Chương 37: Tìm Lại Ký Ức
"Em học sinh này, em cứ bình tĩnh, bạn ấy chẳng gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Do đầu óc va chạm hơi mạnh nên tạm thời ngất đi thôi, đợi hồi sức nhất định sẽ tỉnh lại."
Bác sĩ nhìn cậu học sinh đang lo lắng đến mức mặt mũi tái mét, tay chân run lẩy bẩy, tầm mắt chỉ chú ý đến bạn nữ đang được chăm sóc kỹ càng trên giường bệnh mà bỗng dưng cảm thấy buồn cười, đành đưa ra lời can ngăn giúp đối phương an tâm hơn. Trong lòng bác sĩ cảm thán, khẽ lắc đầu, tình yêu học sinh thời nay cũng đặc biệt phết.
Triệu Mạc Ngôn đầu óc ong ong, trắng xóa một mảng từ lúc mang Dương Ánh Nguyệt tới phòng y tế đến bây giờ sau khi nghe bác sĩ đưa ra kết luận người yêu mình chả gặp phải vấn đề nghiêm trọng cậu mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, bàn tay Triệu Mạc Ngôn vẫn nắm chặt, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, dây thần kinh căng đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào một cái hoàn toàn có thể đứt gãy ngay lập tức.
Giờ cuối cùng cũng đã ổn rồi.
Khoảnh khắc ôm Dương Ánh Nguyệt với khuôn mặt trắng bệch chẳng còn lấy cắt máu nào, tâm tình Triệu Mạc Ngôn bị ai đó xé toạc ra, đau đớn khôn nguôi.
Mãi cậu mới bình tĩnh gật đầu, cúi đầu mấp máy môi, thanh âm run lẩy bẩy: "Dạ em cảm ơn ạ."
"Được rồi, em cứ ngồi đây chăm sóc bạn gái đi, tỉnh dậy cho uống ít nước là được." Bác sĩ dặn dò: "Thỉnh thoảng bạn ấy sẽ cảm thấy hơi choáng váng, chỉ cần tránh hoạt động mạnh một thời gian là được, ngoài ra chế độ ăn uống cứ như bình thường mà thực hiện."
Triệu Mạc Ngôn vâng lời gật đầu.
Bác sĩ bước ra ngoài, chàng thiếu niên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng lấy hết can đảm nắm lấy đôi bàn tay người con gái, từ từ hít thở thật sâu, ổn định tâm trạng. Cậu sợ khi Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy sẽ cảm thấy lo lắng.
Một lát sau, Du Chi Nhiên, bạn thân cô nàng ghé qua thăm hỏi. Cô ấy đập mạnh vào vai Triệu Mạc Ngôn: "Nó làm sao rồi? Bác sĩ bảo gì với cậu đấy. Bao giờ Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy?"
"Cậu ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng. Còn về thời gian thì chưa đoán được, bác sĩ chỉ bảo sớm thôi." Triệu Mạc Ngôn hời hợt trả lời qua loa, tâm trí cậu lúc bấy giờ chỉ tập trung vào cô nàng liều mạng đang nhắm mắt trên giường thôi.
Du Chi Nhiên khoanh tay trước ngực, gật đầu, lẩm bẩm mấy câu chẳng gặp chuyện nguy hiểm vậy là tốt rồi.
Qua đối phương, Triệu Mạc Ngôn biết được hoạt động thể thao bên ngoài đã kết thúc nên Du Chi Nhiên mới chạy tới đây xem tình hình bạn thân. Ngoài ra, về việc đối thủ cố ý chơi xấu Dương Ánh Nguyệt cũng bị nhà trường kỷ luật, cuộc thi hủy bỏ, đến cuối cùng giải nhất chưa thể tìm được chủ nhân. Suy cho cùng đều là tự mình chuốc lấy khi cố tình hãm hại người khác chỉ vì tư lợi cá nhân.
