Chương 25: Liên Tục Làm Phiền
“Bạn học Triệu Mạc Ngôn, tôi hỏi chút, nãy cậu thẳng thắn với cô giáo thế chẳng lẽ không sợ bị mắng à? Theo những gì tôi biết về cậu thì bạn trai tôi đặc biệt thích nghe lời giáo viên mà.”
Hai người trở về lớp học, Dương Ánh Nguyệt vừa ngồi xuống ghế, tầm mắt ngay lập tức đặt trên người chàng trai bên cạnh, nhướng mày quan sát, mở miệng hỏi. Đương nhiên là cô cảm thấy vui vì Triệu Mạc Ngôn đứng ra vì mình, tuy nhiên nó chẳng phải phong cách làm việc của cậu. Dương Ánh Nguyệt cảm thấy hơi tò mò, nhanh chóng từ chỗ bạn trai tìm ra câu trả lời.
Triệu Mạc Ngôn trầm ngâm trong giây lát, cậu híp chặt mắt nhìn chằm chằm Dương Ánh Nguyệt.
Vài giây sau, chàng thiếu niên cắn môi, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, lí nha lí nhí lên tiếng: “Tôi đồng ý ở bên cạnh cậu rồi mà, đương nhiên cần làm tròn trách nhiệm chứ. Với cả tôi cam tâm tình nguyện, đâu thể để một mình cậu bị cô giáo làm khó, thời điểm tôi gật đầu đồng ý thì chưa nghĩ đến việc tạm thời ngừng lại để lo cho việc thi cử. Tôi hoàn toàn cân bằng được mọi thứ.”
Triệu Mạc Ngôn đôi mắt ngập tràn dịu dàng, chứa chan tình cảm mãi mãi in sâu một hình bóng Dương Ánh Nguyệt. Suốt bao nhiêu lâu nay, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc được ở cạnh bạch nguyệt quang trong lòng mình, nếu ông trời đã cho Triệu Mạc Ngôn cơ hội, làm sao chàng trai có thể ngu ngốc buông bỏ được.
Trừ phi Dương Ánh Nguyệt chẳng cần cậu nữa, nếu không, Triệu Mạc Ngôn nhất định ở bên cạnh cô gái mãi mãi về sau.
Nhận được câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy thỏa mãn, trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt chẳng tài nào che giấu được hai chữ vui vẻ, cô phấn khích đến mức trái tim nơi lồng ngực đập loạn xạ liên tục, Triệu Mạc Ngôn đúng là càng ngày càng khiến người con gái thích hơn nữa. Hơn nữa, Dương Ánh Nguyệt đang thầm khen ngợi mắt nhìn người của mình khi chọn được anh bạn trai một trăm điểm.
Ngày hôm nay, nếu như là chàng trai khác Triệu Mạc Ngôn, với thành tích và sự nghiệp tương lai nở rộ mà bị Dương Ánh Nguyệt kéo chân thì nhất định chối đây đẩy để ném cô nàng sang chỗ khác.
Người con gái công khai tặng Triệu Mạc Ngôn một like.
Từ đó, thầy cô giáo mới bắt đầu an ủi tinh thần mình, im lặng để Dương Ánh Nguyệt cùng bạn trai tình cảm bên nhau, ngày ngày phát thức ăn cho chó ngay trong lớp học. Họ cũng đến ngán ngẩm khi Triệu Mạc Ngôn và người bên cạnh chả chút kiêng dè, thẳng thắn thể hiện bao nhiêu cảm xúc trước mặt bạn bè xung quanh. Ai nấy thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn vài câu, thiếu niên dễ ngượng ngùng, chịu kích thích nhanh chóng đỏ mặt, khác xa thái độ dửng dưng, coi mọi chuyện như bình thường của Dương Ánh Nguyệt.
Cảnh tượng đôi chim ri ân ân ái ái mọi người đều đã quá quen thuộc rồi.
Họ ngán ngẩm bĩu môi nhưng khó lòng ngăn cản được.
