Chương 44: Cùng Đỗ Một Trường Đại Học
"Đúng vậy. Dương Ánh Nguyệt, về sau chúng ta sẽ được học cùng nhau rồi."
Triệu Mạc Ngôn đồng thời khoác tay lên vai cô nàng, giữ chặt lấy bạn gái, trên môi xuất hiện nụ cười hài lòng, thỏa mãn. Cậu gật gù, động viên sự cố gắng nỗ lực mà Dương Ánh Nguyệt bỏ ra mấy tháng qua, cuối cùng thì cũng đã được đền đáp.
So về điểm sàn thì con số năm nay Dương Ánh Nguyệt đạt được cao hơn, thậm chí là cách rất xa chỉ tiêu năm gần nhất, nên việc vào được ngôi trường mà Triệu Mạc Ngôn cùng cô vạch ra từ đầu gần như là chắc chắn. Được ở bên cạnh cô gái mình thích cả cấp ba và sau này là đại học, thế thì còn gì bằng nữa, Triệu Mạc Ngôn vô cùng mãn nguyện, cậu hy vọng hai người cứ như thế này mãi mãi về sau.
Dương Ánh Nguyệt cười khúc khích đến mức đôi mắt híp chặt, có trời mới biết lúc bấy giờ cô đang hạnh phúc đến nhường nào. Dù ban đầu điểm số cô đã dự đoán gần như chắc chắn là khá cao so với điểm thi thử trước đây, nhưng Dương Ánh Nguyệt vẫn cực kỳ thỏa mãn khi nỗ lực hiện tại được đền đáp xứng đáng.
Và sau khi điểm số được công bố, ngay lập tức, Dương Ánh Nguyệt nhận được điện thoại từ phòng tư vấn tuyển sinh, họ mời gọi cô nàng:
"Chào bạn học Dương, chúng tôi gọi tới từ đại học T. Vừa mới xem qua điểm thi của em, vừa hay đạt ngưỡng điểm trường chúng tôi, thì chẳng biết liệu em có hứng thú nộp hồ sơ vào đại học T không? Trường đang có rất nhiều phúc lợi cho các bạn xác nhận nhập học sớm, bạn học Dương thấy thế nào?"
Triệu Mạc Ngôn bên cạnh vừa vặn nghe thấy, cậu gật gù, bất giác vươn tay xoa đầu cô người yêu đang lúng túng chưa biết đáp lời ra sao. Chính xác hơn, Dương Ánh Nguyệt đang căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, vì cô chưa dám tưởng tượng đến cảnh bản thân được nhà trường liên hệ mời mọc trực tiếp như vậy. Tuy nhiên, dù cô có đưa ra quyết định ra sao thì Triệu Mạc Ngôn vẫn đồng tình ủng hộ.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt lựa chọn đồng ý, cùng Triệu Mạc Ngôn được mời từ sau khi đạt giải nhất quốc gia tới trường nộp hồ sơ. Trong thời gian đó, cả hai vẫn nhận được những cuộc điện thoại từ các trường top đầu khác, dẫu vậy, cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn đều nhẹ nhàng từ chối, vững vàng với mục tiêu ban đầu đề ra.
Chuyên ngành Dương Ánh Nguyệt lựa chọn tại đại học T là kinh tế tài chính, Triệu Mạc Ngôn đi theo con đường nghiên cứu sinh về đề tài khoa học, khác khoa, nhưng vẫn có thời gian gặp được nhau.
Điểm thi đại học công bố được mấy hôm thì cô nàng nhận được điện thoại từ Du Chi Nhiên, đối phương liến thoắng thông báo: "Ê, sắp tới lớp mình tổ chức liên hoan chia tay có cả cô chủ nhiệm cùng hai thầy giáo bộ môn, mày với Triệu Mạc Ngôn tính thế nào? Có tới hay không?"
Du Chi Nhiên dò hỏi, bởi vẫn có sự hiện diện của Trương Lạc Vĩ, người mà bạn thân cô cực kỳ muốn tránh mặt.