Du Chi Nhiên quay sang nhìn Triệu Mạc Ngôn, mở miệng: "Cậu chăm Dương Ánh Nguyệt mệt rồi nhỉ? Ra ngoài mua chút đồ ăn nước uống dùng đi, để tôi ở đây trông nó cho. Khi nào Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy tôi gọi cậu sau. Chứ chưa biết khi nào nó mở mắt, cậu cứ như vậy coi chừng gặp chuyện, lúc đó nó chắc chắn cảm thấy lo lắng."
Cô nàng đưa ra đề nghị, quả thật khá là quan ngại về Triệu Mạc Ngôn. Tính tình Dương Ánh Nguyệt ra sao Du Chi Nhiên biết thừa nên mới cố gắng yêu cầu Triệu Mạc Ngôn ráng giữ gìn bản thân.
"Nhưng mà…" Chàng thiếu niên ngập ngừng, đảo mắt liên tục, cậu dường như định nói gì đó.
Dẫu vậy, Du Chi Nhiên vẫn trực tiếp cắt ngang: "Đừng nhưng nhị gì cả, yên tâm, nó tỉnh tôi gọi cậu ngay và luôn."
Cuối cùng Triệu Mạc Ngôn bị Du Chi Nhiên ép ra ngoài, cậu đành đến cây bán nước tự động mua một chai, rồi chạy lảng vảng xung quanh.
Tầm đầu chiều, nhận được thông tin Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy, Triệu Mạc Ngôn nhanh như một cơn gió chạy về phòng y tế, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ lo lắng. Đến nơi, Dương Ánh Nguyệt đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, ánh mắt tràn ngập những suy nghĩ khác nhau mà người khác khó lòng đoán được. Khi này, Du Chi Nhiên đã ra ngoài.
Triệu Mạc Ngôn đến gần, nắm lấy tay cô, những câu hỏi liên tục được đặt ra, thanh âm ngập tràn lo lắng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu sao rồi? Có cảm thấy chóng mặt hay không khỏe chỗ nào? Hay để tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé? Đừng giấu giếm, cứ trực tiếp nói ra đi."
Bàn tay cô nàng vội vàng rụt về, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt. Đối diện với sự nhiệt tình từ cậu thiếu niên trước mặt, Dương Ánh Nguyệt hơi ngượng ngùng lẫn kháng cự.
Rất nhanh, Triệu Mạc Ngôn đã nhìn ra vấn đề.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cậu.
Chàng trai vội vàng thăm dò: "Dương Ánh Nguyệt, cậu nhớ lại hết rồi đúng chứ?" Khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn méo mó đến đỉnh điểm, cực kỳ khó coi, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Tình huống xảy ra, quả thật Triệu Mạc Ngôn chưa lường trước được.
Nhưng đối với thái độ hơi xa cách mà Dương Ánh Nguyệt thể hiện ra bên ngoài trước mặt cùng với việc đầu cô khi ấy bị va đập mạnh thì khả năng cao việc hồi phục ký ức là hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên, đối với Triệu Mạc Ngôn, điều này chẳng mấy vui vẻ. Cậu thật sự rất thích Dương Ánh Nguyệt, thích đến mức chả ai cân đo đong đếm, nếu hiện tại, đối phương quyết định rời xa, Triệu Mạc Ngôn không biết bản thân mình cảm thấy thế nào nữa.
Dương Ánh Nguyệt gật đầu, trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy."
Những gì cô nói đều là sự thật.
Khoảnh khắc đầu cô va chạm với mặt đất, từng đoạn hồi ức chẳng mấy vui vẻ mà Dương Ánh Nguyệt đánh mất đều lần lượt hiện về. Cô nhớ ra bản thân từng theo đuổi Trương Lạc Vĩ ra sao, bị cậu ta tổn thương thế nào, tất cả đều đã trở lại. Dương Ánh Nguyệt cũng nhớ Triệu Mạc Ngôn, nhớ thời gian vui vẻ ở cạnh chàng trai trước mặt, nhớ việc mình cùng cậu ấy đang hẹn hò với nhau, chỉ là người con gái cảm thấy mình vẫn chưa thích nghi được với những chuyện bỗng nhiên ùa về, bất tri bất giác tránh né Triệu Mạc Ngôn.