Tuy chỉ có một điều khiến Dương Ánh Nguyệt cảm thấy cực kỳ phiền phức đó chính là Trương Lạc Vĩ thời gian gần đây hễ những lúc Triệu Mạc Ngôn vắng mặt, cậu ta liền tới tìm cô làm phiền. Người con gái chau mày, khinh bỉ nhếch môi lướt qua, nhưng da mặt Trương Lạc Vĩ dường như rất dày, cứ liên tục bám theo cô nàng, nhất quyết đòi cùng cô nói chuyện rõ ràng dù Dương Ánh Nguyệt thấy mình cùng đối phương chẳng còn gì để nói cả.
Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ đặc biệt quyết tâm, cậu ta chưa chịu dừng tay.
Dương Ánh Nguyệt khó chịu trừng mắt với cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi gặng hỏi, ngữ khí tràn ngập phẫn nộ:
“Bạn học này, bộ cậu rảnh rỗi lắm hay gì mà cứ lẽo đẽo phía sau tôi? Rảnh thì về làm bài tập xem, sắp thi cử tới nơi rồi, cẩn thận điểm số tồi tệ thì xác định hỏng bét. Với cả tôi bận lắm, chưa có thời gian đứng đây nói nhăng nói cuội với nam thần trong lòng hội chị em là cậu đây. Tránh xa tôi ra, huống chi tôi có bạn trai rồi, tôi chưa muốn người yêu mình hiểu lầm bất cứ điều gì về mối quan hệ giữa tôi và bạn học Trương.”
Người con gái nhấn mạnh từng chữ, trên trán từ lúc nào đã nổi ba vạch đen, khóe môi giật giật liên tục, đôi mắt trong veo trở nên sâu hoắm. Bàn tay Dương Ánh Nguyệt cuộn tròn thành nắm đấm, thiếu chút nữa cô nàng đã lao lên đánh Trương Lạc Vĩ một trận.
Cô chẳng tài nào hiểu được ý cậu ta rốt cuộc là gì?
Bám theo cô thích tạo hiểu lầm với học sinh trong trường à?
Thâm tâm Dương Ánh Nguyệt vạn phần khinh bỉ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, với cả quan hệ giữa cô với Trương Lạc Vĩ trước đây hơi nhạy cảm, Dương Ánh Nguyệt chưa hy vọng Triệu Mạc Ngôn hiểu lầm mình có mới nới cũ. Huống chi tính nết kẻ đang đứng trước mặt cô thua xa người yêu hiện tại.
“Người yêu? Dương Ánh Nguyệt, cậu và Triệu Mạc Ngôn thật sự ở bên nhau.” Sắc mặt Trương Lạc Vĩ sa sầm ngay sau khi lời người con gái vừa dứt, đen kịt như đít nồi, gầm gừ thành tiếng:
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra trong khi cậu…” Nói đến đây, Trương Lạc Vĩ bất giác ngập ngừng.
Dương Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi với Triệu Mạc Ngôn chẳng thể yêu đương? Cho hỏi bạn học đây lấy tư cách gì xen vào giữa chúng tôi? Tôi cùng Triệu Mạc Ngôn đều đang độc thân, đến bên nhau là chuyện hoàn toàn bình thường, hay đầu óc cậu xuất hiện vấn đề nên mới nghĩ sang hướng khác? Tỉnh táo giùm cái, tôi với bạn trai thời gian qua chưa đủ để cậu nhận thức được mọi chuyện à.”
Từng câu từng chữ đều trực tiếp vặn ngược Trương Lạc Vĩ.
Cô đoán chắc rằng cậu ta luôn tự luyến cho rằng Dương Ánh Nguyệt cô vì muốn níu kéo nên mới ở cạnh Triệu Mạc Ngôn kích thích Trương Lạc Vĩ, cố tình làm ra nhiều trò trước mặt mình. Thật chẳng thể hiểu nổi đầu óc Trương Lạc Vĩ chứa chất những suy nghĩ như thế nào để sức ảo tưởng càng ngày càng nghiêm trọng.
Thời khắc này, chả còn một từ ngữ nào diễn tả được tâm trạng thanh niên nữa. Cậu ta nghẹn ứ họng, khó nói thành lời.