"Tao thì thế nào cũng được. Mày chờ tao hỏi Triệu Mạc Ngôn xem sao?" Ngay lập tức, Dương Ánh Nguyệt nhướng mày hướng mắt về phía chàng thiếu niên đang ngồi điền giấy tờ phía đối diện, mở miệng: "Triệu Mạc Ngôn, Du Chi Nhiên vừa gọi cho tôi nói chuẩn bị tổ chức liên hoan lớp, cậu muốn tới chứ?"
Ngẫm nghĩ vài giây, Triệu Mạc Ngôn gật đầu: "Được thôi. Cậu đến thì tôi cùng đi."
"Ok." Dương Ánh Nguyệt hơi phồng má, cất giọng: "Du Chi Nhiên, mày nghe thấy rồi chứ. Tao với Triệu Mạc Ngôn đều tới nhá."
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh: "Được rồi, để tao báo với lớp trưởng."
Ngày gặp mặt, Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn tới cùng nhau, cả hai hiện tại hoàn toàn ngang nhiên công khai thân mật trước mặt giáo viên, trước kia thì với bạn học trong lớp vẫn thoải mái phát cẩu lương nhưng đối với cô chủ nhiệm, hai người đều phải tiết chế bản thân hơn một chút, vì Triệu Mạc Ngôn lẫn Dương Ánh Nguyệt hay thường xuyên bị nhắc nhở, yêu cầu tập trung vào việc học. Bây giờ, kết thúc khoảng thời gian học cấp ba, bọn họ đã trưởng thành, đương nhiên có thể thoải mái làm những việc mình thích.
Thấy cặp tiên đồng ngọc nữ bước vào, ai nấy có mặt tại phòng thuê ở nhà hàng đồng loạt ồ lên một tiếng, hò hét dữ dội. Tuy hôm nay Dương Ánh Nguyệt chỉ mặc áo sơ mi bình thường nhưng vẫn hoàn toàn tôn lên sự xinh đẹp, sắc sảo, sánh bước bên cạnh Triệu Mạc Ngôn. Mặc cho Trương Lạc Vĩ đang ngồi ở phía chính diện, tầm mắt luôn dán chặt lên người cô nàng thì Dương Ánh Nguyệt cứ coi cậu ta như thể vô hình, chả thèm liếc mắt hay đoái hoài tới dù chỉ một chút.
Cậu ta hậm hực bất mãn, khuôn mặt đen kịt, sa sầm, bàn tay thiếu chút nữa bóp nát ly nước mà chỉ biết bất lực nhìn đối phương chằm chằm.
Ngồi xuống chỗ được chỉ định, ngay sau đó, cô giáo chủ nhiệm đứng dậy phát biểu:
"Vậy là hiện tại lớp chúng ta đã có mặt đông đủ tại đây rồi nhỉ? Cuối cùng thì toàn bộ mọi người đã hoàn thành kỳ thi đại học, một trong những bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời các em, cô hy vọng dù kết quả ra sao thì tất cả chúng ta đều phải hướng về tương lai phía trước, chúng ta đều cố gắng hết sức mình rồi, chẳng có gì phải cảm thấy buồn bã cả. Chia tay nhau, các em sẽ bước vào cánh cổng đại học đầy gian truân phía trước, cô mong các em vẫn vững vàng với lập trường mình đưa ra, đừng bị những yếu tố xung quanh ảnh hưởng tới. Và nhất định phải nhớ cô cùng với các bạn đã ở cùng mình đấy. Chúc các em may mắn."
Cô giáo giơ ly nước trong tay lên cùng với những tiếng reo hò ồ ạt bên tai, Dương Ánh Nguyệt hay cả Triệu Mạc Ngôn vốn dĩ hướng nội cũng tham gia cuộc vui.
Ai nấy đều chia sẻ cùng nhau, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Tới Dương Ánh Nguyệt, cô giáo chủ nhiệm tự hào chúc mừng: "Bạn học Dương, cô nghe nói em đỗ đại học T rồi đúng chứ? Còn nộp cả hồ sơ xong rồi nữa. Em là bạn khiến cô cảm thấy bất ngờ nhất đấy, sau một năm mà đạt được điểm số ấy thì đúng là giỏi giang thật."
