Chương 42: Gây Sự Vô Cớ
"Dương Ánh Nguyệt, cậu thật sự muốn ở bên cạnh Triệu Mạc Ngôn à? Lý do ban đầu cậu với cậu ta yêu nhau là vì nhận nhầm mà."
Trương Lạc Vĩ bất mãn tìm đến cô gái trước đây từng theo đuổi mình mãnh liệt như lửa do chẳng tài nào chịu nổi khi cứ phải nhìn thấy cảnh tượng ngày ngày Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn ân ân ái ái trước mặt mình. Ngay cả bản thân cậu ta cũng chưa thể hiểu nổi rốt cuộc nguyên nhân vì sao mình cảm thấy bực bội, khó chịu khi liên tục bị Dương Ánh Nguyệt cự tuyệt thẳng thừng.
Ban đầu, khi biết được nguyên nhân hai người họ ở bên nhau và cuối cùng Dương Ánh Nguyệt đã hoàn toàn hồi phục ký ức, Trương Lạc Vĩ thậm chí vô cùng tự tin rằng cô nàng nhất định quay trở về như trước đây, làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu ta. Tuy nhiên, dường như Trương Lạc Vĩ đã lầm, dù thế nào Dương Ánh Nguyệt vẫn cứ cư xử lạnh nhạt, chả thèm đoái hoài gì tới cậu ta cả.
Thanh niên đặc biệt cảm thấy bất mãn vì vấn đề này nên mới mò tới tận đây để hỏi Dương Ánh Nguyệt cho bằng được. Trương Lạc Vĩ một mực khẳng định rằng đối phương làm sao buông bỏ mình dễ dàng đến thế.
Dương Ánh Nguyệt bị làm phiền hết ngày này qua tháng khác, cô đôi khi chỉ muốn một cước đá bay Trương Lạc Vĩ đang ngông cuồng trước mặt mình ra thật xa. Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, khóe môi giật giật, nhất thời chưa biết nên dùng từ gì để hình dung suy nghĩ dành cho Trương Lạc Vĩ. Hừ lạnh một tiếng, xem ra càng ngày cậu ta càng bất mãn rồi.
Hất tay Trương Lạc Vĩ ra, Dương Ánh Nguyệt lạnh giọng trầm mặc: "Tôi bảo này, nếu cậu bị bệnh làm phiền cút đến bệnh viện mà khám, làm khùng làm điên trước mặt tôi, vô công rồi nghề hay gì. Trương Lạc Vĩ, tôi chưa rảnh rỗi đến mức ở đây chơi trò lừa gạt với cậu đâu, trước khi phát ngán ra câu nào cảm phiền cố gắng động não một chút. Dương Ánh Nguyệt tôi khác xa cậu, bản thân thích chơi đùa tình cảm người khác chẳng đồng nghĩa với việc tôi giống cậu. Nên bớt tìm tới tôi nói những điều vô nghĩa giùm cái."
Thái độ biểu hiện trên gương mặt người con gái đang vô cùng ghét bỏ, như thể chả buồn nhiều lời ngồi xuống nói chuyện cùng Trương Lạc Vĩ. Tự hỏi rằng liêm sỉ cậu ta đâu mất rồi mà năm lần bảy lượt dù bị Dương Ánh Nguyệt mắng té tát thế này vẫn cứ mặt dày làm phiền cô.
Đoán rằng nguyên nhân lớn nhất chính là Trương Lạc Vĩ chẳng thể chấp nhận được chuyện xảy ra xung quanh mình, cậu ta có quyền chà đạp, khinh trẻ tình cảm người khác, tuy nhiên lại không để họ tự động rời bỏ mình. Chẳng qua Trương Lạc Vĩ chỉ thấy hụt hẫng khi món đồ chơi bên cạnh bị cướp mất mà thôi.
"Cậu, Dương Ánh Nguyệt, cậu có cần gắt gỏng thế không?" Ai kia ngang ngược túm lấy tay cô nàng, kiên quyết khẳng định: "Nếu như cậu muốn thu hút sự chú ý từ tôi thì cậu thành công rồi, đừng đâm đầu vào người cậu không thích, coi chừng hối hận."