Dương Ánh Nguyệt tiếp tục mở miệng: “Bạn học Trương Lạc Vĩ, từ nay trở về sau yêu cầu cậu cách xa tôi một chút. Tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ gì với cậu, ok chứ? Đã thế chúng ta đều đang hẹn hò, cậu thích chia tay nhưng cảm phiền đừng gây ảnh hưởng tới Dương Ánh Nguyệt tôi. Tôi chỉ thích duy nhất Triệu Mạc Ngôn thôi. Chúng ta đều là người với nhau, tôi cá chắc cậu nghe hiểu những gì tôi nói đúng chứ?”
Thanh âm tràn ngập sự mỉa mai.
Dứt lời, Dương Ánh Nguyệt dứt khoát chạy tới tìm bạn trai luôn, mặc xác Trương Lạc Vĩ chết lặng tại chỗ, đại não gần như tê cứng, dường như cậu ta vẫn chưa load được những lời vừa rồi thốt ra từ miệng cô gái.
Chết tiệt.
Trương Lạc Vĩ chửi thề một câu.
Bạc Uyển Như, hoa khôi hiện tại trong trường đồng thời là cô bạn gái Trương Lạc Vĩ đang quen chứng kiến người yêu dạo gần đây liên tục chạy theo cô gái trước đó từng theo đuổi mình, cô ta vô cùng tức giận, giãy nảy tức giận lạnh nhạt với Trương Lạc Vĩ mấy ngày, tuy nhiên, đối phương hoàn toàn mặc kệ cô ta, làm Bạc Uyển Như hậm hực một mình. Chả thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô ta trực tiếp tìm tới Trương Lạc Vĩ.
Trong lúc cậu ta đang ngồi nghỉ ngơi khi vừa chơi bóng rổ xong, Bạc Uyển Như điên cuồng lao tới, hai mắt trợn ngược, hằn học mở miệng chất vấn: “Trương Lạc Vĩ, rốt cuộc là anh có ý gì đây? Chúng ta đang yêu nhau, vậy mà anh cứ lẽo đẽo theo Dương Ánh Nguyệt, anh định chẳng thèm coi em ra gì à? Anh nói đi.”
Hai người trở về lớp học, Dương Ánh Nguyệt vừa ngồi xuống ghế, tầm mắt ngay lập tức đặt trên người chàng trai bên cạnh, nhướng mày quan sát, mở miệng hỏi. Đương nhiên là cô cảm thấy vui vì Triệu Mạc Ngôn đứng ra vì mình, tuy nhiên nó chẳng phải phong cách làm việc của cậu. Dương Ánh Nguyệt cảm thấy hơi tò mò, nhanh chóng từ chỗ bạn trai tìm ra câu trả lời.
Triệu Mạc Ngôn trầm ngâm trong giây lát, cậu híp chặt mắt nhìn chằm chằm Dương Ánh Nguyệt.
Vài giây sau, chàng thiếu niên cắn môi, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, lí nha lí nhí lên tiếng: “Tôi đồng ý ở bên cạnh cậu rồi mà, đương nhiên cần làm tròn trách nhiệm chứ. Với cả tôi cam tâm tình nguyện, đâu thể để một mình cậu bị cô giáo làm khó, thời điểm tôi gật đầu đồng ý thì chưa nghĩ đến việc tạm thời ngừng lại để lo cho việc thi cử. Tôi hoàn toàn cân bằng được mọi thứ.”
Triệu Mạc Ngôn đôi mắt ngập tràn dịu dàng, chứa chan tình cảm mãi mãi in sâu một hình bóng Dương Ánh Nguyệt. Suốt bao nhiêu lâu nay, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc được ở cạnh bạch nguyệt quang trong lòng mình, nếu ông trời đã cho Triệu Mạc Ngôn cơ hội, làm sao chàng trai có thể ngu ngốc buông bỏ được.
Trừ phi Dương Ánh Nguyệt chẳng cần cậu nữa, nếu không, Triệu Mạc Ngôn nhất định ở bên cạnh cô gái mãi mãi về sau.
