Chương 34: Chính Thức Chia Tay
"Bạc Uyển Như, nếu tai cô có vấn đề thì để tôi nhắc lần nữa. Từ nay trở về sau, chúng ta chia tay, chính thức đường ai nấy đi, đừng làm phiền đến nhau nữa."
Trương Lạc Vĩ khoanh tay trước ngực, ngữ khí đanh thép, gương mặt hiện rõ hai chữ kiên định, nhấn mạnh từng câu từng chữ, lồng ngực thanh niên phập phồng lên xuống. Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy những hành động Bạc Uyển Như làm ra vô cùng đáng sợ, đến mức hại cuộc đời người khác như vậy đúng là Trương Lạc Vĩ chưa dám tưởng tượng.
Đối phương quá mức đáng sợ.
Hơn nữa, Trương Lạc Vĩ từ lâu đã chán ngấy mối quan hệ đang tồn tại giữa cả hai bọn họ rồi, bởi Bạc Uyển Như thường xuyên làm phiền đến cậu ta, bí bách vô cùng, đặc biệt rất hạn chế không gian riêng. Nhiều lúc Trương Lạc Vĩ đặc biệt khó thở trước sự đeo bám, dính người từ Bạc Uyển Như, hơn nữa, cô ta ghê gớm cực kỳ, nếu chẳng thể đạt được mục đích nhất định làm loạn lên, nhiều lúc Trương Lạc Vĩ đầu đau như búa bổ với tình yêu này.
Cậu ta thà rằng mình độc thân còn hơn.
Vốn dĩ Trương Lạc Vĩ cho rằng bản thân hoàn toàn nhịn nhục được khi đứng trước Bạc Uyển Như, tuy nhiên, đối phương dường như chả biết điểm dừng, khiến cậu ta mệt mỏi bởi chuyện yêu đương. Đỉnh điểm được đẩy lên cao chính là vụ việc Bạc Uyển Như dám liều mạng vu oan giá họa cho Dương Ánh Nguyệt, đã thế còn chưa nhận thức được lỗi sai gây ra, thái độ trên khuôn mặt Bạc Uyển Như vẫn vô cùng kiêu ngạo, quá đáng hơn chính là khả năng Bạc Uyển Như đang ấp ủ ý định trả thù Dương Ánh Nguyệt.
Và Trương Lạc Vĩ chẳng dám yêu đương với con người toan tính, giả bộ ngây thơ đáng thương dù trong đầu đầy toan tính như vậy, sợ chính mình có một ngày nào đó cũng bị Bạc Uyển Như đổ tội lên đầu. Chạy trước luôn là biện pháp tốt đẹp nhất, kết thúc mối quan hệ tưởng chừng rất tốt đẹp nhưng thực chất đã nát bét từ bao giờ.
Thở dài ra thành tiếng, Trương Lạc Vĩ nhướng mày, trạng thái chưa từng thay đổi.
Quả nhiên âm thanh thốt ra từ miệng Trương Lạc Vĩ đã trực tiếp kích thích Bạc Uyển Như phát điên, cô ta nghiến răng nghiến lợi, sát khí chằng chịt khắp người:
"Trương Lạc Vĩ, ai cho anh cái quyền được đá tôi hả? Đừng quên ban đầu anh tán tỉnh hứa hẹn với tôi ra sao, giờ dám lật mặt. Là bạn trai đáng lý ra anh nên tìm Dương Ánh Nguyệt đòi lại công bằng cho người yêu mình, thế mà hiện tại anh bênh vực cô ta chằm chằm. Hay là động lòng với Dương Ánh Nguyệt rồi? Bị tôi đoán trúng tim đen chứ gì?"
Cô ta thở hồng hộc, mãi chả ra hơi, mặt mũi đỏ bừng như thể đang có ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt trên da thịt. Gân xanh chằng chịt khắp trán Bạc Uyển Như, cặp mắt cô ta trợn trừng, hậm hực với ngữ khí oán hận.
Trương Lạc Vĩ dám buông lời chia tay.
