Chương 39: Lời Đề Nghị Buồn Cười
"Cậu cảm thấy giữa hai chúng ta còn gì để nói à? Trương Lạc Vĩ, cậu quá tự tin về bản quyền mình rồi đấy."
Hừ lạnh một tiếng, Dương Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt nhìn chằm chằm Trương Lạc Vĩ đứng ở phía đối diện, lạnh lùng thốt ra từng lời. Dù hiện tại Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn nhớ hết toàn bộ nhưng cảm giác cô dành cho đối phương chẳng hề mãnh liệt được như xưa, thậm chí còn xuất hiện chút bài xích, nhất là khi nghĩ tới cảnh tượng Trương Lạc Vĩ đối xử với mình khi ấy.
Thích cậu ta là thật, tuy nhiên, nó mãi mãi trở thành quá khứ rồi, hiện tại, Dương Ánh Nguyệt mất sạch cảm giác đối với người đang đứng trước mặt.
Và đoán rằng nguyên nhân Trương Lạc Vĩ tìm tới cô là vì việc Dương Ánh Nguyệt mất trí nhớ trong thời gian qua.
Trương Lạc Vĩ khó chịu nhướng mày, cậu ta hằn học mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng che giấu nữa, tôi biết vụ tai nạn liên quan tới cậu hồi trước đồng thời những chuyện xảy ra xung quanh. Cậu ở cạnh Triệu Mạc Ngôn chỉ vì chút nhầm lẫn thôi đúng chứ?"
Ánh mắt thanh niên dán chặt lên người Dương Ánh Nguyệt, bàn tay cậu ta cuộn tròn thành nắm đấm.
Đúng như những gì cô nàng nghĩ tới.
Đây là nguyên nhân lớn nhất mà Trương Lạc Vĩ tìm tới cô.
Về vụ làm sao cậu ta biết được thì phải kể tới sự buột miệng vô ý từ cô bạn thân Du Chi Nhiên. Trương Lạc Vĩ sau khi trở về lớp học, biết được Dương Ánh Nguyệt bị thương trong lúc thi đấu liền ngay lập tức tìm tới bạn thân cô hỏi thăm tình hình, còn gặp mặt trực tiếp Trương Lạc Vĩ bắt đầu thấy dè dặt khi lần nào cũng giống nhau, đều bị Dương Ánh Nguyệt xua đuổi thậm tệ, đối phương vô cùng bài xích cậu ta.
Lúc đó, Du Chi Nhiên ghét bỏ chống tay lên eo, nghiến răng nghiến lợi lườm nguýt Trương Lạc Vĩ:
"Cậu hỏi thăm Dương Ánh Nguyệt làm gì? Nó liên quan tới cậu chắc? Nếu cậu không thích nó thì cảm phiền cách xa bạn thân bà đây ra một chút, Dương Ánh Nguyệt tổn thương vì cậu nhiều lần rồi, thiếu chút nữa mất cả mạng, vậy mà cậu vẫn mặt dày gớm, mò cả tới tìm tôi. Chưa ăn đập đã là may mắn lắm rồi. Thật tốt vì khoảng thời gian đau khổ kia nó quên mất cậu. Trương Lạc Vĩ, hiện tại cậu cùng Dương Ánh Nguyệt chả hề liên hệ gì tới nhau, nên tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt nó và bạn trai."
"Du Chi Nhiên, cậu vừa nói cái gì?" Trương Lạc Vĩ há hốc mồm đầy kinh ngạc, sửng sốt thốt ra một câu.
Khoảnh khắc ấy, Du Chi Nhiên mới nhận ra bản thân lỡ miệng làm lộ bí mật mà Dương Ánh Nguyệt muốn che giấu, bạn cô nàng đang cố tình vạch rõ ranh giới với Trương Lạc Vĩ, thế mà cô khiến kế hoạch hỏng tong. Đưa tay đỡ trán, Du Chi Nhiên liên tục tìm lý do để lấp liếm những lời mình vừa mới nói.
Tuy nhiên, Trương Lạc Vĩ nắm được thóp, cậu ta nào chịu nhún nhường dễ dàng như vậy. Thanh niên luôn miệng gặng hỏi Du Chi Nhiên cho bằng được, quyết phải tìm được sự thật đằng sau. Cuối cùng, Du Chi Nhiên hết chịu nổi, trực tiếp mắng Trương Lạc Vĩ như tát nước vào mặt, đồng thời thừa nhận, đem mọi chuyện chửi cái tên tồi tệ mà cứ cố tỏ ra thanh cao kia.