Nhận được câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy thỏa mãn, trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt chẳng tài nào che giấu được hai chữ vui vẻ, cô phấn khích đến mức trái tim nơi lồng ngực đập loạn xạ liên tục, Triệu Mạc Ngôn đúng là càng ngày càng khiến người con gái thích hơn nữa. Hơn nữa, Dương Ánh Nguyệt đang thầm khen ngợi mắt nhìn người của mình khi chọn được anh bạn trai một trăm điểm.
Ngày hôm nay, nếu như là chàng trai khác Triệu Mạc Ngôn, với thành tích và sự nghiệp tương lai nở rộ mà bị Dương Ánh Nguyệt kéo chân thì nhất định chối đây đẩy để ném cô nàng sang chỗ khác.
Người con gái công khai tặng Triệu Mạc Ngôn một like.
Từ đó, thầy cô giáo mới bắt đầu an ủi tinh thần mình, im lặng để Dương Ánh Nguyệt cùng bạn trai tình cảm bên nhau, ngày ngày phát thức ăn cho chó ngay trong lớp học. Họ cũng đến ngán ngẩm khi Triệu Mạc Ngôn và người bên cạnh chả chút kiêng dè, thẳng thắn thể hiện bao nhiêu cảm xúc trước mặt bạn bè xung quanh. Ai nấy thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn vài câu, thiếu niên dễ ngượng ngùng, chịu kích thích nhanh chóng đỏ mặt, khác xa thái độ dửng dưng, coi mọi chuyện như bình thường của Dương Ánh Nguyệt.
Cảnh tượng đôi chim ri ân ân ái ái mọi người đều đã quá quen thuộc rồi.
Họ ngán ngẩm bĩu môi nhưng khó lòng ngăn cản được.
Tuy chỉ có một điều khiến Dương Ánh Nguyệt cảm thấy cực kỳ phiền phức đó chính là Trương Lạc Vĩ thời gian gần đây hễ những lúc Triệu Mạc Ngôn vắng mặt, cậu ta liền tới tìm cô làm phiền. Người con gái chau mày, khinh bỉ nhếch môi lướt qua, nhưng da mặt Trương Lạc Vĩ dường như rất dày, cứ liên tục bám theo cô nàng, nhất quyết đòi cùng cô nói chuyện rõ ràng dù Dương Ánh Nguyệt thấy mình cùng đối phương chẳng còn gì để nói cả.
Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ đặc biệt quyết tâm, cậu ta chưa chịu dừng tay.
Dương Ánh Nguyệt khó chịu trừng mắt với cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nghiến lợi gặng hỏi, ngữ khí tràn ngập phẫn nộ:
“Bạn học này, bộ cậu rảnh rỗi lắm hay gì mà cứ lẽo đẽo phía sau tôi? Rảnh thì về làm bài tập xem, sắp thi cử tới nơi rồi, cẩn thận điểm số tồi tệ thì xác định hỏng bét. Với cả tôi bận lắm, chưa có thời gian đứng đây nói nhăng nói cuội với nam thần trong lòng hội chị em là cậu đây. Tránh xa tôi ra, huống chi tôi có bạn trai rồi, tôi chưa muốn người yêu mình hiểu lầm bất cứ điều gì về mối quan hệ giữa tôi và bạn học Trương.”
Người con gái nhấn mạnh từng chữ, trên trán từ lúc nào đã nổi ba vạch đen, khóe môi giật giật liên tục, đôi mắt trong veo trở nên sâu hoắm. Bàn tay Dương Ánh Nguyệt cuộn tròn thành nắm đấm, thiếu chút nữa cô nàng đã lao lên đánh Trương Lạc Vĩ một trận.
Cô chẳng tài nào hiểu được ý cậu ta rốt cuộc là gì?
Bám theo cô thích tạo hiểu lầm với học sinh trong trường à?
Thâm tâm Dương Ánh Nguyệt vạn phần khinh bỉ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, với cả quan hệ giữa cô với Trương Lạc Vĩ trước đây hơi nhạy cảm, Dương Ánh Nguyệt chưa hy vọng Triệu Mạc Ngôn hiểu lầm mình có mới nới cũ. Huống chi tính nết kẻ đang đứng trước mặt cô thua xa người yêu hiện tại.