Hồi trước, anh bạn ngồi cùng bàn với Trương Lạc Vĩ khi nhìn thấy dáng vẻ cậu ta lúc chứng kiến Triệu Mạc Ngôn và Dương Ánh Nguyệt ân cần bên nhau, thỉnh thoảng thường mở miệng châm chọc:
"Bạn tôi ơi, cậu đừng nhìn nữa, mắt cậu sắp sửa nhảy ra bên ngoài rồi kìa. Dù có tỏ vẻ khó chịu thì Dương Ánh Nguyệt cũng chả bận tâm tới đâu, lo mà học hành cho tử tế đi, đừng làm những chuyện vớ vẩn rồi ảnh hưởng bản thân."
"Cậu tự lo vấn đề của mình đi, nói nhiều lời với tôi làm gì." Trương Lạc Vĩ hắt hủi hừ lạnh một tiếng.
Tuy nhiên, tình trạng cậu ta sau đó chẳng tốt đẹp chút nào, chơi bóng chả tập trung, tinh thần cứ ngẩn ngơ như đặt ở trên mây. Người bạn chơi thân với Trương Lạc Vĩ nhận ra điều bất thường, vô tình phát hiện cậu ta cứ bận tâm, để ý tới Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn, cặp đôi có độ bàn tán khá nổi tiếng trong trường học, ngay lập tức bước tới, khoác vai Trương Lạc Vĩ, nửa đùa nửa thật:
"Mày nhìn Dương Ánh Nguyệt như thể sắp sửa ăn tươi nuốt sống người ta thế làm gì? Trương Lạc Vĩ, đừng bảo với tao rằng mày rung động với Dương Ánh Nguyệt rồi đấy nhé. Đang ghen khi Triệu Mạc Ngôn thân thiết với bạn gái cậu ta à? Đừng hòng chối cãi, mọi thứ viết rõ trên khuôn mặt mày rồi kia kìa."
Thời điểm Dương Ánh Nguyệt theo đuổi Trương Lạc Vĩ đến mức chỉ muốn đem toàn bộ tặng hết cho cậu ta thì tên nào đó bày đặt kiêu ngạo, hắt hủi, dọa nạt yêu cầu Dương Ánh Nguyệt cách xa mình ra. Giờ thì hay rồi, đối phương thậm chí có cả bạn trai, chắc chắn rằng Trương Lạc Vĩ hiện tại hối hận đến mức đỏ cả mắt, cậu ta xem ra đang vô cùng tức tối.
"Biến." Trương Lạc Vĩ dường như bị nói trúng tim đen, cậu ta nghiến răng nghiến lợi chửi thề, lườm nguýt thằng bạn thân, trực tiếp đuổi nó biến khỏi tầm mắt.
Bên tau cậu ta còn loáng thoáng âm thanh: "Bày đặt, thích thì mạnh dạn mà theo đuổi, chờ Dương Ánh Nguyệt quay về thì đến kiếp sau."
Dương Ánh Nguyệt giận đến mức bật cười, trán cô nàng nổi ba vạch đen, giông tố giăng kín trên đầu: "Cậu thần kinh nặng lắm rồi đấy. Trương Lạc Vĩ, cậu vẫn cho rằng tôi là loại người hèn hạ đến mức đấy à. Vì để la liếm cậu, cậu nghĩ tôi lợi dụng Triệu Mạc Ngôn? Tốt nhất ngậm miệng giùm, đừng thốt ra mấy lời chọc tôi cảm thấy buồn cười nữa."
Người con gái khinh bỉ nhếch môi, tiếp tục nói: "Con mắt nào trên mặt cậu nhìn thấy tôi với Triệu Mạc Ngôn đang giả vờ? Trương Lạc Vĩ, cậu quá đề cao bản thân quá rồi, tôi hết thích cậu từ lâu, cũng vô cùng hối hận khi trước đây từng đặt tâm tư trên người cậu. Ăn dưa bở ít thôi, bệnh cậu mắc phải nặng lắm rồi đấy. Nghe cho kỹ, tôi nói lần cuối cùng, tôi với Triệu Mạc Ngôn thật lòng thích nhau, cậu không muốn học thì tránh gây ảnh hưởng tới những người xung quanh. Tôi phải ôn tập, thi thố tới nơi rồi, lấy đâu ra thời gian mà làm mấy cái trò khùng khùng."
Cô nàng gầm gừ thành tiếng, nhấn mạnh từng chữ thốt ra từ miệng.