Chưa hết, Du Chi Nhiên nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Trương Lạc Vĩ, cậu tốt nhất nên chết tâm đi, dù hiện tại Dương Ánh Nguyệt nhớ ra hết rồi thì nó cũng chẳng dại dột gì mà trở về bên cạnh kẻ coi thường tình cảm người khác như cậu đâu. Trước thì không trân trọng, giờ đây hối hận thì muộn rồi. Nó đang rất vui vẻ ở bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, biết thân biết phận chút đi."
Dẫu cho Du Chi Nhiên đã đay nghiến đến mức độ này, Trương Lạc Vĩ vẫn cứ mặt dày chạy tới trước mặt Dương Ánh Nguyệt.
"Thật ra tôi chia tay với Bạc Uyển Như rồi." Thanh niên rón rén mở miệng.
Dương Ánh Nguyệt híp mắt, vẻ mặt nhăn nhó, hời hợt trả lời: "Rồi sao? Cậu và Bạc Uyển Như chia tay bộ ảnh hưởng gì tới tôi à? Hơn nữa cậu biết tôi từng mất trí nhớ thế tìm tôi để làm chi? Đừng bảo Trương Lạc Vĩ cậu đang thương hại tôi nhá."
Thanh âm ngập tràn ngữ khí ghét bỏ, người con gái cực kỳ muốn rời khỏi, hiện tại cô có bao nhiêu việc cần giải quyết.
"Dương Ánh Nguyệt, cậu tính tiếp tục với Triệu Mạc Ngôn à? Chẳng phải cậu chỉ nhầm lẫn cậu ta với tôi thôi ư?" Trương Lạc Vĩ cố chấp rặn ra từng tiếng: "Ở bên cạnh người mình không thích cậu sẽ hạnh phúc ư?"
Ai kia khoanh tay trước ngực, cười nhạt, đôi mắt lộ ra những tia chế giễu: "Thế cậu tính bảo tôi làm gì? Sao cậu rõ tôi chả hạnh phúc khi yêu Triệu Mạc Ngôn? Trương Lạc Vĩ, đừng làm như cái gì bản thân cũng biết thế, không ở với Triệu Mạc Ngôn chả lẽ tới với cậu. Coi thường nhau à?"
Giờ phút này, Dương Ánh Nguyệt cực kỳ muốn một nhát đạp bay cái tên nào đó đang đứng đằng trước diễu võ giương oai ra chỗ khác, con người Trương Lạc Vĩ tự tin quá mức, đến nỗi Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khinh bỉ vạn phần. Đưa tay đỡ trán, tự hỏi bản thân rằng vì nguyên nhân gì mà trước đó cô nhìn trúng Trương Lạc Vĩ thần kinh có vấn đề.
"Nếu như cậu muốn thì chúng ta thử xem. Dương Ánh Nguyệt, chia tay với Triệu Mạc Ngôn đi, tôi đồng ý với lời tỏ tình trước đây của cậu." Trương Lạc Vĩ mặt dày chẳng biết xấu hổ nhấn mạnh từng chữ: "Tôi hiểu rõ cậu còn tiếp tục với Triệu Mạc Ngôn chỉ vì muốn chọc tức tôi thôi. Dương Ánh Nguyệt, cậu thích tôi từ trước tới giờ mà."
Người con gái lồng ngực phập phồng lên xuống, khóe môi giật giật liên tục, thiếu chút nữa lao lên đánh nhau với Trương Lạc Vĩ, cô nàng gầm gừ thành tiếng:
"Trương Lạc Vĩ, cậu là cái thá gì mà coi tôi như món đồ chơi, thích thì gọi đến, hết giá trị thì đuổi đi? Bản thân tôi chưa rẻ mạt đến mức suốt ngày la liếm kẻ chẳng thích mình đâu. Ở bên Triệu Mạc Ngôn để chọc tức cậu? Trương Lạc Vĩ, cậu đề cao bản thân quá rồi đấy. Tôi từ lâu rồi đã không còn coi trọng cậu nữa đâu. Người tôi thích hiện tại và cả tương lai chỉ duy nhất là Triệu Mạc Ngôn, cậu ngưng ảo tưởng giùm tôi cái. Cẩn thận ai khác nghe thấy người ta cười cho vào mặt ấy. Tránh xa tôi ra, nếu cậu cứ tiếp tục ăn nói vớ va vớ vẩn thì đừng trách Dương Ánh Nguyệt tôi ra tay độc ác."