"Em cảm ơn cô ạ." Dương Ánh Nguyệt cười hì hì, đưa tay gãi gãi đầu.
"Yêu vào nó thế cô ạ."
"Đúng vậy."
"Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn hiện tại đang là biểu tượng của mấy em lớp dưới luôn rồi. Có khi bọn họ là người kết hôn sớm nhất lớp mình ấy chứ. Có tình cảm phát mọi thứ phất lên ghê gớm, chả bù cho em, vừa độc thân vừa phải ăn cẩu lương."
Đám học sinh nhốn nháo bàn tán, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào cặp đôi đang tự nhiên thổ lộ tình cảm, trực tiếp nắm tay nhau trước mặt mọi người kia.
Cô giáo gật đầu: "Chúc mừng các em. Ở bên nhau có gì bù trừ cho đối phương nhé. Trong cuộc sống về sau các em gặp nhiều khó khăn, nhất định chẳng thể tránh khỏi những trận cãi vã, các em đi được cùng nhau tới ngày hôm nay rồi, nếu gặp phải tình huống như thế nhớ phải giữ cho bản thân sự tỉnh táo nhất định, đừng đánh mất lý trí để rồi hối hận."
"Bọn em biết rồi ạ." Dương Ánh Nguyệt đồng thanh với Triệu Mạc Ngôn.
Hai người thề rằng nhất định kiên cường tới cùng để gặt hái được thành công.
Buổi liên hoan lớp diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau ngày hôm ấy, mỗi học sinh trong lớp đều sẽ đi về một nẻo đường khác nhau, tới những ngôi trường đại học, làm quen với các bạn mới, chào đón tương lai mở ra. Đến thời điểm nhập học, Dương Ánh Nguyệt hẹn Triệu Mạc Ngôn tới trường cùng mình, cả hai bắt đầu bưỚc chân vào đời, sẵn sàng đón nhận những khó khăn chuẩn bị ập đến với tinh thần rất mạnh mẽ.
Triệu Mạc Ngôn đồng thời khoác tay lên vai cô nàng, giữ chặt lấy bạn gái, trên môi xuất hiện nụ cười hài lòng, thỏa mãn. Cậu gật gù, động viên sự cố gắng nỗ lực mà Dương Ánh Nguyệt bỏ ra mấy tháng qua, cuối cùng thì cũng đã được đền đáp.
So về điểm sàn thì con số năm nay Dương Ánh Nguyệt đạt được cao hơn, thậm chí là cách rất xa chỉ tiêu năm gần nhất, nên việc vào được ngôi trường mà Triệu Mạc Ngôn cùng cô vạch ra từ đầu gần như là chắc chắn. Được ở bên cạnh cô gái mình thích cả cấp ba và sau này là đại học, thế thì còn gì bằng nữa, Triệu Mạc Ngôn vô cùng mãn nguyện, cậu hy vọng hai người cứ như thế này mãi mãi về sau.
Dương Ánh Nguyệt cười khúc khích đến mức đôi mắt híp chặt, có trời mới biết lúc bấy giờ cô đang hạnh phúc đến nhường nào. Dù ban đầu điểm số cô đã dự đoán gần như chắc chắn là khá cao so với điểm thi thử trước đây, nhưng Dương Ánh Nguyệt vẫn cực kỳ thỏa mãn khi nỗ lực hiện tại được đền đáp xứng đáng.
Và sau khi điểm số được công bố, ngay lập tức, Dương Ánh Nguyệt nhận được điện thoại từ phòng tư vấn tuyển sinh, họ mời gọi cô nàng:
"Chào bạn học Dương, chúng tôi gọi tới từ đại học T. Vừa mới xem qua điểm thi của em, vừa hay đạt ngưỡng điểm trường chúng tôi, thì chẳng biết liệu em có hứng thú nộp hồ sơ vào đại học T không? Trường đang có rất nhiều phúc lợi cho các bạn xác nhận nhập học sớm, bạn học Dương thấy thế nào?"
