫn đầu xuyên qua rừng cây.
“Thuộc hạ đã điều tra qua, ra khỏi rừng cây chính là bờ cát, chỉ sợ không có chỗ ẩn thân.”
Nam nhân nhàn nhạt trả lời: “Có.”
Không ai lại dám tiếp tục mở miệng, chỉ lặng yên đi theo bước chân nam nhân, đi lên bờ cát. Ánh trăng nhu hòa rơi trên bờ cát, sóng đè sóng che dấu chân bọ họ.
Nơi gần biển, có những tảng đá lớn trùng điệp. Qua bên kia dãy đá, bờ cát lại càng trắng nõn mềm mịn, hai đầu có dãy đá lớn ngăn trở, còn có hang tự nhiên.
Đây là chỗ ẩn thân tốt nhất.
Nam nhân vác U Lan, thẳng tắp đi vào trong nham động. Hắn giống như quen thuộc từng ngóc nghách của hàng, tự mình tìm mấy cây nến, thắp lên sau đó mới để nàng xuống.
Nàng rơi xuống trên nệm dày.
Trong đối mắt vẫn ngấn lệ có kinh ngạc, hoang mang. Nàng quay đầu nhìn xung quay, nhìn từng đồ vật nàng đích thân bố trí nhưng vì lâu không có người ở mà phủ kín tro bụi.
Thảm dày trên mặt đất, thêu phẩm treo trên tường, cùng với bó hoa khô, còn có hoa tử đường bị gió thổi bay vào hàng. Đây là nơi trong trí nhớ của nàng, tốt đẹp nhất, không muốn xa rời nhất —— cũng là nơi ẩn mật nhất.
Nàng không rõ nam nhân đáng sợ này, làm thế nào biết đươck ở đây có một cái hang?
Hắn xoay đầu lại, nhìn ra sự khó hiểu của nàng, cặp mắt kia tỏa sáng đến kinh người, nhìn thẳng vào nàng. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lên một bông hoa tử đường, sau đó mỉm cười.
Nụ cười kia làm cho cả người nàng phát rét.
“Thật khiến cho người ta hoài niệm, đúng không?”
Nam nhân cười lạnh, sau đó giơ tay lên, bóp nát đóa hoa kia.
Bông hoa màu tím nhu nhược bị huỷ hoại trong tay hắn, chất lỏng màu tím ven theo cổ tay hắn, quanh co quanh vết thương nửa mục rữa, như máu.
Một trận gió từ cửa động xông vào, vung lên tàn hoa trên mặt đất, vây lấy hai người, nàng sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, chỉ cảm thấy thế giới lần nữa lại bắt đầu xoay tròn…