Với một cô gái kiêu ngạo như Bạc Uyển Như, đương nhiên cô ta khó lòng chấp nhận được vấn đề bản thân đang gặp phải. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh bị toàn thể học sinh trong trường biết được Bạc Uyển Như bị đá, bọn họ nhất định cười thẳng vào mặt cô ta, chưa hết, xung quanh bắt đầu xuất hiện nhiều lời chỉ trích. Kẻ từ trước luôn sống trong lời ngợi ca, tâng bốc từ những người xung quanh chắc chắn cảm thấy choáng ngợp.
Ít nhất cũng phải là cô ta nói lời chia tay với Trương Lạc Vĩ.
Cơn giận trong lòng Bạc Uyển Như cuộn trào như sóng đánh, ngùn ngụt bốc cháy, đầu cô ta từ từ nảy sinh những suy nghĩ xấu xa, cho rằng Dương Ánh Nguyệt là nguyên nhân gây nên cuộc cãi vã giữa hai bọn họ.
"Bạc Uyển Như, cô nổi khùng ít thôi? Dương Ánh Nguyệt liên quan gì đến chuyện này mà cô cứ nhắc đến đối phương?" Trương Lạc Vĩ khóe môi giật giật liên tục, tặng người đang đứng trước mặt cái nhìn sắc lạnh hình viên đạn, chán nản lắc đầu:
"Hơn nữa, vì cớ gì mà chúng ta chẳng thể chia tay? Ban đầu yêu đương cũng chỉ bắt nguồn từ nhu cầu của cả hai thôi. Bạc Uyển Như, cô nghĩ tôi chả đoán ra được tâm tư cô ấp ủ à? Tôi nhắm mắt cho qua chưa đồng nghĩa với việc cô ở đây lên giọng. Tôi đã chán ngấy cái tình yêu khỉ gió này rồi, tốt nhất đừng tiếp tục nữa, tránh lớn chuyện hơn thì tôi không quản nổi đâu. Một con rắn độc như Bạc Uyển Như cô người bình thường chịu làm sao được."
Trương Lạc Vĩ hờ hững nhấn mạnh từng chữ, cậu ta chả giấu giếm nữa, trực tiếp đem những suy nghĩ chân thật nhất về Bạc Uyển Như tuôn ra một tràng. Khuôn mặt đối phương thoáng chốc trắng bệch, môi đỏ hơi mấp máy dường như đang định hét thẳng vào mặt cậu ta. Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ vẫn cố tình lơ đãng, hoàn toàn bình thường.
Và cậu ta chỉ mong nhanh chóng cùng Bạc Uyển Như chấm dứt càng sớm càng tốt.
Ở với cô ta chỉ càng khiến thanh danh Trương Lạc Vĩ tổn hại hơn thôi.
Nghĩ cũng thật hối hận khi trước kia đồng ý yêu đương cùng Bạc Uyển Như để rồi bao nhiêu rắc rối rơi hết xuống đầu, nếu khi ấy Trương Lạc Vĩ nhận định rõ tâm tư đối phương thì chắc hẳn mọi chuyện còn có thể cứu vãn. Thế nhưng, trên đời này làm gì tồn tại hai từ nếu như.
Bạc Uyển Như lồng ngực phập phồng lên xuống, cô ta tức giận đến mức chẳng một từ ngữ nào miêu tả được khuôn mặt mình lúc bấy giờ, quát tháo dữ dội:
"Muốn chia tay tôi để đến bên cạnh Dương Ánh Nguyệt ư? Trương Lạc Vĩ, anh đừng nằm mơ ôm mộng giữa ban ngày nữa. Khao khát ở bên cạnh Dương Ánh Nguyệt đến vậy à? Vậy thì đừng hòng tôi đáp ứng yêu cầu anh đưa ra. Huống chi, tôi vừa nãy đã nói rồi đúng chứ? Hiện tại Dương Ánh Nguyệt chả thèm coi anh ra gì, đặc biệt sau những việc anh gây ra cho cô ta. Huống chi bên cạnh còn có anh bạn trai là Triệu Mạc Ngôn, tài đức vẹn toàn, Trương Lạc Vĩ, anh nghĩ bản thân xứng để so sánh sao. Tỉnh ngủ đi, không ai cứu được anh đâu."
Thiếu chút nữa Bạc Uyển Như đã bật ra tràng cười lớn, vừa mỉa mai vừa đan xen sự điên cuồng. Có trời mới biết lúc bấy giờ cô ta đang muốn tới gặp Dương Ánh Nguyệt đánh đối phương một trận đến nhường nào.