Ai đó làm ơn hãy mau tới đây mang Trương Lạc Vĩ tới bệnh viện tâm thần giùm cô, chứ Dương Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân mình sắp hết nhịn nổi đối phương rồi. Đồng thời, cô nàng ném cho cậu ta ánh mắt hình viên đạn tràn ngập những tia ghét bỏ.
"Nhưng Dương Ánh Nguyệt, thân phận Triệu Mạc Ngôn chẳng xứng với cậu." Thanh niên sửng sốt, lồng ngực phập phồng lên xuống, gắng gượng mở miệng: "Nghĩ mà xem, nếu như cha mẹ cậu biết thì họ sẽ đồng ý cho cậu và Triệu Mạc Ngôn ở bên nhau ư?"
Đưa tay đỡ trán, Dương Ánh Nguyệt nặn ra nụ cười "thân thiện": "Xứng hay không chẳng do cậu quyết định. Ba mẹ tôi ra sao là chuyện thuộc về cá nhân tôi, do tôi đích thân giải quyết. Trương Lạc Vĩ, cậu lấy tư cách gì mà xen vào vấn đề này. Đừng quên, cậu chả là cái thá gì đối với tôi cả. Tránh xa bà đây ra, tôi chưa muốn mấy em gái mưa dính líu tới cậu dở trò này kia ảnh hưởng tới kỳ thi đại học đâu." Từng thanh âm tàn nhẫn thốt ra làm Trương Lạc Vĩ á khẩu.
Dứt khoát bỏ đi, Triệu Mạc Ngôn từ lúc nào đã sánh bước bên cạnh người con gái.
"Chuyện gì khiến cậu bực bội thế?" Chàng thiếu niên ân cần quan tâm.
Rất nhanh, sự vui vẻ đã trở về với Dương Ánh Nguyệt, cô nàng khúc khích xua xua tay, liến thoắng: "Đừng lo, chỉ vừa gặp phải tên dở hơi ảo tưởng sức mạnh thôi. Giải quyết xong rồi, chúng ta về lớp, có vài bài tôi đang muốn hỏi cậu cách làm."
"Được."
Và cứ thế, chẳng mấy chốc, kỳ thi đại học quan trọng nhất cuộc đời đối với học sinh khối mười hai đã được chính thức bắt đầu.
Trương Lạc Vĩ bất mãn tìm đến cô gái trước đây từng theo đuổi mình mãnh liệt như lửa do chẳng tài nào chịu nổi khi cứ phải nhìn thấy cảnh tượng ngày ngày Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn ân ân ái ái trước mặt mình. Ngay cả bản thân cậu ta cũng chưa thể hiểu nổi rốt cuộc nguyên nhân vì sao mình cảm thấy bực bội, khó chịu khi liên tục bị Dương Ánh Nguyệt cự tuyệt thẳng thừng.
Ban đầu, khi biết được nguyên nhân hai người họ ở bên nhau và cuối cùng Dương Ánh Nguyệt đã hoàn toàn hồi phục ký ức, Trương Lạc Vĩ thậm chí vô cùng tự tin rằng cô nàng nhất định quay trở về như trước đây, làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu ta. Tuy nhiên, dường như Trương Lạc Vĩ đã lầm, dù thế nào Dương Ánh Nguyệt vẫn cứ cư xử lạnh nhạt, chả thèm đoái hoài gì tới cậu ta cả.
Thanh niên đặc biệt cảm thấy bất mãn vì vấn đề này nên mới mò tới tận đây để hỏi Dương Ánh Nguyệt cho bằng được. Trương Lạc Vĩ một mực khẳng định rằng đối phương làm sao buông bỏ mình dễ dàng đến thế.
Dương Ánh Nguyệt bị làm phiền hết ngày này qua tháng khác, cô đôi khi chỉ muốn một cước đá bay Trương Lạc Vĩ đang ngông cuồng trước mặt mình ra thật xa. Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, khóe môi giật giật, nhất thời chưa biết nên dùng từ gì để hình dung suy nghĩ dành cho Trương Lạc Vĩ. Hừ lạnh một tiếng, xem ra càng ngày cậu ta càng bất mãn rồi.