Tức chết cô mất.
Hiện tại, Dương Ánh Nguyệt đối với Trương Lạc Vĩ chỉ là sự ghét bỏ, khinh bỉ. Cô hiểu rõ mình thật sự thích Triệu Mạc Ngôn, chỉ là tạm thời chưa thể chấp nhận được mọi chuyện diễn ra quá nhanh thôi. Thế mà Trương Lạc Vĩ vẫn cứ nghĩ cô một lòng vì mình, đúng là buồn nôn.
Trương Lạc Vĩ khó tin trừng mắt: "Cậu…"
"Biến ngay. Cậu còn định để tôi ra tay dùng bạo lực à?" Dương Ánh Nguyệt trực tiếp xua đuổi, trên khuôn mặt hiện lên hai chữ ghét bỏ vô cùng rõ ràng.
Đang phải đi tìm Triệu Mạc Ngôn, thế mà Trương Lạc Vĩ cứ cố tình tới kiếm chuyện. Mặc xác đối phương đứng lì tại chỗ, Dương Ánh Nguyệt mất hết kiên nhẫn, đẩy cậu ta sang một bên, dứt khoát chạy đi, hoàn toàn bỉ mặc Trương Lạc Vĩ với ba vạch đen nổi trên trán.
Dường như cậu ta chẳng dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Khoảng hai ngày sau, Dương Ánh Nguyệt vất vả hỏi thăm tung tích liên quan tới Triệu Mạc Ngôn cuối cùng cùng nhận được kết quả. Cô đường đột xuất hiện trước mặt đối phương, cậu ấy dù muốn cố tình tránh né nhưng không thành công.
Dương Ánh Nguyệt kéo tay bạn trai, nghiêm túc mở miệng, thái độ nặng nề: "Triệu Mạc Ngôn, cậu trốn cái gì? Qua đây, chúng ta nói chuyện, cậu đừng hòng lảng tránh, coi chừng tôi đấy."
Hừ lạnh một tiếng, Dương Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt nhìn chằm chằm Trương Lạc Vĩ đứng ở phía đối diện, lạnh lùng thốt ra từng lời. Dù hiện tại Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn nhớ hết toàn bộ nhưng cảm giác cô dành cho đối phương chẳng hề mãnh liệt được như xưa, thậm chí còn xuất hiện chút bài xích, nhất là khi nghĩ tới cảnh tượng Trương Lạc Vĩ đối xử với mình khi ấy.
Thích cậu ta là thật, tuy nhiên, nó mãi mãi trở thành quá khứ rồi, hiện tại, Dương Ánh Nguyệt mất sạch cảm giác đối với người đang đứng trước mặt.
Và đoán rằng nguyên nhân Trương Lạc Vĩ tìm tới cô là vì việc Dương Ánh Nguyệt mất trí nhớ trong thời gian qua.
Trương Lạc Vĩ khó chịu nhướng mày, cậu ta hằn học mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng che giấu nữa, tôi biết vụ tai nạn liên quan tới cậu hồi trước đồng thời những chuyện xảy ra xung quanh. Cậu ở cạnh Triệu Mạc Ngôn chỉ vì chút nhầm lẫn thôi đúng chứ?"
Ánh mắt thanh niên dán chặt lên người Dương Ánh Nguyệt, bàn tay cậu ta cuộn tròn thành nắm đấm.
Đúng như những gì cô nàng nghĩ tới.
Đây là nguyên nhân lớn nhất mà Trương Lạc Vĩ tìm tới cô.
Về vụ làm sao cậu ta biết được thì phải kể tới sự buột miệng vô ý từ cô bạn thân Du Chi Nhiên. Trương Lạc Vĩ sau khi trở về lớp học, biết được Dương Ánh Nguyệt bị thương trong lúc thi đấu liền ngay lập tức tìm tới bạn thân cô hỏi thăm tình hình, còn gặp mặt trực tiếp Trương Lạc Vĩ bắt đầu thấy dè dặt khi lần nào cũng giống nhau, đều bị Dương Ánh Nguyệt xua đuổi thậm tệ, đối phương vô cùng bài xích cậu ta.