Hối hận à?
Quá muộn rồi.
"Cô thì biết cái gì?" Trương Lạc Vĩ ban đầu nghẹn họng, tuy nhiên, rất nhanh cậu ta đã thu hồi sự biến đổi chớp như qua đôi mắt về, nhàn nhạt mở miệng:
"Bạc Uyển Như, dù cô có không đồng ý chia tay đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì đâu. Chỉ cần mình tôi công nhận thôi. Với cả tôi với cô chia tay chưa từng liên quan tới Dương Ánh Nguyệt. Tôi chân thành khuyên cô, tốt nhất đừng dại dột mà tới tìm Dương Ánh Nguyệt gây chuyện hay mượn cớ trả thù, nhà họ Dương mà nổi giận thì cô khó lòng mà gánh hậu quả."
Lời vừa dứt, Trương Lạc Vĩ tuyệt tình quay người rời khỏi, coi như là tự tay kết thúc mối quan hệ, hoàn toàn chả để tâm tới Bạc Uyển Như đang hậm hực nghiến răng nghiến lợi hét toáng, âm thanh văng vẳng khắp nơi, liên tục giẫm mạnh chân xuống đất, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Và thông tin Trương Lạc Vĩ cùng Bạc Uyển Như chia tay rất nhanh chóng đã được cập nhật trên diễn đàn trường, toàn thể học sinh đều lao vào hóng drama, bàn luận nguyên nhân. Hơn nữa, Bạc Uyển Như ngày nào đi học đều bị chỉ trích dữ dội trước việc cô ta gây ra cho Dương Ánh Nguyệt, làm Bạc Uyển Như xấu hổ vô cùng.
Dương Ánh Nguyệt cũng chưa từng quan tâm đến cô ta ra sao, chỉ khi Du Chi Nhiên gửi thông tin về link bài viết cho mình cô nàng mới cảm thấy ngạc nhiên, cùng Triệu Mạc Ngôn hóng chuyện.
Thế mà bạn học họ Triệu nào đó lại gõ đầu cô một cái, nhắc nhở: "Tập trung luyện đề đi."
Trương Lạc Vĩ khoanh tay trước ngực, ngữ khí đanh thép, gương mặt hiện rõ hai chữ kiên định, nhấn mạnh từng câu từng chữ, lồng ngực thanh niên phập phồng lên xuống. Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy những hành động Bạc Uyển Như làm ra vô cùng đáng sợ, đến mức hại cuộc đời người khác như vậy đúng là Trương Lạc Vĩ chưa dám tưởng tượng.
Đối phương quá mức đáng sợ.
Hơn nữa, Trương Lạc Vĩ từ lâu đã chán ngấy mối quan hệ đang tồn tại giữa cả hai bọn họ rồi, bởi Bạc Uyển Như thường xuyên làm phiền đến cậu ta, bí bách vô cùng, đặc biệt rất hạn chế không gian riêng. Nhiều lúc Trương Lạc Vĩ đặc biệt khó thở trước sự đeo bám, dính người từ Bạc Uyển Như, hơn nữa, cô ta ghê gớm cực kỳ, nếu chẳng thể đạt được mục đích nhất định làm loạn lên, nhiều lúc Trương Lạc Vĩ đầu đau như búa bổ với tình yêu này.
Cậu ta thà rằng mình độc thân còn hơn.
Vốn dĩ Trương Lạc Vĩ cho rằng bản thân hoàn toàn nhịn nhục được khi đứng trước Bạc Uyển Như, tuy nhiên, đối phương dường như chả biết điểm dừng, khiến cậu ta mệt mỏi bởi chuyện yêu đương. Đỉnh điểm được đẩy lên cao chính là vụ việc Bạc Uyển Như dám liều mạng vu oan giá họa cho Dương Ánh Nguyệt, đã thế còn chưa nhận thức được lỗi sai gây ra, thái độ trên khuôn mặt Bạc Uyển Như vẫn vô cùng kiêu ngạo, quá đáng hơn chính là khả năng Bạc Uyển Như đang ấp ủ ý định trả thù Dương Ánh Nguyệt.