Về phần Trương Lạc Vĩ, dĩ nhiên cô chẳng hy vọng nhắc tới cậu ta sau chuyện đối phương làm với mình. Dù vậy, Dương Ánh Nguyệt vẫn chưa dám tin thời gian mình mất trí nhớ kéo cả Triệu Mạc Ngôn vào mấy vấn đề rắc rối. Lúc trước, cả cô và cậu ấy giống hệt hai đường thẳng song song hiện tại cùng tụ về một phía, Dương Ánh Nguyệt quả thật choáng ngợp.
Lời cô gái vừa dứt, thân thể Triệu Mạc Ngôn cứng đờ, nụ cười trên môi không thể giữ được nữa. Lồng ngực chàng trai phập phồng lên xuống, dường như cậu tính nói rất nhiều điều nhưng cổ họng thời điểm hiện tại nghẹn ứ, khó lòng phát ra âm thanh.
Tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn vẫn rất quan tâm Dương Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng rót cho cô cốc nước, đưa ra trước mặt: "Cậu uống trước đi, bác sĩ dặn dò, nếu có chỗ nào khó chịu để tôi chạy đi hỏi. Sức khỏe là trên hết, đừng che giấu."
"Cảm ơn." Dương Ánh Nguyệt thấp thỏm vươn tay cầm lấy ly nước, âm thầm đưa mắt lén lút liếc nhìn Triệu Mạc Ngôn.
Ánh mắt cậu lộ ra những tia buồn bã bởi chính thái độ khách sáo bạn gái đối với mình. Triệu Mạc Ngôn lưu luyến khoảng thời gian trước đây khi cùng với Dương Ánh Nguyệt thoải mái bên cạnh nhau. Giờ đây, tương lai cả hai xem ra khó lòng mà tiếp tục.
Triệu Mạc Ngôn cuối cùng mở miệng: "Cậu nghỉ ngơi nhé, để tôi ra ngoài kêu Du Chi Nhiên tới đây chăm sóc cậu, tránh chuyện chẳng may." Sau đó, cậu buồn bã quay người bước ra ngoài.
Bác sĩ nhìn cậu học sinh đang lo lắng đến mức mặt mũi tái mét, tay chân run lẩy bẩy, tầm mắt chỉ chú ý đến bạn nữ đang được chăm sóc kỹ càng trên giường bệnh mà bỗng dưng cảm thấy buồn cười, đành đưa ra lời can ngăn giúp đối phương an tâm hơn. Trong lòng bác sĩ cảm thán, khẽ lắc đầu, tình yêu học sinh thời nay cũng đặc biệt phết.
Triệu Mạc Ngôn đầu óc ong ong, trắng xóa một mảng từ lúc mang Dương Ánh Nguyệt tới phòng y tế đến bây giờ sau khi nghe bác sĩ đưa ra kết luận người yêu mình chả gặp phải vấn đề nghiêm trọng cậu mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, bàn tay Triệu Mạc Ngôn vẫn nắm chặt, tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, dây thần kinh căng đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào một cái hoàn toàn có thể đứt gãy ngay lập tức.
Giờ cuối cùng cũng đã ổn rồi.
Khoảnh khắc ôm Dương Ánh Nguyệt với khuôn mặt trắng bệch chẳng còn lấy cắt máu nào, tâm tình Triệu Mạc Ngôn bị ai đó xé toạc ra, đau đớn khôn nguôi.
Mãi cậu mới bình tĩnh gật đầu, cúi đầu mấp máy môi, thanh âm run lẩy bẩy: "Dạ em cảm ơn ạ."
"Được rồi, em cứ ngồi đây chăm sóc bạn gái đi, tỉnh dậy cho uống ít nước là được." Bác sĩ dặn dò: "Thỉnh thoảng bạn ấy sẽ cảm thấy hơi choáng váng, chỉ cần tránh hoạt động mạnh một thời gian là được, ngoài ra chế độ ăn uống cứ như bình thường mà thực hiện."