Hất tay Trương Lạc Vĩ ra, Dương Ánh Nguyệt lạnh giọng trầm mặc: "Tôi bảo này, nếu cậu bị bệnh làm phiền cút đến bệnh viện mà khám, làm khùng làm điên trước mặt tôi, vô công rồi nghề hay gì. Trương Lạc Vĩ, tôi chưa rảnh rỗi đến mức ở đây chơi trò lừa gạt với cậu đâu, trước khi phát ngán ra câu nào cảm phiền cố gắng động não một chút. Dương Ánh Nguyệt tôi khác xa cậu, bản thân thích chơi đùa tình cảm người khác chẳng đồng nghĩa với việc tôi giống cậu. Nên bớt tìm tới tôi nói những điều vô nghĩa giùm cái."
Thái độ biểu hiện trên gương mặt người con gái đang vô cùng ghét bỏ, như thể chả buồn nhiều lời ngồi xuống nói chuyện cùng Trương Lạc Vĩ. Tự hỏi rằng liêm sỉ cậu ta đâu mất rồi mà năm lần bảy lượt dù bị Dương Ánh Nguyệt mắng té tát thế này vẫn cứ mặt dày làm phiền cô.
Đoán rằng nguyên nhân lớn nhất chính là Trương Lạc Vĩ chẳng thể chấp nhận được chuyện xảy ra xung quanh mình, cậu ta có quyền chà đạp, khinh trẻ tình cảm người khác, tuy nhiên lại không để họ tự động rời bỏ mình. Chẳng qua Trương Lạc Vĩ chỉ thấy hụt hẫng khi món đồ chơi bên cạnh bị cướp mất mà thôi.
"Cậu, Dương Ánh Nguyệt, cậu có cần gắt gỏng thế không?" Ai kia ngang ngược túm lấy tay cô nàng, kiên quyết khẳng định: "Nếu như cậu muốn thu hút sự chú ý từ tôi thì cậu thành công rồi, đừng đâm đầu vào người cậu không thích, coi chừng hối hận."
Hồi trước, anh bạn ngồi cùng bàn với Trương Lạc Vĩ khi nhìn thấy dáng vẻ cậu ta lúc chứng kiến Triệu Mạc Ngôn và Dương Ánh Nguyệt ân cần bên nhau, thỉnh thoảng thường mở miệng châm chọc:
"Bạn tôi ơi, cậu đừng nhìn nữa, mắt cậu sắp sửa nhảy ra bên ngoài rồi kìa. Dù có tỏ vẻ khó chịu thì Dương Ánh Nguyệt cũng chả bận tâm tới đâu, lo mà học hành cho tử tế đi, đừng làm những chuyện vớ vẩn rồi ảnh hưởng bản thân."
"Cậu tự lo vấn đề của mình đi, nói nhiều lời với tôi làm gì." Trương Lạc Vĩ hắt hủi hừ lạnh một tiếng.
Tuy nhiên, tình trạng cậu ta sau đó chẳng tốt đẹp chút nào, chơi bóng chả tập trung, tinh thần cứ ngẩn ngơ như đặt ở trên mây. Người bạn chơi thân với Trương Lạc Vĩ nhận ra điều bất thường, vô tình phát hiện cậu ta cứ bận tâm, để ý tới Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn, cặp đôi có độ bàn tán khá nổi tiếng trong trường học, ngay lập tức bước tới, khoác vai Trương Lạc Vĩ, nửa đùa nửa thật:
"Mày nhìn Dương Ánh Nguyệt như thể sắp sửa ăn tươi nuốt sống người ta thế làm gì? Trương Lạc Vĩ, đừng bảo với tao rằng mày rung động với Dương Ánh Nguyệt rồi đấy nhé. Đang ghen khi Triệu Mạc Ngôn thân thiết với bạn gái cậu ta à? Đừng hòng chối cãi, mọi thứ viết rõ trên khuôn mặt mày rồi kia kìa."
Thời điểm Dương Ánh Nguyệt theo đuổi Trương Lạc Vĩ đến mức chỉ muốn đem toàn bộ tặng hết cho cậu ta thì tên nào đó bày đặt kiêu ngạo, hắt hủi, dọa nạt yêu cầu Dương Ánh Nguyệt cách xa mình ra. Giờ thì hay rồi, đối phương thậm chí có cả bạn trai, chắc chắn rằng Trương Lạc Vĩ hiện tại hối hận đến mức đỏ cả mắt, cậu ta xem ra đang vô cùng tức tối.