Triệu Mạc Ngôn bên cạnh vừa vặn nghe thấy, cậu gật gù, bất giác vươn tay xoa đầu cô người yêu đang lúng túng chưa biết đáp lời ra sao. Chính xác hơn, Dương Ánh Nguyệt đang căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, vì cô chưa dám tưởng tượng đến cảnh bản thân được nhà trường liên hệ mời mọc trực tiếp như vậy. Tuy nhiên, dù cô có đưa ra quyết định ra sao thì Triệu Mạc Ngôn vẫn đồng tình ủng hộ.
Cuối cùng, Dương Ánh Nguyệt lựa chọn đồng ý, cùng Triệu Mạc Ngôn được mời từ sau khi đạt giải nhất quốc gia tới trường nộp hồ sơ. Trong thời gian đó, cả hai vẫn nhận được những cuộc điện thoại từ các trường top đầu khác, dẫu vậy, cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn đều nhẹ nhàng từ chối, vững vàng với mục tiêu ban đầu đề ra.
Chuyên ngành Dương Ánh Nguyệt lựa chọn tại đại học T là kinh tế tài chính, Triệu Mạc Ngôn đi theo con đường nghiên cứu sinh về đề tài khoa học, khác khoa, nhưng vẫn có thời gian gặp được nhau.
Điểm thi đại học công bố được mấy hôm thì cô nàng nhận được điện thoại từ Du Chi Nhiên, đối phương liến thoắng thông báo: "Ê, sắp tới lớp mình tổ chức liên hoan chia tay có cả cô chủ nhiệm cùng hai thầy giáo bộ môn, mày với Triệu Mạc Ngôn tính thế nào? Có tới hay không?"
Du Chi Nhiên dò hỏi, bởi vẫn có sự hiện diện của Trương Lạc Vĩ, người mà bạn thân cô cực kỳ muốn tránh mặt.
"Tao thì thế nào cũng được. Mày chờ tao hỏi Triệu Mạc Ngôn xem sao?" Ngay lập tức, Dương Ánh Nguyệt nhướng mày hướng mắt về phía chàng thiếu niên đang ngồi điền giấy tờ phía đối diện, mở miệng: "Triệu Mạc Ngôn, Du Chi Nhiên vừa gọi cho tôi nói chuẩn bị tổ chức liên hoan lớp, cậu muốn tới chứ?"
Ngẫm nghĩ vài giây, Triệu Mạc Ngôn gật đầu: "Được thôi. Cậu đến thì tôi cùng đi."
"Ok." Dương Ánh Nguyệt hơi phồng má, cất giọng: "Du Chi Nhiên, mày nghe thấy rồi chứ. Tao với Triệu Mạc Ngôn đều tới nhá."
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh: "Được rồi, để tao báo với lớp trưởng."
Ngày gặp mặt, Dương Ánh Nguyệt và Triệu Mạc Ngôn tới cùng nhau, cả hai hiện tại hoàn toàn ngang nhiên công khai thân mật trước mặt giáo viên, trước kia thì với bạn học trong lớp vẫn thoải mái phát cẩu lương nhưng đối với cô chủ nhiệm, hai người đều phải tiết chế bản thân hơn một chút, vì Triệu Mạc Ngôn lẫn Dương Ánh Nguyệt hay thường xuyên bị nhắc nhở, yêu cầu tập trung vào việc học. Bây giờ, kết thúc khoảng thời gian học cấp ba, bọn họ đã trưởng thành, đương nhiên có thể thoải mái làm những việc mình thích.
Thấy cặp tiên đồng ngọc nữ bước vào, ai nấy có mặt tại phòng thuê ở nhà hàng đồng loạt ồ lên một tiếng, hò hét dữ dội. Tuy hôm nay Dương Ánh Nguyệt chỉ mặc áo sơ mi bình thường nhưng vẫn hoàn toàn tôn lên sự xinh đẹp, sắc sảo, sánh bước bên cạnh Triệu Mạc Ngôn. Mặc cho Trương Lạc Vĩ đang ngồi ở phía chính diện, tầm mắt luôn dán chặt lên người cô nàng thì Dương Ánh Nguyệt cứ coi cậu ta như thể vô hình, chả thèm liếc mắt hay đoái hoài tới dù chỉ một chút.