Lúc đó, Du Chi Nhiên ghét bỏ chống tay lên eo, nghiến răng nghiến lợi lườm nguýt Trương Lạc Vĩ:
"Cậu hỏi thăm Dương Ánh Nguyệt làm gì? Nó liên quan tới cậu chắc? Nếu cậu không thích nó thì cảm phiền cách xa bạn thân bà đây ra một chút, Dương Ánh Nguyệt tổn thương vì cậu nhiều lần rồi, thiếu chút nữa mất cả mạng, vậy mà cậu vẫn mặt dày gớm, mò cả tới tìm tôi. Chưa ăn đập đã là may mắn lắm rồi. Thật tốt vì khoảng thời gian đau khổ kia nó quên mất cậu. Trương Lạc Vĩ, hiện tại cậu cùng Dương Ánh Nguyệt chả hề liên hệ gì tới nhau, nên tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt nó và bạn trai."
"Du Chi Nhiên, cậu vừa nói cái gì?" Trương Lạc Vĩ há hốc mồm đầy kinh ngạc, sửng sốt thốt ra một câu.
Khoảnh khắc ấy, Du Chi Nhiên mới nhận ra bản thân lỡ miệng làm lộ bí mật mà Dương Ánh Nguyệt muốn che giấu, bạn cô nàng đang cố tình vạch rõ ranh giới với Trương Lạc Vĩ, thế mà cô khiến kế hoạch hỏng tong. Đưa tay đỡ trán, Du Chi Nhiên liên tục tìm lý do để lấp liếm những lời mình vừa mới nói.
Tuy nhiên, Trương Lạc Vĩ nắm được thóp, cậu ta nào chịu nhún nhường dễ dàng như vậy. Thanh niên luôn miệng gặng hỏi Du Chi Nhiên cho bằng được, quyết phải tìm được sự thật đằng sau. Cuối cùng, Du Chi Nhiên hết chịu nổi, trực tiếp mắng Trương Lạc Vĩ như tát nước vào mặt, đồng thời thừa nhận, đem mọi chuyện chửi cái tên tồi tệ mà cứ cố tỏ ra thanh cao kia.
Chưa hết, Du Chi Nhiên nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Trương Lạc Vĩ, cậu tốt nhất nên chết tâm đi, dù hiện tại Dương Ánh Nguyệt nhớ ra hết rồi thì nó cũng chẳng dại dột gì mà trở về bên cạnh kẻ coi thường tình cảm người khác như cậu đâu. Trước thì không trân trọng, giờ đây hối hận thì muộn rồi. Nó đang rất vui vẻ ở bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, biết thân biết phận chút đi."
Dẫu cho Du Chi Nhiên đã đay nghiến đến mức độ này, Trương Lạc Vĩ vẫn cứ mặt dày chạy tới trước mặt Dương Ánh Nguyệt.
"Thật ra tôi chia tay với Bạc Uyển Như rồi." Thanh niên rón rén mở miệng.
Dương Ánh Nguyệt híp mắt, vẻ mặt nhăn nhó, hời hợt trả lời: "Rồi sao? Cậu và Bạc Uyển Như chia tay bộ ảnh hưởng gì tới tôi à? Hơn nữa cậu biết tôi từng mất trí nhớ thế tìm tôi để làm chi? Đừng bảo Trương Lạc Vĩ cậu đang thương hại tôi nhá."
Thanh âm ngập tràn ngữ khí ghét bỏ, người con gái cực kỳ muốn rời khỏi, hiện tại cô có bao nhiêu việc cần giải quyết.
"Dương Ánh Nguyệt, cậu tính tiếp tục với Triệu Mạc Ngôn à? Chẳng phải cậu chỉ nhầm lẫn cậu ta với tôi thôi ư?" Trương Lạc Vĩ cố chấp rặn ra từng tiếng: "Ở bên cạnh người mình không thích cậu sẽ hạnh phúc ư?"
Ai kia khoanh tay trước ngực, cười nhạt, đôi mắt lộ ra những tia chế giễu: "Thế cậu tính bảo tôi làm gì? Sao cậu rõ tôi chả hạnh phúc khi yêu Triệu Mạc Ngôn? Trương Lạc Vĩ, đừng làm như cái gì bản thân cũng biết thế, không ở với Triệu Mạc Ngôn chả lẽ tới với cậu. Coi thường nhau à?"