Triệu Mạc Ngôn vâng lời gật đầu.
Bác sĩ bước ra ngoài, chàng thiếu niên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng lấy hết can đảm nắm lấy đôi bàn tay người con gái, từ từ hít thở thật sâu, ổn định tâm trạng. Cậu sợ khi Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy sẽ cảm thấy lo lắng.
Một lát sau, Du Chi Nhiên, bạn thân cô nàng ghé qua thăm hỏi. Cô ấy đập mạnh vào vai Triệu Mạc Ngôn: "Nó làm sao rồi? Bác sĩ bảo gì với cậu đấy. Bao giờ Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy?"
"Cậu ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng. Còn về thời gian thì chưa đoán được, bác sĩ chỉ bảo sớm thôi." Triệu Mạc Ngôn hời hợt trả lời qua loa, tâm trí cậu lúc bấy giờ chỉ tập trung vào cô nàng liều mạng đang nhắm mắt trên giường thôi.
Du Chi Nhiên khoanh tay trước ngực, gật đầu, lẩm bẩm mấy câu chẳng gặp chuyện nguy hiểm vậy là tốt rồi.
Qua đối phương, Triệu Mạc Ngôn biết được hoạt động thể thao bên ngoài đã kết thúc nên Du Chi Nhiên mới chạy tới đây xem tình hình bạn thân. Ngoài ra, về việc đối thủ cố ý chơi xấu Dương Ánh Nguyệt cũng bị nhà trường kỷ luật, cuộc thi hủy bỏ, đến cuối cùng giải nhất chưa thể tìm được chủ nhân. Suy cho cùng đều là tự mình chuốc lấy khi cố tình hãm hại người khác chỉ vì tư lợi cá nhân.
Du Chi Nhiên quay sang nhìn Triệu Mạc Ngôn, mở miệng: "Cậu chăm Dương Ánh Nguyệt mệt rồi nhỉ? Ra ngoài mua chút đồ ăn nước uống dùng đi, để tôi ở đây trông nó cho. Khi nào Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy tôi gọi cậu sau. Chứ chưa biết khi nào nó mở mắt, cậu cứ như vậy coi chừng gặp chuyện, lúc đó nó chắc chắn cảm thấy lo lắng."
Cô nàng đưa ra đề nghị, quả thật khá là quan ngại về Triệu Mạc Ngôn. Tính tình Dương Ánh Nguyệt ra sao Du Chi Nhiên biết thừa nên mới cố gắng yêu cầu Triệu Mạc Ngôn ráng giữ gìn bản thân.
"Nhưng mà…" Chàng thiếu niên ngập ngừng, đảo mắt liên tục, cậu dường như định nói gì đó.
Dẫu vậy, Du Chi Nhiên vẫn trực tiếp cắt ngang: "Đừng nhưng nhị gì cả, yên tâm, nó tỉnh tôi gọi cậu ngay và luôn."
Cuối cùng Triệu Mạc Ngôn bị Du Chi Nhiên ép ra ngoài, cậu đành đến cây bán nước tự động mua một chai, rồi chạy lảng vảng xung quanh.
Tầm đầu chiều, nhận được thông tin Dương Ánh Nguyệt tỉnh dậy, Triệu Mạc Ngôn nhanh như một cơn gió chạy về phòng y tế, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ lo lắng. Đến nơi, Dương Ánh Nguyệt đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, ánh mắt tràn ngập những suy nghĩ khác nhau mà người khác khó lòng đoán được. Khi này, Du Chi Nhiên đã ra ngoài.
Triệu Mạc Ngôn đến gần, nắm lấy tay cô, những câu hỏi liên tục được đặt ra, thanh âm ngập tràn lo lắng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu sao rồi? Có cảm thấy chóng mặt hay không khỏe chỗ nào? Hay để tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé? Đừng giấu giếm, cứ trực tiếp nói ra đi."
Bàn tay cô nàng vội vàng rụt về, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt. Đối diện với sự nhiệt tình từ cậu thiếu niên trước mặt, Dương Ánh Nguyệt hơi ngượng ngùng lẫn kháng cự.