“Người yêu? Dương Ánh Nguyệt, cậu và Triệu Mạc Ngôn thật sự ở bên nhau.” Sắc mặt Trương Lạc Vĩ sa sầm ngay sau khi lời người con gái vừa dứt, đen kịt như đít nồi, gầm gừ thành tiếng:
“Chuyện này làm sao có thể xảy ra trong khi cậu…” Nói đến đây, Trương Lạc Vĩ bất giác ngập ngừng.
Dương Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi với Triệu Mạc Ngôn chẳng thể yêu đương? Cho hỏi bạn học đây lấy tư cách gì xen vào giữa chúng tôi? Tôi cùng Triệu Mạc Ngôn đều đang độc thân, đến bên nhau là chuyện hoàn toàn bình thường, hay đầu óc cậu xuất hiện vấn đề nên mới nghĩ sang hướng khác? Tỉnh táo giùm cái, tôi với bạn trai thời gian qua chưa đủ để cậu nhận thức được mọi chuyện à.”
Từng câu từng chữ đều trực tiếp vặn ngược Trương Lạc Vĩ.
Cô đoán chắc rằng cậu ta luôn tự luyến cho rằng Dương Ánh Nguyệt cô vì muốn níu kéo nên mới ở cạnh Triệu Mạc Ngôn kích thích Trương Lạc Vĩ, cố tình làm ra nhiều trò trước mặt mình. Thật chẳng thể hiểu nổi đầu óc Trương Lạc Vĩ chứa chất những suy nghĩ như thế nào để sức ảo tưởng càng ngày càng nghiêm trọng.
Thời khắc này, chả còn một từ ngữ nào diễn tả được tâm trạng thanh niên nữa. Cậu ta nghẹn ứ họng, khó nói thành lời.
Dương Ánh Nguyệt tiếp tục mở miệng: “Bạn học Trương Lạc Vĩ, từ nay trở về sau yêu cầu cậu cách xa tôi một chút. Tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ gì với cậu, ok chứ? Đã thế chúng ta đều đang hẹn hò, cậu thích chia tay nhưng cảm phiền đừng gây ảnh hưởng tới Dương Ánh Nguyệt tôi. Tôi chỉ thích duy nhất Triệu Mạc Ngôn thôi. Chúng ta đều là người với nhau, tôi cá chắc cậu nghe hiểu những gì tôi nói đúng chứ?”
Thanh âm tràn ngập sự mỉa mai.
Dứt lời, Dương Ánh Nguyệt dứt khoát chạy tới tìm bạn trai luôn, mặc xác Trương Lạc Vĩ chết lặng tại chỗ, đại não gần như tê cứng, dường như cậu ta vẫn chưa load được những lời vừa rồi thốt ra từ miệng cô gái.
Chết tiệt.
Trương Lạc Vĩ chửi thề một câu.
Bạc Uyển Như, hoa khôi hiện tại trong trường đồng thời là cô bạn gái Trương Lạc Vĩ đang quen chứng kiến người yêu dạo gần đây liên tục chạy theo cô gái trước đó từng theo đuổi mình, cô ta vô cùng tức giận, giãy nảy tức giận lạnh nhạt với Trương Lạc Vĩ mấy ngày, tuy nhiên, đối phương hoàn toàn mặc kệ cô ta, làm Bạc Uyển Như hậm hực một mình. Chả thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô ta trực tiếp tìm tới Trương Lạc Vĩ.
Trong lúc cậu ta đang ngồi nghỉ ngơi khi vừa chơi bóng rổ xong, Bạc Uyển Như điên cuồng lao tới, hai mắt trợn ngược, hằn học mở miệng chất vấn: “Trương Lạc Vĩ, rốt cuộc là anh có ý gì đây? Chúng ta đang yêu nhau, vậy mà anh cứ lẽo đẽo theo Dương Ánh Nguyệt, anh định chẳng thèm coi em ra gì à? Anh nói đi.”