Giờ phút này, Dương Ánh Nguyệt cực kỳ muốn một nhát đạp bay cái tên nào đó đang đứng đằng trước diễu võ giương oai ra chỗ khác, con người Trương Lạc Vĩ tự tin quá mức, đến nỗi Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khinh bỉ vạn phần. Đưa tay đỡ trán, tự hỏi bản thân rằng vì nguyên nhân gì mà trước đó cô nhìn trúng Trương Lạc Vĩ thần kinh có vấn đề.
"Nếu như cậu muốn thì chúng ta thử xem. Dương Ánh Nguyệt, chia tay với Triệu Mạc Ngôn đi, tôi đồng ý với lời tỏ tình trước đây của cậu." Trương Lạc Vĩ mặt dày chẳng biết xấu hổ nhấn mạnh từng chữ: "Tôi hiểu rõ cậu còn tiếp tục với Triệu Mạc Ngôn chỉ vì muốn chọc tức tôi thôi. Dương Ánh Nguyệt, cậu thích tôi từ trước tới giờ mà."
Người con gái lồng ngực phập phồng lên xuống, khóe môi giật giật liên tục, thiếu chút nữa lao lên đánh nhau với Trương Lạc Vĩ, cô nàng gầm gừ thành tiếng:
"Trương Lạc Vĩ, cậu là cái thá gì mà coi tôi như món đồ chơi, thích thì gọi đến, hết giá trị thì đuổi đi? Bản thân tôi chưa rẻ mạt đến mức suốt ngày la liếm kẻ chẳng thích mình đâu. Ở bên Triệu Mạc Ngôn để chọc tức cậu? Trương Lạc Vĩ, cậu đề cao bản thân quá rồi đấy. Tôi từ lâu rồi đã không còn coi trọng cậu nữa đâu. Người tôi thích hiện tại và cả tương lai chỉ duy nhất là Triệu Mạc Ngôn, cậu ngưng ảo tưởng giùm tôi cái. Cẩn thận ai khác nghe thấy người ta cười cho vào mặt ấy. Tránh xa tôi ra, nếu cậu cứ tiếp tục ăn nói vớ va vớ vẩn thì đừng trách Dương Ánh Nguyệt tôi ra tay độc ác."
Tức chết cô mất.
Hiện tại, Dương Ánh Nguyệt đối với Trương Lạc Vĩ chỉ là sự ghét bỏ, khinh bỉ. Cô hiểu rõ mình thật sự thích Triệu Mạc Ngôn, chỉ là tạm thời chưa thể chấp nhận được mọi chuyện diễn ra quá nhanh thôi. Thế mà Trương Lạc Vĩ vẫn cứ nghĩ cô một lòng vì mình, đúng là buồn nôn.
Trương Lạc Vĩ khó tin trừng mắt: "Cậu…"
"Biến ngay. Cậu còn định để tôi ra tay dùng bạo lực à?" Dương Ánh Nguyệt trực tiếp xua đuổi, trên khuôn mặt hiện lên hai chữ ghét bỏ vô cùng rõ ràng.
Đang phải đi tìm Triệu Mạc Ngôn, thế mà Trương Lạc Vĩ cứ cố tình tới kiếm chuyện. Mặc xác đối phương đứng lì tại chỗ, Dương Ánh Nguyệt mất hết kiên nhẫn, đẩy cậu ta sang một bên, dứt khoát chạy đi, hoàn toàn bỉ mặc Trương Lạc Vĩ với ba vạch đen nổi trên trán.
Dường như cậu ta chẳng dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Khoảng hai ngày sau, Dương Ánh Nguyệt vất vả hỏi thăm tung tích liên quan tới Triệu Mạc Ngôn cuối cùng cùng nhận được kết quả. Cô đường đột xuất hiện trước mặt đối phương, cậu ấy dù muốn cố tình tránh né nhưng không thành công.
Dương Ánh Nguyệt kéo tay bạn trai, nghiêm túc mở miệng, thái độ nặng nề: "Triệu Mạc Ngôn, cậu trốn cái gì? Qua đây, chúng ta nói chuyện, cậu đừng hòng lảng tránh, coi chừng tôi đấy."