Rất nhanh, Triệu Mạc Ngôn đã nhìn ra vấn đề.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cậu.
Chàng trai vội vàng thăm dò: "Dương Ánh Nguyệt, cậu nhớ lại hết rồi đúng chứ?" Khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn méo mó đến đỉnh điểm, cực kỳ khó coi, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Tình huống xảy ra, quả thật Triệu Mạc Ngôn chưa lường trước được.
Nhưng đối với thái độ hơi xa cách mà Dương Ánh Nguyệt thể hiện ra bên ngoài trước mặt cùng với việc đầu cô khi ấy bị va đập mạnh thì khả năng cao việc hồi phục ký ức là hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên, đối với Triệu Mạc Ngôn, điều này chẳng mấy vui vẻ. Cậu thật sự rất thích Dương Ánh Nguyệt, thích đến mức chả ai cân đo đong đếm, nếu hiện tại, đối phương quyết định rời xa, Triệu Mạc Ngôn không biết bản thân mình cảm thấy thế nào nữa.
Dương Ánh Nguyệt gật đầu, trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy."
Những gì cô nói đều là sự thật.
Khoảnh khắc đầu cô va chạm với mặt đất, từng đoạn hồi ức chẳng mấy vui vẻ mà Dương Ánh Nguyệt đánh mất đều lần lượt hiện về. Cô nhớ ra bản thân từng theo đuổi Trương Lạc Vĩ ra sao, bị cậu ta tổn thương thế nào, tất cả đều đã trở lại. Dương Ánh Nguyệt cũng nhớ Triệu Mạc Ngôn, nhớ thời gian vui vẻ ở cạnh chàng trai trước mặt, nhớ việc mình cùng cậu ấy đang hẹn hò với nhau, chỉ là người con gái cảm thấy mình vẫn chưa thích nghi được với những chuyện bỗng nhiên ùa về, bất tri bất giác tránh né Triệu Mạc Ngôn.
Về phần Trương Lạc Vĩ, dĩ nhiên cô chẳng hy vọng nhắc tới cậu ta sau chuyện đối phương làm với mình. Dù vậy, Dương Ánh Nguyệt vẫn chưa dám tin thời gian mình mất trí nhớ kéo cả Triệu Mạc Ngôn vào mấy vấn đề rắc rối. Lúc trước, cả cô và cậu ấy giống hệt hai đường thẳng song song hiện tại cùng tụ về một phía, Dương Ánh Nguyệt quả thật choáng ngợp.
Lời cô gái vừa dứt, thân thể Triệu Mạc Ngôn cứng đờ, nụ cười trên môi không thể giữ được nữa. Lồng ngực chàng trai phập phồng lên xuống, dường như cậu tính nói rất nhiều điều nhưng cổ họng thời điểm hiện tại nghẹn ứ, khó lòng phát ra âm thanh.
Tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn vẫn rất quan tâm Dương Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng rót cho cô cốc nước, đưa ra trước mặt: "Cậu uống trước đi, bác sĩ dặn dò, nếu có chỗ nào khó chịu để tôi chạy đi hỏi. Sức khỏe là trên hết, đừng che giấu."
"Cảm ơn." Dương Ánh Nguyệt thấp thỏm vươn tay cầm lấy ly nước, âm thầm đưa mắt lén lút liếc nhìn Triệu Mạc Ngôn.
Ánh mắt cậu lộ ra những tia buồn bã bởi chính thái độ khách sáo bạn gái đối với mình. Triệu Mạc Ngôn lưu luyến khoảng thời gian trước đây khi cùng với Dương Ánh Nguyệt thoải mái bên cạnh nhau. Giờ đây, tương lai cả hai xem ra khó lòng mà tiếp tục.
Triệu Mạc Ngôn cuối cùng mở miệng: "Cậu nghỉ ngơi nhé, để tôi ra ngoài kêu Du Chi Nhiên tới đây chăm sóc cậu, tránh chuyện chẳng may." Sau đó, cậu buồn bã quay người bước ra ngoài.