"Biến." Trương Lạc Vĩ dường như bị nói trúng tim đen, cậu ta nghiến răng nghiến lợi chửi thề, lườm nguýt thằng bạn thân, trực tiếp đuổi nó biến khỏi tầm mắt.
Bên tau cậu ta còn loáng thoáng âm thanh: "Bày đặt, thích thì mạnh dạn mà theo đuổi, chờ Dương Ánh Nguyệt quay về thì đến kiếp sau."
Dương Ánh Nguyệt giận đến mức bật cười, trán cô nàng nổi ba vạch đen, giông tố giăng kín trên đầu: "Cậu thần kinh nặng lắm rồi đấy. Trương Lạc Vĩ, cậu vẫn cho rằng tôi là loại người hèn hạ đến mức đấy à. Vì để la liếm cậu, cậu nghĩ tôi lợi dụng Triệu Mạc Ngôn? Tốt nhất ngậm miệng giùm, đừng thốt ra mấy lời chọc tôi cảm thấy buồn cười nữa."
Người con gái khinh bỉ nhếch môi, tiếp tục nói: "Con mắt nào trên mặt cậu nhìn thấy tôi với Triệu Mạc Ngôn đang giả vờ? Trương Lạc Vĩ, cậu quá đề cao bản thân quá rồi, tôi hết thích cậu từ lâu, cũng vô cùng hối hận khi trước đây từng đặt tâm tư trên người cậu. Ăn dưa bở ít thôi, bệnh cậu mắc phải nặng lắm rồi đấy. Nghe cho kỹ, tôi nói lần cuối cùng, tôi với Triệu Mạc Ngôn thật lòng thích nhau, cậu không muốn học thì tránh gây ảnh hưởng tới những người xung quanh. Tôi phải ôn tập, thi thố tới nơi rồi, lấy đâu ra thời gian mà làm mấy cái trò khùng khùng."
Cô nàng gầm gừ thành tiếng, nhấn mạnh từng chữ thốt ra từ miệng.
Ai đó làm ơn hãy mau tới đây mang Trương Lạc Vĩ tới bệnh viện tâm thần giùm cô, chứ Dương Ánh Nguyệt cảm thấy bản thân mình sắp hết nhịn nổi đối phương rồi. Đồng thời, cô nàng ném cho cậu ta ánh mắt hình viên đạn tràn ngập những tia ghét bỏ.
"Nhưng Dương Ánh Nguyệt, thân phận Triệu Mạc Ngôn chẳng xứng với cậu." Thanh niên sửng sốt, lồng ngực phập phồng lên xuống, gắng gượng mở miệng: "Nghĩ mà xem, nếu như cha mẹ cậu biết thì họ sẽ đồng ý cho cậu và Triệu Mạc Ngôn ở bên nhau ư?"
Đưa tay đỡ trán, Dương Ánh Nguyệt nặn ra nụ cười "thân thiện": "Xứng hay không chẳng do cậu quyết định. Ba mẹ tôi ra sao là chuyện thuộc về cá nhân tôi, do tôi đích thân giải quyết. Trương Lạc Vĩ, cậu lấy tư cách gì mà xen vào vấn đề này. Đừng quên, cậu chả là cái thá gì đối với tôi cả. Tránh xa bà đây ra, tôi chưa muốn mấy em gái mưa dính líu tới cậu dở trò này kia ảnh hưởng tới kỳ thi đại học đâu." Từng thanh âm tàn nhẫn thốt ra làm Trương Lạc Vĩ á khẩu.
Dứt khoát bỏ đi, Triệu Mạc Ngôn từ lúc nào đã sánh bước bên cạnh người con gái.
"Chuyện gì khiến cậu bực bội thế?" Chàng thiếu niên ân cần quan tâm.
Rất nhanh, sự vui vẻ đã trở về với Dương Ánh Nguyệt, cô nàng khúc khích xua xua tay, liến thoắng: "Đừng lo, chỉ vừa gặp phải tên dở hơi ảo tưởng sức mạnh thôi. Giải quyết xong rồi, chúng ta về lớp, có vài bài tôi đang muốn hỏi cậu cách làm."
"Được."
Và cứ thế, chẳng mấy chốc, kỳ thi đại học quan trọng nhất cuộc đời đối với học sinh khối mười hai đã được chính thức bắt đầu.