Cậu ta hậm hực bất mãn, khuôn mặt đen kịt, sa sầm, bàn tay thiếu chút nữa bóp nát ly nước mà chỉ biết bất lực nhìn đối phương chằm chằm.
Ngồi xuống chỗ được chỉ định, ngay sau đó, cô giáo chủ nhiệm đứng dậy phát biểu:
"Vậy là hiện tại lớp chúng ta đã có mặt đông đủ tại đây rồi nhỉ? Cuối cùng thì toàn bộ mọi người đã hoàn thành kỳ thi đại học, một trong những bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời các em, cô hy vọng dù kết quả ra sao thì tất cả chúng ta đều phải hướng về tương lai phía trước, chúng ta đều cố gắng hết sức mình rồi, chẳng có gì phải cảm thấy buồn bã cả. Chia tay nhau, các em sẽ bước vào cánh cổng đại học đầy gian truân phía trước, cô mong các em vẫn vững vàng với lập trường mình đưa ra, đừng bị những yếu tố xung quanh ảnh hưởng tới. Và nhất định phải nhớ cô cùng với các bạn đã ở cùng mình đấy. Chúc các em may mắn."
Cô giáo giơ ly nước trong tay lên cùng với những tiếng reo hò ồ ạt bên tai, Dương Ánh Nguyệt hay cả Triệu Mạc Ngôn vốn dĩ hướng nội cũng tham gia cuộc vui.
Ai nấy đều chia sẻ cùng nhau, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Tới Dương Ánh Nguyệt, cô giáo chủ nhiệm tự hào chúc mừng: "Bạn học Dương, cô nghe nói em đỗ đại học T rồi đúng chứ? Còn nộp cả hồ sơ xong rồi nữa. Em là bạn khiến cô cảm thấy bất ngờ nhất đấy, sau một năm mà đạt được điểm số ấy thì đúng là giỏi giang thật."
"Em cảm ơn cô ạ." Dương Ánh Nguyệt cười hì hì, đưa tay gãi gãi đầu.
"Yêu vào nó thế cô ạ."
"Đúng vậy."
"Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn hiện tại đang là biểu tượng của mấy em lớp dưới luôn rồi. Có khi bọn họ là người kết hôn sớm nhất lớp mình ấy chứ. Có tình cảm phát mọi thứ phất lên ghê gớm, chả bù cho em, vừa độc thân vừa phải ăn cẩu lương."
Đám học sinh nhốn nháo bàn tán, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào cặp đôi đang tự nhiên thổ lộ tình cảm, trực tiếp nắm tay nhau trước mặt mọi người kia.
Cô giáo gật đầu: "Chúc mừng các em. Ở bên nhau có gì bù trừ cho đối phương nhé. Trong cuộc sống về sau các em gặp nhiều khó khăn, nhất định chẳng thể tránh khỏi những trận cãi vã, các em đi được cùng nhau tới ngày hôm nay rồi, nếu gặp phải tình huống như thế nhớ phải giữ cho bản thân sự tỉnh táo nhất định, đừng đánh mất lý trí để rồi hối hận."
"Bọn em biết rồi ạ." Dương Ánh Nguyệt đồng thanh với Triệu Mạc Ngôn.
Hai người thề rằng nhất định kiên cường tới cùng để gặt hái được thành công.
Buổi liên hoan lớp diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau ngày hôm ấy, mỗi học sinh trong lớp đều sẽ đi về một nẻo đường khác nhau, tới những ngôi trường đại học, làm quen với các bạn mới, chào đón tương lai mở ra. Đến thời điểm nhập học, Dương Ánh Nguyệt hẹn Triệu Mạc Ngôn tới trường cùng mình, cả hai bắt đầu bưỚc chân vào đời, sẵn sàng đón nhận những khó khăn chuẩn bị ập đến với tinh thần rất mạnh mẽ.