Và Trương Lạc Vĩ chẳng dám yêu đương với con người toan tính, giả bộ ngây thơ đáng thương dù trong đầu đầy toan tính như vậy, sợ chính mình có một ngày nào đó cũng bị Bạc Uyển Như đổ tội lên đầu. Chạy trước luôn là biện pháp tốt đẹp nhất, kết thúc mối quan hệ tưởng chừng rất tốt đẹp nhưng thực chất đã nát bét từ bao giờ.
Thở dài ra thành tiếng, Trương Lạc Vĩ nhướng mày, trạng thái chưa từng thay đổi.
Quả nhiên âm thanh thốt ra từ miệng Trương Lạc Vĩ đã trực tiếp kích thích Bạc Uyển Như phát điên, cô ta nghiến răng nghiến lợi, sát khí chằng chịt khắp người:
"Trương Lạc Vĩ, ai cho anh cái quyền được đá tôi hả? Đừng quên ban đầu anh tán tỉnh hứa hẹn với tôi ra sao, giờ dám lật mặt. Là bạn trai đáng lý ra anh nên tìm Dương Ánh Nguyệt đòi lại công bằng cho người yêu mình, thế mà hiện tại anh bênh vực cô ta chằm chằm. Hay là động lòng với Dương Ánh Nguyệt rồi? Bị tôi đoán trúng tim đen chứ gì?"
Cô ta thở hồng hộc, mãi chả ra hơi, mặt mũi đỏ bừng như thể đang có ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt trên da thịt. Gân xanh chằng chịt khắp trán Bạc Uyển Như, cặp mắt cô ta trợn trừng, hậm hực với ngữ khí oán hận.
Trương Lạc Vĩ dám buông lời chia tay.
Với một cô gái kiêu ngạo như Bạc Uyển Như, đương nhiên cô ta khó lòng chấp nhận được vấn đề bản thân đang gặp phải. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh bị toàn thể học sinh trong trường biết được Bạc Uyển Như bị đá, bọn họ nhất định cười thẳng vào mặt cô ta, chưa hết, xung quanh bắt đầu xuất hiện nhiều lời chỉ trích. Kẻ từ trước luôn sống trong lời ngợi ca, tâng bốc từ những người xung quanh chắc chắn cảm thấy choáng ngợp.
Ít nhất cũng phải là cô ta nói lời chia tay với Trương Lạc Vĩ.
Cơn giận trong lòng Bạc Uyển Như cuộn trào như sóng đánh, ngùn ngụt bốc cháy, đầu cô ta từ từ nảy sinh những suy nghĩ xấu xa, cho rằng Dương Ánh Nguyệt là nguyên nhân gây nên cuộc cãi vã giữa hai bọn họ.
"Bạc Uyển Như, cô nổi khùng ít thôi? Dương Ánh Nguyệt liên quan gì đến chuyện này mà cô cứ nhắc đến đối phương?" Trương Lạc Vĩ khóe môi giật giật liên tục, tặng người đang đứng trước mặt cái nhìn sắc lạnh hình viên đạn, chán nản lắc đầu:
"Hơn nữa, vì cớ gì mà chúng ta chẳng thể chia tay? Ban đầu yêu đương cũng chỉ bắt nguồn từ nhu cầu của cả hai thôi. Bạc Uyển Như, cô nghĩ tôi chả đoán ra được tâm tư cô ấp ủ à? Tôi nhắm mắt cho qua chưa đồng nghĩa với việc cô ở đây lên giọng. Tôi đã chán ngấy cái tình yêu khỉ gió này rồi, tốt nhất đừng tiếp tục nữa, tránh lớn chuyện hơn thì tôi không quản nổi đâu. Một con rắn độc như Bạc Uyển Như cô người bình thường chịu làm sao được."
Trương Lạc Vĩ hờ hững nhấn mạnh từng chữ, cậu ta chả giấu giếm nữa, trực tiếp đem những suy nghĩ chân thật nhất về Bạc Uyển Như tuôn ra một tràng. Khuôn mặt đối phương thoáng chốc trắng bệch, môi đỏ hơi mấp máy dường như đang định hét thẳng vào mặt cậu ta. Dẫu vậy, Trương Lạc Vĩ vẫn cố tình lơ đãng, hoàn toàn bình thường.
Và cậu ta chỉ mong nhanh chóng cùng Bạc Uyển Như chấm dứt càng sớm càng tốt.
Ở với cô ta chỉ càng khiến thanh danh Trương Lạc Vĩ tổn hại hơn thôi.
Nghĩ cũng thật hối hận khi trước kia đồng ý yêu đương cùng Bạc Uyển Như để rồi bao nhiêu rắc rối rơi hết xuống đầu, nếu khi ấy Trương Lạc Vĩ nhận định rõ tâm tư đối phương thì chắc hẳn mọi chuyện còn có thể cứu vãn. Thế nhưng, trên đời này làm gì tồn tại hai từ nếu như.
Bạc Uyển Như lồng ngực phập phồng lên xuống, cô ta tức giận đến mức chẳng một từ ngữ nào miêu tả được khuôn mặt mình lúc bấy giờ, quát tháo dữ dội:
"Muốn chia tay tôi để đến bên cạnh Dương Ánh Nguyệt ư? Trương Lạc Vĩ, anh đừng nằm mơ ôm mộng giữa ban ngày nữa. Khao khát ở bên cạnh Dương Ánh Nguyệt đến vậy à? Vậy thì đừng hòng tôi đáp ứng yêu cầu anh đưa ra. Huống chi, tôi vừa nãy đã nói rồi đúng chứ? Hiện tại Dương Ánh Nguyệt chả thèm coi anh ra gì, đặc biệt sau những việc anh gây ra cho cô ta. Huống chi bên cạnh còn có anh bạn trai là Triệu Mạc Ngôn, tài đức vẹn toàn, Trương Lạc Vĩ, anh nghĩ bản thân xứng để so sánh sao. Tỉnh ngủ đi, không ai cứu được anh đâu."
Thiếu chút nữa Bạc Uyển Như đã bật ra tràng cười lớn, vừa mỉa mai vừa đan xen sự điên cuồng. Có trời mới biết lúc bấy giờ cô ta đang muốn tới gặp Dương Ánh Nguyệt đánh đối phương một trận đến nhường nào.
Hối hận à?
Quá muộn rồi.
"Cô thì biết cái gì?" Trương Lạc Vĩ ban đầu nghẹn họng, tuy nhiên, rất nhanh cậu ta đã thu hồi sự biến đổi chớp như qua đôi mắt về, nhàn nhạt mở miệng:
"Bạc Uyển Như, dù cô có không đồng ý chia tay đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì đâu. Chỉ cần mình tôi công nhận thôi. Với cả tôi với cô chia tay chưa từng liên quan tới Dương Ánh Nguyệt. Tôi chân thành khuyên cô, tốt nhất đừng dại dột mà tới tìm Dương Ánh Nguyệt gây chuyện hay mượn cớ trả thù, nhà họ Dương mà nổi giận thì cô khó lòng mà gánh hậu quả."
Lời vừa dứt, Trương Lạc Vĩ tuyệt tình quay người rời khỏi, coi như là tự tay kết thúc mối quan hệ, hoàn toàn chả để tâm tới Bạc Uyển Như đang hậm hực nghiến răng nghiến lợi hét toáng, âm thanh văng vẳng khắp nơi, liên tục giẫm mạnh chân xuống đất, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Và thông tin Trương Lạc Vĩ cùng Bạc Uyển Như chia tay rất nhanh chóng đã được cập nhật trên diễn đàn trường, toàn thể học sinh đều lao vào hóng drama, bàn luận nguyên nhân. Hơn nữa, Bạc Uyển Như ngày nào đi học đều bị chỉ trích dữ dội trước việc cô ta gây ra cho Dương Ánh Nguyệt, làm Bạc Uyển Như xấu hổ vô cùng.
Dương Ánh Nguyệt cũng chưa từng quan tâm đến cô ta ra sao, chỉ khi Du Chi Nhiên gửi thông tin về link bài viết cho mình cô nàng mới cảm thấy ngạc nhiên, cùng Triệu Mạc Ngôn hóng chuyện.
Thế mà bạn học họ Triệu nào đó lại gõ đầu cô một cái, nhắc nhở: "Tập trung luyện đề đi."